Chương III

Ngoắc người chủ tiệm lấy thêm hai chai 33 ướp lạnh, Tuân cười nói với Kiên đang ngồi đối diện với mình qua chiếc bàn nhỏ nằm trong góc một tiệm hủ tiếu ở gần chân cầu Thị Nghè.
- Dô đi em... Cái này anh mừng em ra trường...
Nốc một hơi gần cạn nửa chai bia Kiên cười hăng hắc.
- Cám ơn anh... Chừng nào anh mới trở lại Bến Tre?
- Mốt... Em về trễ quá nên hụt ăn đám cưới của anh...
Kiên cười hà hà.
- Em không tưởng anh lại lấy vợ. Mà anh chấm cô nào trong xóm của mình dậy?
Gắp miếng xí quách chấm vào dĩa nước tương đầy ớt đỏ tươi Tuân cười hà hà.
- Cô nào đâu... Ở trong xóm mình còn ai đâu mà vớt. Mấy đứa con gái choi choi mới lớn lên nó gọi anh bằng chú hông hà. Cua gì được tụi nó...
Kiên cười muốn sặc vì giọng nói tếu của Tuân. Nốc thêm hơi bia Tuân vừa nhai vừa nói.
- Vợ anh là dân Bến Tre...
Kiên trợn mắt vì kinh ngạc.
- Bến Tre... Xứ dừa...
Tuân đặt chai 33 xuống bàn đoạn nhìn Kiên xong hít hà.
- Con gái Bến Tre đẹp lắm em ui... Em gặp là em mê liền...
Kiên cười hì hì. Anh dằn lòng không nói cho Tuân biết mình gốc dân Bến Tre nhưng lưu lạc lên Sài Gòn hồi còn nhỏ. Như để tìm hiểu thêm về người vợ mới cưới của Tuân, anh cười hỏi.
- Như vậy vợ anh đẹp lắm hả?
Đón lấy hai chai bia đặt trước mặt Kiên một chai, Tuân cười hà hà.
- Số dách... Bả đẹp như tiên... Nếu không làm sao lọt vào đôi mắt bù lạch xực của anh được... Bả đẹp mà hiền hậu, dễ mến lắm nhen...
Kiên gật đầu uống cạn chai bia. Tuân nhướng mày hỏi lớn.
- Em về đâu dậy?
Hiểu ý Tuân, Kiên cười trả lời.
- Dạ biệt động...
Tuân thò lõ đôi mắt nhìn thằng em chung xóm với mình.
- Chịu chơi à nghen...
Kiên cười cười. Rút điếu thuốc Lucky, dọng dọng mấy cái lên chiếc hộp quẹt xong anh đưa lên môi. Diêm quẹt cháy bùng lên. Mùi diêm sinh khen khét. Đốt thuốc, hít hơi dài anh nói trong lúc nhả khói ra.
- Dạ... Hồi trước ra trường hạ sĩ quan Đồng Đế em chọn mũ nâu. Sau đó em thi đậu tú tài. Em xin đi học khóa sĩ quan đặc biệt. Vì vậy em muốn trở lại đơn vị cũ...
Tuân gật gật đầu như hiểu ý. Gọi thêm hai chai 33 nữa anh lên tiếng.
- Phải chi hai anh em mình chung đơn vị chắc vui lắm... Trong đám bạn trẻ anh thích em nhất. Mơ mộng, lãng mạn, chịu chơi và lì lợm. Hay là anh xin em về làm chung với anh. Em chịu không?
Thấy Kiên ngần ngừ Tuân nói thêm.
- Ở đâu cũng đánh giặc mà. Huống chi anh biết em sẽ thích việc này...
Hơi tò mò Kiên hỏi.
- Việc gì vậy anh. Lính địa phương quân đánh giặc chán bỏ xừ...
- Ý... Đừng có nói dậy... Tại em chưa biết đó thôi. Lính địa phương đánh giặc cũng ngon lành như ai...
Cười hì hì Kiên nói cà rỡn.
- Mèo khen mèo dài đuôi hả anh...
- Chứ sao... Anh không phủ nhận là lính mũ nâu, mũ đỏ, mũ xanh thiện chiến tuy nhiên...
Tuân cười nhìn Kiên với cái nhìn giễu cợt. Tuổi trẻ lại thêm có chút rượu, do đó Kiên nóng mặt vì hai tiếng '' tuy nhiên '' nhiều ẩn ý và nhất là ánh mắt của người bạn lớn hơn mình tám tuổi. Ở cùng xóm với nhau, lại học cùng trường, do đó dù tuổi tác cách biệt song hai người thân thiết với nhau như bạn.
