Đoàn Lộc lạnh nhạt bắt tay Trung Sơn. Có khi nào Trung Sơn tự ý đi tìm anh đâu, nếu không phải vì Hoàng Cúc. Tuy nhiên anh vẫn rót rượu mời. Trung Sơn ngăn lại:– Tôi không uống đâu. Tôi đến cho cậu hay, ngày hôm qua Hoàng Cúc ngất trên đường đi, may mà tôi gặp cô ấy và đưa đến bệnh viện.Một thoáng xao động trên gương mặt Đoàn Lộc, nhưng rồi anh lạnh lùng trở lại:– Ngày mai phiên tòa xử ly hôn, tôi và cô ấy sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào, tôi không muốn biết.Anh cư xử đoạn tình đoạn nghĩa như vậy sao? Người ta nói nếu tình hết; nghĩa cũng còn. Còn anh thì nghĩa hết mà tình cũng không vậy?Nếu như anh đến đây vì mối quan hệ bạn bè hoặc làm ăn, chúng ta vui vẻ bàn luận. Còn nếu như anh nói cho cô ấy thì xin lỗi, tôi không muốn nghe đâu.Trung Sơn tức giận:Anh chỉ mới xem mấy tấm ảnh ghê gớm đó mà đã cho rằng vợ mình phản bội mình sao?– Tôi không muốn nghe, anh ra ngoài đi!– Được, tôi sẽ ra về. Tôi không ngờ người bạn mà tôi quen biết có thể cư xử một cách ngu ngốc như vậy. Hoàng Cúc có thai trước ngày anh đi kia mà.– Nếu anh là tôi, khi xem những tấm ảnh của vợ mình với người đàn ông khác, anh có chịu đựng nổi không? Được! Nếu như cơ ấy sinh con, đứa con của tôi, tôi nhận.– Tôi e lúc đó quá muộn rồi, khi anh quá hồ đồ phán xét tiết hạnh của vợ mình.Trung Sơn giận dữ đi ra. Anh thấy khinh bỉ Đoàn Lộc, bản thân anh ta cũng đau khổ, vậy mà anh ta không thể lấy một chút lòng độ lượng để cư xử với vợ mình có tình có nghĩa hơn.Vừa kéo cửa, anh giật mình vì một người đứng ngay cánh cửa, hình như cô đang lắng nghe câu chuyện của hai người đàn ông bên trong. Cánh cửa mở bất ngờ khiến Minh An lúng túng, rồi bình tĩnh ngay, đổi giọng nũng nịu; – Anh Lộc! Em chọn mẫu áo cưới này đẹp lắm, anh xem thử.Bất giác, Trung Sơn quay lại nhìn Đoàn Lộc. Anh khinh bỉ:– Bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh ruồng rẫy vợ mình. Đồ vô liêm sỉ!Trung Sơn hầm hầm bỏ đi. Suy cho cùng, tư cách của Đoàn Lộc có hơn gì Vĩnh Kỳ đâu.Đôi mắt hàm chứa một sự miệt khinh của Trung Sơn chợt làm cho Đoàn Lộc chùng lòng. Có phải anh đã phán xét sai.Những bức ảnh kia không thể nào giả được. Chộp chai rượu, Đoàn Lộc đưa lên miệng uống. Anh uống say cho quên hết.– Em bình tĩnh nghe Cúc! Hãy nghĩ đến đứa con trong bụng em!Gương mặt tái xanh, Hoàng Cúc cúi đầu:– Em không sao đâu, anh yên tâm đi. Tận mắt em chứng kiến đây là lần thứ hai ảnh phản bội em, em còn gì để lưu luyến nữa hả anh?– Nếu như vậy, anh mừng cho em.Trung Sơn siết nhẹ bàn tay Hoàng Cúc. Cô cảm động gật đầụ. Bình tĩnh để chấp nhấn một sự thật:Bên kia hàng ghế, Đoàn Lộc vừa đến, phía sau là Minh An. Gương mặt anh lạnh lùng và ngồi im chờ đến phiên xử.Chủ tọa đoàn vào, phiên xử nhanh chóng kết thúc, dù Đoàn Lộc hứa cấp dưỡng nhưng Hoàng Cúc không nhận. Bất kỳ hoàn cảnh nào cô cũng xin được nuôi dưỡng con mình.