NHữNG VấN Đề CủA HIệN TạI
Phụ lục 2: (Do bạn đọc bổ xung)
"Đại tướng Võ Nguyên Giáp, anh Văn của chúng ta."

Tác giả: T.A.
Gửi người đảng viên không tên!
Ta thật không hiểu nổi tại sao chỉ trong một thời gian ngắn có đến ba tài liệu, một của Đặng Đình Loan, một của Trần Quỳnh, và tài liệu này của nhà ngươi cùng tập trung vào một chủ đề: Nói xấu Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Người ta định làm cái gì đây? Và những việc này được thực hiện theo một cái gậy chỉ huy của lực lượng nào?
Những sự việc xảy ra liên tục vừa qua buộc những người trung thực phải đặt câu hỏi như vậy. Đặng Đình Loan được bật đèn xanh đi nói chuyện khắp nơi, hồi ký của Trần Quỳnh được tự do trôi nổi, trong khi thư của Võ Văn Kiệt gửi Bộ Chính trị thì bị công an lùng bắt ráo riết. Về Đặng Đình Loan, Trần Quỳnh đã có Đại tá, nhà văn, nhà báo Nguyễn Trần Thiết và Cựu chiến binh Trần Bá vạch mặt chỉ tên tưởng cũng khá đầy đủ rồi. Thực ra chẳng khó khăn lắm mới có thể vạch rõ chân tướng của hai vị này là kẻ làm theo lệnh của ai, để đề cao ai, hạ thấp ai và nhằm mục đích gì. Bởi vì hai vị này ăn nói lộ liễu quá, do chủ quan cho rằng mình có sự bao che của một số vị lãnh đạo cấp cao nhất nên nói xằng nói bậy thế nào cũng được, chẳng ai dám làm gì mình. Như Đặng Đình Loan dám nói chỉ huy Điện Biên Phủ là Nguyễn Chí Thanh chứ không phải là Võ Nguyên Giáp. Như Trần Quỳnh nói Võ Nguyên Giáp khéo nịnh Bác nên được Bác ưu ái. Không hiểu Trần Quỳnh có biết nói thế là đã hạ thấp Bác, xúc phạm Bác hay không? Điều này là do Trần Quỳnh ngu dốt hay là cố ý. Theo ta đó là cả hai. Bởi toát lên toàn bộ 58 trang hồi ký Trần Quỳnh thì chỉ có Lê Duẩn là nhất, còn tất cả, cả Bác Hồ, cả Trường Chinh... đều thua Lê Duẩn cả, Đặng Đình Loan cũng thế, nhưng trong những người nhất của Loan có thêm Lê Đức Anh, trong đó có chi tiết Lê Đức Anh bảo Loan "đứng lơ lửng có lợi hơn". Thì ra Loan đã lộ mặt là con bài của Lê Đức Anh, người có quyền hành nhất nước hiện nay, người được Loan cho là "có vai trò giữ thế cân bằng trong Bộ Chính trị".
Theo Bộ luật hình sự hiện nay thì Trần Quỳnh, Đặng Đình Loan phải ra trước vành móng ngựa vì tội đặt điều, vu khống nói xấu một trong những người có công lao nhất trong việc xây dựng nên nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa là Võ Nguyên Giáp, nguyên Uỷ viên BCT, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Tổng Tư Lệnh. Hiện là Chủ tịch danh dự Hội Cựu chiến binh Việt Nam, Chủ tịch danh dự Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, Huy hiệu 50 năm tuổi Đảng, Huân chương Sao Vàng.
Và cùng ra tòa với Đặng Đình Loan không ai khác phải là Lê Đức Anh, Đoàn Khuê, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Nam Khánh, những kẻ tòng phạm với bị cáo. Thực ra phải nói ngược lại chính Lê Đức Anh mới là bị cáo chính, còn Đặng Đình Loan chỉ là kẻ tòng phạm.
Bởi mấy năm gần đây, đi đâu nói xấu Võ Nguyên Giáp, Loan đều dùng xe "xịn" do Lê Đức Anh cấp và trong túi bao giờ cũng có những tấm ảnh chụp chung với Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu thay giấy giới thiệu. Đi đâu Loan cũng nói Loan là chuyên viên cao cấp của Bộ Chính trị, là người giúp việc thân cận của "các anh Bộ Chính trị".
Việc Loan, Quỳnh còn đang gây dư luận phẫn uất trong Đảng, trong Quân đội, đặc biệt là trong hàng ngũ Cựu chiến binh, thậm chí nhiều nơi đã nói: "Thằng loan mà còn dám vác mặt đến đây chúng tao sẽ đánh cho què chân" thì lại xuất hiện thêm tài liệu này của "nhà ngươi". Xét về góc độ văn hóa, tài liệu này còn xấu xa, bỉ ổi hơn hai tài liệu kia gấp nhiều lần, tuy đọc lên thì đứa trẻ con nó cũng nhận ra cả ba thằng này đều là một duộc, và như trên ta đã nói là theo một cái gậy chỉ huy thống nhất... Ta muốn nói đến chi tiết nêu trong tài liệu về quan hệ giữa anh Văn và vợ nhà văn Đào Vũ. Chính khi nhà ngươi nêu chuyện này là nhà ngươi đã tự vả vào mồm mình, bởi ở trang đầu tài liệu nhà ngươi viết: "Nhiều đêm tôi cũng suy nghĩ day dứt vì những lời khen chê quá đáng, đúng sai không rõ ràng, thậm chí bới lông tìm vết, dùng văn chương để hạ thấp uy tín cá nhân của nhau, dùng dây dợ để chửi bới móc moi từ những chuyện dĩ vãng..."