- Cái gì khiến cho một người lính trở thành thiện chiến?
Kiên im lìm suy nghĩ trước câu hỏi của Tuân. Anh biết kiến thức quân sự của mình rất kém so với bậc đàn anh nhiều tuổi đời lẫn tuổi lính và học thức như Tuân. Biết được sự băn khoăn của thằng em nên Tuân tu một hơi bia rồi nói lớn.
- Tinh thần và vật chất là hai yếu căn bản để biến một người lính trở thành thiện chiến. Trừ một thiểu số không đáng kể, tất cả những người lính của quân lực ta đều có một tinh thần chiến đấu cao độ. Em đồng ý?
Kiên chầm chậm gật đầu. Tu một hơi bia nữa Tuân cười cười tiếp.
- Như vậy yếu tố vật chất sẽ là yếu tố để biến một người lính bình thường trở thành một người lính thiện chiến. Thời buổi bây giờ, muốn đánh giặc giỏi người lính phải được trang bị súng đạn tối tân hơn hoặc ít ra cũng bằng với địch quân. Lấy thí dụ như vầy cho em dễ hiểu. Nhảy Dù và Biệt Động đều được xem như là thiện chiến nhưng lý do nào Dù lại được xem thiện chiến hơn Biệt Động...
Thấy Kiên mở miệng định cãi Tuân tiếp liền.
- Sở dĩ Dù được xem như thiện chiến hơn Biệt Động chỉ vì Dù được yểm trợ đầy đủ hơn. Dù có pháo binh riêng, quân số đủ, trang bị súng ống toàn thứ dữ, đụng trận mà cần phi pháo là có ngay. Biệt Động của em có pháo binh cơ hữu hông?
Kiên lắc đầu cười. Tu cạn chai 33 Tuân gắp một miếng xí quách bỏ vào miệng. Vừa nhai ngồm ngoàm anh vừa cười tiếp.
- Bây giờ nếu được trang bị Garant M1, Carbine M2, đại đội chỉ có trăm lính, không có phi pháo yểm trợ, không có Law, Tow chống tăng, đạn chỉ có một trăm, nếu đụng trận thời ngay cả ông Đống, ông Lưỡng cũng chạy chứ đừng nói ai. Cuộc chiến bây giờ là cuộc chiến của hỏa lực. Bộ đội của sư đoàn Thép, Điện Biên mà bị B52 rải thảm thời dù có bác Hồ đi theo, bộ đội cũng phải chạy... Nhiều khi bác Hồ còn vọt trước...
Kiên bật cười hắc hắc vì sự so sánh tếu của Tuân. Như vừa nghĩ ra được điều gì lý thú, Tuân búng ngón tay kêu cái tróc rồi nói lớn.
- Em cạn chai đi rồi mình về nhà anh nhậu tiếp. Em sẽ gặp bà xã anh. Bả đẹp ớn mà làm đồ nhậu cũng hết sẩy...
Lính nói là làm liền. Tuân vẩy tay gọi chủ quán tính tiền trong lúc Kiên tu ừng ực cạn chai 33. Hai anh em leo lên chiếc Honda về nhà ba má của Tuân. Kiên nhìn sững Giang, vợ của Tuân khi thấy mặt lần đầu tiên. Thấy được cử chỉ của Kiên, Tuân cười hà hà.
- Thấy chưa... Anh nói bả đẹp mà em hổng tin...
Gật gật đầu Kiên thật thà lên tiếng khen.
- Chỉ đẹp thiệt...
Đặt trước mặt Kiên chai 33 và cái ly đầy nước đá Giang cười nhỏ nhẹ.
- Tôi có nghe anh Tuân nói về chú Kiên... Đâu có ngờ chú trẻ măng hà...
- Dạ... Anh Tuân khoe chị đẹp mà em hổng tin. Bây giờ gặp mặt mới biết...
Cười hà hà Tuân xen vào.
- Bây giờ em chịu về Bến Tre chưa. Anh sẽ kiếm cho em một cô trẻ, đẹp còn hơn chị Giang của em nữa. Chịu hông?
- Chỉ sợ anh làm không được. Em đã có lệnh rồi...
Biết Kiên đã hơi xiêu lòng, Tuân tợp một hớp bia  gật cái đầu tóc ba phân của mình.
- Chuyện đó để anh lo. Ông tỉnh của anh chịu chơi lắm. Ổng và ông xếp của anh đang tính thành lập một toán thám sát...
