9 giờ sáng. Mưa. Mưa rơi trắng xóa trên dòng sông rộng. Gió từng cơn vật vả, mang theo nước mưa tạt vào mặt Quỳnh rát rạt. Chiếc tàu sắt lầm lủi đội mưa đi lên thượng nguồn sông Đồng Nai. Hai chiếc tàu biệt phái được lãnh vùng công tác khó nuốt. Đó là đoạn sông từ Rạch Ông Tiếp, ngang với núi Bửu Long dài lên tới sông Rạng Đông. Khúc sông dài ba bốn chục cây số này là thủy lộ chuyển quân từ các vùng Bến Cát, Phú Giáo, Tân Uyên về tỉnh lỵ, nơi có bộ tư lệnh quân khu 3 và phi trường Biên Hòa. - Sao họ không cho mình tuần tiễu ở gần chợ hả anh?Tuấn hỏi nhỏ. Quỳnh trả lời thật gọn.- Tại mình là con ghẻ. Mày biết con ghẻ hông?Tuấn cười lặng lẽ trong màn mưa mù mù sương vì cái giọng dấm dẳn của cấp chỉ huy. Những giọt nước mưa theo cổ áo mưa chảy vào áo rồi từ từ thấm vào quần áo khiến cho nó hơi khó chịu vì bị ướt và lạnh.- Mình biệt phái cho đơn vị bạn thời mình là con ghẻ của họ. Họ sẽ đẩy mình vào chỗ nào họ chê, họ ớn. Đó là vùng nguy hiểm nhất, bị địch bắn nhiều nhất... Khúc sông mà mình có nhiệm vụ tuần tiễu là khúc sông bị áp lực nặng nhất... Tuần trước hai chiếc khinh tốc đỉnh của tụi 24 bị bắn tả tơi bằng B40 và 57 không giật... Tao nghe nói hai chiếc tàu này bị một trung đội súng nặng của địch phục kích...- Tại sao nó bắn mình hả anh?Hỏi xong Tuấn nghe thuyền trưởng cười hực rồi giọng nói vang mỏi mệt.- Tại vì mình cản không cho tụi nó tự do hoạt động trên sông. Nó dùng thuyền chở súng nặng từ chiến khu D, C gì đó về để pháo hay đánh vào tỉnh lỵ...- A...Tôi hiểu rồi... Mình cản đường cho nên nó phải bắn mình...- Ừ... Mầy có mặc áo giáp không?- Có... Tôi đội luôn nón sắt cho chắc ăn...Tuấn cười hắc hắc sau khi dứt câu. Quỳnh mỉm cười quay nhìn người lính mới. Anh không thấy gì hơn ngoài chiếc nón sắt và cái poncho trùm kín thân thể. Những thứ đó làm anh liên tưởng tới câu hát... Poncho buồn phủ kín đời anh... Đột nhiên anh cảm thấy ruột gan như thắt lại khi nghĩ tới một điều. Chết... Lắc lắc đầu anh nói nhỏ với Tuấn.- Mày nghe máy nghen... Tao đi hút thuốc... Lạnh quá...Tuột xuống sàn tàu, tay vịn lan can Quỳnh đi lần ra sau lái. Thành và Biên mặc áo giáp, đội nón sắt đang ngồi uống cà phê và hút thuốc. Không đợi cho cấp chỉ huy hỏi, Thành tự động rót cho Quỳnh ly cà phê. Quẹt diêm đốt thuốc, bập bập mấy cái cho thuốc cháy đều xong anh mới hớp ngụm nhỏ cà phê. Đầu thuốc lá cháy đỏ rực trong bầu trời xám xịt mịt mờ hơi nước mưa. Gặp mùa mưa nên nước trên nguồn đổ xuống chảy phăng phăng cuốn theo những thân cây khô chết trôi đầy trên sông khiến cho tàu phải tránh né một cách khó khăn. Sáng hôm nay, khi ngồi nghe thuyết trình về tình hình chiến sự, trung úy Bình có nhắc cho anh và Quốc về chuyện đặc công địch đặt mìn để đánh chìm tàu của ta. Người nhái địch, lợi dụng mùa nước lũ, máng mìn vào các thân cây trôi trên sông rồi đẩy vào tàu cho nổ. Hai giang đỉnh của giang đoàn 24 đã bị chìm vì đụng phải mìn.