Mồm thì nói thế nhưng chính nhà ngươi lại đi móc cái chuyện quan hệ riêng tư của anh Văn với vợ Đào Vũ. Nhà ngươi căn cứ vào đâu mà móc moi chuyện đó, và ai người ta lại tin vào những điều nhà ngươi nói cơ chứ. Nhà ngươi biết rằng móc moi chuyện này ra không những xúc phạm đến anh Văn mà còn gây nên chuyện không có lợi đối với hai gia đình này. Hay đây là một trong những mục đích xấu xa của nhà ngươi chăng?
Nhưng trong lĩnh vực quan hệ này thì nhà ngưoi không thể lấy tay che mặt trời được. Bởi ai cũng biết trong số các nhà lãnh đạo của ta ít người có cuộc sống mẫu mực, trong sáng như anh Văn. Một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Và chính điều này là một trong những lý do làm cho một số kẻ phải ghen tị, đố kỵ, tìm mọi cách để hạ bệ anh. Cuộc sống riêng tư trong sáng của anh Văn càng làm nổi bật sự xấu xa đê tiện trong cuộc sống của một số kẻ khác.
Một con người mẫu mực trong sáng như anh Văn thì nhà ngươi moi móc ra để nói xấu như thế, còn những chuyện xấu xa có thật 100% của các quan thầy của nhà ngươi thì nhà ngươi ém nhẹm đi không dám nhắc đến. Ví như ở miền Nam những năm 47,48 đã lan truyền câu chuyện "Trung ương cục cướp vợ của học sinh". Đó là Lê Duẩn và Lê Đức Thọ, một ông Bí thư, một ông Phó bí thư, có vợ con đàng hoàng ở miền Bắc rồi, vào trong đó thấy mấy cô học sinh kháu khỉnh ở trong thành ra học ở một trường vùng kháng chiến, liền sinh lòng ham muốn. Mặc dù hai cô này đã sắp là vợ của hai cán bộ, nhưng hai vị vẫn cố tình dùng áp lực cấp trên cướp cho bằng được. Những chuyện đó vẫn không xấu xa bằng chuyện Lê Duẩn sau toàn thắng 75, hiện nguyên hình là một Tần Thủy Hoàng hoang dâm vô độ, trắng trợn đến mức chẳng còn nghĩ gì đến đạo đức cách mạng của một người cộng sản, chưa nói đến là người đứng đầu của một Đảng. Tự cho mình là người "khai quốc công thần", Lê Duẩn đã tạo cho mình một cuộc sống như vua chúa đời xưa, với hàng chục "cung tần mỹ nữ" thường xuyên vây quanh, giả danh là mát xa, đấm bóp. Nghe kể rằng một lần trong lúc đê mê sung sướng, Lê Duẩn đã ra lệnh cấp cho cô Hồng một lúc hai căn hộ liền, một ở Kim Liên, một ở Bách Khoa, mặc dầu cô này chưa chồng con gì, trong lúc hàng vạn cán bộ kể cả cán bộ lão thành cách mạng chưa được phân một mét vuông nhà ở nào. Nhưng điển hình nhất là vụ quan hệ với nữ Bác sĩ Hồ Thị Nghĩa, con gái Hồ Viết Thắng. Thực ra Hồ Thị Nghĩa chỉ là của thừa của Lê Quang Hòa, nguyên Chính uỷ Quân khu 4, nhưng Lê Duẩn có sá gì là của thừa hay không phải là của thừa, miễn là có cái mà giải trí sau khi đã được Lê Đức Thọ "duyệt". Xin nói thêm đây là một âm mưu thâm độc của Lê Đức Thọ.
Chính mục đích của Lê Đức Thọ là giăng bẫy đưa các cụ vào tròng để dễ dàng bịt mồm, bịt miệng các cụ lại, tha hồ cho mình lộng hành. Đến nổi Lê Duẩn phải than vãn "Nhân sự Trung ương khóa 4, khóa 5 tôi chỉ biết 1/3 còn 2/3 ở đâu ra tôi chẳng biết gì". Có nghĩa là tất cả quyền hành trong Đảng về tay Lê Đức Thọ cả. Để đổi lại Lê Đức Thọ tạo cho các cụ đê mê trong chốn hành lạc, chẳng còn biết trời đất là gì nữa. Mà có biết cũng chẳng dám nói, vì đã bị Lê Đức Thọ "yểm bằng gái" hết cả rồi.
Khi Hồ Thị Nghĩa có thai với Lê Duẩn, Ban Bí thư gặp riêng Nghĩa khuyên nạo thai. Hồ Thị Nghĩa kiên quyết không nghe, nói: "Đây là con của Tổng Bí thư, rõ ràng thế, làm sao tôi phải nạo?". Do đó, trong đám tang Lê Duẩn người ta thấy một thiếu phụ trẻ và đứa con trai chít khăn. Đó chính là Hồ Thị Nghĩa và đứa con trai, kết quả mối quan hệ bất chính của Tổng Bí thư Lê Duẩn với cô bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho mình.
