Chương 4

- Uống đi anh...
Thiếu úy Tính đưa chiếc ly đầy bia lên tỏ dấu mời Quỳnh. Hai ngày sau khi trận đụng độ chấm dứt ông ta xuống tàu mời Quỳnh đi uống bia để cám ơn. Cũng nhờ sự can thiệp hữu hiệu của hai chiến đỉnh mà trung đội ông Địa mới không bị địch tràn ngập. Ông ta cho Quỳnh biết là sau khi gọi tàu bắn hủy diệt mục tiêu, ông ta đã cùng với lính nấp kỹ nên chỉ có vài người bị thương nhẹ. Phía địch phải chém vè, bỏ lại trận địa nhiều vũ khí và nhân mạng.
Uống một hơi bia Quỳnh hít hơi thuốc dài cười nói với Tính.
- Tôi ra lệnh cho lính bắn mà cũng sợ... Trúng các anh thời phiền...
Cười hà hà Tính ực hơi bia.
- Nhờ tôi và mấy thằng con lặn kỹ... Biết tàu sẽ bắn nên tui cho lính rút xuống sông...
Quỳnh gật gù cười vui vẻ.
- À ra thế... Như vậy thời mai mốt tụi tôi tha hồ bắn mà không sợ trúng các anh...
Rút điếu thuốc, quẹt diêm đốt xong Tính hỏi nhanh.
- Trên tàu có thứ súng gì mà tôi nghe nó nổ rền rền như lựu đạn vậy anh?
- Đó là M79 tự động... Đạn được kết lại thành dây...
Đang nói Quỳnh dừng lại khi thấy Tuấn bước vào cửa quán.
- Có chuyện gì?
Quỳnh hỏi nhỏ và Tuấn trả lời nhanh.
- Trung úy Bình muốn nói chuyện với anh...
Hơi gật đầu, Quỳnh uống cạn chai bia rồi cười nói với Tính.
- Rất tiếc tôi phải đi... Hôm nào gặp lại tôi mời anh chai bia...
Hai bên bắt tay nhau. Quỳnh và Tuấn hối hả trở lại tàu. Sau khi nói chuyện với Biên Hùng xong anh mới ra lệnh cho Tuấn lái tàu về Biên Hòa.
- Mình về lãnh thêm đạn... Mày coi mình thiếu đạn gì...
Quỳnh nói với Sang và ông từ trả lời không do dự.
- Mình cần đạn M79 dây. Họ có không anh?
Do dự giây lát Quỳnh mới trả lời.
- Tao không biết... Mình còn bao nhiêu dây?
- Hai chục...
- Mình nên để dành... Chỉ bắn...
Sang gật đầu tỏ ý hiểu cấp chỉ huy muốn nói gì. Hai chiến đỉnh xả hết tốc lực về thành phố. Họ hy vọng sẽ được nghỉ ngơi sau tuần lễ mệt nhọc. Bắt tay Quỳnh và Quốc thật chặt, trung úy Bình cười nói.
- Bên tiểu khu gởi công điện cho tôi nói về trận đánh ngày hôm kia. Họ khen hai anh... Tàu cần thứ gì cho tôi biết...
Quỳnh đưa ra danh sách xin lãnh dầu và đạn của mình. Liếc sơ qua ông ta cười lắc đầu.
- Dầu thời tôi có, còn đạn thời tôi chỉ có đạn 50 và 20 ly nhưng cũng không nhiều lắm. Để tôi điện về bộ tư lệnh trung ương xin thêm...
Nhân viên hai chiếc tàu vui mừng khi biết họ được ở lại thành phố đêm nay rồi sáng sớm ngày mai mới trở lại vùng công tác.
- Anh đi đâu?
Tuấn hỏi khi thấy Quỳnh thay quần áo.
- Uống bia...
- Uống bia mà sao diện dữ vậy?
Cười khặc khặc Quỳnh đùa.
- Đi với bồ. Mày không đi chơi à?
Tuấn thở dài sườn sượt.
- Tôi phải trực tàu...
- Thằng Sang đâu?
