QUYỂN HAI

     uả nhiên, cỗ xe đến bên sông, từ từ dừng lại, tám viên tùy tùng duỗi tay đứng thẳng, từ trong xe có một người bước xuống, đầu đội mũ ngọc, thân mặc tà áo dài quá gối màu nguyệt bạch, lưng thắt đai ngọc.
Tả tướng Cơ Phụng Ly!
Hoa Trước Vũ trông thấy hắn, khóe môi từ từ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Kì thực từ lâu nàng đã đoán ra, đêm nay nhất định hắn sẽ xuất hiện. Sắp đặt cái bẫy này, cũng chẳng qua là để chứng thực mà thôi, quả nhiên, hắn đã không phụ sự kì vọng của nàng. Nói như vậy thì, nhân mã mai phục trong rừng kia, cũng là do Cơ Phụng Ly sắp xếp.
Khóe môi Cơ Phụng Ly nở nụ cười tươi rói, ánh mắt lướt quanh một vòng, rồi đi thẳng đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song hành lễ, sau đó nói với Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim: “Nhiều ngày trước, bệ hạ đã biết hai vị đến Nam Triều, nhưng hai vị lặng lẽ đến, thì bệ hạ không muốn làm phiền. Đêm nay, bệ hạ lại được biết hai vị đến Thanh Thành, liền sai Phụng Ly đến nghênh tiếp hai vị, hành cung ở ngay trên núi, xin mời hai vị di giá đến thăm. Còn về Doanh Sơ Tà, xin giao cho Phụng Ly xử trí là được. Mời!” Lời nói của hắn rất đường hoàng, Cơ Phụng Ly quả không hổ danh là đương triều Tả tướng.
Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim nếu đã muốn âm thầm đến đây, Nam Triều muốn phát hiện, cũng không thể dễ dàng đến thế. Nhưng Cơ Phụng Ly lại nói là đã biết từ lâu, coi như cũng vớt vát được thể diện cho Nam Triều.
Có điều, đêm nay, có thật là Viêm đế lệnh cho hắn đến nghênh tiếp Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim không? Hoa Trước Vũ hoàn toàn không tin, dựa vào sự giảo hoạt của Cơ Phụng Ly, đây có lẽ chỉ là một cái cớ. Vừa rồi người trong nhã thất bên phải của Miên Nguyệt Lầu, nói không chừng chính là hắn!
Cơ Phụng Ly nói đoạn, làm tư thế mời, đằng sau xe lập tức hiện ra mấy cỗ xe ngựa, sang trọng như xe ngựa mà đêm hôm đó Hoàng Phủ Vô Song ngồi để đi chơi, ngựa kéo xe đều là giống ngựa quý đạp tuyết, rèm xe đều dùng kim tuyến quý giá thêu hoa văn đám mây. Bên cạnh mỗi cỗ xe, đều có hai cung nữ mặc áo lụa nghê thường.
“Hóa ra là Tả tướng giá lâm, thật là thất lễ. Thánh thượng của các ngài thật là khách khí quá, nếu đã có thịnh tình như thế, thì bản Thái tử cũng không tiện từ chối. Có điều, chưa vội về ngay, nếu Tả tướng muốn xử trí Doanh Sơ Tà, bản Thái tử cũng rất muốn đứng xem!” Tiêu Dận khoanh tay, khuôn mặt lạnh lùng như làn gió.
“Phải đấy, bản vương cũng muốn xem xem, Doanh Sơ Tà kia rốt cuộc có tài cán gì!” Đẩu Thiên Kim cũng ung dung buông lời.
Cơ Phụng Ly khẽ cau mày, khóe môi vẫn giữ nụ cười: “Nếu hai vị nhất định muốn xem, cũng chẳng ngại. Người đâu, bắt lấy Doanh Sơ Tà!”
Hắn vẫy tay một cái, mấy bóng người liền nhảy ra, không ngờ lại là sáu thị vệ đại nội. Đồng Thủ và Lam Băng xưa nay theo sát Cơ Phụng Ly, đêm nay lại không xuất hiện.
Màn đêm càng dày đặc, ánh trăng buông xuống, trải lấp lánh khắp một vùng.
Hoa Trước Vũ khẽ thở phào, dựa vào thân thủ của Thái, sáu thị vệ đại nội kia, chắc không phải đối thủ, muốn trốn thoát, vẫn có thể nắm chắc vài phần. Có điều, đám người trong rừng kia, biết phải ứng phó làm sao?
Sáu thị vệ đại nội vây chặt lấy “Doanh Sơ Tà,” mở một trường quyết đấu ác liệt, dưới ánh trăng, bóng đao ánh kiếm tung bay.
Mấy thị vệ đại nội, thân thủ cũng không tệ, có điều, so với Thái thì vẫn còn kém xa. Huống hồ Thái còn có tuyệt kĩ bắn ám khí, chỉ có điều, vì phải đóng giả làm Doanh Sơ Tà, nên không tiện sử dụng.
Đấu như thế được mấy chục chiêu, sáu đại thị vệ dần có dấu hiệu thua trận.
Hoàng Phủ Vô Song chau mày nhìn chiến cuộc, bỗng nói với Hoa Trước Vũ: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi cũng lên đi, nhất định phải bắt cho được Doanh Sơ Tà!”
Hoa Trước Vũ không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại bắt nàng ra tay, lúc này có muốn có muốn cũng không thể tiếp tục trốn tránh. Hơn nữa, nàng cũng đang định nghĩ cách giúp Thái thoát thân, cho nên liền khẽ khàng đáp một tiếng “Vâng!” hít một hơi thật sâu, nắm lấy bộ kiếm trong tay, thong dong bình thản bước ra.
Cơ Phụng Ly chắp tay đứng lặng ở cách đó không xa, trông thấy Hoa Trước Vũ bước tới, hờ hững nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đen tuyệt mĩ, vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt.
Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim dường như lúc này mới để ý đến Hoa Trước Vũ, theo ánh mắt của Cơ Phụng Ly nhìn về phía nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Dận, tựa như mặt băng vào giữa mùa đông. Nhưng lúc này, mặt băng ấy giống như bị người ta đột nhiên đánh vào, bắt đầu dậy sóng.
Thân hình cao lớn không kìm được run lên trong chốc lát, may mà định lực của Tiêu Dận rất tốt, không lập tức xông ra, mà chỉ nhìn “Doanh Sơ Tà” đang giao đấu với lục đại thị vệ kia bằng thần sắc phức tạp. Vẻ lo lắng và căng thẳng vốn ẩn chứa trong mắt lúc này hoàn toàn biến mất, đôi mắt tím sắc bén nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, thần sắc đó, tựa như lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy nàng.
Còn Đẩu Thiên Kim, trông thấy Hoa Trước Vũ chỉ nheo mắt, dáng vẻ chẳng coi vào đâu. Một Đẩu Thiên Kim xưa nay muốn lấy nàng làm vợ, hóa ra đến cả dung mạo của nàng còn không biết, trên đời còn có chuyện gì nực cười hơn thế sao? Có thể thấy cho dù nàng xấu xí như quỷ dạ xoa, hắn vẫn sẽ phải lấy nàng bằng được. Có lẽ là vì muốn liên hôn với Bắc Triều, cũng có lẽ là còn âm mưu gì khác. Tân nương bỏ trốn, hắn chỉ còn cách cùng anh vợ đi tìm, nếu không e rằng hắn không tài nào tự mình làm nổi!
Hoa Trước Vũ chậm rãi lướt đi qua bên cạnh Tiêu Dận, đôi mắt trong trẻo đầy vẻ lãnh đạm, lặng lẽ nhìn cuộc chiến phía trước, tựa như chưa từng quen biết người này.
Nàng tung mình nhảy vào vòng chiến, thanh kiếm sắc trong tay đã tuốt khỏi vỏ, mang theo hàn quang, đón đường thanh Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao trong tay Thái. Hoa Trước Vũ muốn An che giấu thân phận của nàng, Thái lại chưa từng thấy khuôn mặt thật của nàng bao giờ, đối với tiểu thái giám đột nhiên đến nghênh chiến trước mắt, cũng không chút lưu tình. Từng đao đều mang theo tiếng gió vun vút chém về phía nàng.
Hoa Trước Vũ vừa né tránh, vừa di chuyển về phía bờ sông, kéo vòng chiến dịch dần qua đó. Nàng biết, thủy tính của Thái rất tốt, tuy nước sông chảy rất xiết, nhưng với thủy tính của Thái, thoát thân chắc không thành vấn đề.
Quả nhiên, đến bên bờ sông, Thái nhắm chuẩn thời cơ, tung mình nhảy xuống nước. Thoắt cái đã lặn xuống đáy sông, trong số sáu thị vệ, cũng có người biết bơi, thấy thế liền nhảy xuống theo. Có điều, truy kích dưới nước đâu có dễ thế, chẳng mấy chốc liền mất dấu mục tiêu, thất vọng trở về.
“Có chuyện gì thế, để hắn chạy rồi à?” Hoàng Phủ Vô Song vội chạy đến bên sông, nhìn dòng nước chảy siết hỏi.
“Điện hạ, dòng sông này chảy siết lắm, thủy tính không tốt e khó lòng thoát thân. Hơn nữa, Doanh Sơ Tà này xưa nay đều đánh trận ở Tây cương, có lẽ không hề biết bơi. Hắn nhảy xuống như thế, chắc khó mà thoát chết.” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Vô Song lại nhìn dòng sông thêm một lát rồi lặng lẽ bỏ đi. Theo cùng “Doanh Sơ Tà” rơi xuống nước, Hoa Trước Vũ ngầm cảm thấy, phục binh trong rừng cũng lặng lẽ rút lui.
