Dịch giả: Hà Tài
Chương 2

     ồng hồ xe chỉ đúng hai mươi giờ năm mươi lăm phút khi Joe dừng xe ở bãi đỗ vắng tanh, vắng ngắt. Anh tắt hết đèn, ngồi lút vào ghế đệm với ý nghĩ rằng ngồi như thế thì gã làm tiền nấp trong bóng tối sẽ không nhận ra ngay được dáng người to cao của anh.
- Muộn rồi, cô gái trẻ ạ! Lần sau thì phải chịu phạt đấy.
Tiếng nói nghe nhẹ nhàng và đột ngột làm Joe sửng sốt. Mặc dầu đã cảnh giác thế mà anh vẫn không nghe biết hắn đến. Gã làm tiền tiến lên một bước rồi bỗng đứng sững lại, mắt đăm đăm nhìn vào cái lỗ đen ngòm của nòng khẩu súng tự động đang chĩa vào hắn.
- Không được nhúc nhích. Động đậy một ly tao bắn vỡ sọ.
Nhìn hắn, đúng như Angela mô tả. Đôi mắt hắn lõm sâu có thể làm cho phụ nữ khiếp đảm. Nhưng lúc này thì rõ ràng hắn đang lộ vẻ sợ hãi. Đứng trước mũi súng dĩ nhiên là hoảng rồi, nhưng bộ mặt của người cầm súng lại còn đáng sợ hơn! Thực ra thì nét mặt đanh thép và cương nghị của Joe lúc đó cũng còn chưa thật vững.
- Lùi hai bước và quay lưng lại!
Gã làm tiền ngoan ngoãn tuân theo. Joe nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe. Để được an toàn, anh nện mạnh báng súng vào trán hắn làm hắn ngã gục, không một tiếng kêu. Nhanh chóng Joe lục trong người hắn tìm vũ khí. Mặc dầu hắn làm cái nghề hái ra tiền, nhưng trông hắn thật thảm hại. Bộ quần áo đã cũ, thuộc loại rẻ tiền, sơ-mi bạc phếch. Joe Scott tìm thấy trong người hắn một chùm chìa khóa, một chiếc ví giả da có hai mươi đô-la, một giấy phép lái xe mang tên Albert Kruger và một giấy chứng nhận làm thám tử tư do nhà chức trách Los Angeles cấp nhưng đã hết hạn từ hai năm nay. Như vậy, tên Kruger này, nhìn bề ngoài có vẻ thuộc loại người khố rách áo ôm. Bỗng hắn rên lên một tiếng, chứng tỏ hắn đang hồi tỉnh: Joe đã định lượng cú báng súng vừa đủ để chỉ làm hắn choáng váng. Anh đỡ hắn dậy, cho tựa lưng vào dàn xe rồi lấy chai rượu mang theo đưa kề vào môi hắn. Tỉnh táo trở lại, hắn nói lẩm bẩm và đưa tay sờ chỗ trán ngày càng sưng to.
- Đáng lẽ mày không được làm thế! Bây giờ thì mày phải đưa cho tao mười ngàn đô, nếu không...
Joe không nói hết câu. Anh lấy bàn tay quệt đúng vào môi hắn. Hắn nhổ toẹt một tia máu dài và cự nự lại:
- Bây giờ thì mày tha hồ! Nhưng liệu hồn. Ngày mai, mày sẽ biết tay tao.
Anh nắm chặt ve áo hắn, nhấc hắn lên và nhìn sát vào mặt hắn, nhếch mép cười nửa miệng:
- Mày chưa hiểu ra à? Mày làm gì còn có ngày mai nữa.
Lần này thì hắn sợ thật, hai mắt mở trừng trừng, hắn la lên:
- Ông điên rồi! Chuyện vớ vẩn thế mà ông định giết người sao? Ông không sợ à?
Mặt hắn nhăn lại một cách xảo quyệt, làm thêm méo xệch đôi môi ướt đẫm máu. Hắn nói tiếp:
- Với lại, ông đánh tôi, có ăn nhằm gì đâu! Đến nửa đêm nay mà tôi chưa về thì một chiến hữu của tôi sẽ bỏ ngay lá thư báo cho ông già Lockwood thôi!
Joe Scott bật cười, răng nghiến ken két:
- Mày đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá đấy! Mày là thằng mạt kiếp làm ăn một mình. Tao sẵn sàng chơi đấy!