– Tại sao em lại dại dột như vậy hả Cúc? Rồi tiền đâu em nuôi con?Em sẽ cố gắng làm ra tiền.– Cố gắng? Cố nghĩa là vừa Sinh xong, em sẽ đi lao ra ngoài và đi kiếm tiền?– Phải.– Như vậy em thiệt thòi hay Đoàn Lộc, thiệt thòi?– Người thiệt thòi là em. Dù sao em cũng nhận của anh ấy quá nhiều ân nghĩa. Có một ngày em nhất định sẽ trả lại những số tiền đã vay và điều duy nhất, em sẽ không bao giờ tha thứ.Ngoài đường Đoàn Lộc cũng vừa lên xe với Minh An, tâm hồn anh rời rã.Ngày nào cùng bên nhau sao bây giờ thành người xa lạ, có phải tại anh quá cố chấp. Đúng hơn là anh không chịu nổi khi nhớ đến những tấm ảnh bẩn thỉu đó.Một cuộc tình kết thúc, để lại những ngậm ngùi...Vừa bước vào nhà, Đoàn Lộc giật mình, vì bà Thục Nghiêm ngồi trên ghế salon ở phòng khách.– Nội! Sao nội sang mà không điện thoại cho con đi đón nội?– Con có thời gian đi đón nội hay sao?– Con cứ kết hôn ly hôn rồi kết hôn. Con xem hôn nhân là trò đùa sao?Đoàn Lộc chán nản ngồi xuống ghế:– Nếu xem là trò đùa con đã không buồn, không đau khổ.– Buồn? Vì thế vội vã kết hôn lần nữa?Không nhìn Minh An đứng khép nép chứ không dám ngồi, bà đanh thép:– Nội muốn con trong vòng một năm nữa hãy kết hôn. Con nên có suy nghĩ cho chín chắn đừng để phải ân hận. Một lần phải chia nửa tài sản, còn lần này bao nhiêu nữa?Đoàn Lộc lắc đầu:– Cô ấy không nhận bất cứ đồng nào của con, dù con hứa cấp dưỡng.Minh An chen vào:– Cô ta mặt mũi nào nhận hả nội. Nếu như anh Lộc thẳng tay, cô ta còn phải đi tù nữa kìa.Bà Thực Nghiêm quay nhìn Minh An từ đầu đến chân, nghiêm khắc:– Ở đây không đến phiên cô lên tiếng. Tôi đang nói chuyện với cháu nội của tôi. Cô chỉ là một nhân viên trợ lý, hãy ra ngoài đi?Bị mắng, Minh An khó chịu:– Nếu như vậy nội lầm rồi. Con sắp là vợ anh Lộc, đám cưới sẽ trong nay mai thôi.– Sắp chứ không phải là đã. Đã hai lần ly hôn, cho nên tôi không cho phép Đoàn Lộc cưới vợ vội vàng nữa:– Nhưng mà... con đã mang thai, giọt máu này của anh Lộc. Chẳng lẽ bà đi bỏ giọt máu một trăm phần trăm của ảnh, để đi nhận một thứ... giả mạo.Câu nói của Minh An giống như một quả bom nổ chậm, Đoàn Lộc quay phắt lại.– Em nói...– Em nói em đã mang thai, anh không tin thì xem giấy xét nghiệm này đi.Đoàn Lộc cầm tờ giấy. Anh không biết nên vui hay buồn. Đó là kết quả những ngày đi tìm lãng quên của anh, Anh đã uống rượu, giam mình trong phòng và lao vào thú vui của xác thịt để sau đó rơi vào khoảng không lạnh lùng trống vắng.Giọng Minh An cất cao:– Anh phải cưới em:Vì đứa bé em mang trong bụng là cốt nhục của anh. Nếu anh ruồng bỏ em, em chỉ có cái chết thôi.Minh An sà vào Đoàn Lộc, cô ôm anh và khóc òa lên, anh buông thõng tay trong cảm giác chán chường:Bà Thục Nghiêm giận dữ bỏ đi. Bà thấy giận Đoàn Lộc, không biết bao giờ nó mới cư xử cho chín chắn.Vừa mở cửa, Hoàng Cúc lặng người. Cô không ngờ lả bà Thục