Dịch giả: Thy_thy
Chương 37 - 38

"Cô đã cố tình làm chuyện đó phải không?" McCord hỏi khi họ đã ở trong xe của anh trên đường đến căn hộ của Jason Solomon trên đường West Broadway trong SoHo.
"Roswell và luật sư ông ta được quyền biết những gì mà Bà Manning đã đưa cho chúng ta trong lời khai đầu tiên của bà ta về vụ tai nạn. Anh nhìn thấy cách ông ta ăn mặc mà. Tôi cá là ông ta không đủ sức để sửa chữa chiếc xe của ông ta, và tôi chắc chắn là nó bị hư hỏng nặng nề từ tai nạn đó. Shrader và tôi đã nhìn thấy nơi xảy ra tai nạn, và tôi đã tự mình lái xe trên tuyến đường đó. Nó là một đường cong gấp, và bà ta đã gần như dừng lại trên đường. Thật là một phép màu vì ông ta đã không rơi xuống con đê với bà ta. Hơn nữa," Sam kết thúc với cái nhún vai, "tôi chắc chắn là bảo hiểm của Bà Manning sẽ có đủ bảo chứng cho bất cứ đơn kiện nào trong hồ sơ của Roswell."
McCord bắn cô tia nhìn khó hiểu. "Cô nghĩ câu hỏi của tôi là một loại chỉ trích chăng?"
Đó chính xác là những gì Sam đã nghĩ. Cô nhìn anh ngạc nhiên. "Không, không hề. Tại sao?"
"Tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác là cô …" McCord định nói "bực bội với tôi"; sau đó anh nhanh chóng giẫm bẹp sự thôi thúc vô lý đó. Anh sẽ không để cho cô nghĩ chuyện cô bực mình anh quan trọng một cách chếc tiệc đối với anh. Và sự thật là, nó đã không quan trọng đối với anh, vì anh sẽ không bao giờ cho phép nó quan trọng.
Sự hoạt bát dí dỏm của Littleton làm cho anh thấy thích thú, đầu óc của cô hấp dẫn anh, và sự sang trọng của cô, khuôn mặt hơi xương và cái miệng mềm mại làm mắt anh thấy dễ chịu. Mỗi một việc đó khi đứng riêng làm cho anh quan tâm một cách bàng quan, nhưng kết hợp lại, chúng tạo thành một gói hàng, trên một cấp bật hoàn toàn khác, anh thấy khao khát đến lúng túng. Dẫu vậy, anh quá khôn ngoan, quá chán ngấy, và quá dày dạn kinh nghiệm để cho một người phụ nữ như thế nhận ra rằng cô ta có thể làm cho anh nổi điên - đặc biệt là ở cơ quan.
Cô đã chọn sự nghiệp trong việc thực thi pháp luật; có nghĩa là cô có gánh nặng của riêng cô, đối phó với những khó khăn của riêng cô, làm việc theo chỉ dẫn của chính cô, và mở cánh cửa cho riêng cô. Anh biết cách làm công việc của anh; cô cần học cách làm thế nào để làm công việc của cô. Cô là cộng sự của anh - tạm thời - nhưng cô không ngang hàng với anh.
Anh biết cô đã cảm nhận câu hỏi của anh về Roswell như là một lời chỉ trích, nhưng đó là chuyện của cô, không phải là của anh. Anh cũng chắc chắn là cô khó chịu với anh về chuyện gì đó, nhưng dù là anh cảm thấy thôi thúc một cách không thích hợp để làm rõ trắng đen với cô, anh cũng biết nó sẽ hoàn toàn là lãng phí thời gian. Sam Littleton là một người phụ nữ xinh đẹp, người cố chơi những trò chơi của đám đàn bà. Nghĩa là nếu anh hỏi cô liệu cô có khó chịu với anh về chuyện gì đó, cô sẽ làm chuyện mà tất cả các phụ nữ khác làm vào những lúc như thế này: cô sẽ không thừa nhận là có bất cứ chuyện gì sai, sau đó tiếp tục làm như thể có điều gì đó không ổn, hi vọng rằng anh sẽ làm những gì đám đàn ông luôn làm vào những lúc như thế này – van xin cho một lời giải thích, chịu khổ sở trên câu trả lời, hỏi xin được gợi ý, rồi chịu khổ sở thêm một chút nữa. Không may cho cô, khi nói đến những loại trò chơi giữa giới tính, Sam Littleton cũng không ngang hàng với anh ở đó. Anh đã chơi qua tất cả chúng, và chúng không còn một sự thách thức nữa; chúng có thể dễ đoán và chán ngán. Chúng cũng nguy hiểm và lộn xộn ở cơ quan.
Có một chỗ đậu xe ở rất gần toà nhà của Solomon, và anh đậu vào đó, hướng sự chú ý của anh vào việc đậu xe.
