Liếc thấy đồng hồ đeo tay của mình chỉ năm phút kém 4 giờ, Kiên đứng lên. Vào phòng độc thân thay quần áo dân sự anh hối hả đi ra cổng. Leo lên chiếc xe lôi đậu bên kia đường anh nói với bác lái xe.- Bác chở tôi tới Cầu Cá Lóc được hông bác?Ông đạp xe lôi cười một cách vui vẻ.- Dạ được chứ cậu... Đâu có xa xôi gì đâu cậu...Ngồi trên xe Kiên im lặng ngắm nhìn phố xá. Bến Tre hay nhiều tỉnh lỵ của miệt lục tỉnh mà anh đã đi qua đại khái đều giống nhau. Nghèo, êm ả, tĩnh lặng và hiền hòa như những người dân cư ngụ. Cách Sài Gòn gần trăm cây số nhưng Bến Tre ít chịu ảnh hưởng của thủ đô hơn Mỹ Tho nhờ có sông ngăn cách. Thứ chướng ngại thiên nhiên này biến Bến Tre thành ra một vùng đất bị cô lập do đó ảnh hưởng xấu của Sài Gòn không tới được. Học sinh ở đây cũng hiếm thấy người ăn mặc lố lăng và cũng ít nghe nhạc ngoại quốc như Sài Gòn. Các tệ đoan như nghiện xì ke, rượu hay cờ bạc cũng không thấy trừ lâu lâu mới xảy ra một vụ. Mấy ngày nay không có việc gì làm, vả lại cũng để tỏ ra mình siêng năng học hỏi, anh ngồi nghiên cứu các tài liệu về an ninh và tình báo do phòng 2 của tiểu khu thu thập được. Nhờ vậy anh đã tìm thấy nhiều điều lý thú và có lợi rất nhiều cho công việc của mình. Đọc qua các tài liệu, anh mới biết Mặt Trận đã khá thành công trong việc cài người vào hệ thống hành chánh cũng như quân sự của tỉnh. Họ có người nằm vùng trong tòa hành chánh, trong các phòng, ban của tiểu khu và luôn cả trong các đơn vị tác chiến như sư đoàn 7 và các đại đội địa phương quân của tỉnh. Dĩ nhiên các tài liệu mà anh được cho phép đọc rất hạn chế nên anh không biết tên tuổi cùng các hoạt động của các nhân viên tình báo địch cũng như của ta. Lạ một điều, phòng 2 tiểu khu biết rất nhiều về chuyện này song lại không có những hành động cụ thể như theo dõi hay bắt giữ. Kiên hỏi và Tuân cười trả lời bắt giữ không có lợi bằng mình tương kế tựu kế... Tuân chỉ nói lướt qua và Kiên đủ khôn ngoan để không hỏi tiếp cũng như tranh luận với cấp chỉ huy trực tiếp của mình. Chiếc xe lôi chạy từ từ trên con đường trải nhựa xuyên qua trung tâm tỉnh lỵ. Những dãy nhà lầu hai tầng có cái cũ mèm, có cái hơi cũ và có cái cũng mơi mới. Tiệm tạp hóa, tiệm thuốc bắc, văn phòng bác sĩ, quán hủ tiếu và quán cà phê nhạc nằm ở cuối đường gần ngã tư. Chiếc xe lôi nặng nề leo lên cây cầu xi măng bắc qua con rạch nhỏ nước trong xanh chảy lừ đừ.