- 17 -

     ặc ngạc nhiên khi nhận được thư của Điềm. Đã lâu có lẽ hơn hai năm anh không gặp lại cậu con trai của Đan Trầm. Nàng cho anh biết Điềm sau khi ra khỏi Thủ Đức đã được đổi về quận Củ Chi. Nay tự dưng được thư của Điềm anh lấy làm lạ bèn mở thư ra đọc.
- Kính thưa bác,
Chắc bác ngạc nhiên khi nhận được thư này. Tháng trước mẹ cháu có lên thăm cháu và cháu có hỏi mẹ về mối giao tình giữa bác với mẹ cháu. Bà cho biết là rất mến bác và có hỏi ý cháu về việc bà bước đi bước nữa. Cá nhân cháu rất kính mến bác, biết bác là một người có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ của cháu. Vì thế cháu đã khuyên mẹ cháu nên lập gia đình với bác vì bác sẽ là người chồng tốt, hết lòng bảo bọc mẹ cháu. Cháu viết thư này cho bác chỉ muốn xác định một điều là cháu không phản đối mà còn vui mừng có thêm bác ở trong gia đình của cháu.
Vài hàng cho bác rõ... Chúc bác được bình an và khoẻ mạnh...
Đọc xong lá thư ngắn và gọn của Điềm gởi cho mình, Mặc thở hơi dài nhẹ nhỏm. Đã mấy lần anh ngỏ lời cầu hôn mà Đan Trầm cứ năn nỉ anh chờ. Nàng viện cớ muốn hỏi ý kiến của Điềm. Biết Đan Trầm rất mực thương yêu và chiều chuộng đứa con trai của nàng nên anh cũng gắng gượng chờ đợi. Hôm nay thật may mắn được thư của Điềm tỏ ý ưng thuận về chuyện lấy chồng của mẹ nên anh định cuối tuần này về Sài Gòn để hỏi Đan Trầm lần nữa. Có thư kèm của Điềm anh hy vọng nàng sẽ bằng lòng lập gia đình với mình.

****

Đan Trầm chậm rãi đọc lá thư của con trai gởi cho Mặc trong lúc anh ngồi đối diện với nàng qua chiếc bàn ăn cơm. Nàng đọc thật chậm, từng chữ từng chữ một như muốn tìm hiểu một cách tận tường ý nghĩa của lá thư mà Mặc dùng làm bằng chứng hổ trợ cho lời cầu hôn của anh. Chỉ có nàng, vốn đã gần gụi và trò chuyện với con cách đây hơn tháng mới nhận ra đằng sau hơi văn bình thường giấu kín một chịu đựng và nhẫn nhục. Nàng hiểu được nỗi lòng thầm kín của con. Phải thương yêu nàng nhiều lắm nên con mới khuyên lơn và năn nỉ nàng lập gia đình với Mặc. Nó đã mất cha giờ thêm mất mẹ nữa. Nàng nở lòng nào bỏ con bơ vơ để vui hưởng hạnh phúc của riêng mình.
- Đan Trầm nghĩ sao?
Mặc rụt rè lên tiếng. Thấy nàng vẫn im lặng anh cười nhẹ tiếp.
- Dù gì thì Điềm cũng đã lính rồi, đã lớn rồi...
Đan Trầm không nói gì hết. Mặc chưa có con nên không biết là đối với nàng, Điềm không bao giờ lớn, vẫn là đứa con nhỏ dại cần sự săn sóc và an ủi của nàng. Huống chi bây giờ trong cương vị người lính đang cầm súng, đứa con yêu còn cần sự giúp đỡ của nàng nhiều hơn nữa. Tuy nhiên đã lỡ hứa sẽ làm bất cứ điều gì con muốn, nàng khó mà từ chối lời khuyên nhũ và van xin của con. Huống chi nàng cũng biết việc mình đi lấy chồng là cách giải quyết hợp lý đối với hoàn cảnh khó xử của mình.
- Anh cho Đan Trầm vài ngày để suy nghĩ nghen. Em sẽ viết thư cho anh...
Dù buồn song Mặc cũng gượng cười đứng lên. Đan Trầm theo anh ra tới cửa. Dừng tại cửa giây lát anh hỏi nhỏ.
- Anh có hi vọng gì không?
Mỉm cười nhìn người bạn tình, Đan Trầm nắm tay anh đoạn hôn lên má. Lần đầu tiên nàng mới có cử chỉ âu yếm như vậy.
- Có chứ... mà còn có nhiều lắm... anh rán chờ nghen...
Bật lên tiếng cười vui mừng Mặc bước ra cửa. Đan Trầm đứng nhìn theo mà nước mắt lăn dài. Nàng không thể nói rõ những ý nghĩ của mình cũng như nàng không thể hé răng thố lộ thứ tình cảm oái oăm của hai mẹ con cho Mặc nghe. Nó sẽ và phải được chôn sâu vào đáy lòng với hi vọng thời gian phủ lên lớp bụi để quên.

