Người chồng và người vợ cùng bị cảm lạnh và đang ngủ bên nhau. Người vợ luôn bế đứa cháu lớn lên giường ngủ với mình, nhưng chồng bà lại căm thù việc phải dậy sớm, vì thế hiếm khi hai người ngủ với nhau. Người chồng bị cảm lạnh một cách thật nực cười. Ông có một chuyến đi nghỉ ở suối nước nóng cổ rất được ưa thích ở Tonosama tại Hakone nơi mà ông đến thậm chí trong cả mùa đông. Năm nay ông đã đi vào đầu tháng hai. Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ, ông đã vội vã thức dậy và đi tắm, nghĩ rằng lúc ấy đã một rưỡi chiều. Khi ông trở về, cô phục vụ bỏ thêm than vào lò sưởi, trông cô ta có vẻ còn đang ngái ngủ. - Ông làm gì sáng nay vậy? Tôi ngạc nhiên vì thấy ông dậy sớm quá. - Cái gì? Cô cứ đùa. - Bây giờ mới chỉ hơn bảy giờ. Ông đã dậy lúc bảy giờ năm phút. - Hả? - Ông ngơ ngác. - Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi nhầm giữa kim giờ và kim phút trên đồng hồ của mình. Thật là sai lầm. Mắt tôi đang kém đi rồi. - Xuống chỗ lễ tân tôi đã lo lắng là có một tên trộm hay một cái gì đó đột nhập vào phòng của ông. Khi nhìn lên, ông thấy cô phục vụ đang mặc một chiếc kimono kẻ meisen ra ngoài áo ngủ. Tỉnh dậy trên giường, cô hẳn phải không có cả thời gian để thay áo. Ông đã gọi xuống lễ tân để báo rằng ông đã dậy, nhưng nguyên nhân mà ông không thấy trả lời chắc là cô ta vẫn còn ngủ. - Tôi xin lỗi vì đã đánh thức cô quá sớm. - Không sao đâu. Dù sao cũng đã đến lúc phải dậy. Nhưng ông sẽ ngủ lại chứ? Tôi trải lại giường cho ông nhé? - À, để tôi xem đã... - Ông hơ tay trên lò sưởi. Bây giờ với điều mà cô vừa đề nghị, ông đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng ông nghĩ cái lạnh sẽ làm ông thức giấc. Ông đã rời quán trọ trong khi buổi sáng vẫn còn giá lạnh. Và ông đã bị cảm lạnh. Nguyên nhân khiến vợ ông bị cảm lạnh cũng không rõ ràng lắm, nhưng những người bị cảm lạnh ở đầy xung quanh, vì thế có lẽ bà đã bị lây từ một ai đó. Vào lúc người chồng trở về nhà, vợ ông đã nằm ở trên giường. Khi người chồng kể câu chuyện về việc mình đã dậy quá sớm sau khi nhầm kim đồng hồ, cả nhà được một bữa cười vỡ bụng. Tất cả họ đã chuyền tay nhau chiếc đồng hồ bỏ túi và xem xét nó. Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi khá cũ, dù sao, họ cũng đã đi đến kết luận rằng người ta vẫn có thể nhầm lẫn giữa kim giờ và kim phút trong ánh sáng lờ mờ ở đầu giường với đôi mắt ngái ngủ, nhất từ khi hai kim được chế tạo giống nhau với hai vòng tròn ở đầu. Họ đã vặn kim để kiểm tra xem bảy giờ năm phút có thể nhầm với một giờ ba mươi được không. - Bố cần phải có một chiếc đồng hồ dạ quang, - cô con gái út nói. Cảm thấy uể oải và hơi sốt, người chồng quyết định ngủ bên cạnh vợ. - Để em khỏi cô đơn, - ông nói. - Có lẽ anh nên uống thuốc mà bác sĩ đã kê cho em. Sau tất cả, chúng ta lại như cũ.Sáng hôm sau khi họ thức dậy, người vợ hỏi: - Hakone thế nào? - À, ở đó lạnh, - người chồng nói, kết thúc chuyện đó. - Đêm qua em ho dữ dội đã khiến anh thức giấc, nhưng cổ họng anh đã hết đau, và em đã giật mình trong sợ hãi đấy. Anh khá ngạc nhiên. - Vậy sao? Em không biết. - Em ngủ say. - Nhưng em sẽ dậy ngay lập tức nếu em ngủ với cháu. - Nhảy lên và giật mình như thế ở độ tuổi của em... - Em giật mình đến thế cơ à? - Ừ - Có lẽ đó là bản năng, thậm chí ngay cả đối với phụ nữ ở tuổi em. Nếu có một (?) ở bên cạnh, anh sẽ ngủ và quên, và khi ấy... - Cơ thể ngoại quốc? Có phải anh đã trở thành một "cơ thể ngoại quốc?” Người chồng mỉm cười cay đắng, nhưng rồi ông thêm vào: - Phải rồi. Một tối ở