Chương 9

Trong phòng làm việc của thiếu uý Chương chỉ có hai người. Chương ngồi chống khuỷu tay trên bàn nhìn trang giấy trắng tinh đặt trước mặt mình. Đối diện anh là Thục mặc quần jean, áo sơ mi màu xám. Hai người ngồi đối diện nhau đã lâu mà Chương vẫn chưa biết mở lời như thế nào. Chàng sợ sự mở đầu vụng về có thể làm Thục tự ái hay có khi tỏ ra oán giận chàng thì thật là một điều bất hạnh. Còn Thục, nàng chán ngán đến độ không còn muốn nói một lời nào nữa.
Cuối cùng Chương nói:
- Tên Khiêm là gì của em?
- Khiêm nào?
- Em không biết cái người đã cõng em từ dưới ruộng lên à?
Thục gượng cười:
- Lâu nay em vẫn gọi anh ấy là Thạch.
- Nhưng anh ta là gì của em?
- Em chung sống với anh ấy đã lâu.
Chương im lặng. Lòng tê dại.
- Khi mới quen, em có biết anh ta là một tay buôn lậu không?
Thục nói:
- Điều đó đối với em không quan trọng. Anh ấy là một con người độc đáo.
Chương thở dài, chàng lấy thuốc ra hút và đứng lên, lại đứng bên cửa sổ. Dãy hành lang của sở công an chạy dài hun hút và vắng vẻ. Ở mãi đàng xa một người lính đang đứng gác bất động như tượng. Chương nghĩ: Sá gì một người con gái hư hỏng như thế, ta sẽ trừng trị tụi buôn lậu đó, luật pháp không vị nể ai cả. Chương quay lại bàn giấy. Thục vẫn ngồi cúi đầu trong tư thế cũ.
- Bây giờ em muốn thế nào? Chương hỏi.
- Anh cố gắng giúp cho hai đứa em được tự do thì em rất biết ơn anh.
- Tất nhiên là anh cố gắng, nhưng Thục hiểu cho rằng anh chỉ có thể giúp đỡ trong phạm vi luật pháp. Vả lại anh cũng không có quyền quyết định ở đây.
- Vâng. Thục đáp một cách ngơ ngác.
Chương đổi cách xưng hô:
- Bề nào cũng có tôi, Thục không phải lo cho bản thân mình. Tôi sẽ đánh điện cho bác hay anh Quang ra và tôi sẽ bảo lãnh cho Thục.
- Cả anh Thạch nữa không được sao?
- Điều đó rất khó.
Thục thở dài:
- Thế thì em cũng không muốn ra ngoài làm gì.
Chương trố mắt nhìn người con gái rồi chợt đứng dậy.
- Nếu thế thì tôi không còn biết nói sao nữa.
Thục đứng dậy, mặt có vẻ giận. Nàng bước ra cửa, nơi đó có hai người công an đang chờ để dẫn cô về trại giam.
Năm phút sau Chương liền cho gọi Vẩn Thạch. Trong khi chờ đợi kẻ tội phạm mà cũng là tình địch của mình, Chương hút thuốc liên tục. Chàng muốn biết xem Hắn là con người như thế nào mà Thục lại có vẻ kính phục đến như thế. Lát sau Thạch được điệu vào.
- Anh làm nghề này bao lâu rồi? Chương hỏi.
- Chừng ba năm thì phải. Tôi không để ý.
- Anh có biết đó là một trọng tội không?
- Theo cách nghĩ thông thường thì đó là một trọng tội.
Chương cười:
- Vậy theo cách nghĩ nào thì đó không phải là trọng tội?
Thạch đáp một cách dửng dưng:
- Đối với tôi trên đời này không có cái gì quan trọng cả.
- Kể cả tội ác?
Chương nói:
- Thôi, ta đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn biết nguồn nào đã cung cấp bạch phiến cho các anh, và khách hàng chính của các anh là ai? Các anh không được dối trá bởi vì chúng tôi sẽ hỏi cung bốn người riêng biệt. Khi so lại nếu không ăn khớp các anh sẽ bị trừng phạt. Tôi cho anh một ngày để suy nghĩ. Bây giờ anh trả lời tôi câu hỏi này: Anh quen với cô Trần Thị Thục trong trường hợp nào?
- Trong một tai nạn máy bay.
Chương cười:
- Ly kỳ thế à?
- Vâng, rất ly kỳ. Tôi có muốn đâu, thế mà lại rất ly kỳ. Tuy vậy Thục chẳng dính dáng gì đến vụ này cả.
- Nhưng chính cô Thục khai rằng đã biết rõ việc ông làm.
- Đó là sau này, khi chúng tôi sống chung với nhau, nhưng trước đó Thục không hề biết gì cả.
- Trước khi vào nghề này anh làm gì?
- Tôi làm thông dịch viên cho đồn điền cao su.
- Sau đó?
- Đi dạy học.
- Tại sao anh lại bỏ đồn điền cao su.
- Vì xích mích với một người Pháp.
- Thế tại sao lại bỏ dạy?
- Vì đồng lương chết đói.
- Ai giới thiệu anh vào nghề này?
- Một dược sĩ, bạn học tôi.
- Ông ta hiện ở đâu?
- Ông ta đã chết ngoài mặt trận.
- Gia đình dược sĩ ấy ở đâu?
- Tôi không rõ, tôi tình cờ gặp anh ta trong một câu lạc bộ sinh viên.
- Anh ta tên gì?
- Lê Hữu Giao.
- Vậy khi ông Giao chết thì anh nắm tổ chức này?
- Thưa ông, đúng vậy.
- Còn tên Hưng và Xuân?
- Người cũ của ông Giao.
Chương bỏ bút xuống bàn.
- Hôm nay tạm dừng ở đây, Chương nói. Anh có thể về.
Hai người công an lại xuất hiện và đưa Vẩn Thạch đi.
Còn lại một mình Chương ngáp dài. Anh không thấy muốn ăn trưa mặc dù khi sáng anh chỉ uống có một tách cà phê đen.
Hôm sau Chương cho gọi Hưng đến trình diện. Anh chàng đại uý giả này đã mất đi cái vẻ ngổ ngáo của hôm trước, ủ rũ và lo lắng. Hắn rút bao Dunhill ra mời Chương.
- Cất đi, Chương nói, ở đây không được phép hút thuốc.
Hưng ngồi xuống ghế nhẹ như chiếc lá. Chương bắt đầu:
- Tên thực anh là gì?
- Dạ, Vũ Duy Hưng.
- Không phải, đó là tên giả. Tôi hỏi tên trong khai sinh của anh.
- Thưa thiếu uý, em đâu có khai sanh.
- Tại sao không có?
- Em làm mất.
- Anh đào ngũ năm nào?
- Nói thực thiếu uý, từ nhỏ tới giờ em chưa đi lính một ngày nào.
- Ai cung cấp giấy tờ giả cho anh?
- Ông dược sư.
- Ai cung cấp bạch phiến?
- Dạ, em không biết.
- Anh không nhận trực tiếp à?
- Dạ không.
- Tên Khiêm biết không?
- Chắc ổng biết.
Chương ra hiệu dẫn can phạm ra. Khi cánh cửa phòng khép lại, chàng hoàn toàn mệt mỏi. Chàng xếp hồ sơ lại và đi về.
Gió biển thổi mát rượi. Chàng thả dọc theo bãi cát phẳng.
Mặt biển xám và đục ngầu, chân trời lẫn trong khói sóng mờ mịt. Bãi biển vắng người buồn như một vùng đất hoang. Chàng biết mình vẫn còn yêu Thục nhiều lắm. Chàng nghĩ rằng đây là lúc chàng phải giành lại Thục. Đó không phải chỉ là một ước muốn mà còn là nghĩa vụ của chàng. Chàng thấy rằng mình phải gặp lại Thục để thuyết phục nàng trở về cuộc sống cũ.
Chương ghé vào quán ăn quen thuộc, ăn vội vàng cho xong rồi trở về nhà. Chàng muốn giam mình trong căn phòng của mình để nghiền ngẫm dự tính ấy.
°
- Mấy hôm nay anh có vẻ ưu tư quá. Người con gái con bà chủ nhà vừa nói vừa mở cổng cho chàng vào. Chắc lại bị sấm sét ái tình ở đâu rồi.
Chương cười, lách mình qua cổng. Chàng hỏi:
- Cúc sắp thi rồi phải không?
- Còn mười ngày nữa thôi, em làm biếng quá đi.
- Cố gắng một tí.
Chương nói cho qua rồi đi lên phòng mình.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong chàng hoàn toàn thấy thoải mái. Hoa cỏ ở đâu không biết toả hương thơm dịu nhẹ. Chàng ngước nhìn mặt trăng bấy giờ đã lên khỏi ngọn cây khuynh diệp. Chàng nghĩ nếu có Thục sống với mình trong căn phòng này, cùng đứng với mình nơi lan can này thì mình sẽ sung sướng biết chừng nào.
Chợt dưới sân có tiếng vọng lên:
- Anh Chương đó hả?
- Ừ. Tôi đang nghe cô hát đây.
- Em có mấy bản nhạc mới, đem lên anh nhé.
Chương chưa kịp trả lời thì Cúc đã biến mất rồi.
Lúc Cúc bước vô phòng với những bản nhạc trên tay, Chương nói:
- Phải học thi đi chứ. Còn có mười ngày nữa thôi.
- Em chán học lắm.
- Tôi mách bác đấy.
- Má em đi đánh tứ sắc rồi.
Cúc nhí nhảnh, với lấy cây đàn đưa cho Chương. Rồi nàng cất giọng hát:
- Đêm thơm như dòng sữa.
Chàng bị lời ca ấm áp của Cúc kéo vào sự mềm yếu, Cúc trở nên huyền hoặc. Thình lình Cúc cầm lấy chai rượu mạnh để trên bàn Chương và ngửa cổ uống.
Chương chồm tới giằng lại.
- Anh không thích em làm như thế.
- Em thất tình anh ạ.
- Thôi, về học đi.
Cúc đi lảo đảo mấy bước rồi gục xuống thành giường. Chương chạy lại đỡ cô. Người con gái trẻ ấy quàng tay qua cổ Chương, nói:
- Em làm bộ đấy. Em không say đâu. Em chỉ…
Và chàng thấy mình bị đôi cánh tay mềm yếu của cô sinh viên hai mươi tuổi kéo xuống không cách gì cưỡng nổi.
Đêm thơm như một dòng sữa…
Và ngọt như môi người tình. Chàng thì thầm.
- Cúc ơi, em đáng yêu lắm.
Cúc rúc vào người chàng như một con thú nhỏ. Nàng hít thở hơi ấm hạnh phúc đang bao trùm khắp đêm, đắm mình trong sự ngây dại.