Dịch giả: Đào Đăng Trạch Thiên
Chương XXIII

     hiếc máy bay Big Skymaster từ trên cao đáp xuống an toàn. Máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng rồi dừng lại ngay điểm hẹn. Hành khách được mời bước xuống cầu thang. Hành khách đi Basrah xếp hàng một bên, một bên kia hành khách chuyển tiếp theo chuyến đi Bát Đa.
Đi Bát Đa có bốn hành khách. Một nhà doanh nhân giàu có người Irag, một bác sĩ trẻ người Ăng-lê cùng hai phụ nữ. Tất cả hành khách được kiểm tra rất kỹ.
Người được gọi tên trước là một bà tóc tai bù xù, quân chiếc khăn quàng quanh cổ nét mặt mệt mỏi.
“Bà Pauncefoot Jones. Có phải Quốc tịch Anh. Đúng, đi thăm chồng. Bà vui lòng cho biết địa chỉ ở Bát Đa. Bà mang theo bao nhiêu tiền mặt?...”
Tiếp theo người khách thứ hai.
“Grete Harden. Quốc tịch? Đan Mạch. Từ London đến? Nhân viên mát xa ở bệnh viện? Địa chỉ ở Bát Đa? Có đem theo tiền mặt”.
Nàng Grete Harden người hao hao gầy, tóc hoe mang kính mát. Ăn mặc sạch sẽ quần áo cũ kỹ.
Nàng nói tiếng Pháp chốc chốc bị ngắt quãng - nhắc lại câu trả lời.
Hành khách được thông báo chuyến bay Bát Đa khởi hành trưa nay. Xe buýt đưa đón về khách sạn Abbassid Hotel ăn cơm trưa nghỉ ngơi tại chỗ.
Grete Harden đang ngồi trên giường thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng bước đến mở cửa nhìn ra thấy một người phụ nữ trẻ tuổi cao ráo nước da ngăm đen mặc trang phục hãng máy bay B.O.A.C.
“Xin lỗi, cô Harden. Xin cô vui lòng theo chúng tôi đến văn phòng hãng B.O.A.C nhé, vé đăng ký máy bay có mấy điểm sơ sót. Mời cô theo lối này”.
Grete Harden theo sau người nhân viên đi qua lối hành lang. Nàng nhìn thấy bảng treo đề chữ bằng vàng văn phòng hãng B.O.A.C.
Người nữ tiếp viên hàng không mở cửa mời khách bước vào. Vừa lúc Grete Harden bước tới, người kia vội đóng cửa giật tấm bảng hiệu xuống.
Grete Harden vừa bước vào trong đã có hai gã đàn ông đứng sau cửa giăng tấm vải trùm vào đầu nàng. Bọn chúng nhét giẻ vào miệng. Một tên trong bọn vén áo nàng chích cho một mũi thuốc.
Mấy phút sau, người nàng chùng xuống ủ rũ.
Tay bác sĩ trẻ vui cười nói: “Phải ngồi đây canh chừng sáu tiếng đồng hồ, nhớ chưa. Kể từ lúc này hai người phải ở lại theo dõi”.
Tay bác sĩ gật đầu chào hai người rồi lui ra. Hai người lặng lẽ ngồi bên cửa sổ là hai bà ma sơ. Bác sĩ vừa bước ra ngoài. Ma sơ lớn tuổi nhất đứng dậy bước tới chỗ Grete Harden đang nằm trơ ra đó, bà cởi hết quần áo nàng ra. Ma sơ trẻ tuổi tay rún run cởi bỏ chiếc áo dòng tu trên người. Ngay tức thì Grete Harden được khoác vào người chiếc áo dòng tu, nàng nằm yên trên giường chẳng hay biết. Bà ma sơ trẻ liền lấy quần áo của Grete Harden mặc vào.
Người ma sơ già nhìn vào người bạn đồng tu mái tóc đã đổi màu vàng hoe. Bà nhìn vào tấm ảnh tựa bên chiếc gương soi, tay chải chuốt lại mái tóc ngược ra sau vấn thành lọn thòng hai bên cổ.
