CHƯƠNG 4

Khi Banks ra khỏi tàu điện ngầm ở Camden Town, ông phải chạy vội năm phút nữa để đến kịp giờ hẹn ăn tối với Sandra. Mưa phùn bây giờ đã trở thành cơn mưa nặng hạt xối xả đổ xuống. Các bảng hiệu của những tiệm buôn và đèn giao thông phản chiếu xuống những vũng nước bên đường. May thay nhà hàng ăn uống không xa bến tàu điện ngầm.
Banks lật ngược cổ áo blu-dông da lên, nhưng khi ông đến nhà hàng ăn vẫn bị ướt như chuột lột. Thoạt tiên, ông không nhận ra người phụ nụ tươi cười vẫy tay ngoắc ông đến bàn của bà ta ở gần cửa sổ. Mặc dù mới chỉ cách đây hai tháng, ông có gặp Sandra một lần, nhưng bây giờ ông vẫn thấy bà ta thay đổi nhiều, bề ngoài hoàn toàn thay đổi. Trước hết phải kể đến là mái tóc vàng cắt ngắn so le nhau. Nếu nói về vấn đề thực dụng, thì kiểu tóc này làm nổi bật bộ lông mày đen lên hơn bao giờ hết, và Banks thường thấy cặp lông mày của Sandra là nét gợi dục nhất. Bà còn mang kính tròng tròn gọng vàng không lớn hơn loại "kính bà cụ" mà đa số mọi người thường đeo vào thập niên 60. Trước đây không bao giờ ông thấy bà đeo kính, ông nghĩ bà không cần đến kính. Rồi tiếp theo ông thấy áo quần của bà trông rất nghệ sĩ, các thứ đều khác nhau: khăn quàng đen, khăn quấn cổ bằng lụa đỏ, áo thun tròng đầu màu đen-trắng có hoa văn.
Banks ngồi vào mép ghế đối diện với bà. Ông đói muốn chết. Từ bữa ăn bánh bao nhân thịt gà tệ hại ở Kennington đến giờ sao mà lâu quá.
-- Xin lỗi tôi đến quá trễ, - ông nói, vừa lấy khăn dùng để ăn lau lên tóc cho khô. - Tôi quên phứt tàu điện ngầm chạy rất chậm.
Sandra cười.
-- Không sao. Anh nhớ là tôi thường đợi anh đến trễ.
Banks không bàn đến chuyện này nữa. Ông nhìn quanh nhà hàng đông đúc, người phục vụ chen lẫn với khách vào ra tấp nập. Chính đây là nơi mà Banks thường nghĩ đến vấn đề thời trang, thế nào là hợp, thế nào là không hợp thời trang, đến những chiếc bàn gỗ bị mòn vẹt, đến các vách ngăn, đến các miếng thịt heo, các miếng thịt bò và khoai nghiền. Nhưng khoai nghiền có tỏi và cà chua trộn vào, giá cũng phải ba bảng cho một phần ăn.
-- Tôi đã gọi rượu vang rồi, - Sandra nói. - Nửa lít rượu vang đỏ. Tôi biết anh thích vang đỏ. Phải thế không?
-- Tốt. - Banks từ chối Clough không uống ở nhà gã, là vì ông không muốn để cho thằng con hoang nhìn ông uống, nhưng bây giờ thì ông phải uống một ly. - Trông em đẹp lắm, - ông nói. - Em đã thay đổi nhiều. Anh không muốn nói trước đây em không đẹp đâu. Anh nói thế là em hiểu rồi.
Sandra cười, đỏ mặt và bà quay mặt đi.
-- Cám ơn, - bà nói.
-- Kính em đeo là loại kính gì?
-- Kính tuổi, - bà đáp. - Một thời gian sau ngày sinh nhật thứ 40 của anh thì tôi đeo.
-- Anh đã quên mất cả thời gian.
Người phục vụ mang rượu vang đến, để đấy cho họ tự rót mà uống. Khoe khoang trong cảnh không đáng khoe khoang. Sandra ngồi yên trong khi Banks rót rượu ra ly, rồi bà nâng ly lên chúc mừng.
-- Anh khỏe chứ, Alan?
-- Khỏe. Rất khỏe. Khỏe hơn bao giờ hết.
-- Công việc ra sao?
-- Có khi nào anh không có việc đâu?
-- Tôi nghĩ lão Jimmy Riddle bắt anh làm việc ở văn phòng thôi.
-- Nhưng thỉnh thoảng ông ta cũng cần đến tài năng của anh. - Banks uống một ngụm lớn rượu vang. Ông nhìn quanh và thấy có thể hút thuốc được.
Sandra hỏi:
-- Tôi xin một điếu được không?
-- Dĩ nhiên là được. Vẫn chưa bỏ hẳn được à?
-- Chưa bỏ hẳn được. Ồ, Sean không thích tôi hút thuốc. Anh ấy cứ bảo tôi đừng hút nữa. Nhưng tôi nghĩ lâu lâu hút một vài điếu cũng chẳng hại gì cho sức khỏe.
Dấu hiệu tốt đấy. Banks nghĩ: Sean là thằng cha rầy rà. Ông nói:
-- Anh đợi sao cho họ tuyên bố là họ sai lầm, hút thuốc tốt cho sức khỏe, còn rau quả tươi mới độc hại.
Sandra cười.
-- Còn lâu. - Bà cụng ly. - Chúc sức khoẻ.
-- Chúc sức khỏe. Trưa nay anh ăn trưa ở chỗ mà chúng ta đã từng sống, Kennington.
-- Thật ư? Tại sao thế? Về thăm cảnh cũ à?
-- Vì công việc.
-- Tôi nhớ căn hộ chật hẹp xinh xinh. Quá hẹp cho mấy đứa nhỏ. Và cái anh chàng nha sĩ có máu dê nữa.
