CHƯƠNG 10
GIÀNH GIẬT VỚI TỬ THẦN

    
gười tài xế bỗng giảm hẳn tốc độ dù xe đang chạy ở đoạn đường bằng phẳng. Ông tắt cần gạt nước để tập trung vào vật thể đáng ngờ in hình trong kính chiếu hậu. Cũng như Duy, ông lờ mờ nhận ra có một vật thể nào đó đang đuổi sát. Nhìn kỹ vài lần vào gương, ông ngờ vực:
- Hình như có 1 cái gì đó ở phía sau xe ta thì phải!
Bị say xe, lại vừa lên đèo, Ghi chỉ ngồi im, không dám cựa quậy. tim đập thình thịch trong lồng ngực, Duy chỉ nghĩ nhanh, tốt nhất là không nói ra phán đoán của mình về bọn sứ giả tử thần. Chắc chắn ông tài xế sẽ cho rằng cậu bị loạn trí. thế nên cậu chỉ nó khẽ:
- Hồi nãy cháu nhìn ra ngoài, không thấy gì hết bác ạ. Nhưng có thể đó là 1 ai đó chạy xe máy lên Đà Lạt ban đêm!
Người tài xế từng trải vẫn cau mặt, lầm bầm nguyền rủa và dặn dò:
- Chết tiệt thật! Tôi thấy nó bám sát cái xe này đoạn đường khá dài. xe máy thường không thể chạy với tốc độ này đâu. đợi đó, nếu có chuyện gì, tôi sẽ xứ lý ngay. Nhưng 2 đứa phải bình tĩnh đấy nghe chưa!
Các băng ghế phía sau, những hành khách vẫn say ngủ. Duy rùng mình khi thoáng hình dung cả chiếc xe này có thể bị ép cho lật úp, rớt xuống đoạn đèo phía trước. Vẫn đuổi theo phán đoán của riêng mình, ông tài xế trước cười khẩy: ”Có thể là bọn cướp đường cũng nên. nhưng bọn chúng đã chọn nhầm xe rồi!” Duy nín lặng, đưa mắt sang gương mặt trông nghiêng của tài xế. dưới vành mũ lưỡi trai bằng vải xanh sờn bạc, đôi mắt ông dù thức đêm vẫn tỉnh táo, ánh lên tia sáng gần giống như sự tàn nhẫn lạnh lùng. Nhưng cậu hiểu rất rõ, đó chính là biểu hiện cao nhất của thái độ cương quyết và lòng can đảm.
Luồng sáng chói lòa đột ngột hắt vào kình chắn gió. 1 chiếc xe tải chở rau củ quả về thành phố ầm ầm đổ dốc ngược chiều. ông tài xế đánh tay lái tránh đường, động tác mau lẹ không thể tin nổi. đổ ập về phía trước, Ghi vội vã nghiêng người chống lại lực đẩy quán tính. cô ngã ngay vào cánh tay Duy lúc ấy cũng vừa đưa ra vịn vào ô máy điều hòa phái trước. gần như cậu ấy đang ôm cô. trong tích tắc, 2 người bạn nhìn sâu vào mắt nhau. Ghi vội gượng dậy, ngồi ngay ngắn lại như thường, cắn môi bối rối. khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Duy hiểu, vùng băng giá nơi người bạn thân đang bắt đầu tan, không còn lạnh lẽo như trước.
Chiếc xe tải chở rau củ ngược chiều đã lao vượt qua rồi, nhưng chiếc xe của họ bắt đầu rung đảo 1 cách kì dị. cứ vài giây, nó lại bị hất mạnh sang 1 bên, lúc qua phải, lúc qua trái không thể biết được. Các ngón tay Ghi bấu mạnh vào đầu gối quần, trắng bệch. Những vị khách phái sau thức giấc, nhao nhác:”Trời ơi! Đường ổ gà ổ voi hả? chạy gì kỳ cục dữ vậy?” “Chuyện gì thế? Bánh xe bị bể hay sao?”…
Quai hàm và những múi cơ nơi cổ ông tài xế căng lên. Rõ ràng, ông ấy cũng không thể hiểu nổi đầu đuôi chuyện gì đang xảy đến với xe mình. Nếu cứ đóng vai kẻ ngoài cuộc không biết gì, tính mạng của 2 chục hành khách trên xe sẽ gặp nguy hiểm, Duy thầm nghĩ.
