Dịch giả: Hà Tài
Chương 3

     rưa hôm sau, vào khoảng mười hai giờ rưỡi, Angela đến cửa hàng ăn. Joe ngồi chễm chệ đằng sau quầy rượu đang khua khoắng đánh Cocktail vội vàng đứng dậy dẫn cô gái trẻ đến một cái bàn kín đáo ở góc. Da mặt nàng tái nhợt. Đôi mắt thâm quầng càng to thêm trên khuôn mặt tiều tụy vì mệt mỏi. Anh vội vã lên tiếng gọi cô hầu bàn: Sally: “Cô cho hai cốc Porto-flip”. Rồi anh nói thêm với nàng: “Đây là loại rượu bổ tốt nhất mà anh được biết”.
Cô hầu bàn, béo núc ních, khoảng ba mười tuổi, nhìn cô gái trẻ vừa vào, với đôi mắt hăm dọa. Từ năm năm nay cô ta là người tình đương nhiên của anh, chăm nom cho anh với tình thương của người mẹ nhưng cũng đượm mùi bất hảo. Biết tính nết bay bướm của ông chủ, cô đành cam chịu những lời mắng mỏ của chủ với một triết lý riêng. Sức lực của Joe khỏe nên đồng thời một lúc anh có thể làm tình với hai cô mà Sally vẫn cảm thấy mình không bị ruồng bỏ. Cô đặt hai cốc rượu lên bàn. Joe cảm ơn bằng một cái phát mạnh vào mông làm cho cô kêu lên một cách khoái trá.
- Uống đi em. Xong ăn một tí gì nhé. Có món xương hầm ngon lắm.
Cho đến khi Angela được ăn, anh mới chịu nghe nàng nói.
- Em nợ anh một ngàn đô. Nhưng em chưa có thì giờ ra ngân hàng. Anh lấy séc vậy nhé!
- Khỏi cần. Anh đã gặp thằng cha làm tiền. Hắn nói trước đây trả thế là đủ rồi cho nên hắn nhờ anh chuyển giao cho em tờ giấy này.
Angela chộp ngay tờ giấy và đọc lướt nhanh rồi lẩm bẩm:
- Đúng nó đây. Làm sao mà anh tóm được?
Joe làm ra vẻ khiêm tốn, nhìn vào đôi bàn tay rồi nói:
- Anh dùng tâm lý để thuyết phục hắn. Anh nghĩ là từ nay chẳng bao giờ em còn phải lo đến hắn nữa. Phải thế không? Nhưng nếu hắn lại giở quẻ thì liệu em có cho anh biết không để anh giải quyết cho?
Angela im lặng ngồi ăn, một lúc sau nàng khẽ thì thầm:
- Anh đã đọc bản tự thú của em chưa?
- Chỉ liếc qua để xem hắn có tráo giấy khác vào không thôi.
- Chắc anh lại cho em là con đĩ nhóc!
Joe khẽ đập vào vai nàng.
- Xin em! Đừng nói thế. Chuyện bậy bạ của tuổi trẻ chẳng là gì cả.
- Nhưng anh để em nói đã. Lúc đó em ở trong một băng nhỏ. Mấy con bé kia đều trót lọt cả. Đến lượt em, em không dám từ chối. Khi thằng cha to béo ấy nó đụng vào người em, em đã suýt la làng. Người hắn hôi hám như con chuột chù và bẩn như lợn. Sao lúc đó mà em không nôn thốc nôn tháo kia chứ!
- Thôi đủ rồi! - Joe cắt ngang tức khắc - Nhắc lại làm gì những chuyện ấy nữa. Anh thấy em có vẻ mệt mỏi quá đấy. Đêm qua ra sao?
Nàng lúc lắc đầu, làm tung những vòng xoắn tóc màu hung.
- Ghê lắm! Bác Henry không ngủ được. Em phải tiêm cho bác đến năm mũi thuốc an thần. Thế mà bác cứ đòi em tiêm thêm. Em có cảm giác như bác muốn được một mũi thuốc để ngủ thẳng luôn.
- Bác sĩ nói thế nào?
- Bác sĩ Foley sáng nay có tạt qua nhà. Bác sĩ lấy làm lạ là tại sao bác Henry lại trơ ra với các thuốc dẫn xuất của moócphin đến như vậy. Bác sĩ khuyên em là chỉ nên tiêm những khi thật cần thiết và bác sĩ để lại đơn để đi mua thuốc ở cửa hàng dược.
- Tại sao bác sĩ không cho bác Henry đi nằm bệnh viện?