Đó là chuyện đời xưa, còn hiện nay, ba trong số năm đồng chí Uỷ viên Thường vụ Bộ Chính trị cũng có biết bao nhiêu chuyện xấu xa. Lê Đức Anh thì bỏ vợ cũ, một nữ cán bộ cách mạng trung kiên lấy vợ mới. Chuyện này trước đây coi như là một tội tày đình phải kiểm điểm, phải khai trừ khỏi Đảng. Còn vị đương kim Thường trực Bộ Chính trị hiện nay thì còn xấu xa hơn nhiều. Năm 1974, Thượng tá Chủ nhiệm Chính trị Quân đoàn 2 Lê Khả Phiêu quan hệ bất chính với một nữ nhân viên dưới quyền, việc vở lở ra, may mà Cục trưởng Cục cán bộ lúc bấy giờ là Nguyễn Trọng Hợp, cùng quê Thanh Hóa, ém nhẹm đi cho Phiêu và điều Phiêu vào Quân khu 9 để phi tang. Có ai ngờ sự chuyển dịch ấy dẫn đến cuộc gặp gỡ giữa hai thầy trò họ Lê, Lê Đức Anh và Lê Khả Phiêu, tạo nên một "cặp bài trùng" cực kỳ nguy hiểm, thao túng toàn bộ nền chính trị nước nhà trong suốt ba đại hội: Đại hội 7, 8 vừa qua và Đại hội 9 sắp tới. Khi Lê Đức Anh sang làm Tổng Tư lệnh Cămpuchia, kéo Lê Khả Phiêu sang giúp việc về công tác chính trị, và thế là bắt đầu một "liên minh ma quỷ". Khi Lê Đức Anh về Hà Nội lại kéo Lê Khả Phiêu về để một thời gian ngắn sau đó giao cho chức Chủ nhiệm Tổng cục chính trị, vượt mặt cả Đặng Vũ Hiệp, Nguyễn Nam Khánh, Lê Hai nguyên là những thủ trưởng của Phiêu trước đây. Và cứ thế lần lượt leo lên nhanh hơn cả tên lửa: Bí thư Trung ương Đảng, Uỷ viên Bộ Chính trị, và bây giờ là Phó tổng bí thư, đang ấp ủ mưu đồ một ngày không xa lên chức Tổng Bí thư. Tất cả những điều này đều do Lê Đức Anh đạo diễn hết, chứ đức tài như Phiêu thì làm sao đảm đương được chức trách quan trọng đó. Nếu như không có cú hủ hóa ở Quân đoàn 2 thì Phiêu cũng đã về hưu như bao nhiêu đại tá khác. Nghĩ cũng thật ngược đời, người ta phạm khuyết điểm thì xuống đất đen, Phiêu phạm khuyết điểm thì được bay lên trời.
Như trên đã nói, cái "liên minh ma quỷ" này, ngoài Anh, Phiêu còn thêm Khuê và tên bồi bút giáo sư dởm Nguyễn Đức Bình, đã tạo nên một tập đoàn quyền lực ghê gớm. Chẳng thế mà Hội nghị Trung ương 11 Khóa 7 vừa có Nghị quyết về nhân sự Đại hội 8, trong đó một loạt Uỷ viên Bộ Chính trị như Anh, Kiệt, Khuê, Bình... đều phải nghỉ để nhường chỗ cho lớp trẻ, thì lập tức chỉ mấy hôm sau, chúng nó phản công ngay, bất chấp cả nguyên tắc tổ chức Đảng, nghĩa là bất chấp cả Nghị quyết Trung ương vừa được thông qua. Nửa đêm, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu kéo đến gặp Đỗ Mười, rút trong cặp ra khoảng 20 kiến nghị của cán bộ quân đội, trong đó có một số vị tướng từng được Anh, Phiêu nâng đỡ, yêu cầu Lê Đức Anh, Đoàn Khuê ở lại Bộ Chính trị và giữ nguyên chức cũ. Lê Đức Anh và Lê Khả Phiêu dọa Đỗ Mười:
- Nếu không chấp nhận phương án này thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về tình hình quân đội đang xao xuyến hiện nay.
Đỗ Mười nghe xong phân vân hỏi lại:
- Nhưng bây giờ đã có Nghị quyết Trung ương rồi, đã phổ biến rồi, làm sao mà thay đổi được. Nghị quyết là trí tuệ của tập thể, là mệnh lệnh của Đảng, buộc mọi Đảng viên phải tuân theo.
Lê Đức Anh nheo nheo cặp mắt chột:
- Đảng là chúng ta đây cả thôi. Ta thay đổi tức là Đảng thay đổi.
Lê Khả Phiêu đế thêm vào:
- Chúng tôi đã có kế hoạch. Trước ngày khai mạc Đại hội ta lại họp Trung ương lần nữa, coi như Trung ương lần thứ 11B. Họp nhanh thôi. Tổng Bí thư nói vài lời là sau khi cân nhắc lại mọi mặt, Bộ Chính trị quyết định giữ nguyên cơ quan lãnh đạo cao nhất. Tiếp đó chỉ cần hỏi một câu lấy lệ:
- Ai có ý kiến gì không?
Nhớ đừng để cho ai kịp phát biểu mà cần tuyên bố giải tán ngay. Thế là xong. Rồi Lê Khả Phiêu nhắc lại ý của Lê Đức Anh một cách hợm hĩnh, tự nhiên:
- Đảng là ta cả thôi mà!
Cuộc họp Trung ương lần thứ 11B diễn ra đúng như kịch bản của hai thầy trò họ Lê. Đa số Đảng viên và một bộ phận nhân dân biết rõ chuyện này nhưng cũng đành phải làm ngơ. Vì ai cũng biết rằng, Đảng nắm trong tay quân đội, công an và cả một bộ máy mật vụ, ai dám ngo ngoe sẽ bị vào nhà giam ngay. Đất nước gọi là đổi mới nhưng về phương diện này thì vẫn như 30 năm về trước, khi xảy ra vụ chống Đảng tưởng tượng. Người ta không những bắt bớ những người dân bình thường, các cán bộ cỡ nhỏ như Trần Thư, Vũ Thư Hiên... mà còng tay cả Uỷ viên Trung ương, cả Bộ trưởng, Thứ trưởng, cả các tướng lĩnh.
Có một điều đáng chú ý là dự kiến khi Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt, Đoàn Khuê... ở lại thì tất cả các vị khác cũng đều ở lại kể cả Nguyễn Đức Bình, Phạm Thế Duyệt... Nghĩa là không ai mất gì, lợi lộc cùng chia, vui vẻ cả làng. Nhưng không ngờ Vũ Oanh, Bùi Thiện Ngộ, Lê Phước Thọ... lại từ chối. Họ bảo:
- Nghị quyết đã thông qua. Chúng tôi phải chấp hành nghị quyết.