Một lần nữa, cậu hạ kính, thò đầu hẳn ra ngoài. xe tăng tốc. Áp lực gió ép vào mắt đau điếng. Tiếng gió rít xé tai. người kéo cỗ xe tử thần đã bắt kịp tốc độ chiếc xe khách, 1 ai đó Duy không thể nhìn rõ mặt đang vươn cánh tay dài với các đốt xương khẳng khiu, ẩn hiện trong lớp vải trắng mờ, đẩy mạnh vào hông xe. Khi cỗ xe tử thần tuột về sau, tên kéo xe thở hốc lên, guồng chân. Những ngón tay có giác bám như loài bò sát của hắn bám víu vào phía hông xe bên kia, cùng đẩy mạnh. Cứ mỗi lần như thế, hành khách lại bị xô dạt về 1 phía, chèn ép lên nhau, rú lên khiếp hoảng. Nỗi khiếp hoảng ấy còn nặng nề hơn bởi chẳng như Duy, họ không thể bằng mắt nhìn thấy thủ phạm gây nên các cơn rung lắc điên cuồng đó.
Xe sắp sửa vào đoạn đường đèo. Người tài xế hoàn toàn không có ý định đừng lại. Ông vẫn không nhìn thấy gì. Nhưng bằng trực giác nhạy bén của 1 con người từng trải cùng kinh nghiệm lái xe lâu năm, ông không tốn thời gian tìm nguyên nhân sự việc mà 1 cách hết sức thực tế, ông chỉ tìm cách thoát khỏi kẻ đeo bám càng nhanh càng tốt. chiếc kim đỏ trong mặt đồng hồ tốc độ chạy dần về số 80 rồi 90km/h. người tài xế rít lên qua kẽ răng, hỏi Duy: “Nó đang ở phía nào?”. “Bên trái, cùng phía với bác!”- cậu đáp ngay. Xe vọt nhanh hơn nữa. ông vẫn bình tĩnh:”nó đâu?”. đôi mắt Duy giờ đây lại nhìn thẳng vào hai đốm sáng. “nó qua bên này rồi,cùng phía với cháu!”- cậu gào lên. như 1 món đồ chơi, chiếc xe khách rung lắc cuồng loạn phóng tiếp vào đoạn đường đèo. cỗ xe tử thần đã lao lên, gần ngang tầm chiếc xe khách,. cánh tay trơ xương của kẻ ngồi trong xe vươn dài, hướng về đầu Duy đang thò ra. sợ phát điên, nhưng Duy vẫn không rút vào. Cậu hét lên: “nó đây rồi!”. Đó cũng là lúc cậu hiểu ra ý đồ khôn ngoan của người tài xế.
Vẫn giữ nguyên tốc độ điên cuồng trên đoạn đường viền theo triền núi hiểm trở, ông cho xe lao thẳng về phía 1 cái cột sắt gắn gương lồi dùng để phản chiếu những chiếc xe chạy ngược chiều trên các khúc ngoặt gắt. Bánh xe bên phía Duy ngồi trượt ra khỏi lớp nhựa trải đường. Bị ép gắt đột ngột, cỗ xe kéo đổ nghiêng. Trong 1 nỗ lực cuối cùng, kẻ giầu mặt ngồi trong xe nhoai người ra ngoài. Không kịp nữa. Cỗ xe đã lao thẳng xuống vực núi. Bay vào khoảng không tối thẳm, những kẻ đến từ cõi chết cất lên tiếng rú kinh hoàng. Buông tay khỏi càng xe, gã kéo xe nhào lộn vài vòng rồi biến trong không trung, tan lẫn vào làn sương mù dày đặc.
Nhưng, chuỗi hình ảnh đó chỉ là 1 lớp phông nền mờ đục thoáng qua mắt Duy. Bởi in vào trí óc cậu rõ ràng nhất, không thể nhầm lẫn, chính là gương mặt lộ diện của người ngồi trong xe kéo. Chưa đầy nửa giây, nhưng không thể nào nhầm lẫn.Đó chính là gương mặt của Kiara.