Liếc thấy Kiên chăm chú nghe mình nói, Tuân chưa kịp lên tiếng Kiên đã hỏi trước.
- Anh làm ở phòng nào của tiểu khu?
- Phòng 2 dưới quyền của thiếu tá Định. Ổng cũng dân Sài Gòn như mình. Anh làm phó cho ổng…
Kiên gật đầu cười uống hớp bia. Đón lấy dĩa đồ nhậu từ tay vợ, Tuân cười cười.
- Mình dô đi... Anh cần một sĩ quan trẻ, có kinh nghiệm và chịu chơi...
Gắp một miếng lươn xào lăn Kiên cười hì hì.
- Trẻ thời làm sao có kinh nghiệm được anh...
Tuân cười chúm chiếm.
- Bởi vậy mới khó. Mấy ông lính già có kinh nghiệm thời lại lạnh cẳng vì vợ con đùm đề. Lính trẻ thời chịu chơi, liều mạng nhưng lại thiếu kinh nghiệm. Em là lính trẻ, chịu chơi, lì lợm mà lại có kinh nghiệm vì em từng là hạ sĩ quan ở đơn vị tác chiến... Nghe em ở biệt động ông tỉnh của anh ưng liền... Em chịu hông?
Kiên có hơi xiêu lòng khi được Tuân bốc thơm. Làm trưởng toán thám sát thời cũng đánh giặc mà được cưng hơn nhiều. Ngoài ra ý nghĩ được trở lại chiến đấu ở vùng đất chôn nhau cắt rún của mình khiến cho anh ưng thuận đề nghị của Tuân.
- Thám sát tỉnh cũng giống như biệt cách dù vậy mà. Lội xong là em có quyền lè phè ăn chơi...
Kiên cười hì hì.
- Anh bảo đảm?
- Em biết anh mà. Anh sẽ vận động cho em về tiểu khu nắm trưởng toán thám sát. Ngoài ra anh còn năn nỉ chị Giang kiếm cho em một em gái hậu phương trẻ đẹp hơn chị Giang nữa...
Cười hắc hắc Kiên hướng về Giang đang ngồi gần đó.
- Chị bảo đảm hả chị Giang?
Bắt gặp cái láy mắt của chồng, Giang cười.
- Chị sẽ ráng. Học trò ở lớp chị nhiều đứa đẹp lắm...
Được lời hứa hẹn của Giang, Kiên cười nói với Tuân.
- Em bằng lòng... Em là dân Bến Tre mà anh...
Kiên cười hắc hắc khi thấy Tuân trợn mắt nhìn mình vì ngạc nhiên.
- Vậy mà bây giờ em mới xì ra. Biết em là dân Bến Tre, ông tỉnh càng khoái nhiều hơn nữa. Trưởng toán thám sát tỉnh mà là dân địa phương thì số dách...
Bốn tháng sau. Khi trình diện bộ chỉ huy Biệt Động Quân ở Sài Gòn, Kiên mới biết mình được thuyên chuyển về tiểu khu Kiến Hòa. Cầm lệnh thuyên chuyển trong tay anh cười lẩm bẩm.
- Anh này giỏi thật. Để coi anh có tìm được cho mình một cô bồ đẹp như vợ của ảnh hông...
Chiếc xe đò Á Đông chạy đường Sài Gòn-Bến Tre đang đậu chờ khách trong bến xe đò lục tỉnh ở Phú Lâm. Đưa túi quân trang cho thằng nhỏ làm lơ xe, Kiên dặn dò lần nữa.
- Em coi chừng dùm anh nghe. Đừng làm mất phiền lắm...
Liếc nhanh bộ quân phục rằn ri và cái lon trên vai của Kiên, thằng nhỏ lơ xe cười.
- Anh là lính biệt động hả?
Kiên gật đầu. Thằng nhỏ vừa trèo lên mui vừa nói vọng xuống.
- Số dách... Anh đừng lo. Em sẽ cột thiệt chặt cho anh...
Đưa cho thằng nhỏ lơ xe năm chục đồng Kiên cười.
- Em cầm lấy mua cà phê uống...
Được tiền thưởng thằng bé cười hỉ hả dắt Kiên lên ngồi vào cái băng hai ghế còn trống. Hành khách lục tục lên xe. Biết đường sẽ dài cho nên Kiên lấy ra tờ báo rồi cắm cúi đọc.
- Xin lỗi anh có ai ngồi đây chưa?