-- Chưa bao giờ anh nghe em nói thế.
-- Có nhiều chuyện tôi không nói cho anh nghe. Anh thì chỉ chú ý đến dĩa thức ăn cho đầy đủ là được.
Họ xem thực đơn một lát. Banks thấy ông đã nghĩ rất đúng về món khoai nghiền. Và món tỏi với bột cà chua. Giá đắt. Ông gọi món xúc xích thịt nai với bắp cải đã hầm nhừ và khoai nghiền có tỏi. Không gọi bột cà chua. Đây có vẻ là buổi ăn tối êm ả cho ông. Sandra gọi thịt bò và khoai rán. Họ đưa giấy ghi các thức ăn cho người hầu bàn, Banks không biết làm sao mở miệng nói những điều ông muốn nói. Ông cứng miệng một cách kỳ lạ, như chàng trai mới lớn ngồi bên người bạn gái lần đầu.
Nếu Sandra muốn chia tay với Sean để trở về với ông, ông muốn nói với bà thế, thì họ có thể tái lập lại mối quan hệ và hòa thuận với nhau. Họ đã bán ngôi nhà song lập ở Eastvale, mà ngôi nhà của Banks bây giờ thì quá nhỏ, ít ra họ cũng sống được với nhau trong một thời gian. Nếu Banks được thuyên chuyển đến Cục Điều tra tội phạm quốc gia - nếu họ đề nghị cho ông đến đây - thì ai biết cuối cùng họ sẽ sống ở đâu. Rồi bây giờ ông Riddle có nợ với ông nữa, thế nào ông ta cũng đề bạt cất nhắc ông vào một nhiệm sở ngon lành.
-- Tuần trước tôi có gặp Brian, - Sandra nói.
-- Đêm kia khi anh điện thoại đến cho nó, nó có nói thế. Anh muốn ghé thăm nó trong thời gian anh ở đây, nhưng nó nói nó phải đi trình diễn âm nhạc ở Tô Cách Lan.
Sandra gật đầu.
-- Đúng thế. Trình diễn ở Aberdeen. Nó rất phấn khích trước viễn cảnh tươi đẹp. Ban nhạc của nó đã hoàn tất dĩa CD đầu tiên.
-- Anh biết, - Cậu con trai của họ chơi trong một ban nhạc rốc. Ban nhạc vừa thu cuốn băng đầu tiên thành công rực rỡ, và đang được một công ty thu băng nhạc ký hợp đồng thu đĩa. Lần ông đến Luân Đôn vừa rồi, ông có đến xem ban nhạc của con mình, ông thấy con ông đã trở thành một con người mới, không còn phụ thuộc vào gia đình nữa. Sau khi Brian thi hỏng, ông cứ nghĩ con ông sẽ thành một kẻ vô công rỗi nghề, nhưng bây giờ thì cậu ta đã thành người con trong mộng của ông. Độc lập, có tài, tự do. Ông cũng đã nghĩ đến Tracy như thế khi ông bắt gặp cô con gái cặp kè theo bạn mới trong một quán rượu sau khi cô ta vào đại học. Ông đã nghĩ ông mất cô ta rồi - ít ra cũng đã mất đứa con gái trong mộng - nhưng suy nghĩ lại, ông thấy ông thích và phục con ông, mặc dù cô ta đi Paris với anh chàng Damon ít lời. Để mặc cho con cái ra đi kể cũng đau đớn thật, lâu nay Banks đã biết thế, nhưng nếu cố giữ chúng lại, nhiều khi lại còn đau đớn hơn.
-- Tôi tưởng anh đã đem Tracy đi nghỉ cuối tuần ở Paris chứ?
-- Nó nói với em phải không?
-- Dĩ nhiên. Tại sao nó không nói đã chứ? Tôi là mẹ nó kia mà.
Banks hớp một chút rượu vang, ông nói:
-- Có chuyện xảy đến đột xuất. Nó đã đi với người bạn.
Sandra nhướng mày hỏi:
-- Bạn trai hay gái?
-- Trai. Thằng ấy tên Damon. Chắc là ổn cả thôi. Tracy có thể tự lo liệu cho mình.
-- Tôi biết rồi, Alan. Chỉ là... sợ khó khăn thôi.
-- Khó khăn gì?
-- Cố nuôi hai đứa con như thế này.
-- Hai đứa hai nơi phải không?
-- Anh biết tôi muốn nói gì rồi.
-- Cho dù hai ta có còn sống với nhau thì tình hình chắc cũng như thế này thôi. Chúng ta sẽ không nuôi chúng nữa đâu. Bây giờ chúng lớn cả rồi, Sandra à. Chúng sống xa nhà hết. Em chấp nhận điều này sớm chừng nào, tình hình tốt chừng nấy.
-- Bộ anh nghĩ tôi không biết như thế sao? Tôi chỉ nói tình hình khó khăn, thế thôi. Bây giờ cả hai đứa đều ở xa quá.
-- Phải, nhưng dù sao thì cũng phải thế thôi.
-- Có lẽ.
Thức ăn được mang đến, họ bắt đầu ăn. Xúc xích ngon, nhiều thịt hơn mỡ, và khoai nghiền tỏi cũng ngon. Sandra chê món thịt bò rán. Ăn được mấy phút, bà nói:
-- Anh nhớ lần tôi ghé thăm anh ở Gratly không?
-- Làm sao anh quên được?
-- Tôi muốn xin lỗi. Tôi ân hận. Đáng ra tôi không nên làm thế mới phải. Đáng ra phải báo trước. Không đẹp chút nào hết.
-- Đừng để ý chuyện ấy làm gì.
-- Cô ta có khỏe không?
-- Ai?