Chiếc xe khách trở lại tốc độ bình thường. Ông tài xế ngoái lại, nói với hành khách: “ Xong rồi, không có chuyện gì nữa đâu!”. Trước những câu hỏi và cả sự giận dữ cảu họ, ông im lặng. Thậm chí, ông cũng đã vô cùng kinh hãi trước cuộc tấn công bất ngờ. Nhưng vấn đề là ông đã trấn át nỗi sợ, chỉ tập trung thực hiện những hành động cần thiết. Cốt lõi cùa sự can đảm và thông mình thực sự không nằm ở lời nói hay cố gắng chứng tỏ. Chúng chỉ hiện ra trong hành động. Đơn giản, nhưng thật đáng kính trọng.
Ngồi cạnh bên, Ghi tái nhợt, cũng im lặng. Duy tựa hẳn vào lưng ghế, mệt nhọc. Xe bắt đầu vào thành phố cao nguyên. Dưới luồng sáng chói chang rọi dọc theo con đường lớn của những chiếc xe ngược chiều, Duy hiểu sẽ không còn có cỗ xe nào đuổi theo họ nữa.
Nhưng cậu không thể quên được gương mặt của cái kẻ ngồi trong cỗ xe.
Lẽ nào Kiara vẫn còn sống? Chuyện quái quỷ gì đây? Cô ta là một hồn ma bám theo cậu, trả thù ư?
Và, liệu cô ta có sống sót được nữa hay không khi lao xuống vực thẳm?
Những hành khách đã được thả xuống ở bến xe. Giữ đúng lời hứa, ông tài xế chở Duy và Ghi đi tìm địa chỉ trại hoa nhà Hoàng.
Thành phố chìm vào giấc ngủ im lìm. Không khí cóng lạnh đến nỗi mọi thứ như đông đặc lại. Những đỉnh cây bất động xếp thành hàng dài trên triền đồi thoai thoải. Quanh mặt hồ, các ngọn đền tỏa ra quầng sáng mờ đục, nhưng chẳng hề in bóng xuống mặt nước xám phẳng lặng. Một con mèo lông dài từ căn nhà nào đó đi lang thang trên vỉa hè. Ngay cả khi tiềng xé gió của chiếc xe lướt qua, con vật nhỏ vẫn mải miết bước đi như thể bám theo 1 kẻ vô hình dẫn đường. Đôi mắt nhìn trừng trừng về phía trước, phản chiếu ánh đèn xe chốc lát, như 2 đốm lân tinh. Hình ảnh con mèo kỳ dị tình cờ nhìn thấy khiến Duy rùng mình.Nó giống như 1 lời nhắc nhở tồi tệ, buộc cậu phải nhớ rõ tình thế mình đang rơi vào.
Trại hoa nhà Hoàng ở đầu kia thành phố. Khu vực này không có đền đường. Con đường nhỏ đổ dốc xuống thung lũng đang được san lấp và kè lại chống sạt lở. Bảng báo công trường thi công và hàng rào chắn sơn phản quang ánh lên lờ mờ. Ông tài xế đành thả Duy và Ghi ở đầu dốc, hơi ấy náy:
- Hai cháu từ chỗ này cứ đi thẳng nhé! Gắng đi bộ thêm chừng 500m nữa, sẽ thấy cổng trại hoa. Đừng sợ, ở đây ban đêm trời luôn tối đen và sương mù dày đặc như thế này, nhưng không có gì nguy hiểm cả. Thành phố này rất hiếm khi xảy ra trộm cướp.
Duy khoác túi vải lên vai, gật đầu cả quyết, nhung trong lòng không phải không run sợ:
- Tụi cháu sẽ không sao đâu. Bác cứ yên tâm.
- Ư`, tôi biết cậu là một chàng trai can đảm! Cậu biết làm gì khi cần thiết. đúng không nào! - Những nếp nhăn trên chán người tài xế giãn ra khi ông bắt tay tạm biệt Duy.
Dơm bước đi, ông bỗng quay lại, tháo cái mũ lưỡi trai đang đội trên đầu đưa cho Ghi:
- Đội vào kẻo lạnh này, cô bé!
- Càm ơn bác vô cùng!- Đứng im cạnh bên cậu bạn, Ghi mỉm cười, sung sướng đội ngay chiếc mũ lên mái tóc lòa xòa. Lòng tốt. sự quan tâm bất ngờ bao giờ cũng gợi lên niềm xúc động sâu xa trong lòng cô.
- Chuyện nhỏ mà, có gì đâu mà phải cám ơn chứ- Người tài xế nói chân thành- Lát nữa về nhà, tôi sẽ nói với con bé út của tôi rằng MC truyền hình mà yêu thích nhất đang đội chiếc mũ của ba nó!