Đây là một cử chỉ đẹp và là một cái tát vào mặt bọn tham quyền cố vị vô liêm sỉ. Nhưng nói thế thôi chứ bọn này làm gì có liêm sỉ. Ngay cả nhân cách làm người, làm chồng bọn chúng cũng không có. Chúng phản bội vợ đi hủ hóa lung tung thì còn biết xấu hổ là gì. Chỉ thương cho Mai Chí Thọ, sau khi được thông tin về Nghị quyết 11A đã viết bài ca ngợi trên báo Công an thành phố HCM, nói rõ sự thay đổi nhân sự đã được thông qua và đánh giá đó là một tín hiệu đáng mừng của công cuộc đổi mới.
Té ra chẳng có đổi mới gì cả. Chỉ có cái mới là tham nhũng ngày càng tăng một cách nghiêm trọng mà thủ phạm toàn là quan chức của Đảng và Nhà nước. Cái mới rất rõ nữa là nhà hàng, khách sạn, tệ nạn mại dâm... mọc lên như nấm làm cho cán bộ Đảng viên tha hóa đến mức Đại biểu đi dự Đại hội Đảng ra Hà Nội còn tìm cách đi hoang và bị bắt quả tang. Thực ra chẳng có gì lạ. Thượng bất chính hạ tác loạn.
Thế đấy, những chuyện bê bối thối tha như vậy mà nhà ngươi không nói, lại đi bới móc cái chuyện quan hệ anh Văn với vợ Đào Vũ cách đây đã hơn 30 năm. Mà chuyện có gì bảo đảm là đúng, hay lại vẫn là chuyện vu cáo như chuyện anh Văn nhát gan, sợ Mỹ, con nuôi tên chánh mật thám... Mà không hiểu tại sao cái chuyện lý lịch của anh Văn người ta nói dai đến thế. Trong lúc ai cũng biết từ Mác, Angghen, Lênin,... đến Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ... đều xuất thân từ thành phần lớp trên, tư sản, địa chủ, quan lại, trí thức... thì giả như Võ Nguyên Giáp là con nuôi tên chánh mật thám thật (Một chuyện không thể có) thì đã sao? Một con người đã cống hiến trọn đời cho sự nghiệp cách mạng từ lúc 14 tuổi cho đến nay đã gần 90, đã 30 năm liền giữ trọng trách Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Tổng Tư lệnh, gần 40 năm liên tục là Uỷ viên chính thức Bộ Chính trị, đã góp phần quan trọng cùng tập thể Bộ Chính trị và Ban chấp hành Trung ương Đảng lãnh đạo toàn Đảng, toàn dân, toàn quân tiến hành hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ thắng lợi, mà nhà ngươi lại cứ đi bới móc cái lý lịch là con nuôi tên chánh mật thám ra để tìm cách hạ uy tín anh Văn xuống nhằm mục đích gì?
Chúng ta biết dưới thời Lênin-Stalin, vấn đề giai cấp còn hết sức nặng nề, thế mà có đến 4 vị anh hùng nguyên soái Liên xô được đào tạo đề bạt từ những sĩ quan Nga Hoàng hẳn hoi. Thậm chí như Giucốp đã từng được trao tặng hai huân chương vì thành tích trong những năm phục vụ trong quân đội Nga Hoàng.
Nguyên soái Tukhasépxki thuộc dòng dõi quý tộc, tốt nghiệp trường võ bị Alêchxăngđrôp, trường giành cho các con cái tầng lớp trên. Trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất, đồng chí bị quân Đức bắt làm tù binh. Sau 3 năm bị giam giữ, Tukhasépxki đã vượt ngục qua đường Thụy sĩ, trở về Nga vào tháng 9 năm 1917, kịp tham gia Cách Mạng Tháng Mười. Mặc dầu là dòng dõi quý tộc, tốt nghiệp trường võ bị Nga Hoàng, đã chiến đấu trong hàng ngũ quân đội tư sản lên đến chức đại uý, rồi lại bị Đức bắt làm tù binh đến 3 năm, thế mà chỉ sau chưa đầy một năm thử thách chiến đấu trong hàng ngũ Hồng quân, đích thân Lênin đã chọn Tukhasépxki làm Tư lệnh Tập đoàn quân thứ nhất. Năm 1931, lúc 38 tuổi, đồng chí được bổ nhiệm chức Thứ trưởng Bộ Quốc phòng. Và 4 năm sau, năm 1935, được phong hàm Nguyên soái, được bầu vào Ban chấp hành TW Đảng Cộng sản Liên xô.
Vaxilépxki, Nguyên soái Liên xô, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, lại là một trường hợp đặc biệt nữa. Ông sinh năm 1895, là con một linh mục, được đào tạo trong trường dòng, vào quân đội Nga Hoàng, tốt nghiệp trường võ bị năm 1915. Sau Cách Mạng Tháng Mười, Vaxilépxki về làng dạy học. Tháng 4 năm 1919, ông được nhà nước công nông gọi vào nhập ngũ, làm Tiểu đoàn trưởng, rồi Trung đoàn trưởng. Năm 1935, Vaxilépki là đại tá duy nhất không phải là Đảng viên. Năm 1938 được kết nạp vào Đảng, và với 4 tuổi Đảng, đồng chí đã được giao trọng trách Tổng tham mưu trưởng Hồng Quân Liên xô trong cuộc chiến tranh Vệ quốc vĩ đại.
Trường hợp Nguyên soái Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Malinốpxki cũng tương tự. Ông sinh năm 1898, đi lính Nga Hoàng lúc 16 tuổi, được điều sang Pháp tham gia đánh Đức. Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc, bị điều vào đội quân lê dương, quay lại chống Tổ quốc. Khi đội quân lê dương này đổ bộ vào Vlađivôtốc, Malinốpxki chạy sang hàng ngũ Hồng Quân. Năm 1926, đồng chí gia nhập Đảng Cộng sản, lần lượt được cử các chức vụ Tư lệnh Tập đoàn quân, Tư lệnh Phương diện quân và được phong hàm Nguyên soái.
