Chương năm (A)

Một buổi sáng cũng còn trong mùa đông với cơn mưa dầm dề, Đông Nghi bỗng nhìn thấy trên cây sầu đông có sự lạ. Những đọt non đã bắt đầu lú. Những mầm non tròn trĩnh, cuộn lại chưa dám hé ra, sợ cơn mưa sẽ làm rã rời tan nát. Ai đang gõ trong đầu Đông Nghi những tiếng gõ khẽ lạ lùng tươi vui vậy? Ký ức nàng như đã ngủ vùi trong mùa đông cũng bừng thức tỉnh và hồn nàng bỗng nhiên mịn một màu xanh mướt, non dịu. Thôi, mùa đông sắp tàn rồi. Nhưng sao chàng bảo sẽ về trong mùa đông mà chưa thấy về? Những mầm non kia có trêu đùa nỗi chờ mong của Nghi không? Bằng con mắt ngỡ ngàng, nghi ngờ, Đông Nghi nhìn lên những cây khác. Không, đã bắt đầu có sự thay đổi thật rồi. Trên cây hoàng lan, lấp dưới tàng lá già cũng đã có những chồi non đã lú. Cây khế ngọt cũng vậy. Cả cây bại hoại, cụ già lả lướt nhất trong mùa đông, dơ những cành cà khêu ra khèo chơi với gió, giỡn với mưa, cũng bắt đầu có vẻ nghiêm trang trở lại rồi. Đông Nghi chạy vào nhà mở cửa sổ. Mưa vẫn hắt, gió vẫn lạnh, nhưng hơi lạnh se lại, đã bay nhiều hơi tàn nhẫn cắt thịt da, như những buổi sáng giữa mùa đông thò tay vào thau nước lạnh, một lát lấy ra tay đỏ rồi dần tím ngắt và cóng như những sợi giây, cứng như sợi giây đàn.
Mưa không còn rơi trên cây sầu đông nữa, những giọt lệ của Tuấn cũng đã thôi rồi. Đông Nghi lại mùi ngùi nhớ lại những ngày còn nhỏ hái hột sầu đông chơi ô làng với bà Ngoại. hết quan thì toàn đến dân, cách dân ăn làng, cách quan ăn họ. những chiếc kẹo cau dúi vào tay những buổi học về, hay chén chè trong bếp, bây giờ bàn tay như xương khô của bà ngoại chắc cũng đã mục rã dưới đất. Đông nghi nghĩ tới những trận mưa, nước xối xả từ trên núi cao chảy xuống, làm thế nào tránh thấm xuống đất sâu làm lạnh chỗ nằm của ngoại. và Đông  nghi thấy đau buốt như một phần thịt da mình đã nằm theo với ngoại xuống đất.
Buổi sáng hôm nay trời đẹp như thế này mà ai cũng dậy muộn hết. Thằng Rọm từ ngày bà mất, mạ không ở nhà thì không còn phải dậy sớm để đun trà nữa. Mạ có đủ lý do để bỏ nhà. Trời mưa đi về tốn kém. Bỏ cửa tiệm không được, từ ngày con Tý đi về quê lấy chồng thì cửa hàng ban đêm chẳng ai giữ thật. Mấy tuần lễ đầu, Đông Nghi cũng khó chịu, nhưng rồi nàng cũng quen đi.
Thơ thẩn trong vườn một lúc Đông Nghi thấy lạnh. Trời chưa chắc gì đã hết mưa, mà chỉ tạnh ráo vài ngày. Có nhiều hôm buổi trưa trời còn hé nắng nữa, nhìn thấy ánh mặt trời mừng ghê. Nhưng tới chiều mây đen nặng muốn sập bầu trời, và nước sông Hương đỏ và có sóng nhỏ nữa. Rồi trời mưa như trút. Quen với bầu trời bất thường của Huế, không đứa nào dám quên đem áo mưa, thành thử không bao giờ bị đội mưa đi về nhà.
