Ngồi trong thạch lao, quay mặt vào vách, gã tử tội có vẻ trầm mặc. Y như thể chiêm nghiệm lại mình trong sự im lặng, cô tịch.Lỗ tai của y khẻ giật nhẹ như thể nghe được tiếng động gì đó.Bóng tối âm u của thạch lao, bao trùm lên gã tử tù, nên y có thể phát hiện những chuyện đang diễn ra chung quanh mình bằng thính nhĩ. Y thò tay bắt lấy con kiến càng đang bò về phía bàn chân y. Con kiến càng bẹp dí trong hai ngón tay của gã. Ngay cả trong hoàn cảnh là một tên tử tội, nhưng Huyết Kiếm Trương Thiên Tống vẫn tước đoạt sự sống của sinh vật bé nhỏ.Giết xong con kiến càng kia rồi, y lại trở về tư thế ngồi trầm tư mặc tưởng, chẳng khác gì một pho tượng đang ngồi thiền định.- Cạch.ém thanh mở khóa của thạch lao đập vào thính nhĩ Trương Thiên Tống.Trương Thiên Tống nghe rõ mồn một, nhưng chẳng màng đến thứ âm thanh đó.Gã giám ngục lưỡng lự đứng ngay cửa thạch lao. Trên tay gã giám ngục là một bầu rượu hai cân.Trương Thiên Tống thờ ơ nói:- Đã đến thời khắc dành cho Trương mỗ rồi ư?Gã giám ngục đặt bầu rượu xuống bên cạnh Trương Thiên Tống rồi nói:- Tôi đem đến cho người bầu rượu Bồ đào thổ phần tửu.- Rượu tống tiễn tại hạ?- Rượu tống tiễn.- Tốt!Y nói rồi bê lấy bầu rượu mở nắp dốc lên miệng. Tu luôn một ngụm dài, khi Thiên Tống đặt bầu rượu trở về chỗ cũ thì tất cả số rượu trong bầu đã không còn nữa.Y từ tốn nói:- Rượu rất ngon, ta nợ các hạ.Gã giám ngục nhỏ nhẹ nói:- Trương đại hiệp không biết tiểu nhân nhưng tiểu nhân thì biết đại hiệp.Trương Thiên Tống nhìn lại gã giám ngục rồi thốt lên:- Trương đại hiệp?Y lắc đầu nói tiếp:- Một kẻ tử tội như Trương mỗ sao còn có thể là đại hiệp được.Không... Các hạ đừng gọi ta bằng hai từ đó. Tất cả những tử tội đều không bao giờ là đại hiệp.Thiên Tống vừa nói vừa quay mặt ra cửa thạch lao tử tội.Y ôn nhu nói:- Trương mỗ ngửi được mùi của đại nhân.Gã nói dứt câu thì một vị đại quan vận quan bào từ ngoài cửa bước vào.Vừa thấy vị quan nhân nọ, gã giám ngục liền cúi đầu thi lễ.- Tiểu nhân bái kiến đại nhân.Nhìn gã giám ngục, vị đại nhân nghiêm giọng nói:- Nếu chiếu theo vương pháp, ngươi biết tội gì không?Gã giám ngục quì ngay xuống trước mũi giày của Bàng Thống đại nhân.- Tiểu nhân biết... tiểu nhân biết... Xin đại nhân phán trị.Hừ nhạt một tiếng, Bàng đại nhân trang trọng nói:- Ra ngoài đi!Gã giám ngục sụp lại:- Tiểu nhân cáo từ...Y nói rồi lẩn nhanh ra cửa thạch lao tử tội.Nhìn lại Trương Thiên Tống, lão cất tiếng hỏi:- Ngoài kia như thế nào Trương các hạ biết không?Thiên Tống chậm rãi đáp:- Ở trong thạch lao tử tội, cách ly hẳn với bên ngoài. Mặc dù biết ngoài kia trời đất đang vào mùa lập xuân, người người nô nức chờ đợi điều tốt lành. Nhưng với Trương mỗ thì không. Một tử tội thì đâu có cái quyền đòi hỏi gì cho mình.Bàng Thống đại nhân vuốt râu, khẽ gật đầu:- Đúng?Các hạ không còn cái quyền gì cả. Nhưng nếu bổn nhân cho các hạ cái quyền