- Ông bác sĩ bảo là không cần thế vì người ta cũng chẳng tiêm thêm thuốc an thần cho đâu. Hơn nữa vào nằm bệnh viện, bác em sẽ hoàn toàn xa cách với không khí gia đình.
Trong ngôi nhà của gia đình Lockwood, bữa ăn tối đã xong. Bà ở già Lucy Doherty đã dọn dẹp xong. Bà nói:
- Cô Angela này! Tôi để bình cà phê lớn ở trong bếp, khi cô muốn uống, chỉ có việc bật bếp điện lên nữa là xong.
- Cám ơn bà Lucy. Bà đi ngủ đi.
- Nếu cô cần gì, đừng ngại gọi tôi. - Bà già nói thêm, trước khi đóng cửa đi ra.
Bruce Lockwood nhếch mép nói:
- Lòng tận tụy của những con người nô lệ thật xúc động!
Gã là một thanh niên hai mươi mốt tuổi, người cao, da nâu hung, tóc cắt rất ngắn càng làm nét mặt thêm rắn rỏi. Gã mặc một chiếc quần màu xanh nhạt là thứ quân đội thải ra và một sơ-mi ka ki lấp lánh nhiều huy hiệu, có cả một chữ thập ngoặc rõ đẹp. Gã sống với người anh, hơn gã chín tuổi, tại nhà ông bác Henry, sau khi bố mẹ chết trong một tai nạn ô-tô. Câu nói của gã, cũng chẳng ai phụ họa, gã đành nói thêm:
- Phải cải tạo lại nòi giống và chỉ có những vị chúa tể mới là làm được việc ấy.
- Cụ non ơi! Lý thuyết của cụ nghe nó đơn giản và sáo mòn lắm rồi cụ ạ! - Ông anh Edward đáp lại..
Edward mặc một bộ quần áo cắt may đẹp, màu tím than, sơ-mi trắng, cà vạt kẻ sọc. Từ ngày ông bác ốm, anh phụ trách giám đốc nhà máy và có uy tín với mọi người.
- Angela! Đêm hôm em phải phục dịch như thế, anh thấy kỳ cục quá. Sao em không thuyết phục nổi bác thuê một cô y tá.
- Bác và em đã bàn luận rồi. Bác bảo bác không ngủ được, nếu có em thì bác thấy đêm đỡ dài hơn.
Bruce nhếch mép, nói xen vào:
- Thế bác có hở ra với cô về bản chúc thư không? Chớ có chọc vào phần của anh em tôi nhé!
- Anh bần tiện thật đấy! Em sẵn sàng cho hết. Chỉ cần bác qua được một đêm ngủ ngon thôi.
Edward rút từ túi ra một cái hộp và đưa cho Angela.
- Đây là moócphin, tôi vừa mua ở hiệu. Bình thường thì đấy là liều lượng dùng trong ba ngày.
Bỗng cô y tá Baker đến. Cô là một gái già, thân hình mập mạp, khoảng năm mươi tuổi, nói năng liến thoắng.
- Ông cụ có ăn được chút ít nhưng đêm phải cho cụ uống vì ngày hôm nay cụ đi tiểu ít.
- Lúc chiều cụ có ngủ được không?
- Không. Ông cụ không kêu la nhưng chắc là cụ đau dữ lắm. Tôi đã cho cụ uống một viên thuốc theo đơn bác sĩ nhưng cũng phải tiêm thêm cho cụ một mũi.
Cô y tá Baker đưa mắt nhìn cái bàn ăn đã dọn sạch rồi nói tiếp.
- Trước khi ra về tôi muốn dùng một tí cà phê.
- Có ở nhà bếp đấy cô ạ. Chắc là cà phê còn nóng.
- Được. Thôi đi lên với cụ. Tối nào cụ cũng trông chờ cô lên.
Angela đứng dậy và đi theo cầu thang lên buồng trên gác. Cô nhẹ nhàng mở cửa buồng và đứng một lát ở nguỡng cửa để cho mắt thích nghi với ánh sáng lờ mờ bên trong buồng. Cũng như những hôm khác, cô cảm nhận thấy phảng phất trong buồng mùi thuốc pha lẫn mồ hôi làm cho lòng cô xót xa.
- Vào đi, Angela!
Thời còn trẻ, Henry Lockwood là một chàng trai lực lưỡng, hoạt bát nhưng bệnh tật đã làm ông biến đổi, trở nên gầy gò và răn rúm lại. Da dẻ chuyển sang màu vàng tái. Ông cụ nửa nằm, nửa ngồi trên giường, dưới lưng chèn hai cái gối. Hơi thở dồn dập, từng lúc hai má lõm co cứng lại vì cơn đau dữ dội. Căn phòng cụ nằm tuy rộng rãi, thông thoáng nhưng trên mặt cụ vẫn lấm tấm mồ hôi. Angela cúi người xuống, hôn nhẹ vầng trán ẩm ướt.