Đông Nghi kéo cổ áo và đi vào nhà. Giá sáng nào cũng tạnh ráo như thế này Đông nghi đi dạo một vòng ngoài vườn thì thật là khoan khoái. Nhưng rồi cả mùa hè tạnh ráo đó, Đông Nghi không đủ siêng năng đi ra vườn nữa. Đông Nghi góp mấy lá thư viết cho Tuấn mà mấy ngày nay mưa quá nàng chưa đi tới bưu điện được, đợi buổi trưa sẽ đi bộ xuống bưu điện, rồi ghé vào tiệm bánh mì sau Morin mua một khúc bánh đem vào trường ăn. Mình sẽ rủ Tỷ Muội cùng đi. Đông Nghi nghĩ thầm. Tỷ Muội đã biết một phần nhỏ chuyện giữa nàng và Tuấn. và Tỷ Muội rất tán đồng việc này. Từ lúc Đông Nghi tâm sự cho Tỷ Muội biết chuyện tình của nàng với Tuấn, Đông Nghi cảm thấy bớt cô đơn, bớt lo sợ, và Tỷ Muội quả là đứa bạn tốt. Khi thấy Đông Nghi thay đổi tâm tính nó buồn lắm, nhưng khi nghe biết chuyện rồi thì Tỷ Muội lại là người chia sẻ lo lắng với bạn nhiều nhất.
Đông Nghi vừa xếp gọn sách vở vào cặp vừa hát nhỏ một bài. Xong xuôi nàng thay quần áo và chờ Tỷ Muội sang đi học. Nàng đứng trước cửa sổ, hà hơi nghịch một mình, hơi nàng nóng bỏng và cuộn thành những vòng khói mỏng, Đông Nghi thổi cho nó bay ra và tan loãng ngoài khung cửa sổ, ngoài khu vườn rộng.
Đến khi Tỷ Muội gọi cửa thằng Rọm mới tỉnh ngủ. Hắn nhảy ngay xuống đất và lận lưng xâu chìa khoá. Rồi vừa che tay ngáp vừa cằn nhằn:
- Cái trừng ni là đi sớm để lội nước chớ đi học chi mà sớm rứa không biết nữa.
Đông nghi phì cười. Nàng ôm cặp sách đi ra nhà ngoại. Trước khi đi Đông Nghi còn nhìn lên bàn thờ bà ngoại. Con đi học ngoại nhé. Đôi mắt bà ngoại hiền từ nhìn theo, và cái miệng móm như đang cười. Đông Nghi thấy trầm ấm, sung sướng như bà lúc nào cũng theo dõi Đông Nghi, và bằng lòng hết những việc làm của nàng.
Ra tới cổng thấy Tỷ Muội đang trêu thằng Rọm, nó cầm một nhánh cây khuy tới trước mặt thằng thằng Rọm và la: Ni, nì con sâu, con sâu Rọm nì. Đen như ông thằng Rọm…
Thằng Rọm vừa khoa tay khoa chân vừa la! Con khỉ, đồ chó. Và Tỷ Muội cười ngặc nghẽo. Đông Nghi giựt nhánh lá nơi tay Tỷ Muội ném vào bên trong hàng rào:
Chơi chi lạ rứa. Hắn sợ hắn chết luôn đó.
Hắn là thẳng ông Rọm mà sợ sâu rọm. Tao không tin.
Thằng Rọm mắm môi mắm lợi
Con gái mà cứ làm dạn, mai mốt tao bắt sâu tao bỏ trong cổ áo chắc sợ chết giả luôn.
Dốc tổ, răng mà chết giả, chết thiệt luôn thì có.
Đông Nghi kéo tay bạn.
Chọc hắn hắn khùng chừ. À trưa nay tôi ở lại trường không về mô nghe.
Rồi cơm mô mà ăn.
Ăn bánh mì.