Bên cạnh anh, Littleton nhận thấy rằng anh đã không kết thúc câu nói mà anh đã bắt đầu và cô lịch sự lặp lại nó cho anh, làm anh cảm thấy như thể cô nghĩ anh là một ông già trăm tuổi và bị lãng. "Anh có cảm giác tôi là gì?"
Anh nhìn lướt qua đôi mắt nâu với hàng mi dày và lần đầu tiên nhận thấy có đốm sáng vàng trong chúng. "Tôi cảm nhận được là cô đang bực tức tối về chuyện gì đó," anh nói, và sau đó không thể tin nổi là anh đã nói nó! Chán ghét mình, anh chờ một sự phủ nhận không thể tránh khỏi.
"Đúng vậy," cô nói lặng lẽ.
"Thật sao?" anh quá sốc là cô đã thú nhận nó, và không có chút oán giận, anh nhìn chằm chằm vào cô trong im lặng.
Một lúc sau, cô hơi mỉm cười và nhẹ nhàng thuyết phục anh cho một cuộc đàm thoại hữu ích khác. "Anh có muốn tôi nói cho anh biết tại sao không?"
Nụ cười nhếch lên ở miệng anh. "Hãy nói nghe thử."
"Tôi biết rõ tôi là người mới vào nghề, và tôi vô cùng may mắn được làm việc chung với anh trong vụ án này. Tôi đã thực sự không hy vọng là sẽ có ấn tượng tốt với anh vào ngày đầu tiên, nhưng tôi đã làm vậy. Ngoài việc rất có tổ chức," cô nói với một nụ cười nhanh, "anh làm tôi chú ý như một người lãnh đạo thực sự xứng đáng. Không những vậy, tôi đã thật sự nghĩ anh sẽ trở thành một trong những nhà lãnh đạo hiếm có, người cũng có tinh thần đồng đội."
McCord lẽ ra cảm thấy được tâng bốc bởi lời nhận xét của cô nếu anh không lập tức nhận ra rằng cô đang cố tình thổi phồng cái tôi của anh và bơm căng niềm tự hào của anh vì cô muốn chắc chắn anh sẽ rơi bịch xuống đất khi cô chọc thủng chúng. Cô thật sự khéo léo trong trò chơi này, anh quyết định một cách chế giễu. "Và bây giờ, vì lý do nào đó, cô nhận biết tôi là một kẻ hoàn toàn khốn kiếp chăng?"
"Không dám," cô nói, tia nhìn của cô trực tiếp và trung thực. "Nhưng anh là một người thích chơi những trò chơi của đám đàn ông, như tất cả những người đàn ông khác đã cố chơi với tôi. Và tôi là một người phụ nữ, người một cách bất công mong anh sẽ được vĩ đại hơn và tốt hơn."
"Tôi đã làm cái quái gì để bị rớt cho đến nay theo ước tính của cô vậy?"
"Anh biết Valente ở chung với Leigh Manning vào đêm chúng ta đến báo cho bà ta nghe là chúng ta đã tìm thấy chồng bà ta, nhưng anh đã không nói với tôi. Đó là một thông tin quan trọng, nhưng anh lại giấu giếm nó và để cho tôi tình cờ thấy nó vào ngày hôm sau."
"Tôi muốn cô tự mình khám phá ra nó."
"Tại sao?" cô nói. "Để cho anh có thể được đúng và tôi có thể sai và ngây thơ tin Leigh Manning thêm 24 tiếng đồng hồ nữa hả?"
"Tôi muốn cô tự mình khám phá ra là cô đã đi sai hướng và ngây thơ."
"Thật sao?" cô nói thẳng thừng. "Anh có nghĩ nó nghe như là một cách thức có hiệu quả của một nhà lãnh đạo trong một vụ điều tra án mạng quan trọng không? Anh sẽ làm điều đó với Shrader không?"
"Không," anh nói ngay.
"Anh sẽ làm điều đó với Womack chăng?"
Anh lắc đầu.
"Vậy thì tôi chỉ có thể cho là anh đã làm điều đó đối với tôi vì tôi là phụ nữ và anh muốn 'dạy tôi một bài học' để 'cho tôi biết chỗ đứng của tôi.'"
Anh nhìn cô một lúc lâu đến nỗi Sam bắt đầu nghĩ là anh sẽ không trả lời. Khi anh trả lời, cô không nói nên lời. "Tôi đã làm điều đó đối với cô vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thanh tra đầy hứa hẹn hơn cô. Cô rất có tài năng, với trực giác thô, và " - anh do dự, tìm kiếm lời lẽ thích hợp, và đưa ra một cái không phù hợp với cuộc thảo luận - " và có trái tim hơn tôi từng gặp. Tôi muốn cô học một bài học lớn, nhưng không đau đớn, về việc để cho cảm xúc bị bẫy bởi bất kỳ người nào mà cô đang điều tra."
