ành trình gian khổ vô cùng, đoàn người cực kỳ khó khăn vượt bao núi cao chớn chở, khi qua khỏi rặng Côn Lôn rồi, thấy dứt hẳn địa hình núi đồi, đàng trước họ trải rộng mênh mông vùng sa mạc Qua Bích, gió rét cắt da, tuyệt khồng có lấy đến một giọt nước. Hai bên đường chất chồng xương cốt người, ngựa, bày một cảnh tượng kinh tâm động phách. Đoàn người miệt mài kiêm trình ngày đêm, mỏi mệt bã người, nhưng hình như nguồn sức lực Cốc Chẩn là vô bờ bến, gã vừa đi vừa nâng cao tinh thần mọi người, mồm miệng không ngớt liến thoắng đủ thứ chuyện, thô tục có, văn nhã có... khiến mọi người mê mải nghe, thoắt chốc họ đã không hay không biết vượt qua hàng trăm dặm đường. Diêu Tình khó chịu khi thấy Cốc Chẩn hùng hồn độc diễn, dù thân thể đang bệnh hoạn, cô vẫn buông lời khích bác gã, do đó, hai người lời qua tiếng lại không dứt, gặp phải Cốc Chẩn miệng lưỡi dẻo quẹo, Diêu Tình thua nhiều hơn thắng, cô trong lòng chẳng phục, bốc nộ khí xung thiên, đến cả trong giấc ngủ, cũng nói mớ, cũng rán sức tranh hơn thua cùng gã. Thấy thế, Lục Tiệm quá lo lắng, có một bận, thừa lúc Diêu Tình say ngủ, gã lên tiếng cầu xin Cốc Chẩn thôi cãi vã cùng cô, Cốc Chẩn còn chưa kịp trả lời, Tiên Bích đã cướp lời: - Tranh hơi vậy là tốt đấy! Tình nha đầu tính khí khác người, ham tranh cạnh, nếu cô ta không có đối thủ, sẽ đâm ra buồn chán, khiến bệnh tình sẽ tệ đi nhiều. Nếu để cô ấy đặt hết tâm trí vào việc tranh hơi cùng Cốc Chẩn, có khi sẽ kích thích tiềm năng trong người, giúp cô tăng thêm ham muốn sống còn mà kháng bệnh. Như vậy, còn tốt bằng mấy dùng Kháng Long Đan ấy chứ! Tiên Bích tinh thông y thuật, Lục Tiệm nghe lời bàn đó, gã thôi không đề cập trở lại vấn đề nữa! Ngày đó, Tô Văn Hương đánh hơi được nguồn nước, bèn dò theo, tìm đến dược một vùng ốc đảo cây cỏ xanh tươi, mọi người thi nhau múc nước dự trữ, mua được từ mục dân ở đấy dăm chục con lạc đà, bàn nhau cùng nghỉ lại đấy nửa ngày, rồi sẽ đi tiếp. Đêm đến, mọi người quây quần quanh lửa trại, Tiết Nhĩ dạo nhạc cụ "Ô lý oa lạp", Thanh Nga thổi ống tiêu hồng ngọc hoà theo, Tần Tri Vị thui một con dê béo đến vàng rượm, mùi thịt nướng bốc ngào ngạt khiến ai nấy ứ nước miếng đầy miệng. Sau bao ngày kiêm trình dọc theo vùng vách đá chân núi khô khốc, hoạ hoằn, khó khăn lắm họ mới lại được thấy mầu sắc xanh tươi của thảo mộc, cuả mạch nước, được thấy đông người, ngựa, dê, lạc đà.... trong lòng đoàn người, ai nấy thảy đều sung sướng vô ngần, đến Diêu Tình cũng nhấm nháp một ngụm rượu sữa ngựa, cô đang ốm yếu trong mình, rượu vào đến bụng, làm đôi gò má đỏ hây hây. Riêng mình Ngu Chiếu chê rượu quá nhạt, vừa nốc ượu, vừa càu nhàu "Cái này mà cũng gọi là rượu ư? Nó... so với nước tè còn thua xa... Lão tử mà có uống liên tục một năm liền cũng chả say nổi!" Gã cứ mỗi câu càu nhàu, mỗi nốc một cốc, lúc làu bàu xong, hũ rượu cũng cạn queo, mà thấy còn chưa đã, bèn nhào qua cướp hũ rượu của Cốc Chẩn. Hai người giằng co hũ rượu, một người bảo: - Lão đệ, thương tình huiynh với chứ! Một người đáp: - Nhưng bụng đệ vẫn hãy còn đang rỗng tuếch đây! Một người nói: - Lão đệ, đệ chẳng biết trượng nghĩa là gì hết! Một người lại đáp: - Lão huynh, gì cũng nhường cho huynh được hết, duy có khoản này thì đệ không nhường được... Nhường cho huynh rồi, sâu rượu nó quậy trong bụng, đệ lấy gì mà dẹp yên chúng nó? Nhìn hai người, Tiên Bích vừa thấy bực vừa tức cười, cô ngoảnh nhìn chỗ khác, lên tiếng hỏi Tả Phi Khanh chuyện bị bắt làm con tin ngày đó ra sao, Tả Phi Khanh còn chưa kịp trả lời, Ninh Ngưng bỗng bảo: - Tả sư huynh, muội có dăm câu muốn thưa cùng huynh. Nói xong, cô đứng lên, đi ra một góc xa xa. Tả Phi Khanh hơi ngần ngừ, gã nhìn vào Tiên Bích, nói: - Để lúc trở lại sẽ thuật đầy đủ... Chợt thấy ánh mắt lạ lẫm của Tiên Bích, lập tức có cảm giác nóng mày nóng mặt, gã do dự một chút, rồi đi về phía Ninh Ngưng. Khi hai người đến một góc khuất, Ninh Ngưng bèn nói: - Tả sư huynh, muội có chuyện này muốn thỉnh cầu huynh. Muội... bố muội... cái chết ra sao, chỉ huynh biết, chỉ muội biết, mong huynh đừng đem kể cho người khác nghe! Tả Phi Khanh lấy làm lạ, hỏi: - Sao vậy? Gắng một nụ cười ảm đạm, cô đáp: - Bố muội hồi sinh tiền làm chuyện ác đã nhiều, quá nửa số người ở đây mang lòng thù hận cùng ông, ngay cả khi không cừu hận, họ cũng không mấy ưa ông. Nên nếu nghe tin ông đã từ trần, tuy họ sẽ không nói ra miệng, nhưng trong lòng thể nào cũng hết sức khoái chí! Tả sư huynh, huynh cũng biết là bố muội hy sinh chết để muội được sống, cho dù sinh thời, ông tác ác thế nào đi nữa, muội cũng không muốn sau khi ông mất, mà hãy còn bị chúng khinh khi! Tả Phi Khanh đang định trả lời "Muội chỉ giấu được một quãng thời gian, chứ làm sao mà giấu mãi được?", lời chưa ra đến miệng, nom thần tình thảm thiết của Ninh Ngưng, gã đành nuốt câu nói trở vào, gật đầu, bảo: - Được! Ta sẽ coi như chẳng hề xảy ra chuyện gì trong Ngọc Hà cốc, có ai hỏi, ta sẽ nói là muội và ta đã bị Vạn Quy Tàng bắt lúc chúng ta tìm về chỗ đỉnh Tây Thiên môn! Ninh Ngưng buồn vui lẫn lộn, cô run giọng nói: - Đa tạ Tả sư huynh... Câu nói chưa dứt, nuớc mắt cô đã lã chã tuôn rơi. Tả Phi Khanh thở dài, lấy từ tay áo ra một tấm khăn tay trắng như tuyết, đặt vào tay Ninh Ngưng. Ninh Ngưng lau nước mắt, đưa trả khăn lại Tả Phi Khanh, liếc sơ qua gã, rồi hỏi: - Tả sư huynh, huynh trúng thương hai lần, thương thế huynh giờ đỡ chưa? Tả Phi Khanh thoáng sững sờ, cười, đáp: - Chuyện không có gì đáng lo! Ta dùng thuốc của Tiên Bích, nhờ phần nội lực bản thân, chút đỉnh thương thế đó còn tạm cầm cự được! Ninh Ngưng gật gật đầu, nói: - Thân phụ muội có dạy muội một phép trị liệu nội thương, cũng khá hữu hiệu, nếu huynh không thấy phiền, để muội liệu thương cho huynh, được không? Tả Phi Khanh vui vẻ nói: - Muốn còn không được! Sư muội mà còn có điều gì bất ổn trong lòng, nếu không giãi bày được cùng ai khác, cứ mạnh dạn nói cho ta hay, Tả mỗ tuy không khéo ăn nói, nhưng khéo biết nghe người ta nói! Ninh Ngưng bất giác hân hoan, cô mỉm cười. Hai người cùng tính tình cô tịch, phần thân thế có điểm tương đồng, họ cùng nhau chuyện trò qua lại đôi ba câu, đã thấy hợp tình, hợp ý. Lúc họ trở lại chỗ lửa trại, món dê quay của Tần Chi Vị đã làm xong, da con dê thui vàng rượm, buồng gan dê xem xém cháy vành ngoài, óc dê ướp gia vị nướng chín, đồ bạc nhạc đem nấu súp, thịt băm nhỏ đem nhồi nhân bánh... mọi người quây quần thưởng thức các món ăn tuyệt diệu, chuyện trò rôm rả, ngoài Tiên Bích, không ai khác để ý sự vắng mặt hai người họ. Sáng sớm hôm sau, sao mai vừa mọc, mọi người tiếp tục hành trình, đi sâu dần vào sa mạc, giặc cướp đại mạc gặp trên đường, mỗi lúc một cường bạo, nhưng đoàn người đó tụ họp nhau lại, lực lượng hùng mạnh không thua một quân đoàn, khiến giặc cướp, con số nhiều ít bao nhiêu. rủi chạm vào họ coi như đã gặp vận xui xẻo. Nhất là Cốc Chẩn hành sự tuyệt hảo, mỗi bận đụng độ đạo tặc, không những giết trừ giặc, mà còn cướp lấy tài vật của chúng, mỗi khi bắt được đầu sỏ, đều bức bách đồng đảng phải giao nộp cho gã toàn bộ số châu báu, kim ngân, nếu toán giặc cưỡng mệnh, thủ lãnh chúng coi như đoản mạng. Ngày thường, gã nói cười tạo thoải mái lên khắp cả, nhưng đối đầu giặc cướp, gã trở thành ác độc khôn lường, đến nỗi hai người Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh từng kinh qua trăm trận mà cũng phải lấy làm hãi sợ. Có lần, Ngu Chiếu không dằn được, đã bảo hắn: - Cốc lão đệ, ta chứng kiến nơi đệ hai bộ mặt khác nhau, một là của Thiện Tài đồng tử phục thị dưới chân ngài Quan Thế Âm, một là của lão quỷ vô thường tay chân vua Diêm La chốn âm phủ. Cốc Chẩn cười cười, đáp: - Ngu huynh không biết đấy thôi, đó là đệ học binh thư Tôn Tử, trong đó dạy "Binh vô thường thế, thủy vô thường hình".Gặp người đàng hoàng, đệ lấy đạo đức đối xử, gặp lũ ác nhân chuyên chú vũ lực, đệ sẽ lấy vũ lực mà chơi lại. Đứa nào sắp đặt mưu thần chước quỷ với đệ, đệ cũng sẽ mưu thần chước quỷ đối chọi lại. Cái gì mà lấy đức thu phục người, đệ là đệ không làm nổi. Ngu Chiếu nghe thế, chỉ biết lắc đầu, cười gượng. Vượt khỏi sa mạc, chẳng mấy chốc, họ đến đại ấp Phong Đô. Cốc Chẩn dùng tài bảo thu được từ giặc cướp oa khấu, mua một ít thớt ngựa, dùng tiền làm thông hành, đút lót quan lại. Hai Hồ nữ Lan U, Thanh Nga sinh trưởng phương tây, lại theo hầu Ngải Y Ti một thời gian dài, không những họ thông thạo khá nhiều ngoại ngữ, mà còn quen biết nhiều thương nhân, do đó đã thành hai cánh tay tả hữu đắc lực cho Cốc Chẩn, vừa làm thông dịch giỏi, vừa làm người dẫn đường tốt. Qua sự trợ giúp của hai cô, Cốc Chẩn mua được ba mươi bẩy thớt ngựa hảo hạng, dư dùng cho cả đoàn, số ngựa còn lại dùng thay đổi, rôi lo lót tiền bạc mua đường đi lối lại, từ đó phát hiện rằng không chỉ dưới triều Đại Minh, khắp thiên hạ, lũ quan lại đâu đâu cũng tham ô, cũng nhận của đút lót Tài bảo của Cốc Chẩn giúp đoàn người quan ải nào cũng đi qua thông suốt, người người cứ thoải mái ra roi, giục ngựa, ngày vượt ngàn dặm dễ dàng như không. Thấm thoắt mười ngày qua, toà cự tháp thành Constantinople đã bỏ lại sau lưng. Thời ấy, châu Âu chia năm sẻ bảy làm nhiều tiểu quốc, chiến tranh liên miên dài ngày, mỗi mỗi tấc đất mỗi mỗi máu đào nhuộm đỏ, dân đen khổ sở khôn xiết, nghèo đói vô bỉ, đạo tặc nổi như rươi, tràn lan cùng khắp. Đoàn người gặp nhiều toán kỵ sĩ khôi giáp, mũ trụ nặng nề, có khi là vệ sỹ tiểu quốc, có khi là đám lính đánh thuê, đoàn Cốc Chẩn vượt qua những tiểu quốc, lãnh địa ấy, gã đã có sẵn hai sách lược đối phó, trước hết chi tiền, chi tiền không xong thì động võ. Trong mắt dân cư các vùng đất ấy, đoàn người này thần thông như có pháp thuật ma quái, những dáo dài, trọng phủ đều không phải địch thủ, có xảy ra động thủ động cước, đám dân cư nếu không bỏ mạng tại trận thì đành ôm đầu máu mà tẩu thoát, mà lủi như chuột. Riêng Lục Tiệm ngày càng lo lắng, sức khoẻ suy sụp của Diêu Tình càng ngày càng hư nhược thấy rõ, xưa kia, cô còn sức tranh hơi cùng Cốc Chẩn, hiện thời, sức lực cũng không đủ để trò chuyện cùng gã, cô suốt ngày ngủ mê mệt, đôi lúc tỉnh cơn ngủ, thần khí u u mê mê. Số nhân sâm Lục Tiệm mang theo còn không bao nhiêu, Diêu Tình sở dĩ còn chi trì được đến giờ toàn trông vào "Đại Kim Cương thần lực". Tuy mọi người xem thấy đều than thầm bất diệu, lộ vẻ rầu rĩ, riêng mình Cốc Chẩn đấu chí chẳng giảm, gã không ngừng khuyến khích mọi người, cổ vũ cả đoàn bước tới. Bữa đó, sau khi rong ruổi ngày đêm, đoàn người nghe từ phía trước vọng về tiềng nước cuồn cuộn, Tiết Nhĩ lắng tai, rồi hỏi: - Phia trước phải chăng có biển cả? Tất cả giục ngựa phóng nhanh đến, quả nhiên một mầu xanh ngắt vô ngần, biển trải rộng vạn dặm, Cốc Chẩn hỏi: - Đây là biển gì vậy? Sợ rằng trong sách "Sơn Hải kinh" cũng không thấy nói tới? Lan U bảo: - Đây là một eo biển, chỗ mình đang đứng đây, xưa kia là lãnh địa của công tước Normandy, bên bờ bên kia, tất là xứ Anh Cát Lợi rồi. Tiên Bích khẽ gật đầu, nói: - Năm đó, vua William đáp chiến thuyền nơi này, sang chinh phục Anh Cát Lợi Lan U, Thanh Nga đồng lúc thấy quặn thắt trong tim, hai cô ngó Tiên Bích, giọng ngạc nhiên, hỏi: - Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ cũng biết thiên cố sự đó ư? Tiên Bích tủm tỉm cười, không đáp. Lục Tiệm giải thích: - Thân phụ Tiên Bích tỷ tỷ là người Anh Quốc. Lan U vui vẻ nói: - Thất kính thất kính, hèn chi hai chị em tôi thấy Tiên Bích tỷ tỷ trông không giống những người Tây Vực bình thường khác, đâu dè tỷ ấy xuất xứ từ một nơi xa xôi đến thế. Nói thêm là, chị em chúng tôi tuy được tháp tùng chủ nhân đi buôn bán xa, nhưng chỉ mới ghé qua Pháp quốc, cái xứ sở bên kia biển chưa hề đặt chân đến. Tiên Bích mỉm một nụ cười nhè nhẹ, nói: - Ta cũng chưa hề đến đấy, chỉ là hồi nhỏ, có được nghe qua. Cốc Chẩn nhíu mi nhíu mày, quay sang Mạc Ất, thì thấy gã đang chăm chú vào "Tử Vi nghi", co ngón tay tính toán, mộtr lúc sau, hắn bỗng la lớn: - Mình phải vượt biển! Ruột gan mọi người đều chùng hẳn xuống. Bấy lâu nay, họ mải miết ngày đêm kiêm trình, chừng như không có được nhiều cơ hội chợp mắt, ai nấy, bất kể nam hay nữ, đều vô cùng mỏi mệt. Giờ đây, xem ra, đoạn đường trước mắt chừng như vô tận, họ đều chẳng