ây giờ thế chiến và những vấn đề thời chiến đã lùi vào dĩ vãng, tôi nghĩ mình có thể yên tâm tiết lộ cùng mọi người một việc mà ông Poirot, bạn tôi có lần dự phần giải quyết sự khủng hoảng của chính phủ. Bí mật này đã được giữ kín như bưng. Không một chút nào của sự việc tới tai báo chí được. Nhưng bây giờ điều đó không cần thiết bởi vì thời kỳ bảo mật cũng đã qua rồi. Tôi thấy mình có bổn phận làm cho cả nước Anh biết được một tí công lao của người bạn nhỏ con mà rất quái lạ của tôi, người có bộ óc phi thường đủ khả năng ngăn chặn mọi tình huống tai họa xấu nhất.Một hôm sau khi ăn tối... Tôi không muốn nói rõ hôm đó là ngày nào... chỉ có thể cho biết đó là một ngày trong thời gian có cuộc hòa đàm làm kẻ thù của nước Anh kêu như vẹt, ông Poirot và tôi đang ngồi trong phòng của ông ấy. Sau khi được giải ngũ, tôi đảm trách công việc tuyển quân nên tôi thường có thói quen tạt qua chỗ ông Poirot mỗi chiều sau bữa ăn tối để nghe ông ta nói về rất nhiều câu chuyện thú vị mà ông ta rành rẽ.Tôi dự định thảo luận với ông ta những tin tức giật gân của ngày hôm đó... cũng không có gì khác hơn là nguồn tin về một âm mưu ám sát ông David Mac Adam, Thủ tướng nước Anh. Tất nhiên là các tin bài trên báo về việc này đều bị kiểm duyệt. Mọi chi tiết thì không ai biết ngoại trừ việc Thủ tướng đã thoát hiểm một cách kỳ lạ, viên đạn chỉ sượt qua bên má của ông.Tôi cho rằng lực lượng cảnh sát đã thiếu cẩn thận đáng xấu hổ vì để cho một việc nhục nhã như vậy xảy ra. Tôi có thể hiểu rõ ràng bọn điệp viên Đức vô cùng không may trong vụ này. "Mac-Chiến đấu" - bí danh mà Đảng của ông đặt cho ông - đã đấu tranh quyết liệt và rạch ròi chống lại các xu hướng của những người theo chủ nghĩa hòa bình, cầu an.Ngoài cái việc ông ta là Thủ tướng Anh, ông còn là người Anh tại đất nước của mình, và để thay đổi phạm vi ảnh hưởng của ông ta chắc chắn phải cần tới một làn gió đủ sức ép và đầy nọc độc trong toàn thể nước Anh.Lúc đó ông Poirot đang lau chiếc vali màu xám của ông ta bằng miếng bọt biển. Không bao giờ tôi thấy có ở Hercule Poirot một anh chàng công tử cả. Gọn gàng và ngăn nắp là bản tính của ông ta. Bây giờ, giữa thứ mùi thơm của dung dịch dùng tẩy rửa, cũng đủ cho tôi biết rằng ông ta không chú ý gì lắm.- Chờ tôi ít phút nữa, tôi mới có thể tiếp chuyện anh được. Tôi còn mấy việc phải làm cho xong, vết dầu mỡ này... Quá bẩn... Tôi phải tẩy sạch nó đi... Thế đó! - Và ông ta dùng miếng bọt biển xát mạnh.Tôi mỉm cười và ngồi đốt thuốc hút.- Được chưa vậy? - Một hai phút sau, tôi hỏi.- Tôi đang giúp cho một... à, mà anh hay gọi là gì đấy nhỉ? "một phu nhân xinh đẹp", đúng rồi, để tìm cho ra ông chồng của bà ta. Đây là một vụ khó, cần có chiến thuật. Vì tôi có ý nghĩ rằng khi ông ta được tìm ra, ông ta chẳng vui gì đâu. Theo anh thì sao? Riêng tôi, tôi thông cảm với ông ta. Ông ta là người ý thức đến việc tự làm cho mình mất tích.Tôi cười lớn.- Cuối cùng thì vết bẩn của dầu mỡ cũng hết! Tôi sẵn sàng chờ nghe anh đây.- Tôi muốn hỏi ông, ông nghĩ thế nào về vụ mưu sát Thủ tướng Mac Adam?- Một trò trẻ con! Ông Poirot hùng hồn đáp lại - Người ta khó có thể thực hiện. Dùng súng trường để bắn thì sao thành công được. Chỉ ngày xưa người ta mới làm thế.- Hành động đã gần đạt kết quả - Tôi nhắc để ông ta nhớ lại.Ông Poirot vội vàng lắc đầu. Ông định trả lời thì bà chủ nhà thò đầu vào cửa và thông báo rằng có hai ông khách đang ở dưới nhà cần gặp ông ta.- Họ không cho biết tên, thưa ông. Nhưng họ nói có việc rất quan trọng.- Xin mời họ lên - Ông Poirot nói xong vuốt lại chiếc quần xám của mình đang mặc.Một phút sau, hai người khách bước vào phòng và tim tôi đập nhanh khi nhận ra ngay hai người đó là ông Estair, chủ tịch Hạ nghị viện và người cùng đi là ông Bernard Dodge, một thành viên trong Nội các Chiến tranh, và cũng như tôi được biết, họ là bạn rất thân của Thủ tướng.- Ông là ông Poirot? - Ông Estair hỏi. Ông bạn tôi khom người xuống cúi chào. Còn người khách quyền quý kia nhìn tôi ngần ngại - Tôi muốn nói chuyện riêng.- Ông có thể tự do nói chuyện trước mặt đại úy Hastings - ông bạn già của tôi trả lời và gật đầu ra hiệu cho tôi cứ ngồi lại - Anh ấy không tài giỏi lắm, nhưng tôi bảo đảm là anh ấy rất kín miệng.Ông Estair vẫn còn nghi ngại nhưng ông Dodge lập tức cắt ngang:- Thôi được, chúng ta bắt đầu đi... Đừng rào đón nữa. Thì giờ là vàng bạc mà.- Xin mời hai ông ngồi - Poirot nói một cách lễ phép - Mời ông ngồi vào ghế lớn này.Ông Estair nhìn thẳng Poirot vẻ mềm mỏng:- Ông biết tôi chứ?Ông Poirot mỉm cười:- Dĩ nhiên, thưa ông. Tôi vẫn đọc báo và thấy hình ông. Làm sao tôi không biết được?- Ông Poirot. Tôi đến tìm ông vì có một việc rất hệ trọng liên quan tới sự sống còn của một người. Và tôi cũng yêu cầu điều này cần giữ tuyệt đối bí mật.- Tôi không thể nói gì khác hơn một tiếng tôi là Hercule Poirot - Ông bạn tôi nói có vẻ khoa trương.