đó, Trương các hạ nghĩ sao?Trương Thiên Tống từ từ đứng lên. Y nhìn thẳng vào mặt Bàng đại nhân:- Nếu Trương mỗ không nhận thì thời khắc tử vong của Trương mỗ đến ngay lập tức. Nếu Trương mỗ nhận thì chẳng khác nào đã nhận sự tái sinh của Bàng đại nhân. Phàm cho người khác tái sinh, tất Bàng đại nhân đã có dự tính đòi hỏi ở người mình ban phát cho sự sống.Bàng Thống mỉm cười nhìn Trương Thiên Tốn. Lão ôn nhu nói:- Người ta có thể ban phát rất nhiều thứ trên cuộc đời này. Bất kể đó là thứ gì, nhưng chẳng ai ban phát cho người ta sự sống được. Ban phát cho người khác sự sinh tồn tất nhiên đã bán nửa cái mạng mình. Trượng các hạ hẳn biết điều đó chứ.Thiên Tống gật đầu nói:- Cái cho lớn như vậy, tất đòi hỏi cũng không thể nhỏ hơn.Bàng Thống gật đầu:- Đúng! Cho lớn tất nhiên sự đòi hỏi lại cũng không thể nhỏ. Bổn nhân muốn ban cho Trương các hạ sự sống đó. Và Bàng mỗ biết Trương các hạ rất muốn điều đó.Mặt Thiên Tống đanh lại:- Sao Bàng đại nhân đoán tại hạ cần sự sống.Y mỉm cười nói tiếp:- Đã có sinh thì phải có tử... Ai không một lần chết. Nghĩ như vậy, tại hạ không quá xem trọng sự sống đâu. Nếu cuộc sống này trường sinh bất tử...Vô nghĩa lắm!Bàng Thống bật cưòi, rồi nói:- Nói rất hay! Nếu như có cuộc sống trường sinh bất tử, bổn nhân đoan chắc chẳng một ai quí cuộc sống này cả. Nhưng vì có cái chết mà người ta mới biết quí cuộc sống của mình.Bàng Thống vuốt chòm râu đen nhánh, rồi nói tiếp:- Cuộc ỡng lự một lúc rồi bắt đầu leo lên. Chẳng khác nào con thằn lằn khổng lồ trườn vách đá.Bằng tất cả ý chí và nghị lực, cuối cùng thi Thiếu Hoa cũng leo lên đến khóm hoa tím cheo leo trên vách đá.Ngắt được đóa hoa, Thiếu Hoa nhìn xuống. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả trán và trang phục chàng. Chàng nghĩ thầm:- Từ trên này, ta tuột tay rơi xuống hẳn sẽ tan xác mất!Ngậm đóa hoa vào miệng, Thiếu Hoa bắt đầu trườn xuống. Khi đặt chân được xuống đất, thì cơ thể mỏi rã rời, những tưởng không thể nào nhấc tay lên được.Chàng lắc đầu nói thầm:- Kiếm pháp của Ngô đại ca như thế nào mà bắt ta làm cái trò này?Vừa nói Thiếu Hoa vừa lắc đầu.Phủi lớp bụi dính trên trang phục, Thiếu Hoa cầm đóa hoa đi thẳng một mạch đến biệt trang huyện lệnh. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm:- Giờ thì phải làm sao đây để gặp được ả Cao tiểu thư đỏng đảnh kia!Đến ngọ môn cửa biệt trang huyện lệnh, Thiếu Hoa đứng tần ngần chẳng dám bước vào. Một gã nha nhân từ trong biệt trang bước ra gắt giọng nói:- Tiểu tử! Ngươi có chuyện gì thì đến nha môn, đứng đây làm gì?Tạo một nụ cười giả lả, Thiếu Hoa nói:- Đại ca, tại hạ muốn gặp Cao tiểu thư!Gã nha sai tròn mắt nhìn chàng hỏi:- Ngươi...ngươi mà đòi gặp Cao tiểu thư?Thiếu Hoa gượng cười:- Không dấu gì đại ca, tiểu thư cho gọi tiểu đệ đến! Chắc hẳn tiểu thư có điều gì cần đến tiểu đệ!Gã nha sai nhìn Thiếu Hoa từ đầu đến chân:- Ngươi có