-- Anh biết tôi muốn nói đến ai rồi. Cô bạn gái trẻ đẹp của anh chứ ai.
-- Annie. Annie Cabbot. Trung sĩ thám tử Annie Cabbot.
-- Đúng. - Sandra cười. - Tôi không tin anh lừa được tôi để tôi nghĩ rằng hai người là đồng nghiệp, đang làm việc. Cô ấy để chân trần trong cái quần đùi chật bó. Thật rõ ràng như ban ngày. Nhưng cô ta khoẻ chứ?
-- Độ gần đây anh không gặp cô ta.
-- Anh muốn nói tôi đã làm cho cô ta sợ mà xa anh à?
-- Đại loại thế.
-- Này, nếu vì thế mà cô ta sợ thì quả thật cô ta yếu quá.
-- Chắc thế.
-- Tôi xin lỗi, Alan. Thật đấy. Tôi không muốn phá hỏng công việc của anh. Tôi muốn anh có ai đấy. Tôi muốn anh hạnh phúc.
Banks ăn ngốn ngấu, uống thêm rượu cho trôi thức ăn xuống. Phút chốc, bình rượu hết sạch. Ông đề nghị:
-- Bình khác nữa nhé?
-- Tốt. - Sandra đáp. - Nhưng có lẽ tôi chỉ uống một ly nữa thôi. Nếu anh thấy anh có thể uống hết thì...
-- Tôi không lái xe. - Banks gọi mang thêm rượu vang đến. Khi họ đem rượu đến, ông rót đầy hai ly.
-- Có phải có chuyện gì... tôi muốn biết có phải có chuyện gì quan trọng mà anh muốn gặp tôi phải không?
-- Bộ phải cần có lý do mới đi ăn tối với vợ mình à?
Sandra có vẻ nao núng.
-- Tôi không muốn nói anh cần có lý do, tôi chỉ... Alan, nói thẳng ra là chúng ta đã ly thân một năm rồi. Trong thời gian này chúng ta không có khi nào nói chuyện với nhau nhiều, mà chỉ đôi ba tiếng trong máy điện thoại thôi. Chắc anh thừa biết thế nào tôi cũng phân vân tự hỏi không biết anh có cái gì quan trọng muốn nói với tôi chứ.
-- Anh chỉ nghĩ là đã đến lúc chúng ta nên giảng hòa, thế thôi.
Sandra nhìn ông chằm chằm.
-- Thật không?
-- Thật, thật đấy.
-- Vậy thì tốt. Xem như giảng hòa. - Hai người lại cụng ly. - Jenny Fuller có khoẻ không?
Jenny là người bạn chung của cả hai; cô ta là bác sĩ tâm lý học, Banks có nhờ cô ta giúp đỡ một vài trường hợp. Ông đáp:
-- Anh không gặp cô ấy nhiều. Bây giờ cô ta bận giảng dạy ở York.
-- Anh biết không, - Sandra nói, tay vừa nghịch chơi mấy miếng khoai rán trong đĩa, mắt liếc nhìn ông, - đã có thời tôi nghĩ anh và Jenny... Tôi muốn nói cô ấy rất hấp dẫn.
-- Không bao giờ xảy ra chuyện ấy, - Banks đáp, ông thường tự hỏi tại sao không xảy ra chuyện ấy, vì hình như cả hai đều muốn như thế kia mà. Ông nghĩ chắc là vì số phận. - Đàn ông không thích loại đàn bà như cô ấy, - Ông nói rồi phá ra cười. - Nói thế không phải là chê cô ấy. Anh không muốn nói anh tốt lành gì đối với cô ấy, mà chỉ muốn nói rằng số phận cô ta hẩm hiu, chỉ gặp toàn người xử tệ với cô, như thể cô ta đã gặp được người vừa ý rồi, muốn xây dựng cuộc đời, rồi số phận xui cho tan vỡ. Cô ta không thoát được vòng luẩn quẩn ấy.
-- Tôi biết anh muốn nói gì rồi, Sandra đáp. - Cô ấy có nói cho tôi nghe một lần rằng dù cô ta đã rất cố gắng nhưng cô vẫn không có đủ lòng tự tin, vì có quá nhiều tự trọng. Tôi không biết sao.
Họ ăn xong, để đĩa sang một bên, Banks đốt thuốc hút. Ông mời Sandra một điếu, bà chìu ông. Trong khi bà vào phòng vệ sinh, ông rót thêm rượu vang vào ly mình và ngẫm nghĩ làm sao để trình bày ý nghĩ trong óc mình cho bà nghe. Khi bà từ phòng vệ sinh trở lại bàn, ông nhận thấy bà mặc quần jean dưới chiếc áo nhiều lớp phất phới và dáng người của bà vẫn còn xinh đẹp. Tim ông rộn rã, người rạo rực, không che giấu được.
Sau khi ngồi xuống, Sandra nhìn đồng hồ.
-- Tôi không thể ngồi lâu hơn được nữa, bà nói - Tôi có hẹn với vài người bạn vào lúc 9 giờ rưỡi.
-- Tiệc à?
-- Ờ, ờ. Gần như thế.
-- Chưa bao giờ em như thế khi còn ở tại Eastvale.
-- Mọi việc đều đổi thay hết rồi. Vả lại, ở Eastvale người ta đi ngủ hết vào lúc 9 giờ. Nhưng đây là Luân Đôn mà.
-- Có lẽ chúng ta không nên rời khỏi đây, - Banks nói - Lúc đó ý kiến ấy thì hay đấy. Thú thật, anh rất muốn rời khỏi đây ngay. Anh nghĩ sống nơi nào yên tĩnh chúng ta dễ gần nhau hơn. Chắc em biết rõ điều này.