Lưót qua một cách sơ lược về bốn vị Nguyên soái anh hùng Liên xô trên đây chúng ta thấy điều gì? Cả bốn đều là "ngụy quân", hơn nữa là "sĩ quan ngụy", trong đó một có lý lịch là quý tộc, một là con linh mục đạo cơ đốc chính thống, và một trong quân đội lê dương. Thế nhưng Lênin và những người làm công tác tổ chức nhân sự của Đảng Cộng sản Liên xô lúc bấy giờ, một thời do Xvéclôp phụ trách, đã nhìn nhận đúng bản chất con người để sử dụng đúng con người, nếu không thì đã mất đi bốn vị Nguyên soái tài ba, bốn vị anh hùng trong đó có người được phong bốn lần anh hùng như Nguyên soái Giucốp.
Trong việc này rõ ràng là có sự đóng góp to lớn của Lênin. Người cực lực lên án và phỉ báng mọi định kiến về quá khứ của con người. Cũng như Bác Hồ của chúng ta, người có con mắt tinh đời cộng với lòng nhân ái vĩ đại, xem xét đánh giá con người một cách chính xác, đã vượt qua cách nhìn nhận tầm thường, nên đã thu phục được nhân tâm của nhiều tầng lớp phục vụ cho đất nước, những nhân tài rất cần thiết cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Đó là các cụ Huỳnh Thúc Kháng, Bùi Bằng Đoàn, Nguyễn hữu Thọ, Trịnh Đình Thảo, Phạm Huy Thông... các kỹ sư, bác sĩ tài ba Trần Đại Nghĩa, Trần Hữu Tước, Đặng Văn Ngữ... Đại tướng tài ba Lê Trọng Tấn từng là lính khố đỏ một thời... Thế thì Võ Nguyên Giáp có là con nuôi tên chánh mật thám thì đã sao mà liên tiếp trong ba Đại hội 5,6,7 Đại hội nào cũng tìm cách bới móc chuyện này ra... Và cả nhà ngươi nữa, nhà ngươi đã nghe theo lệnh ai mà lại tiếp tục đi làm cái chuyện xấu xa đê tiện đó?
Hỡi tên Đảng viên nặc danh!
Lẽ ra ta không muốn mất thời gian để viết những dòng này cho nhà ngươi, bởi nhà ngươi không xứng đáng để ta đối thoại. Nhưng nghĩ lại nếu không nói thì nhiều người sẽ không hiểu đúng sai ra sao. Như Gơben, Bộ trưởng Tuyên truyền của Hít-le nói: "Nói dối một lần không ai tin, nói dối một triệu lần sẽ thành sự thật."
Ta lo điều đó sẽ xẩy ra nên đành phải bớt một ít thời gian đang hết sức bận rộn để dạy cho nhà ngươi một bài học về nhân cách làm người chưa nói đến nhân cách người Đảng viên. Bởi thực ra qua tài liệu này của nhà ngươi, nhà ngươi đã tự tước bỏ danh hiệu Đảng viên của mình rồi.
Nhưng ta không đủ thời gian và cũng không cần thiết phải chỉ rõ cho nhà ngươi từng điểm sai trái với những dụng ý xấu xa trong 7 điểm nhà ngươi nêu ra. Bởi vì tất cả 7 điểm đều tự ý nhà ngươi nêu ra theo chủ quan của mình, rồi gán ghép cho anh Văn, tiếp đó lại phê phán ngay những sự việc mà nhà ngươi vu cáo.
Ví dụ quan hệ giữa anh Văn với Bác Hồ, với anh Trường Chinh là một mối quan hệ thiêng liêng, đẹp đẽ, đặc biệt là mối quan hệ với Bác có thể ghi vào lịch sử nghìn đời là một mối quan hệ mẫu mực về tất cả mọi phương diện, thì dù nhà ngươi có tốn bao nhiêu giấy mực cũng không thể đối trắng thay đen được. Ngược lại nhà ngươi càng viết thì càng bị người đời phỉ nhổ, và sau này nhất định sẽ bị lịch sử lên án như một tên phản tặc.
Cũng như thế, việc nhà ngươi gán cho anh Văn tội thích đề cao mình, hạ thấp công lao của người khác, của tập thể, là một sự vu cáo bỉ ổi. Nhà ngươi hãy đọc lại những tập sách, những bài viết của anh Văn thì sẽ thấy rất rõ điều này. Ví dụ đọc hồi ký: "Những năm tháng không thể nào quên" thì chỉ thằng ngu mới không thấy tác giả đã giấu mình khiêm tốn đến mức nào. Là người trong cuộc, nhưng toàn bộ tập sách hầu như chỉ nói đến Bác, đến Thường vụ, và bao trùm lên tất cả là vai trò của nhân dân. Ngay cả từng bài báo, bao giờ anh Văn cũng nhắc người giúp việc phải nói đến tập thể, đến quần chúng nhân dân. Tất nhiên những việc rõ ràng là có sự đóng góp của bản thân mà lịch sử đã công nhận thì anh Văn cũng phải trung thành với lịch sử như quyết định khó khăn nhất ở Điện Biên Phủ, hoặc việc tự mình đi trinh sát trận địa sau đó quyết định chọn Đông Khê làm trận đánh mở màn thay cho Cao Bằng ở chiến dịch Biên giới.
Cuối cùng ta muốn nói với nhà ngươi một ý như sau:
Đúng là trong lịch sử nói chung và lịch sử Việt Nam hiện nay, có những sự kiện, có những cá nhân đang còn phải đứng trước nhiều sự đánh giá khác nhau. Không phải chỉ những người đã chết như Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ... mà cả những người đang còn sống như Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Võ Chí Công, Đào Duy Tùng, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu... cũng có nhiều dấu hỏi trong lịch sử.