My Loan của Miên Nguyệt Lầu, vừa rồi lúc Thái giao đấu, vẫn ngồi co ro trong bụi cây đằng kia, thấy Thái nhảy xuống sông, liền muốn bỏ chạy. Hoàng Phủ Vô Song lập tức trông thấy cô ta, nghiêm giọng nói: “Bắt nữ nhân kia lại!”
Mấy thị vệ động thủ lôi My Loan quay lại, cô ta quỳ trên nền cỏ, không ngừng khấu đầu trước Hoàng Phủ Vô Song và Cơ Phụng Ly, khóc lóc nói, cô ta chỉ là một cô gái bị người ta mua về từ Tây cương, đêm nay có người cho cô ta hai trăm lạng bạc, bảo cô ta đánh đàn, nói là như thế sẽ có người ra giá cao hơn để mua cô ta, cô ta thực sự không biết gì, hoàn toàn không quen cái tên “Doanh Sơ Tà” vừa rồi.
Cơ Phụng Ly sai người đến Miên Nguyệt Lầu nghe ngóng một lượt, quả nhiên cô ta nói thật, bèn thả cho cô ta về.
Hoa Trước Vũ xiết bao hi vọng Tiêu Dận có thể nhanh chóng rời đi, thế nhưng, chàng đã phát hiện ra nàng, đời nào chịu đi ngay được? Chàng thậm chí còn vui vẻ chấp thuận lời mời của Cơ Phụng Ly, cùng Đẩu Thiên Kim lên xe ngựa.
Hoa Trước Vũ cũng theo Hoàng Phủ Vô Song lên xe ngựa, nàng có thể cảm nhận, ánh mắt phức tạp của Tiêu Dận, vẫn luôn chăm chú dõi theo nàng. Có điều, may là Tiêu Dận chưa lật tẩy nàng tại chỗ.
Mệt mỏi suốt cả đêm, về đến hành cung Thanh Giang, trời đã tờ mờ sáng, Hoàng Phủ Vô Song đi thỉnh an Viêm đế, trước đó cũng đã hạ giọng cầu xin Cơ Phụng Ly, đừng bẩm với Viêm đế chuyện hắn đêm hôm đến Miên Nguyệt Lầu.
Viêm đế tiếp kiến Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim ở chính điện, còn Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song về nơi ở.
Cả đêm không ngủ, Hoàng Phủ Vô Song tự khắc đi ngủ bù, Hoa Trước Vũ thì ngược lại vì lo sợ trong lòng, nên không tài nào ngủ được? Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim đều ở trong hành cung Thanh Giang, nàng không biết ngày tháng sau này nàng sẽ phải sống thế nào nữa đây.
Nàng không biết, Bạch Mã phu nhân đã nói cho Tiêu Dận biết chuyện nàng không phải là em gái chàng chưa. Nàng nhớ lại lúc đòi lấy Đẩu Thiên Kim, bộ dạng say rượu của chàng trong phòng nàng, và cả nước mắt của chàng nữa.
Hoa Trước Vũ trải qua một ngày trong trạng thái bồn chồn không yên, lúc trời chập tối, nàng nhận được tin An gửi tới, nói Thái đã thuận lợi thoát hiểm. Tối hôm qua người không hề lộ diện, ngồi trong nhã thất bên phải đấu giá với Tiêu Dận không phải Cơ Phụng Ly, mà là Nam Bạch Phượng Dung Lạc.
Hoa Trước Vũ khẽ cau mày, kể ra, Dung Lạc quả cũng có tài lực để vung tay tiêu tốn ngàn vàng, chàng ta thích một cô gái thanh lâu, cũng chẳng phải chuyện hiếm. Có điều, sao lại vừa khéo ngắm trúng vào My Loan? Chẳng lẽ Dung Lạc cũng cấu kết với thế lực nào đó trong triều? Còn phục binh trong rừng, theo lời An, cực kì thần bí, không biết là người của ai!
Hoa Trước Vũ cười lạnh, sự tình càng lúc càng trở nên phức tạp. Có điều, rốt cuộc nàng đã nhìn rõ bộ mặt thật của một người, đó chính là Cơ Phụng Ly. Hắn tuyệt đối có hứng thú với “Doanh Sơ Tà,” nếu không phải lần đó gặp nhau trong phủ của Lưu Mặc, ai biết được Doanh Sơ Tà đã đến Vũ Đô? Vậy thì, những người tìm kiếm nàng ở Vũ Đô, nhất định bao gồm cả hắn. Ngoại trừ hắn, chắc hẳn vẫn còn cả những người khác. Tiêu Dận và Đẩu Thiên Kim chắc cũng đã âm thầm tìm nàng, ngoài ra, vẫn còn một thế lực nữa. Hoàng Phủ Vô Song ư? Trước mắt Hoa Trước Vũ không dám khẳng định, thế nhưng, bất luận thế nào, sự tình rồi sẽ có ngày phân rõ trắng đen.