ơn một tuần lễ nữa trôi qua mà chưa có thêm manh mối nào giúp ích cho cuộc điều tra, nghĩa là người ta vẫn chưa nhìn thấy cuối đường hầm. Tiểu Phụng bây giờ ngoan hiền còn hơn Dũng và Y-Sroc nữa. Hàng ngày đi học, tối về... chơi đùa với hai bạn và đi ngủ sớm. Cây đèn báo hiệu màu đỏ đặc biệt kia vẫn còn đó nhưng việc Phụng xử dụng liên lạc với bọn gian trở thành một giấc mơ. Theo thời gian, Phụng càng lúc càng mến chú Minh, có một lúc nằm trên giường bệnh Minh nghe con bé nói:- Chỉ tại mình...Minh đã hỏi ngay:- Có chuyện gì hả Phụng? Chú giúp gì được cho Phụng không? Nói chú nghe đi.- Không được chú Minh à.Tiểu Phụng quen miệng và theo Dũng với Y-Sroc gọi Minh là Minh chứ không là Văn như mấy hôm đầu nữa. Minh mới bịa chuyện:- Hôm qua chú nằm mơ thấy má cháu hiện về báo mộng...Lời chàng nói có kết quả ngay. Tiểu Phụng chú ý đến từng chữ, từng âm thanh thốt ra khỏi miệng Minh:- Chú, chú kể cháu nghe nhé.- Dĩ nhiên, chú đâu thích dấu như Phụng - Con bé hơi đỏ mặt - Má cháu mặc bộ quần áo lụa sặc sỡ, cổ đeo xâu chuỗi lóng lánh, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Má cháu nhờ chú chăm nom cho Tiểu Phụng vì giáo sư Vũ Anh đã mất tích và ba cháu thì... còn đang bận chuyện gia đình...- Hừ... ba cháu... chuyện gia đình... Cháu bực lắm, tại sao người lớn lại hay làm khổ trẻ con hở chú?- Chú sẽ trả lời Phụng sau. Bây giờ chú thuật tiếp giấc mơ: má cháu bảo cho Phụng làm con nuôi của chú, Phụng chịu không?- Trời ơi! Thật hả chú? Phụng sung sướng quá... Ba, ba của con.- Phụng... con... ấy mà không được, Phụng ạ. Để chú chính thức hỏi lại anh Đăng nữa chứ. Có sự đồng ý của ba Phụng sẽ danh chánh ngôn thuận hơn...- Chỉ cần má Phụng nói là đủ rồi.Minh hơi thẹn trong lòng vì nào có ai báo mộng cho chàng đâu. Vì muốn cứu bạn là Giáo sư Vũ Anh và muốn dứt Tiểu Phụng ra khỏi tay bọn gian mà chàng phải... lấy cả tình mẫu tử thiêng liêng của Phụng ra làm phương tiện điều tra... Nhưng là để phục vụ cho mục đích tốt thì với lương tâm, Minh không có gì xấu hổ.- Tiểu Phụng phải nghe lời chú. Đừng trách ba. Ba Phụng cũng khổ tâm lắm khi phải xa con. Phụng hiểu chưa?- Vâng.- Má Phụng nhờ chú nói lại với Phụng là đừng bao giờ xử dụng cây đèn đỏ? Chú không hiểu điều gì cả?- Cây đèn đỏ? Má bảo...Phụng thất sắc khi nghe đến cây đèn đỏ. Minh vờ như vô tình hỏi:- Đèn gì thế hả cháu?- Cây đèn... đèn để liên lạc... - Phụng ấp úng.- Liên lạc với ai?Phụng bỗng quả quyết:- Cháu xin lỗi là đã dấu chú chuyện này từ bấy lâu nay. Nhưng cháu tưởng là chuyện không đáng gì. Có một bọn người Thái Lan, đồng hương với với má cháu liên lạc với cháu để muốn đánh cắp tài liệu khảo cứu của giáo sư Vũ Anh...- Chúng cho cháu cái gì?- Chúng đưa bằng cớ chính giáo sư Vũ Anh là người giết mẹ cháu bằng liều thuốc độc đặc biệt, nhà chức trách không khám phá ra được vì ngay sau khi máu đông đặc, chất thuốc ấy đã tan biến, không lưu bã lại trong cơ thể...