Khoẻ, tao khỏi đi chợ. Gửi cho con Mừng nó mua đồ ăn rồi nhờ nó nấu luôn.
Đông Nghi chọc.
Ê, ê rứa mà nói ghét chị Mừng.
Thằng Rọm đưa tay doạ nhưng Đông Nghi kéo Tỷ Muội chạy tới trước.
Đi một đoạn Tỷ Muội hỏi Đông Nghi.
Tuấn đã gửi thư cho mi chưa?
Rồi.
Răng chừ về.
Tao không biết, mi biết không, anh chẳng nói chi hết. Anh không nhắc chi hết cả. rồi anh nói chắc sẽ vắng thư vì anh đi hành quân.
Hành quân chi hành quân hoài rứa?
Tao biết mô. Lính mà.
Lính thì lính. Tao thấy lính nơi đồn danh dự, bên cầu ván có đi mô mô, sáng thổi kèn, tối thổi kèn, rồi trưa ăn cơm, tối ăn cơm.
Đông Nghi ngơ ngác.
Thì tao biết chi chuyện lính mô.
Tỷ Muội không nhắc tới chuyện Tuấn nữa. Nhưng suốt buổi học hôm đó Đông Nghi thẫn thờ, đầu óc nàng cứ để đâu đâu mà không nghe lời giảng bài.
Tan buổi học cơn mưa đã bắt đầu lắc rắc. Xe đỗ ở cổng nhà, Đông Nghi mở cửa xe bước xuống. chiếc xe vừa lanh bánh, Đông Nghi bỗng nghe đằng sau lưng mình những tiếng chân giày. Đông Nghi quay lại, một khuôn mặt đàn ông lạ đang đi tới và mỉm cười với Đông Nghi. Đông Nghi bỗng mở mắt lớn, xương sống như muốn rũ ra, gập lại từng khúc: Ai đấy? Tiếng hỏi chém mạnh trong  đầu mang một vết thương tê buốt. Nhưng người đàn ông mang khuôn mặt xa lạ của hắn đi ngang qua, không nói gì cả. Đông Nghi nhìn theo cho tới khi hắn mất hút đằng xa, chìm vào trận mưa rào rào trút xuống xối xả, Đông Nghi mới chạy ù vào nhà. Ai rứa hỉ? Đông Nghi tự hỏi hoài mà không trả lời được.
Buổi tối thằng Rọm ra đóng cửa cũng vội vàng chạy vào kéo Đông Nghi ra một góc:
Ăn trộm rình nhà mình rồi mi ơi.
Đông Nghi mở miệng mà cà lăm cà cặp không ra tiếng:
Ai, ai rình… ai rình rình.. rứa.
Một người đàn ông. Nó mang cái áo mưa đen thui. Hút thuốc lá. Khi tao ra đóng cửa hắn đứng nhìn tao và cười. Tao nghĩ hắn có dao có súng chi đây chứ không phải chơi mô.
Hắn đứng… hắn nhìn..
Ờ, hắn ngó tao. Lạ lắm. Nì Nghi, hay ba mi về!
Đông Nghi bụm chặt miệng để tiếng kêu khỏi bật ra và cố bám hai chân vào đôi dép để hai chân khỏi hất tung người nàng ngã xuống. Ba mi về. Có thể lắm chứ. Nhưng thằng Rọm lắc lắc chùm chìa khóa nhíu mày:
Không phải mô. Khi tao cúi xuống gài cửa rồi ngẩng lên, thấy nó nhìn chăm chăm, tao nhìn lại. Mặt nó còn nhỏ không à. Ba mi thì phải già, ít nhứt cũng như ông Bô Đào.
Đông Nghi tiến lại một bước, lay vai thằng Rọm.
Rọm có nhìn rõ mặt à?
Không rõ lắm, nhưng tui biết hắn còn nhỏ mà. Coi mặt dễ sợ như tên ăn trộm. Mặc áo đen, hút thuốc, dáng nghênh ngang. Nhìn tui mà cười cười coi chẳng sợ ai hết cả. Lạ khôn chơ. Mà  ai hỉ? Ai rứa hỉ?