Nghiêm xuống tận Hà Tiên tìm mình.Nhưng thái độ của Hoàng Cúc lại khiến bà đau lòng. Hoàng Cúc! Không 1ẽ con không còn 1à vợ của Đoàn Lộc, thì nội trở thành người xa 1ạ với con hay sao?Sực tỉnh, Hoàng Cúc vội mở rộng cánh cửa:Đâu có, nội! Chỉ tại con bất ngờ vì nội xuống tận Hà Tiên tìm con. Con cứ nghĩ nội sẽ ghét bỏ con.Nội không nghĩ là con có lỗi. Tuy nhiên, dù con có lỗi đi nữa, nội vẫn cư xử với con như trước đây. Cho đến bây giờ, trở về với người đàn ông ruồng bỏ mình và làm cho mình phải lao đao.Hoàng Cúc ứa nước mắt:Nội còn nghĩ đến con là con vui vẻ lắm rồi. Con nghĩ rằng con sống ngay thẳng, ông trời đâu nỡ dìm con xuống tận cùng. Con oan nội ơi!Bà Thục Nghiêm thở dài:– Tiếc rằng Đoàn Lộc quá hồ đồ. Nó giận con đi uống rượu vào sa lầy vào Minh An, con bé kia mang thai, nội biết bênh ai bỏ ai đây?Lòng Hoàng Cúc thắt lại trong nỗi đau tê dại. Thì ra anh quyết tình ruồng bỏ và ly hôn với cô vì thế. Người ta thường nói ví von:"Ví dầu tình bậu muốn thôi, bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra". Anh không thể tha thứ cho sự phản bội của cô, dù là sự phản bội ngoài ý muốn của cô. Và chưa gì hết, màu thời gian chưa kịp chuyển anh đã ngã vào vòng tay người con gái khác.Mãi mãi không bao giờ cô tha thứ cho anh.Vuốt mái tóc dài của cô, bà Thục Nghiêm an ủi:– Nó là cháu nội, nó bạc bẽo với con, nội giận lắm. Nhưng con hãy tin, bao giờ nội cũng yêu thương con. Nội sẽ không để cho con thiệt thòi.– Cám ơn nội đã thương con.Hoàng Cúc nghẹn ngảo nép vào ngực bà. Không ngờ cuộc đời cô không có cha từ thời lọt lòng, bây giờ có chồng có con, đứa con chưa, kịp ra đời đã bị ruồng bỏ.– Vào nhà đi con!Bước vào nhà, bà Thục Nghiêm đau lòng trước cảnh nhà quá thanh bần. Nếu như nó gian dối, nó có thể lấy tiền của Đoàn Lộc để lo cho mẹ mình mà.– Khi nào con sinh vậy?– Dạ, tháng này đó nội.– Vậy đi đứng cẩn thận nghe con, cũng đừng quá buồn rầu mà sinh bệnh, ảnh hưởng đến đứa bé à, con đi siêu âm chưa vậy?– Dạ, là con trai, nội ạ.– Con trai?Bà Thục Nghiêm vui vẻ:– Nội tin mai mắt nó sẽ giống Đoàn Lộc hệt khuôn cho mà xem.Hoàng Cúc cười buồn:– Nội tin là con anh Lộc sao nội?Tin chứ! Nếu không, nội đâu có xuống đây thăm con.– Cám ơn nội đã tin con.– Nội sẽ lo cho con. Cũng như sau này con có đi bước nữa, nội cũng không trách con đâu. Đoàn Lộc nó có mắt mà như mù vậy.Hoàng Cúc thổn thức khóc, cô không ngờ lại được bà nội tin có. Thôi thì thời gian sẽ chứng minh cho nỗi oan của cô.Nhân!Mặc cho Vĩnh Kỳ kêu lạc cả giọng, Hoài Nhân cứ đi Tức mình Vĩnh Kỳ chạy vụt lên, anh bắt kịp Hoài Nhân và nắm tay lại:.– Về nhà với anh đi Nhân!Hoài Nhân lạnh lùng hất tay Vĩnh Kỳ ra:– Anh có tiền nuôi tôi hay sao?