- Mình tuần tiễu khúc nào hả anh?Thành hỏi. Hít hơi thuốc nữa Quỳnh hắng giọng.- Mình lãnh khúc sông từ Rạch Ông Tiếp tới ngã ba sông Rạng Đông...Thành trợn mắt nhìn thuyền trưởng của mình giây lát mới lên tiếng.- Hai giang đỉnh của tụi 24 mới bị bắn tuần trước...Quỳnh nhẹ gật đầu. Ánh mắt hơi đăm chiêu của anh nhìn dòng nước cuồn cuộn sau lái tàu.- Tao biết.... Bởi vậy họ mới xin mình lên đây. Tàu của mình hỏa lực mạnh hơn và tầm hoạt động xa hơn... Mình sẽ ở trên đó hai tuần rồi về chợ nghỉ một ngày rồi lại trở lên. Mày biết khúc sông đó?Thành lắc lắc đầu. Hít hơi thuốc dài rồi nhả khói ra nó nói chậm.- Tôi không biết... Hồi nhỏ có chèo xuồng lên núi Bửu Long chơi mà cũng không có đi xa hơn...Quỳnh trầm ngâm không nói. Mưa có vẻ nhẹ hạt hơn. Gió cũng bớt thổi mạnh. Bóng chiếc Alpha 9 chạy phía sau mờ mờ trong màn mưa giăng kín bầu trời và mặt sông rộng.- Mình lãnh bao nhiêu dầu?- Năm ngàn lít... Gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, Quỳnh nhìn những tấm giáp chống đạn B40 che kín hai khẩu đại liên 50 đặt hai bên hông tàu. - Hai đứa bây ở đằng sau nên cẩn thận. Coi chừng tụi nó bắn sẻ...- Anh đừng lo... Tụi tui che hai lớp giáp lận... Che kín mít hết trơn...Hớp ngụm cà phê, Quỳnh nhìn những tấm giáp dầy chống đạn được giăng kín khắp nơi chỉ chừa lối đi nhỏ hẹp. Búng tàn thuốc rơi xuống nước, uống cạn ly cà phê anh chậm chạp đứng dậy. Trùm lên người chiếc áo mưa anh men theo hông đi lần về phía mũi tàu. Sang ló đầu lên khỏi ụ súng đại liên.- Tôi đi uống trà cho ấm...Quỳnh gật đầu leo lên ngồi trên mui bên cạnh Tuấn đang lái tàu. - Tạnh mưa rồi anh ơi...Tuấn mừng rỡ cởi cái nón sắt xuống. Chút nắng le lói trên bầu trời vẫn còn xám đục và mưa bụi giăng giăng trên mặt sông. Khúc sông này vẫn còn khá rộng. Tuy nhiên Quỳnh biết càng lên thượng nguồn lòng sông càng hẹp dần lại và nước chảy như cắt cuốn theo cây cối trên rừng thành từng bè lớn khiến cho tàu phải né tránh hoài. Điều mà anh lo ngại nhất là địch có thể bám theo các thân cây có cột sẵn mìn rồi lao vào để đánh chìm tàu. Anh cũng hy vọng khúc sông mà tàu của mình có trách nhiệm tuần tiễu vẫn còn rộng ở ngoài tầm bắn của B40 hoặc đại bác 57 ly không giật của địch.- 11 đây 9...Quỳnh nhấc lấy ống nói khi nghe giọng của Quốc vang vang.- 11 nghe 9...- Mày để tao đi trước...Quỳnh cười đùa một câu.- Mày sợ đi sau bị vẹm bắn bể gáo hả...Tuấn nghe tiếng của Quốc cười ha hả trong máy 46.- Chứ sao... Đời em còn đẹp như mơ mà lị...Quỳnh lắc đầu đưa ống nói cho Tuấn xong nói. - Mày nghỉ đi để thằng Thành lái...Ngồi trên mui tàu Quỳnh thấy được khu phố dọc theo bờ sông. Nhà lầu hai tầng trắng mốc. Nhà ngói lơ thơ. Xóm nhà lá nằm lẻ loi xa về bên trái. Xa trên kia núi Bửu Long sừng sửng. Ngồi vào ghế lái Thành chập chạp đẩy cần ga lên tới số 1000. Chiếc khinh tốc đỉnh nặng nề rẽ nước bám theo chiếc chạy trước. Biết sẽ biệt phái