Ví dụ: Tại sao cùng là Uỷ viên Trung ương, cùng bị bắt, mà Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai... thì bị tử hình còn Lê Duẩn chỉ có 5 năm tù.
Có phải Võ Chí Công huy động cả xe tải của văn phòng trung ương sang tận sân bay để đón con trai và chở của cải về. Có phải vì Võ Chí Công là bố vợ của Thân Trung Hiếu mà Thân Trung Hiếu mặc dù làm thất thoát 47 tỉ đồng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Có phải Lê Đức Thọ là con quan tuần phủ nên tuy ở nhà tù Sơn La vẫn ăn sung mặc sướng như một công chức, suốt ngày hầu hạ tên giám ngục. Sau khi ra tù thì chạy dài về nằm ôm váy vợ, quên cả sự nghiệp cách mạng, để đến nỗi Nguyễn Lương Bằng phải bảo Vũ Đình Huỳnh về tận Nam Định, hỏi thằng Khải (tên cúng cơm của Lê Đức Thọ) rằng có còn ý chí cách mạng nữa không? Nếu còn thì để đoàn thể giao nhiệm vụ.
Có phải Đào Duy Tùng là con tên lý trưởng cường hào, đã từng lùng bắt, bắn hụt đồng chí Trường Chinh.
Có phải Lê Khả Phiêu là một tên bất tài, sa đọa về đạo đức. Không những đã tằng tịu với nữ nhân viên cấp dưới của mình khi làm Chủ nhiệm Chính trị Quân đoàn 2 như trên đã nói, mà khi sang làm người giúp việc đắc lực cho Lê Đức Anh ở Cămpuchia Phiêu còn tằng tịu với một cô bồ ở Hà Nội, hàng tuần đi máy bay không vé Hà Nội - Nông Pênh, có ô tô đưa đón vào tận hoàng cung ăn ngủ như vợ chồng, rồi cho xe cùng với của cải đưa bồ ra sân bay về Hà Nội.
Có phải Lê Đức Anh xuất thân là một tên cai phu đồn điền, từng gây nợ máu với nhiều công nhân, hiện có những công nhân còn sống, còn nhớ rõ mặt "tên cai Anh" nhưng lại khai man lý lịch là thành phần công nhân. Còn việc vào Đảng của Lê Đức Anh cũng lắm chuyện mờ ám. Nghe đâu cho đến nay vẫn không tìm ra được người giới thiệu? Đại tá Nguyễn Văn Hội, nguyên Chủ nhiệm Phòng không Quân khu Thủ đô từng kể chuyện với mọi người trong đó có ta, trước khi làm đại đội trưởng thì Lê Đức Anh là chính trị viên. Nhưng sau đó, vì Lê Đức Anh không phải là Đảng viên nên phải chuyển sang làm đại đội trưởng. Thế mà sau này lại khai lý lịch là vào Đảng năm 1936.
Có phải Bộ trưởng Trần Quốc Hoàn đã cưỡng hiếp cô Xuân ở 66 Hàng Bông Nhuộm?
Có phải Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Phạm Hùng đã chết bất đắc kỳ tử trên bụng Giám đốc Sở Y tế Thành phố Hồ Chí Minh Trần Thị Trung Chiến (nay là Uỷ viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng Bộ Y tế)?
Cũng như thế có phải Võ Nguyên Giáp còn tồn tại nhiều vấn đề thuộc về lịch sử như nhà ngươi đã nêu ra không?
Tất cả những vấn đề đó, ngoài những vấn đề đã rõ như những chuyện bê bối của bè lũ 4 tên họ Lê: Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu (chắc là con cháu của tên Tể tướng gian thần Lê Văn Thịnh thời Lý) thì nhiều việc khác còn phải chờ lịch sử phán xét.
Nhưng lịch sử căn cứ vào đâu để phán xét. Theo ta, đối với lịch sử Việt Nam hiện nay có thể căn cứ vào hai tiêu chuẩn để đánh giá một con người. Đó là Bác Hồ và Nhân Dân. Chắc rằng nhà ngươi cũng đồng tình với ta lấy hai tiêu chuẩn này như là một chất thuốc thử màu nhiệm nhất để đánh giá các nhân vật trên đây, vì trong tài liệu ta thấy nhà ngươi vẫn luôn nhắc đến Bác Hồ, luôn nhắc đến nhân dân. Vậy trước hết ta hãy lấy hai tiêu chuẩn này để đánh giá về anh Văn.
Một là Bác Hồ đối với anh Văn như thế nào.
Chắc nhà ngươi cũng biết chính Bác Hồ là người đã giới thiệu anh Văn vào Đảng. Chính Bác Hồ là người đã giao cho anh Văn cùng với một số đồng chí khác mở lớp huấn luyện chính trị cho hơn 40 đồng chí ở Nậm Quang (Quảng Tây) năm 1941. Đây là vốn liếng cán bộ đầu tiên của thời kỳ cách mạng mới.
Chính Bác Hồ đã giao cho anh Văn đứng ra thành lập Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân, tiền thân của Quân đội Nhân dân Việt Nam anh hùng hiện nay.
Chính Bác Hồ đã bổ nhiệm anh Văn giữ chức Bộ trưởng Bộ Nội vụ đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và uỷ nhiệm cho anh Văn ký nhiều sắc lệnh thời kỳ đầu của chính quyền cách mạng.
Chính Bác Hồ đã bổ nhiệm anh Văn làm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Tổng Tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt Nam và anh Văn đã giữ chức này cho tới ngày toàn thắng.
Chính Bác Hồ đã ký lệnh phong hàm Đại tướng cho anh Văn từ năm 1948 và là vị Đại tướng đầu tiên của quân đội ta.