- Ảnh dở chứng không chịu coi tàu... Ảnh nói muốn đi chơi cho biết Biên Hòa...
Quỳnh cười chúm chiếm.
- Chắc nó biết mày có bồ nên làm eo làm sách... Mày coi chừng tàu...
Nhét gói thuốc lá và cái hộp quẹt vào túi áo, đội lên đầu chiếc nón lưỡi trai, Quỳnh nhảy lên cầu tàu.
Hy bỏ cuốn truyện xuống mặt bàn kính. Hôm nay tiệm thật vắng bởi vậy má của nàng bỏ đi từ sáng sớm. Bà giao khoán cái tiệm tạp hóa cho đứa con gái mười sáu tuổi để đi ra ngoài lo buôn bán. Cũng may nàng lanh lẹ, tháo vát, có trí nhớ dai nên làm rất chạy việc. Vả lại cũng chẳng có gì nhiều và khách cũng không vào một lượt. Nắng bên ngoài dọi xuống mặt đường nhựa đầy ổ gà. Nhìn qua bên kia đường nàng thấy bà hai Mến đang lui cui dọn dẹp. Hơn tuần lễ trước đây có một anh con trai bước vào quán đó. Anh chàng lính thủy cao cao, không ốm không mập, bộ quân phục màu xanh nước biển, nón lưỡi trai đội lệnh một bên khiến cho khuôn mặt của anh ta có vẻ gì là lạ khác với những anh con trai mà nàng đã gặp. Làn da sạm nắng. Ánh mắt thoáng buồn. Nụ cười chỉ là cái nhếch môi. Dáng đi lừng khừng. Anh này chắc  '' khíu chọ '' lắm... Hy cười với mình khi nói lái hai tiếng khó chịu. Người gì mà có vẻ xa lạ và lạnh lùng. Ưa hổng nổi... Dù ưa hổng nổi nhưng trong lúc nhàn rỗi ngồi coi tiệm nàng lại mong anh ta có mặt để nói chuyện cho đỡ buồn. Nói chuyện với người sống vẫn thú hơn đọc sách. Sao anh ta lâu tới vậy. Người gì chậm như rùa, như cua. Đi cũng chậm. Nói cũng chậm. Hy cười lắc lắc mái tóc dài rồi thong thả đi ra cửa. Xa xa đằng kia một bóng người đi lại. Không hiểu sao nàng nghe tim mình đập hơi mạnh một chút. Bóng người đó quen quen rồi nàng nhận ra đó là anh lính thủy nhờ cái nón lưỡi trai đội xiên xiên trên đầu. Một ý nghĩ tinh nghịch nãy ra trong trí nàng cười hắc hắc quày quả quay trở vào trong tiệm.
Quỳnh ngừng lại nơi cửa của tiệm tạp hóa. Nắng bên ngoài hắt sâu vào bên trong nhưng cũng không đủ sáng. Yên tịnh. Vắng lặng. Anh ngập ngừng và ngần ngại không dám bước vào. Anh sợ gặp ba hoặc má của cô bé. Ông bà rất khó tính vì muốn bảo vệ cô con gái đầu lòng. Bước vào ba bước anh tằng hắng tiếng nhỏ. Không có ai xuất hiện. Định quay trở ra nhưng nghĩ sao anh lại đứng yên tại chỗ. '' Nếu rủi gặp ổng bả thì mình mua thuốc lá...'' Nghĩ mình có lý do chánh đáng nên anh chậm chạp đi thẳng lại chỗ tính tiền.
- Hù...
Âm thanh thật lớn đột ngột vang lên khiến cho Quỳnh giật mình. Tiếng cười hắc hắc kèm theo câu nói đùa.
- Xời ơi... Lính gì mà nhát hít... Mới hù đã giật mình gòi...
Quỳnh quay lại. Hy cười rũ ra khi thấy nét mặt ngượng ngùng và bối rối của anh lính thủy.
- Hy làm anh sợ muốn xỉu...
- Anh đi đâu vậy?
