HỒI 118
Tiêu sầu uống rượu ngồi trong trướng

     huyện gì?
Tường Ca Nhi còn chưa hoàn hồn, chưa kịp trả lời, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, đất lay lầu chuyển, đất tung bụi mù. Bạch Sầu Phi lập tức nhận ra, tiếng nổ mạnh kia phát ra từ chỗ của “Thương thụ” năm đó.
Trong lòng hắn trầm xuống.
Hắn đã cảm giác được một số chuyện, hắn không hi vọng nó sẽ trở thành sự thật.
Nhất định không được… hắn không sợ gì cả, chỉ sợ điều này, chỉ sợ chuyện này, chỉ sợ đối mặt với sự thật này.
Nhưng cho dù sợ hay không sợ, sự thật vẫn là sự thật.
Sự thật thường tàn khốc.
Chân thực cũng thường lãnh khốc.
Nhưng chân thực thông thường cũng giống như trăng, có hai mặt sáng và tối.
Do đó, đối với một số người, sự thực này có thể là tàn khốc đả kích, nhưng đối với một số người khác, nó lại là kinh hỉ bất ngờ.
Ít nhất, đối với Vương Tiểu Thạch, chắc chắn là loại cảm giác thứ hai.
Còn đối với những đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu khác ở đây, có người là loại cảm giác thứ nhất, có người là loại cảm nhận thứ hai, điểm duy nhất giống nhau là mọi người đều cảm thấy rất phức tạp và kinh ngạc.
Một đám người bước ra từ khu vực Thanh lâu cũ tràn ngập bụi mù, bọn họ vây quanh ba chiếc kiệu, bày trận tiến tới.
Trong ba chiếc kiệu, có hai chiếc một trái một phải không treo rèm, có thể nhìn thấy một nam và một nữ bên trong, nam thì cúi đầu, còn nữ xinh đẹp và thuần khiết.
Chiếc kiệu ở giữa buông kín rèm, người trong kiệu có thể nhìn rõ tất cả bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể thấy rõ trong kiệu là ai.
Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy sợ hãi.
Hắn biết hai người này là “người tới bất thiện, người thiện không tới”.
Bởi vì hai người này không phải ai khác, chính là hai đại lãnh tụ của Lục Phân Bán đường, đối địch nhiều năm, không ngừng tranh chấp với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tổng đường chủ thay mặt (đại đường chủ), “Đê Thủ Thần Long” Địch Phi Kinh.
Tổng đường chủ thật sự, Lôi Thuần.
Với địa vị của hai người này, cùng với sức ảnh hưởng tại Lục Phân Bán đường, nếu không phải dốc toàn lực đánh một trận, cũng không hoàn toàn nắm chắc, làm sao tối nay hai “đầu sỏ” của phe đối địch này có thể liều mạng “xông vào hang hổ”, “giết vào Hoàng Long”?
Bạch Sầu Phi hiểu rõ điểm mấu chốt này, thật sâu, từ từ, chậm rãi hít một hơi.
Gió rất mạnh.
Tay áo Bạch Sầu Phi tung bay.
Hắn thật sự bay được sao?
Tuyết rơi rất thưa, giống như những con hạc trắng nhỏ đứt hơi rơi xuống đất.
Tâm muốn bay, thật sự vĩnh viễn không chết sao?
- Chào các ngươi!
Bạch Sầu Phi lại chào hỏi:
- Các ngươi đến thật tốt.
Cặp mắt của Lôi Thuần sáng như hai ngọn đèn, ngoại trừ mang theo vẻ ưu sầu, đó quả thật giống như cặp mắt của chó nhỏ hay mèo nhỏ, cũng tinh ranh và đáng thương.
Địch Phi Kinh vẫn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ, lại giống như dưới chân y ba thước đang chôn một tòa bảo điện hoàng cung.
Bạch Sầu Phi đánh giá một chút, đám người này tổng công có ba mươi mấy người, liệu hắn có thể tập kích bất ngờ, trước khi kẻ địch tập trung binh lực tấn công vào, nhanh chóng tiêu diệt hoặc bắt sống hai người này? Chỉ cần hắn làm được điều này, sẽ có thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Có thể sao?