Anh ngừng lại và sau đó nói, "Tuy nhiên, việc đó không thay đổi sự thật là cô đúng, tôi sai, trong cách tôi đã làm nó. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó với bất cứ một nam thanh tra nào khác. Tôi sẽ nói với anh ta khi chúng tôi rời khỏi toà nhà vào đêm qua là anh ta vừa mới chứng kiến một sự diễn xuất rất có sức thuyết phục bởi một người phụ nữ mà người tình đang ẩn nấp ở căn phòng kế bên."
Cô nhìn anh trong sự ngưỡng mộ bất ngờ như thể anh là một người hùng cho việc thừa nhận là anh sai, và McCord không hài lòng, anh khám phá ra là anh thích cô nhìn soi xét vào anh theo cách đó. "Tôi xin lỗi," anh nói một cách dứt khoát. "Nó sẽ không tái diễn nữa."
"Cảm ơn anh," cô nói đơn giản; sau đó cô đột ngột bắn cho anh một nụ cười đột ngột, ngượng ngập. "Thực ra, tôi nghĩ tôi có thể là đã làm lớn chuyện. Tôi không mong anh sẽ được công bằng và hợp lý."
Anh cười khi anh với lấy tay cầm trên cánh cửa xe. "Chấp nhận lời xin lỗi đi, Sam, và đừng rút lui. Cô đã thắng một cách công bằng và minh bạch."
Anh ra khỏi xe và cô cũng vậy. Anh rất hài lòng với kết quả của cuộc thảo luận đến nỗi anh không nhận biết là anh đã gọi cô là Sam cho đến khi họ sóng đôi đi xuống vỉa hè. Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa gì hết, anh tự nói với mình. Mọi thứ bây giờ đều ổn cả; mọi thứ đã y như nó đã được. Không gì đã thay đổi sau vài phút đàm thoại trung thực với nhau. Họ là những người cộng sự, chỉ có thế thôi.
Khi họ đến toà nhà của Solomon, anh đi vòng qua cô từ phía sau và lịch sự mở cánh cửa nặng nề cho cô.
Chương 38
Jason Solomon chào đón họ với cái khăn tắm phủ trên vai của anh và dấu vết kem cạo râu vẫn còn dính ở hàm và cổ của anh. "Vào đi, vào đi," anh nói, chậm nhẹ kem cạo râu bằng góc khăn của anh. "Cho tôi hai phút để mặc xong đồ, và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện."
Anh đưa họ vào trong, và Sam nhìn xung quanh căn hộ ngoạn mục cũng như thật ấn tượng và thú vị như người đàn ông sở hữu nó. Sàn nhà làm bằng gỗ sồi, được tô điểm bởi những tấm thảm dày màu bánh bít-quy và có kiểu dáng đẹp, đồ đạc được bọc một cách hiện đại trong màu kẹo bơ. Một cái cầu thang cong với lan can thép bóng lộn vòng lên lầu hai ở bên trái của phòng khách, trong khi lò sưởi lấp lánh thạch anh trắng cao vọt đến tầng hai ở phía bên phải. Nhưng tất cả những thứ đó – sàn nhà, vách tường, và đồ đạc với những màu sắc trung lập, đơn giản - chỉ là bối cảnh cho những gì là một trong những bộ sưu tập gợi cảm nhất của nghệ thuật trừu tượng sống động mà Sam từng nhìn thấy.
Những tác phẩm lộng lẫy của Paul Klee, Jackson Pollock, và Wassily Kandinsky treo trên một bức tường, trong khi những vách khác giữ một loạt bốn bức chân dung lớn của Jason Solomon hơi gợi nhớ đến tác phẩm của Andy Warhol. Sam đi đến gần chúng và nhìn tên của người hoạ sĩ. Hình như rất quen thuộc, nhưng không đủ quen thuộc để liên kết với bất cứ một tấm tranh nào khác của nghệ thuật hiện đại mà cô từng xem qua. Bất cứ ai là "Ingram", anh ta rất tài giỏi, nhưng không lập dị. Bức tranh sơn dầu tạo ảo giác trên lò sưởi cũng là do Ingram vẽ, nhưng cái này rất lập dị, và nó cũng vẽ Solomon - lần này với những cục than cháy rực làm mắt và lửa bốc cháy từ sọ của anh.
Bên trên nó treo một bức tranh dầu rất hoa mĩ trong những mảng màu căn bản mà Sam ngay lập tức nhận biết là tác phẩm của Theta Berenson.