dài hạn nên Quỳnh đã xin lãnh đạn tối đa song chỉ được cấp phát một cách giới hạn. Một ngàn viên đại bác 20 ly, năm ngàn viên 12 ly 7, một ngàn viên đại liên M60. Ba trăm viên M79 cho khẩu súng tự động ở sau lái. Chỉ có vậy thôi. Tuy nhiên anh không lo ngại vì thiếu đạn dược hay xăng nhớt mà quan tâm tới tình hình chiến sự nhiều hơn. Mặt trận miền đông không còn yên tịnh nữa mà càng ngày áp lực của địch càng gia tăng xuyên qua sự có mặt của các sư đoàn chính qui của bộ đội Bắc Việt từ ngoài Bắc vào. Các đại đơn vị này được trang bị đầy đủ với các loại vũ khí tối tân nhất do Nga Tàu cung cấp. Trong lúc đó sự thiếu vắng của quân lực Hoa Kỳ, nhất là tiếp liệu giảm dần, khiến cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải gồng mình nhận lãnh nhiệm vụ ngăn chặn sự xâm lăng của cộng sản. Sáng hôm kia, tham dự buổi thuyết trình về tình hình chiến sự, vị chỉ huy trưởng giang đoàn đã bày tỏ mối lo âu của ông ta về tình hình có vẻ không thuận lợi của quân lực. Tàu chạy ngang qua núi Bửu Long. Nhìn vào con rạch khá lớn ở bờ bên trái rồi đối chiếu với bản đồ Quỳnh biết đó là Rạch Ông Tiếp. Xế trên kia một chút là ngã ba, nơi sông Đồng Nai chia làm hai dòng chính và phụ. Dòng phụ bên trái chạy quanh co rồi cuối cùng nhập vào dòng chính để làm thành một cù lao khá rộng. Cù lao này nhỏ hơn cù lao Phố và cũng không nổi tiếng bằng có lẽ vì ở xa thành phố.- Alpha 11 đây 9... Thành nhấc lấy ống nói rồi trao cho Quỳnh khi nghe tiếng của Quốc vang từ máy 46.- 11 nghe 9...- Mình theo ngã nào?Không nhìn vào bản đồ Quỳnh trả lời liền.- Cập bên phải... Mình đi dò đường trước nên theo ngã bên phải lớn hơn...Cười ha hả Quốc đùa một câu.- Em tuân lệnh sếp...Quỳnh lắc lắc đầu cười một mình. Các giang đoàn tác chiến có một luật bất thành văn. Khi có công tác xa đơn vị và có từ hai chiếc tàu trở lên thời thuyền trưởng có cấp bậc cao hơn đương nhiên sẽ là trưởng toán. Trường hợp cấp bậc ngang nhau thì thâm niên quân vụ sẽ được tính. So cấp bậc và thâm niên quân vụ thì Quỳnh thuộc đàn anh của Quốc do đó anh đương nhiên trở thành cấp chỉ huy.- Anh có đi núi Bửu Long chưa?Thành lên tiếng. Đốt điếu thuốc, hít một hơi, Quỳnh nói trong khi nhả khói ra.- Không... Tao có đi núi Châu Thới và suối Lồ Ồ... Hình như Bửu Long có núi và hồ...Thành gật đầu nhẹ bẻ tay lái cho tàu đi vào khúc sông rộng bên mặt.- Hồi còn đi học tôi dẫn bồ cũng lên núi chơi hoài...Quỳnh quay nhìn Thành đoạn cười đùa.- Mày mà cũng có bồ à... Tao tưởng...Người lính cơ khí cười hi hí.- Anh nói giỡn anh... Tôi không có tuấn tú như thằng Tuấn nhưng cũng sạch nước cản...Quỳnh bật cười khi nghe Thành xỏ xiên. Tiếng của Tuấn từ sau lái vọng lên.