Chương 6

Đang cắm cúi đọc sách Hy ngước lên khi nghe tiếng tằng hắng. Quỳnh đang đứng trước mặt với nụ cười im lặng và ánh mắt nói thật nhiều.
- Hy khỏe không?
- Dạ khỏe. Còn anh?
Thấy lớp băng trắng quấn nơi cổ tay bên trái của anh nàng hấp tấp lên tiếng.
- Anh sao vậy?
Quỳnh cười.
- Bị thương chút chút...
Đặt cái túi vải lên bàn anh cười nói nhanh.
- Anh có món quà tặng cho Hy...
Thấy cô bé còn ngần ngừ chưa chịu lấy anh tiếp nhanh.
- Anh phải đi bây giờ...
Nói xong Quỳnh đẩy chiếc túi vải tới gần hơn rồi quay lưng bước thật nhanh. Ra tới cửa anh hơi quay người lại nói lớn.
- Anh xin lỗi không nói chuyện được lâu... Mai mốt trở lại anh chở em đi chơi núi...
- Dạ...
Dạ tiếng nhỏ Hy im lặng nhìn theo bóng ông lính thủy cho tới khi không còn thấy nữa. '' Không biết ảnh tặng mình cái gì? ''. Nàng tự hỏi thầm trong lúc chăm chú nhìn cái túi vải. Lần đầu tiên nàng được con trai tặng quà. Điều này khiến cho nàng hồi hộp, sung sướng và kích thích. Cuối cùng nàng run tay mở cái túi vải ra. Cầm quyển Vòng Tay Học Trò lên nàng mỉm cười. Đây là quyển tiểu thuyết được đám bạn trong lớp bàn tán nhiều song nàng chưa có dịp đọc. Hiếu có một quyển và nói sẽ cho nàng mượn sau khi đọc xong. Lật trang đầu của quyển tiểu thuyết nàng thấy bức thư dày hai trang giấy học trò. Mặt đỏ bừng, tim đập mạnh vì xúc động nàng mân mê lá thư đầu tiên của một người con trai đã gởi cho mình. Mắt nàng như nhòa đi trước dòng chữ. ''Hy mến... Khi đặt chân lên thành phố Biên Hòa, anh không nghĩ là đời sống của mình sẽ có một đổi thay nho nhỏ. Khi ngồi trong quán ăn bên kia đường đối diện với tiệm tạp hóa, nhìn bóng em thấp thoáng, anh không nghĩ là mình có may mắn được gặp Hy, quen Hy và cuối cùng cảm thấy mến Hy nhiều hơn nữa. Ba tháng qua, giọng cười của Hy, tiếng nói của Hy, khuôn mặt hồn nhiên, đôi mắt ngây thơ, tia nhìn e ấp của Hy đã theo anh đi hoài trên sông nước Đồng Nai tới những địa danh xa không xa nhưng lạ thật lạ. Đêm đêm ngồi ôm gối nhìn vầng trăng buông xuống thứ ánh sáng bàng bạc mông lung, anh nghĩ về Hy rồi nỗi nhớ bùng ra làm thành cơn buồn bã không thể nói thành lời. Hy còn nhỏ quá. Hy đang là cô học trò 16, chưa mất hết thơ ngây và hồn nhiên; trong lúc anh là lính, không có tương lai và những gì sẽ xảy ra ngày mai anh không biết trước được. Mình quen biết nhau ba tháng, gặp gỡ mấy lần mà cũng không nói được nhiều. Tuy nhiên điều đó cũng không cản được anh càng ngày càng thấy gần gụi Hy nhiều hơn... Hy cười im lặng. Nàng không biết nói gì hơn ngoài sự xúc động khi đọc những dòng chữ của Quỳnh viết cho mình. Nàng sung sướng vì biết anh chú ý tới mình. Thật ra nàng cũng thích anh, mến