Hy cười hỏi. Câu hỏi khó của nàng khiến cho Quỳnh lúng túng. Anh nghĩ thầm: '' Cô này kỳ ghê... Mình tới đây thăm mà cổ lại hỏi một câu móc họng...''
- Đi mua thuốc lá...
Bật cười vì câu trả lời này Hy lại phang thêm một câu.
- Ngoài đầu đường có hai ba tiệm bán thuốc lá mắc mớ gì mà anh phải vào tận đây...
Quỳnh cười gượng vì không biết trả lời ra sao. Cuối cùng anh bật lên câu nói mà khi nghe xong cô gái muốn cười mà phải nín vì sợ anh ta sùng.
- Thuốc lá của Hy thơm ngon mà lại rẻ hơn...
- Anh muốn mua thuốc gì?
- Capstan... Em lấy cho anh hai cây...
Cô bé tên Hy trợn mắt nhìn lom lom.
- Sao anh mua nhiều vậy?
Quỳnh nghĩ thầm trong trí: '' Cô bé này vô duyên ớn... Mình mua nhiều cũng bị rầy... bị hạch hỏi...''. Có lẽ cũng biết mình đi quá trớn nên Hy cười giả lả.
- Hy xin lỗi anh... Tại Hy coi anh như anh trai nên chọc anh chơi...
Quỳnh cười nhẹ. Hy cảm thấy nụ cười của anh lính thủy thật hiền và bao dung như không giận hờn về những lời nói của mình.
- Anh mua để dành vì lâu lắm mới về đây một lần...
Liếc không thấy ai trong quán anh cười tiếp.
- Chắc Hy không đi chơi núi được hả?
Cúi đầu nhìn xuống đất giây lát xong Hy mới ngước lên nhìn.
- Dạ hông... Em phải coi tiệm cho má... Mình ở đây nói chuyện nghen anh...
Hy nói với giọng năn nỉ khiến cho Quỳnh chỉ còn cách gật đầu ưng thuận. Thấy trên tay của anh có miếng vải băng nàng hỏi nhỏ.
- Anh bị gì vậy?
- Bị thương chút chút...
- Sao anh không đi nhà thương?
Quỳnh mỉm cười.
- Bị đứt tay mà đi nhà thuơng gì. Anh là lính nên bị thương hoài. Bị như vầy là nhẹ...
Quỳnh móc túi lấy ra gói thuốc, rút một điếu, dọng nhè nhẹ xuống mặt chiếc hộp quẹt mấy lần, đưa lên môi ngậm xong mới quẹt diêm đốt. Khói thuốc lá bốc mùi hăng hăng, bay vào mũi khiến cho Hy nhăn mặt.
- Hôi quá...
Quỳnh cười như có ý xin lỗi.
- Hy khỏe hông?
- Dạ mạnh. Hổng khỏe thời làm sao đứng đây nói chuyện với anh...
Quỳnh nhăn răng cười mà trong lòng nghĩ thầm. Cô bé này kỳ ghê. Hở ra là xỏ mình liền...
- Còn anh mạnh không?
- Anh cũng bình thường...
Nhìn thấy cuốn sách nằm trên mặt bàn Quỳnh cười tiếp.
- Hy thích đọc sách?
- Dạ thích... Mà mua sách tốn tiền lắm...
Quỳnh gật đầu cười như thông cảm về chuyện cô học trò còn đi học thời làm gì có tiền để mua sách.
- Anh có nhiều sách lắm...
Quỳnh ướm lời. Hiểu anh con trai muốn nói cái gì Hy hỏi.
- Anh cũng thích đọc sách?
Quỳnh hít hơi thuốc, ém hơi một chút rồi nói trong lúc quay mặt đi chỗ khác để nhả khói ra.
- Mê thời đúng hơn... Anh có một thùng sách dưới tàu... Anh sẽ đưa cho Hy đọc...
Hy nhìn đăm đăm vào một bên mặt của Quỳnh. Tóc đen dài không được cắt tỉa nên hơi rối. Làn da xạm nắng. Nốt ruồi đen gần bên tai. Quai cầm bạnh ra.
