bố này gì con sao dạo này bố thường hay về muộn như thế bố lúng túng chỉ thỉnh thoảng thôi bố bận nhiều công việc tôi im lặng nhìn bố câu trả lời của bố khiến tôi thất vọng bố lảng sang nơi khác tránh cái nhìn như tra vấn của tôi ăn đi con thức ăn còn nhiều như thế này.. tôi lo lắngi bố không làm điều gì sai với mẹ con chứ bố vụng về để rượu vây ra áo ý con muốn nói điều gì bố không hiểu gì cả tôi muốn hét lên bố đã giấu con chuyện gì bố đã làm điều gì mờ ám có phải không nhưng tôi đã cố giữ bình tĩnh bố nên quan tâm đến mẹ nhiều hơn bố cười bố vẫn quan tâm đến mẹ con đấy thôi con không thấy cách đây vài hôm bố còn mua quà tặng mẹ là gì tôi nói khẽ mẹ cần có bố bên cạnh đó là món quà quý báu nhất đấy bố ạ bố im lặng uống rượu tôi nói con không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bố và mẹ nhưng theo cảm nhận của con dường như có một bức màn vô hình ngăn cách giữa hai người từ khi dọn đến nhà mới bố cười để che giấu sự bối rối tất cả chỉ là suy đoán chủ quan của con mà thôi bố mẹ vẫn vui vẻ đấy chứ im lặng một lúc bố nói tiếp tình yêu còn phụ thuộc vào tuổi tác và công việc nữa con ạ bố đã già rồi không còn đủ sức cháy rực đam mê như thời còn trẻ vả lại công việc nhiều quá bố thậm chí không có thời gian để thở nữa là dù sao bố cũng cám ơn con đã nhắc nhở bố hứa sẽ quan tâm đến mẹ nhiều hơn bố không về muộn nữa chứ bố uống cạn phần rượu trong cốc chị của con vẫn còn căm thù bố mẹ lắm phải không tôi im lặng bố rót rượu vào cốc chị con đày đọa bản thân là để trả thù bố mẹ đấy bố không thể hình dung chị con lại có một kết cục bi thảm như thế nếu đoán trước sự việc xảy ra bố đã hành động khác đi tiếc rằng không còn cơ hội nữa cho bố và bố không biết làm thế nào để chuộc lại những sai lầm của mình bố gục đầu im lặng vai run lên bần bật bố khóc tôi nắm lấy tay bố bố đừng tự trách bản thân nữa bố mẹ làm như thế chẳng qua là muốn tốt cho chị ấy con tin lúc nào đó chị Ngân sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ vết thương nào rồi cũng phải lành thôi bố ạ bố nói thều thào bố đang chờ đợi và hy vọng nhưng ngày ấy chừng nào mới đến hả con phải chăng chị con muốn bố mãi sống trong giày vò ân hận cho đến chết tôi cũng muốn nói với bố rằng tại sao bố không tha thứ cho anh Trực anh ấy đã khổ sở như thế nào khi phải sống trong sự ghẻ lạnh khinh bỉ của mọi người tại sao như thế hở bố anh ấy cũng là đứa con do bố mẹ dứt ruột đẻ ra bố chờ đợi sự tha thứ từ những đứa con trong khi bố lại không thể tha thứ cho con của mình lần đầu tiên sau nhiều năm luôn dậy muộn anh Trực đã khiến mọi người vô cùng bất ngờ là thức dậy từ sáng sớm lúc ấy tôi đang tâp thể dục giữa sân thì bố từ xa chạy đến và dừng lại thở dốc có chuyện lạ rồi con ạ tôi ngơ ngác chuyện gì vậy bố lâu lắm con mới thấy bố chạy bộ đấy chắc là mệt lắm hả bố ừ bỏ lâu chạy mệt thật con có thấy thằng Trực không tôi gật đầu có con vừa thấy anh ấy trên lầu bước xuống bố khôi hài nó dậy sớm để làm gì nhỉ chắc là tính chuyện cướp ngân hàng hay toan tính việc mờ ám đây chưa bao giờ bố thấy nó rời khỏi cái ổ chó trước bữa cơm trưa cả anh ấy đi làm đấy bố ngạc nhiên thốt lên đi làm à bố có nghe nhầm không nhỉ thằng vô tích sự ấy chẳng thể làm gì cho ra hồn cả bố cuộc với con không đầy một tuần nó sẽ nghỉ việc bản chất của nó là thích hưởng thụ và sống bám vào người khác mà ngữ ấy làm sao có người dám nhận chứ mẹ ngồi một chút rồi trở về phòng cấp cứu tôi muốn thăm anh Cường nhưng không thể chỉ một cử động nhỏ cũng làm tôi đau đớn tôi nói với chị Ngân anh Trực đi lại được không chị bố ngồi bệt trên cỏ nó làm việc gì con biết không chị Ngân gật đầu được anh Trực chỉ bị thương nhẹ nên đi lại dễ dàng tôi gật đầu anh ấy làm bốc xếp ở đại lý mỳ và sữa bố ạ tôi thắc mắc vậy tại sao anh ấy không đến thăm em anh ấy nằm cùng tầng trệt với em phải không bố “ ồ “ lên ngạc nhiên nó chịu làm