Chiếc xe chở khách đã đi rồi. Còn lại hai người bạn đứng trên đầu dốc. “Chúng ta đi nào!”- Duy nhắc. Cậu choàng cái áo jacket lên vai Ghi. Giờ đây thì cô bạn nhỏ không phản đối nữa, những ngón tay cóng buốt khiến Ghi lóng ngóng với mấy cái khuy áo. Khi Duy giúp cô cái nút cổ trên cùng, hơi thở cô ngắt quãng phớt qua má cậu, ấm áp thân thuộc.
Mắt họ dần quen với bóng tối. Họ có thể nhìn thấy rõ hơn các hình khối cảu quang cảnh trước mặt và phân biệt được sắc độ đậm nhạt.
Con đường nằm lưng chừng 1 quả đồi. Có lẽ bình thường, nó cũng giống như hàng trăm con đường khác ở thành phố cao nguyên này. Nhưng lúc này, con đường đầy các hố rãnh đang đào bới cùng các phiến đá xanh chất rải rác. Hai người bạn đi phía bên trong. Ngay chân đồi thông, bên phải họ là thung lũng thoải dài, những đốm sáng xa tít tắp của các ngôi nhà lưới.Duy nhận ra, xuống dốc mệt hơn lên dốc nhiều. Dù họ có gắng sức bước chậm để không vấp phải những khối đá đầy trên mặt đất hoặc thụt chân đột ngột xuống 1 khe rãnh nào đó, thì vẫn có 1 lực khiến cả hai lao thốc về phiá trước. Nỗ lực ghì bước khiến chân cả hai nhanh chóng rã rời. Mở căng mắt nhìn xa phía bên kia đường, cũng chưa thấy cánh cổng và tấm bảng báo lối vào trại hoa như ông tài xế chỉ dẫn. Có tiếng rầm rì khe khẽ len lỏi giữa những cây thông trên đồi. Gio1 như luồn ra từ các khe nứt cuả làn không khí khô khốc và nứt nẻ. Lạnh khinh khủng. Lớp niêm mạc bên trong mũi rát buốt khiến hơi thở biến thành cực hình. Duy lầm lũi bước trước Ghi vài bước, dẫn đường. Cái túi vải nhỏ đều đều đập vào bên hông. Bỗng, Duy nhận ra sau lưng mình chỉ là tiếng gió. Cậu ngoảnh lại. Không thấy Ghi đâu cả. Cậu lạnh sống lưng. Cô ấy vừa hụt chân ngã xuống một khe rãnh sát bên trong mà cậu không nhận ra. Cậu đưa tay cho Ghi nắm lấy, kéo lên. “Có sao không?”- Duy hỏi, cố gắng nhìn gương mặt Ghi lờ mờ trong đêm tối. Cô bạn lắc đầu: “ Không sao, chúng ta đi tiếp nào!”. Bước thêm bước nữa, Ghi khuỵu xuống, mắt cá chân đã bị trẹo. Duy quyết định chóng vánh: “ Ôm vai Duy đi. Duy sẽ cõng Ghi!”.
Cõng một ai đó trên lưng là một việc cực nhọc. Nhưng đôi khi, cõng một ai đó trên lưng là sự ấm áp. Ấm áp trên chiếc lưng cóng lạnh đầy vết thương. Ấm áp trong trái tim bấy lâu nay chỉ tràn đầy cảm giác tội lỗi, khiếp hãi và cô độc.
Cõng một ai đó trên lưng đôi khi làm cho người ta chậm bước. Nhưng lúc này đây, đi chậm lại an toàn hơn lao nhanh xuống dốc nhiều.