Biết là không thể bịp được, hắn càng khiếp sợ. Hắn cố không để lộ vẻ hốt hoảng. Nhưng trán hắn ướt đẫm mồ hôi.
- Tôi mà chết thì cảnh sát sẽ mở cuộc điều tra và họ sẽ khui ra hết mọi chuyện.
Joe nhún vai:
- Mày hãy nghe tao nói.
Tiếng dòng thác đổ ào ào trong đêm thanh vắng.
- Dòng sông Big Pine chảy cách đây một trăm mét. Năm ngoái có một người khách du lịch ngã từ trên cao xuống, xác trôi vào tận đầu thành phố, không còn một mảnh quần áo, không sót một mảnh da, xương nát rừ. Nói thế để mày biết dòng thác chảy mạnh đến mức nào. Xác người va vào đá thì còn gì nữa. Cho nên ném mày xuống đó thì mày cũng nát rừ. Cảnh sát nào mà còn nhận dạng ra mày nữa?
Nói rồi anh dựng Kruger dậy. Lại nói tiếp:
- Mất khối thì giờ với mày rồi đấy!
Cảm thấy tuyệt vọng, hắn làm liều phản ứng lại, hắn tống đầu gối phải vào phía dưới bụng anh. Nhưng khốn khổ cho hắn! Anh cũng là con người quen đấm đá nên không bị cú bất ngờ. Anh xoay nhẹ người giơ đùi đón quả đấm, đồng thời tay trái anh móc một quả gọn ghẽ vào đúng đám rối mặt trời ở giữa bụng hắn. Kruger nghẹn thở, người gập làm đôi, đau tức ran khắp vùng bụng. Joe lôi hắn đến tận lan can bên bờ suối nước chảy xiết. Hắn rùng mình khiếp sợ khi ngực hắn chạm phải đường lan can lạnh buốt. Chỉ cần đẩy khẽ là hắn rơi tõm, hắn hốt hoảng kêu to:
- Khoan khoan! Đừng giết tôi! Tôi xin ông. Ông bảo gì tôi cũng xin làm.
Joe tự kiềm chế một cái thở dài khoan khoái vì thực tình anh không định giết chết hắn. Anh chỉ cốt làm cho hắn khiếp đảm để khống chế hắn thôi. Anh làm ra vẻ do dự rồi đặt hắn xuong mặt đường và dõng dạc nói:
- Lúc này tao không bận việc, có thể nói chuyện với mày một chặp nữa. Tao hỏi: sao mày lại làm tiền cô gái ấy?
Kruger đáp vội vàng:
- Tôi sẽ xin kể hết ông nghe và rồi ông có thể thay tôi vào chỗ đó.
- Mày nói nhanh đi. Nếu không tao quẳng xuống suối bây giờ.
- Câu chuyện xảy ra cách đây đã bốn năm. Lúc đó tôi làm thám báo cho một khách sạn ở dọc bờ biển gần Los Angeles. Có một băng thanh niên định làm tiền. Trong nhóm có một cô gái trẻ bị một người khách trọ độc thân tán tỉnh và ngủ đêm với ông ta, đến tảng sáng thì cô ta chuồn nhưng để quên chiếc ví lại. Cái cô Winters ấy không ranh ma bằng các cô bạn nên bị bắt tại trận giữa lúc đang thò tay vào túi tiền ông khách. Thông thường thì người khách ngủ trọ ẻm nhẹm đi cho xong chuyện vì sợ tăm tiếng đến tai vợ ở nhà. Nhưng ông khách này vì đã bỏ vợ nên làm ầm ỹ lên. Giữa lúc đó thì tôi và ông chủ khách sạn đến. Cô gái khóc và làm một bản tự thú. Còn ông khách thì không khiếu nại gì. Ông chủ mừng lắm vì những việc như thế thường làm phương hại đến uy tín của khách sạn. Sau đó cô bé ra đi, còn bản tự thú thì nằm lại trong tủ hồ sơ khách sạn. Đáng lẽ thì nó còn đấy nhưng cách đây hai năm tôi bị buộc thôi việc....
- Vì sao?
- Một buổi tối tôi hơi quá chén nên có bơm xơm với một bà khách trọ khó tính, khó nết. Thế là bà ta ca cẩm với ông chủ và tôi phải cuốn xéo. Nhưng trước khi ra đi tôi cũng đã cuỗm được một số giấy tờ về những chuyện đại loại vớ vẩn như trên.