những công việc nặng nhọc như thế à ai xin việc cho nó vậy con phải không chị Ngân nói ừ cùng tầng em Trực không dám tiếp xúc mọi người nguyên nhân thì em đã rõ rồi còn gì tôi lắc đầu không bạn của con đã xin hộ cho anh ấy bố còn nhớ Như Hảo chứ em không giận anh ấy chỉ thắc mắc tại sao anh ấy không đến thăm em bố ngẩn người một lúc rồi reo lên bố nhớ rồi có phải con bé là sinh viên cùng khóa với con có bố là giám đốc sở tài nguyên và môi trường không em phải hiểu và thông cảm cho anh Trực chứ cần có thời gian cho sự việc lắng xuống em ạ đúng đấy bố ạ anh Trực dắt xe ra cổng chị Lành đuổi theo cậu Trực trưa nay cậu có về ăn cơm không anh Trực lắc đầu không chị không phải phần cơm cho tôi đâu tôi sẽ ăn tại nơi làm việc chị Lành nói như vậy cũng tiện thấy cậu có công ăn việc làm tôi vui quá chừng nào cậu về anh Trực lắc đầu chưa biết có thể tôi về hơi muộn chừng nào cửa hàng đóng cửa tôi mới được phép về tôi thở dài cậu đừng uống rượu nữa nhé kẻo người ta đuổi việc cậu đấy anh Trực gạt đầu rồi cho xe phóng đi bố đứng dậy bước vào bên trong thay quần áo chuẩn bị đi làm buổi tối tập xong bài thể dục tôi về phòng khi đi ngang qua phòng của anh Cường tôi nghe tiếng mẹ từ bên trong vọng ra hãy còn sớm con ngủ tiếp đi tiếng anh Cường con không muốn ngủ mẹ đừng ép con có được không nửa đêm hôm qua mẹ thấy phòng con vẫn còn sáng đèn con đã làm gì đọc sách à không con lướt web lướt web à con thường truy cập vào những trang gì mẹ hỏi để làm gì đấy là chuyện riêng của con ừ thôi mẹ không hỏi nữa con còn tiền không hết rồi con chỉ ở nhà không đi đâu mà tiêu nhiều tiền thế con không bố thí cho ăn mày hay dùng tiền xếp tàu bay giấy đấy chứ giọng anh Cường gay gắt ô hay tiền của con được quyền sử dụng theo ý mình chứ mẹ giám sát con chuyện này nữa à nếu thế mẹ không cần cho tiền con nữa không ấy là mẹ hỏi vậy thôi để mẹ bảo chị Lành pha cà phê và mang điểm tâm đến con nhé con ăn món gì mẹ đi làm nhé con trai của mẹ tôi đi tắm qua loa rồi nhanh chóng thay quần áo đi học tôi dắt xe gần đến cổng thì có tiếng còi ô tô từ phía sau tôi nép qua một bên bố cho xe vượt qua và đưa tay vẫy vẫy tôi cũng vẫy tay chào bố chị Ngân đã rời nhà từ sáng sớm và mẹ bao giờ cũng là người rời khỏi nhà cuối cùng Quê anh có nhiều cầu khỉ không? cô gái nói. Nhiều lắm, đếm không xuể. Quê anh bốn bề là kênh rạch cầu khỉ có mặt khắp nơi. Cô gái reo lên thích thú: Thích nhỉ, em chưa bao giờ được đi cầu khỉ cả. Đi có khó không anh? Chàng trai đáp: Không khó, anh có thể nhắm mắt chạy qua một mạch nữa là. Dễ như vậy à, vậy mà mọi người bảo là rất khó làm em cứ lo. Chẳng việc gì phải lo cả nhưng em phải bỏ guốc ra kẻo rơi xuống sông. Em có biết bơi không? Cô gái lắc đầu: Không, em học mãi mà bơi không được. Tại em nhát quá. Chừng nào về quê anh sẽ khao em một bữa chuột dừa nướng, chịu không? Cô gái lắc đầu thè lưỡi: Ăn thịt chuột à? Khiếp. Chỉ nhìn đã thấy hãi làm sao em dám ăn. Sao lại gọi là chuột dừa anh nhỉ? Chàng trai nói: Chuột dừa là loài chuột sống trên cây dừa, bé hơn chuột đồng chúng ăn dừa và uống nước dừa nên thịt rất ngọt. Hay nhỉ, làm sao anh bắt được chúng nhỉ? Chúng thường làm ổ trên cây dừa, muốn ăn thịt chuột chỉ việc treo lên bắt và ném mạnh bên dưới. Người dưới đất sẽ tóm chúng cắt đầu, lột da, ướp gia vị và nướng, thế là có một bữa tiệc thịnh soạn. Làm thịt chuột nhớ là không được rửa nước vì như thế sẽ có mùi tanh. Nghe cũng hấp dẫn đấy nhỉ. Ngoài món chuột dừa nướng ra quê anh còn đặc sản nào nữa không? Chàng trai gật đầu, nói: Còn chứ, còn món đuông dừa nữa. Cô gái kêu lên ngạc nhiên: Lại liên quan đến dừa nữa à? Đúng vậy, đuông dừa là giống sâu sống trong hũ cây dừa, chúng ăn hũ dừa và khiến cây dừa sẽ bị chết. Vì thế cây dừa nào bị đuông ăn mọi người phải đốn hạ kẻo nó lây sang những cây khác. Sâu à? Anh dám ăn sâu à? Chàng trai cười phá lên: Không những thế thịt