phải là gã tiểu tử đánh cá trên dòng Hoàng giang?Thiếu Hoa nhanh nhảu đáp:- Chính là tiểu đệ đây!Gã nha sai suy nghĩ một lúc rồi nói:- Đợi ở đây, để ta vào báo với Cao tiểu thư!Gã vừa toan bước đi thì Đàm Cối xuất hiện. Gã gay gắt nói:- Ngươi không cần phải báo với Cao tiểu thư!Gã vừa nói vừa bước thẳng đến trước mặt Thiếu Hoa:- Tiểu tử thúi! Ngươi còn dám đến biệt trang của Cao tiểu thư à? Lần trước bổn bộ đầu chưa trừng trị người, lần này ngươi tự dấn thân đến chịu tội ư?Đàm Cối gắt giọng, cau mày nói:- Tiểu tử, ngươi giấu thứ gì sau lưng vậy?Thiếu Hoa lắc đầu:- Thiếu Hoa đâu có ý dấu bộ đầu ạ!Đàm Cối chìa tay đến:- Trao ra đây!Thiếu Hoa nhăn nhó:- Đàm bộ đầu, đây là của Cao tiểu thư ạ! Thiếu Hoa phải đưa nó đến tận tay Cao tiểu thư!Đàm Cối nhăn mặt:- Đó là cái gì?Thiếu Hoa ngập ngừng.Đàm Cối rút ngọn đại đao ra khỏi vỏ.- Tiểu tử! Ngươi định giở trò gì?- Thiếu Hoa nào dám giở trò gì đâu ạ, chẳng qua không thể trao cho bộ đầu được thôi!Chân diện Đàm Cối lộ rõ những nét bất nhẫn, cau có. Y đay nghiến nói:- Đàm mỗ đường đường là một bộ đầu ở đây, ngươi dám kháng lại ý của ta sao?- Thiếu Hoa không dám kháng, tại Thiếu Hoa có điều khó xử thôi ạ! Đưa cho Đàm bộ đầu nhất định Cao tiểu thư sẽ trách Thiếu Hoa, không chừng còn bẩm báo với huyện đại nhân trừng trị Thiếu Hoa nữa!- Tất cả những thứ gì trên tay tiểu tử đều phải qua tay Đàm mỗ! Tiểu tử không trao thì đừng trách Đàm mỗ nặng tay với ngươi!Đàm Cối nói xong dấn bước tới. Y toan vỗ một chưởng vào ngực Thiếu Hoa. Đúng lúc đó thì Cao Bội Bội xuất hiện. Nàng quát lớn:- Dừng tay!Nghe tiếng của Cao Bội Bội, Đàm Cối rút chưởng về. Y nhìn lại Bội Bội, ôm quyền xá:- Tiểu thư, tên tiểu tử Hoàng Thiếu Hoa định xúc phạm tiểu thư một lần nữa!Nàng nhìn Thiếu Hoa, rồi quay lại Đàm Cối:- Đàm bộ đầu, ngươi có thể đi được rồi đó!Đàm Cối vùng vằng:- Tiểu thư...trên tay tiểu tử này.....Bội Bội khoát tay:- Đàm bộ đầu yên tâm đi. Bội Bội muốn biết xem Thiếu Hoa định giở trò gì với ta nửa đây!Nhìn lại Thiếu Hoa:- Mời Thiếu Hoa huynh!Thiếu Hoa liếc Đàm Cối rồi bước đến bên Bội Bội. Chàng nhỏ giọng nói:- Thiếu Hoa có chuyện muốn nói riêng với nàng!Bội Bội gật đầu:- Chúng ta vào trong này!Thiếu Hoa gật đầu.Hai người sánh bước đi vào trong biệt trang. Vừa đi Bội Bội vừa lườm Thiếu Hoa nói:- Lần trước huynh ác với Bội Bội, sao bâ giờ đến nhờ Bội Bội? Phải chăng huynh muốn nhờ lão nhân gia tìm ra hung thủ đã giết dưỡng mẫu của huynh?Thiếu Hoa dừng bước.Bội Bội dừng bước theo chàng. Thiếu Hoa ngậo ngừng nói:- Tiểu thư, lần trước Thiếu Hoa biết lỗi của mình rồi, nên lần này đến để chuộc lỗi với tiểu thư!Nàng nhìn Thiếu Hoa bằng đôi thu nhãn tròn xoe. Bội Bội hào hứng nói:- Thiếu Hoa huynh biết lỗi của mình rồi ư?