- Tới cầu Cá Lóc rồi cậu... Kiên gật đầu mỉm cười. Anh không hiểu tại sao người ta lại gọi cây cầu nhỏ này tên Cầu Cá Lóc. Chắc nó phải có liên hệ tới con cá lóc. Ông kéo xe lôi dừng lại dưới dốc cầu. Kiên nhảy xuống đất. Đưa cho ông ta ba chục đồng anh nói lời cám ơn rồi chậm chạp băng qua bên kia để đi vào cái hẽm đất đỏ dẫn vào nhà của Quỳ. Hai tuần lễ nay với hai chuyến công tác anh không có thời giờ tới thăm cô bạn gái mới quen. Nhà của Quỳ lớn và khang trang hơn các nhà lận cận. Nó được lợp ngói và có vườn cây ăn trái rộng. Ba của Quỳ là lục sự trong tòa án nên đời sống của gia đình nàng khá giả hơn chòm xóm láng giềng. Cũng nhờ vậy mà nàng mới được ba cho đi học tú tài ở Mỹ Tho Kiên ngừng lại nơi cây cầu ván. Có tiếng con Vện sủa gâu gâu. Anh chưa kịp vẩy tay làm quen với con Vện thì tiếng '' hù '' phát ra khiến cho anh giật mình. Từ sau gốc cây dừa Quỳ hiện ra với áo bà ba và quần đen. Nàng cười hắc hắc kèm theo câu nói.- Xời ơi... Mới hù có chút mà giật mình. Lính gì mà nhát hít vậy. Lính kiểng hả...Kiên bật cười ha hả.- Đúng rồi... Quỳ đoán y chang...Khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt long lanh vì vui mừng, Quỳ nhìn Kiên.- Anh là lính gì?- Lính kiểng...Kiên trả lời gọn. Quỳ hỏi tiếp.- Lính kiểng là lính gì?Kiên nhìn sâu vào đôi mắt long lanh buồn của cô bạn gái.- Là lính cắt cỏ, tưới cây, chăm sóc bông hoa cây kiểng bởi vậy người ta mới gọi là lính kiểng...- Thật hả anh Kiên?Quỳ ngây thơ hỏi và Kiên cười chúm chiếm gật đầu.- Đúng như dậy…Quỳ ré lên cười vì câu trả lời của ông lính kiểng. Nắm tay Kiên kéo đi, nàng cằn nhằn.- Sao anh Kiên lâu tới dậy... Quỳ chờ anh muốn mục con mắt luôn...Quay sang nhìn nàng, Kiên cười hì hì.- Hai tuần không gặp mà tôi thấy mắt của Quỳ đẹp hơn, long lanh hơn... Như vậy đâu có mục...Quỳ mỉm cười khi nghe lời khen nhuốm chút tán tỉnh của Kiên.- Anh Kiên dê quá...Kiên bật lên tiếng cười ròn rã. Vừa bước anh vừa cười nói.- Tôi có máu dê trong người mà Quỳ...Quỳ quay sang nhìn.- Máu dê... Chưa nghe nói à nghen... Quỳ chỉ nghe nói máu O, A, B và AB...Ráng dằn để không cười, Kiên giải thích tiếp.- Hồi tôi mới sinh ra, má của tôi bị bịnh không có sữa cho tôi bú. Nhà có nuôi mấy con dê nên tôi được má cho bú sữa dê. Bởi vậy máu của tôi là máu D...Quỳ khom người cười sặc sụa. Lát sau khi dứt tiếng cười, nàng mới ngước nhìn Kiên hỏi nhỏ.- Anh Kiên nói thật hả? Anh bú sữa dê thật hả?Cười thầm vì sự ngây thơ của cô bạn, song Kiên lại làm ra vẻ thản nhiên gật đầu.- Thật mà... Bởi vậy nếu tôi có dê thì Quỳ cũng đừng có ngạc nhiên hoặc khó chịu...Cười hì hì đưa tay vò vò bụng của mình Kiên cười tiếp.- Tôi đói bụng. Tôi tới rủ Quỳ ra chợ ăn cá lóc nướng... Đi nghen...Quỳ gật gật đầu.- Dạ... Để Quỳ vào xin phép má...Đi được mấy bước nàng quay đầu lại cười.- Anh bao à nghen... Quỳ có mấy trăm mua sách hết chơn hết chọi gồi...Quỳ vừa nói vừa chu cái miệng xinh xắn của mình đồng thời cách phát âm năm tiếng '' hết chơn hết chọi gồi '' của nàng làm Kiên bật cười hà hà. Anh vỗ vào túi áo của mình.