- Việc này liên quan đến Thủ tướng. Chúng tôi đang gặp rắc rối tồi tệ.- Chúng tôi đang lo sốt vó - Ông Dodge phụ họa.- Vết thương nặng thêm phải không? - Tôi hỏi.- Vết thương gì?- Do đạn bắn.- Ô, đâu phải việc đó! - Ông Dodge kêu lên đầy khinh thường - Đó là chuyện cũ.- Như người bạn tôi đây vừa nói - Ông Estair tiếp - Vụ việc đó qua rồi. Rất may là chúng nó đã thất bại. Điều tôi có thể muốn nói ở đây là một âm mưu thứ hai.- Lại có một âm mưu thứ hai nữa sao?- Phải, nhưng nó không cùng một tính chất, ông Poirot à. Thủ tướng đã mất tích.- Cái gì?- Ông ấy đã bị bắt cóc.- Không thể nào! - Tôi ngớ ngẩn kêu lên.Ông Poirot ném về tôi một cái nhìn nghiêm khắc.Điều đó bảo tôi rằng tốt hơn hết là tôi nên ngậm miệng lại.- Thật đáng buồn là những việc có vẻ như không thể nào có được, nhưng thực tế đã xảy ra - Ông Dodge buồn bã nói.Ông Poirot nhìn ông Dodge:- Xin ông cho biết mọi việc xảy ra trong thòi gian nào, thưa ông? Ông nghĩ thế nào về việc đó?Hai ông khách nhìn nhau, rồi ông Estair nói:- Ông có nghe nói gì về Hội nghị các đồng minh sắp tới không, ông Poirot?Ông bạn tôi gật đầu:- Vì nhiều nguyên nhân tất yếu, không có chi tiết nào về thời gian và địa điểm diễn ra cuộc hội nghị được tiết lộ cả. Dĩ nhiên nó không được phổ biến cho phía báo chí, nhưng thời điểm thì có một số rất ít các nhà ngoại giao đã được biết. Cuộc họp sẽ diễn ra chiều ngày mai, thứ năm tại Versailles. Bảv giờ ông cũng cần được biết tình hình tồi tệ này như thế nào. Tôi không giấu giếm ông về sự có mặt của Thủ tưởng tại hội nghị đó là một nhu cầu sống còn của đất nước. Hệ thống tuyên truyền của phe chủ trương hòa bình do bọn điệp viên Đức khởi xướng và chỉ đạo đang hoạt động mạnh. Nhưng quan điểm chung cho rằng muốn xoay được ý đồ của hội nghị rất cần có bản tính mạnh mẽ của cá nhân Thủ tướng. Sự vắng mặt của ông có thể làm thay đổi trầm trọng mọi kết quả... như dẫn tới một nền hòa bình bệnh hoạn và dễ chết non. Bây giờ chúng ta không có người nào đủ sức để thay thế ông ấy ở chỗ đó được. Chỉ một mình ông ấy mới có thể đại diện cho nước Anh mà thôi.Nét mặt của ông Poirot bỗng trở nên nghiêm nghị:- Và ông cho rằng việc bắt cóc Thủ tướng là âm mưu trực tiếp ngăn chặn sự có mặt của ông ấy tại Hội nghị phải không?- Tôi hoàn toàn tin như thế. Ông ấy đã sẵn sàng có mặt tại Pháp vào thời điểm đó.- Cuộc họp tiến hành chưa?- Vào chín giờ tối mai.Ông Poirot rút chiếc đồng hồ trong túi áo ra.- Bây giờ là chín giờ kém mười lăm.- Còn hai mươi bốn giờ nữa - Ông Dodge nói đầy vẻ lo âu.- Và mười lăm phút - ông Poirot bổ sung - Đừng bỏ quên mười lăm phút, thưa ông... nó có thế rất hữu ích. Bây giờ xem nào, việc bắt cóc xảy ra tại Anh hay tại Pháp?- Tại Pháp. Thủ tướng Mac Adam đã sang Pháp sáng nay. Ông sẽ ở tại nhà khách của Bộ Tổng Tư lệnh tối nay, và ngày mai mới đến Paris. Ông ấy đã qua eo biển bằng tàu khu trục. Ở Boulogne có xe của Tổng hành dinh và người của Bộ Tổng tư lệnh ADC ra đón.-Thế à?- Phải, họ đi từ Boulogne... nhưng không bao giờ tới nơi.- Cái gì?- Ông Poirot, đó là xe của người giả danh ADC. Chiếc xe thực của ADC được tìm thấy ở con đường gần bờ biển, còn tài xế và viên sĩ quan bị trói và bịt miệng.- Thế chiếc xe giả...?- Vẫn còn trong bóng tối.Ông Poirot có một cử chỉ thiếu kiên nhẫn.- Lạ thật! Chắc chắn nó không thể thoát khỏi sự lùng soát lâu được.- Thế nên chúng ta phải suy nghĩ, vấn đề là cần tổ chức lùng sục cho kỳ thôi. Một phần nước Pháp đang ở trong tinh trạng thiết quân luật. Chúng ta thừa sức tin rằng chiếc xe đó không thế đi đâu xa mà không bị chú ý. Cảnh sát Pháp và người của Sở Scotland Yard cũng như quân đội cũng đang tập trung tối đa. Điều đó, giống như ông nói, vậy là rất lạ lùng... bởi vẫn chưa khám phá ra điều gì.Cùng lúc này có tiếng gõ cửa và một sĩ quan trẻ bước vào, cầm theo một phong bì nặng đã được niêm phong, trao tận tay ông Estair.- Từ Pháp gửi đến, thưa ông và tôi mang nó tới đây ngay theo lời ông dặn.Ông ta vội vàng mở phong bì và rồi thở dài thườn thượt. Viên sĩ quan trẻ vội rút lui.- Đây là tin mới nhất! Bức điện đã được mã hóa. Người ta vừa tìm thấy chiếc xe thứ hai đó rồi. Daniels, người thư ký riêng của Thủ tướng bị chụp thuốc mê, bị trói và bịt miệng, tại một cánh đồng gần c.... Anh ta không nhớ ra điều gì nữa, ngoại trừ việc biết rằng mình bị không chế từ phía sau tới, lên mũi và miệng làm cho anh ta không thể chống cự gì được. Cảnh sát tin rằng anh ta khai báo chân thực.- Và họ không tìm thấy gì nữa sao?- Không.- Không thấy xác Thủ tướng chứ? Được rồi, còn nhiều hy vọng. Nhưng điều đó rất lạ. Tại sao bọn này cố tâm hạ sát Thủ tướng sáng nay còn bây giờ chúng phải vất vả làm bao nhiêu chuyện mà vẫn để ông ấy được sống?Ông Dodge lắc đầu.- Chỉ một điều có thể đáng tin thôi. Đó là bọn chúng quyết tâm làm mọi giá để ngăn ông ấy dự cuộc họp này.