anh, xem anh như là anh trai hoặc bạn trai lớn tuổi của mình. Dù sung sướng, vui mừng mỗi khi gặp lại Quỳnh, nàng cũng chưa yêu anh. Đang lần mò, chập chững bước đi vào thế giới huyền ảo của tình cảm, dù háo hức song nàng cũng e dè và lo sợ sẽ bị đau đớn và sầu khổ vì chưa có kinh nghiệm. Nó là một sự trải qua để nhận biết. Gấp lá thư chưa đọc hết vào cuốn Vòng Tay Học Trò, nàng cầm lấy món quà nhỏ được gói cẩn thận. Khi mở lớp giấy bọc nên ngoài ra nàng thấy nửa cái bánh trung thu thập cẩm. Mùi thơm của bánh thật quyến rũ. Màu đỏ của trứng gà nhìn thật hấp dẫn làm nàng muốn chảy nước miếng. Cầm tờ giấy gấp làm tư lên nàng đọc nho nhỏ " Bánh trung thu xẻ làm đôi... Nửa dành em đó, nửa anh ăn rồi...''. Bật cười hắc hắc nàng nói lớn như có Quỳnh đang đứng trước mặt '' Hy tính để dành miếng bánh làm kỹ niệm nhưng mà nửa anh ăn rồi nên Hy ăn luôn cho có đôi...''. Nửa cái bánh trung thu thật ngon. Lòng đỏ của hột vịt muối thật bùi và mằn mặn hòa với cái bùi bùi của hột dưa và vị ngọt của đường thật đậm đà. Vừa nhai Hy vừa nghĩ lần sau mình phải đòi ảnh cho nguyên một cái ăn mới đã thèm.
Quỳnh ngập ngừng, do dự trước cửa nhà của Hy khá lâu. Cuối cùng anh lẩm bẩm " Chết ai đâu mà sợ...'' Nói xong anh gõ cửa. Có lẽ đã thấy anh từ xa hoặc đã trông ngóng và chờ đợi nên Hy bước ra liền. Quỳnh nhìn thấy mặt cô bé hơi tái xanh vì hồi hộp và lo âu.
- Anh Quỳnh...
Hy kêu tiếng nhỏ. Quỳnh mỉm cười.
- Hy sợ hả?
Hy trả lời bằng cái gật đầu. Đôi môi của nàng mím lại như cố không để cho tiếng nói thoát ra. Cuối cùng nàng chỉ nói được bốn tiếng '' Mời anh vào nhà...''
Quỳnh cười bước vào nhà. Đúng như lời Hy nói. Nhà nàng nghèo. Dù không nghèo lắm nhưng cũng nghèo. Đồ đạc bày khắp nơi. Nhìn thấy bàn thờ anh biết nàng theo đạo Phật. Ba má của Hy bước ra chào hỏi rồi bỏ vào trong. Mấy đứa em trai thập thò nơi cửa. Lần đầu tiên chị hai có bạn trai nên chúng tò mò muốn biết mặt mũi. Hai đứa ngồi nơi phòng khách nói chuyện. Cũng không có chuyện gì ngoài chuyện trường học và gia đình. Qua lời nói, bây giờ Quỳnh mới biết ba Hy người Việt còn má là người Hẹ.
- Vậy em là xẩm lai?
Quỳnh hỏi với giọng âu yếm pha chút giễu cợt. Hy cười e ấp.
- Dạ... Anh còn muốn làm quen hông?
Liếc nhanh vào nhà trong nơi chỗ ba má của Hy đang ngồi uống trà, Quỳnh cười đùa.
- Vẫn muốn... Chắc anh có duyên với cô xẩm lai...
Quỳnh chưa kịp nói nàng tiếp nhanh.
- Chỉ sợ ba má em không chịu. Em còn nhỏ... còn đi học...
Đúng ra Quỳnh muốn nói một câu bóng bẩy như '' Thương em... trăm năm anh cũng đợi, ngàn năm anh cũng chờ '' nhưng biết Hy còn nhỏ có thể chưa hiểu được nên chỉ cười lên tiếng.
- Anh đợi được...
- Bao lâu...?