Ngước lên khi nghe có tiếng nói thanh thanh, Kiên thấy một cô gái còn trẻ, mặc áo dài trắng, quần đen, mang guốc cao gót đang nhìn mình như chờ trả lời.
- Cô cứ ngồi nếu cô muốn...
Vừa nói Kiên vừa nhích vào sát thành xe như nhường chỗ cho cô gái. Nàng mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng làm cho khuôn mặt có vẻ gì tinh nghịch và rất sắc nét đặc biệt của các cô gái ở vương quốc dừa. Mặc dù cũng là một tỉnh của miền tây nhưng do ở địa hình thiên nhiên, Bến Tre như một vùng đất biệt lập. Cũng vì sự ngăn sông cách đất này mà dân xứ dừa không bị ảnh hưởng của nền văn minh tây phương xâm chiếm một cách sâu rộng hơn những tỉnh khác.
Đợi cho cô gái ngồi xuống xong xuôi Kiên mới nghiêng mình tựa vào thành xe đọc tiếp truyện ngắn trong tờ báo Sáng Tạo mà đứa em ruột đã nhét vào túi quân trang với câu nói " Anh đọc cho qua thời giờ. Ngồi nửa ngày lận...''.
- Anh đi Mỹ Tho hay Bến Tre?
Kiên rời mắt khỏi tờ báo.
- Tôi đổi xuống Bến Tre... Cô ở Bến Tre hả?
- Dạ...
Kiên mỉm cười. Tiếng dạ của cô gái nghe thật hiền hậu và thật thật thà. Kiên nghĩ tới chị Giang, vợ của anh Tuân. Dường như tất cả cô gái ở quê hương của mình đều hiền hậu và thật thà.
Cô gái chợt lên tiếng nói bâng quơ.
- Nhà tôi ở tại tỉnh...
Khẽ gật đầu Kiên liếc vào những dòng chữ của tờ báo.
- Anh đi lính gì dậy?
- Tôi đi lính biệt động...
Cô gái lại hỏi tiếp.
- Lính biệt động là lính gì dậy anh?
Kiên quay nhìn ra ngoài lề đường để không cho cô gái thấy mình cau mày. Anh nghĩ thầm '' Con nhỏ này nhiều chuyện quá. Hổng cho mình đọc báo...''. Với lại anh không biết phải giải nghĩa làm sao cho cô gái biết biệt động là thứ lính gì. Cuối cùng anh bật lên ba tiếng.
- Lính đánh giặc...
Cô gái gật đầu cười. Thấy ông lính trả lời câu hỏi xong lại đưa cuốn báo lên đọc, nàng im lặng không hỏi nữa mà nhấc lấy cúi túi vải của mình lục lọi như kiếm cái gì. Tới phiên Kiên đặt câu hỏi.
- Cô còn đi học?
- Dạ...
- Lớp mấy?
- Dạ 12... Tôi dừa thi tú tài xong...
- Đậu hay rớt?
Kiên nhìn vào mặt cô gái khi hỏi câu này. Chớp chớp mắt mấy cái vì câu hỏi cộc lốc cũng như ánh mắt soi mói của ông lính cô gái cười đáp nhỏ.
- Dạ đậu... bình...
Cô gái mặt nhéo ra sữa mà đã học tú tài 2, thi lại đậu hạng bình, điều đó khiến cho Kiên hơi ngạc nhiên. Anh tò mò hỏi tiếp.
- Cô định học tiếp?
- Dạ hông... Tôi xin đi dạy học...
Gấp cuốn báo lại Kiên cười nói. Giọng của anh tinh nghịch và trêu chọc.
- Nhìn cô tôi tưởng cô mới học lớp đệ tứ là cùng... Còn ngủ với má... Làm sao mà dạy học được...
Cô gái đỏ mặt. Nàng lên tiếng cự nự song giọng nói lại ôn nhu, hiền hậu và dịu dàng.
- Anh kỳ quá... Tôi 18 rồi chớ bộ...
Kiên lại cười lớn hơn.
- Tưởng gì mới 18... Tôi hai mươi hai mà người ta vẫn gọi lính sữa...
Cô gái bật cười. Giọng cười của cô ta nghe thanh thanh và êm êm.
- Sữa là phải... Nhìn anh tôi nghĩ anh mới học đệ ngũ... Còn ở nhà nhõng nhẽo với má...
Nói được một câu trả đũa cô gái che miệng cười khúc khích.
- Anh ở Sài Gòn hả?
- Ừa... Sao biết tôi ở Sài Gòn?
Cô gái cười cười.