- Tôi mới lãnh lương mà... Bao Quỳ ăn thả dàn... nhậu sinh tố sỉn luôn...Cười hắc hắc Quỳ bước qua cửa. Vào nhà Kiên vui vẻ chào hỏi má của Quỳ và hai người chị ruột của nàng. Ba của Quỳ đi làm chưa về. Nhìn thấy Kiên, Khiêm, chị hai của Quỳ cười hỏi.- Nghe Quỳ nói chú Kiên đi lính, mà là lính gì dậy?- Dạ lính kiểng... Em làm trong tiểu khu...- Vậy hả... Em hổng có đi đánh giặc hả?- Dạ hông... Em mà đánh giặc gì chị. Quỳ hù một cái em sợ run...Quỳ cười hắc hắc quay sang hỏi má.- Anh Kiên rủ con ra chợ ăn cá nướng. Má cho con đi nghen má...Thương con vả lại cũng tín nhiệm Kiên nên má của Quỳ bằng lòng. Bà chỉ dặn dò sơ sơ.- Đừng có về trễ nghen con. Ba mày ổng rầy chết...Dạ dạ hai đứa lè lẹ ra cửa. Dắt chiếc xe đạp Quỳ cười hỏi.- Anh đạp hay Quỳ đạp?Kiên cười hì hì.- Để anh đạp. Thân Quỳ liễu yếu bồ tượng mà để em đạp thì người ta rầy anh chết...Cười hắc hắc Quỳ cung tay thụi vào hông Kiên một cái mạnh. Tuy mới quen nhưng cả hai lại cảm thấy gần gụi do đó họ lại có nhiều cử chỉ thân mật vừa đủ. Thấy Quỳ ngồi gác chân hai bên, Kiên lên tiếng.- Ê... Ngồi kiểu gì kỳ vậy?- Quỳ thích ngồi như vầy. Nó thăng bằng và ôm eo ếch của anh Kiên dễ hơn...Kiên bật cười. Dù mới quen anh cũng nhận ra Quỳ có lúc ăn nói rất tự nhiên, ngây thơ và thành thật. Đường từ nhà ra chợ không xa lắm. Nhìn hai dãy phố cũ kỹ và lụp xụp, Quỳ nói nhỏ vào sau lưng của Kiên.- Mình ra nhà lồng chợ nghen anh Kiên. Quỳ biết một bà bán cá lóc nướng trui ngon hết biết...- Sao Quỳ biết?- Sao hổng biết... Bả quen với má nên bả cho mình ăn cá còn sống mới ngon...Kiên ậm ừ không cãi vì nghĩ đó là chuyện của đàn bà con gái. Đàn ông con trai và nhất là lính như anh thì đụng gì xực nấy, đâu có quyền lựa chọn hoặc khen chê. No bụng mới quan trọng. Khu bán thức ăn trong chợ lưa thưa người đi lại hoặc ngồi ăn uống vì còn sớm và nhất là chưa tới giờ tan sở. Dẫn Kiên đi quanh co qua các sạp một hồi lâu Quỳ mới dừng lại nơi cái sạp nằm dọc theo con đường nhỏ đối diện với dãy nhà lầu hai tầng cũ sơn màu trắng. - Cô Út mạnh hông cô Út... Chà lâu mới gặp tui thấy cô ngộ quá... Ủa chồng cô đây hả cô Út?Bà bán hàng cười hỏi chuyện với Quỳ. Nàng hơi đỏ mặt khi bị hỏi một câu khó trả lời. Quay nhìn Kiên, nàng lắc đầu nói.- Dạ cháu chưa có chồng... Anh này là bạn của cháu...- Dậy à... Tui tưởng cô lấy chồng rồi chứ. Cô muốn ăn gì cô Út?- Dạ... Cháu với anh bạn muốn ăn cá nướng. Dì ba có cá ngon hông dì Ba?- Có chứ... Để tôi lựa cho cô Út một con thật ngon...- Và bự...Kiên xen vào. Cười hắc hắc Quỳ nói với dì Ba.- Bạn của cháu là lính nên ăn nhiều...Dì Ba gật đầu trong lúc thò tay vào cái thạp rộng cá của mình. Lát sau dì đưa con cá lóc còn sống lên cao.