McCord bước đến gần phía sau cô và đứng sát đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng Irish Spring, cùng loại xà phòng mà cô dùng trong nhà tắm. Anh hạ thấp giọng của anh thành tiếng thì thầm. "Cô thích những thứ này à?"
"Rất, rất thích."
"Nó thật ra là cái gì vậy?"
Mỉm cười, cô quay đầu lại. "Bất cứ cái gì anh muốn nó được."
Nhận xét của Jason Solomon, khi anh bước vào phòng khách, làm cô giật mình quay lại một cách bất ngờ như có tội. "Tôi đã cắt ngang chuyện gì chăng?"
"Vâng," McCord nói một cách bình tĩnh, "bài học về nghệ thuật hiện đại. Thanh tra Littleton vô cùng thích thú bộ sưu tập của anh. Chúng ta có thể nói chuyện ở đâu?" anh đột ngột thêm vào, chấm dứt chuyện tán gẫu.
"Vào nhà bếp đi. Eric đang chuẩn bị điểm tâm." Solomon dẫn đường băng qua lò sưởi và vào một căn nhà bếp lớn, có ánh nắng, cực kỳ hiện đại với gỗ sồi và thép không gỉ. Eric đang đứng ở quầy bếp, một bình nước cam ép trong một tay và một chai rượu trắng trong tay kia, đổ một ít vào một chiếc ly có chân. Là một người đàn ông đẹp trai trong những năm đầu của tuổi ba mươi, anh nhìn lên khi họ đi vào và mang lại cho họ cái gật đầu thân thiện.
"Các người thích chút gì để ăn không?" Solomon đề xuất, ngồi vào bàn.
"Không, nó hơi quá gần với giờ ăn trưa," McCord trả lời.
"Vậy thì cái gì đó để uống - một trong những món đặc sản của Eric nhé?" Sam nhìn lướt qua chai rượu vang và từ chối lời mời đó cho mình. "Không, nó hơi quá gần với bữa điểm tâm."
Hài lòng là đã làm xong nhiệm vụ của một vị chủ nhà, Solomon khoanh tay trên bàn và nhìn McCord. "Các người đã tìm hiểu được gì về cái chết của Logan?"
"Thực ra thì, chúng tôi đang hy vọng là anh có thể trả lời vài câu hỏi để có thể giúp chúng tôi đi đúng lối. Ngay bây giờ, chúng tôi chỉ là đang thu thập những thông tin căn bản, hi vọng rằng có chuyện gì đó mà ai đó nói sẽ chỉ cho chúng tôi đi đúng hướng."
"Tôi sẽ nói cho các người biết bất cứ chuyện gì mà tôi biết."
"Anh quen với Leigh và Logan Manning bao lâu rồi?"
Trước khi anh trả lời, Eric đi đến bàn với một đĩa trứng chiên, một miếng dưa hấu, một lát bánh mì nướng, và một ly nước cam ép. "Đây là Eric Ingram," Jason nói. "Eric là một đầu bếp tuyệt vời."
"Ingram?" Sam lặp lại. "Anh là người họa sĩ đã vẽ những bức chân dung của ông Solomon trong phòng khách ư?"
Eric mỉm cười e dè và gật đầu.
"Eric không nói nhiều, và không bao giờ nói về mình," Solomon giải thích một cách vui vẻ. "Đó là lý do tại sao chúng tôi rất hợp nhau - tôi đã làm đủ cho cả hai chúng tôi."
Eric rút lui đến khu vực lò nướng, nhưng McCord nhìn anh ta qua vai của anh. "Đừng do dự mà không chêm vào, ông Ingram, nếu có bất cứ thứ gì anh nghe gây ra một hồi ức. Theo kinh nghiệm của tôi những người nói ít, thường chú ý hơn." Với Solomon anh nói, "Anh sắp nói với tôi là anh quen biết Leigh và Logan Manning được bao lâu."
Solomon suy nghĩ về điều đó trong khi anh nhai một miếng trứng chiên. "Để cho tôi nghĩ đã. Lần đầu tiên tôi gặp họ, họ đã đến xem một vở kịch trên Broadway mà tôi đã viết gọi là Time and a Bottle. Nó là một trong những nỗ lực ban đầu của tôi, và mặc dù các nhà phê bình đã nói tôi có nhiều triển vọng, công chúng đã không ủng hộ vở kịch đó. Tôi vẫn tự hỏi liệu -"
"Cách đây là bao lâu?"
"13, không, có lẽ cách đây 14 năm."
"Tốt. chúng ta hãy tập trung vào một vài tháng sau cùng. Anh có biết rằng bà Manning nghĩ là bà ta bị theo lén không?"
"Vâng, tuyệt đối. Leigh đã rất khiếp sợ. Logan còn hơn thế, nhưng anh ta không muốn cô ta biết nó."