- Nhìn là biết liền... Tuy cũng là người Việt nhưng người Sài Gòn có cái gì khác người dân Bến Tre. Như giọng nói, cách ăn mặc, vóc dáng...
- Tôi mặc đồ lính mà...
Cô gái nhoẻn miệng cười phô hàm răng trắng và đều đặn với đôi môi hồng một cách tự nhiên.
- Mặc đồ lính cũng thấy nữa...
Kiên cười thầm. Mặc dù không sinh ra ở Sài Gòn nhưng anh đã sống lâu năm ở thủ đô do đó ít nhiều gì anh cũng hấp thụ được chất người Sài Gòn.
- Cô tên gì?
Cô gái trợn đôi mắt đen dài long lanh buồn nhìn Kiên vì hơi ngạc nhiên bởi câu hỏi không được nhã nhặn lắm của ông lính. Nhưng sau đó có lẽ nghĩ ra thanh niên ngồi cạnh là lính, mà lính ăn nói khác hơn thường dân nên cô ta cười trả lời.
- Dạ tên Quỳ. Còn anh tên gì dậy?
- Kiên... Kiên là kiên cường chứ không phải kiêng cữ à nghen...
Bật lên tiếng cười trong trẻo Quỳ hóm hỉnh nhìn người bên cạnh.
- Dạ ông lính tôi biết...
Nhìn ra ngoài cánh đồng cỏ xanh lấp lánh ánh nắng mặt trời Quỳ nói tiếp. Giọng của nàng nhuốm chút thân tình và thấp xuống như tiếng thì thầm.
- Tôi muốn nói mà sợ anh Kiên giận...
Kiên quay qua nhìn cô gái mới vừa quen bằng ánh mắt dò hỏi.
- Cô Quỳ cứ nói... Tôi lớn rồi nên không dễ giận đâu...
- Đường từ Mỹ Tho về Bến Tre tuy an ninh nhưng mai mốt nếu có đi, anh Kiên đừng mặc đồ lính...
Kiên nhíu mày nhìn vào mặt Quỳ. Không tránh cái nhìn của anh nàng còn cười tiếp.
- Tôi sợ mấy ông lính của mặt trận chận đường xét hỏi. Họ mà thấy anh mặc đồ lính...
Kiên bật lên tiếng à như hiểu Quỳ muốn nói gì.
- Thế à... Tôi sẽ nhớ lời dặn của Quỳ. Chắc tôi còn phải đi Mỹ Tho dài dài...
- Ủa anh Kiên nói anh làm ở Bến Tre mà... Anh đi Mỹ Tho để làm gì?
Kiên gật đầu cười.
- Tôi phải đi Mỹ Tho để thăm người quen...
- Ai vậy? Bồ anh Kiên hả?
Quỳ liến thoắng cười hỏi. Cười tủm tỉm Kiên gật đầu.
- Ừ người quen... Người đó đang đi học...
- Học ở đâu vậy anh Kiên?
Quỳ hỏi tới và Kiên cười cười trả lời trong lúc nhìn ra bên đường.
- Người quen của tôi học ở Mỹ Tho lớp 12... Mới thi đậu bình…
Tới đây thì Quỳ hiểu ra cái ý của Kiên.
- Thấy ghét... Anh Kiên kỳ quá...
Kiên cười hì hì.
- Được hông... Cho đi thăm hông...
Quỳ cúi mặt nhìn xuống bàn chân vì biết Kiên đang nhìn mình. Có tiếng nàng lí nhí.
- Dạ... dạ... được... Dạ cho... Nhưng Quỳ ở Bến Tre mà...
- Như vậy thì tôi lại nhà thăm được hông...
- Dạ hổng biết... Phải dìa nhà hỏi má trước…
Chiếc xe đò ngừng lại ở Bến Lức để cho khách xuống và rước khách lên. Nhìn ra ngoài Quỳ nói với Kiên.
- Đây là Bến Lức...
Liếc nhanh cô gái đang ngồi bên cạnh Kiên cười hỏi.
- Chắc Quỳ đi Sài Gòn...?
Hiểu ý Quỳ cười trả lời.
- Dạ Quỳ đi thăm ông bà Nội ở Sài Gòn...
Kiên quay mặt ra bên ngoài mỉm cười khi nhìn cái miệng của Quỳ. Cô gái tỉnh lỵ không dùng son phấn song da mặt nàng trắng và đôi môi son hồng một cách tự nhiên. Chiếc mũi dọc dừa với hai cánh mũi xinh xinh. Đôi mắt long lanh buồn với hàng mi cong đen và dài. Đôi chân mày gọn và hơi rậm. Mái tóc huyền bóng mượt. Tự người cô gái của vương quốc dừa toát ra nét đặc biệt mà Kiên ít thấy nơi cô gái khác. Dường như biết Kiên đang kín đáo quan sát mình, Quỳ làm bộ chăm chú nhìn xuống sàn xe.