****

- Sài Gòn ngày 25 tháng 10 năm 1967
Điềm thương yêu của mẹ...
Tháng rồi bác Mặc có ghé qua nhà thăm mẹ. Bác ấy '' trình '' với mẹ lá thư của con gởi cho bác ấy như là bằng chứng hiển nhiên về sự con không phản đối mà còn khuyến khích mẹ đi lấy chồng. Sau một tuần lễ suy nghĩ cặn kẽ, '' vâng theo lời con dạy nên đi lấy chồng '', mẹ đã viết thư chấp nhận lời cầu hôn của bác Mặc. Hôn lễ sẽ được cử hành sau tết trong vòng thân mật của gia đình thôi vì mẹ không muốn làm rình rang. Mình đâu có vui, có mừng được khi lòng mình buồn bã, tâm hồn mình ủ ê. Một điều mà mẹ yêu cầu là sự có mặt của con. Sự hiện diện của con như món quà có ý nghĩa nhất trong ngày vui của mẹ. Thiếu con, mẹ cảm thấy trơ trọi, bơ vơ và buồn tủi. Bác Mặc, dù thương yêu mẹ cách mấy cũng không phải là con, không thể đóng vai trò của con, một người mà mẹ thương yêu suốt đời. Hơn hai mươi năm ngọt bùi có nhau, hưởng chung niềm vui, chia xẻ nhau nỗi buồn; con trở thành nửa phần của mẹ rồi con ơi...
Điềm thở dài mắt cay cay. Anh cảm thấy mình rã mục. Rồi đây, sau khi người mẹ thân yêu có chồng, anh dường như không còn có chỗ để về nữa. Nhà đồng nghĩa với niềm vui, nơi chốn để cho anh an nghỉ sau những ngày chinh chiến mỏi mệt bây giờ trở thành nỗi đau chát đắng, tiếng thở dài hắt hiu và sợ không dám nhìn thấy hạnh phúc của người mình thương yêu. Đốt điếu thuốc, hít liên tiếp ba hơi dài, nhả khói ra từ từ anh đọc tiếp lá thư của mẹ.
- Con và mẹ, mình đã có nhiều kỹ niệm, quá khứ êm đềm không thể quên lãng một cách dễ dàng và nhanh chóng. Huống chi dù mẹ có chồng, hình ảnh con vẫn chiếm trọn trái tim của mẹ. Con mãi mãi là người mẹ thương yêu nhất, cũng như mẹ là người con yêu thương nhất. Tình thương của con dành cho mẹ thật diễm tuyệt, thật quí báu cho nên mẹ sẽ cất giữ ở trong lòng mình. Mẹ cám ơn con đã yêu thương mẹ, đã dành cho mẹ một ngôi vị độc nhất trong trái tim nhỏ bé của con.
Mẹ sẽ gọi tên con hoài huỷ trong giấc ngủ của mẹ cũng như nhớ con như nhớ một người ở xa, xa ngoài tầm tay với của mình.
 Lần nữa, mẹ xin con cố gắng thu xếp để có mặt trong ngày vui của mẹ...
Điềm gấp lá thư lại bỏ vào túi áo trận. Chiều xuống chậm, mênh mông buồn. Anh tự hỏi mình sẽ làm gì cho hết đêm nay và những đêm kế tiếp.