đuông dừa ăn rất ngon. Chế biến đuông dừa có nhiều cách nhưng ngon nhất vẫn là ăn sống. Cô gái rùng mình: Nghe anh nói mà em rởn cả gai ốc. Em hình dung anh như một người thời tiền sử đóng khố bằng lá cây và cầm chiếc rìu đá nhảy nhót cuồng loạn bên đống lửa trong buổi lễ tế thần. mày không phải là con tao đồ thối tha mày là ác quỷ hiện hình chuyên gây họa cho mọi người cút đi trời ơi tao không còn từ ngừ nào nữa mười một giờ đêm tôi đã ngủ được một lúc lâu bỗng nghe tiếng gõ cửa tiếp theo là tiếng hụt hơi của chị Ngân Trúc Ly mở cửa cho chị tôi nói vọng ra em buồn ngủ lắm chị hãy để em ngủ mở cửa ra đi Trúc Ly chị có chuyện muốn nói với em chuyện gì để sáng mai nói được không em buồn ngủ lắm mà chị phải nói chuyện với em nếu không đêm nay chị cũng sẽ không ngủ được mở cửa ra đi chị năn nỉ em đấy Ngoài những món kể trên quê anh còn những đặc sản gì? Chuột với đuông em hãi lắm. tôi càu nhàu bước ra mở cửa vừa lấy tay che miệng ngáp vặt trời ơi sao mà làm phiền quá vậy chị bước vào phòng gài chốt lại cẩn thận rồi kéo tôi ngồi xuống giường tôi đưa mắt nhìn chị chị mới đi đâu về phải không chị Ngân gật đầu ừ chị mới đi xem phim với anh ấy vui lắm tôi lập tức tỉnh ngủ chị liều thế dám đi chơi với bạn trai à chị lấy tay che mồm tôi rồi đưa mắt nhìn ra cửa nói khẽ thôi em muốn mẹ nghe thấy à tôi gật đầu ra chiều đã hiểu ý có gì vui chị kể cho em nghe với Có chứ, nhiều nữa là đàng khác. Quê anh còn món đặc sản không thể không nhắc đến, đó là món lẩu mắm. Em có ăn được mắm không? anh ấy hẹn sẽ đón chị lúc bảy giờ tối ở ngã tư gần cầu chữ Y lúc đầu chị không muốn đi chị xấu hổ quá bảy giờ mười lăm phút không thấy chị đến anh ấy gọi vào số di động của chị.. tôi xen vào chị có trả lời không hai lần đầu chị không nhận cuộc gọi nhưng đến lần thứ ba chị.. và chị đã đến chỗ hẹn có đúng không chị Ngân gật đầu đúng nhìn thấy chị anh ấy vui lắm mãi anh ấy mới thuyết phục chị lên xe suốt đoạn đường từ cầu chữ Y đến rạp chiếu phim cả hai không nói với nhau một lời nào chị run quá tim chực nhảy ra khỏi lồng ngực chị cảm thấy ân hận vì đã theo anh ấy Được chứ, đã là người dân Nam bô ai cũng ăn được mắm, cô gái nói, em thích nhất là món mắm cá lóc chưng với thịt ba rọi, cả mắm kho em cũng thích. tôi nói em không ngờ chị lại liều đến thế hai người có xem phim không tên phim là gì nhỉ chị gật đầu có nhưng suất chiếu đã diễn ra được gần hai mươi phút tên phim chị không nhớ lúc ấy chị chẳng còn lòng dạ nào để ý đến những chuyện khác nhưng đại loại là một bộ phim tình cảm của Hồng Kông phải công nhận là phim khá hay có nhiều kịch tính ghen tuông hờn giận đều có cả tiếc là chị không xem được đoạn đầu Chàng trai reo lên: Vậy là được rồi. Ở miền Nam nơi nào cũng có lẩu mắm nhưng ngon nhất vẫn là ở miền Tây Nam bộ. Theo em, lẩu mắm ngon nhất là nhờ thứ gì? tôi nói hai người có nói chuyện trong lúc xem phim không anh ấy có bày tỏ tình cảm với chị không Rau. anh ấy không nói gì và chị cũng im lặng chị có cảm giác không khí xung quanh bị đóng băng chị hồi hộp quá thật tình anh ấy cũng có vài lần bắt chuyện nhưng thấy chị im lặng nên thôi chị chẳng biết nói gì cả chị cứ thầm mong bộ phim chóng hết để về nhà thôi sau đó mọi việc diễn ra như thế nào Đúng đấy, chàng trai nói, lẩu mắm ngon là nhờ vào rau, và chỉ có ở miền Tây Nam bộ mới có đủ các loại rau cho lẩu mắm. Có tất cả ba mươi thứ rau đấy em ạ. xem phim xong chị đi ra trước anh ấy vào bãi lấy xe anh ấy ngỏ ý mời chị đi uống cà phê.. chị có đồng ý không đừng đồng ý chị nhé sự dễ dãi không bao giờ có kết quả tốt tất nhiên là không làm sao chị đủ can đảm vào quán với một người đàn ông chứ chị lắc đầu từ chối và đề nghị anh ấy nhanh chóng đưa về nhà Những ba mươi thứ rau cơ à, cô gái thốt lên thích thú. Em không ngờ món này lại nhiều rau đến thế, ở thành phố chỉ có vài loại rau thông thường bán ở chợ thôi. Chà, chỉ nghe