Cánh tay Ghi rụt rè thả phía trước ngực Duy. Rồi nghĩ sao đó, cô vòng tay ôm nhẹ quanh cổ cậu: “ Ghi có nặng lắm không?”. “Chẳng nặng chút nào!”- Duy cười. Trước kia, có nằm mơ hàng ngàn lần, cậu cũng không dám nghĩ cô ấy đồng ý để cậu cõng đi. “Không giận nhau nữa nhé!”-Ghi thầm thì. Cậu gật đầu, thành thật: “Đồng ý. Mà chỉ có Ghi giân Duy thôi. Còn lúc nào, Ghi cũng là người Duy cần thiết nhất!”. “ Hồi nãy, lúc mọi người trên xe hoảng sợ, nhưng Ghi không sợ đâu- Cô nói chầm chậm- Vì có Duy ở bên cạnh!”. Cậu thành thật bày tỏ: “ Ừ, chuyện gì xảy ra trên đời này cũng được, miễn là Ghi an toàn!”. Trong bóng tối, nhưng cậu cảm thấy rất rõ cô bạn thân thiết đang mỉm cười. Và như 1 chiếc là xanh thẳm đầy tin cậy, cô ấy ngả đầu, tựa hẳn vào vai cậu. Đ ó là điều kỳ diệu nhất, xúc động nhất mà Duy từng biết. Ngay cả các phép thuật lạ thường cũng khogn6 thể ấn tượng bằng.
Họ đi rất lâu. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng khi không thấy cánh cổng sắt và tấm bảng hiệu trai hoa đâu cả. Bất chợt cậu nhìn thấy hiện lên lờ mờ giữa các cụm cây sẫm đen nối liền nhau, có một khoảng trống đột ngột. “Hình như một lối đi xuống thung lũng!”- Ghi thì thào. Cậu rẽ sang đường. Dải đường đất dẫn xuống các nhà lưới trồng hoa. Cánh cửa đổ nghiêng. Tấm bảng lăn lóc sau một bụi cây. Những gốc thông gần đấy bám đầy các vệt đất tung tóe. Dốc đất dưới chân Duy cũng có mấy rãnh sâu chằng chịt. Tất cả còn rất mới. Cõng Ghi trên lưng nên cậu không thể xem kĩ hơn. Nhưng cậu hiểu ngay, cỗ xe tử thần đã tới. Cảm nhận rõ cơn rùng mình cảu bạn, Ghi lo lắng: “ Chuyện gì vậy?”. Tim đập tình thịch, Duy lắc đầu, nói nhanh: “Ôm chặt cô Duy nhé. Đừng sợ!”.
Duy bắt đầu guồng chân, Đích đến của cậu là đốm sáng ẩn giữa vùng câyn đắp cao đến cổ. Hoàn toàn bất động. Hệt như từ nãy đến h, cậu ta vẫn ở yên nơi đấy, chưa hề bước ra khỏi giường.
Duy đứng im giữa hành lang. Phòng bà ngoại Hoàng cách chỗ cậu đứng vài bước chân. Gần 5h sáng. Từ lúc lên đến đây, cậu chưa chợp mắt chút nào. Nhưng thực sự Duy không buồn ngủ. Từ ngoài phòng khách, tiếng chuống của chiếc đồng hồ cổ xưa vang lên chậm rãi. Cứ mỗi giây phút trôi qua, quỹ thời gian 24 tiếng của Hoàng càng co ngắn lại.
Từng hình ảnh lướt qua đầu Duy. Rạp chiếu phim. Công viên. Khu rừng nguyên sinh. Đường chạy buổi tối… Những địa điểm cậu từng gặp sứ giả bóng đêm. Ngay cả khi có phép phân thân, lao đến những địa điểm tách biệt ấy, có chắc cậu đã gặp được ông ta không? Câu trả lời vô cùng mù mịt.
Cách duy nhất và nhanh nhất để gặp được ông ta chính là tuân theo lời kêu gọi của Kiara. Chỉ cần Duy gật đầu ưng thuận, tức khắc cậu chính theca gia nhập đội quân những chiến binh tinh nhuệ, dưới quyền điều khiển của sứ giả bóng tối. Sức mạnh sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ sở hữu quyền năng bí mật. Nó vĩnh viễn là 1 phần của cậu, chứ không chập chờn, nay còn mai hết như bột phấn đen…
Chẳng phải ban nãy, trong nửa giây, khi cỗ xe kéo lao xuống vực, mắt cậu đã ghi nhận hình ảnh của 1 người rất giống cô gái kì lạ đó sao?
Duy bước đến, gõ cửa phòng bà ngoại Hoàng. Cánh cửa không cài chốt, từ từ mở hé. Bên trong rất tối. Cậu thò đầu vào, run run gọi khẽ: “Ghi ạ, có chuyện gấp này…”. Không có bất kỳ tiếng động nào đáp trả. Duy bước hẳn vào trong phòng. Mắt cậu đã có thể phân biệt được đường nét lờ mờ của các vật thể. 2 chiếc giường song song. Bà ngoại Hoàng vẫn ngủ say. Nhưng chiếc giường bên cạnh trống rỗng. Cái gối bị xô lệch. Tấm chăn đắp rơi xuống sàn. Ghi không có ở trong phòng. Duy vội vã quay bước, lao ra phòng khách.