- Anh không cần phải làm vậy...
Quỳnh quay lại nhìn. Cô bé cúi đầu xuống đất như không muốn chịu đựng cái nhìn của anh ta.
- Anh thích làm như vậy. Hồi còn đi học anh rất thích đọc sách nên hiểu được sự say mê và ước ao của Hy. Với lại...
Hy ngước lên nhìn như chờ câu nói tiếp. Nàng thấy nụ cười hiền và độ lượng của Quỳnh
- Anh đã đọc rồi... Sách cũ để lâu bị mọt ăn...
Hy bật lên tiếng cười thích thú khi nghe câu nói của Quỳnh. Cho mình mượn sách đọc mà anh ta còn phải năn nỉ mình. Lạ ghê... Mới mười sáu, dù còn ngây thơ và hồn nhiên song nàng đủ nhạy cảm để hiểu lý do cho mượn sách của anh. Hai người đứng trong quán trò chuyện thật lâu. Đưa tay lên xem giờ Quỳnh nói nhỏ.
- Anh phải trở lại tàu...
Hy cười thối tiền mua hai cây thuốc lá lại cho Quỳnh. Bước ra gần tới cửa anh mới quay lại cười.
- Chút nữa anh trở lại...
Hy cười im lặng nhìn theo dáng người lính trẻ bước đi hơi có chút khập khiểng. '' Để coi anh ta có trở lại như lời đã hứa...''
Đang lui cui xếp hàng Hy ngẩng đầu lên nhìn khi nghe tiếng bước chân vang nơi cửa. Nàng thấy anh lính thủy đi tới gần. Đặt cái túi vải nặng chình chịch xuống đất Quỳnh cười nói bằng giọng thân quen như anh trai nói với cô em gái của mình.
- Hy cứ giữ để đọc mà không cần phải trả lại cho anh...
- Nhiều quá...
Có lẽ cảm động nên Hy chỉ nói một câu. Quỳnh cười mở túi vải màu xanh ra và cô gái nhìn thấy đủ thứ sách báo nằm lũ khủ trong đó.
- Còn nữa nhưng anh chưa soạn ra hết. Lần tới...
Mân mê cuốn Điệu Ru Nước Mắt của Duyên Anh Hy ngước lên nhìn Quỳnh.
- Cám ơn anh...
Quỳnh cười im lặng. Bây giờ Hy mới biết tuy có nét lạnh lùng, khắc khổ và trầm lặng song anh lính thủy này có nhiều cái đáng mến hơn. Anh ta có cái gì không giống người khác, nhất là những người bạn trai học cùng trường với nàng.
- Anh thích văn chương không?
Quỳnh trả lời bằng cái gật đầu xong cười tiếp.
- Anh có viết truyện ngắn...
Hy tròn mắt nhìn Quỳnh. Anh lính thủy thấy trong đôi mắt long lanh của cô học trò xứ bưởi ánh lên chút ngạc nhiên lẫn thán phục. Chỉ vào trong chiếc túi vải đựng sách anh nói nhỏ.
- Trong đó có mấy tờ báo đăng truyện ngắn của anh viết...
- Vậy à... Hay không?
Hy buột miệng hỏi và khi hỏi xong nàng mới biết mình lỡ lời. Bụm miệng lại nàng cười nhìn Quỳnh.
- Em xin lỗi...
Quỳnh cười thản nhiên. Có lẽ anh không để ý tới câu hỏi đó hoặc anh nghĩ Hy còn ngây thơ và hồn nhiên nên không cố ý trong lời nói.
- Má em về...
Nói nhỏ với Quỳnh xong Hy vội vàng nhấc lấy chiếc túi vải đựng đầy sách bỏ vào trong góc. Hiểu ý Quỳnh cười nhẹ thì thầm.
- Lấy cho anh thêm một cây thuốc...
Khẽ gật đầu như hiểu ý của Quỳnh, Hy kéo cửa lấy cây thuốc lá đặt trên mặt bàn. Cầm lấy sáu tờ giấy năm trăm Hy nói lớn như muốn cho má của mình nghe.
