Đang nói chuyện lúc ấy Lý Quỳ từ quán trọ hai tay vung hai búa xông vào cổng thành thì bị Yến Thanh đuổi theo ôm choàng lấy rồi nắm đai lưng vật ngã. Yến Thanh lôi Lý Quỳ dậy rồi kéo Lý Quỳ chạy vào một con đường nhỏ. Lý Quỳ chỉ còn cách chạy theo. Lý Quỳ sợ Yến Thanh là vì Yến Thanh có ngón vật rất giỏi, vì vậy Tống Giang sai Yến Thanh chỉ vật một cái là ngã ngay. Lý Quỳ đã bị nhiều keo chổng vó nên phải sợ mà nghe theo lời Yến Thanh. Vì sợ quân của Cao thái úy đuổi theo, hai người không dám chạy theo đường lớn mà phải chạy về phía huyện Trần lưu. Đến đây Lý Quỳ sửa sang lại quần áo, giấu đôi búa vào vạt áo, rồi cứ để đầu trần phơi bộ tóc tết đuôi sam vàng hoe như lửa mà đi suốt đến sáng. Yến Thanh có sẳn tiền, hai người rẽ vào quán rượu bên đường ăn uống rồi vội vã đi.Sáng hôm ấy thành Đông kinh náo động. Cao thái úy dẫn quân ra ngoài thành đuổi theo bọn Lý Quỳ nhưng không kịp. Lý Sư Sư đoán già đoán non nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu rõ chuyện gì. Dương thái úy về nhà nghỉ ngơi. Kiểm điểm lại thấy số bị thương trong thành tất cả đến bốn năm trăm người. Cao thái úy và Đồng khu mật cùng đến phủ thái sư bàn bạc để tâu lên xin thiên tử sớm sai quân đi đánh dẹp.Lại nói hôm ấyLý Quỳ và Yến Thanh đi suốt đêm đến sáng thì tới thôn Tứ liễu. Hai người tìm đến gọi cửa một trang viện lớn. Trang chủ là Địch thái công ra tiếp, thấy Lý Quỳ dóc tóc hai bím, mặt mũi xấu xí lại không mặc cà sa thì ngơ ngác không hiểu thế nào. Địch thái công hỏi Yến Thanh:- Vị hòa thượng này từ đâu đến? Yến Thanh cười đáp:- Sư phụ đây gốc tích lờ mờ, thái công không biết được đâu. Phiền thái công cho chúng tôi ăn bữa tối và ngủ nhờ một đêm, mai đi sớm.Lý Quỳ chỉ ngồi im. Bấy giờ Địch thái công sụp xuống lạy Lý Quỳ rồi nói:- Xin sư phụ cứu giúp đệ tử! Lý Quỳ đáp:- Giúp việc gì, ngươi cứ nói xem có giúp được không?Địch thái công nói:- Trong viện của đệ tử có hơn một trăm hộ. Vợ chồng đệ tử chỉ sinh được một đứa con gái năm nay tuổi mới đôi mươi. Không may nữa năm nay nó bị quỷ ám, suốt ngày cứ ru rú trong buồng, cơm nước ăn uống cũng phải có người đưa vào tận nơi chứ không chịu bước chân ra ngoài. Có ai đến gọi thì nó cầm gạch đá ném ra, nhiều người bị sứt đầu mẻ trán. Đệ tử đã nhiều lần mời pháp sư đến trừ tà diệt quỷ nhưng vẫn không hiệu nghiệm. Lý Qùy nói:- Ta là đồ đệ của La chân nhân ở Kế châu, chuyên đạp mây cưỡi mù, trừ ma bắt quỷ. Nếu thái công chịu tốn kém một ít. Đêm nay ta sẽ giúp thái công bắt được con quỷ mới thôi. Nhưng trước hết cần cho làm thịt ngay một con dê, một con lợn để làm lễ tế thần tướng.