Hy bật cười ròn tan vì câu hỏi của mình, nhất là nhìn nét mặt ngượng ngùng của Quỳnh.
- Em nói giỡn... Anh sùng hả...
Quỳnh lắc đầu cười. Hy liếc nhanh vào nhà bếp. Nàng biết ba má và các em nhỏ đang lắng nghe mình với Quỳnh nói chuyện. Điều đó khiến cho nàng cảm thấy không được thoải mái. Ngay cả Quỳnh cũng biết điều đó. Giơ tay xem đồng hồ anh nói nhỏ với Hy.
- Hy vào thưa với ba má anh xin phép đi về...
- Mình đi vào nhà trong...
Hai đứa đi vào nhà bếp. Cúi đầu chào ông bà Quỳnh nhỏ nhẹ thưa.
- Dạ cháu xin chào hai bác... Cháu phải đi... Nếu hai bác cho phép cháu sẽ trở lại thăm...
Ba của Hy cười nói một câu vắn tắt.
- Cậu thích thời cứ lại nhà chơi... Tôi cũng muốn con Hy có bạn trai nhưng nó còn đi học nên...
Hiểu ý Quỳnh cười thưa.
- Dạ cám ơn bác... Cháu biết nên chỉ xin hai bác cho phép thỉnh thoảng tới thăm Hy tại nhà...
Đang im lặng má Hy chợt lên tiếng hỏi.
- Cậu bao nhiêu tuổi. Gia đình ở đâu vậy?
- Dạ cháu 23 tuổi. Nhà ba má cháu ở Sài Gòn...
Thấy má của mình hơi cau mày song cũng không hỏi gì thêm, Hy nháy mắt với Quỳnh. Hiểu ý anh nói câu từ giã cùng ba má nàng rồi đi ra cửa. Hy theo sau lưng.
- Em nói với anh mà... Ba má em khó lắm...
Hy thì thầm và Quỳnh cười vui như không có gì phật lòng.
- Anh biết... Ổng bả có con gái đầu lòng nên phải giữ gìn. Từ từ ba má của em sẽ hiểu...
Dừng lại nơi sân Quỳnh cười nhìn Hy.
- Em mặc áo màu vàng đẹp lắm... Thôi anh về... Chắc hai ba tuần nữa anh mới gặp em...
Hy dừng xe đạp khi lên tới giữa cầu. Nhìn xuống dòng sông nước trong xanh nàng thấy một chiếc tàu đang chạy. Hình ảnh chiếc tàu làm nàng nhớ tới Quỳnh. Giờ này anh ở đâu hả anh? Anh đang làm gì? Anh có nhớ tới con bé này không anh? Anh có biết trên đường đi học nhìn tàu chạy trên sông Hy nhớ anh? Hơn tháng rồi Hy không thấy anh và hầu như quên mất mặt mũi của anh. Biết bao lần anh hứa sẽ chở Hy đi chơi núi mà lần nào gặp nhau anh cũng không giữ được lời hứa. Thật ra thì Hy biết không phải lỗi của anh. Anh là lính, giờ giấc không định, còn em ba má khó khăn do đó mình ít có thời giờ cho nhau. Thôi đành vậy. Làm thân con gái trong thời buổi chiến tranh phải chịu nhiều thiệt thòi. Hy chỉ cầu mong anh đi và anh trở về, để Hy còn được nhìn thấy anh, nghe anh nói anh cười. Hy rưng rưng nước mắt khi nghĩ có một ngày Quỳnh đi luôn không bao giờ trở lại thăm mình nữa. Dù còn đi học, dù không có anh em trong quân ngũ song bạn học của nàng cũng có người thân đi lính bị chết trận. Dù còn ngây thơ và hồn nhiên, ngày ngày nàng cũng đọc những lời cáo phó đăng trên báo hoặc lời chia buồn đại ý như đã hy sinh vì tổ quốc và anh dũng chết nơi chiến trường.