Bà lùi lại nói một câu tiếng Pháp:
“Em đã hoàn toàn lột xác. Đeo thêm cặp mắt kính mát vào. Mắt em xanh quá. Ờ - đấy nhìn xem thật kỳ diệu”.
Có tiếng gõ cửa, hai người ban nãy đứng nhìn cười.
“Anna Scheele đội lốt Grete Harden, được lắm” - Một tên nói. “Giấy tờ tùy thân cất trong hành lý khéo đút giấu trong tập sách dạy cách xoa bóp in bằng tiếng Đan Mạch. Này, cô Harden” - Gã cúi đầu nói trịnh trọng nói với Victoria, “Trân trọng mời cô đến dự bữa cơm trưa”.
Victoria đi theo sau gã bước ra ngoài đi dọc theo hành lang. Có một bà khách đang đứng bên kia chờ gửi điện tín.
“Không phải” - Bà nói “P.A.U.N.C.E. F.O.O.T. Tiến sĩ Pauncefoot Jones. Hôm nay ở lại khách sạn Tio Hotel”.
Victoria lạ lẫm nhìn về phía bà nọ. Bà là vợ ngài Tiến sĩ Pauncefoot Jones. Victoria thấy cũng không có gì lạ bởi nàng nghe ông phàn nàn đã bỏ mất cái thư nên không nhớ rõ ngày nào bà đến, ông cứ chắc là ngày 26.
Nàng nghĩ bụng giá mình có thể nhờ Bà Pauncefoot Jones chuyển điện tới Richard Baker.
Người đàn ông như đoán được ý định của nàng, gã níu lấy khuỷu tay của nàng dn thêu tên Defarge chứ không phải Lefarge - “Defarge, Phu nhân Defarge” - nàng thầm reo lên.
Nàng chợt nhớ lúc mới nghe Richard vừa trân trọng nhắc tên.
“Có việc gì vậy?”
“Ồ - không, chỉ là tôi vừa nhớ ra một việc”.
“Ta hiểu”. - Richard nhướng mày vẻ kiêu hãnh.
Như vậy qua ngày mai là mọi người trở về Bát Đa - ngày mai thời gian tạm trú của nàng đã hết. Nàng vừa trải qua một tuần lễ yên ổn, chính trong thời gian ấy nàng đã tận hưởng trọn vẹn cuộc sống nơi này. Victoria tự cho mình một kẻ khiếp nhược. Nàng sôi nổi thích kể chuyện phiêu lưu mạo hiểm, đến lúc tới được rồi nàng lại không thích nói. Nàng căm ghét chuyện phải tự mình chống chọi để vượt qua cơn mê vì thuốc, nhớ lại nàng khiếp sợ - khiếp sợ kinh khủng cái đêm ở lại trong căn phòng trên lầu, vừa lúc đó một người Ả Rập ăn mặc tả tơi đến nói với nàng một câu “Bukra” - ngày mai.
Ngay lúc này nàng phải quay trở về nơi xuất phát. Nàng là công cụ của ông Dakin, được ông trả lương, đã ăn lương thì phải tỏ ra can đảm. Như vậy là nàng phải trở lại trụ sở Hội Cành Ô Liu. Nhớ lại gương mặt ngài Tiến sĩ Rathbone với cái nhìn soi mói đen tối nàng muốn rùng mình. Ông đã cảnh báo nàng...”
Nhưng cũng có thể nàng sẽ không quay về vì mọi người biết nàng là ai rồi. Dù sao nàng cũng phải về nhà trọ nhận lại đồ đạc có lẫn một chiếc khăn quàng thêu tên... Từ hôm nhận lệnh đi về thành phố cảng Barsrah nàng vội chất đồ vào vali lẫn theo chiếc khăn quàng thêu tên đó. Khi nàng trả lại cho ông Dakin thì lúc đó nhiệm vụ đã hoàn thành. Ông sẽ nói với nàng một câu y như trong xi nê “Ồ! Cô diễn trò hay lắm, Victoria”.
Nàng ngước nhìn thấy ông Richard Baker chăm chăm dõi theo nàng.