- Cám ơn anh... Hôm nào anh trở lại Hy sẽ để dành cho anh...
Gật đầu cười Quỳnh quay lưng đi ra cửa vừa lúc má của Hy vào tới.
- Dạ chào bác...
Quỳnh vừa nói vừa cúi đầu chào má của Hy. Tuy ngạc nhiên về cử chỉ thân thiện nhưng bà ta cũng vui vẻ chào trả lại người khách lạ mới gặp mặt lần đầu tiên. Ra tới cửa anh nghe được tiếng của má Hy hỏi.
- Ai vậy. Quen với con hả?
- Dạ không. Anh là lính đóng ở dưới chân cầu tới mua thuốc lá...
Má của Hy liếc nhanh con gái mình. Dĩ nhiên bà biết con gái đầu lòng lớn rồi lại thêm xinh xắn và duyên dáng do đó sẽ có hàng tá con trai theo chọc ghẹo. Để cho con gái mới lớn ra đây phụ bán hàng bà cũng lo âu lắm; nhưng vì nhà chỉ có mình Hy là con gái nên bà phải bấm bụng cho con quán xuyến tiệm tạp hóa để bà có thời giờ đi ra ngoài ngoại giao chuyện này chuyện nọ.
- Thuốc lá ngoài đầu đường thiếu gì sao nó hổng mua...
Hy đưa tay bụm miệng để cho tiếng cười của mình không bật ra. Má của nàng cũng hỏi một câu giống như nàng đã hỏi Quỳnh. Phải có lý do và chỉ có người bán thuốc lá và người mua thuốc lá mới biết mà thôi. Dù vậy nàng cũng lên tiếng như phân bua.
- Ảnh uống bia ở bên quán thím hai Mến nên qua đây mua...
- Nó tới đây mấy lần rồi?
Hy hơi cau mày vì câu hỏi của má. Nàng biết bà hỏi dò.
- Dạ con cũng không để ý. Lâu lâu ảnh mới tới...
- Nó đi lính gì vậy?
- Dạ hình như đi lính hải quân... Đi tàu...
Bà Lê làm thinh không hỏi nữa. Mở ngăn tủ đựng tiền bà hơi mỉm cười vì thấy có mười sáu tờ giấy năm trăm ở trong đó.
- Con bán cho nó mấy cây thuốc?
- Dạ ba...
- Ừ... Thôi con đi nấu cơm đi... Chiều rồi...
Dạ tiếng nhỏ Hy khom người nhấc chiếc túi vải màu xanh chứa đầy sách báo trong đó.
- Con xách cái gì vậy?
- Dạ sách học của con Hiếu cho con mượn...
Trả lời xong Hy cúi đầu đi nhanh ra nhà sau như sợ má sẽ hạch hỏi nhiều câu khó trả lời. Nàng cảm thấy xấu hổ khi nói dối với má nhưng cũng không muốn cho má biết mình đã mượn sách của ông lính thủy. Nàng biết má mình tuy là đàn bà mà tính nóng còn hơn Trương Phi. Nếu biết bà sẽ chưởi tắt bếp luôn.