- Con này ngon nè cô Út. Đủ cho cô cậu ăn...Quỳ gật đầu cười. - Chịu hông anh Kiên?Nghe cái giọng nhõng nhẽo và đã đớt của Quỳ Kiên giỡn. - Chịu gì... Chịu Quỳ hay chịu con cá lóc?Quỳ đỏ mặt háy Kiên rồi liếc nhanh qua dì Ba đang loay hoay sửa soạn. Hình như dì không nghe câu nói giỡn nhiều nghĩa của Kiên. Thấy vậy Quỳ mới nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Kiên.- Anh dám so sánh Quỳ với con cá lóc hả. Chút về nhà rồi biết... Kiên cười hì hì khi thấy Quỳ đưa năm ngón tay ra như hăm dọa. Dì Ba đặt lên cái bàn nhỏ và thấp một dĩa rau sống thật lớn, dĩa bún nhỏ, hai chén nước mắm tỏi ớt và dĩa bánh tráng. Thấy Kiên lấy rau sống chấm vào dĩa nước mắm rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu Quỳ cười.- Anh Kiên đói bụng thì cứ việc ăn bánh tráng chấm với nước mắm đi để cá nướng Quỳ ăn dùm cho...Kiên cười hắc hắc quay qua hỏi dì Ba.- Dì có bán chả giò hông dì Ba?- Có chứ cậu... Tui bán đủ thứ...- Dạ dì Ba cho cháu một chục cuốn chả giò đi dì ba...- Cậu muốn ăn liền hả cậu?- Dạ ăn liền...Dì Ba sắp lên cái dĩa một chục cuốn chả giò nhỏ bằng ngón tay cái. - Quỳ ăn hông?Kiên hỏi trong khi tay bốc cuốn chả giò.- Ăn chứ... Hổng ăn anh buồn...Kiên cười hắc hắc nhìn cô bạn mới quen.- Hổng có buồn đâu... Gì chứ vụ đó anh hổng bao giờ buồn...Mặc cho Kiên nói Quỳ nhón hai ngón tay thon dài cầm lấy cuốn chả giò đoạn chấm vào dĩa nước mắm của mình. Không như Kiên bỏ tọt vào miệng nguyên cái nàng cắn một chút và nhai chầm chậm như để thưởng thức. Quay qua thấy Kiên đã ăn ba cuốn chả giò nàng cười.- Anh ăn ít vậy?Kiên cười hắc hắc vì câu nói xỏ của Quỳ. Bỏ tọt cuốn thứ tư vào miệng anh vừa nhai vừa lên tiếng.- Tôi ăn lấy hương lấy hoa thôi...Không nhịn được Quỳ ré lên cười. Nàng phải đưa tay trái lên bụm miệng để không cho thức ăn văng ra. Hồi lâu dứt cơn cười nàng mới nói nhỏ với Kiên.- Thứ bảy tuần tới nhà Quỳ có đám giỗ Quỳ mời anh tới ăn nghen...Kiên chưa lên tiếng nàng cười tiếp.- Ăn lấy hương lấy hoa thôi...Vừa nhai Kiên vừa cười khặc khặc. Đưa ly nước sinh tố lên hớp một hơi anh nói vào tai Quỳ.- Thơm quá...Quỳ quay qua nhìn Kiên đăm đăm.- Cái gì thơm?Kiên cười hì hì.- Cái gì cũng thơm. Rau thơm... Chả giò thơm... Cá nướng thơm... Quỳ thơm... hay môi em thơm...Làn da trắng của cô gái xứ dừa chợt hồng lên và ánh mắt của nàng cũng long lanh hơn những sợi nắng của buổi chiều đọng trên mái nhà ngói rêu mốc. Nàng cúi mặt nhìn xuống đất. Mái tóc huyền phủ xuống bên mặt như che không cho người ngồi bên cạnh thấy nàng đang mỉm cười. - Anh Kiên kỳ quá...Nghe cô bạn gái nói Kiên quay qua nhìn. Mái tóc đen dài bóng mượt của Quỳ che gần hết khuôn mặt khiến cho anh chỉ còn thấy chót mũi cao và thẳng với cánh mũi phập hồng. Gò má trắng hồng. Từ mái tóc của nàng tiết ra mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng nhưng lạ lùng thay, đọng hoài không tan trong mũi của anh.