- Nếu mỗi người vận dụng hết khả năng, Thù tướng của chúng ta cũng sẽ có mặt tại cuộc hội nghị đó. Chúa Trời sẵn sàng ra tay đúng lúc. Bây giờ, thưa hai ông, xin vui lòng thuật lại cho tôi biết mọi chuyện... ngay từ đầu. Cũng như tôi rất muốn biết về vụ bắn trật sáng nay.- Tối hôm qua, Thủ tướng có sự tháp tùng của một trong số những thư ký của ông, đó là đại úy Daniels...- Cũng là người tháp tùng theo ông ấy đi Pháp, chứ gì?- Đúng vậy. Như tôi vừa nói, họ đi xe xuống Windsor, ở đó Thủ tướng là người khách số một. Sáng sớm hôm nay, ông ấy trở về thành phố, và cuộc mưu sát xảy ra trên đường ông ấy trở về.- Xin lỗi, cho tôi được phép ngắt lời ông một tí. Đại úy Daniels là ai vậy? Ông có biết gì về lý lịch người này không?Ông Estair mỉm cười;- Tôi đã nghĩ là rồi ông cũng sẽ hỏi tôi điều ấy. Chúng tôi không biết gì về anh ta đâu. Thành phần gia đình của anh ta không có gì đặc biệt. Anh ta phục vụ trong quân đội Anh, lại là người có năng lực tộtbực của một thư ký riêng, dễ được chấp nhận nhất bởi vì anh ta biết nhiều ngôn ngữ. Tôi biết anh ta có thể nói lưu loát bảy thứ tiếng. Đó là lý do để Thủ tướng chọn anh ta cùng đi với mình sang Pháp.- Anh ta có bà con gì ở Anh không?- Hai bà cô. Một bà là Evarald, đang sông ở Hampstead, còn người kia là cô Daniels sống gần Ascot.- Ascot ư? Chỗ ấy rất gần Windsor, phải vậy không?- Điểm này ít ai nhận thấy. Nhưng nó cũng đâu đem lại chút ánh sáng nào.- Được rồi, ông có thấy rằng đại úy Daniels là đáng ngờ lắm không?Có một chút gi đó như là cay đắng trong giọng nói của ông Estair khi trả lời:- Không đâu, thưa ông Poirot. Trong những ngày này, tôi rất ngại khi phải nói tôi nghi ngờ ai đó.- Thật là tốt. Nào, thưa ông, tôi hiểu rằng luôn luôn Thủ tướng phải được sự bảo vệ nghiêm ngặt của lực lượng cảnh sát để sẵn sàng đối phó với bất cứ cuộc tấn công nào vào ông ấy, điều đó là cần chứ phải không?Ông Estair cúi đầu xuống.- Đúng thế thật. Xe của Thủ tướng đi theo xe chở những thám tử mặc thường phục. Ông MacAdam đâu biết trước những phòng xa này. Bản chất ông ấy là người không biết sợ cái gì, ông ấy có thể vì thế mà cấm đoán tất cả những nhân viên này khi biết có họ cùng đi theo để bảo đảm an toàn cho ông. Nhưng đương nhiên là cảnh sát phải làm hết chức trách của họ. Thực tế lái xe của Thủ tướng cũng chính là một nhân viên tình báo CID tên O'Murphy.- O'Murphy hở? Đó là tên của người Ái Nhĩ Lan đúng không?- Đúng.- Đến từ vùng nào vậy?- Tôi tin rằng từ County Clare.- Tôi đã rõ, xin cứ tiếp tục, thưa ông.- Thủ tướng trở về London, chiếc xe thứ hai vẫn luôn theo sát xe trước. Nhưng bất ngờ, vì lý do nào đó không hiểu được, xe chở Thủ tướng lạc khỏi đường chính.- Và đó là chỗ đường cong chứ? - Ông Poirot ngắt lời.- Đúng... nhưng sao ông biết?- Ồ. Tất nhiên là phải như thế! Xin mời ông nói tiếp.- Vì lý do nào đó không hiểu được. - Ông Estair lặp lại - Xe chở Thủ tướng lạc khỏi đường chính. Xe cảnh sát không được thông báo gì về sự trệch hướng này nên vẫn tiếp tục chạy trên xa lộ. Chỉ vào một khoảng ngắn của đuờng nhỏ, xe của Thủtuớng bất ngờ bị một đám người mang mặt nạ chận lại. Người lái xe...- Cái anh chàng O'Murphy gan cùng mình ấy! - Ông Poirot lẩm bẩm với dáng điệu nhiều suy nghĩ.- Người lái xe lùi xe lại nhưng vướng vào một bụi rậm. Thủ tướng đưa đầu ra ngoài cửa sổ. Tức thì có tiếng súng nổ... rồi một phát nữa. Phát súng thứ nhất đã làm xước má của Thủ tướng, còn phát thứ hai không biết nhằm vào đâu. Gã lái xe bấy giờ nhận ra nguy hiểm, anh ta phóng xe lạng lách khỏi đám người kia.- Vậy là thoát nạn! - Tôi thốt lên mà rùng mình.- Thủ tướng Mac Adam từ chối không để làm quan trọng hóa vết thương của mình. Ông tuyên bố nó chỉ là một vết xước. Ông đến một bệnh viện ngoại thành băng bó vết thương. Tất nhiên là ông cũng không nói ra lời nào về sự việc và danh tánh mình. Ông trở về cũng đúng theo kế hoạch ấn định, đi thẳng đến Charing Cross, nơi một chuyến tàu đặc biệt đi Dover đang chờ sẵn, còn cảnh sát thì được báo cho biết những gì xảy ra với Thủ tướng, qua thư ký riêng Daniels, rồi Thủ tướng khởi hành sang Pháp. Tại Dover, ông lên chiếc khu trục hạm cập bến chờ ông. Còn tại Boulogne, như ông cũng biết rồi đó, chiếc xe giả danh đến đón ông ấy, và chính xác các chi tiết là như vậy.- Đó là tất cả những gì ông phải nói với tôi đấy chứ?- Phải, còn có một việc rất khác thường.- Vâng, tôi xin nghe.- Xe chở Thủ tưởng cũng không trở về sau khi đưa Thủ tướng đến Charing Cross. Cảnh sát cần gặp phỏng vấn O'Murphy nên họ đã khẩn cấp truy tầm ngay. Chiếc xe được tìm thấy đang đậu bên ngoài một quán ăn ở Soho, địa điểm được coi là chỗ tụ họp của điệp viên Đức.- Còn anh chàng lái xe?- Gã lái xe cũng không biết ở đâu. Anh ta cũng mất tích.- Thế là - Poirot nghĩ ngợi - Có hai vụ mất tích. Thủ tướng thì tại Pháp còn O'Murphy thì tại Lon- don.Ông ta nhìn ông Estair, người tỏ ra đang có quá nhiều thất vọng.- Tôi chỉ có thể nói với ông, ông Poirot, rằng nếu hôm qua có ai bảo tôi rằng O'Murphy là kẻ phản bội thì tôi đã cười vào mặt người ấy rồi.