huở nhỏ, Nguyễn Hữu Cảnh rất mê bắt cá rô. Ở Nghệ An, cá rô rất nhiều. Anh em nhà Nguyễn Hữu và anh em nhà họ Đào hẹn hò nhau đi tát đìa, hôm đó đứa con gái nhỏ đòi theo. Nguyễn Hữu Cảnh chỉ đứng cách bờ ao vài mét, mấy người kia cười nhạo là đen mà còn sợ bị dính sình, nên cố ném vào người Hữu Cảnh. Thị Thừa ngồi ở trên bờ ao sen, cười ngây ngất chỉ mấy con cá rô đang mắc kẹt trên sình:- Huynh Cảnh...Ô...hô, con rô... Mấy đứa anh chê cá rô nhỏ không thèm bắt, cả bọn lao ra giữa đìa chụp lấy con ba ba lật ngửa bỏ vào cái lợp bằng tre. Nhóm trai trắng trẻo bắt khá nhiều cá lóc lớn, cá trê đen và còn đòi tìm nơi nào đó bắt thêm nữa.- Cảnh không chịu đi, anh em ơi tô sình thôi... Trước mặt con gái, Cảnh ráng mà giữ mình cho sạch sẽ. Mấy đứa anh ném sình bùn đầy người, Cảnh rửa ngay sợ Thị Thừa chê dơ. Nhưng bọn con trai biết tính ý, một đám kéo tới thoa sình bùn từ đầu tới chân, Hữu Cảnh như một con cá trê đen sì lì. Cảnh giận nhảy lên bờ đê, còn nói là về chứ không theo nữa:- Về đi!- đám lớn đuổi khéo, Cảnh tiếc về sớm cũng sợ Thị Thừa không theo.- Trời đang chuyển mưa, cá rô thích đẻ ở bờ đê...- Cảnh nhắc khéo và rủ rê Thị Thừa - Bắt cá rô dễ hơn là theo bọn họ, muội theo ta không? Trời đang chuyển mưa đầu mùa, Cảnh nói với Thị Thừa khỏi cần tắm. Nước mưa sẽ xối sạch sẽ, còn bắt được cá rô chạy trên đất cạn. Cả hai vui vẻ đi băng qua đồng cỏ, mưa bắt đầu rơi hạt. Cảnh lấy tay quàu tóc cho sình chảy xuống, Thị Thừa cũng tiếp kỳ cọ phía sau lưng. Hai đứa trẻ thấy hai con cá rô rượt nhau trên mặt cỏ, đuổi theo như cách thức truyền giống của loại cá này. Tiếng cười vui, quên đi mây đen càng lúc tới. Cả hai mới hay mình đi hơi xa, không biết mấy đứa anh trai đang ở đâu. Cảnh rủ Thị Thừa chạy vào căn chòi làm bằng lá chuối, phía dưới tán tre rộng. Hai đứa ngồi sát bên nhau cho ấm áp, Cảnh chín tuổi nên cũng đã biết mắc cỡ, biết nam nữ không gần gũi nhau nhiều. Thỉnh thoảng, ánh chớp lóe sáng lòa Thị Thừa sợ quá Cảnh ôm chặt để trấn an.- Về nhà thôi à!- Thị Thừa sợ. Cá rô nhảy lốc cốc trong lợp tre, nước mưa làm nó trôi theo hướng dốc. Cảnh không quan tâm nữa, phải men lần về nhà của Thị Thừa sưởi ấm thôi. Ở Nghệ An thường khi nắng gắt, sông suối khô cạn, đồng lúa cháy khô. Đến lúc mưa thì gió lốc cuồn cuộn, mưa xối xả như trút nước làm ngập lụt mọi nhà...Trong khi đó, ở túp lều tranh liêu xiêu của nhà họ Đoàn, nước mưa bắt đầu ngấm qua mái lá. Người đàn ông họ Đào nhìn mưa ào ào ngoài trời, xót ruột muốn ra kéo trâu vào chuồng. Bờ ruộng lập xập nước đang dâng