khỏi thẫn thờ. Vả lại, biển cả không giống lục địa, dù lục địa có sa mạc, có núi non chớn chở, có đạo tặc, phỉ đồ, nhưng những thứ đó không làm khó được nhóm cao thủ này. Trên biển, gió máy thay đổi, lại thập phần không liệu định trước được, có gió bão to nổi lên, là có tai hoạ mất mạng, dù võ công cao đến đâu, cũng vô ích. Hải trình gặp phải gió ngược, không sao đi nhanh tới được như đi trên đất bằng. Trong tình trạng ốm đau của Diêu Tình, dù không bị bão táp, biển động, ngồi thuyền lâu ngày dễ khiến cô chết sớm. Ý nghĩ trong đầu đó, không ai thốt ra miệng, nhưng nó hằn sâu trên ánh mắt. Lục Tiệm là trông thấy rõ ràng, ruột gan gã quặn thắt, một niềm tuyệt vọng sâu thẳm dâng mạnh trong gã. Đang lúc ấy, bỗng Cốc Chẩn hô một tiếng lớn, gã tuột vù xuống khỏi yên ngựa, rảo vài bước tới mé biển, nhúng ngón trỏ vào sâu xuống nước, rồi đút ngón tay vào miệng, chép chép lưỡi, chừng như muốn thăm dò tư vị... Ngu Chiếu chẳng khỏi lấy làm lạ, cất tiếng hỏi: - Lão đệ, bên dưới biển đó bộ có rượu à? Cốc Chẩn vui vẻ đáp: - Rượu đâu mà rượu! Toàn nước! Ngu Chiếu hỏi: - Nếu không phải rượu, đệ nếm nước đó làm gì thế? Cốc Chẩn cười, đáp: - Đệ muốn xem thử xem cái nước biển này so với nước ở biển Đông Hải, cái nào mặn hơn! Ngu Chiếu bỗng cười vang, hỏi: - Kết quả ra sao? Cốc Chẩn bảo: - Nước ở đây có hơi mặn hơn một chút! Tiên Bích chẳng dằn nổi nữa, cô hỏi: - Cốc Chẩn, đến nước này mà đệ vẫn còn lòng dạ cười đùa nữa sao? Rốt cục, có vượt biển hay không? Mấy lúc sau này, mọi người nghiễm nhiên coi gã làm trưởng đoàn, chuyện lớn nhỏ gì đều phó mặc gã giải quyết. Mà Cốc Chẩn cũng đều ra tay thu xếp chu đáo, khiến mọi người hài lòng, bây giờ, chuyện vượt biển là chuyện lớn, tất nhiên cũng để gã quyết định, nhất thời, hai mươi con mắt đổ dồn vào gã. Cốc Chẩn liếc vòng quanh vào từng người, dáng cười cợt, nói: - Vượt chứ! Sao lại không vượt! Trèo non vượt núi đã được chín phần đường rồi, lẽ đâu bỏ dở một phần cuối? Tiên Bích khổ não nói: - Chỉ e phần còn lại này quanh co khúc mắc, dễ khiến người ta nản chí! Cốc Chẩn bảo: - Mọi người nghĩ sao thì đệ không biết, nhưng trong tự điển của Cốc Chẩn đệ đây, không có hai chữ nản chí. Ngay khi chìm đắm dưới Cửu U tuyệt ngục, không thấy ánh sáng mặt trời, mặt trăng, phải ăn hẩm uống hiu, đệ chưa từng nản chí một lần. Người ta sống trên đời, không ai thoát khỏi chết. Cốc Chẩn đệ đây, có chết, cũng phải chết cho hoành tráng, dẫu danh không lưu sử xanh, cũng phải làm cho người người trong thiên hạ biết đệ là ai! Gã nói đến đây, khắp một vùng bờ biển, người người lặng thinh ngẫm nghĩ, chỉ còn nghe tiếng sóng rì rầm hoà cùng tiếng ngưạ thở phì phò. Đôi mắt Cốc Chẩn thâm trầm liếc vào Lục Tiệm, rồi gã tung mình phóng ngồi lên yên ngựa, cả tiếng hỏi: - Ai theo ta đi tìm thuyền? Thanh Nga cất cao giọng đáp: - Tôi đi. Tiết Nhĩ cũng nói: - Tô cũng đi nữa! Cốc Chẩn dòm hai người, vui vẻ bảo: - Hai người này đúng là "Phụ xướng Phu tuỳ", khiến người ta thấy mà phải nể! Thanh Nga thoáng hiện nét cười, Tiết Nhĩ thì lại vừa ngượng, vừa vui, mặt mày gã đỏ ửng, đầu cúi gằm xuống. Cốc Chẩn nhìn thấy, gã thôi không châm chọc y nữa, cười hi hi, giục ngựa chạy đi trước. Qua chừng hai thời thần, ba người đáp một con thuyền hai buồm trở về, thuyền khá nhỏ, chỉ đủ chỗ chứa người, thiếu chỗ cho ngựa, mọi người đành phải rầu rĩ bỏ ngựa lại. Cho đến giờ, đàn ngựa vất vả chở mọi ngườI từ Ba Tư tới đây, chúng đều vô cùng mệt mỏi, nhưng cùng nhau ròng rã ngày đêm đường trường, người và ngựa đã nảy sinh tình quyến luyến, lúc này phải xa rời, dĩ nhiên trong lòng ai nấy đều không tránh khỏi cảm giác nghèn nghẹn, một vài nữ tử trong đoàn ngoái trông mấy thân ngựa còm cõi, khoé mắt có hơi ưng ửng hồng. Thuỷ thủ phần lớn người Pháp, họ thấy khách nhân hình dung khác lạ, người Hoa người Hồ lẫn lộn, đều không khỏi sinh hiếu kỳ khôn tả, xúm xít nhau lại dòm ngó, cho đến khi thuyền trưởng thúc giục, mới tản ra về chỗ của mỗi người họ. Mà đoàn hành khách bôn ba dặm trường nhiều ngày, cũng mệt bã người, nhân dịp đổi lên đi thuyền, thì hoặc ngủ, hoặc đả toạ, ra sức khôi phục thể lực. Lo lắng cho quãng đường phía trước, Cốc Chẩn không bụng dạ đâu mà ngủ, đã nhờ Lan U làm thông ngôn, đến hỏi han tình hình bờ bên kia nơi thuyền trưởng. Thuyền trưởng là một lão già khoảng năm mươi tuổi, gặp cô nương ưa nhìn, trong lòng có phần cao hứng, chuyện trò rôm rả, đại khái: - Các vị hỏi tình hình bên kia ư? Mới đây, Nữ hoàng Mary băng hà, để lại cho cái cô nhỏ Elizabeth đó một đống những rối rắm, rặt những chuyện nhức đầu. Cô nhỏ Elizabeth này theo Tân giáo, không phải đạo Thiên Chúa, làm cho vua nước Pháp và vua Phillip phía nam đều không mấy thích thú, đến cả Giáo đoàn ở La Mã cũng thấy khó chịu. Là họ chỉ ưa Mary Stuart của Scotland, không ưng ý Nữ hoàng Elizabeth. Xem tình hình đó, thấy sắp loạn lạc to đến nơi. Bọn đại thuyền Tây Ban nha hệt như lũ lưu manh, chỉ chăm chăm lượn lờ quanh vùng biển Anh Cát Lợi, nội tháng này, đã đếm được bảy chiếc rồi. Anh Cát Lợi thì giống như gà con vừa ra ràng, cứ bị lũ chim ưng rình mò, nên đã không làm ăn gì được, coi tình hình, chắc chắn sẽ loạn lớn đến nơi, Cô nhỏ Elizabeth chắc phải thoái vị, để cho Mary Stuart của Scotland lên thế chỗ. Nghe lão nói, Cốc Chẩn như đi lạc trong sương mù, bèn hỏi kỹ, mới tàm tạm hiểu, bờ biển bên kia có hai nuớc là Anh Quốc và Scotland, đều do nữ vương trị vì, bà hoàng Scotland theo đạo Thiên Chúa, nữ vương Anh Quốc lại theo Tân giáo, đúng là hỏng bét, bờ biển bên này, vua nước Pháp và Tây Ban nha đều theo đạo Thiên Chúa, Hai tôn giáo đó, phần thờ phụng thần minh thì không khác, nhưng giáo quy, nghi thức thì lại bất đồng. Tín đồ Tân giáo lên làm nữ hoàng trị vì, điều đó làm vua các nước vùng biển lân cận bực tức, muốn làm khó dễ Elizabeth. Cốc Chẩn cũng vẫn chưa hiểu rõ, cứ hỏi thêm gốc rễ sự việc, nhưng lão thuyền trưởng này dần dà trở thành thiếu nhẫn nại, chỉ nói cho qua chuyện: - Rồi thì Elizabeth cũng sẽ phải thoái vị, ừm... trong thời cuộc tao loạn này, tôi báo trước cho các vị biết, sẽ cho các vị xuống