- Còn hôm nay?- Hôm nay tôi không biết phải nghĩ cái gì nữa.Ông Poirot gật đầu nhẹ. Ông ta lại nhìn đồnghồ của mình một lần nữa.- Thưa hai ông, tôi biết rằng tôi có toàn quyền hành động theo mọi ý nghĩ. Tôi có thể đi đến nơi tôi chọn lựa, nhưng tôi phải chọn cách nào đây?- Dễ thôi. Có một chuyến xe lửa đặc biệt sẽ đi Dover trong vòng một giờ, chở theo đội quân của Sở Scotland Yard. Ông sẽ đi cùng các sĩ quan quân đội và người của cơ quan tình báo CID, những người này sẵn sàng trợ lực theo sự yêu cầu của ông. Ông hài lòng chứ?- Tạm đủ. Còn một câu hỏi trước khi các ông ra về, thưa ông. Cái gì khiến ông đến gặp tôi? Tôi là tên vô danh tiểu tốt ở đất nước này mà.- Chúng tôi được người ta giới thiệu về ông như một con người lỗi lạc của đất nước ông đấy.- Như thế nào ạ? Bạn cũ của tôi là Préfet.Ông Estair lắc đầu:- Có một người còn cao hơn Préfet. Một người nói ra một tiếng đã thành luật cho nước Bỉ... và điều đó sẽ được lặp lại! Đó là lời thề của nước Anh.Ông Poirot đưa tay để chào từ giã bằng động tác hết sức điệu bộ.- Thỏa thuận vậy nhé! À, nhưng Chúa đâu có quên... thưa các ông, tôi, Hercule Poirot sẽ phục vụ các ông hết sức tận tụy. Thượng đế làm cái gì cũng đúng lúc cả. Nhưng câu chuyện này còn nhiều mập mờ đây, khá mập mờ... Tôi chưa thể thấy hết.- Phải đấy, ông Poirot - Tôi vội nói ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng hai vị khách - Ông nghĩ gì chứ?Ông bạn tôi bận xếp đồ vào vali nhỏ bằng những động tác mau lẹ, đầy khẩn trương, ông ta lắc đầu suy nghĩ.- Tôi cũng chưa nghĩ ra cái gì nữa. Đầu óc tôi bây giờ trống rỗng.- Thế sao ông lại nói bọn này chỉ bắt cóc ông ấy, trong khi cho một phát vào đầu có phái gọn hơn không? - Tôi thắc mắc.- Xin lỗi, anh bạn, nhưng tôi đâu có nói vậy. Đó chỉ vì không có gì đáng nghi hơn là việc chúng chỉ bắt cóc ông ấy mà thôi.- Nhưng tại sao?- Bởi vì họ không chắc chắn gây được sự hoang mang. Đó là một lý do. Nếu Thủ tướng bị giết, thì sẽ là một tai họa khủng khiếp, để dẫn tới một tình trạng đối đầu. Nhưng bây giờ anh thử phân tích xem. Liệu Thủ tướng sẽ có mặt trở lai hay là không? Ông ấy chết hay sống? Không ai biết gì, cho tới khi người ta nhận ra đươc hành vi của chúng. Và, như tôi nói với anh, do sự không chắc chắn gây được tiếng vang, bọn này đã tính một cách khác hơn. Lần này, nếu bọn bắt cóc bí mật giữ ông ấy ở đâu đó, họ có thể tiến hành yêu sách với cả hai bên. Chính phủ Đức không thể là người trả tiền một cách thoải mái, theo một qui luật, nhưng cũng không thể không nghi ngờ rằng họ sẽ sẵn sàng bỏ ra một khỏan tiền lớn trước một vụ trọng đại như thế này. Thứ ba, bọn này phải tìm cách chạy xa mọi rủi ro của cái giá treo cổ. Thế là quyết định xem, việc của bọn chúng là chỉ nên bắt cóc mà thôi.- Được rồi, nếu chúng chỉ nghĩ vậy thì tại sao lúc đầu chúng đã định ám sát ông ấy.Ông Poirot tỏ vẻ tức bực:- À, đó là cái tôi không hiểu được! Cũng khó mà giải thích nổi... Toàn chuyện ngu ngốc. Bọn chúng đã dàn xếp (cũng có thể là một sự dàn xếp hoàn hảo) cho vụ bắt cóc này, và chúng chỉ chưa bị đẩy vào tình huống hiểm nghèo bằng một cuộc tấn công đầy kịch tính, như trên màn ảnh, giống như thật. Đó là tất cả những gì có thể tin đối với vụ này, với một bọn người mang mặt nạ, cách thủ đô London hai mươi dặm.- Có lẽ chúng đã có hai âm mưu riêng biệt và cứ thế mà hành động bất kể âm mưu kia thực hiện được hay không được. Tôi phỏng đoán.- À, không phải đâu, bởi như thế thì sẽ bị trùng hợp! Còn vấn đề này nữa... Ai là kẻ phản bội đây? Gì thì gì, trong vụ đầu, thật rõ ràng là có kẻ làm nội gián. Nhưng là ai? Daniels, hay là O'Murphy? Phải là một trong hai người này, hoặc là vì sao chiếc xe lại không chạy trên đường chính? Chúng ta không thể tin rằng Thủ tướng đồng tình trong vụ mưu sát ông ấy! Tự ý O'Murphy hành động hoặc do Daniels bảo anh ta làm như thế.- Tin rằng chính O'Murphy chủ động thì đúng hơn.- Phải, bởi nếu vì Daniels ra lệnh lái đi như thế thì Thủ tướng đã nghe thấy, tất nhiên ông ấy phải hỏi lý do chứ. Nhưng cũng có quá nhiều câu hỏi "Tại sao" trong vụ này, và chúng gần như mâu thuẫn với nhau. Nếu O'Murphy là người trung thực, tại sao anh ta lái xe khỏi đường chính? Nhưng nếu anh ta là kẻ xấu, tại sao anh ta lại mau chóng lái xe đi sau hai phát súng nổ... vì làm như vậy là anh ta giúp cho Thủ tướng dễ dàng thoát hiểm? Rồi, trở lại với nhận định cho rằng anh ta là một người trung thực, thì tại sao anh ta thình lình lái xe rời khỏi Charing Cross để tới một nơi được coi là điểm hẹn của bọn điệp viên Đức?- Tôi thấy khó hiểu quá - tôi nói.