Địch thái công nói:- Dê lợn có sẳn, còn rượu thì sư phụ khỏi lo! Lý Quỳ nói:- Vậy thái công bảo bọn chúng chọn con nào beo béo mà làm thịt quay rán cho ngon. Rượu ít cũng phải có vài hũ mới soạn lễ được. Cúng xong, đúng canh ba đêm nay ta sẽ bắt quỷ cho thái công.Địch thái công nói:- Trong nhà đã có sẳn vàng mã, bùa lá, sư phụ cần thì xin cứ gọi.Lý Quỳ đáp:- Phép thuật của ta không cần phải vàng mã, bùa chú gì cả! Ta sẽ đích thân vào tận trong phòng bắt quỷ lôi ra! Yến Thanh không nhịn được cười. Đến nửa đêm thì nấu nướng xong, Địch thái công sai người nhà bài dọn cỗ cúng. Lý Quỳ gọi lấy một chiếc bát lớn, hâm nóng mười hũ rượu, đốt hai cây nến sáp và một lò hương thơm. Lý Quỳ bắt ghế đẩu ngồi giữa nhà, chẳng cần bùa phép, rút búa chặt thịt lợn, thịt dê thành từng tảng, rồi cầm cả miếng lớn xé ăn. Lý Quỳ ngẩn lên gọi Yến Thanh:- Này Tiểu Ất, ngươi cũng vào đây ăn uống đôi chút.Yên Thanh chỉ mỉm cười, không dám cùng ngồi ăn. Lý Quỳ ăn no, uống cạn năm sáu bát rượu lớn, làm Địch thái công phải kinh ngạc đứng nhìn. Lý Quỳ lại gọi các trang khách:- Các ngươi cũng vào đây hưởng cho hết lộc tiên phật!Chỉ trong chốc lát, cả mâm đầy rượu thịt đã hết nhẵn.Lý Quỳ nói:- Xách cho ta thùng nước nóng rửa chân tay! Lý Quỳ giội rửa xong, bảo thái công cho pha trà rồi hỏi Yến Thanh:- Ngươi đã no chưa?Yến Thanh đáp:- Đệ tử no lắm rồi!Lý Quỳ bảo thái công:- Cơm rượu no say thế là tốt rồi. Bây giờ bọn ta phải nghỉ để mai đi sớm. Địch thái công nói:- Khổ quá! Thế thì bao giờ mới bắt được quỷ? Lý Quỳ nói:- Thái công muốn nhờ ta bắt quỷ thật à? Cứ dẫn ta vào buồng cô ả xem sao? Địch thái công nói:- Quỷ ở trong buồn ném đá ra, không ai dám dẫn sư phụ vào.Lý Quỳ hai tay cầm hai búa, gọi người nhà soi đuốc dẫn đi. Lý Quỳ cứ xồng xộc đi trước đến gần thì thấy trong buồng có ánh đèn lờ mờ. Lý Quỳ ghé mắt vào thấy một gã trai trẻ đang ôm con gái Địch thái công thì thầm nói chuyện. Lý Quỳ liền đạp cửa nhảy vào vung búa phạt xuống tóe lửa. Thì ra Lý Quỳ chém nhầm vào đĩa đèn dầu. Gã trai trẻ định bỏ chạy bị Lý Quỳ chém rơi đầu. Người con gái chui xuống trốn dưới gầm giường. Lý Quỳ gõ búa vào thành giường quát:- Ả kia chui ra ngay, nếu không lão gia băm nát luôn cả giường đấy! Con gái thái công vội kêu lên:- Xin quan tha cho, tiện nữ xin ra ngay! Cô ả vừa thò đầu ra liền bị Lý Quỳ túm tóc kéo đến bên cạnh xác chết quát hỏi:- Thằng kia là ai? Nói mau! Người con gái thái công đáp:- Thưa, hắn là Vương tiểu nhị, nhân tình của tiện nữ. Lý Quỳ lại hỏi:- Ai đưa cơm nước và lấy gạch đá cho mày? Con gái thái công đáp:- Tiện nữ đưa tiền bạc cho hắn, cứ vào khoảng canh hai, canh ba thì hắn đưa vào buồng. Lý Quỳ quát:- Con gái bẩn thỉu như mày thì còn được việc gì? Nói đoạn Lý Quỳ kéo đứa con gái của địch thái công đến bên giường phạt một búa rụng đầu. Sau khi buộc túm hai chiếc đầu lâu với nhau. Lý Quỳ kéo xác con gái Địch thái công đến bên cạnh gã Vương tiểu nhị lẩm bẩm một mình: “Ăn no quá đang lúc cần tiêu cơm”. Nói xong bèn cởi áo rồi cứ cầm búa nhằm hai cái xác chết mà băm xuống như bổ củi. Lý Quỳ cười nói:- Thế là toi mạng cả hai đứa! Nói đoạn Lý Quỳ dắt búa vào lưng, xách hai đầu lâu lên sảnh kêu lớn:- Bắt được hai con quỷ đây rồi! Lý Quỳ quăng hai chiếc đầu lâu xuống đất. Mọi người già trẻ trong trang đều khiếp vía, đến tận nơi mới biết đó là đầu con gái Địch thái công, còn chiếc đầu kia không biết là của ai. Mấy trang khách nhìn hồi lâu rồi mới nói:- Hơi giống gã Vương tiểu nhị làm nghề bẩy chim ở đầu thôn Đông. Địch thái công hỏi:- Sư phụ làm sao biết chuyện? Lý Quỳ đáp:- Con gái thái công nấp dưới gầm giường bị ta túm cổ lôi ra. Nó khai đó là tên gian phu Vương tiểu nhị. Cơm nước ăn uống hàng ngày đều do hắn lén lút đem vào. Ta truy hỏi cặn kẽ rồi mới giết. Địch thái công khóc nói:- Sư phụ đừng giết đứa con gái của già thì vẫn hơn! Lý Quỳ mắng:- Lão già chết tiệt này! Con gái lão lén lút đem trai vào buồng, còn tiếc nỗi gì! Có phải lão khóc để khỏi trả ơn ta! Đợi đó, sang mai ta sẽ nói chuyện với lão! Nói đoạn Lý Quỳ cùng Yến Thanh vào phòng đi ngủ.Thái công sai người soi đèn đi vào buồng con gái, thấy hai cái xác không đầu bị bằm nát giữa nền nhà. Cả hai vợ chồng Địch thái công đau xót khóc òa lên rồi sai người thu nhặt đem ra sau vường thiêu hóa. Lý Quỳ ngủ thẳng một giấc ngon lành. Gần sáng Lý Quỳ vùng vậy ra nhà ngoài bảo Địch thái công:- Đêm qua ta đã bắt được quỷ, sao ngươi không tạ ơn ta! Địch thái công vội sai dọn rượu thịt khoản đãi. Lý Quỳ và Yến Thanh ăn uống xong cáo từ ra đi.Có thơ nói việc ấy như sau:Ác tính hân đằng bất tự do,Phòng trung đóa khước lưỡng nhân đầu.Si ông do dự thương tình thiết,Độc lập tây phong khấp vị hưu.Giận dữ đùng đùng chẳng trước sau,Trong phòng một lúc rụng hai đầu.Ông đần còn hối mà thương xót,Trước gió hồi lâu khóc thảm sầu!Lý Quỳ, Yến Thanh rời thôn Tứ liễu theo đường cũ mà đi. Bấy giờ đang mùa cỏ khô lá úa, đất rộng núi khô, chuyện hai người đi đường không có gì đáng nói.Vòng đường phía bắc đi về Lương sơn bạc, chẳng bao lâu hai người đến gần trấn Kinh môn, cách Lương sơn bạc bảy tám chục dặm đường. Hôm ấy trời đã tối, hai người đến trước một trang viện, Yến Thanh hỏi Lý Quỳ:- Muốn vào đây ngủ nhờ hay