thuyên ở một nơi gần đây nhất, tôi không sao đi xa hơn được, tôi không muốn bị trở thành gà con của Anh Cát Lợi cho lũ chim ưng Tây Ban Nha xơi gọn! Thấy thuyền trưởng này kiến thức hạn hẹp, có hỏi thêm cũng chẳng moi thêm được gì hay ho, Cốc Chẩn thấy hãy còn may mắn đã nắm được một ít tình hình vùng đất bên bờ bên kia, đành để lão thuyền trưởng thối lui. Rồi bảo Lan U về nghỉ ngơi bên trong khoang thuyền, gã thân lên sàn thuyền, đưa mắt dõi nhìn, bờ biền đàng sau lưng vách núi cao ngất, đá dựng san sát, che chắn ánh sang không qua lọt, làm vùng biển nơi ấy tối ám, âm u màu sắc ma quỷ, nước biển sầm sậm cũng chuyển từ sắc xanh sang màu xám ngắt, đôi ba chỗ đen ngòm, không rõ nông sâu bao lăm, như là vùng ẩn náu của âm hồn biển cả, là chốn chất chứa nộ khí của thương mang đại hải. Cốc Chẩn cứ như thế, hệt một pho tượng đá, gã đứng trông ra biển khơi, mang nặng tâm sự gì đó, cho đến khi thuyền cập bờ. Sau một ngày ngơi nghỉ, mọi người đã khôi phục được khá nhiều tinh lực, hành trình trên đất liền xem ra cho thêm được một ít sinh khí. Mạc Ất ngày đêm tính toán trên "Tử Vi nghi", gã nói rõ, điểm đến là ở về phía tây nam vùng đất này, nếu đi nhanh, độ ba ngày nữa sẽ đến. Mọi người nghe tin tốt, thảy đều lên tinh thần. Ngày kế, mọi người nghỉ chân tại một lữ quán, lúc Diêu Tình tỉnh dậy, không còn bị dằn xóc trên lưng ngựa, tinh thần cô xem chừng khá hơn mấy ngày trước nhiều, bèn hỏi: - Lục Tiệm, đây là đâu vậy? Lục Tiệm đáp: - Đất gì có tên na ná như Anh Cát Lợi. Mặt Diêu Tình lộ sắc vui mừng, cô bảo: - Anh Cát Lợi, chả phải cũng là quê hương của sư phụ sao? Ngươi đưa ta ra ngoài để ta xem xem. Lục Tiệm nghĩ thầm "Thì ra Địa Mẫu nương nương là người gốc gác ở đây!" Gã hơi ngần ngừ, bảo: - A Tình, bên ngoài gió to, ở trong này có phần êm ấm hơn. Khoé mắt ửng đỏ, Diêu Tình bảo - Ngươi chỉ muốn ta buồn chán đến chết trong này chắc? Thấy thần tình thảm thương của cô, Lục Tiệm không làm gì khác được, đành lấy áo lông trùm cô thật kỹ, cõng cô, đi ra ngoài lữ quán. Hai người men theo một con đường mòn ngoằn ngoèo nho nhỏ mặt đất mầu hồng nhạt, vừa đi vừa ngắm cảnh vật chung quanh. Diêu Tình rất thích thú, miệng lẩm nhẩm một vài khúc dân ca không rõ tên, tay ngắt lá bên đường, thổi tan lớp sương đọng trên ấy, chăm chú quan sát, mắt lấp lánh sáng. Bầu trời miền đất lạ này cao vòi vọi, thoáng sáng màu xanh lam, ven đường mòn là một khoảnh rừng lớn, sương thu giăng mắc nhuốm một màu tím đầm đậm, từ trong rừng vụt bay ra một con quạ, như một vầng mây đen nho nhỏ, nó lượn lờ trên đầu hai người một lúc, rồi biến dạng vào khoảng rừng sâu. Mặt đất tràn lan kỳ hoa dị thảo không rõ tên, cái thì khô quằn héo hắt, cái thì tươi tắn mơn mởn, Diêu Tình nhận biết chủng loại, cô trỏ tay, nói: - Đây là Thiên Diệp tử, còn đây là... Vừa nêu được mấy chữ tên bụi cây, cô chợt chóng mặt, nhắm nghiền mắt, lệ ứa cạnh bên khoé. Ruột gan se thắt, Lục Tiệm hỏi: - A Tình, cô mệt rồi chăng? Diêu Tình đáp: - Ta không mệt, ngươi trông kìa, bên kia có cái gò, mình qua đó dạo chơi nhé? Tính cô xưa nay kiểu tiểu thư được nuông chiều mất nết, dễ nổi hung, hiếm khi có giọng lưỡi mềm mỏng với gã như vậy, Lục Tiệm nghe qua, trong lòng cảm giác êm dịu, nhưng thoắt cái, gã đã buồn rầu trở lại. Trèo lên gò rồi, dưới chân gò bên kia là một đại lộ rải đá trắng, hai bên mọc sầm uất những cây sồi, cây chò, thoáng ẩn hiện nơi đỉnh núi đầu đường một toà cổ bảo nguy nga, mỏm chóp đầu cuả cổ bảo nhọn hoắt tựa mũi nhọn bảo kiếm, giữa làn sương khói huyền hoặc mùa thu, mũi nhọn đó như đâm toạc lên không trung xanh ngát bên trên. Diêu Tình tựa đầu vào vai Lục Tiệm, mắt ngắm nghiá một phiến lá trong tay, miệng nói: - Ngươi biết không, tiết mùa xuân trên Tây thành, màu sắc ngàn hồng muôn tía, sang mùa hè, thành xanh ngút ngàn, thành thử, bọn ta đều ngán ngẩm mùa thu, khi gió thu trổi lên, hoa héo tàn, lá rụng sạch, sợ nhất là khu hoa viên trở thành tiêu điều, cả đám không mấy ai muốn vào xem. Nhưng đâu có làm gì được, trước sau gì, thu cũng sang. Hãy còn khá, tiết thu còn coi được, mùa đông đến, tuyết lại rơi khắp, cỏ cây ngập tràn là tuyết, lấp lánh sáng trắng, se se lạnh, trông cũng hay đấy. Lục Tiệm này, ngươi nghĩ xem, nếu không có mùa thu, chỉ có tiết đông thôi, hay biết mấy! Lục Tiệm đáp: - Có mùa thu hay không là tuỳ thuộc ông trời, bọn mình đâu làm gì được! Diêu Tình lườm gã, ngán ngẩm: - Đúng vậy! Mình đâu có làm gì được, mùa thu rồi cũng phải đến, cái đó đich thực làm người ta thấy vô cùng cô đơn! Lục Tiệm càng nghe cô nói, càng thấy khó hiểu, gã dòm vào cô, hỏi: - A Tình,cô nói những gì vậy? Tôi thật chẳng hiểu gì hết! Diêu Tình ngước trông, cô định mỉm miệng cười, nhưng lệ nóng đã tuôn trào lai láng, cô nghẹn ngào nói: - Ngốc ạ! Ngươi không hiểu gì hết! Thu dến, lá cây rơi rụng hết, hoa héo tàn cả, như thể... như ta ngày hôm nay, thu đã sang rồi, mùa đông của ta chẳng còn đâu xa! Ruột gan quặn thắt, nước mắt Lục Tiệm lã chã tuôn rơi, gã gắng hit vào một hơi mạnh, cố đè nén, không để bật tiếng nức nở, gượng một nụ cười: - A Tình, cô không chết đâu, theo lời Mạc Ất nói, cái manh mối kế tiếp còn không xa, nếu đi mau, chỉ trong vòng ba ngày thôi! Diêu Tình cười cười, nói: - Ngươi rõ là ngốc nghếch đến hồ đồ, nói toàn những lời lẩm cẩm! Kế đây còn có Kình Tung, rồi sau đó, lại còn Viên Đẩu Vĩ nè, còn Xà Quật. Chỉ mới Mã Ảnh, Kình Tung mà đã vất vả gần chết, ngã gục biết bao nhiêu lạc đà, tiêu vong mất không ít thớt ngựa, đã mất đứt mất hơn một tháng rồi, hai mối Viên, Xà kia... còn cần bao lâu nữa, có trời mới biết! - A Tình! - Lục Tiệm vùng ôm chặt Diêu Tình vào lòng, kêu gào thảm thiết. Diêu Tình vẫn cười, nói: - Ngốc ơi! Tay ngươi tay mạnh bạo, ôm xiết ta đau quá chừng! Lục Tiệm vội buông cô ra, luôn miệng "Xin lỗi, xin lỗi!" Diêu Tình khẽ cười, đưa tay áo gạt nước mắt, cô nói: - Ngốc ạ! Trươc giờ, ngươi chưa hề tệ với ta, chính là ta đã không tốt với ngươi. Nhưng không cách gì khác, ta thân thể thế này, có thay đổi, cũng chẳng được. Vừa rồi, nói với ngươi nhiều vậy, cũng chỉ muốn bảo là, đời người, cũng như