Đang ngồi trong lớp Hy được giấy mời xuống văn phòng của ông tổng giám thị. Vừa đi nàng vừa thắc mắc và lo âu không biết chuyện gì. Nàng không phải là đứa học trò xấu hay bê bối. Nàng không đi trễ, trốn học, phá phách. Nàng siêng năng, chăm chỉ và nghe lời thầy cô. Vậy thì không có lý do gì để bị gọi xuống văn phòng tổng giám thị trong lúc đang học. Gặp thầy giám thị mới biết có người nhà tới thăm. Khi bước vào phòng nàng ngạc nhiên và xúc động khi thấy Quỳnh đang đứng chờ.
- Anh Quỳnh đi đâu vậy?
Quỳnh mỉm cười. Tuy mỉm cười song trong trí anh lại nghĩ " Cô bé này kỳ ghê... Mình tới đây gặp mà cô bé lại hỏi đi đâu...''
- Anh tới thăm Hy...
Quay sang thầy giám thị đang đứng Quỳnh lễ phép hỏi.
- Thưa thầy... Tôi xin phép cho em Hy nghỉ học hôm nay được không thầy?
Nhìn bộ quân phục mà Quỳnh đang mặc thầy giám thị biết anh là lính vì vậy ông ta cũng nể nang nên dễ dãi cười gật đầu.
- Được chứ... Ông là thân nhân thời cứ ký tên lãnh trò Hy là được...
Dù thắc mắc song Hy im lặng để mặc cho ông lính của mình muốn làm gì thời làm. Liếc thấy Quỳnh viết năm chữ '' anh bà con chú bác '' vào khung thân nhân của học trò nàng nghĩ thầm '' Ai bà con với anh hồi nào đâu. Đúng là thấy người ta sang bắt quàng làm họ...'' Nàng phải đưa tay lên bụm miệng mình để ngăn không cho tiếng cười phát ra. Ký tên vào tờ giấy, ngõ lời cám ơn ông giám thị xong Quỳnh nói nhỏ với Hy.
- Mình đi Hy...
Hai người đi ra cửa. Quỳnh nói nhanh.
- Anh đi với em lên lớp cho em lấy tập vở...
Hy liếc nhanh ông lính.
- Vậy là em nghỉ học hôm nay hả?
- Ừ... Anh chở Hy đi chơi rồi tới hết giờ học anh chở Hy về đây...
Cả lớp lao xao khi thấy Hy trở lại với một thanh niên mặc quân phục. Riêng Hiếu vì được nghe Hy kể nên biết đó là bạn trai của Hy. Nó cười nói nhỏ với bạn.
- Nhớ kể cho tao nghe hổng thôi tao mét má mày...
Hy gật đầu chào xin phép cô giáo xong hối hả theo Quỳnh ra khỏi cửa trường.
- Xe của anh hả?
Hy hỏi khi thấy Quỳnh mở khóa chiếc xe Honda.
- Anh mượn của một người quen ở dưới tàu. Nhà nó ở gần sân banh...
- Mình đi đâu hả anh?
Hy hỏi nhỏ.
- Em biết chùa Ông...
- Dạ biết... Má Hy dẫn Hy đi hoài...
- Anh chở Hy tới chùa Ông chơi... Chùa này gần trường học...
Không hỏi nữa Hy im lặng ngồi lên yên xe với tâm trạng hồi hộp, lo âu và mắc cỡ. Nàng lo có người quen thấy rồi về học lại với ba má thời nàng sẽ bị la mắng và có thể bị đòn nữa. Nàng hồi hộp và run rẩy tới độ nghe được tim mình đập thình thịch. Lần đầu tiên ngồi chung xe với Quỳnh nàng đâm ra e thẹn tới độ chỉ biết nắm chặt yên xe cho khỏi té chứ không dám vòng tay ôm ngang hông anh. Nàng chưa dạn dĩ tới độ làm cử chỉ thân mật như nhiều cô gái khác. Có lẽ hiểu được nên Quỳnh cười trấn an.
- Anh chạy chậm và em nắm chặt cho khỏi té...