thôi đã muốn ăn thử cho biết. và anh ấy đã làm theo lời chị chị Ngân gật đầu anh ấy bảo sẽ đưa chị về đến tận nhà nhưng chị không chịu bố mẹ mà nhìn thấy chị không biết trả lời như thế nào anh ấy dừng xe dưới chân cầu chị chẳng thèm cảm ơn cứ thế mà đi thẳng một mạch kể ra cũng hơi mất lịch sự nhưng chị run quá chị tự nhủ là sẽ không bao giờ đi với anh ấy lần nào nữa trơ trẽn như thế là đủ lắm rồi tôi thất vọng ra mặt chỉ có vậy thôi à chị Ngân nhìn tôi mặt ửng đỏ như gấc chín đừng sốt ruột để chị kể tiếp Người đàn ông nhìn trời, nói: Nhìn trời mưa như thế này anh chợt nhớ đến trận mưa bão năm 1973. Đấy là trận bão thật khủng khiếp. tôi im lặng đưa tay buộc lại tóc Người phụ nữ thốt lên kinh ngạc: đang đi bỗng chị nghe anh ấy gọi “ Ngân “ chị vừa xoay người lại anh ấy đã bước đến và đặt nụ hôn lên môi chị Ở thành phố mà cũng có bão nữa à, em chưa thấy bão bao giờ. Người đàn ông nói: tôi thốt lên Ở đâu mà không có bão tuy nhiên ở thành phố bão ít khi xảy ra. ồ anh ấy dám hôn chị à rồi chị phản ứng như thế nào chẳng lẽ chị đứng im như thế để anh ấy hôn à Người phụ nữ nói: chị Ngân nói Cơn bão ấy như thế nào, anh kể cho em nghe với. lúc ấy chị quá bất ngờ đầu óc choáng váng chẳng biết làm gì cả rồi chị bừng tỉnh đẩy anh ấy ra và chạy một mạch về nhà Cơn bão xuất hiện vào giữa trưa lúc ấy mọi người đang ăn cơm, tại sao anh ấy liều thế nhỉ mới đi chơi lần đầu đã dám hôn người ta thật ra trước khi bão đến trời đã mưa tầm tã suốt mấy hôm liền, chắc là anh ấy đã quen rất nhiều phụ nữ nên mới bạo dạn như thế radio cũng thông báo là bão đang đến rất gần, chị có nghĩ như vậy không tuy nhiên anh cứ đinh ninh chắc là như những lần trước, bão sẽ nhanh chóng đổi hướng hoặc tan đi trước khi vào thành phố. chị Ngân suy nghĩ một lúc rồi nói Người đàn ông uống một ngụm trà rồi tiếp tục câu chuyện: Trái với suy nghĩ của anh, lần này bão đến thật. Đầu tiên là ngôi nhà gạch xây kiên cố bỗng vặn mình kêu răng rắc, chị không biết anh ấy đã từng quen ai chưa nhưng ở trong trường anh ấy chẳng quen tiếp theo là như có một cánh tay khổng lồ nhấc bổng cả mái nhà gần ba chục tấm tôn với đầy đủ đòn tay, rui mè ném ra giữa dòng sông cách nhà gần hai trăm mét. với cô gái nào cả anh ấy chỉ chú tâm vào việc học thôi tôi nói Người phụ nữ nói: Ghê thật, mọi người trong nhà vẫn an toàn cả chứ? Có ai bị thương không? em vẫn tin là anh ấy đã có hàng tá nhân tình người mới yêu lần đầu chẳng vồ vập như thế em nói có đúng không Rất may không có ai bị gì cả nhưng ngôi nhà đã biến thành đống gạch vụn. hình thức anh ấy như thế nào Cao ráo đẹp trai trông rất nam tính anh ấy là sinh viên xuất sắc của trường đấy nhé Sau trận bão kinh hoàng đó nhà anh mắc nợ như chúa Chổm, chị xấu hổ quá em à chắc sáng mai chị không dám đến trường mãi nhiều năm sau mới trả xong nợ. nữa đâu chị sợ gặp phải anh ấy Anh sẽ đưa em đi tham quan chợ nổi trên sông nhé, cô gái nói, em nghe nói nhiều về những ngôi chợ như thế này nhưng chưa từng nhìn thấy. Chàng trai gật đầu: Tất nhiên rồi, về miền Tây mà không tham quan chợ nổi thì xem như chưa đi miền Tây. Nhà anh cách chợ nổi khoảng hai cây số. Anh sẽ dùng xuồng tam bản đưa em đi. Chắc em không biết chèo thuyền đâu nhỉ? Cô gái gật đầu: Em không biết. Chèo thuyền có khó không, anh? Không khó. Anh sẽ dạy em chỉ vài phút em có thể tự chèo ghe một mình. Thích nhỉ. Chàng trai nói: Sau đó, anh sẽ bảo mẹ nấu cơm hấp dừa cho em thưởng thức. Anh tin em sẽ thích. Lại dừa, cô gái nói, cơm hấp dừa là như thế nào hả, anh? Chàng trai giải thích: Dừa là biểu tượng của quê anh. Dừa hiện diện khắp mọi nơi và nuôi sống con người, dừa có mặt trong văn hóa nghệ thuật và cả ẩm thực. Cơm hấp dừa là người ta cho gạo ngon vào trong quả dừa sau đó đem đi hấp. Để làm món này phải mất nhiều thời gian. Cơm hấp dừa có vị ngọt của nước dừa rất đặc biệt. buổi chiều tôi đang thiu thiu ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng bước chân chạy rầm rậm của các nhân viên y tế hướng về phòng cấp cứu tiếp theo tôi nghe tiếng khóc thảm thiết của mẹ chị Ngân ném vội quyển tạp chí và chạy ra ngoài tôi cố gượng dậy nhưng không thể sau đó tôi thấy anh Trực đi ngang qua phòng tôi đầu và tay phải của anh bị quấn băng anh nhìn tôi bằng ánh mắt u tối tôi gọi “ anh Trực “ nhưng anh làm như không nghe thấy lát sau tôi nghe tiếng quát tháo giận dữ của mẹ cút đi mày đến đây làm gì con muốn xem.. em Cường như thế nào rồi mẹ ai là mẹ của các người đừng gọi tôi là mẹ tội nghiệp tôi lắm nó sắp chết rồi chắc mày hả dạ lắm phải không đồ khốn mày cố ý giết nó chết mà bây giờ mày sắp được toại nguyện rồi con.. con đừng xưng con với tao tao không có đứa con như mày hãy để cho tao yên có được không cút đi tiếng chị Ngân em Trực về phòng của mình đi mẹ đang nỗi giận anh Trực thất thỉu trở về phòng của mình chừng nửa tiếng sau chị Ngân bước vào gương mặt đẫm nước mắt anh Cường như thế nào hả chị em Cường đã qua cơn nguy kịch đây là lần thứ ba các bác sỹ giành lấy sự sống của em Cường từ tay thần Chết nếu tình trạng này cứ tiếp tục chắc chị sẽ chết vì đau tim mất anh ấy bị như thế này làm sao có thể đi học được nhỉ chị Ngân thở dài điều quan trọng nhất hiện giờ là cứu lấy mạng sống của em Cường việc học chắc không còn cơ hội nữa đây thật sự là bi kịch Cường thích đi học biết chừng nào kết thúc lớp ngoại ngữ tôi trở về nhà lúc này đã gần mười giờ đêm tôi phải chờ gần hai phút chị Lành mới ra mở cổng chị giải thích lý do chậm trễ là bận mang quần áo trong máy giặt đem phơi tôi đẩy xe vào nhà có ai ở nhà không chị Lành chị Lành nói chị có mỗi mình tôi với cậu Cường thôi bố mẹ tôi chưa ai về à chị Lành lắc đầu chưa dạo này bà chủ cũng hay về muộn cả cô Ngân và cậu Trực cũng chưa về tôi lấy nước trong tủ lạnh ra uống chị Lành đưa tay gãi đầu sồn sột chị đã ăn tối chưa tôi mới vừa ăn xong cô Trúc Ly ăn cơm chưa để tôi dọn muộn rồi tôi cũng vừa ăn bát mỳ gõ bên cạnh trường ngoại ngữ anh Cường đã ăn cơm chưa tôi có mang cơm cho cậu Cường nhưng cậu ấy không chịu ăn tại sao vậy tại sao anh ấy không ăn cơm có phải anh ấy không thích những món chị nấu không chị Lành lắc đầu không tôi đi chợ theo thực đơn bà chủ dặn đấy cậu Cường bảo không thấy đói tội nghiệp anh ấy tôi về phòng thay quần áo rồi đến gõ cửa phòng anh Cường Trúc Ly phải không vào đi tôi đẩy cửa bước vào anh Cường ngồi bên máy vi tính cử chỉ tỏ vẻ lúng túng chắc anh ấy lại truy cập vào những trang web khiêu dâm tôi nghĩ thầm sao anh biết là em nghe tiếng gõ cửa là nhận ra thôi bao giờ em cũng nhẹ nhàng và chậm rãi tôi ngồi xuống ghế sao anh không ăn cơm anh không muốn ăn một mình buồn quá em cũng chưa ăn cơm anh em mình cùng ăn nhé anh Cường gật đầu vui vẻ cánh cổng tương lai của em Cường xem như khép lại rồi nếu may mắn được sống thì đó cũng chỉ là những chuỗi ngày tuyệt vọng và buồn chán chị không hiểu quãng đời còn lại em Cường sẽ sống ra sao tôi và anh Cường xuống nhà ăn tôi dọn thức ăn ra bàn hai anh em vừa ăn cơm vừa trò chuyện dạo này mẹ hay về muộn anh nhỉ anh im lặng như đang nghĩ ngợi đều gì hồi lâu anh nói nếu có một phép mầu em sẽ ước điều gì tôi hơi ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của anh suy nghĩ một lúc tôi nói em sẽ ước anh bình phục trở thành một người bình thường nếu phép mầu ấy xảy ra em sẽ khóc vì vui sướng và nếu có một điều ước anh cũng ước như em phải không anh Cường lắc đầu nói anh sẽ ước được trở về sống trong ngôi nhà dột nát bên bờ sông dạo nào ngày ấy nhà mình nghèo mà vô cùng hạnh phúc anh còn nhớ hồi ấy em là cô bé hay khóc nhè hễ anh có đồ chơi nào lạ mắt là em đòi cho kỳ được anh không đưa thế là em khóc suốt buổi tại sao em đáng ghét như thế tôi mỉm cười xúc động tại vì anh là anh của em anh trai phải chiều em gái chứ anh còn nhớ mỗi lần