- Cháu tiêm mũi đầu cho bác nhé!
Nói rồi nàng đi lại phía tủ. Trên mặt tủ đầy thuốc men. Nàng đặt hộp thuốc mà Edward vừa mua xuống mặt tủ rồi lấy một ống tiêm nhựa, bóc lốp vỏ bảo vệ ở ngoài, xong lấy một ống trong số bốn ống thuốc còn lại ở hộp cũ, cắt đầu ống và rút thuốc vào ống tiêm. Trong có hai tháng qua mà nàng đã thành thạo như một y tá thực thụ. Nàng thấm cồn vào mảnh bông rồi cầm ống tiêm chuẩn bị tiêm.
- Tiêm đùi bên phải cháu ạ.
Angela lật tấm chăn lên. Mỗi ngày nàng lại thấy bác gầy trơ xương ra. Thịt tiêu đâu hết, chỉ còn da bọc xương. Tiêm xong nàng đắp chăn lại cho bác và đến ngồi ở chiếc ghế bành ngay trước mặt. Nàng bắt đầu kể mọi thứ chuyện linh tinh, về chính trị, về điện ảnh v.v.... để khuây khỏa người bệnh. Một giờ sau, mặc dầu đã hết sức chịu đựng, ông cụ vẫn rên lên một tiếng. Và lẩm bẩm:
- Cái thuốc quỷ quái này chẳng ăn nhằm gì cả. Cháu tiêm cho bác một mũi nữa, liều gấp đôi lên.
- Nhưng bác ơi! Bác sĩ Foley đã dặn không được tiêm quá ba, bốn ống một ngày.
- Ôi dào! Ổng mà bị bệnh như bác thử coi ổng có ý kiến khác ngay không.
Chịu thua, nàng lại đi chuẩn bị một mũi tiêm khác. Ông già Lockwood rên một tiếng to hơn làm nàng giật mình và đánh rơi ống thuốc. Nàng đưa mắt tìm nhưng không thấy, đành lấy hai ống thuốc còn lại hút vào ống tiêm. Tiêm xong, nàng mỉm cười nói: lần này thì chắc bác sẽ ngủ được. Nhưng ông lão thiếu tin tưởng, lắc đầu và nhắm mắt lại. Một lát sau, Angela tưởng ông cụ đã ngủ thiếp liền nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi ghế. Nhưng ông cụ lại mở mắt ngay. Nàng nói khẽ: “Cháu đi uống một tách cà phê và thay áo. Chỉ mười lăm phút thôi. Khi cháu quay lại, chắc là bác đã ngủ”. Ông cụ gật đâu, mỉm cười một cách rầu rĩ, nàng uống liền hai tách cà phê nguội rồi vội vã lên buồng riêng, cởi xiêm áo định tắm nhưng lại thôi vì mệt quá nàng sợ ngủ luôn trong bồn tắm. Nàng chỉ dội qua bằng nước vòi hoa sen rồi lau khô mình mẩy và mặc một tấm áo choàng ngắn đến nửa đùi và hở ngực. Nàng đi đôi giày vải và sau cùng khoác ngoài một áo dài ngủ, cúc cài cẩn thận đến tận cổ. Đi đến hành lang nàng gặp Edward.
- Đi qua buồng bác Henry tôi nghe tiếng rên. Em đã tiêm thuốc cho bác chưa?
- Ba ống rồi.
Edward lắc đầu, nhăn mặt nói:
- Để cho người ta đau đớn, thật vô nhân đạo. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện này với bác sĩ Foley.
- Hình như chẳng còn thuốc gì hơn moócphin nữa anh ạ.
- Thế thì phải tăng liều lượng lên. Theo lời ông bác sĩ thì bác chỉ còn sống được ít ngày nữa thôi. Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy ông cụ đau đớn quá. Thà ổng chết sớm ít ngày còn hơn. Đêm nay nếu em thấy cần thì cứ tiêm thêm, đùng ngại.
Angela bước vào buồng. Ông lão mở mắt ra ngay. Ông khẽ nói:
- Ngửi thấy mùi xà phòng tắm của cháu, bác biết ngay mà!
- Khi cháu đi ra, có ai đến thăm bác không?
- Edward và Bruce có ló đầu vào nhưng bác giả vờ ngủ vì bác không thích chuyện trò với anh em nhà nó. Bọn hắn chỉ nhằm nhè vào cái món gia tài của bác mà bác thì cứ sống ngắc ngoải, không chịu chết cho.