Điểm một nụ cười giả lả, Thiếu Hoa mới nói:- Nếu không biết lỗi thì Thiếu Hoa đã không đến đây với đóa hoa này!Thiếu Hoa vừa nói vừa đưa đóa hoa đến trước.Bội Bội nhìn đóa hoa trên tay Thiếu Hoa với sự ngạc nhiên lộ hẳn ra ngoài mặt.Thiếu Hoa nói:- Thiếu Hoa phải leo lên vách đá "Di Hồn Thạch" mới hái được đóa hoa này đó!Thiếu Hoa vừa nói vừa đặt cành hoa vào tay Bội Bội.- Tiểu thư nhìn xem, đóa hoa này có đẹp không?Nàng nhìn đóa hoa rồi gật đầu:- Đẹp lắm!Nhìn lại Thiếu Hoa, Bội Bội nói:- Thiếu Hoa huynh nghĩ sao lại leo lên tận vách đá cheo leo đó để hái đóa hoa này cho Bội Bội?- Bởi Thiếu Hoa nghĩ mình có lỗi với tiểu thư và muốn chuộc lại cái lỗi đó!Lời nói này của Thiếu Hoa chẳng biết tác động thế nào đến suy nghĩ của Bội Bội mà đôi lưỡng quyền nàng bất giác ửng hồng e lệ.Nàng nhu hòa nói:- Thiếu Hoa huynh không sợ té xuống vách đá Di Hồn đó à?- Nếu như Thiếu Hoa té xuống thì đâu còn đứng trước mặt tiểu thư nữa!Nàng lườm Thiếu Hoa:- Huynh dại lắm!- Thiếu Hoa dại dột nhưng miễn tiểu thư vui là được rồi!Nàng lại lườm Thiếu Hoa:- Thật ra Thiếu Hoa huynh muốn Bội Bội giúp gì nào?Thiếu Hoa lúng túng.Chàng nghĩ thầm:"Ta nói với cô ta thế nào đây nhỉ?" Thấy chàng lưỡng lự, Bội Bội mỉm cười, rồi từ tốn nói:- Nhất định huynh có chuyện cần đến Bội Bội nhưng không dám nói ra phải không?Thiếu Hoa xoa tay vào nhau cứ như trên tay chàng vừa xuất hiện một ổ kiến lửa.Bội Bội nói:- Thiếu Hoa huynh nói đi, cần gì ở Bội Bội?- Thiếu Hoa sợ nói ra chỉ bằng thừa thôi!Nàng bật cười thành tiếng. Vừa cười Bội Bội vừa nói:- Huynh sợ nói ra rồi, Bội Bội không giúp gì được cho huynh chứ gì?Thiếu Hoa gật đầu:- Có lẽ vậy!- Thiếu Hoa huynh đừng ngại, Bội Bội sẽ nói với lão nhân gia! Chỉ cần Bội Bội lên tiếng thì lão nhân gia sẽ chuẩn y ngay! Ở huyện Thành Chương này đâu có ai dám cãi lệnh lão nhân gia!- Nhưng chuyện này...Bội Bội cau mày đốc thúc:- Bội Bội đã nói rồi, Thiếu Hoa huynh đừng ngại! Phải chăng Thiếu Hoa huynh đã biết hung thủ giết mẫu nương của huynh là ai, và muốn nhờ lão nhân gia phát trát truy bắt hung thủ? Huynh nói ra đi! Hung thủ giết mẫu nương của huynh là ai? Nhất định Bội Bội sẽ bẩm báo với phụ thân không để cho hung thủ kia đào thoát đâu, mà sẽ trừng trị nơi công đường!Thiếu Hoa nhìn nàng rồi lắc đầu:- Đến bây giờ Thiếu Hoa vẫn chưa biết hung thủ giết mẫu nương! Thiếu Hoa đến biệt trang của tiểu thư lần này có ý định...Thở hắt ra một tiếng, Thiếu Hoa nhìn nàng.Bội Bội hối thúc chàng:- Thiếu Hoa huynh có ý định gì nào?Răng trên cắn vào môi dưới, ngập ngừng những nét đắn đo suy tưởng.Thiếu Hoa lắc đầu:- Thiếu Hoa đã đổi ý rồi!Thiếu Hoa ôm quyền:- Hẹn gặp lại tiểu thư!Nói dứt câu, Thiếu Hoa quay bước vut bỏ chạy về phía ngọ môn. Bội Bội ngơ ngác nhìn theo chàng. Nàng nheo mày vì sự bỏ đi đột ngột của Thiếu Hoa.Bội Bội gọi với theo chàng.