Hắn lượm những cục đá to ném lên mái nhà tôn của Loan nghe rầm rầm khiến cho cha mẹ của Loan không dám ló đầu ra. Ông bà chẳng biết làm gì hơn là ngăn cấm con gái không cho ra khỏi nhà để gặp hắn nữa. Nhưng như thế thì hắn càng tức tối hơn. Hắn quyết quậy phá cho đến khi nào hắn được gặp mặt Loan thì mới thôi. Mẹ Loan vò đầu, bức tóc khổ tâm cho rằng nhà mình vô phước. Cha loan thì đứng lên ngồi xuống mắng nhiếc Loan không biết chọn người để yêu. Loan thì khóc rấm rứt trong phòng. Cô nghĩ cũng vì cha mẹ mình cấm đoán anh ta nên anh ta mới hóa cuồng. Không những thế cha mẹ cô lại còn chê anh ta vô giáo dục và cho rằng dân tài xế phần nhiều có cuộc sống hôn nhân phức tạp. - Bây giờ làm sao đây hả trời, làm sao sống nổi với hắn đây! - Mẹ Loan nói – Ông gọi cảnh sát nữa đi! - Cảnh sát đến thì hắn biến mất chứ có ném đá vào lúc đó nữa đâu! Bà không thấy họ đến đứng loanh quanh một hồi rồi về sao? Chỉ khi nào bà trúng cục đá lăn đùng ra chết thì họ mới điều tra, truy bắt. - Thì bố mẹ cứ cho con ra nói với hắn một tiếng rồi từ nay con không gặp mặt hắn nữa. – Loan nói Không còn cách nào khác, cha mẹ Loan đành để cho Loan đi gặp hắn một lần cuối cùng. Nhưng lần cuối cùng ấy là Loan cũng đi theo hắn luôn. Sáu năm sau, Loan sinh ba đứa con trai giống hắn y chang. Thằng đầu tên An. Thằng kế là Hiếu và thằng Út là Nhu. Mỗi lần mà hắn đánh đập Loan sức đầu, mẻ trán thì ba đứa con hắn sợ quá chun xuống giường trốn chứ không thì cũng bị vạ lây. Mà hắn đã đánh thì chỉ có trối chết. Không chỉ có đánh đập mà hắn còn tuôn ra những lời lẽ đầu đường xó chợ. Có khi những câu chửi cay độc của hắn còn gây tức tối hơn cả những cú đấm đá của hắn. Bất cứ chuyện gì hắn cũng dùng vũ lực, cũng thô lỗ cộc cằn với vợ con hắn được cả. Từ chuyện áo quần giặt giũ không sạch cho đến canh lạt, cơm khê. Mà hắn thì rất chú ý đến miếng ăn. Vợ con trong nhà có đủ ăn hay không, hắn chẳng cần quan tâm. Miễn sao phải dành phần cho hắn trước và vợ con hắn không được ăn trước hắn. Để cho khỏi bị hành hạ, Loan và ba đứa con hắn phải nhường nhịn cho hắn ăn. Riết rồi cũng trở nên bình thường với thói thô lỗ, ích kỷ của hắn. Không chỉ có thế, hắn còn dẫn cả gái về nhà ngủ mà Loan cũng chẳng dám hé răng. Sở dĩ Loan phải cam chịu, nhịn nhục vì hắn lái xe khách cũng kiếm được tiến về nuôi sống gia đình. Nhưng mỗi khi hắn vừa ra khỏi nhà thì Loan chửi rủa hắn đủ điều. Nghĩa là câu nào, từ nào tục tĩu, độc địa, thô lỗ, xúc phạm nhất thì Loan tuôn ra cho đã tức. Ba đứa con của Loan cũng đồng thanh theo mẹ. Hai mươi năm sau… Ông bỏ tô cơm xuống khi thằng An quát: - Thằng kia, khách khứa đông như vậy mà mày ngồi ăn được à! - Đm., tao là cha mày, tao đói tao ăn không được há! - Cha cái con c. Không làm được gì có tiền thì đi ra giữ xe! Vợ ông từ sau nhà bếp ló mặt lên, chỉ vào ông: - Thằng cha kia, ra mà phụ làm với tụi nó không thì tao cho cái thùng nước lèo lên đầu đấy! - Mụ như vậy thì mấy cái thằng mất dạy này coi tui không ra gì là đúng rồi! - Tụi nó mất dạy hay ông mất dạy! Tụi nó là con ông mà… - Ba cái thằng con mụ có ra gì đâu. Thằng nào cũng mù chữ, thằng nào cũng bị vợ bỏ, thằng nào cũng cá độ bài bạc, đĩ điếm. Thằng Hiếu tức quá, đạp ghế, đứng dậy, nhào tới chụp lấy tô cơm của ông đang ăn rồi úp một cái lên đầu ông khiến cho cơm đổ vãi xuống cả mặt mày mình mẩy ông. Còn thằng An thì phùng mang, trợn mắt nhảy tới chụp cổ áo ông kéo dậy và đẩy ông ra ngoài: - Đm. mày có cút ra ngoài kia giữ xe không! - Thằng An chỉ tay xuống bếp nói tiếp – Còn mụ nữa, Đm. mụ lo làm đồ nhậu đi. Ồn ào quá khách đi hết! - Mày nói tao vậy đó hả! Tao là mẹ mày… - Mẹ cái con c. Mày không lo làm đồ nhậu thì khách đi chỗ khác có mà chết đói. Hơi đâu mà nói với thằng hám ăn đó! Ông lẳng lặng ra phía trước quán và ngồi bên lề đường đưa tầm mắt buồn thảm nhìn những chiếc xe của khách. Đến khuya, quán đã vắng, vợ con ông bày cơm nước ra ăn. Còn ông vẫn còn ngồi lặng lẽ ngoài lề đường. Vợ con ông ăn uống no say mà chẳng có ai nghĩ tới ông. Ăn xong, thằng An gom tất cả đồ dư thừa đem đổ vào thùng rác. Vợ ông nhìn ra ngoài đường thấy ông vẫn còn ngồi đó, nói: - Còn ông chưa ăn kìa! - Kệ cha ổng! - Thằng An nói Ở ngoài kia, chẳng hiểu vì đói hay đau mà ông gục mặt xuống như đang khóc…