– Anh sẽ có mà. Anh sẽ nghĩ ra cách để có tiền.Hoài Nhân cười nhạt:– Mới nghĩ ra cách chứ chưa có tiền trong túi thì đừng có làm phiền tôi. Bỏ tay ra!Vĩnh Kỳ tha thiết:– Anh xin em đừng bỏ anh. Em xem anh vắt kiệt óc mình để suy nghĩ sao cho có tiền cho em, anh hại Hoàng Cúc bị chồng bỏ. Cũng tội nghiệp cho cô ấy, cô ấy và anh từ nhỏ ở quê, lớn lên, lúc nào cô ấy cũng thương yêu lo lắng cho anh, vậy mà anh...– Nếu như anh tội nghiệp cổ thì đi tìm cô nói thiệt đi. Xí....Nhân ngoe nguẩy đi, Vĩnh Kỳ vội ôm lại:– Em biết là anh cần em mà, làm sao anh sống thiếu em. Được, anh hứa với em hai ngày nữa anh cô tiền cho em.– Thiệt không đó? Có hãy nói nghen, đừng nói dóc cho em về rồi không có, em giận bỏ đi nữa đó.– Có mà.– Vĩnh Kỳ móc túi lấy chiếc nhẫn vàng hai chỉ đeo vào tay Hoài Nhân. Cho em đó.Nhìn thấy vâng, mắt Hoài Nhân sáng lên:– Chà! Có vàng mà giấu người ta nghen, định cho đứa khác phải không?– Đâu có, anh có mình em thôi mà chứ có ai đâu. Tha cho anh đó.Hoài Nhân nũng nịu hôn vào má Vĩnh Kỳ, cả hai quên mất những đôi mắt khó chịu nãy giờ của người đi đường nhìn họ một cặp đồng tính bày tỏ tình yêu đến chướng mắt ở ngoài đường.– Mình về nhà đi em.Vĩnh Kỳ lôi Hoài Nhân về nhà. Vì Hoài Nhân, đã đến lúc Vĩnh Kỳ quên cả xấu hổ và nhân nghĩa ở đời, quên cả tình bạn một thở với Hoàng Cúc. Bỏ đi một tình cảm chân thật để chọn lấy một thứ cảm thấp hèn xấu xa... Suy nghĩ mãi và cuối cùng, Vĩnh Kỳ điện thoại cho Minh An:– Gì nữa? Anh còn muốn gì nữa đây Vĩnh Kỳ?– Hãy đến gặp tôi, tốt nhất hơn là nói chuyện trong điện thoại. Tôi ở quán ''Một một bá' đợi cô. Nếu cô không đến, tôi sẽ mang mọi chuyện nói cho Đoàn Lộc biết, tùy cô chọn lựa.Vĩnh Kỳ tắt điện thoại, mặc cho Minh An giận dữ. Cô dập tắt điện thoại 1ao ra đường. Đồ khốn kiếp! Đã 1àm tiền Hoàng Cúc, bây giờ hắn muốn 1àm tiền đến cô.Vĩnh Kỳ ngồi thản nhiên với điếu thuốc. Minh An hằn học:– Có chuyện gì nói mau đi!– Từ từ uống nước đã, cô gấp gáp gì vậy?– Tôi không có rảnh để ngồi nói chuyện với loại người như anh. Muốn gì, nói đi!Vĩnh Kỳ nhún vai:– Dĩ nhiên là tiền. Tất cả tại cô thôi, tôi đã nói thư thả cho tôi lấy tiền của Hoàng Cúc.– Anh đã lấy hết năm chục triệu chưa đủ hay sao?– Giá như cô chờ tôi lấy thêm của Hoàng Cúc năm chục triệu nữa. Nhưng chưa gì hết, cô đã vội vã gởi ảnh sang Mỹ cho Đoàn Lộc, cô làm đổ vỡ kế hoạch của tôi.– Anh tham lam vừa vừa thôi chứ.– Lòng tham của con người luôn luôn không có giới hạn. Tôi cần mười triệu Minh An la lên:– Anh tưởng tôi có tiền để cho anh hay sao?– Nhưng mà cô còn có Đoàn Lộc. Này tử tế đi, tôi cần mười triệu. Nếu không có, tôi sẽ nói cho Đoàn Lộc biết là chính cô đã gợi ý cho tôi chụp ảnh Hoàng Cúc.Minh An giận dữ:– Anh là thằng khốn kiếp!– Tôi cùng đường rồi. Girl của tôi nó bảo nếu tôi không có tiền, nó sẽ bỏ tôi.Cô yêu Đoàn Lộc, dùng mọi thủ đoạn để chiếm anh ta thì tôi cũng vậy, tôi không thể mất người mình yêu.Minh An ghê tởm:– Anh là thứ bệnh hoạn, đi mê một kẻ đồng tính với mình.Vĩnh Kỳ trừng mắt:– Này, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, chớ có ''nước sông phạm nước giếng''.