- Đừng nói thế bác! Các anh ấy cũng thương bác nhưng không bộc lộ ra đấy thôi!
- Họ thương cái gia tài của bác chú gì! - Ông lão nói mỉa mai - Nhưng chúng cứ đợi đấy. Sẽ chưng hửng!
Bỗng ông lão nói sang chuyện khác:
- Cháu không thấy căn phòng này nóng hay sao? Cháu cởi áo ngủ ra đi.
Angela đồng ý một cách hồn nhiên. Nàng cởi áo ngoài vắt lên thành ghế. Ông già nhìn nàng và nói:
- Cháu có cái áo sơ-mi mặc đêm đẹp nhỉ!
Cô gái mỉm cười, xoay người một vòng rồi hỏi:
- Bác thích sao?
- Thích chứ! Cho bác một cốc nước đi.
Nàng đi đến cái bàn con, trên có để bình nước và một cái cốc.
Ánh sáng dọi vào, xuyên qua tấm áo trong bóng nàng mặc làm nổi bật những đường nét kiều diễm trên cơ thể nàng. Nhưng nàng không hề suy nghĩ gì và vẫn một cách hồn nhiên nàng mang cốc nước lại cho người bệnh. Nàng cúi người xuống, nâng nhẹ chiếc gối. Lợi dụng tư thế gần gũi đó, ông lão đặt một tay lên vú nàng và vuốt ve đầu núm vú.
- Bác!
Nàng kêu khẽ nhưng vẫn để nguyên tư thế.
- Cháu nằm xuống đây với bác - Ông lão khẩn khoản - May ra nhờ đó mà bác đỡ cơn đau trong chốc lát.
Trước lý do xúc động ấy nàng đành xuôi lòng và nằm xuống.
- Lúc này bác giống như ông vua già Salomon cần hơi nóng của gái trinh để sưởi ấm, cháu ạ!
Hai người nằm với nhau một giờ đồng hồ. Tay ông lão nhẹ nhàng mân mê đôi vú rắn chắc và cái bụng mỏng lép của cô gái trẻ. Ông lão nằm nhắm mắt, mơ màng nhớ lại bao ký ức xa xưa: ngoài công việc ra ông đã mải mê theo đuổi đàn bà cho nên mãi đến bây giờ ông vẫn không có vợ, chỉ vì nhiều đàn bà quá, ông không quyết định lấy ai! Đằng sau đôi mi mắt nhắm kín kia là hàng loạt khuôn mặt phụ nữ đang diễu qua: nào là Wendy, Jennifer, Susan, Andrey, Elaine, Clara... và còn bao nhiêu tên cô gái khác nữa mà ông không nhớ ra nhưng vẫn còn đọng lại trong ký ức cái miệng, màu tóc, đôi vú... và những chi tiết độc đáo khác.
Bỗng một cơn đau dữ dội kéo ông lão trở về thực tế đau buồn. Cái bệnh ác nghiệt cứ bám chặt lấy ông. Tuy vậy ông vẫn cố nằm yên để tận hưởng những giây phút êm ái. Nhưng khốn khổ thay! Cơn đau không dịu bớt mà còn mãnh liệt hơn. Ông nghiến răng, bặm miệng lại để không bật ra tiếng kêu rên. Angela cảm nhận thấy có cái gì khang khác vội đứng dậy, mắt còn ngái ngủ vì nàng đã lim dim.
- Tiêm cho bác một mũi, mau lên cháu!
Như người trong mộng, Angela thẫn thờ đi lại tủ, mở hộp thuốc mới mua ra, lấy hai ống, cắt đầu và hút thuốc vào ống tiêm. Tiêm xong, nàng vứt cả ống tiêm vào sọt rác rồi khoác áo dài ngủ vào. Mấy phút sau, nét mặt ông lão thư dãn dần, ông nói lẩm bẩm, giọng hơi ríu lại: “Cám ơn Angela! Lần này chắc bác ngủ được”. Rồi cô gái trẻ đến ghế ngồi và dụi mạnh hai mắt. Chưa bao giờ nàng thèm ngủ như vừa rồi! Có lúc nàng định xuống bếp để uống một tách cà phê nhưng nàng không dám rời ông lão. Nàng nhìn vào mặt ông đã thấy ông ngủ yên thực sự, nàng lộ vẻ mừng. Từ hai tháng nay, chưa bao giờ nàng thấy ông lão được thanh thản như lúc này. Nàng nghĩ bụng: “Ta đi ngả lưng một chút, nếu bác gọi thì ta lại dậy ngay thôi”.