cỏ đến mùa thu, rồi cũng chết khi mùa thu qua, có muốn tránh né cũng chả xong! Ta mà chết đi rồi, ngươi cũng đừng quá đau lòng! Người ta chết đi, cũng giống bông hoa tuyết mùa đông, tuy có lạnh lẽo đáy, nhưng lại không nhiễm bụi trần, không chút tiếc nuối! Lục Tiệm bảo: - Ngươi nói ta ngốc tận gốc rễ, ta đúng là ngốc nghếch đến tận cùng.... Lòng Diêu Tình xốn xang, đôi mắt cô tối xầm, cô hầu như sắp ngất xỉu! Bỗng Lục Tiệm vươn người dậy, gã nhiu nhíu mày, chăm chú ngó về nơi xa xa. Diêu Tình hít vào một hơi thở, hỏi: - Ngươi nhìn gì thế? Lục Tiệm đáp: - Vừa qua, mình đã không để ý, vạt rừng hai bên con lộ đó dường như có người, ồ... còn có cả ngựa nữa... Diêu Tình nói: - Cái đó thì có gì lạ đâu! Có khi trong rừng ấy hoặc là phường săn, hoặc người đang đi dạo. Lục Tiệm bảo: - Nếu là phường săn, khoảnh rừng lại qua sức yên ắng, còn nếu đi dạo, sao đông người, ngựa thế? Diêu Tình vui vẻ nói: - Ngươi thiệt là...đầu óc càng ngày càng tinh minh nhiều hơn lên. Nói không chừng, chẳng mấy nỗi, ta không thể theo kịp ngươi được nữa! Lục Tiệm cười cười, đáp: - Đâu thế được! Tôi mà có tinh minh hơn lên, còn khuya bằng được một góc của cô! Diêu Tình xịu mặt, nói: - Hay chưa... Ngươi dám bảo ta tinh khôn nhiều chuyện hả? Hãy chờ đấy, xem ta chỉnh ngươi ra sao nhá! Nói xong, cô định vươn người lên, khốn thay, đến một đầu ngón tay cô cũng không sao cựa quậy được! Thấy thế, Lục Tiệm hi hi cười, gã cúi thấp xuống, cầm tay cô, rồi dùng nó vả nhè nhẹ vào mặt mình, bảo: - Tôi thay cô chỉnh tôi rồi đấy! Hai người mặt kề mặt, bốn ánh mắt trao đổi, chan chứa nhu tình. Diêu Tình hứ một tiếng, mỉm cười, bảo: - Tiểu tử nhà ngươi, càng ngày càng lém lỉnh, chỉ đi học toàn những trò không hay từ xú hồ ly! Cùng lúc ấy, từ xa vọng đến tiếng người, tiếng ngựa, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, chính là một toán nhân mã từ trong lâu đài đầu non đi ra, họ vòng xuống chân núi, theo đại lộ rải đá trắng di chuyển về phía hai người. Quân lính mở đường cưỡi ngựa ô đen tuyền một màu, thân ngựa không pha một chút tạp sắc, kị sỹ cầm cờ tiết, đeo gươm, giáp trụ đẹp đẽ, mắt hai người Lục, Diêu hiếm khi được trông qua trên vùng đất phương tây này. Sau toán quân ngựa ô là một cỗ xe tứ mã, thân xe dát vàng, tiếp đó có cung thủ mang thuẫn bài, mặt thuẫn lấp loáng sắc kim loại, nhấp nháy góp thêm phần hoa mỹ với các mũi tên đồng loe loé ló ra từ trên các túi tên dệt lông sặc sỡ, nom thật ưa nhìn. Diêu Tình nói: - Xe ngựa người này nghi biểu không tồi! Ắt hẳn chủ nhân của lâu đài kia? Lục Tiệm đáp: - Thấy có vẻ vậy! Bỗng một kỵ sĩ trẻ tuổi rời khỏi hàng, vượt lên ngang cỗ xe, hắn khom mình nói vọng gì đấy vào trong xe, vừa nói vừa cười cười. Kỵ sĩ đó rất to con, mi thanh mục tú, mái tóc dài màu hoàng kim xoã ngang vai, mấy lọn tóc tựa những dợn sớng uốn lượn. Diêu Tình dòm Lục Tiệm, nhoẻn miệng cười, cô hỏi: - Ngươi đoán thử xem, người trong cỗ xe là nam hay nữ nào? Lục Tiệm đáp: - Người ta giấu mình bên trong, làm sao tôi đoán cho được? Diêu Tình cười cười: - Ta dám cá đấy là một người nữ! Lục Tiệm thắc mắc: - Sao dám chắc vậy? Diêu Tình đáp: - Ngươi nhìn vào ánh mắt kỵ sĩ tóc vàng đi kìa, chỉ với đối tượng là người trong mộng mới khiến gã có kiểu cách nói năng làm vậy, cái kiểu muốn làm cho người yêu dấu trong xe hoan hỉ!! Lục Tiệm chú tâm quan sát, cũng thấy đôi ba biểu hiện chứng thực lý lẽ đó, gã vui vẻ nói: - A Tình, cô nói đúng đấy! Tiếng còn chưa dứt, bỗng nghe đánh sầm một tiếng, một kỵ sĩ trong đoàn rú lên, đoạn té khỏi mình ngưạ, miệng không ngớt rên la ầm ĩ, tay bưng mặt, máu chảy rỉ ra từ mấy kẽ ngón tay. Liền sau đó, tiếng súng nổ như rang bắp, có kỵ sĩ trúng đạn ngã nhào, có ngựa ăn đạn hất chủ nhân té lăn quay, tuy đông đảo kỵ sĩ hộ vệ cỗ xe, nhưng trong tiếng nổ loạn xạ, người chưa rõ từ đâu bắn tới, là đã trúng đạn, cộng thêm số ngựa không người cầm cương chạy toán loạn, cả đại đội họ phút chốc rối tung đội hình. Sau hai loạt súng nổ nữa, từ khoảnh rừng rậm lại vù vù phóng ra một trận mưa tên, lực đạo bắn rất mạnh, áo giáp các kỵ sĩ dù khá dày, đều bị tên bắn xuyên qua, lập tức thêm một số kỵ sĩ trúng tên mà ngã ngựa. Kỵ sĩ thủ lãnh miệng không ngớt quát tháo mệnh lệnh, Lục Tiệm tuy không hiểu ý tứ, nhưng gã đoán rằng thủ lãnh đang trấn áp thủ hạ, lệnh cho họ không được hoảng hốt, quả nhiên, những kỵ sĩ mang thuẫn nghe khẩu lệnh, bất kể mưa tên, đã đến dàn hàng vây bọc thành một bức tường người chung quanh cỗ xe, những mũi tên bắn tới va phải thuẫn sắt, phát tiếng đinh đinh đang đang, nghe hệt như các vị chơi đàn ngườì Trung thổ đang hoà tấu một khúc nhạc mê ly, giai điệu tiết tấu trước, sau cũng khá vào nhịp. Trận mưa tên khá ngắn, dần dần ngưng, từ trong rừng rậm nhiều bóng đen xông ra, khỉang mấy chục kiếm sĩ bịt mặt, tay thuẫn tay kiếm, đưa thuẫn ngăn chặn những nhát đao chém kiếm đâm của kỵ sỹ, tay kiếm của họ chém sả loạn đả vào chân ngựa. Những kỵ sĩ nào ngã ngựa, là bị họ dùng thuẫn đập, dùng gươm chém cực kỳ tàn ác, có điều, hai bên giáp trụ khá dày, bên ngoài giáp cứng, bên trong là nhuyễn giáp, đao kiếm khó chém thủng, các vệ binh cho dù bị ăn vài nhát chém, cũng chưa đến nỗi bỏ mạng, họ lăn qua lộn lại vài vòng trên mặt đất, rồi cũng đứng lên trở lại được, hai bên đối phương đao qua kiếm lại, thành một trường hỗn chiến. Dựa uy thế đông nhân số và vệ binh là những binh sĩ tuyển chọn ngàn người lấy một, phút chốc, vệ binh đã ổn định trận cước, hăng hái phản công. Lũ tấn công bịt mặt không chống nổi, vừa đánh vừa lui, kỵ sĩ tóc vàng nọ thấy thế, bèn giương cao trường kiếm, quát to một tiếng, tiếng quát đó lệnh cho vệ binh tản khai đội hình, rồi miệng hò hét, họ theo kỵ sĩ tóc vàng, thúc ngựa xông vào, nhờ sức ngựa ồ ạt, họ vung trọng kiếm múa xoay vòng, lúc bổ vào, đao kiếm của đám thích khách bị chém trúng đều gãy rời gãy vụn, một số người bịt mặt đầu bị chém đứt rơi lăn lông lốc, máu cổ phun chảy như suối. Diêu Tình trông thấy, tim cô đập loạn xạ, lè lưỡi liền liền. Nhưng Lục Tiệm lại bảo: - Trúng kế rồi! Diêu Tình hỏi: - Ai trúng kế? Lục Tiệm đáp: - Vệ binh. Gã chưa dứt tiếng, đoàn kị binh xung phong tới như một cơn cuồng phong, khi vào gần sát tiền phương đối thủ bịt mặt, bèn kìm cương thúc ngựa chuyển sang mé bên, theo lệnh từ thanh kiếm giơ cao của kỵ sỹ tóc vàng, đòan kỵ binh tẽ thành hai cánh, vây chặt hai bên tả hữu, dự định bao vây bọn thích khách, không bỏ sót đứa nào. Diêu Tình cười, hỏi: - Thắng đến nơi rồi, trúng kế chỗ nào đâu? Lục Tiệm đưa tay chỉ, miệng nói: - Cô xem kìa! Diêu Tình chong mắt về phía đó, từ khoảnh rừng góc đông nam sườn núi, hiện ra sáu nhân ảnh màu đen, khôi giáp tiệp màu đen nhánh, bịt mặt khăn đen, ngựa cũng choàng giáp đen, trong tay lăm lăm trường thương bằng thép đen xù xì, ánh kim loại thấp thoáng. Hốt nhiên, sáu con ngựa đó hý vang, bọn hắc y kỵ sĩ ào ào phóng ngựa xông đến, trường thương giơ ngang ra trước, xung phong cỗ xe. Lúc ấy, đám vệ binh đang rượt đuổi thích khách, cỗ xe chỉ còn lại có dăm ba binh lính rải rác bảo vệ. Thấy sự xung phong rùng rợn, họ giục ngựa ra tiếp chiến, nhưng vì tốc độ ngựa xung phong quá lớn, kình lực khủng khiếp, đôi bên vừa chạm nhau, vệ binh đã bị đánh té nhào, thế công của hắc y kỵ sĩ không giảm, phút chốc đã tiếp cận cỗ xe chừng dăm ba trượng. Toán vệ binh tinh nhuệ bảo vệ xe bị số thích khách dẫn dụ chạy đi khá xa, cho dù có mọc cánh trên mình ngựa, họ cũng không sao quay về kịp, bọn hàng trăm vệ binh trơ mắt ra nhìn hắc y kỵ sĩ xông xáo, chỉ còn biết kiếm ủ rũ, cương buông chùng, người cứng đờ như gỗ đá, chết đứng tại chỗ. Cùng lúc ấy, nghe một tiếng "xoẹt", trong xe phóng ra một mũi tên, hết sức chuẩn, đã ghim xuyên qua khăn đen vào mặt một đưá, làm hắn lập tức ngã ngựa, quay mòng mòng. Bọn hắc y còn chưa hoàn hồn, chớp mắt trông thấy một làn tinh quang vụt qua nơi rèm xe, thêm một mũi tên nưã bắn ra, vẫn như trước, tên nhắm vào mặt một hắc y nhân, làm kẻ đó ngửa người về sau tranh né, tay gã bất giác buông lỏng cương, con ngựa hắn cưỡi hý vang, hai vó trước bốc lên cao. Người ẩn mình trong xe bắn ra mũi tên thứ ba, chẳng sai chẳng lạc, tin ngay vào đùi sau con ngựa đó, con ngựa trúng thương, cùng chủ cưỡi của nó té lăn cù trên đất, chặn ngang đường tiến của hai hắc y kỵ sỹ khác, khiến họ tuột dây cương, làm hai con ngựa của họ dựng đứng vó sau lên, loạng choạng, cây thương trong tay một người tuột ra, kêu vút một tiếng, phóng vào thân cỗ xe. Đám vệ binh đang vừa kinh vừa mừng, tiếng hoan hô còn chưa thoát khỏi cổ họng, đã thấy hai hắc y kỵ sĩ còn lại giật cương, thúc ngựa, nhảy vọt qua đống cơ thể đồng bọn, đầu hai mũi thương còn cách thùng xe chưa quá một trượng, nội một sát na, tim gan vệ binh chùng hẳn xuống, thân thể họ chết cứng! Một cái chớp mắt, một bóng nhàn nhạt từ bên cạnh xông tới, tốc độ nhanh tới mức không nhìn rõ thân người, hai đầu thương còn cách xe chưa tới một xích, bỗng hai con ngựa bị đứng sững hẳn lại, hai vó trước giương cao, hai hắc y kỵ sỹ ngạc nhiên, quay lại nhìn, thấy đó là một người trẻ tuổi ăn mặc kỳ dị, mặt mày xa lạ cổ quái, trên lưng cõng một thiếu nữ, hai tay tả hữu mỗi tay nắm lấy vó sau của mỗi con ngựa, chỉ cậy vào sức người không thôi, mà đã chặn đứng thế lao thần tốc của hai con tuấn mã. Người đó đích thị Lục Tiệm, gã thấy người trong xe ngộ nạn, liền cõng luôn Diêu Tình từ trên gò chạy ào xuống, vào lúc cấp bách, trổ thần uy, níu gót ngựa, trầm giọng quát: - Lui lại cho mau! Đại Kim Cương thần lực chuyển động, buộc hai con tuấn mã lững chững lui mấy bước. Hai hắc y kỵ sĩ chưa từng thấy thần lực kinh người đó, bọ họ sững sờ, đờ người ra, vừa định thần lại, đã né mình, múa thương đâm loạn vào Lục Tiệm, chẳng dè, Lục Tiệm thân mình vặn sang phải một chút, vặn sang trái một chút, tựa như gã chẳng mấy quan tâm, các nhát thương đều đâm trượt ra ngoài. Hai tay Lục Tiệm vẫn còn nắm chặt vó ngựa, cước bộ thụt lùi như gió về sau, kéo mạnh hai con chiến mã ra cách xa cỗ xe chừng mười trượng, khi mắt thấy vệ binh đã quay về, gã mới buông tay ra. Sắp đoạt thắng lợi mà bị hỏng, hắc kị sĩ kinh hãi tột độ, muốn tẩu thoát xem chừng cũng khó, nói gì chuyện trả thù Lục Tiệm cản trở, họ vung thương, giục ngựa, chạy trốn ào ào về phương xa. Lục Tiệm không có ý định đả thương họ, gã cũng quay mình, bỏ đi. Hộ vệ kị sĩ lục tục trở về, lúc họ thấy lũ thích khách đã bỏ chạy được khá nhiều, đang định rượt theo, bỗng nghe người trong xe hô hai tiếng, bọn họ lập tức dừng ngựa, không dám có cử động gì khác. Gã kỵ sĩ tóc vàng giục ngựa đến trước Lục Tiệm, thần sắc cung kính, nói lí lố mấy câu, hai người Lục Tiệm Diêu Tình nghe như vịt nghe sấm, không hiểu y muốn gì. Lục Tiệm bèn nói: - Trên đường gặp chuyện bất bình, ra tay cứu khổn phò nguy, đó là bổn phận của ta, các hạ bất tất phải quan tâm. Diêu Tình véo tai gã, bực tức: - Ngốc à... ngươi nói mấy cái đó, hắn có hiểu mốc gì đâu! Lục Tiệm đáp: - Kệ hắn hiểu hay không hiểu, mình nói vài câu qua loa, rồi mình bỏ đi! Gã cõng Diêu Tình, chuẩn bị trở về lữ quán Chẳng dè, kỵ sĩ tóc vàng đã giục ngựa xoay ngang, chận đường hai người, vửa líu lo, miệng xùi bọt mép, vừa muá tít trường kiếm trong tay, vụt ngang vụt dọc ngay mặt Lục Tiệm, có vẻ như không cho hai người rời bước, Diêu Tình dòm mà nổi đoá, cô hét: - Lục Tiệm, giựt phứt cây kiếm của hắn ta đi! Lục Tiệm nhăn mặt nhíu mày, gã vung tay ra, đưa hai ngón kẹp vào mũi lưỡi kiếm, giữ rịt lấy. Kỵ sỹ tóc vàng thất kinh, gã vận sức giằng lại, nhưng hệt như khỉ rung cây, thanh trọng kiếm bị giữ rịt, không động đậy, rồi hổ khẩu tay đau rát, kiếm bị giựt rời tay, một cái chớp mắt, thanh kiếm đã vào tay Lục Tiệm. Kỵ sĩ tóc vàng trọn tròn cặp mắt, ngồi đờ ra trên lưng ngựa. Lục Tiệm tủm tỉm cười, xoay kiếm, đưa chuôi cho gã, làm kỵ sĩ tóc vàng lạ lẫm đón lấy, mặt đầy vẻ mơ hồ, rồi gã nhảy ù xuống ngựa, chắp tay cung kính với Lục Tiệm, miệng lảm nhảm gì gì đó. Lục Tiệm nói: - Ông nói gì... Ta thật chẳng hiểu... Kỵ sĩ tóc vàng ửng đỏ mày mặt, khua tay làm hiệu loạn. Lục Tiệm đang còn không hiểu, chợt có tiếng người từ xa truyền đến: - Lục Tiệm, y đang mời đệ đến ra mắt nữ vương, sao đệ không chịu đi? Lục Tiệm ngoái trông, thấy