– Anh tống tiền tôi mà bảo ''nước sông chớ phạm nước giếng'' à?– Không phải tống tiền mà gọi là chia nhau xài. Đoàn Lộc giàu quá phải không.– Mười triệu đâu phải lớn.Minh An quát tướng lên:– Nhưng tôi chưa là vợ anh ta.– Quyền hay không tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết tôi phải có mười triệu.Nếu không, con girl của tôi nó bỏ đi. Nhớ, tôi cho cô thời hạn ba ngày, gọi cho tôi. Nếu không, ''châu sẽ về Hợp phố'', lúc đó đừng có trách.Vĩnh Kỳ bỏ đi mặc cho Minh An ngồi sững người ra, hai hàm răng cô nghiến vào nhau giận dữ. Đúng là ''gậy ông đập lưng ông''. Vĩnh Kỳ tống tiền cả cô, nhất định cô phải thỏa mãn nhu cầu của hắn, nhưng biềt tìm ở đâu ra số tiền đó!– Ê!Một bàn tay quơ trước mặt Minh An, cô cáu kỉnh nhìn lên:– Gì nữa đây?Tỉnh như không, Hoài Nhân kéo ghế ngồi cạnh Minh An:– Vĩnh Kỳ vừa đòi tiền phải không?Nhắc đến Vĩnh Kỳ, Minh An hằn học:– Còn gì nữa? Mới lấy được năm chục triệu của Hoàng Cúc, bây giờ lại tống tiền mười triệu.Mắt Hoài Nhân sáng lên:– Chị có đưa nó không?– Tiền đâu mà đưa. Bọn các người là một lũ dơ bẩn.Không giận vì câu mắng của Minh An, Hoài Nhân đứng vụt dậy lao ra đường.Đóng cửa lại, Vĩnh Kỳ khó chịu:– Từ sáng giờ đi đâu vậy?Hoài Nhân lầm lì:– Anh có thành thật với tôi hay sao mà tôi phải ở nhà với anh?– Em giận anh?Vĩnh Kỳ ngồi xuống, ôm lấy Hoài Nhân:– Em đừng buồn, nội ngày mai là anh có tiền cho em.– Em hỏi anh, tại sao anh lấy được của Hoàng Cúc năm chục triệu mà anh nói với em là ba chục triệu, hai chục triệu nữa đi đâu, anh cho đứa nào rồi hả?Vĩnh Kỳ nhăn nhó:– Ai nói với em là năm chục triệu?– Anh có lừa dối tôi nữa, tôi biết tỏng anh muốn bỏ tôi để sống với đứa khác.– Anh có ai đâu, em chỉ nghi ngờ oan cho anh.– Anh thật không có giấu tiền?– Thật mà.– Không tin!Hoài Nhân phụng phịu quay mặt chi Vĩnh Kỳ năn nỉ vuốt ve:– Anh để dành số tíền đó cũng là để dành cho chúng mình sau này.– Thật không đó?– Em nghĩ là sẽ có người đưa bạc triệu cho chúng mình hoài hay sao?– Vậy tiền anh cất đâu hết rồi?– Anh mua vàng.– Anh ngoan thật.Hoài Nhân vờ hôn lại Vĩnh Kỳ, một tay hắn lần xuống nệm, rồi vung dao lên đâm mạnh lên lưng Vĩnh Kỳ.– Nhân... tại sao...Nhân cười nhạt:– Mày tưởng tao thích mày? Tại thích tiền của mày thôi.Vĩnh Kỳ đưa tay ra, bàn tay bắt đầu nhuộm đầy máu:– Hóa ra mày lợi dụng tao, đồ khốn nạn!Nhân giễu cợt:– Đời chẳng qua là một sự lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Mày đã lợi dụng người đã yêu mày làm cho người ta điêu đứng.– Và rồi mày lợi dụng tao?– Phải.Vĩnh Kỳ tức giận vùng lên, nhưng những nhát dao lạnh lùng chém xuống, hắn đổ gục xuống. Chỉ chờ có vậy, Nhân vội vã lục tung căn phòng. Những lát vàng được Vĩnh Kỳ giấu dưới đáy rương. Lấy hết vàng bỏ vào túi áo, Nhân cẩn thận vào toa-lét rửa tay. Mang con dao vứt ra cửa sổ, hắn mở cửa lao ra ngoài.Vĩnh Kỳ nằm trên sàn gạch đầy máu, đôi mắt mở to vừa giận dữ vừa đau đớn...