-- Alan, vấn đề này không hẳn là như thế. Vấn đề ở đâu không quan trọng. Thậm chí ở đây, anh cũng thường đi đâu mãi.
-- Em nói thế nghĩa là sao?
-- Anh cứ nhớ thì biết. Hầu hết thì giờ anh đều đi làm việc ở ngoài, thì giờ còn lại ở nhà, anh cũng nghĩ đến công việc. Xem như anh không có mặt ở nhà. Điều khốn nạn nhất là anh không nhận ra điều này; anh nghĩ mọi việc rồi sẽ yên ổn hết.
-- Không phải sao? Mọi việc yên ổn cho đến khi em gặp Sean.
-- Sean không mắc mớ gì đến chuyện này. Hãy để anh ấy ra ngoài vấn đề này.
-- Được thế thì có gì tuyệt hơn nữa.
Họ yên lặng. Sandra có vẻ bất an, như thể bà có cái gì đấy muốn nói hết cho nhẹ trí trước khi ra về. Banks nói:
-- Ít ra ta cũng nên uống cà phê đã. Và chúng ta gạt Sean ra ngoài vấn đề này.
Bà cố mỉm cười.
-- Được rồi. Tôi uống cà phê với sữa hấp. Và làm ơn đừng nói tôi không uống loại cà phê này ở Eastvale. Anh không thể nào tìm ra được loại cà phê với sữa hấp cực kỳ ngon ở Eastvale.
-- Bây giờ thì em có thể uống được rồi. Quán cà phê mới đặc biệt này mở đối diện với Trung Tâm Thương Mại. Khi em đi rồi, quán vẫn chưa mở. Quán cũng mở cửa bán đến khuya.
-- Thế là bây giờ miền Bắc cũng đông lắm phải không?
-- Đông chứ. Nhờ có nhiều người quanh đấy xa hàng dặm đổ đến.
-- Để bán cừu chứ gì. Tôi không nhớ.
-- Yorkshire không bao giờ thích hợp với em phải không?
Sandra lắc đầu.
-- Alen, tôi đã cố gắng. Thú thật tôi đã cố gắng hòa nhập. Vì anh. Vì tôi. Vì Brian và Tracy. Tôi đã cố. Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ anh đã nói đúng. Tôi là người của thành phố lớn. Hãy chấp nhận nếu không thì thôi.
Banks rót rượu vang đầy ly khi người ta đem cà phê đến cho Sandra. Cuối cùng ông nói với bà:
-- Anh đã nộp đơn xin công việc khác.
Bà đang bưng tách cà phê đưa lên gần môi thì dừng lại, lên tiếng hỏi:
-- Anh không bỏ lực lượng cảnh sát chứ?
-- Không, không bỏ. - Banks cười. - Anh nghĩ lực lượng cảnh sát bao giờ cũng ở với anh.
Sandra càu nhàu trong miệng:
-- Nhưng anh có thể rời khỏi Yorkshire. Có thể anh có cơ may đến ở tại đây. Anh nộp đơn xin chuyển đến làm ở Cục Điều tra tội phạm Quốc gia.
Sandra cau mày, bà hớp một hớp cà phê.
-- Mới đây tôi có đọc báo viết về cơ quan này. Đây là tổ chức xem như cơ quan FBI của Anh, họ nói thế.
Tôi nghĩ ít ra anh cũng sẽ được sung sướng như trúng số. Có phải nhờ Jimmy Riddle không?
Banks gạt tàn thuốc lên mép cái gạt tàn. Ông đáp:
-- Có nhiều nguyên nhân, Jimmy Riddle là chủ yếu. Bây giờ anh chưa biết chắc. Nhưng có lẽ công tác chính của anh là ở đây. Anh không biết tại sao. Anh nghĩ anh cần cái gì mới mẻ. Một sự thử thách. Có lẽ anh cũng có máu người của thành phố lớn.
Sandra cười.
-- Tốt! Chúc anh may mắn. Mong anh được như ý.
-- Đựoc thế anh còn hy vọng đi du lịch nữa. Ở Châu Âu. Săn đuổi bọn tội phạm nguy hiểm ở Dordogne.
-- Chúc anh may mắn.
Banks ngừng lại để dụi tắt điếu thuốc và uống ngụm rượu vang khác. Anh nghĩ chưa được việc gì hết.
-- Chúng ta xa nhau đã một năm rồi phải không?
Sandra cau mày.
-- Phải.
-- Khi nghĩ đến thời gian này, em không thấy lâu lắc gì phải không? Người ta bỏ quên vật gì đấy một thời gian rồi quay lại với chúng. Như hút thuốc vậy.
-- Có lẽ đấy không phải là phép loại suy tốt. Anh không giỏi về phương pháp này. Điều anh muốn nói là người ta thỉnh thoảng xa nhau một năm hay nhiều hơn, làm công việc gì đấy, sống ở những nơi khác, rồi em biết đấy, họ trở về với nhau. Vì họ thấy họ sai lầm, lạc điệu. Người ta có thể nghiện cái gì đấy, như nghiện thuốc lá, nhưng thế thì tốt hơn cho em. Em thấy em không thể bỏ chúng đi được.
-- Trở lại với nhau à?
-- Phải. Dĩ nhiên không như trước. Anh không còn giống như trước nữa. Cả hai chúng ta đều đã thay đổi nhiều. Nhưng tốt hơn. Có thể tốt hơn trước nhiều. Có thể em đến Yorkshire một thời gian ngắn, chỉ ở cho đến khi nào mọi việc thu xếp xong, nhưng anh hứa - anh cam đoan - cho dù Cơ Quan Điều tra tội phạm Quốc gia không nhận, anh cũng xin chuyển đi chỗ khác. Anh vẫn còn thường xuyên tiếp xúc với Trung ương. Ở đấy rất cần người có kinh nghiệm như anh.