- Quỳ...Kiên gọi nhỏ. Quỳ vẫn không ngước lên.- Dạ...Tiếng dạ của nàng thật ngoan hiền song pha một chút nhí nhảnh. Dì Ba đặt lên mặt bàn con cá lóc nướng vàng được tô điểm thêm mỡ hành xanh xanh thật bắt mắt làm cho Kiên chảy nước miếng.- Quỳ...- Dạ...- Quỳ ăn trước đi...- Dạ anh Kiên gắp trước đi...Không khách sáo Kiên dùng đũa gắp một miếng cá nướng xong chấm vào chén nước mắm rồi bỏ vào miệng của mình. Mùi hành thơm cộng với mùi cá nướng thơm và vị cá ngọt khiến cho Kiên gật đầu cười nói.- Ngon hết sẩy dì Ba... Quỳ ăn đi...Ngước đầu lên cười Quỳ thong thả cầm lấy cái bánh tráng đặt vào lòng bàn tay của mình rồi gắp lấy chút bún, rau thơm, giá và chút cá nướng xong bỏ đôi đũa xuống rồi cuộn lại thành một cuốn bánh tráng nhỏ và xinh xắn. Quan sát Quỳ làm một cách chăm chú Kiên nói nhỏ.- Quỳ làm sao giỏi dậy. Chỉ làm coi...Quỳ cười hắc hắc đưa cuốn cá nướng cho Kiên.- Anh Kiên học làm chi cho mất công. Để Quỳ cuốn cho anh ăn...- Như dậy là Quỳ phải cuốn cho tôi ăn suốt đời à nghen...Quỳ đỏ mặt cúi nhìn xuống dĩa cá nướng rồi lát sau mới quay qua nhìn Kiên và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Cuối cùng hai đứa tự động quay đi chỗ khác. Kiên nói nhỏ và chậm.- Quỳ chịu cuốn cho anh ăn suốt đời hông?Quỳ mỉm cười vì câu hỏi của Kiên. Nàng cũng nhận ra cách xưng hô của anh cũng thay đổi. Đã có một bước nhảy vọt trong tình cảm xuyên qua sự thay đổi trong cách xưng hô. - Dạ chịu... Ngừng lại Quỳ ngước lên cười.- Anh ăn cá nướng cuốn bánh tráng hoài hổng ngán hả?Kiên bật cười.- Ăn cá nướng cuốn bánh tráng mà Quỳ cuốn thời không bao giờ ngán...Cười chúm chiếm, Quỳ im lặng cuốn một cuốn cá nướng lớn xong mới quay qua đưa cho Kiên.- Cho anh Kiên đó... Coi anh ngán hông...Cười hắc hắc một cách vui vẻ vì được Quỳ săn sóc Kiên chấm cuốn cá nướng vào chén nước mắm đầy ớt đỏ tươi. Nhìn Kiên ăn một cách ngon lành dì Ba cười nói.- Cậu dễ ăn quá há... Cái gì ăn cũng được, cũng ngon...Người đi ăn càng lúc càng đông và không khí trong khu bán thức ăn càng lúc càng thêm ồn ào và nhộn nhịp. Cái sạp bán thức ăn của dì Ba đã có mấy người ngồi quanh khiến cho Kiên và Quỳ không còn được tự do nói chuyện mà im lặng ăn cho xong. Thỉnh thoảng họ quay qua nhìn nhau cười mỗi khi Quỳ đưa cuốn cá nướng cho Kiên. Liếc nhanh đồng hồ đeo tay của mình Kiên thì thầm.- Mình đi uống cà phê nghe nhạc một chút rồi về. Quỳ chịu không?Quỳ lặng lẽ gật đầu. Lát sau hai đứa rời khỏi chợ. - Mình đi quán nào hả anh Kiên?