– Anh Vĩnh... Kỳ...Minh An đẩy cánh cửa bước vào, mùi máu tanh nồng và tiếng rên khẽ khiến cô lùi lại Suýt một chút nữa cô hét to lên vì Vĩnh Kỳ đang nằm trên vũng máu và gần như kiệt sức, anh mở mắt ra nhìn Minh An, tiếng thì thào đứt quãng.– Cứu. tôi.....tôị.....Minh An đưa tay lên miệng. Kinh khủng quá! Cô cố trấn tĩnh mình. Tại sao phái cứu Vĩnh Kỳ chứ? Cô đến đây để đưa số tiền mười triệu trám họng anh ta để đừng khai ra những hành vi xấu xa của cô ta đối với Hoàng Cúc. Nếu như cô bỏ đi, và nếu anh ta chết, cô đâu phải là người giết anh ta. Cô cũng đâu có dại để vạ lây vào chuyện thanh toán của giới đồng tính này.Một ý nghĩ rất nhanh qua đầu, Minh An lập tức bước nhanh ra ngoài, cô quay đầu đi như chạy.– Cứu... cứu...– Máu ra nhiều quá, khi người ta đưa Vĩnh Kỳ đến bệnh viện, anh trút hơi thở cuối cùng trên đường đi.Về đến nhà và đóng cánh cửa lại, Minh An còn sợ.Không phải tôi! - Không phải tôi giết anh ta! Tại sao tôi phải cứu anh ta, nếu như anh đừng hăm dọa tống tiền tôi...Mở nấp chai rượu, Minh An uống ừng ực trấn ấp cơn sợ hãi và hình ảnh Vĩnh Kỳ người đầy máu gọi thê thiết ''Cứu tôi...'' Trung Sơn nóng nảy đi qua đi lại Hoàng.. Cúc đã vào phòng sinh đã lâu, vậy mà cánh cửa đóng giữ im lìm - một sự im lặng đến khó chịu. Đầu óc Trung Sơn căng thẳng, anh lo lắng như chính mình là người chồng đưa vợ đi sinh vậy.Chợt tiếng khóc mạnh mẽ từ trong phòng đưa ra, Trung Sơn mừng rỡ kêu lên:– Bác ơi! Có lẽ cô ấy đã sinh rồi.– Cánh cửa mở ra, Trung Sơn còn nhanh hơn cả bà Thắm:– Cô ơi! Sinh rồi hả?Cô y tá tươi cười:– Sinh rồi, con trai nặng ba ký lô rưỡi. Lấy quần áo, khăn lông cho em bé.Trung Sơn thở phào:– Hoàng Cúc sinh rồi, con trai bác ơi:Nhìn bộ dạng Trung Sơn mà bà Thắm cảm động. Vợ là vợ của Đoàn Lộc và con cũng là con của Đoàn Lộc, vậy mà Trung Sơn theo đến đây, nóng nảy đứng ngồi không yên, bây giờ còn vui mừng vì Hoàng Cúc đã sinh xong.Bà nội vàng lấy quần áo và khăn lông, đưa cho cô y tá.Trong phòng, Hoàng Cúc cố ngóc đầu lên nhìn con. Cô sung sướng. Mình đã làm mẹ. Thằng bé giống Đoàn Lộc quá. Tiếc rằng vừa ra đời nó đã không có cha.Cửa mở. Hoàng Cúc nằm trên băng ca và chuyển ra ngoài. Trung Sơn vội bước theo, anh lo lắng:– Em có khỏe không Cúc?Hoàng Cúc gật nhẹ, rồi khép mắt lại. Tại sao người lo lắng cho cô không phảị là - Đoàn Lộc vậy? Chút tủi hờn dâng lên cho nước mắt tràn ra. Cô đâu có muốn nhớ hay khóc vì tình đời đen bạc bạc đen đó, nhưng sự có mặt của Trung Sơn trong lúc này khiến cô đau đớn. Có bao nhiêu người nghĩ cô vô tội, nhưng còn anh, tại sao anh không có ý nghĩ như họ. Và chưa hết gì hết, anh đã có người phụ nữ khác thay thế.Len lén chặm nước mắt, Hoàng Cúc khe khẽ:– Em không sao.Chiếc băng ca đẩy Hoàng Cúc đến phòng nằm. Trung Sơn âm thầm:– Bác để cháu giúp Hoàng Cúc cho.Anh luồn tay qua đầu và chân cô để bế cô từ băng-ca sang giường nằm. Đặt cô xuống thật nhẹ trên giường, anh sửa thế nằm cho cô.