- Dạ...
Hy chỉ dạ tiếng nhỏ. Bình thường nàng là một cô gái vui vẻ, liến thoắng và cười nói tía lia, song ngồi sau lưng Quỳnh nàng không hiểu tại sao đầu óc mình trống rỗng, chữ nghĩa bay mất tiêu. '' Mình đang đi chơi với bạn trai...'' Nàng chỉ nghĩ được một câu đó thôi. Điều đó là một sung sướng và hãnh diện xen lẫn với nhiều dao động và thay đổi trong tâm hồn. Quỳnh lái xe chậm trên con đường tráng nhựa từ trường tới chùa Ông. Hai đứa cùng im lặng. '' Anh cũng run chứ hổng phải mình đâu... Lính gì nhát hít...''. Không nhịn được Hy bật cười vì ý nghĩ của mình. Nghe tiếng cười trong treo ở sau lưng Quỳnh hỏi.
- Hy cười gì vậy?
Hy lúng túng vì câu hỏi của Quỳnh. Cuối cùng nàng ấp úng.
- Dạ... dạ... em cười em...
Đang lái xe Quỳnh liếc nhanh ra sau lưng. Anh thấy cô bé mặt ửng hồng, tay níu chặt lấy yên xe và đôi môi hơi mím lại như cố giấu đi nụ cười e ấp. Có lẽ biết Quỳnh nhìn mình nên nàng vờ quay mặt sang hướng khác. Xe ngừng bên vệ đường ngay trước cửa chùa. Gởi xe xong hai đứa thong thả đi ra phía bờ sông. Mặt nước xanh gờn gợn sóng. Gió mát thổi tà áo dài trắng của nàng bay bay.
- Sông đẹp hả anh?
Hy thì thầm. Không nghe Quỳnh trả lời nàng hơi ngạc nhiên quay sang nhìn. Nàng thấy khuôn mặt của người lính thủy buồn bã lạ thường. Hình như có chút nước mắt ứa ra từ đôi mắt đăm chiêu.
- Sông đẹp nhưng...
Quỳnh chỉ nói có ba tiếng rồi móc túi lấy ra gói thuốc. Mân mê gói thuốc lá giây lát, anh lấy một điếu đưa lên miệng ngậm rồi bật chiếc zippo. Ngọn lửa bùng lên thành màu xanh vì bị gió lùa. Khói thuốc tan thật nhanh trong gió song Hy cũng ngửi được mùi thơm nồng. Hít hơi dài, nhả khói ra từ từ Quỳnh cất giọng trầm. Hy nghe giọng nói của anh hơi nghèn nghẹn.
- Sông đẹp lắm... Anh nghĩ bất cứ con sông nào cũng đẹp theo dáng vẻ riêng của nó. Mưa rơi trên sông cũng đẹp. Chiều trên sông cũng đẹp. Nhưng trăng trên dòng sông mới là cái đẹp tuyệt vời nhất. Khi đất nước thanh bình anh sẽ lái tàu đưa em ngắm trăng trên dòng sông Đồng Nai. Lúc đó em mới thưởng thức được cái vẻ mông lung, huyền ảo, mơ hồ và mộng mị của ánh trăng buông trên dòng sông...
- Anh nhớ nha...