- Thiếu Hoa...Thiếu Hoa...Mặc cho Bội Bội gọi, Thiếu Hoa vẫn bỏ chạy không ngoáy đầu nhìn lại.Chàng vừa chạy vừa nghĩ thầm:"Bội Bội dù đỏng đảnh nhưng đâu có hại gì mình. Tại sao mình nỡ làm trọng thương nàng!" Thiếu Hoa lắc đầu, nhẩm nói:- Không được! Mình không thể hại người nào một cách vô cớ được!Quay về thảo xá, Thiếu Hoa tần ngần đứng trước cửa. Chàng nhìn Ngô Tịnh đang đứng trước bàn hương án thờ bài vị của mẫu nương chàng.Ngô Tịnh từ từ quay lại.Y đối nhãn với Thiếu Hoa. Ngô Tịnh buông một câu cụt lủn - Sao?Thiếu Hoa lắc đầu. Chàng miễn cưỡng nói:- Ngô đại ca, Thiếu Hoa chỉ có thể tặng cho Bội Bội đóa hoa nhưng không thể làm nàng trọng thương!- Tại sao?- Bội Bội đâu có làm gì mà Thiếu Hoa phải hại nàng!- Thiếu Hoa nói Thiếu Hoa ghét ả ta mà?Thiếu Hoa lắc đầu:- Ghét là không thích! Không thích thôi chứ Thiếu Hoa không hại người. Bội Bội chưa từng làm hại gì đến Thiếu Hoa!Ngô Tịnh nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa.- Sự ủy mị không bao giờ tạo ra một kiếm chủ!Y bước đến trước mặt Thiếu Hoa:- Ngươi còn nghĩ đến sự trả thù không?Thiếu Hoa gật đầu:- Thiếu Hoa luôn nghĩ đến điều đó, kể cả trong giấc ngủ của mình!Buông tiếng thở dài:- Người yếu đuối như thế sao trả thù được cho mẫu nương ngươi?- Không phải Thiếu Hoa yếu đuối mà Thiếu Hoa có sự phân định! Ai mới là kẻ đáng chết. Và khi nào kiếm chủ mới phải ra tay giết người!- Thế ai là kẻ đáng chết, khi nào kiếm chủ mới giết người?Thiếu Hoa cúi mặt nhìn xuống:- Không phải ai cũng là kẻ đáng chết! Không phải lúc nào kiếm cũng giết người!- Ngô Tịnh có đáng chết không?Thiếu Hoa nhìn lên:- Đại ca!- Đệ không trả lời được à?- Đệ không tìm được câu trả lời này!Ngô Tịnh nhìn Thiếu Hoa:- Ta không phụ bá nhân thì bá nhân sẽ phụ ta!Thiếu Hoa cúi mặt nhìn xuống.Ngô Tịnh từ từ thở ra rồi chỉ về phía Cầmght:10px;'>
Bàng Thống đặt chén rượu xuống bàn nhìn Thiên Tống.- Bổn nhân nói them cho Trương các hạ biết?Một khi đã nhận thỏa ước này, thì các hạ gián tiếp đặt tay vào án tử của các hạ. Cái chết sẽ đến với các hạ bất cứ lúc nào!Thiên Tống khẳng khái:- Cái giá mà tại hạ trả phải ngang với cái mà đại nhân ban phát. Tại hạ không nệ hà điều đó!- Bổn nhân kính các hạ một chén.- Mời đại nhân!Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống xuống bàn, Thiên Tống nhìn Bàng Thống trang trọng hỏi:- Bàng đại nhân! Tại hạ khởi đầu từ đâu?Xoay cái chén một vòng trong tay mình, Bàng Thống nghiêm giọng nói:- Từ tử lao!Thiên Tống cau mày:- Từ tử lao?Bàng Thống gật đầu:- Đúng!Thiên Tống ôn nhu, bang quơ nói:- Thiên Tống là một tử tội được Bàng đại nhân ban pháp cho sự sống và khởi nghiệp từ tử lao. Chắc hẳn tại hạ phải có duyên có phận với tử lao!Bàng Thống từ tốn đáp:- Trương các hạ nghĩ sao cũng được. Miễn thỏa ước của bổn nhân và các hạ được chu toàn mỹ mãn.Bàng Thống đứng lên. Lão đi thẳng đến bức bình phong, kéo dạt qua một bên. Sau bức bình phong là một thanh kiếm đỏ ối, được gác trên giá kiếm bằng gổ. Chỉ nhìn thấy thanh kiếm đỏ rực đó thôi, người ta đã có cảm giác rờn rợn bởi sát kiếm tỏa ra