-- Khoan đã, Alan. Để tôi làm sáng tỏ vấn đề này. Có phải anh đề nghị tôi đến sống với anh nơi ngôi nhà nhỏ tí tẹo ấy cho đến khi anh có công việc khác ở đây không?
-- Phải. Nhưng dĩ nhiên nếu em không muốn thế, nếu em chỉ muốn đợi cho đến lúc công việc của anh đã thu xếp xong, thì cũng được thôi. Anh biết ngôi nhà quá nhỏ cho hai chúng ta. Vậy thì anh đề nghị em có thể đến nghỉ cuối tuần với anh. Chúng ta sẽ gặp nhau. Sống tình tứ với nhau như những ngày đầu chúng ta mới gặp nhau.
Sandra lắc đầu nhè nhẹ.
-- Sao? Em không bằng lòng đề nghị của anh à?
-- Alan, anh không nghe tôi nói gì hết phải không?
-- Anh biết mọi chuyện đã tồi tệ. Anh biết em phải ra đi. Anh không trách em điều đó. Điều mà anh muốn nói là chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa. Lần này chắc khác trước.
-- Không.
-- Em nói thế nghĩa là thế nào?
-- Nghĩa là không là không.
-- Thôi được rồi. - Banks uống hết ly rượu rồi rót thêm vào ly. Số rượu trong bình thứ hai không còn lại bao nhiêu. - Anh thấy câu trả lời của em thật bất ngờ khiến anh kinh ngạc vô cùng. Tại sao em không cần một thời gian để suy nghĩ điều này? Suy nghĩ về chúng ta. Anh xin lỗi đã nói một cách suồng sã với em như thế này. Bất cứ lúc nào hay ở đâu mà em thấy đã suy nghĩ kỹ, em hãy báo cho anh biết.
-- Alan, anh không nghe tôi nói gì hay sao? Không. Không. Chúng ta không trở lại với nhau, không lên Yorkshire hay về Luân Đôn. Khi tôi rời nhà ra đi, tôi nghĩ tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng ta, không biết tôi sẽ nghĩ sao trong thời gian một năm.
-- Thế bây giờ em biết rồi chứ?
-- Biết.
-- Thế à? Biết gì?
-- Xin lỗi, Alan. Lạy Chúa Giêsu, có phải anh đến để tạo ra chuyện cực kỳ khó khăn này, phải không? - Bà lấy cặp kính xuống, lấy lưng bàn tay lau hai mắt.
-- Anh không hiểu.
-- Alan, chúng ta không trở lại với nhau được. Bây giờ không được nữa rồi. Tháng sau cũng không. Không mãi mãi. Điều tôi muốn nói với anh là tôi muốn li dị. Sean và tôi muốn cưới nhau.
°

*

Banks nhìn vào tấm gương lớn nghiêng nghiêng, thấy mái tóc đen ngắn của mình còn ướt nước mưa, những giọt nước lóng lánh trên hai vai chiếc áo blu-dông da đen. Bên kia dãy chai uých ki, ông thấy một khuôn mặt quá gầy, quá hốc hác, không thể gọi là đẹp trai được, và cặp mắt sáng, hơi thất thần đang nhìn vào mắt ông. Ông thấy đấy là loại người cần được cho nghỉ ngơi, cho vào giường ngủ, trừ phi đang gặp chuyện khó khăn.
Chung quanh ông, cuộc đời vẫn trôi bình thường. Cặp ngồi bên cạnh ông đang bàn bạc cái gì đấy với giọng nho nhỏ, hay gắt; một người say nói lãi nhãi một mình về đội bóng Menchester United; những chàng trai ồn ào liên tục bỏ tiền vào máy đánh bạc, máy kêu te te với vẻ biết ơn. Không khí ngột ngạt khói thuốc và nồng nặc mùi bia rượu. Những người bán rượu luôn luôn chạy đến các bàn gọi họ mang rượu đến, họ vội vã đong rượu rum hay Vodka cho đúng. Một người lắc mạnh cái chai đang cho nước chanh hiệu Rose giọt nhanh xuống một lít rượu bia nhẹ, miệng càu nhàu:
-- Lạy Chúa Giêsu nhanh lên cho với. Tao đái còn nhanh hơn thế này.
Banks uống một hơi bia dài rồi đốt điếu thuốc khác, ông ngạc nhiên thời gian trong một giờ vừa qua quá dài, hay ngạc nhiên làm sao mà ông cảm thấy mình bình tĩnh như thế này. Đã lâu lắm rồi, ông không thấy mình được bình tĩnh như thế này. Nhất là vào những tháng cuối cùng khi còn sống với Sandra. Sau khi tuyên bố những lời làm cho ông quá kinh ngạc, bà tuôn ra khỏi nhà hàng, đầm đìa nước mắt, để Banks ngồi lại một mình với chai rượu và phiếu tính tiền. Cả nhà hàng hình như đều im lặng, hai tai ông lùng bùng, da thịt trên người ông như có kim chích đau đớn. Ly dị. Lấy Sean. Có thật bà đã nói thế không?
Đúng là bà đã nói thế, ông nhận ra thế sau khi đã trả tiền và lảo đảo bước ra ngoài đường phố Camden Town. Trời mưa xối xả, ông bước vào quán rượu đầu tiên mà ông thấy. Khi đã ngồi trước quầy rượu, đã gọi ly bia thứ hai, ông mới phân vân tự hỏi không biết sự tức giận, sự đau đớn trong lòng ông từ đâu mà có? Ông sững sờ kinh ngạc và thất vọng như bất kỳ người nào khi nghe tin như thế. Nhưng ông không cảm thấy cuộc đời hoàn toàn chấm dứt. Tại sao?