- Mày mà sạch nước cản... Cu dính dầu đầu dính mỡ mà sạch...Quỳnh lại bật cười lớn hơn khi nghe Tuấn ăn miếng trả miếng với Thành. Nó vừa nhắc tới một câu nói nhạo báng dành cho các nhân viên thuộc ngành cơ khí là '' cu dính dầu đầu dính mỡ ''. Câu nói này tuy thô tục song lại diễn tả xác thực về nghề sửa máy của người lính cơ khí trên tàu. Chui vào trong lòng tàu chật hẹp nên đầu tóc, tay chân và quần áo của họ thường xuyên bị dơ dáy vì dính phải dầu mỡ và xăng nhớt do đó mới phát sinh ra câu nói đùa trên. Cười xong Quỳnh đưa ống dòm lên chăm chú quan sát bờ bên mặt của mình. Nhà dân chúng lưa thưa. Đa số là nhà lá cất dọc theo bờ sông. - Mày chạy sát bờ để tao quan sát...Quỳnh ra lệnh và Thành bẻ lái cho tàu chạy sát bờ chỉ cách chừng ba bốn chục thước. Dùng ống dòm quan sát giây lát Quỳnh cau mày lẩm bẩm. Anh biết ngay trở ngại của mình. Nếu địch phục kích bắn tàu tại đây thì anh không thể bắn trả vì sẽ trúng vào nhà của dân chúng. Dòng sông nhỏ lại dần dần nên nằm trong tầm bắn của B40 hoặc đại bác hạ nòng bắn thẳng. 57 không giật xưa rồi so với nhiều thứ vũ khí tối tân mà anh không biết. Anh cũng nhận ra một điểm thuận lợi cho mình là nhờ mùa mưa nước dâng cao bằng với mặt bờ sông nên súng trên tàu bắn sẽ có hiệu quả nhiều hơn mùa khô nước xuống thấp.- Lên ngàn rưởi đi...Tuy không hiểu chuyện gì song Thành im lặng tuân lệnh đẩy cần ga lên. Hai máy dầu cặn rú lớn và con tàu nặng nề rẽ nước lên nguồn. Quỳnh vẫn chiếu ống dòm vào bờ bên phải. Nhà dân chúng thưa dần dần rồi sau đó không còn nữa. Thay vào đó là đồng cỏ và cây cối xanh xanh. Điều khiến cho anh chú ý là vùng này có nhiều đồi, cao có, thấp có, cũng như nhiều mô đất chạy dọc theo bờ sông. Anh tự hỏi những mô đất này tự nhiên hay do người ta đắp lên. Nếu do người ta đắp lên thời họ là ai. Địch? Hay dân chúng đắp dưới áp lực của du kích? Những đồi cao thấp và các mô đất cây cỏ um tùm này là vị trí lý tưởng cho địch đặt các ổ súng cộng đồng để bắn tàu. Đối chiếu với bản đồ của mình Quỳnh nhận thấy từ Uyên Hưng lên tới khoảng 5 ô vuông có nhiều nguy hiểm nhưng cũng không bằng khúc sông từ Uyên Hưng dài lên tới ngã ba sông Rạng Đông. Kinh nghiệm cộng thêm linh cảm cho anh biết điều đó.- Mày có ống dòm không Kỳ?Quỳnh hỏi Kỳ đang ngồi nơi ụ 20 ly. Đó là chỗ cao nhất nên dễ dàng quan sát trong bờ.- Có mà ống dòm của tôi dỏm lắm...Nhẹ lắc đầu Quỳnh nói nhỏ.- Lấy ống dòm của tao nè... Trên đó cao hơn...Quỳnh và Kỳ đổi ống dòm cho nhau. Đưa cái ống dòm cũ mèm lên nhìn giây lát anh càu nhàu mấy tiếng rồi leo xuống đi vào phòng lái lấy ra chiếc ống dòm mới tinh. Leo lên mui ngồi lại chỗ của mình Quỳnh rút gói thuốc ra đưa mời Thành. Không từ chối nó lấy một điếu ngậm lên môi nhưng chưa vội đốt. Chờ cho Quỳnh lấy điếu thuốc nó mới bật chiếc zippo đốt luôn cho hai người. Rít liên tiếp hai hơi dài Quỳnh lại cắm cúi vào bản đồ và cuốn sổ tay của mình. Chiếc tàu sắt im lìm đi trong ánh nắng của một ngày mùa hè.1 giờ sáng. Chiếc Alpha 11 ì ạch chạy ngược dòng nước. Cây cối trôi lang thang đầy trên mặt sông. Nhìn cảnh này Quỳnh liên tưởng tới mấy câu thơ của Huy Cận: - Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệpCon thuyền xuôi mái nước song songThuyền về nước lại sầu trăm ngãCủi một cành khô lạc mấy dòng...Gió đêm man mát nhưng anh vẫn cảm thấy nóng vì phải mặc thêm chiếc áo giáp dày cộm. Tuy đang ở giữa dòng song vì lòng sông hẹp khiến địch vẫn đủ sức bắn trúng tàu, do đó tất cả nhân viên đều phải mặc áo giáp và đội nón sắt. Ngay chính anh cũng cảm thấy khó chịu vì đội chiếc nón nặng chình chịch lên đầu, nhưng phải làm gương cho nhân viên, nhất là nghĩ tới lúc bị thương hay chết anh đành phải mặc áo đội nón cho an toàn. Mảnh trăng thượng tuần sáng vằng vặc, buông xuống dòng nước mênh mông thứ ánh sáng mông lung, mờ ảo và bàng bạc chút hơi sương dọi trên áo của Tuấn biến thành màu trắng nhạt. Tiếng máy nổ rì rầm hoài hủy làm cho anh buồn ngủ. Lấy tay chà sát lên da mặt của mình cho tỉnh táo anh cầm lấy chiếc starlight scope lên. Mặt sông Đồng Nai sáng rực màu lân tinh trong ống kính. Dưới ánh trăng buông toàn thể cảnh vật đượm màu huyền hoặc, lung linh và mơ hồ. Anh cảm thấy được sự dịu dàng, nhẹ nhàng của ánh trăng lười biếng buông rơi từng sợi ánh sáng xuống cảnh vật đang yên tịnh ngủ trong lúc nửa đêm. Tất cả đều yên ngủ trừ ba thứ là máy tàu đều đặn nổ, máy truyền tin kêu xè xè và hai người ngồi câm nín, nhưng thỉnh thoảng cọ quậy như để chứng tỏ sự có mặt của mình. Có thể đâu đó cạnh bờ sông cũng có những người lính của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa đang thức chờ bấm cò khi thấy bóng chiếc tàu sắt nằm trên đường thẳng từ lỗ châu mai tới đỉnh đầu ruồi. Viên đạn mang nhãn hiệu Made In China hoặc Made In Russia được nhắm bắn vào chiếc khinh tốc đỉnh Made In USA, trên đó có những người lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tất cả thứ vũ khí đều sản xuất từ ba siêu cường khác nhau, trừ những người lính Việt Nam của hai phe quốc cộng ở hai miền Nam Bắc. Quỳnh kéo lê chiếc ống dòm một cách chậm chạp trong khi tự hỏi để làm gì? Mong thấy được những bóng người di động mà anh biết mình không thể bắn vì sợ trúng phải dân chúng. Anh không biết người dân ở trong bờ thuộc phe bên này hay bên kia, do đó anh không được quyền bắn ngay cả khi bị bắn trước. Người lính du kích, bộ đội bên kia được quyền bắn vì họ mượn, họ khoác lên cái vỏ bọc dân chúng. Cái vỏ bọc nhiệm mầu này khiến cho họ muốn làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết bởi vì nhân danh nhân dân thì không ai có quyền kết tội họ được. Tuấn đẩy nhẹ cần ga tới trước. Máy tàu rú nhỏ và chiếc chiến đỉnh chầm chậm rẽ nước. Cây đèn bấm của Quỳnh chiếu lên vòng tròn màu đỏ. Hai chữ Bình Hòa màu xanh hiện ra trong ánh trăng bàng bạc. Xa đằng trước chừng vài trăm thước, chiếc Alpha 9 đen xì hiện rõ ràng trên mặt sông lấp lánh sáng ánh trăng buông. Từ giữa sông vào tới bờ không quá năm mươi thước, cho nên vẫn nằm trong tầm bắn của súng địch. Hai chiếc tàu sắt biến thành mục tiêu cho địch thực tập tác xạ. Bum... Qua ống kính của chiếc ống dòm ban đêm Quỳnh thấy được ánh lửa nháng lên trong bờ.