Năm nào cũng thế, tôi thường rảo xe quanh phố một chặp rồi về. Tôi thích cái không gian và thời gian tĩnh lặng thiêng liêng của ngày đầu xuân khác hẳn với mọi ngày ồn ào náo nhiệt của Sài Gòn. Sáng nay cũng thế, chẳng cần phải ăn mặc tươm tất như thường ngày đi làm, tôi khoác đại chiếc áo gió mặc trong nhà mỗi khi thời tiết trở lạnh, rồi đi. Vừa ra khỏi ngõ, tôi gặp bác D. - Chúc mừng năm mới bác khỏe mạnh! Bác D. vẫy tay để tôi dừng lại. - Đầu năm gặp chú là tôi may lắm. Tôi thích nói chuyện chơi với chú mà cả năm có thấy mặt mày chú đâu! Xóm làng ai cũng thích chú. Chú có cái tâm. Đầu năm đi đâu mà vội, vào nhà uống chút cà phê. Tôi khoái người như chú đạp đất nhà tôi. - Dạ.. Hãy còn quá sớm, mới 6, 7 giờ sáng. Để lát nữa rồi… - Chậc, đâu có gì ngại. Nhà tôi đi du lịch hết rồi! Thế mới kẹt cho tôi chớ! Sáng sớm mùng 1 mà tìm được một anh xe ôm thì thật là khó. - Dạ kẹt gì bác? - Tôi có thằng em nằm bệnh viện mới điện thoại nhắn tôi. Trong nhà có bốn năm chiếc xe mà bó tay, Tôi nghĩ chắc họ đi du lịch đã mang theo chìa khóa xe rồi. - Dạ bác lấy xe con đi tạm. - Đâu phải tôi không có xe. Nhưng tôi già rồi, tay lái không vững kể từ ngày tim tôi bất ổn đến giờ. - Dạ thôi để con chở bác đi một chút. - Được thế thì tốt quá! Thế là tôi chở bác D. đến bệnh viện Chợ Rẫy. Bác D. ngại phiền tôi đầu năm nên nói: - Thôi để lát bác đi xe ôm về cũng được. Đầu năm mà làm phiền chú quá! Nhưng cả bác D. và tôi nhìn quanh chẳng thấy một anh xe ôm hoặc một anh xích lô nào. - Không sao con chờ bác được mà! - Thôi thì con đã giúp bác thì giúp cho trót. Chờ bác một chút nhé! Tôi không nghĩ là một chút như bác D. đã nói. Bởi vào thăm người bệnh đâu phải chỉ vào nhìn mặt một cái rồi về. Tôi định rảo quanh phố như dự định ban đầu thì bỗng một người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi từ trong bệnh viện hớt hải chạy ra nhảy một cái lên ngồi sau lưng tôi rồi ra lệnh: - Đi! - Ủa… - Tui bảo đi thì đi đi! Người ta đang gấp mà! Đi về đường Ba tháng Hai! Chẳng hiểu vì sao tôi như cái máy phóng xe theo ý của người phụ nữ. Có điều tôi biết chắc rằng người phụ nữ này có một người thân đang nằm cấp cứu trong bệnh viện và bà ta cần phải khẩn cấp như thế. Đến trước một căn nhà ở trong một con hẻm trên đường Ba Tháng Hai. - Chờ tui một chút, chờ tui một chút! Tôi chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã lao vào trong nhà. Một lúc sau, người phụ nữ chạy ra, phóc lên sau lưng tôi rồi ra lệnh nữa: - Đi đi, lẹ lên! Tôi định mở miệng thì bà ta lại quát lên: - Tui biểu đi đâu thì cứ đi đó. Đừng có hỏi gì cả! Đầu óc người ta đang bấn loạn cả lên đây! Đúng là nét mặt người phụ nữ đang bấn loạn đến tội nghiệp. Tâm trí của bà ta chẳng chú ý đến điều gì chung quanh. - Chạy về đường Hoàng Hoa Thám! - Hoàng Hoa Thám nào? - Chời ơi là chời! Hoàng Hoa Thám mà không biết thì làm ăn cái gì! Đi, đi về hướng Tân Bình! Sau khi vào một ngôi nhà trên đường Hoàng Hoa Thám, người phụ nữ vội chạy ra rồi ra lệnh tiếp: - Đi về bệnh viện! Tôi phóng một mạch về bệnh viện. Tâm trạng tôi lúc này cũng hoảng loạn theo người phụ nữ chứ không phải là rảo quanh thành phố để hưởng cái không gian yên bình của ngày đầu năm như ý định ban đầu trước khi ra khỏi nhà nữa. Đến bệnh viện, vừa nhãy xuống xe, người phụ nữ hất hàm hỏi: - Bao nhiêu? - Tôi… - Tui hỏi bao nhiêu? Lẹ lên! Làm ăn gì mà chậm chạp quá! - Tôi đâu phải xe ôm! - Ủa!? Người phụ nữ nhìn vào cái áo khoác của tôi rồi nhìn vào mặt tôi: - Không phải xe ôm sao đứng đây! Rồi còn chờ tôi ở mấy nhà kia nữa! Thôi thì lấy đại đi! Tôi lắc đầu. Người phụ nữ vì quá khẩn cấp nên vừa ném cho tôi một câu: “ Thôi cám ơn nghe!” vừa phóng chạy vào bệnh viện. Đúng lúc ấy, bác D. cũng vừa ra. Nhìn tôi, bác nói: - Có chuyện gì mà mặt mày vui thế? - Dạ, vui lắm bác ạ!