Hakone - anh nghĩ là tối thứ bảy - có rất nhiều người cùng đến quán trọ. Sau bữa tiệc lớn, một nhóm khách đến phòng bên cạnh để ngủ, nhưng một geisha đi cùng họ đã say xỉn đến mức giọng nói của cô ta cứ ríu cả lại. Cô ta càu nhàu trên điện thoại với một geisha ở phòng khác. Cô ta cứ rít lên mà giọng vẫn cứ ríu cả lại, vì thế anh không thể hiểu cô ta đang nói gì, nhưng nghe giống như “Tớ đang ấp một quả trứng, tớ đang ấp một quả trứng". Điều cô ta nói mới nực cười làm sao. - Thật cảm động. - Cảm động á? Giọng cô ta cứ oang oang thì có. - Khi ấy anh xem đồng hồ, ngái ngủ, và thức giấc, đúng không? - Không, thật ngớ ngẩn. - Người chồng mỉm cười cay đắng. - Mẹ, - Akiko, cô con gái út gọi từ phía bên kia bức vách kéo, - mẹ dậy chưa? - Rồi. - Thế còn bố? - Ừ, bố cũng dậy rồi. - Con vào được chứ? - Ừ.Cô con gái mười lăm tuổi của họ đi vào và ngồi xuống bên mẹ. - Con đã có một giấc mơ xấu. - Mơ thế nào? - Con đã chết. Con là một người chết. Con biết đó là con. - Thật là một giấc mơ kinh khủng! - Vâng, đúng vậy. Con đang mặc một chiếc kimono mỏng, trắng toát. Con đi xuống một con đường thẳng tắp. Hai bên đường mù sương. Con đường dường như đang trôi, và con cũng trôi khi con đi. Một bà già lạ mặt theo sau con. Bà ta đi theo con suốt dọc đường. Không có tiếng bước chân. Con sợ đến mức không thể quay lại nhìn, nhưng con biết bà ta ở đó. Con không thể chạy. Mẹ, đấy có phải là thần chết không? - Tất nhiên là không rồi, - bà nói khi nhìn chồng. - Rồi xảy ra chuyện gì? - Lúc đó, khi con đi dọc theo, những ngôi nhà bắt đầu xuất hiện ở đây và ở bên lề đường. Đó là những ngôi nhà thấp giống như doanh trại, tất cả đều màu xám và các cạnh được gọt dũa, nhã nhặn. Con lẩn nhanh vào trong một ngôi nhà. Bà già nhầm lẫn đi vào một ngôi nhà khác. Tốt rồi, con thầm nghĩ. Nhưng không có bất kỳ chỗ nào để ngủ trong ngôi nhà cả - chỉ toàn là trứng chất đống ở khắp mọi nơi.- Trứng à? - Người vợ thốt lên. - Trứng. Con nghĩ chúng là những quả trứng. - Thế sao? Rồi chuyện gì xảy ra? - Con không chắc, nhưng con nghĩ là con đã lên thiên đường, rời xa ngôi nhà và những quả trứng của nó. Ngay khi con nghĩ mình đang lên thiên đường, thì con tỉnh giấc. Rồi cô bé nhìn bố. - Bố, con sắp chết phải không? - Tất nhiên là không rồi. - Ngạc nhiên vì câu hỏi của con, ông trả y như vợ. Ông đang nghĩ xem cô con gái mười lăm tuổi có thường mơ những giấc mơ về cái chết như thế không. Khi cô đề cập đến những quả trứng, ông gần như hét lên - thật kỳ quái. - Ôi, quả là đáng sợ... Nó vẫn còn, - cô gái nói. - Akiko, hôm qua khi bố bị viêm họng. Bố đã nghĩ là sẽ tốt nếu nuốt vài quả trứng sống. Con đã đi mua mấy quả, và đó là lý do tại sao con có giấc mơ về những quả trứng. - Có thể thế sao? Bây giờ con sẽ đi mua trứng cho bố nhé. Bố sẽ ăn vài quả chứ? - Cô gái đi ra ngoài. - Anh đang nghĩ đến quả trứng vô tích sự của cô geisha của anh, nên những quả trứng ấy mới xuất hiện trong giấc mơ của nó. Thật lâm ly quá, - vợ ông nói. - Hừm, - chồng bà nhìn lên trần nhà. - Akiko có thường xuyên mơ thấy cái chết không? - Em không biết. Em nghĩ, đây là lần đầu tiên. - Có chuyện gì đó đã xảy ra à? - Em không biết. - Nhưng những quả trứng đã làm cho nó lên thiên đường, đúng không? Con gái họ mang trứng vào. Cô bé làm vỡ một quả và đưa nó cho mẹ - Đây thưa mẹ, - cô nói rồi ra khỏi phòng. Người vợ liếc nhìn sang bên chỗ trứng. - Nó dường như ghê tởm thế nào ấy. Em không thể nuốt được. Đây - anh cầm lấy. Người chồng cũng đưa mắt khỏi những quả trứng. (1950) ĐÀO THỊ THU HẰNG dịch