0 giờ. Trăng hạ tuần vằng vặc buông xuống trần gian màu trắng bạc long lanh làm cho cảnh vật yên tịnh thêm mông lung và huyền ảo. Mặt sông sáng ngời lấp lánh. Sóng vỗ lách tách vào mạn tàu. Hàng cây dọc theo bờ sông phía bên kia vùng Tân Uyên mờ mờ đen. Gió nhè nhẹ. Quỳnh ngồi im. Tiếng kêu xè xè của máy truyền tin hòa nhập với tiếng máy tàu rì rầm làm cho anh buồn ngủ. Anh biết nếu nhắm mắt lại anh sẽ rơi vào giấc ngủ một cách thật dễ dàng và nhanh chóng. Bảy ngày qua, chiếc Alpha 11 đã chạy từ Rạch Ông Tiếp lên tới ngã ba Uyên Hưng không biết bao nhiêu lần. Toàn thể nhân viên của hai chiến đỉnh mệt nhoài vì phải chia ra làm việc 24/24. Đêm nửa ngủ nửa thức. Ngày một mắt nhắm một mắt mở. Cứ như thế mà lập đi lập lại ngàn lần. Xa xa về hướng đông nam là Sài Gòn. Không xa lắm đâu. Chừng 30 cây số. Ngôi nhà nhỏ bên dòng sông. Mẹ già còm cõi, lặng thầm ra vào, chờ đợi nhớ mong đứa con trai đi biền biệt. Bà không phải vọng phu mà vọng tử. Chiều chiều ra đứng nơi cửa ngóng con. Chiến tranh càng lan rộng thời nỗi lo âu của bà cũng lớn hơn. Súng đạn càng nổ nhiều thời sự sợ hãi của bà cũng tăng dần cường độ. Người chết thật nhiều. Xóm thưa dần đi đàn ông con trai khiến cho đàn bà và con gái phải làm việc nhiều và nặng nhọc hơn.
Tiếng súng nổ vu vơ khiến cho Quỳnh choàng tỉnh. Ngơ ngác nhìn anh thấy Tuấn đang ngồi im lặng trên chiếc ghế lái tàu. Trăng vẫn buông xuống mặt sông rộng màu trắng mông lung phủ trên vai áo trận thành ánh sáng nhạt mờ. Sương ẩm ướt. Trong ánh trăng một khuôn mặt hiện lên. Mái tóc dài óng ả. Khuôn mặt trái soan. Ánh mắt nhìn tinh nghịch. Nụ cười hồn nhiên của tuổi mười sáu. Cô bé tên Hy vẫn còn ngây thơ dù đang cố gắng làm người lớn. Tuổi dậy thì. Tuổi chập chững bước vào đời sống bằng những bước chân rụt rè, ngơ ngác của tâm trạng háo hức muốn biết thật nhiều, muốn khám phá đời sống tình cảm của chính mình và của người khác. Tuổi bắt đầu làm dáng, học trang điểm, bắt đầu nghe lời chọc phá hay tỏ tình của bạn trai cùng trường. Tuổi của nụ cười vu vơ khi bắt gặp cái nhìn lén của người bạn trai cùng lớp mà mình ưa thích.
Quỳnh chép miệng vì cảm thấy thèm hơi thuốc và ngụm cà phê.
- Mày coi chừng tao đi hút thuốc...
Tuấn lặng lẽ gật đầu. Leo xuống sàn tàu tới đứng nơi ụ súng đại liên 50 anh hỏi Sang đang ngồi ngủ gà ngủ gật.
- Mình còn cà phê?
Sang ngước lên.
- Tôi không biết... Anh hỏi thằng Thành...
Không nói gì thêm Quỳnh đi ra sau lái. Thấy Thành đang ngồi co ro trong hầm máy anh lên tiếng.
- Mình còn cà phê?
- Còn... Để tôi rót cho anh một ly...
Quỳnh ngồi thụt sâu vào trong hầm máy rồi mới đốt thuốc. Hớp ngụm nhỏ cà phê xong hít liên tiếp hai hơi thuốc, anh cảm thấy cà phê sao mà ngon cũng như thuốc sao mà ngọt ngào. Anh cười trong bóng tối vì ý nghĩ của mình. Nếu đem ý nghĩ này nói ra cho Hy nghe chắc cô bé sẽ cười chọc quê anh và nói tại thuốc lá của tiệm cô Hy đặc biệt... Anh hút hoài anh sẽ ghiền... Quỳnh bật cười vì ý nghĩ của mình. Điều đó khiến cho Thành và Biên ngạc nhiên. Hai đứa ở dưới tàu lâu nên biết tính tình trầm lặng ít nói ít cười của anh. Bây giờ tự nhiên nghe anh cười nên hai đứa lấy làm lạ.
- Có chuyện gì vui mà anh cười vậy?
Thành lên tiếng. Quỳnh nói nhỏ.
- Tao nhớ lại hồi còn đi học...