Bỗng câu trả lời hiện ra, rất đơn giản mà nếu chịu khó suy nghĩ ông sẽ tìm ra ngay. Ấy là vì Sandra đã nói đúng. Họ không thể tái sum họp với nhau được. Ông tự lừa dối mình từ lâu nay, và bây giờ cuối cùng mới vỡ lẽ. Ông chỉ nhìn những hành động mà ông tưởng đã suy xét kỹ càng. Khi sự thật hiện ra trước mắt, không ai còn muốn trở lại với nhau nữa. Chuyện tình thế là hết rồi. Và đây là phương cách bảo đảm nhất mang lại sự chấm dứt hoàn toàn. Ly dị. Cưới Sean.
Đương nhiên là Banks không thể phủ nhận hai mươi năm lấy nhau của họ là không hoàn toàn, và vẫn còn dư vị của tình thương, thậm chí của tình yêu, và có lẽ cả đau đớn. Nhưng bây giờ thì hết rồi - và đây là điều quan trọng. Bây giờ không còn chuyện nhập nhằng nữa, không còn hy vọng viễn vông nữa, không còn ảo tưởng thơ ngây rồi sẽ có sự thay đổi - có chỗ mới để sống, có việc mới để làm - sự thay đổi sẽ làm cho mọi việc tốt đẹp trở lại. Bây giờ chỉ còn con đường anh đi đường anh tôi đi đường tôi, đời ai nấy sống.
Tất nhiên là phải buồn rồi. Có lẽ họ nuối tiếc một ít, như bài hát đã chấm dứt. Chắc họ còn ràng buộc với nhau qua Brian và Tracy. Nhưng khi ông nhìn hình mình trong gương của quán rượu, ông nhận ra rằng nếu ông nói thật với mình - đây là lúc cần phải nói thật - thì ông nên vui hơn là buồn. Ngày mai ông sẽ điện thoại nói cho Tracy biết về việc ly dị, về việc Sandra sẽ lấy Sean, sẽ nói cho cô ta biết như thế là tốt đẹp. Nhưng đêm nay, ông phải hưởng thú được tự do. Ông cảm thấy thực sự khuây khỏa. Cái vải che mắt đã rơi xuống rồi. Vì không còn thất vọng, mà ông thấy có hy vọng.
Khi Banks hơi loạng choạng đi tìm quán rượu kế đấy, ông thấy cảnh mưa rơi làm mờ các ngọn đèn đường và mờ các đèn xe hơi đang chạy trên đường như nhìn một bức tranh chấm phá. Ông nghe xa xa có tiếng pháo hoa nổ và thấy ánh sáng pháo hoa loé sáng trên trời. Ông chưa muốn quay về với căn phòng khách sạn một mình, chưa cảm thấy mệt lắm, mặc dù ông đã vật lộn với đủ thứ chuyện trong ngày.
Quán rượu kế đấy ít người hơn, ông tìm một góc để ngồi, gần bàn của những người hưởng trợ cấp đang ngồi lặng lẽ uống. Ông biết mình đã thấm say, nhưng ông thấy mình còn bình tĩnh để suy nghĩ thiệt hơn. Và ông lại suy nghĩ đến những việc đã xảy ra trong ngày, ông cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhất là cuộc gặp gỡ với Emily Riddle ở nhà của Barry Clough. Càng nghĩ đến chuyện này bao nhiêu, mọi việc càng có vẻ rõ ràng ra bấy nhiêu.
Emily đã say thuốc; điều này quá rõ ràng. Hoặc cô ta dùng côcain hay là hêroin, ông không biết chắc, nhưng số bột trắng dính trên môi trên của cô ta có lẽ là một trong hai thứ ma túy này. Ông đoán ra cô ta dùng côcain vì chất này làm cho cô bị giật mạnh và dáng đi nhún nhẩy. Có lẽ cô ta cũng có hút cần sa nữa, Craig Newton cũng đã nói lúc anh ta gặp cô ngoài đường thì cô đã say thuốc, khi những tên hộ vệ của Clough đánh anh ta. Như vậy cô ta là người nghiện và dùng chơi không có ranh giới rõ ràng.
Rồi còn anh chàng Barry Clough: Cái biệt thự đắt tiền, vàng, đồ đạc trong nhà, bộ com-lê Armani, súng. Người nào khi nói về gã cũng đều gọi gã là thương gia, và đây là từ được dùng để làm bức bình phong che đậy vô số tội lỗi của gã. Gã buôn bán, kinh doanh âm nhạc như thế nào? Gã gặp Emily trong loại tiệc gì? Banks không còn nghi ngờ gì nữa, ông biết hắn là tên lưu manh, là kẻ phạm tội, nhưng những hoạt động tội phạm của hắn là hoạt động gì thì ông không biết. Hắn làm ra tiền như thế nào? Ma túy ư, có lẽ khiêu dâm ư? Có thể. Con đường nào, gã cũng là kẻ xấu cho cô, cho dù cô ý thức được tình hình lộn xộn trước mắt, và gã còn là kẻ xấu cho cả sự nghiệp trong tương lai của Jimmy Riddle nữa.
Banks không cảm thấy yên tâm khi ra khỏi nhà của Clough như thế. Cũng như ông không cảm thấy yên tâm về việc không thộp lấy tên vệ sĩ ở ngoài cổng. Gặp trường hợp bình thường, chắc ông đã vào trong nhà với gã với thẩm quyền của Nhà nước, với sức mạnh, nhưng ông lại hoạt động như một tư nhân, cho nên ông phải làm theo bất cứ điều gì chúng đưa ra. Ông lại còn chấp nhận biện pháp hoạt động bí mật, cho nên nếu ông động chạm đến Clough, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Vì rượu làm cho ông hăng máu, ông muốn quay lại nhà Clough để tìm cho ra sự thật, chống lại gã, không chịu để cho gã buộc ông ra về. Nhưng ông nghĩ ông không nên làm theo ý muốn này. Đêm nay thì không, bất cứ giá nào.