- Chúng nói gạt Phụng đấy. Bằng cớ đâu?Tiểu Phụng cãi:- Có thật mà chú Minh. Chúng đưa ra cho Phụng coi một cuốn phim dài chừng 5 phút, chiếu giáo sư Vũ Anh uống rượu cùng với má Phụng, sau đó má Phụng gục đầu rũ xuống ghế chết, giáo sư bồng má Phụng vào giường đặt nằm ngay ngắn như đang ngủ rồi ra đi, miệng cười khoái trá...Con bé nói lộ rõ vẻ căm thù, tưởng chừng nếu có giáo sư Vũ Anh trước mặt nó có thể ăn tươi nuốt sống ông ngay. Minh kêu nho nhỏ:- Phụng... Phụng... Bình tĩnh nghe chú nói: cuốn phim ấy là giả đấy. Chúng dùng xảo thuật ghép phim chụp để vu oan cho giáo sư. Có bao giờ Phụng nghe đến việc ghép phim chưa?- Chưa... mà nếu ghép phim tại sao ta lại thấy hình ảnh liên tục?Hoàng Minh phải giải thích bằng khoa học thực nghiệm:- Tiểu Phụng, cháu chưa học đến nên chưa biết. Những hình ảnh ta nhìn thấy ngoài lưu lại trên võng mô của ta từ 1/10 đến 1/50 giây nữa. Vì thế nếu có nhiều hơn 50 kích thích đến với mắt trong một giây đồng hồ, ta sẽ thấy hình ảnh liên tục. Như trường hợp cuộn phim kia chẳng hạn, chúng chỉ việc chụp và ghép hình từng tấm một rồi chiếu nhanh, hơn 50 hình 1 giây, tự nhiên cháu tưởng là thật.Phụng có vẻ chưa tin lời Minh lắm. Chàng nhắc thêm:- Cháu được đi xem cine chưa?- Chưa.- Vậy thì để lúc chú lành bệnh sẽ dẫn Phụng đi xem cho biết. Nhất là phim hoạt họa thì thấy những hình ảnh ghép rõ ràng lắm.- Hay lắm không chú?- Hay chứ. Cháu sẽ muốn ít nhất mỗi tuần đi cine một lần. Điều đó tốt vì có học phải có giải trí, nếu không rất dễ biến thành đứa trẻ ngu đần.Chợt vui đó rồi nghĩ lại việc mình làm, Tiểu Phụng buồn ngay:- Thế mà cháu tưởng thật, tiếp tay với bọn chúng làm hại giáo sư Vũ Anh.- Hả? Cháu để bọn chúng bắt cóc giáo sư?- Vâng, và hơn thế nữa, cháu cung cấp giờ giấc, thói quen, chỗ để tài liệu của giáo sư...- Cháu biết mặt chúng nó không?Phụng nhịp ngón tay nhè nhẹ xuống mặt nệm:- Có cũng như không vì chúng hóa trang. Có một lần một tên làm... rớt râu giả xuống cháu mới biết.- Hai tên bắt cóc giáo sư thường đến gặp cháu hả?- Vâng.- Cháu đoán ra?- Không, cháu nhận biết giọng nói của chúng.- Và cháu dùng cây đèn đỏ hôm đó để liên lạc ra dấu cho bọn chúng biết trong nhà không còn tài liệu gì của giáo sư Vũ Anh?Tiểu Phụng tròn mắt:- Chú đoán đúng quá. Từ hôm ấy, bọn chúng cắt đứt liên lạc luôn và cháu cũng không muốn gặp lại họ nữa... Cháu dần dần nhận biết họ là những người xấu, rất xấu dù rằng là đồng hương của má cháu.Con thường nặng tình với mẹ hơn cha, nhất là con gái như Tiểu Phụng. Lại còn trường hợp cha... hai vợ, làm khổ con gái như ông Viễn Đăng thì làm sao cho Phụng khỏi thương mẹ nhiều hơn? Do đó, con bé cứ tưởng những người đồng hương với mẹ cũng là người tốt. Nào ngờ...Lời tiết lộ của Phụng quá chậm. Vì sau đó, những cuộc bủa vây của Cảnh sát hướng về bọn người Thái Lan vô danh kia không thành công. Viên đá đã chìm xuống đáy ao bùn đọng, không để lại dấu vết gì.