"Bà ta đã kể cho anh nghe điều gì về kẻ đi lén theo này?"
"Leigh đã nói hắn đã gửi cô ấy một số quà, và hắn đã gọi cô ấy một vài lần. Logan và cô ấy cố dò tìm cuộc gọi thứ nhì, nhưng nó đã đến từ điện thoại công cộng trong Manhattan."
"Bà ta có thể biết kẻ đi theo lén bà ta mà không nhận biết nó. Có thể là hắn ta đã lẩn quẩn trong nhà hát trong một vai trò nào đó, hoặc rình chờ bên ngoài khi bà ấy rời khỏi. Ngoài chồng bà ấy và diễn viên trong đoàn của anh, có ai đã từng nhìn thấy bà Manning đi chung với bất cứ một người đàn ông nào khác không? Đừng bỏ qua bất kỳ người nào," McCord thêm vào, "bất kể là anh ta đáng chê trách như thế nào với anh."
McCord đang hi vọng tên của Valente sẽ được nhắc đến, Sam biết, và cô lắng nghe trong khi Jason Solomon đưa ra một vài cái tên vô nghĩa, nhưng trong tận đáy lòng của cô, cô vẫn không tin là Leigh Manning cộng tác trong vụ giết chồng bà ta. Sam đã nhìn thấy Leigh Manning ở bệnh viện, cô đã nhìn thấy bà ta ở ca-bin khi chồng bà ta không có ở đó, và đối với Sam, bà ta đã biểu lộ tất cả những dấu hiệu của một người vợ phát điên, yêu thương, kinh hoàng.
Ngày đưa tang Logan Manning, Sam đã không rời mắt khỏi người quả phụ, và những gì cô nhìn thấy là một người phụ nữ dũng cảm cố hành động với lòng tự trọng mặc dù bà ta đã bị tàn phá trong tâm hồn và hủy hoại bên ngoài. Sam sẵn sàng tin rằng Valente muốn bà ta đến nỗi tống khứ chồng bà ta vĩnh viễn, nhưng cô không thể hoàn toàn tin rằng Leigh Manning biết bất cứ thứ gì về ý định của Valente.
Mặt khác, Sam nhắc nhở mình một cách nghiêm khắc, trước hết cô đã không tin rằng Leigh Manning đang có mối quan hệ với Valente, nhưng tất cả những bằng chứng rõ ràng đã cho thấy người nữ diễn viên đã nói dối về quan hệ của cô ta với anh ta và cô ta đang cố giấu nó từ mọi người, … nhưng nếu Leigh Manning chỉ cần muốn được tự do từ chồng cô ta, tại sao lại phải thủ tiêu anh ta chứ? Sam tự hỏi. Tại sao không ly hôn anh ta? Vụ giết người chồng hay vợ bình thường thúc đẩy bởi sự tức giận hoặc ghen tuông hoặc trả thù, nhưng theo mọi người biết, Leigh Manning không có lý do gì mà phải che đậy bất cứ cảm xúc đó đối với chồng cô ta.
Sam biết thái độ của cô thật là vô lý, cô không thể chấp nhận Logan Manning đã bị giết do vợ của anh ta hay Valente đơn giản chỉ bởi bì vì giết anh ta có vẻ quá thiết thực. Họ phải có lý do gì khác để làm một hành động ghê gớm như vậy.
Solomon đã không còn cái tên nào khác để đề cập, và McCord đang lấy một chiến lược khác với câu hỏi của anh. "Anh sẽ mô tả Mannings là một đôi vợ chồng tận tâm và hạnh phúc chứ?"
Solomon gật đầu. "Vô cùng tận tâm và hạnh phúc đến khó chịu," anh tuyên bố với vẻ hài hước.
Ngay lúc đó, Sam chợt nhìn lướt qua Eric và cô thấy mặt của anh sít lại. "Ông Ingram?" cô ngắt lời. "Nó trông ra sao đối với anh? Ông Manning có tận tâm với vợ của ông ấy không?"
"Vâng, Thanh tra, nó trông như thế." Sam nghĩ câu trả lời của anh có chỗ cần giải thích, nhưng McCord không quan tâm đến Logan Manning, anh quan tâm đến vợ ông ta. "Thế còn Leigh Manning thì sao?" anh hỏi Eric. "Bà ta có tận tâm với chồng bà ta không?"
"Chắc chắn vậy."
Anh quay về phía Solomon. "Tôi cho là Bà Manning bị nhiều căng thẳng một vài tuần sau cùng này - với kẻ đi lén theo đi theo bà ấy và vở kịch mới được khai diễn. Anh có chú ý đến bất cứ thứ gì lạ trong hành vi của bà ấy cho biết là bà ấy đang căng thẳng không?"