- Chúng ta thử nhìn vụ việc này cho có hệ thống coi. Có cái gì để chúng ta xem là chống lại hai người đàn ông này? Trước hết, là O'Murphy. Lý do chống anh ta là việc anh ta lái xe khỏi đường chính thì rất đáng nghi ngờ trong khi anh ta là một người Ái Nhĩ Lan đến từ County Clare, anh ta lại biến mất theo cái kiểu không ai hiểu nổi. Còn điều không chống lại anh ta là anh ta nhanh chóng lái xe đi, giúp Thủ tướng ra khỏi cho nguy hiểm, anh ta còn là người của Sở Scotland Yard, và điều đáng lưu ý là anh ta được phân công về lái xe cho Thủ tướng bởi một thám tử tuyệt đối trung thành. Đối với Daniels thì ít thấy có điều gì chống lại anh ta, ngoại trừ việc người ta không biết gì nhiều về lai lịch của anh ta bằng việc coi anh ta là một người Anh giỏi giang vì biết nhiều thứ tiếng! (Xin lỗi anh nhé, anh cũng đâu phải người xấu vì anh biết nhiều thứ tiếng!). Điều không chống lại Daniels là việc anh ta đã bị chụp thuốc mê, bị bịt miệng và trói tay... có thể để ta tin được rằng anh ta không dính gì với vụ này.- Anh ta có thể tự trói tay, bịt miệng mình để đánh lạc hướng mọi nghi ngờ.Ông Poirot lắc dầu:- Cảnh sát Pháp không bao giờ nhận xét sai trong mấy việc này. Hơn nữa, dù anh ta có đạt được mục đích, Thủ tướng bị bắt cóc mà vẫn an toàn, thì sẽ không có điểm nào hay ho về sau này cho anh ta. Dĩ nhiên, có thể kẻ đồng lõa đã chụp thuốc mê và trói anh ta, nhưng tôi cũng chưa thấy mục đích họ làm thế làm gì. Không có lợi gì cho anh ta trong trò khổ nhục đó vì làm như vậy thì khi vụ việc này của Thủ tướng được làm rõ, anh ta cũng sẽ bị trói và theo dõi chặt chẽ.- Biết đâu anh ta muốn làm cho cảnh sát có nhận định sai từ ban đầu.- Được rồi, tại sao anh ta không làm thế ư? Anh ta nói rõ đầu tiên mình bị chụp cái gì đó lên mũi và miệng, và anh ta không còn biết gì nữa. Điều đó không sai đâu. Có thể tin lời nói của anh ta là chân thực.- Đồng ý - Tôi nói và nhìn đồng hồ - Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên ra bến tàu. Ông có thể tìm ra dấu vết này ở Pháp.- Rất có thể, anh bạn ạ, nhưng tôi vẫn nghi ngờ về điều đó. Thật hết sức lạ lùng là người ta chưa phát hiện chút tung tích nào của Thủ tướng ở trong vùng đó, một nơi không có chỗ để giấu ông ấy! Nếu lực lượng quân đội và cảnh sát của hai nước đã không tìm thấy ông ấy, thì tôi làm gì được đây.Đến Charing Cross, chúng tôi đã gặp ông Dodge.- Đây là thám tử Barnes ở Sở Scotland Yard và thiếu tá Norman. Hai người này sẽ hỗ trợ theo mọi xếp đặt của ông. Chúc ông gặp nhiều may mắn. Đó là một vụ việc tồi tệ mà tôi chẳng mong có bao giờ. Phải kết thúc thôi - Nói xong, ông ta vội vàng bỏ đi.Chúng tôi cùng nói chuyện phào với thiếu tá Norman, chẳng đâu vào đâu cả. Giữa đám người đang đứng trên bến, tôi nhận ra một ông bạn có gương mặt nhỏ quắt như chồn sương đang nói chuyện cùng một người cao lớn, thanh nhã. Ông ta chính là bạn của ông Poirot: thám tử Japp, được xem như một trong những sĩ quan tài giỏi nhất của sở Scotland Yard. Ông ta bước lại, mừng rỡ chào hỏi ông Poirot- Tôi có được biết là ông cũng tham gia nhiệm vụ này. Một việc đòi hỏi nhiều trí tuệ. Bọn chúng đã mang ông ấy đi quá xa. Nhưng tôi không tin rằng chúng có thể giấu kỹ ông ấy được lâu đâu. Chúng ta đã gửi người sang Pháp dầy đặc như lược chải chí. Chưa nói đến phía người Pháp. Tôi không nghĩ gì khác ngoài vụ việc đó trong những giờ phút này.- Đó là nếu ông ấy vẫn còn sống - Người thám tử to cao góp vào mấy tiếng bằng giọng điệu u ám.Japp xụ mặt xuống.- Phải... Nhưng dù gì đi nữa, tôi vẫn có cảm tưởng rằng ông ấy còn sống.Ông Poirot gật đầu.- Đúng vậy, đúng, ông ấy vẫn còn sống. Nhưng không biết có thể tìm thấy ông ấy kịp lúc hay không? Tôi cũng nghĩ như ông rằng bọn chúng không thể giấu ông ta lâu được.Tiếng còi tàu rúc lên, chúng tôi cùng chui vào khoang giường nằm. Con tàu nhanh chóng rời bến.Đó là một chuyến đi kỳ lạ. Nhưng người thuộc Sở Scotland Yard tập trung lại một nhóm. Bản đồ miền Bắc nước Pháp được trải ra, những ngón tay trỏ hối hả dò theo dấu hiệu những con đường và làng mạc. Mỗi người có một lý luận riêng. Ông Poirot bỏ mất cái tật nói nhiều của mình để ngồi nhìn thẳng về phía trước, và nét mặt của ông ta làm tôi liên tưởng tới một đứa bé đang bí trước một bài toán khó. Tôi ngồi nói chuyện với Narman, một người mà tôi coi là khá vui tính. Đến Dover, thái độ của ông Poirot càng làm tôi buồn cười hơn. Ông bạn nhỏ con cứ nắm chặt cánh tay tôi lúc ngồi trên tàu. Gió biển thổi mạnh.- Chúa ơi! - Ông ta thì thầm - thật là đáng sợ.- Can đảm lên chứ, ông Poirot - tôi bảo - Ông sẽ thành công. Ông sẽ tìm ra ông ấy. Tôi tin như vậy đó.- A, anh bạn. Anh hiểu lầm sự xúc động của tôi rồi. Chỉ vì sóng biển tàn nhẫn làm tôi khốn đốn đấy thôi! Biển-cả-đê-tiện... hành hạ người ta ghê thật.- Vậy hả? - Tôi nói rồi không biết làm gì hơn là ngồi yên.Tiếng máy tàu khởi động làm ông Poirot rên lên rồi nhắm mắt lại.- Thiếu tá Norman có tấm bản đồ miền Bắc nước Pháp đây, ông có muốn xem qua không?Ông Poirot lắc đầu, chán nản.