Trái lại, ông khuyên mình hãy giữ bình tĩnh, phải biết điều, và ông uống hết ly rượu rồi vội vã ra đường, gọi taxi. Bây giờ điều cần thiết là ông phải ngủ một giấc cho ngon, ngày mai sẽ hay.
°

*

Ngày mai đến rất sớm. Khi điện thoại reo, chiếc đồng hồ trên bàn ngủ của Banks hiện số 3 giờ 18 phút. Miệng càu nhàu, tay dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi cầm lấy ống nghe. Ông nói:
-- Banks đây.
-- Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông vào giờ này, thưa ông - người nhân viên khách sạn nói - nhưng có một cô đang có mặt ở phòng khách muốn gặp ông. Cô ta có vẻ rất lo lắng. Cô ta nói là con gái của ông, cổ nhất quyết đòi gặp ông cho được.
Vừa ngái ngủ vưa ngây ngây vì dư vị của rượu, trong ý thức của Banks, ông nghĩ chắc là Tracy và chắc cô ta đang buồn khổ. Có lẽ cô ta đã nói chuyện với Sandra và đau đớn khi biết tin bố mẹ sắp li dị.
-- Để cô ta lên đây, - ông nói, rồi nhảy ra khỏi giường bật đèn và mặc quần áo vào. Đầu đau và miệng khô. Nghĩ Tracy sẽ lên đến phòng ông ở tầng ba này trong vòng một phút, nên ông bước vội vào phòng tắm, uống mấy viên Paracetamol với một ly nước lạnh. Khi uống thuốc xong, ông găm điện cái bình nấu nước sôi và bỏ trà vào bình.
Khi nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ, ông bỗng nhận ra rằng ông đã nghĩ sai về người ông sắp tiếp. Dĩ nhiên là Tracy biết chỗ ông ở; ông đã cho cô ta biết tên khách sạn ông ở trước khi cô và Damon đi Paris. Nhưng bây giờ mới tối thứ Bảy, hay là sáng Chủ Nhật, cho nên chắc cả hai còn ở Paris chứ?
Khi mở cửa, ông thấy Emily Riddle đứng trước mặt ông. Cô ta hỏi:
-- Tôi vào được không?
Banks bước sang một bên cho cô bước vào rồi đóng cửa lại. Emily mặc cái áo dạ hội đen, cổ áo khoét thấp xuống tận đôi vú nhỏ, và một bên áo để hở đến tận bắp đùi. Hai cánh tay trần nổi da gà. Mái tóc vàng rối bời, kiểu tóc phức tạp đã bị nước mưa và gió làm sai nếp, trở nên lộn xộn. Trông cô ta như một tiểu thư khuê các ra mắt xã hội thượng lưu lần đầu, một nàng tiểu thư nghịch ngợm 25 tuổi. Nhưng đáng chú ý hơn hết là trên vai áo bên phải bị rách một đường và ở khóe miệng còn dính lại một vệt máu khô rất kỳ lạ. Trên má còn vết lằn như bị roi quất, vết lằn có vẻ như đang chuyển sang bầm tím. Hai mắt cô sưng húp.
-- Tôi quá mệt. - Cô nói rồi ném cái xắc tay lên giường và ngồi phịch xuống ghế bành.
Ấm nước sôi, Banks chế trà. Emily lấy tách trà nơi ông, cầm trong hai tay như thể cần hơi nóng. Hai mắt mở to hơn một chút.
Bỗng nhiên, căn phòng trông như quá nhỏ. Banks ngồi lên mép giường. Ông hỏi:
-- Có chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra, Emily? Ai làm cô như thế này?
Emily bật khóc.
Banks vào phòng tắm lấy cho cô cái khăn, cô lau mắt. Cặp mắt đỏ kè, quanh mắt bầm tím. Cô nói:
-- Chắc tôi trông tệ lắm. Ông cho tôi điếu thuốc được không?
Banks đưa cho cô một điếu thuốc và ông hút một điếu. Sau khi đã hút vài hơi và uống một ít trà, cô có vẻ bình phục trở lại khá nhiều.
-- Chuyện gì xảy ra thế này? - Banks lại hỏi. - Có phải Clough làm cho cô như thế này không?
-- Tôi muốn về nhà. Ông làm ơn đưa tôi về nhà được không?
-- Sáng mai. Hãy nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra cho cô.
Hai mắt cô nhắm lại, người tựa ra lưng ghế, hai chân duỗi thẳng ra, mắt cá tréo lên nhau. Banks sợ cô ta tụt xuống nền nhà, nhưng cô vẫn ngồi yên. Cô mở mắt lim dim nhìn Banks và phà khói thuốc ra lỗ mũi. Khói thuốc làm cô ho. Khiến cô phải thay đổi thế ngồi.
-- Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, - ông lại hỏi.
-- Tôi không muốn nói đến chuyện này. Tôi chạy... dưới mưa.... tìm taxi và đến đây.
-- Nhưng cô vứt địa chỉ rồi.
-- Tôi nhớ trong óc. Tôi chỉ cần nhìn một lần là nhớ. Như mẹ tôi. - Cô hút hết điếu thuốc và chợp mắt ngủ lơ mơ một lát.
-- Có phải Clough đã gây ra việc này không? Có phải hắn không?
Cô giả vờ ngủ.
-- Phải không Emily?
-- Ờ hớ? - Cô đáp, vẫn không mở mắt.
-- Có phải Clough không?
-- Tôi không muốn về đó. Tôi không thể về đó. Ông có đem tôi về nhà không?