Cốc Chẩn, Tiên Bích cả bọn đang tiến đến, giọng nói là của Tiên Bích. Nguyên tại lữ quán thấy đã lâu mà hai người chưa về, họ lo âu, bèn lên đường đi tìm. Tiên Bích đến trước ba người, cô tủm tỉm cười, nói vài câu cùng kỵ sĩ tóc vàng. Gã đó lộ sắc mặt vui mừng, nhảy ào lên ngựa, chạy về cỗ xe. Lục Tiệm hỏi: - Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ biết ngôn ngữ xứ này sao? Tiên Bích gật đầu, cô vui vẻ nói: - Chúng mình đến ra mắt nữ vương đi. Rồi cô rảo bước, lúc cô đến gần cỗ xe, rèm xe lay động, một nữ tử trẻ tuổi, thân mình cao cao bước ra. Nữ tử này mái tóc mầu nâu nhạt, vấn trên đỉnh đầu, dăm ba lọn tóc loà xoà buông lơi, khuôn mặt mảnh mai một sắc trắng mịn, đôi mắt long lanh, toả nét thân thiện. Cái khiến người ta hãi sợ ở cô là cây cung màu hoàng kim to kềnh cô cầm trong tay tả, cô đang dùng nó làm gậy chống, ngang lưng cô đeo một túi tên, thân cung dài khác thường, cỡ ngang tầm chủ nhân nó. Lục Tiệm nghĩ thầm, cây cung to lớn đó ắt là vũ khí lợi hại tự hộ mạng của nữ hoàng này, nhưng gã đã không thể tưởng làm sao một cô gái thân hình mảnh mai như nữ tử này lại có thể kéo nổi dây cung, phát xạ như vưà qua. Ánh mắt nữ hoàng đảo một vòng khắp mọi người, rồi mở miệng nói dăm ba tiếng. Lan U, Thanh Nga làm thông dịch ngay, mọi người hiểu đại khái nữ tử hỏi: - Các vị đến từ Trung quốc? Tiên Bích trả lời: - Đúng thế. Nữ vương hỏi: - Là Trung quốc trong sách Chi Na của Marco Polo viết, phải không? Tiên Bích đáp: - Là Marco Polo xuất phát từ thành phố Genoa ư? Tôi có được nghe thân mẫu nói qua, nhưng chưa có dịp đọc sách ấy. Vẻ mặt Nữ vương thoáng hiện một nét hứng thú, lại hỏi tiếp: - Con cháu đại hãn Hốt Tất Liệt vẫn khoẻ cả chứ? Tiên Bích bỗng ngẩn người, rồi cô lắc đầu đáp: - Con cháu đại hãn Hốt Tất Liệt đã bị đánh đuổi ra khỏi Trung quốc lâu rồi. Nữ vương tỏ vẻ kinh ngạc, rủ thấp hàng lông mày, dáng suy tư, miệng lẩm bẩm: - Người Thát Đát cũng đã bị suy yếu rồi à? Rồi cô ngước lên, hỏi tiếp: - Trung quốc ở cách đây xa lắm không? Tiên Bích đáp: - Xa lắm... qua núi cao, sa mạc, lại còn vô số kẻ cướp dọc đường. Nữ vương lộ vẻ kinhngạc, hỏi: - Ngươi là người Trung quốc, sao am hiểu ngôn ngữ nước ta? Tiên Bích đáp: - Thân mẫu Ôn Đại Đô Đạc (Wanda Tudors) xuất xứ từ quý quốc. - Wanda? - Nữ vương giật mình, vẻ lạ lẫm - Ta cũng có một người cô mẫu (bà bác bên ngoại) trùng tên, bà mất tích từ thưở tuổi còn rất nhỏ. Tiên Bích lấy từ trong bọc một cái nhẫn nạm hồng thạch, đưa ra, hỏi: - Nữ vương, ngài có nhận biết món đồ này không? Thị nữ đón nhận chiếc nhẫn, đệ trình nữ vương. Nữ vương liếc nhanh qua, rồi chăm chú vào Tiên Bích, nói: - Chiếc nhẫn này có chạm gia huy của hoàng tộc Tudors, nếu ngươi không nói ngoa, người chủ nhân chiếc nhẫn này chính là cô mẫu cuả ta! Ta đây là Elizabeth, con gái vua Henry VIII. Tiên Bích đáp: - Tôi là Tiên Bích (Sally Pitt), con của Ôn Đại Đô Đạc (Wanda Tudors). Nữ vương sắc mặt mừng rỡ, chậm chạp xuống xe, dang tay ra, thốt: - Mừng đón tỷ trở về Anh Cát Lợi! - Biểu muội của tôi ơi! Được gặp Nữ vương ngài tại đây, đúng là ý trời sắp đặt! - Đúng vậy! - Elizabeth đáp - Đây quả là đã do bàn tay Thượng Đế sắp đặt... Mau đem ngựa của ta đến đây! Một người vệ binh dẫn đến một thớt ngựa bạch trắng như tuyết, Elizabeth lên yên ngồi, gác cây cung ngang lưng ngựa, nói: - Hãy đem đến một thớt ngựa cho đường tỷ ta. Người chỉ huy vệ binh tiến đến, bẩm: - Thưa Nữ vương, chốn này có thể hãy còn thích khách ẩn nấp, sợ cưỡi ngựa gặp nguy hiểm. Elizabeth hỏi: - Ngươi có biết tông tích thích khách không? Viên chỉ huy đáp: - Thích khách bị bắt gốc Scotland, trong rừng còn có mấy người Tây Ban Nha trúng thương, chưa chết. Elizabeth nói: - Nói vậy thì, đây là nàng Mary Stuart xinh xắn cùng tỷ phu Philip của ta toa rập, đồng mưu rồi. Chuyến đi săn bữa nay của ta khá bí mật, bọn hạ rành biết hành tung ta thành thục như món đồ trong lòng bàn tay, Walsingham, ta muốn ngươi điều tra cho ra nội gián, ngươi không cần quan tâm ta có nên cưỡi ngựa hay không. Viên chỉ huy đớ lưỡi, hắn khom người thối lui, lúc đó, Tiên Bích cũng đã lên ngồi trên yên ngựa bên cạnh Elizabeth. Elizabeth lại ra lệnh: - Walsingham, ngươi về lâu đài đem đến đây một ít ngựa khác, cho các quý khách Trung quốc của ta dùng, ta muốn mời họ đến làm tân khách trong cung điện. Walsingham ứng tiếng nhận lệnh, quay ngựa chạy về lâu đài. Chẳng mấy chốc, gã đã đưa về một số thớt ngựa. Khó lòng khước từ thịnh ý, đoàn người Lục Tiệm đành lên mình ngựa, Elizabeth quay sang vẫy Lục Tiệm, nói: - Hỡi vị dũng sĩ có một không hai của ta, mời dũng sĩ đi gần vào đây, có người kế cạnh, mọi nguy hiểm đều bị đánh giạt ra xa tít tắp! Lục Tiệm nghe Lan U thông dịch, gã khẽ giật mình, Diêu Tình thì lộ vẻ không vui, nhưng không tiện ngăn cản, cô đành cùng gã, hai người lên ngựa, đến bên cạnh Elizabeth. Elizabeth chúm môi huýt nhẹ một tiếng, một bóng đen thoáng từ trên trời vụt xuống, đáp lên bên tay trái có đeo găng da của Elizabeth. Đó là một con chim ưng săn mồi, sắc lông pha tạp đen trắng, thân nhỏ thó, nhưng rất cương mãnh. Elizabeth cười tủm tỉm, quay sang bảo Tiên Bích: - Con chim ưng này lợi hại lắm, may nhờ có nó, lần đi săn này, ta đã bắn được bẩy con cáo rồi. Tiên Bích hỏi: - Biểu muội thích săn bắn lắm ư? Elizabeth đáp: - Đúng thế! Đó là điểm giống nhau giữa muội và thân phụ. Đích thân người đã dạy muội nghề cung tiễn, bữa nay, cây cung này đã cứu mạng muội. Rồi quay sang cười với Lục Tiệm, Elizabeth bảo: - Muội cũng đã rất may mắn nhờ vị võ sĩ xuất chúng này, muội nhìn võ sĩ kéo lui hai cỗ ngựa, thấy rùng mình, bụng nghĩ thầm, là ai đây... trời ơi... chẳng lẽ con cháu thần Samson (Chú: sự tích Samson và Delilah từng được quay thành phim, rất nổi tiếng!)