"Chúa ơi, vâng! Tất cả chúng tôi đều đến điểm không thể chịu đựng nỗi! Anh sẽ sững sờ bởi những nỗ lực liên quan đến việc khai diễn một vở kịch mới. Vấn đề sáng tạo chỉ là một phần của nó. Những tài chính là những cơn ác mộng – những người hậu thuẫn muốn đảm bảo, họ muốn được lời trong khoảng đầu tư của họ, và dù cho anh có làm việc tốt như thế nào cho họ, họ trở nên đắn đó khi đến lúc đặt tiền đầu tư cho vở kịch tiếp theo và anh kết thúc là tìm kiếm tiền mới hoài. Tôi đang làm điều đó bây giờ - "
"vậy là anh không tài trợ vở kịch của anh bằng tiền riêng của anh à?" McCord hỏi vu vơ.
"Ồ, vâng. Tôi đổ hàng đống tiền của tôi vào mỗi vở kịch, nhưng tôi không gánh lên vai trách nhiệm tài chính một mình. Anh có biết một nữ diễn viên như Leigh Kendall và Jane Sebring phải trả bao nhiêu tiền không? Người quản lý của Leigh đòi hỏi nhiều đến không thể thực hiện được, như thường lệ, nhưng Logan đã thuyết phục anh ta được hợp lý hơn, cảm ơn Chúa. Dẫu vậy, trước khi người hậu thuẫn có thể hoà vốn, Blind Spot sẽ phải diễn để bán vé cho khán giả trong một thời gian dài."
McCord nhìn lên trần nhà, rõ ràng cố làm một kết nối giữa những gì anh đang nghe và những gì anh muốn biết. "Ai là người hậu thuẫn của anh trong vở kịch này?" anh hỏi lơ đãng.
"Điều đó là điều cần được bảo mật."
Tính hiếu kỳ của anh khơi dậy bởi sự thoái thác của người đàn ông kia, McCord hạ thấp tia nhìn của anh và tập trung trên nhà soạn kịch, nụ cười nhẹ giật giật ở góc miệng của anh. "Khi nào thì tôi có thể có danh sách đó?"
Thay vì bối rối bởi sự chuyên chế của McCord, Solomon cười toe toét và nhún vai. "Ngày mai có đủ sớm không?"
McCord gật đầu. "Liệu sẽ có bất cứ cái tên nào trong danh sách mà tôi biết không?"
Anh đang nghiêng về phía Valente lại, Sam biết, và câu trả lời của Jason Solomon làm cô căng người chờ được giải thích. "Anh chắc chắn sẽ nhận ra một cái tên."
"Cái nào?"
"Logan Manning."
"Logan Manning ư?" Sam lặp lại. "Có phải điều đó hơi kỳ quặc không?"
"Theo cách nào?"
Anh đang chơi trò mèo vờn chuột với cô, và Sam không thích nó. Cô bắt anh trả nó bằng cách buộc anh phải chứng minh quan điểm của cô. "Anh là một chuyên gia kinh doanh trong ngành giải trí. Anh nói cho tôi biết đi."
"Tốt, trên bề mặt nó dường như có một chút xung đột về quyền lợi, tôi đồng ý với cô."
"Bởi vì?" Sam nhắc anh.
"Vì, về một mặt, Logan chịu trách nhiệm trong việc Leigh đồng ý nhận ít tiền cho sự xuất hiện trong vở kịch. Làm như thế, thì nhiều lợi nhuận hơn cho người hậu thuẫn."
"Bao gồm Logan Manning," Sam kết thúc.
"Đúng."
"Leigh Manning có biết chồng bà ta là một trong những người hậu thuẫn không?"
"Dĩ nhiên. Đề tài được nhắc đến ở bữa tiệc tối khoảng một tuần trước đêm khai mạc. Cô ấy có vẻ hơi bị bất ngờ, nhưng không khó chịu." Anh giơ lên ly của anh, và Eric xuất hiện bên cạnh anh châm nước từ cái bình.
Như thể một cách muộn màng nhận biết cả hai thanh tra có thể rút ra kết luận sai lầm từ những gì anh đã nói, anh giải thích thêm. "Logan đã nói quyết định của anh ấy lấy lợi nhuận như là một người hậu thuẫn chớ không phải là lợi nhuận từ lương của Leigh là liên quan đến thuế thu nhập của họ. Thuế thu nhập mức lương của Leigh sẽ là ba mươi chin chấm sáu phần trăm. Thuế lợi nhuận từ vốn đầu tư - bao gồm đầu tư vào Blind Spot - chỉ có hai mươi phần trăm."
"Ông ta đầu tư bao nhiêu tiền?"
Solomon nhún vai. "Khoảng dưới hai trăm ngàn đô-la."