Quỳnh cười lặng lẽ khi phải nói tránh đi không cho nhân viên biết ý nghĩ của mình. Sống chết với nhau song mỗi người đều có sự riêng tư và anh không muốn xẻ chia với bất cứ ai. Uống hết ngụm cà phê cuối cùng, rít vội mấy hơi cho hết điếu thuốc rồi dụi tắt tàn thuốc vào trong thùng đạn, Quỳnh thong thả đứng lên.
- Tụi bây ngủ đi rồi lát nữa lên thế cho thằng Tuấn...
Bước ra đứng bên hông tàu Quỳnh ngước lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm khuất trong mây. Cảnh vật như mờ đi. Chiếc đồng hồ dạ quang trên tay anh chỉ đúng 12 giờ rưởi sáng. Lẩm bẩm mấy lời anh leo lên mui ngồi thế chỗ cho Tuấn đi ra sau lái hút thuốc.
- Mày ngủ đi để tao lái cho...
Ngồi vào ghế lái Quỳnh quay mũi tàu về hướng thành phố. Đâu đó trong ánh trăng buông vằng vặc anh thấy khuôn mặt của cô bé hiện ra. Anh không hiểu sao mình lại nghĩ về cô bé tên Hy hoài dù chỉ gặp mặt có hai lần và cũng không nói chuyện nhiều...
Chở em đi học mưa chiều... Tóc hai đứa ủ đôi điều xót xa... Mưa thánh thót, mưa ngân nga... Hình như có bão băng qua thị thành... Chở em đi học mưa nhòa... Đường loang loáng nước lập lòa loáng cây... Lạnh vừa đủ siết vòng tay... Run đi em để sau này nhớ nhau... Chở em sa vũng lầy nào... Về nhà nói mẹ qua cầu sẩy chân... Mấy câu thơ tình của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên bật ra trong trí khiến cho Quỳnh mỉm cười...
Sương mờ mờ mặt sông rộng. Gió lành lạnh. Cái lạnh vừa đủ để làm cho anh co ro và cảm thấy trơ trọi... Lạnh vừa đủ xiết vòng tay... Run đi em để sau này nhớ nhau... Lẩm nhẩm hai câu thơ, Quỳnh hồi tưởng lại hình bóng của ai đó. Cuộc tình đã qua đi rồi. Người cũng đã xa rồi mà sao mình còn nhớ. Người ta không nhớ mình thời tại sao mình vẫn nhớ người ta... Ngày hai đứa yêu nhau cũng có trăng. Mùa hai đứa xa nhau cũng là mùa trăng. Ta gói tình ta trong mắt em... để cuộc đời ta mãi lao đao... trôi hoài trên sông nước... dạt bến này sang bến khác... Hôm nay Biên Hòa. Ngày mai Long An. Mốt Mỹ Tho. Bữa kia Tây Ninh, Trà Cú, Mộc Hóa, Cao Lãnh...
Tiếng súng nổ đột ngột nổi lên nơi hướng tây khiến cho Quỳnh ngước nhìn. Nghe tiếng súng anh biết đó là súng đại liên của chiếc Alpha 9.
- 11 đây 9...
Giọng của Quốc vang vang trong máy 46.
- 11... 11... đây 9... Nó bắn trúng tôi... Nghe rõ trả lời...
- 11 nghe 9... Tôi sẽ gặp anh...
Quỳnh đẩy mạnh cần ga. Hai máy dầu cặn rú lớn. Chiếc tàu sắt rẽ sóng. Tuấn leo vào ghế lái thế chỗ cho Quỳnh. Rảnh tay anh đưa ống dòm lên quan sát. Xa xa chừng ô vuông nơi khúc quanh anh thấy hàng chục đốm lửa từ trong bờ xẹt ra. Ngồi trên ụ súng cao nên Kỳ thấy rõ. Nó la lớn với Quỳnh.
- Bờ bên phải đó anh...