từ lưỡi kiếm. Màu đỏ lưỡi kiếm những tưởng như thanh kiếm kia được luyện ra từ máu của người ta.Bàng Thống nhìn lại Trương Thiên Tống, rồi nói:- Trương các hạ còn nhận ra thanh kiếm này chứ?Thiên Tống xúc động nói:- Đã lâu lắm rồi, Thiên Tống không cầm lấy kiếm!Thiên Tống vừa nói vừa bước đến đặt tay vào đốc kiếm. Y dung ngón tay trở vuốt theo lưỡi kiếm. Ngón tay trỏ của Thiên Tống lướt đến đâu, lưỡi kiếm sáng rực lên đến đó.Bàng Thống dõi mắt quan sát từng hành động của Thiên Tống. Lão vuốt râu nhìn Thiên Tống từ tốn nói:- Có một người tử tù đang chờ các hạ đến!Thiên Tống đặt lưỡi kiếm trở lại giá gỗ rồi nhìn thẳng Bàng Thống, trang trọng nói:- Bàng đại nhân có thể đưa Thiên Tống từ trong tử lao ra, tất có thể đưa người tử tù đó ra ngoài và ban tặng cho y sự sống, rồi đòi hỏi lại ở y điều đại nhân cần!Bàng Thống lắc đầu vuốt râu:- Nếu Trương các hạ là tử tù của cơ mật viện thì người kia lại là tử tù của võ lâm. Ngay bây giờ bổn nhân cũng chẳng biết y bị giam ở đâu?Bàng Thống im lặng một lúc rồi nói tiếp:- Bổn nhân chỉ có thể cho Trương các hạ biết ngoại danh của y.Thiên Tống hỏi nhanh:- Ngoại danh của y là gì?Bàng Thống chậm rãi đáp:- Thiên Sứ bóng tối!Đôi chân mày của Thiên Tống nhíu lại. Y như thể không kiềm chế được mà bắt buộc lập lại lời của Bàng Thống:- Thiên Sứ bóng tối?Bàng Thống vuốt râu gật đầu:- Thiên Sứ bóng tối có thể nói cho Trương các hạ biết Bạch Hảo Dung đang ở đâu.Thiên Tống đột nhiên hỏi:- Bàng đại nhân tin ở Trương Thiên Tống này?Bàng Thống đáp một cách dứt khoát:- Tin! Đây là công việc chỉ có Thiên Tống mới làm được mà thôi!Thiên Tống hỏi dồn:- Vì nguyên cớ nào mà đại nhân tin chỉ có mỗi Thiên Tống mới làm được?Bàng Thống tự tin đáp:- Các hạ là người của võ lâm. Tất biết và am tường người của võ lâm như thế nào!Thiên Tống cười khảy rồi nói:- Nghe đại nhân nói câu này, tại hạ có cảm tưởng Bàng đại nhân cũng rất am tường về võ lâm.Bàng Thống ung dung đáp:- Cứ cho là như vậy. Nếu như bổn nhân không biết chút gì về võ lâm thì chắc chắn không tìm đến Huyết Kiếm Trương Thiên Tống với những thỏa ước này!Thiên Tống quay bước đến bàn tiểu yến. Y thản nhiên bưng lấy vò rượu, dốc lên miệng tu ừng ực. Chỉ qua một hơi, hắn đã uống cản cả vò rượu hai cân, rồi đặt xuống bàn.Nhìn lại Bàng Thống, Thiên Tống nói:- Tại hạ đã uống cạn số rượu trên bàn như lời nói của mình!Y từ từ thở ra rồi nói tiếp:- Bàng đại nhân đã chọn đúng người rồi đó!Bàng Thống mỉm cười:- Bổn nhân tin mình không chọn lầm người!Nhìn thẳng vào mặt Bàng Thống, Thiên Tống nói:- Tại hạ quay lại tử lao được rồi chứ?Bàng Thống mỉm cười rồi nói:- Không! Nơi đó không còn là nơi của các hạ nữa. Võ lâm mới là chỗ đến của Trương Thiên Tống!Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp:- Bổn nhân chờ đợi sự quay về của tôn giá. Chắc chắn cuộc sống bên ngoài không lạnh lẽo và cô tịch như trong tử lao!