không chiều theo ý em là y như rằng em đọc bài thơ gì nhỉ anh quên mất rồi tôi nói đó là bài Làm Anh của Phan Thị Thanh Nhàn anh Cường reo lên đúng là bài đó rồi cả hai chúng tôi cùng thi nhau đọc Làm anh khó đấy Đâu phải chuyện đùa Với em gái bé Phải người lớn cơ. Khi em bé khóc Anh phải dỗ dành Lúc em bé ngã Anh nâng dịu dàng. Mẹ cho quà bánh Chia em phần hơn Có đồ chơi đẹp Cũng nhường em luôn. Làm anh thật khó Nhưng mà thật vui Ai yêu em bé Thì làm được thôi. đọc xong chúng tôi nhìn nhau và cười vang tôi nói bài này lâu lắm rồi mà anh vẫn thuộc trí nhớ của anh còn tốt lắm anh Cường nói lần đó anh có cặp cá lia thia rất đẹp mà chọi cũng rất hay cá của anh Trực không sao chọi lại ngoại trừ con cá phướn anh quý cặp cá đó biết dường nào vậy mà em cứ nằng nặc đòi cho bằng được tôi xen vào nhưng anh đâu có đưa cho em thậm chí anh còn đem cất một nơi rất kỹ nữa là vậy mà em vẫn tìm ra được tài thật hôm ấy vừa đi học về anh lập tức tìm đến chỗ cất giấu và hốt hoảng khi thấy trong lọ chỉ còn mỗi con cá mẹ con cá bố đã biến mất tất nhiên thủ phạm đầu tiên anh nghĩ đến là em tôi gật đầu thú nhận vâng chính em là thủ phạm thật tình em chỉ muốn chơi một chút rồi đem cất vào chỗ cũ nhưng không hiểu sao em lại làm chết con cá bố chỉ còn lại con cá mẹ mà thôi cá mẹ không biết chọi anh Cường trầm ngâm một lúc gương mặt lộ vẻ xúc động hôm ấy anh giận khủng khiếp anh muốn dần em một trận cho hả nhưng anh không thể làm như thế bất lực khiến anh bật khóc tức tưởi tôi nói anh khóc đến nỗi bỏ cả cơm tối anh còn nhớ làm sao anh nín khóc không\ anh Cường nói nhớ chứ anh Trực phải đền con cá phướn đẹp nhất anh mới chịu ăn cơm nói đến đây cả hai cùng im lặng mỗi người đeo đuổi theo ý nghĩ riêng của mình hồi lâu tôi nói anh còn nhớ lần bị rắn chàm quạp cắn không làm sao anh quên được nếu anh Trực không kịp đưa anh đến bệnh viện thì có lẽ anh không còn sống để ngồi ăn cơm và nói chuyện với em lúc này anh Trực là người anh tốt anh ấy lúc nào cũng.. anh Cường nóng nảy cắt ngang nếu em muốn chúng ta tiếp tục câu chuyện vui vẻ thì em không được nhắc đến cái tên ấy nữa anh trở thành một kẻ tàn phế là tại ai và tại ai mà anh phải chôn vùi ước mơ trên chiếc xe lăn đáng nguyền rủa này em nói đi tại ai mà đời anh khốn nạn như thế này tôi nhẹ nhàng chuyện xảy ngoài ý muốn của anh ấy tỏ ra rất ân hận và đau khổ anh hãy cố quên đi chuyện cũ và tha thứ cho anh ấy rồi anh em mình sẽ sống vui vẻ như trước kia anh Cường thở dài làm sao anh có thể sống vui vẻ với thân thể tật nguyền như thế này anh chỉ tha thứ cho hắn khi nào rời bỏ chiếc xe lăn này tôi khóc anh biết chuyện này là không thể các bác sỹ đã bó tay anh hãy nghe em người ta không thể sống thanh thản khi trong lòng luôn dưỡng nuôi lòng thù hận anh à anh Cường giận dữ đặt bát xuống bàn rồi điều khiển xe lăn hướng ra phía cửa không nói chuyện với em nữa anh về phòng đây tôi hốt hoảng chạy theo giữ xe anh lại quay lại ăn nốt bữa cơm đi anh em sẽ không nói đến chuyện này nữa em hứa rồi đấy nhé tôi gật đầu vâng em hứa bữa cơm lại tiếp tục tôi gắp thức ăn cho vào bát của anh rất vui có vẻ anh đã quên những chuyện vừa xảy ra trước kia nhà mình vui nhất là vào bữa cơm tối lúc đó cả nhà mới có điều kiện sum họp sau một ngày bận rộn với phận sự của mình bố của mình có thói quen uống vài cốc rượu nhỏ trước bữa ăn hôm nào không có bố vật vờ như con nghiện thiếu thuốc trông thật buồn cười em nhỉ tôi nói nhà mình chín người mười ý mỗi người đều có sở thích và khẩu vị riêng mẹ bao giờ cũng là người vất vả nhất bố thích món cá kho riềng thật mặn trong khi chị Ngân chỉ khoái khẩu món cá rán anh Trực à không em có thể ăn mãi món sườn xào chua ngọt từ ngày này sang ngày khác trong khi anh chỉ thích mỗi món thịt bò xào củ hành anh Cường bữa ăn ngày trước rất đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười anh còn nhớ lần thi học