- Đừng mà, đừng mà anh bạn. Buông tôi ra đi. Có anh, tôi nghĩ bao tử và đầu tôi cũng phải ổn thôi. Ông Laverguier có cách tuyệt diệu để khắc chế thứ Biển-cả-đê-tiện này. Cứ hít vào... rồi thở ra... chầm chậm thôi, cứ thế...nghiêng đầu từ trái sang phải... rồi đếm từ một đến sáu giữa mỗi lần hít thở.Tôi không để ý sự cố gắng tập luyện của ông Poirot để đi tới chỗ bàn viết.Khi chúng tôi đi vào hải cảng Boulogne, ông Poirot lại có vẻ thật giản dị, mỉm cười rất tươi và nói với tôi rằng phương pháp luvện tập của ôngLaverguier hữu hiệu, như có phép lạ.Ngón tay trỏ của Japp theo dõi những nét vẽ các đường trên bẳn đồ của ông ta.- Vô lý! Chiếc xe đi từ Boulogne... chỗ này đây, đã rẽ nhánh rồi. Này, theo ý tôi họ phải chuyển Thủ tướng sang một chiếc xe khác. Xem đi, có phải vậy không?- Được rồi - Thám tử to cao nói - Tôi sẽ trở lại bến tàu thôi. Mười ăn một, tôi dám cá cược rằng bọn chúng đã đưa ông ấy lên tàu.Japp lắc đầu.- Người ta đã đóng cửa và giới nghiêm toàn bộ khu vực cảng này. Đâu thể nào bọn chúng làm được điều đó.Trời sáng dần khi chúng tôi lên bờ. Thiếu tá Norman khều vào tay ông Poirot:- Có chiếc quân xa đậu ở đây để đón ông đấy, thưa ông.- Cảm ơn ông. Nhưng chờ tôi một lát. Tôi chưa có ý định rời cảng Boulogne này ngay.- Có chuyện gì không ông?- Không, chúng ta hãy vào trong khách sạn ở trước cảng này đã.Vừa dứt câu ông ta đã vội bước vào đó ngay, nói ra nhu cầu và được đưa lên phòng. Ba chúng tôi theo ông ta hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì hết.Ông nhanh chóng quay về phía chúng tôi:- Đó không phải là một hành động của một thám tử giỏi sao? Tôi hiểu hết ý nghĩ của các ông. Rằng là ông này phải có đủ năng lực. Ông này phải đi đi lại lại. Rồi ông này sẽ đổ nhào trên con đường bẩn thỉu và cố công tìm kiếm dấu vết cái bánh xe bằng một chiếc kính nhỏ xíu. Ông này phải tìm ra từng cái mẩu thuốc lá và các que diêm vứt đi hay sao? Đó là ý nghĩ của các ông chứ gì, đúng không?Đôi mắt của ông ta làm chúng tôi phải chú ý.- Nhưng tôi là Hercule Poirot... xin thưa với các ông rằng không phải như vậy đâu! Dấu vết của sự thật đang ở chỗ này đây! - Và ông Poirot gõ gõ vào đầu mình - Có các ông, tôi đâu cần phải rời khỏi London. Nó cũng đủ cho tôi cái khả năng ngồi yên tại mấy căn phòng của mình rồi. Mỗi vấn đề đều có chút chất xám ở trong đó. Những gì là bí mật và lặng im của bọn này chỉ chờ đến khi tôi nhớ tới một bản đồ để tôi đặt ngón tay lên một chỗ... và tôi nói... Thủ tướng đang ở đây! Như thế đây! Có phương pháp, có logic, người ta có thể hoàn chỉnh công việc của mình. Cứ đi đi lại lại nước Pháp như thế này một cách điên cuồng là một sai lầm lớn... đó chỉ là trò cút bắt của trẻ con thôi. Bây giờ, dù có khi là trễ, tôi vẫn vẽ vạch ra đường đi nước bước đúng hướng từ trong ý nghĩ đó. Này các bạn, tôi xin các ông hãy im lặng, tôi xin các ông đấy.Năm giờ liền, người đàn ông nhỏ con bạn tôi cứ ngồi lì bất động, trông mắt ông ta nhấp nháy như con mèo, đôi mắt xanh trời cho của ông ta cứ xanh thêm và trong thêm. Người của sở Scotland Yard không giấu thái độ coi thường. Thiếu tá Norman thì tỏ ra chán ngắt và buồn tẻ, còn tôi cứ nhìn thời gian trôi đi một cách lạnh lùng.Cuối cùng, tôi đứng lên rồi lặng lẽ tới bên cửa sổ. Công việc như đang trở nên một trò hề. Tôi kín đáo quan sát ông bạn của mình. Nếu ông ta đành bó tay... tôi thích ông ta thất bại vì sự lố bịch của tính cách ông ta. Tôi vơ vẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, theo dõi những cụm khói nhả ra từ chiếc tàu đang đậu bên bến cảng.Đột nhiên tôi như bị giật dậy từ tiếng nói của ông Poirot bên tôi.- Này các bạn, chúng ta đi thôi!Tôi quay lại. Một trạng thái thay đổi kỳ lạ trên mặt người bạn của tôi. Mắt Poirot mở to đầy kích động, ngực ông ta phồng căng lên hết cỡ.- Tôi giống như một thằng cha khờ khạo thôi, các bạn à! Nhưng cuối cùng tôi đã thấy ánh sáng.Thiếu tá Norman vội vàng bước ra cửa:- Tôi gọi xe- Điều đó chẳng cần thiết. Tôi không cần xe. Cảm ơn thượng đế đã cho biển lặng sóng vên.- Ý ông nói là ông sẽ đi bộ sao, thưa ông?- Không đâu, anh bạn trẻ. Tôi đâu phải là ông thánh Peter. Tôi thích vượt biển bằng tàu hơn.- Vượt biển?- Phải. Làm việc có phương pháp, người ta phải biết khởi sự từ chỗ bắt đầu. Và chỗ bắt đầu của vụ này là ở Anh. Vì thế, chúng ta trở về Anh mới phải.Lúc ba giờ chiều, chúng tôi lần nữa bước chân xuống sân ga Charing Cross. Trước mọi cử chỉ tỏ ý chê trách của chúng tôi, ông Poirot giả như người điếc, chỉ lặp đi lặp lại mãi là muốn không lãng phí thời gian thì chỉ có bắt đầu từ chỗ bắt đầu mà thôi, duy nhất chỉ có cách đó. Trên đường đi, ông Poirot thì thầm bàn bạc với Norman và về đến Dover, ông ta vội vàng gửi đi một bức điện tín.Nhờ có sự vụ lệnh đặc biệt của thiếu tá Norman, chúng tôi ra vào mọi nơi một cách dễ dàng, không mất thì giờ. Tại London, một chiếc xe cảnh sát lớn đang đợi chúng tôi cùng với những trinh sát mặc thường phục, một người trong đám này trao một tờ giấy đánh máy cho ông Poirot. Tôi ngước mắt nhìn Poirot và ông ta cho biết:- Danh sách