- Quỳ thích đọc sách hông. Tôi có một số sách báo mới…
Quỳ ngước lên cười khi nghe Kiên nói bên tai của mình.
- Tôi nghĩ ở Bến Tre chắc cũng buồn nên mang theo nhiều sách báo để đọc… Tôi sẽ cho Quỳ mượn…
- Dạ cám ơn anh Kiên…
Quỳ nói nhỏ. Nàng đủ thông minh để biết Kiên tìm cách làm quen với mình. Cho nàng mượn sách báo đọc chỉ là cái cớ rất chính đáng để gặp lại nàng lần nữa và có thể sẽ nhiều lần nữa. Cúi xuống nhấc chiếc ba lô nặng trĩu của mình đặt lên đùi, Kiên mở nắp ra rồi cười vui vẻ.
- Quỳ lựa đi. Thích cuốn nào cứ việc lấy…
Cô gái Bến Tre mở lớn đôi mắt cùng với chiếc miệng há ra vì ngạc nhiên khi nhìn vào cái ba lô đầy nhóc sách, báo, tiểu thuyết...
- Ồ… nhiều quá… anh Kiên…
Kiên hơi mỉm cười vì giọng nói thanh thanh của cô gái.
- Quỳ đọc Vòng Tay Học Trò chưa?
Quỳ ngước lên cười. Kiên thấy trong mắt nàng vẻ gì là lạ.
- Dạ chưa… Quỳ có nghe bạn nói…
- Trong ba lô có quyển tiểu thuyết đó. Tôi sẽ cho Quỳ mượn đọc với một điều kiện…
Quỳ đưa bàn tay trắng muốt với năm ngón tay thon thon ra đặt lên quyển Vòng Tay Học Trò nằm trên mặt chồng sách báo dày cộm. Cầm lấy nó đưa lên Quỳ cười nhẹ.
- Điều kiện gì vậy anh Kiên?
Ông lính trẻ cười nhẹ.
- Dễ ợt… Một ly cà phê…
Nói xong Kiên thấy cô gái cười ép cuốn Vòng Tay Học Trò vào ngực của mình.
- Dạ… Quỳ uống sinh tố thay cà phê được hôn… Quỳ hổng có thích cà phê…
Cái giọng êm êm, thanh thanh nhuốm chút nhõng nhẽo của cô gái xứ dừa nghe như tiếng nhạc reo vui. Kiên bật cười hắc hắc.
- Nếu Quỳ uống sinh tố thời phải uống nhiều lần…
Lật trang đầu quyển tiểu thuyết Quỳ cười nhỏ.
- Đồng ý…
Kiên cười đưa ngón tay ra. Hiểu ý Quỳ cũng cong ngón tay của mình rồi móc vào ngón tay đen và chai cứng của ông lính. Nhúc nhích ngón tay của mình còn bị kẹp chặt, nàng cười đùa.
- Một cuốn Vòng Tay Học Trò ít quá… Quỳ là con mọt sách mà anh Kiên…
Quỳ kèo nài bằng giọng thật dễ mến khiến cho Kiên gật đầu.
- Mấy cuốn cũng được miễn là Quỳ chịu đi chơi với tôi…
- Một lần hay nhiều lần?
Quỳ hỏi và Kiên trả lời.
- Tôi không có hà tiện thời giờ để đi chơi với Quỳ…
Cầm vài cuốn sách báo đặt lên đùi của mình, Quỳ cười nói với giọng mà Kiên cảm nhận được sự thành thật ở trong câu nói của nàng.
- Quỳ thích làm quen với anh Kiên. Anh Kiên biết tại sao hông?
Kiên chưa kịp trả lời nàng cười tiếp bằng giọng nũng nịu như hai người đã quen nhau lâu lắm.
- Thứ nhất anh Kiên là lính. Thứ nhì anh Kiên nói chuyện vui vẻ. Thứ ba anh Kiên giống như Quỳ…
- Giống Quỳ cái gì?
- Thích đọc sách nè…
Kiên cười hắc hắc nhìn ra ngoài khi thấy xe đò bắt đầu lăn bánh để qua cầu Bến Lức.
- Chừng nào mình mới tới Bến Tre hả Quỳ?