Hy cười. Quỳnh gật đầu bước trên con đường mòn chạy dọc theo bờ sông. Gió từ mặt nước lùa vào thổi tà áo dài của Hy quyện vào chân anh. Tà áo em bay giữ chân đời anh... Quỳnh mỉm cười vì ý nghĩ hiện ra trong trí của mình. Anh liếc nhanh khuôn mặt trái soan của Hy. Có hai dòng máu chảy trong người cho nên nàng đẹp khác lạ. Dáng cao và mảnh mai. Đôi mắt to đen láy. Cái cổ cao trắng ngần. Bờ ngực của cô gái dậy thì vun cao. Mũi thẳng và cao. Tất cả hòa hợp hình thành một vẻ thanh tú và ưa nhìn. Người ta bảo đôi mắt là cửa sổ của linh hồn. Điều đó Quỳnh không biết có đúng không. Nhưng anh biết ở Hy đôi mắt là tiếng nói của nàng. Ngoài ra nó còn cho anh biết Hy có thể chất khỏe mạnh. Tinh anh của nàng hiện lên lên ở đôi mắt sáng long lanh kỳ diệu mà mỗi lần nhìn vào anh cảm thấy bị cuốn hút. Biết Quỳnh đang chiếu tướng mình nên Hy im lặng nhìn ra sông để che giấu cảm xúc. Trong lòng nàng đang có những cảm giác rẩy run, hồi hộp, sung sướng và e thẹn. Nàng cảm thấy hơi thở của mình đứt quãng, nặng nhọc và nổi gai ốc vì sợ. Nàng sợ bị Quỳnh nắm tay. Nếu ảnh nắm tay thì mình phải làm gì? Để yên hay rút lại? Cuối cùng nàng thở ra nhè nhẹ khi thấy Quỳnh bước đi.
- Mình có vào chùa không anh?
Hy lên tiếng như để có chuyện nói. Hít hơi thuốc rồi búng tàn thuốc rơi xuống nước Quỳnh quay lại cười.
- Chùa nào?
- Chùa Ông...
- Em biết sự tích chùa Ông?
Hy lắc đầu cười phô hai hàm răng trắng bóng và đều đặn.
- Hông... Anh biết hông mà hỏi người ta...
Nghe Hy vặn lại mình Quỳnh cười hắc hắc nhìn vào mặt nàng. Mặt cô học trò nóng bừng vì tia nhìn âu yếm của anh lính thủy.
- Dân chúng quen miệng gọi chùa Ông nhưng đúng ra thời phải gọi là miếu...
- Tại sao phải gọi là miếu?
- Chùa là nơi để thờ Phật trong khi miếu để thờ các vị thánh thần. Bởi vậy tên đúng nhất để gọi chùa Ông là Miếu Quan Thánh Đế mà người được thờ chính là Quan Vân Trường, một danh tướng thời tam quốc... Em biết truyện Tam Quốc không?
Do dự giây lát Hy mới trả lời.
- Có nghe ba má nói...
Nhìn Quỳnh nàng cười hỏi lại.
- Anh có đọc hông hay là anh hù em...
Hy cười hăng hắc sau khi hỏi. Đốt điếu thuốc Quỳnh gật đầu lia lịa.
- Anh đọc rồi... Đọc hồi mới có 9, 10 tuổi và bây giờ cũng còn đọc...
- Em muốn đọc...
Quỳnh gật đầu.
- Để mai mốt anh đưa truyện Tam Quốc cho em đọc. Anh sẽ cho em gia tài của anh. Đó là những quyển sách mà anh đã mua bằng tiền dành dụm của anh từ hồi nhỏ cho tới bây giờ...
- Nhiều hông?
Sau khi hỏi Hy bước tới một bước. Anh lính thủy nghe được mùi hương thân thể của cô bạn gái quyện vào mũi của mình và đọng lại trong đó thành nỗi rung động dịu dàng và xuyến xao thật nhẹ.
- Nhiều lắm...
Giọng nói của Quỳnh mơ hồ. Anh hầu như bị choáng ngợp khi nhìn vào đôi mắt long lanh, còn nguyên nét ngây thơ và hồn nhiên đang ánh lên chút tình cảm của Hy. Dù chưa hẳn là tình yêu song đủ nói lên sự cảm mến mà nàng dành cho mình. Từ cảm mến chuyển sang thương yêu chắc không xa.
- Mấy giờ rồi anh. Em phải đi về...
Hy hỏi và Quỳnh nhìn đồng hồ chỉ 11 giờ 10.
- Lẹ quá... Anh chở Hy về trường...
Chiếc xe gắn máy phóng đi nhanh. Cũng như lần trước Hy im lặng không nói suốt đoạn đường từ chùa Ông trở lại trường.