“Vậy thì” - Ông mở lời “sáng ngày cô vui lòng đến nhận hộ chiếu nhé”.
“Hộ chiếu của tôi?”
Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng. Từ lúc hay tin nàng Veronica sẽ bay từ London cho dù thì động tác rút lui có trật tự của nàng là hợp lý. Cho dù nàng có phải lánh mặt hay ăn năn hối lỗi vì gian dối, cũng không giải quyết được gì. Victoria là vậy đó, nàng muốn chứng tỏ cá tính của nàng, một cá tính chẳng thua kém gì nhân vật Micawber trong truyện của Dickens là lạc quan tin tưởng rằng thời thế sẽ đổi thay.
“Nhưng có cần gì không”.
“Cần chứ”. - Ông Richard phân bua. “Phải ghi đủ tất cả chi tiết tên họ, tuổi tác, điểm nhận dạng v.v... Nếu ta không nhận hộ chiếu về, tôi phải báo tên họ và đặc điểm nhận dạng cho cảnh sát. Thôi cô cho tôi biết họ của cô đi, lâu nay chỉ biết tên là ‘Victoria’ thôi”.
“Ô hay” - Nàng vừa nói “Ông đã biết rõ còn hơn tôi nữa kia mà”.
“Không phải vậy” - Richard nói. Ông nhếch mép cười độc địa. “Ta thì biết rồi, chỉ còn cô là chưa biết thôi”.
Ông nhìn nàng ánh mắt ẩn sau tròng kính.
“Dĩ nhien là tôi biết chứ” - Nàng đáp lại một câu gọn lỏn.
“Vậy cô có dám nói cho ta nghe không?”
Nghe giọng nói ông có vẻ quả quyết, nàng không trả lời, đứng lặng im.
“Ta đã hiểu cả rồi,” - Ông nói tiếp - “hãy nói thật ra đi. Rõ ràng là cô quỷ quyệt lắm. Cô đã nắm vững vấn đề - đã mang hết kiến thức ra áp dụng với thực tế - nhưng ta cho cô hay phải chấm dứt ngay cái trò bịp đời đó đi. Ta đã giăng bẫy cho cô lao đầu vào. Ta kể cho cô nghe những chuyện ba láp vậy mà cô tin ngay”. - Ông nghĩ ngợi một lúc lại nói. “Venetia Savile không phải là tên cô. Vậy cô là ai?”
“Ngay lúc đầu tôi đã kể cho ông nghe, vậy mà ông có tín tôi đâu”. - Victoria đáp “Thật tình tôi là Victoria Jones”.
“Tức là cháu gái ngài Tiến sĩ Pauncefoot Jones?”
“Không phải - Jones là tên tôi”.
“Cô còn kể nhiều chuyện khác nữa kia mà”.
“Có, nhưng tôi kể toàn những chuyện có thật. Vậy mà ông không tin, tôi biết đôi khi tôi cũng hay nói dối nhưng chuyện tôi kể ban nãy là tôi nói thật lòng. Vậy để chứng tỏ là tôi thiệt tình, tôi xin giới thiệu lại tên tôi là Victoria Jones. Có điều tôi không hiểu được sao tôi lại gặp ông tại nơi này?”
“Có thể vì lẽ đó mà cô cảm thấy hơi choáng?” - Ngài nghiêm giọng nói “Cô đã thi hành xong nhiệm vụ một cách không nao núng”.
“Ruột gan tôi thì khác” - Victoria nói. “Tôi cảm thấy như đang run rẩy. Tôi nghĩ nếu có tìm cách phân bua lúc vừa đến đây thì có thể tôi đã đến nơi an toàn”.
“An toàn à?” - Ông nhắc lại - “Nghe này Victoria, có phải chuyện cô bị tiêm thuốc mê là có thật sao?”
“Thật chứ! Nếu mà tôi bịa chuyện thì tôi phải bịa ra chuyện độc địa hơn vậy nữa kia!”
“Vậy là ta đã hiểu thêm về cô, và ta hiểu rõ động cơ từ đâu mà ra. Nhưng cô phải công nhận với ta là mới nghe qua chuyện đó không ai dám tin, có đúng không”.
“Vậy tại sao ông lại tin?”
Richard chậm rãi nói.
“Bởi vì, như cô vừa kể, cô có dính vào cái chết của Charmichael, nên tôi mới dám tin chuyện đó có thật”.
“Mọi chuyện từ đó mà ra cả”. - Victoria nói.
“Vậy thì tốt hơn hết cô nên kể cho tôi nghe đi”.
Victoria chăm chăm nhìn ông thật lâu.
“Không hiểu là”, - Nàng mở lời “tôi có nên tin ông không?”
“Chuyện này lại khác. Cô nghĩ là tôi nghi ngờ cô ở lại đây với một cái tên giả để dò la tin tức về tôi hay sao? Cũng có thể đó là nhiệm vụ được giao mà cô phải thi hành”.
“Có nghĩa là ông đã biết được một vài manh mối trong vụ ám sát Carmichael nên người ta cần phải biết”.
“Người ta là ai vậy?”
“Chuyện đó tôi sẽ kể sao” - Victoria nói - “Nếu ông ở trong số người ta, hẳn ông đã biết cả rồi chẳng có gì đáng nói nữa”.
Nàng kể lại cái đêm Carmichael bị giết chết, đến lượt nàng được gặp ông Dakin và chuyến đi về thành phố cảng Basrah, rồi nàng được tuyển vào làm ở Hội Cành Ô Liu, đến chuyện đối đầu với cô nàng Catherine, được nghe ngài Tiến sĩ Rathbone dặn dò và cuối cùng là câu chuyện có ai đó đã nhuộm tóc nàng vẫn chưa tìm ra lời giải đáp. Chỉ có mỗi câu chuyện nàng không tiết lộ ra đó là chiếc khăn quàng đỏ với tên phu nhân Defarge.
“Ngài Tiến sĩ Rathbone nào kìa” - Richard thắc mắc. “Cô nghĩ là ông ta liên can vào vụ này hay là núp bóng giật dây? Này cô em, ông ta là nhân vật quan trọng đấy. Cả thế giới đều biết. Các kế hoạch ông đề xuất đều nhận được tài trợ khắp nơi trên thế giới”.
“Lẽ nào ông lo toan hết mọi việc?” - Victoria hỏi lại.
“Từ xưa đến nay ta luôn xem ông ta là một tay huênh hoang khoác lác”. - Richard trầm ngâm kể.
“Vậy thì ông ta cũng khéo che đậy lắm”.
“Đúng, điều đó quả không sai. Ta nghe cô vừa nhắc tên Lafarge, người đó là ai vậy?”
“Đó là một cái tên khác” - Victoria nói. “Ngoài ra còn một nàng tên Anna Scheele nữa”.
“Anna Scheele nào nhỉ? Ta chưa bao giờ nghe nói đến”.
“Đó là một nhân vậy quan trọng” - Victoria nói - “nhưng cô ấy như thế nào”.
“Cô hãy nói đi” - Richard nói - “Ai là người bày ra những việc đó cho cô?”
“Edward - Ồ không, là ông Dakin. Có lẽ ông ta làm việc bên hãng Dầu khí”.
“Có phải lão già tướng người lom khom uể oải người như không còn thần sắc không?”
“Phải - nhưng không hẳn vậy đâu. Ý tôi muốn nói không còn thần sắc là không đúng”.
“Lão có nghiện rượu?”
“Chỉ nghe đồn thôi, nhưng tôi thì không thấy vậy”.
Richard tựa lưng vào thành ghế, nhìn theo nàng.
“Phillips Oppenheim, William Le Queux và một số tên mạo danh khác nữa sao? Có thật vậy không? Cô là người thật chứ? Có phải cô là liệt nữ bị hành hạ hay một kẻ phiêu lưu mạo hiểm quỷ quyệt?”
Victoria bèn hỏi Richard.
“Nói thật với ông, ông định kể lại với ngài Tiến sĩ Pauncefoot Jones về tôi như thế nào?”
“Có gì đâu” - Richard đáp - “chẳng có gì đáng nói cả”.