- Dạ chắc trưa trưa mình mới tới. Anh Kiên có quen ai ở Bến Tre hông?
Đặt chiếc ba lô trở về chỗ cũ Kiên ngước lên cười.
- Có... Nếu không tôi vào tiểu khu trình diện. Họ có chỗ cho lính độc thân...
Quỳ mỉm cười hiểu ông lính cố tình cho nàng biết anh ta độc thân. Tuy nhiên mấy ông lính nói khó tin lắm. Miệng mấy ổng dẻo nhẹo và ngọt còn hơn mạch nha. Ông nào ông nấy đi ra ngoài đều bô bô mình chửa vợ mà thật ra vợ đang chửa. Chửa vợ tức là vợ chửa nói ngược lại mà thôi. Dường như biết Quỳ nghi ngờ lời nói của mình, Kiên lên tiếng.
- Tôi nói thật chứ hổng xạo đâu. Hổng tin...
Cúi đầu xuống Quỳ cười e ấp.
- Quỳ đâu có nói anh Kiên xạo đâu mà anh Kiên đính chánh. Bộ có tật giật mình hả...
Kiên cười xòa.
- Tại tôi thấy mặt của Quỳ...
- Mặt Quỳ ra làm sao?
Quỳ hỏi dồn. Kiên tránh né trả lời bằng một câu nói đùa.
- Mặt của Quỳ đẹp chứ làm sao...
Quỳ hứ tiếng nhỏ quay nhìn chỗ khác. Lát sau nàng mới quay qua cười nói với Kiên.
- Anh Kiên có em gái hả?
- Em trai. Đang đi học...
Liếc Quỳ, Kiên tiếp.
- Nó học đại học. Năm thứ nhì luật...
Quỳ le cái lưỡi của mình.
- Quỳ sợ luật lắm. Nhức đầu và khô khan... Khó nhét vô đầu của mình...
Kiên đùa.
- Chắc tại đầu của Quỳ cứng...
Hiểu ý của Kiên, Quỳ giẫy nẩy.
- A... Quỳ hiền thấy mồ... Bộ anh Kiên nói Quỳ cứng đầu hả...
Kiên cười nhỏ.
- Tôi chỉ nói Quỳ đầu cứng...
Xe ngừng ở Long An. Kiên thò đầu ra ngoài nhìn quanh quất. Tiếng rao hàng ồn ào. Mùi thức ăn thơm thơm.
- Quỳ ăn gì hông?
- Dạ hông cám ơn anh...
Ôm chồng sách báo Quỳ cười nhìn Kiên.
- Quỳ ăn cái này no rồi...
Ngừng lại nhìn chăm chú vào trang bìa của tờ Sáng Tạo, nàng cười tiếp.
- Ở Mỹ Tho còn có nhiều sách báo chứ Bến Tre thì ít hơn. Nhất là những tờ báo loại này. Bến Tre của Quỳ nghèo và buồn lắm…
Kiên cười cười nhìn cô bạn gái mới quen trên xe đò. Bắt gặp tia nhìn hơi là lạ của ông lính, Quỳ đỏ mặt cúi xuống nhìn sàn xe dơ bẩn. Thật lâu Kiên mới cất tiếng. Giọng của anh chậm và hơi buồn.
- Quỳ sinh ra và lớn lên mà còn kêu buồn thời với một người lạ như tôi chắc còn buồn nhiều hơn nữa…
- Anh Kiên quen ai ở Bến Tre dậy?
Không hiểu nghĩ sao mà Kiên lại dấu biến không nói cho Quỳ biết mình sinh ra ở Bến Tre, có bà con nội ngoại nhiều tới độ anh không nhớ hoặc không biết tên.
- Một người cùng xóm với tôi ở Sài Gòn. Ông ta cũng đi lính đổi xuống Bến Tre và lấy vợ ở đây. Vợ ông ta là cô giáo…
Khi nói Kiên nhìn ra bên đường nên không thấy được Quỳ đang len lén quan sát mình. Lát sau anh mới quay đầu lại khi nghe tiếng của cô gái xứ dừa vang lên.
- Vậy hả anh Kiên. Chị đó dạy ở đâu hả anh Kiên?
- Tôi không biết... Chỉ biết chỉ tên Giang...
Quỳ reo nho nhỏ.
- Cô Giang... Hồi học đệ ngũ Quỳ có học với cô Giang... Cổ đẹp lắm...
Kiên gật đầu cười.
- Chị Giang nói sẽ giới thiệu cho tôi một học trò của chỉ...