- Quán Loan ở bờ hồ... Quỳ có tới đó chưa?Tiếng Quỳ thì thầm vang lên sau lưng Kiên.- Dạ chưa... Má cấm không cho đi một mình. Tại anh Kiên rủ Quỳ mới dám đi... Kiên mỉm cười không nói. Bến Tre khác hơn Sài Gòn. Đàn bà con gái ít khi nào đi vào các quán cà phê nhạc. Họa hoằn lắm họ cũng đi nhưng lại rủ nhau năm ba người cùng đi. Nhiều cô gái nhút nhát đi chơi với bạn trai mà lại dẫn tò tò theo đứa em trai hoặc gái để nó làm cận vệ cho mình. Anh may mắn hơn vì Quỳ là con út và mấy đứa cháu của nàng còn nhỏ nên mới được đi một mình. Một điều nữa là ba má của nàng tỏ ra rất tín nhiệm nên mới thuận cho nàng đi chơi với anh. - Anh Kiên đạp mỏi chân chưa để Quỳ đạp phụ cho...Quay đầu lại thấy Quỳ ngồi mà hai tay vịn vào cái yên xe Kiên cười hí hí.- Ủa, Quỳ nói ngồi hai bên để ôm eo ếch của anh mà sao...Hiểu ý của Kiên Quỳ nói nho nhỏ.- Thôi đi... Kỳ lắm... Người ta thấy mắc cỡ chết... Tuy nhiên... Quỳ bỏ lửng câu nói ở đó khiến cho Kiên đâm ra thắc mắc.- Sao nói rồi lại ngưng dậy...Bật cười ròn rã Quỳ nhái nguyên giọng nói của Kiên.- Tuy nhiên Quỳ nói dậy mà không phải như dậy...Kiên phá ra cười. Tiếng cười của anh vang vang trên đường. Lát sau chiếc xe đạp quẹo mặt vào con đường nhỏ chạy vòng quanh hồ Trúc Bạch. Kiên dừng lại một ngôi nhà ngói khang trang. Sân trước rộng và mát rượi. Nhiều cái bàn và ghế thấp lè tè đặt dưới gốc cây. Quỳ thì thầm vào lưng Kiên.- Anh Kiên tới đây rồi hả?- Ừa... Một lần... Chỗ này yên tịnh...Dựng xe đạp vào gốc cây Kiên nói nhỏ.- Quỳ uống gì anh đi lấy...- Dạ nước rau má...Đi được ba bước Kiên quay đầu lại.- Quỳ ngồi đó đi. Đừng đi bậy bạ lạc...Quỳ nguýt Kiên.- Xí... Anh Kiên làm như Quỳ ba bốn tuổi. Người ta lớn rồi chớ bộ...Cười hì hì, Kiên đi vào trong ngôi nhà nhỏ nằm bên con đường đất đỏ. Ngồi xuống chiếc ghế đan bằng mây có lưng dựa Quỳ lơ đãng ngắm nhìn. Nàng nhận ra hai cái loa khuếch đại âm thanh được chủ quán mắc lên thân cây mận già trước mặt của mình. Tiếng nhạc phát ra văng vẳng. Tuy sinh trưởng ở Bến Tre nhưng bà con bên nội đều ở Sài Gòn cho nên nàng cũng không đến nỗi quê mùa như các cô gái khác. Nàng có máu thị thành trong người. Quỳ cười với mình khi nhớ Kiên đã nhận xét như thế. Nàng được đi học trung học ở Mỹ Tho. Chính ra ba nàng muốn đưa nàng lên Sài Gòn ở nhà ông bà nội để đi học nhưng má nàng muốn gần con hơn nên bàn với ba gởi nàng lên nhà cậu Tư ở Mỹ Tho để đi học tú tài. - Mơ mộng hả?Quỳ quay qua cười với Kiên. Dù mới quen nàng cũng nhận ra Kiên có một lối nói chuyện mới đầu nghe kỳ cục, nhưng nghe riết thành quen nàng lại thích vì nó trẻ trung và tạo thành một cung cách đặc thù và quyến dụ. Kiên có lối nói chuyện nhát gừng, không đúng văn phạm, tối nghĩa vì lắm khi thiếu mất chủ từ, tỉnh từ và túc từ. Cách đặt câu hỏi của anh gọn bân. Người ngoài mới nghe tưởng anh có tính cộc cằn, thô lỗ và vô học. Tuy nhiên Quỳ biết người bạn mới quen của mình lại mơ mộng, lãng mạn và nhiều đam mê. Ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện với Quỳ, Kiên đặt trước mặt của nàng ly nước rau má có thêm cái ống hút.- Anh Kiên uống gì dậy?- Nước mãng cầu...- Ngon hông?Kiên cười hì hì.- Dở hơn sữa dê của má anh...Quỳ ré lên cười sặc sụa. Nhạc văng vẳng, Kiên lắng nghe giây lát mới lên tiếng.- Quỳ nghe bản này chưa?- Dạ chưa...Kiên cười cười.- Tình Khúc Buồn của Ngô Thụy Miên...Quỳ nhẹ gật đầu im lặng lắng nghe. - Em như một nụ hồng cầu mong chẳng lạnh lùngEm như một ngày mộng mà ta hằng ngại ngùngSẽ ru ta nghìn nhớ một ngày thoáng mây đưaChuyện tình đã như mơ... Em như giọt rượu nồng dìu ta vào cuộc mộngEm như vạt lụa đào quyện ta lời thì thàoSẽ qua đi ngày thángTình rồi cũng xa xưa... buồn... Cuộc tình ngỡ đã xa xưa đã xanh xao từ thuở nàoChợt người đến với tim ta xóa tan đi một mảnh đờiCuộc tình quý giá mong manhCó chơi vơi ngược dòng đờiNghìn trùng dòng sông có vui Ôi! sao người miệt mài ngày vui nào còn dàiTa ưu phiền từng ngày vội chôn cuộc tình gầyChết đi bao lời nóiRừng nào có sa mưa tình nào sẽ như thơ Sao chưa gặp một lần mà nghe tình thật gầnXin cho được một lần gọi tên người thì thầmCó qua đi ngày tháng trả lại thoáng mây bay ... buồn... Tiếng '' buồn '' kéo dài nghe buồn lê thê đọng hoài trong tâm tưởng, giống như một vệt mây vắt ngang bầu trời vào một buổi chiều nắng quái. Tuy vệt mây đã tan đi song vẫn còn in hằn trong trí não. Quỳ cúi nhìn xuống mặt bàn. Miệng của nàng còn ngậm cái ống hút. Tuy cúi mặt nhưng nàng len lén quan sát người đối diện. Làn da sạm nắng. Tóc ba phân. Vầng trán có nếp nhăn. Đôi mắt vẫn tươi trẻ song thấp thoáng ưu tư và khắc khoải. Người lính ngồi đó như một hình tượng im lìm, khắc khổ với đường nét gãy gọn từ từ bị xóa nhòa trong bóng tối chập choạng của một ngày sắp hết. Tại sao Kiên lại có vẻ gì buồn, băn khoăn và như tìm kiếm trong vô vọng một cái gì, một điều gì không biết và không thấy. - Cuộc tình ngỡ đã xa xưa đã xanh xao từ thuở nàoChợt người đến với tim ta xóa tan đi một mảnh đờiCuộc tình quý giá mong manhCó chơi vơi ngược dòng đờiNghìn trùng dòng sông có vuiÔi! sao người miệt mài ngày vui nào còn dàiTa ưu phiền từng ngày vội chôn cuộc tình gầyChết đi bao lời nói Rừng nào có sa mưa tình nào sẽ như thơ Sao chưa gặp một lần mà nghe tình thật gầnXin cho được một lần gọi tên người thì thầmCó qua đi ngày thángtrả lại thoáng mây bay ... buồn... - Bản nhạc buồn hả anh Kiên?Giọng của Quỳ u hoài, nhẹ êm tựa tiếng thở nồng ấm phả vào mặt người đối diện. Kiên mỉm cười liếc nhanh vào mặt đồng hồ dạ quang.