– Em cần uống một chút sữa cho lại sức rồi hãy ngủ.– Cám ơn anh. Em lại làm cho anh vất vả.– Có gì đâu. Anh đã nói anh lo cho em là anh lo. À! Em nhìn thấy con chưa Hoàng Cúc, nó xinh quá phải không.Hoàng Cúc gật nhẹ. Cô chợt nhận ra không đơn giản Trung Sơn lo cho mình vì giận Đoàn Lộc bạc bẽo, mà còn có cả một tình cảm chân thành anh dành cho cô.Như nếu đó là sự thật... Hoàng Cúc vội xua tan ý nghĩ đó. Cô đã hai lần yêu tất cả đều cho cô nỗi đau, giờ đầy cô muốn được yên để sống với đứa con thơ dại. Từ lúc biết yêu cho đến bây giờ, cay đắng nhiều hơn ngọt ngào.Minh An vớ một tờ báo, để mang vào phòng làm việc đọc. Cô thấy chán, hy vọng có một đám cưới nhưng xem ra phải còn chờ đợi. Ngày trước đau khổ vì không có tình yêu, bây giờ khi anh đã thuộc về cô nhưng sao cảm giác hạnh phúc không có, mà là nỗi buồn.– Chị Minh An, xem nè!Thanh gọi giật Minh An, cô trải rộng tờ báo ra, chỉ tay vào:– Sao giống cái anh chàng mấy lần trước đến đây vậy?Minh An cau mày nhìn xuống tờ báo. Bức ảnh in gương mặt trên trang báo sao giống Vĩnh Kỳ. Dòng chữ bên trên bức ảnh:"Một vụ thanh toán nhau vì tiền hay vì tình của giới đồng tính luyến ái? Nạn nhân đã chết, có tên là Vĩnh Kỳ”.Đúng là anh ta. Hôm qua là ngày hẹn Minh An phải đưa cho anh ta mười triệu. Anh ta bị đâm chết bằng những nhát dao chí tử, trong nhà bị xáo tung ra.Minh An vội vàng đi về phòng mình đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế, mà toàn thân còn run. Vĩnh Kỳ là tên đồng tính luyến ái, có nghĩa nỗi oan của Hoàng Cúc sẽ được giải oan, và với hậu thuẫn của bà Thục Nghiêm, chắc chắn Đoàn Lộc sẽ bỏ cô. Minh An chịu không nổi với ý nghĩ này.Cô đã tốn hao biết bao nhiêu công sức để có Đoàn Lộc, cô không thể mất Đoàn Lộc, anh là lẽ sống của cô.Quay trở ra, cô lấy hết những tờ báo trong ngày có in tin Vĩnh Kỳ xé nát vứt vào sọt rác. Đoàn Lộc không thể biết chuyện này.Em làm gì vậy?Cánh cửa bị đẩy vào 1à Đoàn Lộc, anh nhìn Minh An ngạc nhiên. Cô lúng túng:À! Em đang dọn tủ cho gọn lại:Có chuyện gì vậy anh?– Không có gì. Anh điện thoại cho bà nội, nhưng bà nói không về. Hoàng Cúc sinh rồi, bà muốn nhìn đứa bé.Minh An lo lắng:– Rồi anh tính sao? Nếu... đứa bé là con anh, anh có bỏ em không?Thương hại, Đoàn Lộc vỗ nhẹ vai Minh An:– Có thể anh không cho em tình yêu của anh, nhưng anh cũng phải có trách nhiệm với em chứ.Minh An bật khóc:– Em chỉ sợ một lúc nào đó anh bỏ em.Đoàn Lộc cười buồn:– Lẽ ra,chúng ta không nên đến với nhau, vì anh chỉ làm khổ em.– Không, em chấp nhận tất cả, để được có anh.– Em yêu anh là cho không toan tính. Còn Hoàng Cúc, cô ấy chỉ biết cho anh nỗi buồn.– Bởi vì em yêu anh.