! Diêu Tình nghe mà sinh hiếu kỳ, cô chẳng nhịn được, hỏi: - Samson là ai vậy? Tiên Bích vui vẻ đáp: - Đó là một dũng sĩ cuả thần thoại, sức mạnh phi thường, một lúc một mình giết chết hơn ba ngàn người! Elizabeth hỏi hai người đang nói gì, rồi thú thật: - Việc xảy ra hôm nay không phải thần thoại, đường tỷ quý mến của muội ơi, theo muội thấy, bằng hữu của tỷ toàn là những người phi phàm! Tiên Bích vui vẻ đáp: - Thế nhưng, biểu muội vừa mới bị trúng thích khách đó, cưỡi ngựa dễ bị nhiều hiểm nguy, tỷ hy vọng biểu muội lên ngồi xe thì hơn. Elizabeth lắc đầu, bảo: - Ta cưỡi ngựa, chính là để bảo bọn chúng là, ta tuyệt không hề sợ chúng! Tiên Bích hỏi: - Là truyện tranh chấp tôn giáo chăng? Elizabeth khẽ lắc đầu, đáp: - Không! Đấy chỉ là một phần của sự việc. Còn có mặt tranh chấp quyền lợi, Mary của Scotland được Pháp chống lưng, ả mơ mộng dòm ngó vương vị của muội, Phillip bụng muốn khuynh loát Anh Cát Lợi, tiếc thay, muội lại không dễ bảo như tỷ tỷ Mary của muội! Đoàn vệ binh thấy Nữ vương cưỡi ngựa, thảy đều phấn chấn, tiền hô hậu ủng, khí thế hừng hực, xa giá đi được một quãng, từ phía trước, thấy tiến đên một đoàn người ngựa, đó là một số triều thần, họ nghe phong thanh Nữ hoàng giá lâm, đã lũ lượt kéo nhau đến tiếp giá. Elizabeth bản tính hiếu động, chẳng mấy ưa thích tẻ nhạt trong sâu thẳm của cung điện Luân đôn, mà lại ham săn bắn, tuần du các lâu đài rải rác Vương quốc, lấy săn bắn làm trò tiêu khiển, trong thời gian ngự trị cuả người, ít ai nắm rõ được Nữ Hoàng sẽ nghỉ chân đêm nay nơi nao, điều đó đã gây khó khăn không ít cho đám quần thần. Trong lúc hai bên trò chuyện, từ mé bên vụt phóng ra một con hoả hồ ly. Mắt Elizabeth cực kỳ sắc bén, vừa thoáng thấy con cáo, Elizabeth đã nhanh như chớp, tra tên vào cung, bắn ra một mũi, cùng lúc, cũng nghe từ bên hông một tiếng "phựt", một mũi tên đầu bịt đồng khác bay vù ra, hai mũi tên tựa hồ đồng hành, xoạt xoạt cùng ghim vào con cáo đang trên đà phóng chạy. Elizabeth quày đầu trông, thấy vừa lúc kị sĩ tóc hoàng kim đang thu hồi trường cung. Elizabeth mặt lộ vẻ mừng vui, bất giác kêu lên: - Robert Dudley! Kị sĩ tóc vàng vung roi, giục ngựa vọt ra khỏi đội ngũ, rồi cúi mình, dùng cánh cung khều xác con cáo, di chuyển đến trước nữ vương, gã xuống ngựa, dâng con cáo, giọng hoan hỉ: - Nữ hoàng tôn kính của thần dân, ngày hôm nay, được diện kiến kim giá anh tư, thần muốn bày tỏ tình ý, hai mũi tên vừa qua đồng lúc ghim trúng con cáo này, có nghĩa đã có sự tương thông giữa Nữ hoàng cùng thần dân. Thần mang trong lòng ngàn vạn mối nhiệt thành, ngưỡng mong cùng được kết duyên phu thê, xin đặt trọn mối nhiệt tình cùng tấm sinh mệnh thần dân vào trong tay nữ hoàng. Gò má mảnh mai của Elizabeth chợt ửng hồng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào kị sĩ, nhuốm màu sắc mê mẩn, Elizabeth vừa tính mở lời, vụt thấy Cecil giục ngựa xông lên, cất tiếng trình: - Bệ hạ, nếu bệ hạ ưng thuận lời cầu hôn đó, người người trong nước Anh Cát Lợi sẽ vì thế mà máu chảy, thịt rơi! Elizabeth thoáng sững sờ, sắc mặt Robert bùng nổ giận dữ, gã nhào lên, hai nắm tay bó siết cứng ngắc, cả tiếng thét to: - Cecil, sao ngươi buông lời nguyền rủa ta vậy? Giọng lạnh lẽo, Cecil đáp: - Ta không có ý nguyền ruả bất cứ ai! Chuyện này thật rành rành, ngươi là dòng dõi tước công vùng Northumberland, ngươi kết hôn nữ hoàng rồi, quyền uy sẽ đổ về gia tộc của ngươi, tới lúc đó, bọn bá tước, công tước kia, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Tất cả các thế gia vọng tộc trong nước sẽ chẳng mấy thích thú nhìn sự việc xảy đến như thế! Họ sẽ đem lòng ganh ghét, thậm chí, dần dà đưa lến phản loạn. Mỗi quyết định của nữ hoàng, đều bị dính dáng tới quyền lợi gia tộc Northumberland, bọ họ sẽ kháo rằng mọi quyết đoán của nữ hoàng, đều có bàn tay của Robert Dudley ngấm ngầm giật dây, uy quyền của Nữ hoàng do đó sẽ bị suy yếu, các vụ đấu đá giữa thế gia vọng tộc do đó sẽ nổi lên tràn lan, mấy thế cuộc ấy rồi sẽ không ai có cách gì thu giọn cho sạch sẽ! Toàn gương mặt Robert đỏ bừng, gân xanh trên cổ gồ lên, phập phồng, chuôi thanh gươm trong tay càng lúc càng bị bó, xiết chặt chẽ. Thần tình hoảng hốt, Elizabeth ngẩn ngơ một lúc, rồi thở dài: - Robert Dudley, thật đáng tiếc, Cecil nói đúng đấy, ta không sao đáp ứng! Robert như bị sét đánh, sắc mặt vụt tái mét, không thốt một tiếng nào, gã nhào phắt lên yên, ra roi, quất ngựa, chạy vù đi như một làn khói, Nhìn theo sau lưng Robert Dudley, ánh mắt Elizabeth hiển hiện nét lưu luyến thâm sâu. Chứng kiến sự kiện, Tiên Bích chẳng nén nhịn được, cô thầm thở dài! Sau một lúc, Elizabeth hỏi: - Sir Cecil, vậy ngươi bàn thử xem, ta phải lấy ai đây? Cecil đáp: - Để duy trì uy quyền Nữ vương, quốc vương chỉ có thể kết hôn cùng quốc vương. Elizabeth sắc mặt vụt đỏ ửng, chăm chú nhìn Cecil, hỏi: - Vậy ngươi bảo, ta lấy ai bây giờ? Bị trấn áp dưới ánh mắt đó, Cecil cúi đầu, thưa: - Đó hoàn toàn do nữ vương chọn lựa! Elizabeth không nói gì nữa, ra roi giục ngựa đi tới. (Chú: Nữ hoàng Elizabeth I sau đó suốt đời ở vậy, triều đại Tudors đến hết đời bà là kết thúc!) Hành trình nửa ngày mới đến cung điện Hoàng Gia Anh quốc. Elizabeth thết tiệc khoản đãi mọi người, Cốc Chẩn uống hai cốc rượu, thấy vị nhạt nhẽo, chẳng bõ công uống, gã ngoái trông bốn phía, bỗng thấy Mạc Ất hai mắt ngẩn ngơ, đang nhìn về một góc xa xa, gã dò theo hướng ấy, thấy trên bức tường mé tây bắc có treo một tấm bản đồ, gã bất giác hỏi: - Mạc huynh nhìn gì thế? Mạc Ất bị giật mình, đáp: - Cốc gia, tấm bản đồ đó vẽ toàn bộ hòn đảo chúng ta đang viếng thăm. Trước đây, tiểu nô chỉ được xem tấm bản đồ "vạn quốc", vẽ khá sơ sài, không đầy đủ chi tiết như bức bản đồ treo tường này. Thể theo bản đồ đó, tôi tính toán lại, phát giác có chỗ sai lầm! Trong lòng Cốc Chẩn hốt hoảng, gã vội hỏi: - Sai lầm chỗ nào? Mạc Ất đáp: - Tiểu nô trước đây có nói, ba ngày nữa mình tới "điểm đến", nhưng căn cứ theo tấm bản đồ treo tường này, chỗ đó đang nằm tuốt xa ngoài biển! Cốc Chẩn hỏi: - Nói vậy, bọn mình lại phải ra khơi nữa? Mạc Ất khẽ gật đầu. Cùng lúc, âm nhạc bỗng ngừng chơi, Elizabeth đang nói gì đấy với Tiên Bích, phải ngước lên, hỏi: - Chuyện gì thế? Đó là một vị đại thần đang rảo bước tới, bẩm: - Sứ thần Tây Ban Nha nhất định đòi diện kiến nữ vương ngay lập tức, nếu không được thoả ý, sứ thần về nước tức thì, hậu quả chuyện đó hoàn toàn do mình chịu trách nhiệm!