sinh giỏi toàn quốc ở Hà Nội phải sống xa nhà nhiều ngày em biết anh nhớ nhất điều gì không anh nhớ quay quắt những bữa cơm chiều anh Cường đột nhiên im lặng đưa mắt nhìn tôi những buổi cơm chiều sum họp và ấm cúng như thế bây giờ đã trở thành những ước mơ xa vời anh không nhớ từ bao giờ anh đã quen ngồi ăn một mình đoạn anh thở dài não ruột ngày nay chúng ta đã có tất cả và cũng đánh mất tất cả mọi thứ đang chuồi dần khỏi tầm tay và chúng ta không thể nào níu kéo lại được tại sao lại như thế hả Trúc Ly chuyện gì đã xảy đến với ngôi nhà này Anh đã nghỉ phép năm chưa? người phụ nữ nói. Chưa, người đàn ông lắc đầu, có việc gì à?Người phụ nữ cầm bao thuốc lá lên ngắm nghía. Em muốn rủ anh đi Hà Tiên vào tháng sau, người phụ nữ nói. Anh đồng ý không? hơn mười giờ đêm anh Trực mới về đến nhà trông anh có vẻ mệt mỏi Người đàn ông nói: tôi nói Anh đi theo để làm kỳ đà cản mũi à. Thôi, để hai người tự do tình tự. sao anh về muộn vậy chẳng lẽ ở đó làm muộn đến thế à anh Trực lắc đầu tháo giầy cất xuống gầm giường Người phụ nữ nhoẻn miệng cười: bảy giờ tối là xong việc rồi Em mời thật lòng đấy. Công ty của em có tổ chức cho công nhân đi tham quan Hà Tiên, nếu anh thích em sẽ đăng ký một vé. Tiền bạc không thành vấn đề. tôi nói Người đàn ông nói: bảy giờ xong việc sao mãi đến bây giờ anh mới về đến nhà Hắn có đi cùng với em không? Người phụ nữ lắc đầu, nói: anh Trực cởi chiếc áo sơ mi treo lên vách rồi ngồi xuống giường đối diện với tôi Tháng tới anh ấy phải ra Cam Ranh dự đám cưới người bà con xa nên không thể đi được. anh lại la cà ở các quán rượu phải không đúng là anh uống rượu rồi thở ra toàn mùi cồn Anh đi với em nhé? Thảo nào em mới rủ anh đi cùng. Có một câu châm ngôn phải luôn cảnh giác trước lòng tốt của phụ nữ. ừ anh có uống vài xị rượu ở quán ăn bình dân rượu ở đấy rẻ mà ngon tôi xụ mặt tỏ vẻ không hài lòng Người phụ nữ nhăn mặt: ngày đầu tiên đi làm mà anh đã uống rượu rồi à anh không thể kiêng vài hôm được sao uống như thế này Rốt cuộc anh có đi không sức khỏe đâu mà làm việc thì bảo. Người đàn ông phì cười anh Trực phì cười: Được rồi anh đồng ý. Em đặt sẵn một chỗ nhé. em không phải lo anh còn khoẻ chán Người phụ nữ gât đầu: tôi nói Em sẽ đặt vé cho anh vào buổi sáng ngày mai. Anh không được đổi ý đâu nhé. công việc ở đấy có vất vả không anh Công ty sẽ không hoàn lại tiền vé nếu anh đổi ý không đi. Đã nói sẽ đi mà lại, người đàn ông nói. không vất vả lắm Người ta có cho mang rượu lên xe không nhỉ? Em không biết nhưng tốt nhất anh đừng mang theo thứ chết tiệt đó. anh đã ăn tối chưa em dọn cơm cho anh nhé Sao lúc nào anh cũng nghĩ đến rượu thế nhỉ?Chẳng lẽ anh không còn việc khác để nghĩ đến à? anh ăn rồi chà nóng quá nhỉ Người đàn ông cười vang, rượu là bạn tri kỷ anh không nghĩ đến nó thì nghĩ đến ai bây giờ? thôi anh đi tắm đây Người phụ nữ nghiêm mặt: anh Trực dợm đứng dậy tôi nắm tay anh kéo lại Anh không được mang theo rượu, đó là lệnh. anh ngồi nán lại để em hỏi vài chuyện đã chuyện gì em nói đi Chà căng nhỉ, không cho mang theo rượu thì chẳng còn hứng thú gì nữa, người đàn ông nói, anh đang suy nghĩ có nên thay đổi ý định không đây. mọi người cư xử với anh như thế nào Ừ, anh suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời dứt khoát cho em biết. có tốt không có ai bắt nạt anh không Anh hãy quên chuyện rượu chè đi. ai bắt nạt được anh chứ mọi người cư xử rất tốt với anh trả lời như thế đã được chưa quý cô nương nực nội quá anh đi tắm đây biến thành ngôi nhà mồ lạnh lẽo đêm đầu tiên chúng tôi nằm ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo cùng vô số đồ đạc bừa bộn bố bảo phải mất vài ngày mới thu xếp xong chỗ ở mới mẹ bảo với bố đáng lẽ nên để chúng tôi ở nhà nội chờ đến khi nhà cửa hoàn chỉnh hẳn đưa về ở như thế các con sẽ đỡ vất vả bố cười bảo không sao anh muốn các con quen dần với gian khổ mẹ tỏ vẻ không hài lòng con anh không sinh ra nên không thấy xót lúc đó bố chỉ im lặng và cười trừ mười giờ đêm mẹ mang hai chiếc chiếu ra giữa nhà rồi giục chúng tôi đi ngủ tôi nằm chung với bố mẹ chị Ngân anh Cường anh Trực nằm ngủ trên chiếc chiếu khác do lạ chỗ tôi không sao ngủ được lúc ấy đã gần nửa đêm và bố mẹ tôi vẫn đang còn thức bố nằm ngửa mắt nhìn lên trần nhà mẹ nằm nghiêng người mặt xoay về phía bố bố nói sáng mai anh sẽ mua gỗ về đóng căn gác giải quyết xong căn gác xem như mọi việc đã hoàn chỉnh mẹ nói anh có biết làm không từ trước đến giờ em đâu thấy anh làm những chuyện này cẩn thận kẻo xôi hỏng, bỏng không đấy bố nói chưa làm chứ không phải là không biết làm mẹ lắc đầu nói em không tin tưởng vào tay nghề của anh chút nào cả hay là mình gọi thợ đến làm nhé bố suy nghĩ một lúc tiền mà khoản này biết đào đâu ra thôi để anh tự làm lấy tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy em ạ chúng ta còn nhiều việc phải chi tiêu anh nói cũng phải sáng mai em sẽ theo anh đi chọn gỗ nhé bố lắc đầu để một mình anh đi là được rồi em ở nhà lo những việc khác em định lát sàn bằng gỗ gì mẹ suy nghĩ một lúc bằng ván ép được không anh loại ván ép dày hai phân làm sàn gác vừa đẹp vừa tiện lợi bố nói loại gỗ đó đắt lắm đấy chúng ta có kham nổi không im lặng một lúc bố nói ván ép có cái dở là mỗi khi gặp nước thì bong ra em nhìn xem mái nhà của chúng ta bị bị thủng khắp nơi làm sao tránh khỏi bị dột ừ nhỉ thôi vậy nếu lát bằng gỗ tấm thậm chí còn đắt hơn ván ép nhiều lần nữa là anh định chọn gỗ gì vừa bền lại vừa hợp với túi tiền anh sẽ mua gỗ vụn gỗ tạp những thứ vất đi chắc chắn sẽ được bán với cái giá rất rẻ mẹ nói nếu dùng loại gỗ ấy sàn gác nhà ta nom như chiếc áo rách vá chằng vá chịt nom không thẩm mỹ chút nào liệu cơm mà gắp mắm thôi em ạ chúng ta sẽ mua simili trải lên lúc ấy nom chẳng khác gì khách sạn năm sao mẹ reo lên ừ nhỉ đấy cũng là sáng kiến hay suy nghĩ một lúc mẹ nói còn cái mái chừng nào chúng ta giải quyết nốt em sợ cảnh nhà dột lắm anh sẽ dành tiền mua vài tấm tôn mới thay những tấm đã cũ nát trước mắt chúng ta tạm thời chống dột bằng giấy dầu chừng nào có tiền thì tính tiếp em thấy thế nào mẹ gật đầu chỉ có cách đó thôi khuya rồi anh ngủ đi sáng mai còn rất nhiều công việc bố xoay người về phía mẹ sao em không ngủ mẹ nói bằng giọng xúc động em nôn nao quá nên không ngủ được cuối cùng chúng ta cũng có một chỗ ở riêng cho mình em mừng quá anh cũng như em vậy đêm hôm trước khi dọn về chỗ ở mới anh cứ thao thức mãi thế là ước muốn bấy lâu nay đã thành sự thật mẹ nói có một ngôi nhà riêng cho dù có tồi tàn xập xệ như thế nào đi nữa thì cũng là nhà của mình chúng ta có quyền tự do và sống thoải mái theo ý thích của riêng mình mà không sợ làm phiền người khác nhớ đến những ngày ở nhờ nhà mẹ anh em hãi quá cả ba gia đình cùng sống chui rúc trong ngôi nhà chưa đến sáu mươi mét vuông chỉ việc đi vệ sinh đã mất cả buổi cả hai cùng im lặng tôi nghe mồn một tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp tôi hé mắt xem đồng hồ lúc này đã gần một giờ sáng em này gì anh lâu rồi chúng ta chưa gần nhau anh.. thôi đi đồ nỡm nhà cửa con cái như thế này mà còn nghĩ đến chuyện đó nữa à khi khác nhé ngủ đi có sao đâu bọn trẻ đã ngủ cả rồi mẹ đưa măt nhìn tôi và im lặng bố nhẹ nhàng cởi áo mẹ…tôi giả vờ trở mình sang hướng khác và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay Nhắc đến chuyện ăn uống bỗng dưng em cảm thấy đói, cô gái đưa tay sờ bụng. Thấy chưa, chàng trai nói, anh đã bảo rồi mà. Để anh tìm thứ gì cho vào dạ dày. Một ổ bánh mỳ không đủ calo cho một ngày. Chờ anh nhé, anh vù một cái là xong thôi. Chàng trai lại hỏi mượn áo mưa của quán và hối hả chạy đi. mãi một tuần sau anh Cường mới tỉnh dậy lúc đó khoảng bốn giờ chiều tôi ngồi bên cạnh anh với quyển truyện tranh anh khẽ hé mắt và mói một cách yếu ớt Trúc Ly