"Còn một câu hỏi nữa," McCord nói. "Anh là một người rất sáng tạo, điều mà nói với tôi anh cũng là một người rất có trực giác, và anh cũng quen làm việc với các diễn viên. Anh vừa nói rằng Leigh Manning có vẻ 'bị bất ngờ' khi bà ấy nhận biết tại bữa tiệc tối về lời khuyên về tài chính của chồng bà ta rõ ràng là trong sự quan tâm tài chính có lợi cho ông ta, nhưng không phải cho bà ta. Anh cũng đã nói Mannings là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Có thể nào là bà Manning, một nữ diễn viên tài năng, đã biểu diễn một cách rất có sức thuyết phục ngoài sân khấu, cũng như trên sân khấu?"
Solomon phủi những mảnh bánh mì vụn từ ngón tay của anh và lau miệng với cái khăn ăn của anh; sau đó anh ngả người trên ghế, khoanh tay trên ngực, và nhìn McCord đo lường một lúc lâu. Trong giọng nói lạnh lùng đến ngạc nhiên, anh nói, "Chính xác là anh đang có ý gì vậy? Anh đang đề nghị là thậm chí có chút khả năng xảy ra là Leigh đã giết Logan chăng?"
"Tôi đang không đề nghị bất cứ thứ gì ngay bây giờ, tôi đang đơn thuần chỉ làm giả thuyết."
Jason Solomon không tin chuyện đó ngay lúc đó. "Đó chính xác là những gì anh đang đề nghị. Trong trường hợp đó, tôi cảm thấy buột phải nói cho anh biết ý kiến theo trực giác không bị cắt xén của tôi: Anh là đồ nhảm nhí. Anh đang làm mất thời giờ của anh, và anh đang làm mất thời giờ của tôi."
"Tốt," McCord trả lời tỉnh bơ. "Bây giờ vì chúng ta đã bỏ thủ tục lịch sự, anh đã ở đâu vào ngày Chủ nhật, ngày 29 tháng 11, từ ba giờ chiều đến ba sáng sáng hôm sau?"
Jason há hốc miệng. "Bây giờ anh nghĩ tôi đã giết Logan chăng?"
"Anh có làm không?"
"Lý do gì để tôi phải làm chuyện đó chứ?"
"Để tôi suy nghĩ đã … Trước nhất, tôi chắc chắn là anh đã mua hợp đồng bảo hiểm lớn trên người Leigh Manning. Anh sẽ nhận được bao nhiêu tiền nếu bà ta tuyên bố là không có tinh thần để tiếp tục trở lại vai trò của bà ta nhỉ? Jane Sebring đã tiếp quản vai trò của bà ta. Anh đã tiếc kiệm được bao nhiêu tiền nếu anh không cần phải trả cho Leigh Manning và Jane Sebring tiếp tục giữ vai trò vậy?"
"Đúng là điên!" Jason nói một cách giận dữ. Chuông cửa reo và anh nhìn lướt qua Eric. "Trả lời đi, mẹ kiếp."
"Nêu chuyện đó nghe quá khó tin," McCord nói khi Eric rời khỏi, "thì thử ra này vậy: Anh là một kẻ đồng tính và anh chắc chắn là không quan tâm đến Eric tội nghiệp, ngoại trừ như là một đầu bếp và là một người hầu. Logan Manning hấp dẫn đối với anh chăng? Ông ta đã từ chối anh và xúc phạm lòng tự trọng của anh khi anh tấn công hả?"
"Anh đúng là con của chó cái!" Solomon nói một cách nhẹ nhàng.
McCord phản ứng lại những lời xúc phạm về đạo đức của mẹ anh với vẻ thích thú. "Tôi luôn bị bất ngờ bởi số người biết mẹ tôi."
Solomon há hốc miệng; sau đó anh ngữa đầu ra và cười ha hả. "Tôi sẽ sử dụng câu đó trong một vỡ kịch."
"Nếu anh làm vậy, tôi sẽ nói với mọi người anh là kẻ ăn cắp ý tưởng."
"Vậy thì kiện tôi đi. Tôi - " Anh dừng lại, quay lại trong sự bất ngờ khi nghe giọng nói của một người phụ nữ rít lên cuồng loạn trong phòng khách.
"Tránh sang một bên ngay, Eric!" cô ta khóc lóc. "Tôi không quan tâm đến chuyện anh ta đang tiếp ai. Không quan trọng nếu họ nghe được! Đêm nay, tất cả mọi người sẽ biết - "
Jason đứng bật dậy, gần như hất đổ ngược ghế của anh, cùng lúc Jane Sebring ào vào nhà bếp, khuôn mặt của cô không trang điểm, nước mắt đầm đìa. "Một phóng viên đã gọi tôi cách đây vài phút," cô thốt lên. "Anh ta muốn một lời tuyên bố của tôi trước khi họ tiếc lộ mọi chuyện trong bản tin tối nay."