các bệnh viện ngoại thành trong vòng bán kính phía tây London. về đến Dover tôi đã đánh điện để hỏi cái danh sách này.Xe chúng tôi phóng nhanh qua các đường phố London. Chúng tôi đến Bath Road, đi qua Hammersmith, Chiswick và Brentiorel Tôi bắt đầu thấy mục tiêu của chúng tôi. Qua Windsor, chúng tôi đến Ascot. Tim tôi đập nhanh. Ascot là nơi Daniels có bà cô sinh sống. Vậy là chúng tôi đang điều tra từ Daniels, không phải O'Murphy.Chúng tôi dừng lại trước một ngôi biệt thự rất ngăn nắp. Ông Poirot phóng ra khỏi xe và tới kéo chuông. Trong ánh sáng chiếu trên gương mặt ông ta, tôi thấy ông ta cau mày lại rất khó hiểu. Rõ ràng là ông ta có vẻ không hài lòng. Cửa mở, ông ta đi vào bên trong, một lúc sau đó ông ta trở ra, leo lên xe với cái lắc đầu. Những hy vọng của tôi đang chết dần. Lúc ấy đã hơn bốn giờ. Nếu như ông Poirot tìm thấy chứng cớ chắc chắn để kết tội Daniels, thì cái gì được coi là tốt đây, ngoại trừ việc moi được từ bọn này tin tức về địa điểm mà chúng giữ Thủ tướng ở tại Pháp?Một lần nữa trên đường quay về London chúng tôi đã bị trục trặc. Xe chúng tôi lần nữa lại rời đường lộ chính và dừng lại trước một tòa nhà nhỏ mà tôi không khó khăn gì để nhận ra đó là một bệnh viện ngoại thành. Tại mỗi nơi chúng tôi tới, ông Poirot chỉ mất vài phút nhưng ở từng chỗ dừng đó sự bảo đảm tìm đúng mục tiêu cứ lần lượt ỉu xìu.Ông ta thì thầm gì đó với Norman xong cuối cùng ông ta nói:- Đúng rồi, nếu anh rẽ trái, anh sẽ thấy họ chờ ở chỗ cầu.Chúng tôi tấp vào bên đường, tưởng như đi gần đến sự thất bại, tôi nhận thấy một chiếc xe đang đậu chỗ chúng tôi. Trong xe có hai người mặc thường phục. Ông Poirot bước xuống, đến nói chuyện với hai người này. Rồi chúng tôi hướng xe về phía Bắc, chiếc kia cũng chạy theo sát phía sau.Chúng tôi lại mất một ít thời gian, mục tiêu của chúng tôi đúng hơn là ở phía Bắc ngoại thành Lon-don. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà to lớn, tọa lạc trên khu đất riêng gần đường.Thiếu tá Norman và tôi rời khỏi xe. Ông Poirot và một trong số các thám tử đi tới cửa kéo chuông. Một cô gái giúp việc ăn mặc gọn gàng ra mở cửa. Người thám tử nói:- Tôi là sĩ quan cảnh sát. Tôi có lệnh khám nhà này.Cô gái hét lên một tiếng và một người đàn bà trung tuổi xinh đẹp xuất hiện trước tiền sảnh.- Đóng cửa lại đi, Edith. Tao nghĩ má6y người này là bọn bất lương đấy.Nhưng Poirot đã nhanh chóng bước chân vào cửa, cùng lúc có tiếng còi thổi lên. Lập tức những thám tử khác cũng chạy túa vào khắp nhà và đóng cửa lại.Norman và tôi phải mất năm phút để tự nguyền rủa sự chậm chạp của mình. Sau cùng, cánh cửa được mở ra, người của chúng tôi khẩn trương áp giải ba tù nhân - người đàn bà ấy và hai người đàn ông.Người đàn bà và một trong hai người kia được đưa vào chiếc xe thứ hai. Người còn lại do chính Poirot đưa vào xe chúng tôi.- Tôi phải đi với những người kia, anh bạn. Nhưng cần quan tâm kỹ tới vị này. Anh không biết anh ta chứ gì, phải chưa? Để tôi giới thiệu với anh, đây là ông O'Murphy.O'Murphy! Tôi cứ há hốc miệng nhìn anh ta lúc chúng tôi cho xe chạy đi. Anh ta không bị còng tay nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ không tìm cách thoát thân. Anh ta ngồi nhìn thẳng về phía trước dường như kinh ngạc. Nhưng gì thì gì, Norman và tôi vẫn không khác đối thủ của anh ta.Tôi rất ngạc nhiên khi thấy xe vẫn chạy lên phía Bắc. Chúng tôi vẫn chưa trở về London. Điều đó tôi chưa hiểu lý do vì sao. Để rồi tự nhiên khi xe chậm dần lại, tôi nhận ra rằng chúng tôi đang đến sân bay Hendon. Tôi đã hiểu ý định của ông Poirot. Ông ấy muốn tới Pháp bằng máy bay.Đó là một ý tưởng tốt, nhưng về mặt nào đó, tôi cho là kém hiệu quả vì không khả thi. Gửi một bức điện tín có phải nhanh hơn không. Tất cả bây giờ là vấn đề thường mà. Ông ta phải tự biết dẹp bỏ tính kiêu hãnh của mình để lo việc cứu Thủ tướng chứ.Chúng tôi dừng xe lại, thiếu tá Norman bước ra và một người đàn ông mặc thường phục đã ngồi vào chỗ của ông ta. Norman trao đổi gì đó với ôngPoirot ít phút thì bỏ đi một cách vội vã.Tôi cũng hối hả bước ra khỏi xe nắm lấy cánh tay ông Poirot:“Tôi xin ông, ông bạn già! Chúng đã khai với ông về chỗ giấu người rồi phải không? Nhưng, xin ông nghe này, ông nên đánh điện qua Pháp ngay. Nếu ông muốn tự mình đi đến đó, ông sẽ bị trễ.Ông Poirot mất một hai phút nhìn tôi đầy ngạc nhiên;- Thật đáng tiếc, anh bạn tôi ạ. Có những chuyện không thể gửi qua điện tín được.Ngay lúc đó, thiếu tá Norman trở lại cùng vời một sĩ quan trẻ mặc đồ bay.- Đây là đại úy Lyall, ông ấy sẽ bay sang Pháp cùng với anh ấy. Anh ấy sẵn sàng bay ngay đấy.- Xin mặc đồ ấm vào, thưa ông! Viên phi công trẻ nói- Nếu ông thích, tôi có thể cho ông mượn tạm cái áo khoác.