trào, cuối cùng thì bờ đê cũng chịu thả nước qua đồng. Trong chốc lát, bờ ruộng không còn thấy đâu nữa. Bờ tre rung lắc, nghiêng nghiêng ngã đỗ. Nước ở mô, đang dâng lên từ ghềnh cao đổ xuống sông. Mấy thằng con cùng với mấy người con của Tướng Công Nguyễn Hữu Dật đi tát đìa bắt cá từ trưa, chắc đang núp tạm ở đâu đó. Người vợ đang cố đốt lửa để nấu nước. Lo Lắng nhìn vợ rằng, không biết các con có làm gì rầy rà với anh em nhà Nguyễn Hữu không? Xa xa ngoài đồng trống, mấy con trâu kêu gào vì trời đang sấm chớp. Nhà họ Đào nhơn nhớn, nét mặt ngờ nghệch. Lúc đầu thì có lo lắng thật, rồi bỗng chốc thấy nhà cửa vắng hoe. Mấy khi có trời mưa rỉ rả, nên có chút nổi hứng:- Mặc xác bọn chúng, bà lại đây...- Gớm rứa! Sáu con rồi mà cũng đòi... Người vợ nhà họ Đào vùn vằn một chút, rồi cũng đồng tình. Trong sự đồng tình ấy cũng có chút thở dài, kiếp người làm gì mà lại mắc mứu những cái tật truyền kiếp của tự nhiên, để rồi con cái lại sinh ra đàn đàn đống đống, khổ thân đàn bà. Trong mái nhà tranh lêu xiêu ấy, gió đàn đưa ngã nghiêng cũng có, mà do hai con người trong ấy cũng có. Núi đồi hoang vu, mái nhà tranh nằm heo hút không biết tự bao giờ. Thỉnh thoảng con người thắc mắc vì sao mình lại ở đây, cũng như họ thắc mắc rằng từ khi khai thiên lập địa, người ta cứ loay hoay với việc chung đụng với nhau thế này tự bao giờ? Người nhà họ Đào, cũng không biết vì sao mình ham thích quá quắc với vợ suốt, cứ hễ vắng vẻ là trong lòng sinh tình. Người nhà họ Đào là một người rất là ngu ngơ, đôi khi cũng không biết kiểu truyền giống của mấy con trâu nuôi ngoài đồng, mình có giống như vậy không. Người nhà họ Đào không biết vì sao mình sinh con, chỉ biết mỗi lần chung đụng với nhau như vậy thì một khoảng thời gian nào đó người vợ mang bầu. Đôi khi còn nghĩ là vợ ăn phải măng tre có đầy ấp ở sông suối Nghệ An, hoặc là ông Trời làm gì đó, mấy đứa nhỏ mới được đầu thai. Người đàn bà thì biết, tuy sinh đẻ nhiều nhưng cũng lo lắng:- Rứa! Có đẻ nữa thì đặt tên gì...- Có con Thừa, thì tới đứa tên Mứa...Chứ tê! Cảnh với Thị Thừa lần mò về gần tới căn chòi lá, nghe tên mình Thị Thừa nhìn vào trong rồi rụt lại. Cảnh cũng nhìn thấy hết, nên sợ quá dắt Thị Thừa đến sát ao.- Lấy sình thoa người huynh đi... Cảnh lấy đất bên cái ao, thoa khắp người. Thị Thừa cũng sợ quá, Cảnh móc sình lên là thoa ngay trên người Cảnh. Cảnh cứ nghĩ, mình bị sình bùn che lấp là mình không có thấy gì hết. Hai đứack="noidung1('noidung.aspx?tid=2qtqv3m3237nvntntnvnqn31n343tq83a3q3m3237nvn2n')" onMouseOut="#">Chương XVI