Có một đêm NOEL để quên.

Tôi được em báo cho biết đêm nay ba mẹ em đi dự réveillon° đến khuya mới về. Đúng 8 giờ tối, giờ mà em đoan chắc ba mẹ em đã ra khỏi nhà, tôi đi xe xích lô đến nhà em cho chắc ăn. Bởi nếu ba mẹ em có về bất thình lình thì tôi cũng dễ lẳng lặng rút đi mà không để lại dấu vết gì. Qua khỏi ngôi trường em đang học, trường nữ trung học Đồng Khánh, Huế, tôi thẳng hướng lên nhà thờ Phú Cam. Nhưng tới đường Phan Chu Trinh thì tôi đã quẹo lên hướng chợ Bến Ngự, bởi nhà em nằm ở đoạn đường này. Nhìn cái quán bán nước của ba mẹ em dựng phía trước vườn nhà em thì lòng tôi bấn loạn lên. Có gì hạnh phúc hơn là được ở bên em đêm NOEL này. Chúa đã thương kẻ đang rình rập để săn bắt, chiếm hữu trái tim em. Chúa cũng thương kẻ đang chực giết chết niềm hy vọng của ba mẹ em. Ba mẹ em khó khăn cản trở tình yêu đôi lứa nhưng Chúa thì lòng lành vô cùng. Ba mẹ em muốn em đồng trinh như Đức Mẹ Maria để dâng hiến đời em cho dòng Mến Thánh Giá và thánh thiện như một thiên thần. Còn Chúa muốn em hãy là Eva quyến rũ Adam trong vườn địa đàng để phạm tội tổ tông cho loài người tồn tại. Để chắc ăn, tôi vào quán nước trước để nhìn vào nhà em xem tình hình thế nào đã. Giờ này, mọi thứ buôn bán đã dọn vào trong nhà em, cách xa khoảng 150 mét. Quán nước không cửa, không nẻo giờ này tối thui và chỉ còn lại vài cái kệ gỗ, thùng giấy trống trơn. Phóng mắt vào nhà em thì thấy em đang đứng ở đó ngong ngóng ra đường. Thế là biết ba mẹ em đã đi, tôi hiên ngang bước vào. Chúng tôi mừng rỡ như từ trăm năm bây giờ mới gặp.
Chúng tôi bên nhau quên hết ngày giờ cho đến khi có tiếng xe ba mẹ của em về ngoài cổng. Tôi nhanh chóng lẻn ra núp ở quán nước còn em thì giả bộ ra cửa đón ba mẹ về.
Tôi lủi thủi ra về mà lòng thấy sợ. Đường xá vắng hoe. NOEL năm nay buồn quá, phần vì lạnh buốt xương và mưa lất phất suốt; phần vì dân lánh nạn chiến tranh từ Đà Nẵng mới về và chính quyền Sài Gòn cấm mọi người ra đường sau 12 giờ đêm. Nhìn đồng hồ đeo tay đã gần một giờ sáng, tôi toát mồ hôi hột. Lúc này mà tôi lết bộ một khoảng đường năm, bảy cây số ra đến nhà tôi gần cầu Trường Tiền thì thế nào cũng bị cảnh sát bắt. Mà đã vào đồn cảnh sát rồi thì thế nào tôi cũng bị tra hỏi đủ thứ. Loạng quạng tôi không du côn, du đãng, đầu trộm đuôi cướp thì cũng là Việt cộng nằm vùng, hoặc là đang đi liên lạc với Việt cộng. Không còn cách nào khác, tôi quay lại nhà em. Nhưng làm sao mà dám vào nhà em? Tôi đã nghĩ đến cái quán có thể cho tôi ẩn qua đêm.
Tôi ngồi đồng một lúc thì vừa lạnh vừa muỗi chích. Cho dù cố lắm thì tôi cũng không thể ngồi như thế cho đến sáng mai. Rồi tôi chun vào một cái thùng carton, nằm co ro và trùm lên trên một thùng carton khác. Thấy cũng đỡ lạnh nên tôi nằm vậy luôn. Chẳng biết tôi có thiếp ngủ đi được chút nào không chứ thời gian lúc này đối với tôi sao mà lê thê lạnh lùng quá! Gần đến sáng, tự nhiên tôi nghe xôn xao ngoài đường lẫn cả tiếng chó sủa. Có vài người bước vào quán. Họ dường như đang ngồi nghỉ và hút thuốc bên cạnh tôi. Một người tức quá chửi đổng rồi đá vào cái thùng tôi đang nằm một cái. Lặng thinh một chút, bỗng cái thùng giấy tôi che bị bật lên. Ánh đèn pin chóa vào mặt tôi và chẳng biết bao nhiêu khẩu súng gí vào đầu tôi. Tôi bị đưa về đồn cảnh sát. Hóa ra hôm đó họ đi lùng bắt người trốn quân dịch. Họ tra hỏi tôi đủ điều và buộc lòng tôi phải nói ra sự thật về tình cảnh của tôi. Thế là họ dẫn tôi về nhà em để xác minh. Em nhìn tôi ngỡ ngàng và xấu hổ xác nhận sự thật trước mặt ba mẹ mình. Sau đó tôi được thả nhưng kể từ đó tôi không thể gặp em được nữa. Ba mẹ em đã đưa em vào Tu viện dòng  Mến Thánh Giá ở Sài Gòn…
 
° Réveillon = Dạ tiệc đêm NOEL.