quay ra tìm quán trọ? Lý Quỳ nói:- Cứ vào đây cũng được. Phòng khách của nhà giàu có kém gì quán trọ! Hai người gõ cửa trang viện xin ngủ nhờ. Một lúc sau, trang khách ra trả lời:- Thái công chủ trại đang có việc buồn, hai vị vui lòng đi nơi khác.Lý Quỳ vẫn xồng xộc đi vào, Yến Thanh nếu lại không kịp đành phải đi theo vào thảo đường. Lý Quỳ nói to:- Bọn chúng tôi là khách qua đường muốn xin ngủ nhờ một đêm thì có sao mà phải bảo là trong nhà đang có chuyện buồn? Ta cũng đang muốn tìm người có chuyện buồn để nói chuyện cho vui đây!Thấy Lý Quỳ tướng mạo dữ tợn, thái công chủ trại đành phải cho hai người vào. Thái công chủ trại sai dọn cơm mời khách ăn rồi dẫn hai người vào nghỉ ở buồn đầu chái. Tối hôm ấy, vì không được uống rượu, Lý Quỳ trằn trọc trên giường đất mãi không ngủ được. Một lúc sau Lý Quỳ nghe tiếng khóc sụt sùi của vợ chồng thái công từ trong nhà vọng ra. Trời vừa sáng, Lý Quỳ vội nhỏm dậy chạy vào nhà trong hỏi ngay:- Có việc gì mà vợ chồng lão khóc sụt sịt suốt đêm làm ta không sao chợp mắt được? Thái công vội đi ra nói với Lý Quỳ:- Vợ chồng già buồn phiền vì có đứa con gái mười tám tuổi mới đây bị người ta đến bắt đi.Lý Quỳ nói:- Ông lão này đến là hay? Trai lớn thì lấy vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà buồn phiền?Thái công nói:- Nào phải gả bán gì đâu, người ta đến cướp đi thôi! Lý Quỳ nói:- Lại có kẻ tác quái nữa đây! Đứa nào cướp con gái của lão? Thái công nói:- Nói họ tên người ấy ra chỉ lo đại lang sợ hết vía! Người ấy là Tống Giang đầu lĩnh ở Lương sơn bạc, dưới quyền có một trăm linh tám vị hảo hán, thật chẳng phải tay vừa! Lý quỳ hỏi lại:- Bọn họ đến đây có mấy người?Thái công đáp:- Cách đây hai ngày, hắn ta đến đây cùng với một người trẻ tuổi, cả hai đều đi ngựa. Lý Quỳ gọi to:- Yến tiểu Ất đâu, lại đây nghe chủ nhà nói gì này! Huynh trưởng của bọn ta khẩu phật tâm xà, chẳng phải người tốt đâu.Yến Thanh nói:- Đại ca đừng nóng vội. Đời nào có chuyện ấy! Lý Quỳ nói:- Khi đến Đông kinh, huynh trưởng chẳng mò đến nhà Lý Sư Sư đó sao? Về đến đây ông ta còn sợ gì mà chẳng dám làm chuyện ấy! Lý Quỳ bảo thái công:- Lão hãy dọn cơm cho bọn ta ăn đi. Nói thật với lão, ta chính là Hắc toàn Phong Lý Quỳ ở Lương sơn bạc đây. Còn người này là Lãng tử Yến Thanh. Nếu quả thật Tống Giang cướp con gái lão thì ta sẽ đem đến trả ngay cho lão! Thái công chủ trại lạy tạ Lý Quỳ.