Quỳnh rê ống dòm. Nhờ ánh trăng sáng anh thấy được hàng cây đen mờ có nhiều ánh lửa nhấp nháy. Tiếng súng từ chiếc Alpha 9 gầm rống như giận dữ vì bị địch bắn. Đạn lửa kéo dài lê thê thành một dây từ ngoài sông vào tận trong bờ. Bốn viên đạn thường sẽ có một viên đạn lửa chỉ đường mà đạn lửa được nối thành dây dài đủ hiểu nhịp tác xạ khủng khiếp của chiếc tàu do Quốc chỉ huy. Bụp... Bụp... Bụp... Nghe tiếng nổ đó Quỳnh biết chiếc Alpha 9 đã xử dụng tới khẩu M79 tự động để hủy diệt mục tiêu của địch. Ba khẩu đại liên 12 ly 7 và khẩu đại bác 20 ly chạm nổ không đủ sức làm địch ngưng bắn vào tàu. Chiếc Alpha 11 nhập cuộc. Đạn trong bờ vẫn tiếp tục bắn ra. Quỳnh nghe được tiếng nổ của AK47 hầu như bị át bởi tiếng súng của tàu. Ụ súng đại liên của Sang rống lên từng hồi như bò rống trong khi khẩu đại bác của Kỳ nổ từng chập. Lửa trong bờ chớp tắt liên tục. Thêm hỏa lực của một chiếc tàu nữa khiến cho địch tạm thời ngưng bắn. Tuy nhiên xuyên qua kinh nghiệm Quỳnh biết cuộc phục kích chưa chấm dứt. Ít nhất địch phải có hơn trung đội súng nặng mới bắn nhiều và lâu như vậy. Thường thường nếu là đám du kích bắn tàu thời chỉ bắn một hai trái B40 và vài tràng AK47 rồi thôi vì biết không thể nào ngóc đầu lên để bắn tiếp dưới sự bắn trả của tàu. Sự tuần tiễu của hai chiến đỉnh đã gây trở ngại cho việc chuyển tải khí giới của địch từ bên vùng Tân Uyên vượt qua bên này sông để vào thành phố Biên Hòa. Bởi vậy chúng phải tìm đủ cách để làm tê liệt hoạt động của hai chiến đỉnh.
- 9 đây 11...
- 9 nghe 11...
Quốc lên tiếng. Nghe giọng nói bình tỉnh của nó Quỳnh an tâm.
- Anh có bị gì không?
- Không có thằng nào nghỉ phép... Một máy tàu bất khiển dụng... Tuy nhiên hệ thống điện của súng vẫn tốt... Mẹ tao xui quá...
Quốc cười ha hả sau khi nói. Hai chiếc tàu sắt xếp thành hàng dọc, lềnh bềnh trên dòng sông như thách thức kẻ địch khai hỏa trước. Ngồi trên mui Quỳnh im lặng quan sát động tịnh trong bờ. Dưới ánh trăng vằng vặc anh thấy lờ mờ mô đất, gốc cây, hàng dừa nước. Những chướng ngại vật đó là vị trí thuận tiện cho địch ẩn nấp để bắn tàu. Ngẫm nghĩ giây lát anh leo xuống đi ra đằng sau lái. Đưa ống dòm cho Biên quan sát xong anh mới nói.
- Mày câu M79 vào nơi đó trong lúc tao dùng ống dòm điều chỉnh mục tiêu...
Biên gật đầu bấm nút điện. Hàng chục tiếng lụp bụp thoát ra rồi hai ba giây đồng hồ sau tiếng lựu đạn nổ rền vang. Xuyên qua ống dòm Quỳnh thấy ánh lửa nhấp nháy.
- Qua bên trái năm độ...
Quỳnh hét vào tai Biên để cho nó điều chỉnh. Phút sau hàng chục quả lựu đạn rơi đúng vào vị trí có mô đất và gốc cây. Tiếng nổ của lựu đạn kéo theo hàng ngàn tiếng súng nổ của hai chiến đỉnh. Lát sau lệnh ngưng bắn được ban ra. Địch cũng thôi không bắn nữa. Hai chiếc tàu vẫn trôi trên sông. Quỳnh nhìn đồng hồ. 3 giờ sáng. Đêm còn dài, thật dài...