Chính Bác Hồ và Thường vụ Trung ương Đảng đã cử anh Văn làm Bí thư Đảng uỷ kiêm Tư Lệnh Chiến dịch Biên giới. Chiến dịch đã thắng lợi vẻ vang và ngày 19 tháng 12 năm 1950, Bác Hồ đã ký sắc lệnh số 447/SL tặng thưởng anh Văn Huân chương Hồ Chí Minh, và anh Văn đã trở thành người đầu tiên được tặng thưởng Huân chương cao quý này. Sắc lệnh ghi rõ: "Tặng thưởng Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng kiêm Tổng Tư lệnh Quân đội Quốc gia và Dân quân Việt Nam Huân chương Hồ Chí Minh về thành tích: Đã chỉ huy Quân đội và Dân quân chiến thắng giặc trong năm năm kháng chiến trên các chiến trường, đặc biệt trong trận bảo vệ Việt Bắc Thu đông 1947 và trong Chiến dịch giải phóng Biên giới mùa thu 1950."
Chính Bác Hồ đã đề cử anh Văn làm Tư lệnh Chiến dịch Điện Biên Phủ kiêm Bí thư Đảng uỷ mặt trận, và giao cho quyền: "Tướng quân tại ngoại". Chiến dịch Điện Biên Phủ đã toàn thắng, trong đó có công lao đóng góp to lớn của anh Văn với quyết định thay đổi cách đánh mà lịch sử đã công nhận như trên đã nói. Chỉ riêng quyết định này thôi Đại tướng Võ Nguyên Giáp xứng đáng được ghi nhận là một danh tướng của các thời đại.
Cho đến khi Lê Duẩn, Lê Đức Thọ dựng lên vụ án chống Đảng, vu cho anh Văn là người cầm đầu và đề nghị thay Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Bác Hồ đã kiên quyết gạt đi. Bác nói: "Cứ để đồng chí Văn tiếp tục làm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Tổng Tư lệnh cho đến ngày toàn thắng."
Bấy nhiêu sự kiện lẽ nào chưa đủ để nói lên sự tin tưởng tuyệt đối của Bác Hồ đối với anh Văn hay sao? Chính nhà ngươi cũng đã nói Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, vô cùng sáng suốt, biết nhìn người chọn người một cách chính xác. Vậy thì những tội trạng mà nhà ngươi theo lệnh của ai đó, gán ghép cho anh Văn thì hóa ra là Bác Hồ sai ư? Chọn nhầm người ư? Xin nhà ngươi hãy trả lời cho ta điều đó!
Trong bản tài liệu vu khống của nhà ngươi ta còn đọc thấy ở trang 13, dòng 4, dòng 5 nhà ngươi viết như sau: "Nhận xét các đồng chí lãnh đạo phải do Trung ương, Bộ Chính trị và quần chúng nhân dân". Ta đồng ý với nhà ngươi như thế và hãy xem xét, ngoài tiêu chuẩn Bác Hồ ra thì hai tiêu chuẩn nhà ngươi đề ra này đối với anh Văn như thế nào?
Ai cũng biết Huân chương Sao Vàng là Huân chương cao quí nhất của Đảng và Nhà nước ta tặng thưởng cho những đồng chí có công lao to lớn và đặc biệt xuất sắc. Do đó khi quyết định, Bộ Chính trị cần phải xem xét rất cẩn thận kỹ càng. Kết quả là Bộ Chính trị đã nhất trí tặng thưởng Huân chương Sao Vàng cho đồng chí Võ Nguyên Giáp. Vậy nếu như tội trạng mà nhà ngươi nêu ra trong tài liệu là đúng thì làm sao Bộ Chính trị lại đi đến quyết định như thế. Bộ Chính trị quyết định tặng thưởng anh Văn Huân chương Sao Vàng chính là minh chứng hùng hồn nhất, là sự ghi nhận công lao to lớn của anh Văn đối với sự nghiệp Cách mạng của Đảng và của Dân tộc.
Còn nếu như anh Văn là phần tử chống Đảng với 7 tội như nhà ngươi nêu ra, (chọn đúng 7 tội chắc định bắt chước Chu Văn An ngày xưa dâng sớ Thất Trảm chăng?) trong đó có tội móc nối với nước ngoài, mà lại vẫn được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng thì Bộ Chính trị là một tập thể bậy bạ hay sao? Nhà ngươi hãy trả lời ta điều này.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất là Nhân dân. Đây là liều thuốc thử mầu nhiệm về một con người, về một sự kiện. Rất tiếc ở ta không có cơ quan thăm dò dư luận công khai như một số nước. Nếu có thì số phiếu về uy tín của Võ Nguyên Giáp chắc chắn lúc nào cũng trên 95%, nếu không nói là 100%. Ta không nói là 100% bởi vì còn một số người bán rẻ nhân phẩm như nhà ngươi, tự nguyện làm tay sai cho một bọn người có chức có quyền tồi tệ hiện nay. Cho đến thời điểm này bọn chúng đã hiện nguyên hình là một băng nhóm Mafia cực kỳ nguy hiểm, nhưng ném đá dấu tay. Hồi Đại hội 7, chính Lê Đức Anh là tác giả của kịch bản Sáu Xứ, Năm Châu để vu cáo anh Văn là người cầm đầu nhóm bè phái trong Đảng. Có thể nói đây là vụ án chính trị xấu xa nhất, bỉ ổi nhất mà thủ phạm không ai khác chính là Lê Đức Anh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, giao cho Đoàn Khuê, Tổng tham mưu trưởng và Hai Văn, Cục trưởng Cục tình báo thực hiện, còn chính mình thì giả vờ ra Đồ Sơn nghỉ mát, giả câm giả điếc coi như không hay biết gì. Bây giờ lại thêm vụ Đặng Đình Loan mà kịch bản và đạo diễn vẫn chính là Lê Đức Anh. Có thể nói Đặng Đình Loan là một trong những ung nhọt tồi tệ nhất trong lịch sử Đảng ta, lịch sử đất nước ta. Làm thế nào mà một thằng B quay, bị khai trừ khỏi Đảng trở thành một "cố vấn đặc biệt" của Bộ Chính trị như thế. Một ban lãnh đạo Đảng, một Nhà nước, một Chủ tịch nước mà lại đi sử dụng một thằng cha căng chú kiết như vậy làm người phát ngôn cho mình thì chẳng còn trời đất nào nữa. Nguyễn Nam Khánh vào Trung ương, Trần Hoàn được ở lại Trung ương hai khóa liền đều có bàn tay của mưu sĩ Đặng Đình Loan cả. Nó chỉ cần rỉ tai Lê Đức Anh thì một tên tướng cướp cũng có thể vào Trung ương. Đau đớn thay cho Dân tộc ta, cho Đảng ta. Và nhục nữa. Đất nước nghìn năm văn hiến mà phải chịu một nỗi nhục thế này mà chúng ta chịu im tiếng hay sao? Lẽ ra phải nói rõ sự thật này để Quốc hội cách chức Chủ tịch nước Lê Đức Anh chứ không thể để hạ cánh an toàn như thế. Mà lại còn tuyên dương công trạng mới thực là khôi hài. Rõ ràng cả đất nước đang sống trong vở "Bi hài kịch lớn". Nguyễn Nam Khánh ký cho Loan 200 triệu, Trần Hoàn ký cho Loan 500 triệu để in tiểu thuyết "Đường thời đại". Thế mà cả hai được vào Trung ương, được ở lại Trung ương thêm nhiệm kỳ nữa. Than ôi! Liệu trên trái đất này còn nơi nào như thế này nữa không?
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, các người cũng không thể che hết cả trời xanh. Dù cho các người có giở mọi thủ đoạn, mọi mưu ma chước quỷ, hòng bôi nhọ Võ Nguyên Giáp, thì hình ảnh cao đẹp của vị tướng tài ba ấy, một vị tướng mà trước hết là một người lính cụ Hồ, là người chiến sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam, vẫn sẽ mãi mãi đậm nét trong triệu triệu trái tim, khối óc người dân Việt Nam. Tên tuổi và công lao của ông cũng sẽ sống mãi với sự phán xét công bằng của nhân dân, của lịch sử. Còn lũ các người sẽ nhận được một kết quả ngược lại: Càng bôi nhọ Võ Nguyên Giáp bao nhiêu thì hình ảnh Võ Nguyên Giáp càng sáng chói bấy nhiêu, với khẩu hiệu từ lâu đã trở thành ngôn ngữ thế giới: "Hồ Chí Minh - Điện Biên Phủ - Võ Nguyên Giáp."
Cuối cùng, ta có một lời khuyên chân thành với các người. Hãy mau mau tu tỉnh, tuy muộn nhưng vẫn còn kịp, sống cho trung thực, cho có đạo lý, để xứng với người dân của đất nước Việt Nam, con Rồng cháu Lạc, đừng làm tay sai, bám đít mãi bọn có chức có quyền nhưng đã mất hết nhân cách hiện nay. Lịch sử sẽ tha thứ cho các người nếu các người chịu "cải tà quy chính". Các người hãy lấy sự nghiệp đoàn kết dân tộc làm trọng. Đối với kẻ thù, Đảng ta còn gọi: "Khép lại quá khứ, nhìn tới tương lai". Thế mà các người lại tốn bao nhiêu thời gian đi bới móc chuyện cũ nội bộ trong Đảng ra. Ta thực không muốn nói ra những chuyện trên đây. Đọc những lời bịa đặt của Đặng Đình Loan, ta đã nín nhịn, cho đó chỉ là một con chó cắn càn, không cần chấp. Đến hồi ký của Trần Quỳnh ta cũng chẳng cần chấp vì không ngờ nó vô liêm sỉ và trắng trợn đến thế. Thế mà cũng đã từng là Uỷ viên TƯ, đã từng là Phó Thủ tướng. Ta không lên tiếng vì đoan chắc Trần Quỳnh nhất định sẽ bị Bộ Chính trị, hoặc chí ít là Ban Tổ chức TƯ hoặc Bộ Nội vụ sẽ có biện pháp nghiêm khắc với Quỳnh. Bởi rõ ràng Trần Quỳnh đã vi phạm nguyên tắc Đảng, tiết lộ cả những chuyện cơ mật trong BCT, dám xúc phạm đến cả Bác Hồ, các đồng chí Trường Chinh, Phạm Văn Đồng... Bây giờ lại đến lượt nhà ngươi. Đọc 7 điểm nhà ngươi vu khống anh Văn ta không thể nào ngồi yên được. Nhà ngươi đã buộc ta phải nói lên những điều ta không muốn nói và cũng không nên nói. Nhưng một tội ác không được ngăn chặn thì nó sẽ càng lấn tới. Các cơ quan chức năng không ngăn chặn thì quần chúng phải ngăn chặn. Đó chính là mục đích bài viết của ta. Ta và các bạn hữu Cựu chiến binh của ta chỉ có một mong muốn các ngươi hãy chấm dứt ngay cái trò vu khống đê tiện bỉ ổi này. Hãy để lịch sử và nhân dân phán xét. Còn lúc này, hãy cùng nhau đoàn kết xung quanh Ban Chấp hành TƯ Đảng, đứng đầu là Tổng bí thư Đỗ Mười, tranh thủ thuận lợi, đẩy lùi nguy cơ, đưa công cuộc đổi mới do Đảng ta khởi xướng và lãnh đạo đến thắng lợi hoàn toàn, tiến tới mục tiêu xã hội chủ nghĩa, dân giàu nước mạnh, xã công bằng, văn minh.
Chúc sức khỏe.
T.A.