- Nhạc buồn mới hay...Quỳ gật đầu nhè nhẹ.- Dạ... Quỳ chưa nghe bản nhạc vui nào mà hay... mà được người ta nghe hoài...Kiên lên tiếng nhắc.- Bảy giờ rưỡi rồi mình đi về không ba má Quỳ rầy...Quỳ vẫn không nhúc nhích. Thấy Kiên dợm đứng dậy, nàng nói bằng giọng nhõng nhẽo và nài nỉ.- Mình ngồi chút nữa đi... Quỳ muốn nghe một bản nữa...Buông mình xuống ghế, Kiên cười.- Một bản nữa thôi nghen... Tối rồi...- Dạ...Nhạc cất lên chơi vơi. Tiếng hát của người ca sĩ nào đó tản mác, lẩn khuất vào không gian tĩnh lặng của buổi tối trong ngôi vườn trái cây có tiếng chim ríu rít về tổ. - Ru mãi ngàn năm giòng tóc em buồnBàn tay em năm ngón ru trên ngàn nămTrên mùa lá xanh ngón tay em gầyNên mãi ru thêm ngàn năm Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềmBàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn nămCho vừa nhớ nhung có em dỗi hờnNên mãi ru thêm ngàn nămThôi ngủ đi em, mưa ru em ngủTay em kết nụ, nuôi trọn một đờiNuôi một đời ngườiMùa xuân vừa đến xin mãi ăn năn mà thôi... Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồngBàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm... Dù cúi đầu xuống Quỳ cũng biết Kiên đang chăm chú nhìn hai bàn tay của mình đặt trên mặt bàn. Cảm giác bị Kiên bị nhìn làm cho nàng e thẹn vì vậy nàng hơi nhúc nhích định rụt tay lại thì Kiên mỉm cười hát nho nhỏ: '' Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng... Bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm...'' Nghe Kiên hát, Quỳ ngước lên cười nhìn anh. Người lính mà nàng quen trên chuyến xe đò đã thay đổi để trở thành chàng thanh niên lãng mạn và mơ mộng; trong đó nàng thấy thấp thoáng dáng vẻ học trò còn sót lại sau bao năm trưởng thành trong khói lửa. Chất học trò đó là viên ngọc của tuổi thơ, của kỹ niệm và quá khứ đang dần dần bị hao mòn trong đời sống mà các tiện nghi vật chất và văn minh tây phương đã bắt đầu xâm thực vào con người đông phương. - Giận hờn sẽ quênDáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn năm... Ru mãi ngàn năm vừa má em hồngBàn tay đưa anh đến quê hương vàng sonVào trời lãng quênTóc em như trời xưa đã qua đi ngàn năm... Còn lời ru mãi vang vọng một trờiMùa xanh lá vội ru em miệt màiCòn lời ru mãi, còn lời ru nầyNgàn năm ru hoài, ngàn đời ru ai... Nhạc nhỏ dần rồi dứt hẳn. Quỳ đứng lên bước theo sau lưng của Kiên. Ngồi trên chiếc xe đạp không hiểu nghĩ gì, nàng lại vòng tay ôm lấy eo ếch và đầu tựa vào lưng của anh trong khi miệng hát nho nhỏ. '' Sao chưa gặp một lần... Mà nghe tình thật gần... Xin cho được một lần... Gọi tên người thì thầm... Có qua đi ngày tháng... Trả lại thoáng mây bay... buồn...''