Không thể.
Chủ yếu là vì, hắn không đánh giá được chính xác võ công và thực lực của Địch Phi Kinh, ngoài ra người dẫn đầu bọn họ lại là một kẻ đáng sợ.
Một kẻ địch mà hắn vốn tưởng rằng đã chết theo Lôi Tổn tại Hồng lâu năm đó.
Lôi Động Thiên.
Bạch Sầu Phi đã từng thấy Lôi Động Thiên ra tay, hắn cũng từng giao đấu với Lôi Động Thiên. Sau khi Lôi Tổn chết, tên nhị đường chủ của Lục Phân Bán đường này đã dốc hết sức ngăn cản toàn bộ Kim Phong Tế Vũ lâu, bảo vệ chủ lực tinh anh của Lục Phân Bán đường thoát khỏi trùng vây, đến nỗi trên người bị ba mươi bảy vết thương, không ngờ y vẫn chưa chết.
Hắn không cho rằng mình có thể nhanh chóng giải quyết Lôi Động Thiên.
Lôi Thuần cười thuần khiết, lúm đồng tiền của nàng rất sâu:
- Vết thương trên lưng ngươi đã lành chưa?
Nghe được một câu nói không đầu không đuôi này, Bạch Sầu Phi lại giống như bị sét đánh, trong phút chốc sắc mặt đỏ như đất son.
Một câu nói vô cớ kia, dường như còn có sức sát thương lớn hơn mũi tên của Hà Tiểu Hà bắn vào ngực hắn.
Hóa ra là nàng!
Bạch Sầu Phi còn chưa kịp trả lời, Lôi Thuần lại nói (là nói với Địch Phi Kinh):
- Ta nghĩ, đối với sự xuất hiện của chúng ta, Bạch phó lâu chủ nhất định cảm thấy rất bất ngờ, khá là kinh ngạc.
- Ta đúng là bất ngờ.
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Không ngờ các ngươi lại tự chui đầu vào lưới, vội vàng chịu chết.
Địch Phi Kinh nhìn mũi giày, nói một cách xa xăm:
- Chúng ta có thể đến mà người khác không hề cảnh giác, cũng có thể đi mà không bị hạn chế. Ta nghĩ, Bạch nhị lâu chủ kinh ngạc nhất, chính là chúng ta không sớm không muộn, không sai không lệch, lại tới ngay vào lúc này.
Lôi Thuần nói tiếp:
- Ta thấy, Bạch lão nhị kinh ngạc hơn, chính là chúng ta lại đi lên từ thông đạo dưới lòng đất mà hắn cho rằng đã bị phá hủy. Hắn chỉ sợ chuyện này mà thôi.
Con ngươi của Bạch Sầu Phi co lại, trầm giọng nói:
- Các ngươi có ý gì?
- Thật xấu hổ!
Ánh mắt Lôi Thuần xa thẳm, giọng nói cũng khoan thai:
- Lúc ngươi cho rằng đã hoàn toàn khống chế cục diện, nắm giữ quyền hành, đang tiêu sầu uống rượu ngồi trong trướng, chúng ta đã thu nhận một người mà ngươi nhiều lần muốn đẩy vào chỗ chết.
Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, nhịp tim dồn dập, hơi thở tán loạn, trước mắt hiện lên sao vàng, tuyết sáng thành đen:
- Ngươi… ngươi nói gì?
- Ta à?
Lôi Thuần thong thả nói:
- Ta chỉ mang đến cho ngươi một vị bằng hữu.
Nàng dừng lại một chút, cười một cách xa xăm và u buồn:
- Một người bạn cũ.
Nàng nói đến đây, lại có một hán tử tuấn tú (nhưng bụng dưới lại nhô lên giống như một người trung niên), sau khi xuất hiện vẫn luôn canh giữ ở trước kiệu, không ngừng dùng khăn lông ướt lau mặt, lúc này vén tấm rèm xanh của chiếc kiệu chính giữa lên.