Ăn uống xong, Lý Quỳ giục Yến Thanh đi ngay. Chuyện đi dường không có gì phải nói. Khi hai người về đến trung nghĩa đường, Tống Giang hỏi:- Hai hiền đệ ngã nào lạc mất mấy ngày đường, nay mới về đến đây?Lý Quỳ không đáp, trừng mắt rút búa chém gãy cột cờ rồi xé tan lá cờ vàng “Thế thiên hành đạo”. Mọi người thấy vậy đều sửng sốt sợ hãi.Tống Giang quát hỏi:- Thằng quỷ đen kia định giở trò gì? Lý Quỳ vung búa nhảy lên sảnh đường xông đến trước Tống Giang. Năm hổ tướng Quan Thắng, Lâm Xung, Tần Minh, Hô Diên Chước, Đổng Bình vội ngăn lại, giật đôi búa của Lý Quỳ ném xuống sân.Tống Giang cả giận quát:- Ngươi lại gây chuyện tác quái! Để xem ta có lỗi gì?Lý Quỳ tức giận không nói ra được. Có thơ làm chứng như sau:Y thảo hung đồ giả tính danh,Hoa nhan khuê nữ cưỡng đài hành.Lý Quỳ bất tế cùng lý lịch,Lãng thuyết Công Minh hữu thử tình.Ai nghĩ hung đồ mượn tính danhNhẫn tâm khuê nữ cướp theo mìnhLý Quỳ chẳng xét đâu duyên cớ,Lại nói Công Minh đắm ái tình.Bấy giờ Yến Thanh bước lên nói:- Tỉểu đệ xin thuật lại để huynh trưởng hay. Hôm ấy đệ thấy Lý đại ca từ trong quán trọ vác búa chạy ra định đánh vào cổng thành. Tiểu đệ phải chạy theo giật lưng cho ngã chổng, rồi kéo dậy mà bảo: “Đại ca định một mình đi đánh lén ở đâu?”. Bấy giờ Lý đại ca mới chịu nghe tiểu đệ. Hai anh em đệ cùng vòng sang hướng khác, không dám đi đường lớn, Lý đại ca mất khăn chít đầu phải dóc tóc thành bím. Đến thôn Tứ liễu, anh em đệ xin vào ngủ nhờ ở trang viện của Địch thái công. Địch thái công nhờ Lý đại ca làm thầy pháp bắt quỷ. Không ngờ lại bắt được con gái của thái công đang nằm ngủ với kẻ gian phu. Lý đại ca giết luôn cả đôi! Sau đó anh em đệ theo đường lớn phía tây mà về. Về gần trấn Kinh môn thì trời tối, anh em đệ ghé vào nghỉ trọ ở nhà Lưu thái công. Ban đêm, nghe vợ chồng Lưu thái công khóc lóc, Lý đại ca không ngủ được. Sáng ra Lý đại ca truy hỏi, Lưu thái công nói: Hai hôm trước có đầu lĩnh Tống Giang ở Lương sơn bạc cùng với một người trẻ tuổi cởi ngựa đến trang viện, thái công nghe danh Tống Giang là người thay trời hành đạo nên gọi đứa con gái mười tám tuổi ra hầu rượu, đến đêm hai người kia cướp lấy con gái của thái công đưa đi đâu không rõ. Lý đại ca tin là thực. Tiểu đệ đã hai ba lần bảo Lý đại ca là huynh trưởng không phải hạng người như thế, biết đâu chẳng phải một bọn bụi rậm nào giả danh huynh trưởng để làm việc xằng bậy? Lý đại ca vẫn không tin, bảo tiểu đệ khi đến Đông kinh huynh trưởng cũng có ý quyến luyến ả ca kỹ Lý Sư Sư, như thế không phải huynh trưởng làm việc ấy thì còn ai nữa! Vì thế Lý đại ca mới nổi xung lên. Tống Giang nói:- Chuyện rắc rối ấy a làm sao biết được? Có ngại gì ngươi không chịu nói ngay? Lý Quỳ nói:- Ta vẫn nghĩ ngươi là bậc hảo hán, ai ngờ ngươi lại tồi tệ như thế! Việc làm của ngươi đẹp mặt lắm đấy!