- Nó bắn...Quỳnh lên tiếng báo động cho nhân viên của mình. Tuấn đẩy mạnh cần ga tới trước. Hai máy dầu cặn rú lớn. Chiếc khinh tốc đỉnh nặng hàng chục tấn vọt tới trước. Ngồi trên mui Quỳnh đặt vội chiếc ống dòm xuống. Anh thấy ánh lửa lóe sáng nơi chiếc Alpha 9 và tiếng nổ ầm vọng vang trên mặt sông rộng. Khom người anh hét vào tai của Tuấn.- Vào thẳng bờ...Thấy người lính mới còn ngần ngừ vì chưa hiểu ý của mình anh lập lại.- Cắm mũi vào bờ cho tao...Được lệnh của thuyền trưởng Tuấn bẻ lái cho tàu tiến thẳng vào ngay chỗ địch vừa khai hỏa. Quỳnh hét thật lớn. Sợ nhân viên không nghe được anh còn đưa tay làm dấu hiệu.- Sang... Kỳ... 45 độ...Ở dưới chiến đỉnh lâu năm nên Sang và Kỳ hiểu ý cấp chỉ huy. Không được bắn thẳng vào nhà dân chúng, nhưng lại muốn làm câm họng súng của địch chiếc khinh tốc đỉnh chỉ còn cách đánh đòn hù. Đó là bắn, song bắn lên cao để hù dọa đám du kích. Hành động lái tàu đâm thẳng vào ngay chỗ vị trí phục kích của địch sẽ làm cho đám du kích hay bộ đội hoảng hốt vì nghĩ là mục tiêu đã bị lộ. Do đó chúng chỉ còn cách xách súng chạy vì biết không thể nào bắn trả lại hỏa lực hùng hậu của tàu. Kinh nghiệm của nhiều lần đụng trận cộng thêm sự liều lĩnh, Quỳnh hy vọng hành động của mình khiến cho địch không bắn thêm phát nào nữa.- Alpha 11 đây 9...- 11 nghe 9...- Nó bắn trúng tao...- Tao biết... Báo cáo thiệt hại...Giọng Bắc pha Nha Thành của Quốc vang lên vui vẻ. Điều đó khiến cho Quỳnh an tâm vì đoán không có thiệt hại về nhân mạng.- Nó bắn trúng vách che... Tiên sư nó... chút nữa là lọt vào ngay giường tao... Quỳnh đứng bật dậy khi thấy tàu sắp vào tới mục tiêu.- 9 đây 11... Cắm mũi vào bờ... nghe rõ trả lời...- 9 nghe 11...Thấy tàu còn cách bờ chừng ba mươi thước Quỳnh hét vào tai Tuấn.- Quay... quay mũi...Như sợ người lính mới không hiểu anh lấy tay làm dấu hiệu. Tuấn quay tay lái thật nhanh để đổi hướng cho tàu quay mũi lên thượng nguồn.- Bắn...Hai khẩu đại liên 50 trước mũi nổ liền theo khẩu lệnh. Còn khẩu đại bác 20 ly trên mui rống thành âm thanh lùng bùng lỗ tai. Đạn lửa kéo thành dây dài lê thê từ ngoài sông vào chênh chếch trong bờ. Chiếc Alpha 9 cũng bắt đầu bắn vịt trời để hù các anh du kích. Đúng với dự đoán của Quỳnh, địch không dám ngóc đầu lên để bắn nữa.- Đủ rồi...Quỳnh đưa tay làm dấu cho Sang và Kỳ. Âm thanh ngưng nhưng âm hưởng còn đồng vọng trên mặt nước sáng bàng bạc ánh trăng.- 9 đây 11...- 9 nghe 11...- Đủ rồi... bắn nhiều hao đạn...- Dạ em tuân lệnh sếp...Quỳnh mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ khi nghe Quốc nói đùa. Hai chiến đỉnh lùi ra giữa sông để tiếp tục cuộc tuần tiễu. Ngồi im trên mui, hít hơi thuốc, Quỳnh tự hỏi tới bao giờ đất nước mới được nghỉ ngơi. Người ta nói hòa bình rồi mà.