"Bình tĩnh đi cưng ơi," Solomon, mở rộng cánh tay của anh cho cô và vỗ nhẹ lưng của cô. "Cô đang nói về chuyện gì vậy?"
"Tôi đang nói về Logan!" cô khóc. "Một số phóng viên hèn hạ đã lục lọi rác rưởi của tôi và dụ dỗ lôi kéo người gác cửa của tôi."
Solomon đẩy cô đủ xa để nhìn khuôn mặt ẩm ướt của cô. "Và kẻ ti tiện đã tìm hiểu được chuyện gì?"
"Hắn ta đã tìm hiểu Logan và tôi đang có một mối quan hệ!" cô khóc lóc.
Khuôn mặt của anh trắng bệch vì sốc, hãi hùng, và cuồng nộ, Solomon thả cánh tay của anh ra và lùi bước. Sam nhìn McCord, người có vẻ thích thú; sau đó cô nhìn Eric Ingram.
Anh trông kinh tởm. Anh không nhìn như bị bất ngờ chút nào.
"Sao, bây giờ cô nghĩ sao?" McCord hỏi Sam khi họ bước dọc vỉa hè để đến xe của anh. Anh hoàn toàn hài lòng với tiết lộ đầy nước mắt của Jane Sebring. "Nói cho tôi nghe, Leigh Manning có động cơ giết người, hay là gì?"
Sam nhìn lên bầu trời xanh trong sáng, suy nghĩ. Cho đến cách đây vài phút, cô đã không tin Leigh Kendall sẽ hợp tác với bất kỳ kế hoạch nào của Valente để giết chồng bà ta, nhưng cuộc ngoại tình giữa Logan Manning với Jane Sebring đã thay đổi mọi chuyên… "Tôi muốn có câu trả lời cho hai câu hỏi trước khi tôi quyết định."
"Là câu hỏi gì?"
"Tôi muốn biết liệu Leigh Manning có biết về mối quan hệ giữa chồng bà ta với Sebring hay không. Tôi cũng sẽ muốn kiểm tra chứng cớ ngoại phạm mà Jane Sebring vừa mới đưa cho chúng ta vào tối Chủ nhật. Chúng ta biết là Leigh Manning phải ở lại sau suất diễn chiều để giải quyết một số sự cố nhỏ với Solomon. Nhưng Jane Sebring nói cô ta đã rời khỏi nhà hát ngay sau suất diễn chiều và đi thẳng về nhà. Cô ta nói là cô ta đã đi ngủ, nhưng sau đó cô ta thức dậy, ăn tối một mình, và xem phim trên truyền hình. Đó không có nhiều chứng cớ ngoại phạm lắm," Sam chỉ ra.
"Cô ta đã kể cho chúng ta nghe cô ta đã xen phim gì rồi, cô còn cần có bao nhiêu bằng chứng nữa?"
"Nếu cô ta đủ thông minh để quấn tay Logan Manning xung quanh khẩu súng của ông ta sau khi cô ta bắn vỡ óc của ông ta, tôi cho là cô ta đủ thông minh để nhìn vào quyển TV Guide (bảng ghi giờ giấc của các show trình chiếu trên TV) khi cô ta về đến nhà để cho cô ta có thể kể cho chúng ta nghe là cô ta đã xem phim gì. Ồ - " Sam nói, khi cô nhìn thấy nụ cười tự mãn của anh. "Tôi nghĩ anh đang nghiêm túc."
"Cô không muốn tin Leigh Manning có tội, phải không?"
"Tôi không có thiên vị," Sam phản đối. "Tôi chỉ muốn cảm thấy chắc chắn hoàn toàn."
"Kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của Sebring đi. Cô ta sử dụng xe phục vụ để đưa cô ta về nhà sau suất diễn chiều, vì vậy họ sẽ có kỷ lục. Cô ta đã nói là cô ta nói chuyện với người gác cửa của cô ta khi cô ta về đến nhà sau suất diễn chiều."
"Cùng người gác cửa đã nhận tiền hối lộ để bán đứng chuyện cô ta với Mannning ư? Tôi sẽ thật sự ấn tượng với sự thành thật của anh ta đấy."
"Anh ta không làm việc 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Có lẽ là người gác cửa khác đã nhìn thấy cô ta về nhà."
"Cô ta có thể lại rời khỏi nhà mà không để cho anh ta nhìn thấy. Nếu cô rời khỏi ngay, cô ta sẽ đến được vùng núi trước khi tuyết thực sự bắt đầu rơi."
"Đúng," McCord nói, nhìn lướt qua đồng hồ của anh. "Chúng ta hãy đến văn phòng của Manning để giúp Shrader và Womack chất vấn các nhân viên."