- Có chuyện gì hay không?
- Tôi không biết vì chưa có dịp giở ra xem. Thực ra thì cũng không dễ làm ăn đâu vì thường thường những người phạm tội di chuyển đi nơi khác mà không để lại địa chỉ. Riêng với cô bé Winters này, tôi gặp may vì cô ta có ghi tên ông bác và nơi cư trú.
Joe lên tiếng hỏi, ra vẻ hờ hững:
- Thế cái giấy tự thú ấy đâu rồi?
- Ở buồng ngủ của tôi... Tôi không ngờ là cô gái ấy lại thuê người giết tôi.
Joe nhếch mép cười:
- Ở cái tuổi mày, phải biết cảnh giác với đàn bà, nghe không?
Rồi lùi một bước, anh rút khẩu súng tự động ra và nói:
- Bây giờ mày đưa tao đi thu hồi lại cái giấy ấy. Coi chừng! Nếu mày giở trò ma mãnh, tao sẽ cho một viên kẹo đồng vào ruột, ngay cả trước mắt cảnh sát, nghe chưa?
Được thoát chết, Kruger mừng rơn, gật đầu lia lịa rồi leo lên ngồi ở tay lái chiếc xe Ford.
- Xe mày để đâu mà tao không nghe thấy mày đến?
- Ở ngoài đường, trong rừng, cách đây một trăm mét.
- May ra thì mày còn được sống để lấy lại xe - Joe đáp lại, giọng tỉnh bơ - Thôi đi đi! Chạy với tốc độ sáu mươi lăm cây số giờ. Nếu kim chỉ vượt quá con số đó, tao bắn mày vỡ óc ngay tức khắc!
Mười lăm phút sau, xe vào đến gần trung tâm thành phố, chạy dọc đường Crocker Street, vượt qua thành phố rồi đi theo đường Zurich. Quá trạm phục vụ Gulf, Kruger quặt xe sang phải. Một tấm biển nhỏ hướng dẫn vào một khu nhà lụp xụp. Hắn dừng xe trước một cư xá nhỏ sơn màu trắng nhưng vì đã lâu ngày nên sơn bóc loang lổ từng mảng. Joe đút khẩu súng vào túi áo ngoài và nói nhỏ với hắn:
- Nếu mày còn muốn nhìn thấy mặt trời mọc sáng ngày mai thì chớ làm bậy nhé! Có chuyện gì thì tao bắn mày trước rồi tao tính sau, nghe chưa?
Hắn khiếp sợ gật đầu. Joe đẩy hắn đi trước và giao trả cho hắn chùm chìa khóa. Hắn nắm lấy đến mở cửa. Căn buồng hắn ở tồi tệ kinh khủng. Không đợi Joe thúc giục, hắn quỳ xuống và kéo từ dưới giường ra một chiếc va-li sắt nham nhở những nhãn hiệu. Tay run lẩy bẩy, hắn tra chìa khóa vào lỗ, mở va-li và lôi ra một cặp bìa giấy đưa cho Joe.
- Để lên giường rồi đi đến kia, dựa vào tường.
Kruger ngoan ngoãn làm theo lệnh. Joe mở cặp bìa ra đến tờ thứ hai là bản tự thú của Angela, anh lấy đút túi. Lúc đầu anh đã muốn lấy cả tập hồ sơ nhưng rồi thôi vì anh nghĩ vấn đề của những người khác không liên can gì đến anh. Anh còn kiểm tra xem có bản sao chụp lại không, rồi yên tâm anh đến gần Kruger và nói: mọi việc coi như tạm ổn. Bây giờ tao có một lời khuyên răn mày cuối cùng: mày hãy cút khỏi nơi này! Nếu tao còn thấy mày lảng vảng ngoài phố thì chắc là khó để cho mày thọ lắm!
Kruger gật đầu. Biết là được thoát chết rồi, hắn khẽ quay nhìn nhưng nhanh như chớp, Joe cho hắn một quả đấm tay trái vào giữa cằm, hắn đổ xuống mặt nền nhà. Anh còn lục lọi căn buồng một lần nữa rồi đi ra, đóng cửa buồng lại và lên xe lái đi. Anh mỉm cười, suy nghĩ: thế là xong được một việc trọn vẹn.