-- Ngày mai. Ngày mai tôi sẽ đem cô về nhà.
-- Đêm nay tôi có thể ở lại đây được à?
-- Được. - Banks đứng dậy - Tôi có thể lấy cho cô một phòng. Chắc khách sạn còn phòng.
-- Không. - Cô mở mắt ra và chồm người tới rất nhanh đến nỗi nước trà văng ướt vạt áo trước của cô. Nếu nước nóng có làm phỏng cô, chắc cô cũng không cảm thấy. - Không. - Cô nói lại. Tôi không muốn ở một mình. Tôi sợ. Cho tôi ở đây với ông, được không?
Lạy Đấng Cứu Thế vạn năng, Banks nghĩ. Nếu có ai thấy được cảnh này chắc sự nghiệp của ông không đáng giá hai xu. Nhưng ông biết làm gì. Cô ta đau khổ và lo sợ. Có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra cho cô ta. Ông không thể nào bỏ cô ta được.
-- Được rồi, - ông nói. - Cứ ngủ trên giường tôi, tôi sẽ ngủ trên ghế. Nào, đi ngủ đi.
Ông cúi người để đỡ cô dậy. Cô có vẻ thờ ơ. Khi cô đứng lên khỏi ghế, bỗng cô nhào người tới trước, va vào ngực ông, và cô quàng tay ôm lấy cổ ông.
-- Ông có cái gì để hút không? - Cô hỏi. - Tôi đang thèm. Tôi cần có gì để lên tinh thần. Tôi nghĩ đã có ai bỏ vào thức uống của tôi cái gì đấy. - Ông cảm thấy cơ thể ấm áp của cô dưới lớp áo mỏng manh áp vào người ông, và ông nhớ đến những bức hình lõa thể của cô mà ông đã xem. Ông cảm thấy xấu hổ vì dương vật của ông cương lên, ông mong sao cô không để ý, nhưng khi ông cố tháo hai cánh tay cô ra để tránh đi thì cô nhìn ông, mỉm cười tinh nghịch và nói: - Hồi hôm tôi đã nói ông là đồ nói láo.
Cô mày mò trên dây buộc áo, rồi chiếc áo tuột ra khỏi vai, rơi xuống nền nhà. Cô chỉ còn mặc trên người chiếc quần lót nhỏ xíu màu trắng, ngoài ra, không còn gì nữa hết. Hai núm vú nhô ra đen đen và cứng trên hai bầu vú nhỏ trắng nõn. Cái hình xăm con nhện đen ở giữa vòng rốn và sợi dây thun trên chiếc quần lót trông có vẻ như đang di động, như thể nó đang đan mạng nhện vậy.
-- Trắng trợn quá, - Banks nói, vừa kéo tấm vải trải giường quấn quanh người cô.
Cô cười khúc khích rồi nằm lên giường. Cô nói:
-- Dĩ nhiên ông không có gì để hút. Ông là cảnh sát Chánh Thanh tra cảnh sát Banks. Không, hắn không. Ừ, hắn có. Không, hắn không. - Cô lại cười khúc khích, nằm nghiêng sang một bên, lấy ngón tay bỏ vào miệng, co hai chân lên nằm chèo queo người lại. - Ôm tôi đi, - cô nói vừa cất ngón tay ra, - Làm ơn đến đây ôm tôi đi.
Banks lắc đầu, nói:
-- Không, - Không thể nào ông vào giường với cô ta được, mặc cho cô cần đến sự an ủi của ông. Nếu ông nghì đến chuyện vào giường với cô, thì có lẽ ông nên lôi cô dậy, xé khăn trải giường, nhưng ông không thể làm thế. Trái lại, ông lấy thêm chăn đắp cho cô, và cô không chống đối. Một lát sau, cô lẩm bẩm nói gì đấy, vừa ngậm ngón tay lại vào miệng, thì rồi ông nghe cô bắt đầu ngáy nho nhỏ.
Banks nghĩ đêm nay thế là ông không còn ngủ ngáy gì được nữa. Sáng mai, ông sẽ ra phố Oxford khi các cửa hàng đã mở cửa để mua áo quần cho cô, rồi họ sẽ đáp chuyến tàu lửa đầu tiên để về Eastvale. Ông sẽ lái xe đưa cô ta về nhà bố mẹ cô, giao cô cho họ, để cho họ thu xếp việc nhà với nhau. Công việc của ông thế là hoàn tất.
Nhưng khi ngồi xuống ghế và hút thêm điếu thuốc nữa, khi nghe tiếng gió mưa đập vào cửa sổ, nghe tiếng ngáy không đều của Emily, thì ông không làm sao không suy nghĩ đến tình hình trước mắt. Tình hình rất nguy hiểm. Ông là cảnh sát; bọn tội phạm hoành hành; luật pháp bị lũng đoạn; ông phải làm cái gì chứ, không thể ngồi trong ghế bành hút thuốc khi cô con gái 16 tuổi của ông cảnh sát trưởng nằm trong giường đút tay vào miệng, xét cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một đứa con nít trong cơ thể đàn bà.
Ba giờ năm mươi hai. Còn lâu trời mới sáng. Ông nhìn qua màn cửa, thấy ánh trăng chiếu qua đám mây xám. Banks đưa tay lấy chiếc máy hát Walkman ở trên bàn ngủ gần bên ông, bỏ cuốn băng của Dawn Upshaw vào. Những bài trong cuốn băng này đều là nhạc ru ngủ.
"Nào hãy ngủ đi
Với sự lọc lừa dịu ngọt của em
Đưa anh vào một thoáng hạnh phúc".
Không mong gì nhiều như thế, Banks nghĩ, không mong gì như thế sau một ngày ông vừa trải qua.