Ngừng lại giây lát Kiên mới cười nói trong lúc nhìn Quỳ.
- Nhưng bây giờ tôi nghĩ là tôi không cần sự giới thiệu của chị Giang...
- Sao vậy?
Kiên cười hì hì.
- Tôi đã có một cô bạn trẻ đẹp rồi...
Quỳ bật cười thánh thót vì câu tán của Kiên. 10 giờ xe dừng lại tại bến đò Rạch Miểu. Hành khách lục tục xuống xe chờ qua sông.
- Sao ông lính nào cũng hút thuốc lá vậy anh Kiên?
Quỳ cười hỏi vì bị khói thuốc lá bay vào mặt của mình. Kiên cười nhẹ trả lời.
- Có lẽ tại thói quen hay là cái mốt. Thấy người ta hút thì mình cũng hút. Giống như đàn bà con gái dùng son phấn vậy…
Nhìn khuôn mặt tự nhiên của Quỳ anh hỏi.
- Quỳ có thử son phấn chưa?
Quỳ gật đầu cười nhỏ.
- Có thử nhưng sau đó thì thôi. Tốn tiền và mất thì giờ với lại chung quanh không có ai xài mà mình xài thành ra dị…
Bỏ tàn thuốc xuống đất lấy giày trận giẫm lên Kiên cười cười.
- Trẻ và đẹp như Quỳ thì cần gì son phấn…
Bật lên tiếng cười thanh thanh Quỳ nói khi theo mọi người đi xuống cầu.
- Quỳ mà đẹp gì…
Kiên cười im lặng. Nhìn mái tóc huyền xỏa trên lưng chiếc áo dài trắng của cô bạn mới quen anh tự dưng nhớ tới hai câu '' Cô kia tóc xỏa đuôi gà. Nắm đuôi cô lại hỏi nhà cô đâu…'' Anh còn ngửi được mùi hương là lạ có lẽ là mùi bông bưởi toát ra từ mái tóc đen dài. Sông Mỹ Tho rộng mênh mông. Nước cuồn cuộn chảy. Từng dề lục bình trôi lang thang. Gió mát thổi tóc của Quỳ vào mặt khiến cho anh ngửi được mùi thoang thoảng. Cồn Rồng, cồn Phụng nằm trơ vơ trên mặt nước đục ngầu phù sa. Bắc cập vào cầu. Mọi người lại lên xe. Đường từ bến bắc Tân Thạch về tỉnh lỵ không xa lắm. Xe qua cầu Ba Lai. Con sông hẹp đầy lục bình mà lại ít nước. Từ ngày đi lính Kiên ít khi về thăm lại làng quê của mình. Tuy nhiên ký ức vẫn còn đó. Con đường liên tỉnh không thay đổi mấy họa chăng là đồn bót nhiều hơn, lớn hơn và kiên cố hơn. Ngã Ba Tháp đây rồi. Khung cảnh quen thuộc hiện ra khiến cho Kiên bồi hồi. Quỳ cũng im lặng không nói. Dường như nàng nhận ra nét trầm tư của Kiên nên không muốn quấy rầy anh. 11 giờ xe ngừng tại bến xe.
- Tới rồi anh Kiên. Anh thấy Bến Tre của Quỳ ra sao?
Nhấc lấy chiếc ba lô Kiên cười.
- Tĩnh lặng… Êm đềm nhưng chắc không buồn…
- Không buồn?
Quỳ lập lại. Kiên cười nhìn vào mặt nàng.
- Nhờ có Quỳ… May mà có em đời còn dễ thương… Em Trúc Giang má đỏ môi hồng... Ở đây buổi chiều quanh năm trời mưa... Quỳ biết bản nhạc đó hông?
Háy Kiên một cái Quỳ mới trả lời.
- Dạ hổng biết mà có nghe qua nhiều lần… Cám ơn anh Kiên…
Hai người thong thả xuống xe. Trong lúc Kiên đứng nhìn quang cảnh của tỉnh lỵ, Quỳ lúi húi viết trên cuốn tập học trò xong xé đưa cho anh.
- Đây là đường tới nhà của Quỳ. Anh Kiên gọi xe lôi qua cầu Cá Lóc rồi đi vào cái hẻm bên tay trái xong hỏi nhà Quỳ ai cũng biết…
Leo lên chiếc xe lôi nàng còn dặn thêm.
- Anh Kiên ráng nhớ đường nghen...
Kiên cười gật đầu. Nhìn theo bóng cô gái giây lát anh mới leo lên chiếc xe lôi chở mình tới tiểu khu.