Ông Poirot nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm:- Phải, đã đến giờ... kịp lúc thôi. -Rồi ông nhìn lên, khom mình lịch sự trước người sĩ quan trẻ - Rất cám ơn, thưa ông. Nhưng tôi không phải là khách bay cùng với ông... mà là ông này đây.Nói xong ông nép qua một bên, một bóng người từ chỗ bóng tối bước ra. Đó là người đàn ông tù nhân thứ hai đi trên chiếc xe kia. Lúc ông ta đi qua chỗsáng đèn, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt: Đó là ông Thủ tướng!- Tạ ơn Trời, nói cho tôi nghe về chuyện đó đi.Tôi khẩn khoản nói với ông Poirot lúc tôi cùng ông ta và thiếu tá Norman ngồi trên xe trở về London.- Toàn bộ sự việc như thế nào, làm sao bọn chúng đã mang ông ấy về Anh được vậy?- Đâu có gì cần mang ông ấy trở về - Ông Poirot trả lời gọn lỏn - Thủ tướng không hề rời nước Anh. Ông bị bắt cóc trên đường từ Windsor về London.- Cái gì?- Tôi sẽ nói rõ. Thủ tướng ngồi trong xe, bên cạnh có người thư ký riêng. Bất ngờ một cái khăn tẩm thuốc mê chụp lên mặt ông ấy.- Nhưng ai làm việc đó.- Nhà ngôn ngữ học rất thông minh, đại úy Daniels đây! Ngay khi Thủ tướng đã bất tỉnh, Daniels cầm lấy ống nói chỉ đạo O'Murphy rẽ về bên phải và người tài xế này chẳng nghi ngờ gì nên vẫn làm theo. Đi xuống một con đường nhỏ được một đoạn có một chiếc xe lớn dừng trước đường, hình nhu bị hỏng gì đó. Người lái chiếc xe kia ra hiệu cho O'Murphy dừng lại. O'Murphy giảm tốc độ. Người lạ đi đến gần. Daniels nghiêng người ra ngoài cửa sổ, có thể bằng thứ thuốc mê cực mạnh như là ethychloride, động tác chụp thuốc mê được tái diễn lần nữa. Mấy giây sau, hai con người mê man này lập tức được đưa lên chiếc xe kia, việc đánh tráo hai người thật dễ.- Không thể tin được.- Có gì mà không đáng tin! Anh không thấy trên sân khấu người ta hóa trang những nhân vậy nổi tiếng giống đến không ai ngờ được sao? Và không có gì dễ hơn khi hóa trang thành một con người quen đối với công chúng. Nói rõ hơn là để hóa trang thành Thủ tướng nước Anhh còn dễ hơn hóa trang thành ông John Smith của Clapham. Còn với "con người thứ hai" O'Murphy thì không ai chú ý, sau khi Thủ tướng lên tàu anh ta đã lái xe đi đến một nơi khó tìm. Đó là anh ta đã lái từ Charing Cross đến chỗ hẹn của đồng bọn. Anh ta đóng vai O'Murphy đâu sợ gì kẻ nào đó thấy anh ta khác lạ, bởi 'Murphy đã biến mất rồi, và rất dễ cho người ta nghi ngờ và tim kiếm dấu vết của O'Murphy.- Nhưng người đóng giả thành Thủ tướng cũng được mọi người nhìn thấy.- Ông ấy đâu được thấy bởi những người thân quen. Và Daniels cũng dễ dàng che giấu tội lỗi của mình. Hơn nữa, gương mặt của ông ấy đã bị băng bó, và nếu có cái gì đó khác thường trong thái độ hoặc cử chỉ của ông ấy đã được người ta coi là do cú sốc vì âm mưu sát hại ông ấy mà ra cả. Ông MacAdam có thanh quản bị đau, vậy là ông ấy tất nhiên phải tiết kiệm lời nói càng nhiều càng tốt trước khi phải đọc một bài diễn văn quan trọng. Trò lừa dối này càng dễ dàng hơn khi ông ấy tới nước Pháp. Điều đó sẽ trở nên vô dụng và không khả thi nếu Thủ tướng chân chính của chúng ta tái xuất hiện. Cảnh sát của ta đã vội vàng vượt eo biển mà không ai buồn quan tâm gì đến chi tiết của vụ tấn công đầu tiên. Để qua mặt và để mọi người tin rằng việc bắt cóc đã xảy ra tại nước Pháp, Daniels cũng ngụy tạo ra việc bị trói và bị chụp thuốc mê.- Anh chàng đã đóng giả làm Thủ tướng thì sao?- Dĩ nhiên là anh ta phải cởi lốt ngay. Anh ta và tên lái xe giả có thể bị bắt giữ vì bị nghi ngờ về nhân thân, nhưng không ai tưởng tượng nổi vai trò thực sự của họ đã đóng trong màn kịch này, để rồi họ vẫn được thả ra vì thiếu bằng chứng.- Còn chính Thủ tướng thật?- Ông ấy và O'Murphy được chở thẳng tới ngôi nhà của bà Everard tại Hampstead mà Daniels gọi bằng cô. Thực tế thì bà ta là Frau Bertha Ebenthal - người mà cảnh sát từng truy lùng. Đó là một món quà rất có giá trị mà tôi đã tặng cho họ... là tôi không nói ra điều gì đối với Daniels! À, kế hoạch này cũng khá thông minh nhưng anh ta quên nghĩ đến sự thông minh của Hercule Poirot này.Tôi bỗng nghĩ ông bạn già của tôi có ngày cũng phải hối hận vì tính tự cao của mình.- Ông bắt đầu nghi ngờ sự thật trong vụ này từ lúc nào?- Khi tôi bắt đầu đi ngay vào việc... tự bản thân sự việc! Tôi không coi là có sự ăn khớp trong vụ mưu sát Thủ tướng bằng súng... nhưng khi tôi biết hậu quả có thực của vụ đó là Thủ tướng phải băng mặt khi đi sang Pháp. Tôi bắt đầu nhận ra vấn đề! Và khi tôi tới tất cả những bệnh viện ngoại thành từ Windsor đến London, tôi nhận được câu trả lời rằng họ không có băng bó cho vết thương trên mặt của ai như lời tôi tả. Thế là tôi đã chắc chắn! Những chuyện còn lại chỉ là trò chơi trẻ con đối với cái đầu của tôi!Buổi sáng hôm sau, Poirot đưa tôi xem bức điện tín mà ông ta nhận được. Không có nơi gửi và không có tên người gửi. Nội dung thật ngắn gọn: "Đúng giờ".Những tờ báo buổi chiều trong ngày đã đưa tin về hội nghị đồng minh. Các báo nhấn mạnh việc Thủ tướng David Mac Adam được cả hội nghị hoan hô, người đã đọc một bài diễn văn truyền cảm, gây được ấn tượng lâu dài và sâu sắc.