Cậu nhanh tay tìm công tắc điện. Cả khu vực phòng khách và bếp cũng đều vắng lặng. 1 lần nữa, Duy đảo qua phòng Hoàng, phòng bà ngoại cậu ấy. Không thấy bóng Ghi đâu. Máu trong ngực cậu cồn lên. Ghj đi đâu mới được kia chứ? Có thể cô ấy phát hiện 1 điều bất thường nào đấy nên bước ra ngoài nhà. Duy phỏng đoán. Cậu đảo mắt tìm chùm chìa khóa cửa chính trên bàn và các kệ tủ. Nhưng hẳn bà ngoại Hoàng ban nãy đã cất kí rồi. Duy chợt phát hiện ra cửa sổ nơi đây không có chấn song như ở thành phố. Chỉ là khung gỗ viền tấm kính lớn,mở chốt, cậu có thể nhảy ra ngoài.
Ánh đèn mờ đục của ngôi nhà lưới quét 1 vệt sáng lên tấm kính mờ đục. Chốt cửa rất chặt vì lâu không được mở ra. Loay hoay giựt chốt, Duy chợt nhận ra có những vết ngoằn ngoèo còn rất mới in hằn phía ngoài mặt kính, hơi nước lạnh chưa kịp phủ mờ. Cậu ngừng tay, ngờ vực nhìn ra ngoài, quan sát quang cảnh vườn nhà và trại hoa. Bỗng, cậu nhận ra có 1 chuyển động. Chậm chạp. Không đâu xa. Ngay từ mí dưới của ô kính, những con vật đen trũi, trơn nhẵn, ngoằn ngoèo đang trườn lên mặt kính. Duy chết sứng, không thể nhúc nhích, ánh nhìn tê liệt.
Không phải loài vật. Đó chính là những ngón tay. Bất lình thình 1 bóng đen nhô vụt lên. Nếu không có lớp kính ngăn cách, gương mặt ghê rợn ấy đã dính sát vào mặt Duy. Cho dù bộ dạng ấy có thay đổi ghê rợn thế nào, thì cậu vẫn nhận ra Kiara. Không thể nhầm lẫn.
Bóng đen ngoài cửa sổ vung tay. Những mảnh kính vỡ rơi xuống loảng xoảng. 1 lực hút cuốn thốc Duy ra ngoài. Cậu cố gắng đứng thẳng, nói với Kiara:
- Hãy dẫn tôi đến gặp sứ giả bóng tối!
- Mi tưởng mi vẫn được quyền ra điều kiện nữa sao? – Bóng đen xương xẩu cười rú lên- Nhìn phía sau lưng ta đi!
Duy nghiêng người. Choáng váng. Sau lưng Kiara là Ghi. Cô gái nhỏ bị thương nặng, người rũ xuống. 2 tay cô bắt chéo phía trước, bị trói chặt bởi 1 sợi dây vô hình. Roạt …oạt… tiếng gió vút qua mặt Duy như roi quất. Cái bóng mang bộ mặt Kiara lao vút về phía cổng trại hoa, lôi Ghi theo.
Điều duy nhất Duy biết phải làm lúc ấy là không được để mất dấu Ghi. Bằng mọi giá, cậu phải giành lại được cô ấy. Duy guồng chân chạy. Cái bóng đen phía trước cùng màu áo xanh nhạt của cái jacket Ghi mặc mỗi lúc 1 xa dần. Vừa gắng sức bám đuổi, Duy vừa luồn tay vào túi áo. Nắp hộp bột đen bật mở. Cậu cảm giác rõ rệt từng hạt phấn li ti bám vào đầu ngón tay.
Duy bôi mạnh tay lên mí mắt. Những hình ảnh nhập nhòe trong đêm tức khắc trở nên sáng rõ. Những loài mãnh thú chỉ trở nên hung hãn và tràn đầy sức mạnh khi bị khiêu khích, tấn công. Cậu cảm thấy mình đã biến hình.
Như 1 con báo đen, mạnh mẽ và dẻo dai, hung hãn 1 cách thản nhiên, Duy lao về phía trước.