Đang nghĩ vẩn vơ, Đông Nghi bỗng rùng mình! hay Tuấn về! Tuấn về thì phải đến nàng, phải tìm nàng chớ. Không phải. Còn người đàn ông Nghi gặp trước cửa là ai? Hắn mặc áo màu chi? Có hút thuốc không? Thằng Rọm nói mặt dễ sợ lắm. Ba về? không phải? Hay là Trà sai người tới rình mò hại mình. Ý nghĩ đó làm Nghi lạnh xương sống. Trà mô mà du côn dữ rứa? Hay Vinh muốn làm nhục mình? Nhiều câu hỏi, nhiều sự nghi ngờ làm đầu óc Đông Nghi tối tăm lại. không, mình phải ra ngõ, biết đâu một phép lạ sẽ đến. Mùa đông, mùa đông rồi. Mùa đông anh sẽ trở về. Tuấn phải trở về. Đông Nghi nói với thằng Rọm:
Thắp cái đèn đi. Lấy nón che. Đi với tui ra cổng coi, sợ chi.
Đừng té chạy nghe. Tao quăng cái đèn cháy nhà liền.
Rọm mà sợ ma?
Ma thì phải sợ, ma quỉ ai không sợ.
Tuy nói vậy thằng Rọm cũng thắp ngọn đèn. Nó đi trước, cầm cái nón che gió. Đông Nghi theo sau, thằnng Rọm rủ cả chị Mừng, con Bông cùng thập thò đằng sau nữa. Tuy cố làm gan nhưng chân Đông Nghi run lẩy bẩy. Nếu mình gặp Tuấn trong cảnh nì thì không còn chi tức cười hơn nữa. Nhưng rồi Đông Nghi cũng theo thằng Rọm ra tới cổng.
Bóng đen không ở trước cổng mà đang đứng xế đằng gốc cây mù u ở đằng xa. Thằng Rọm kêu mọi người rồi đưa tay chỉ. Bóng đen lại lật đật bỏ đi lại đầu đường, bóng hắn loang loãng nơi những vũng nước và mặt đường còn sủng ướt. Đông Nghi bụm mặt đi vào. Không hiểu sao nàng thất vọng phát khóc lên được. Khi ngang qua sân những giọt nước mưa trên cây nhãn rơi lóc cóc trên mặt đất, trên tóc trên mặt nàng. Đông Nghi ngậm chặt miệng, nàng sợ nuốt phải chất mằn mặn mà nàng biết là nuớc mắt.
Một vài lần sau, chị Mừng, thằng Rọm bưng đèn soi ngoài cổng nữa và trở vô nói không thấy bóng đen đâu nữa. Mọi người yên tâm đóng cửa đi ngủ.
Không phải ăn trộm mô. Chị Mừng nói.
Thằng Rọm không tin.
Thôi thôi, gài chặt cửa chặt ngõ lại mà đi ngủ. Rứa là nó rình lâu rồi chứ không phải mới hôm ni mô.
Đông Nghi đi vào buồng. Cánh cửa sổ vẫn cánh đóng cánh mở. Nàng đứng ở đó rất lâu. Con mắt nàng mở trong bóng đêm. Nơi này cây hoàng lan, những nhựa non đang rần rật bên trong lớp da sần xù đó. Nơi góc kia cây khế với cây hồng bi, cây sầu đông, chiếc võng mùa hè đã đầy hóng khói và mù hóng nơi góc bếp. Mới ngày nào, bầu trời xanh ngắt, cây cối xanh ngắt và bà ngoại già nua múc những gáo nước, phấn khởi xối lên làn da đồi mồi. Mới ngày nào mạ và ông Bồ Đào ngồi trước sân kia, ở đó có mấy bụi hoa nhài, những ly nước trà thơm bốc khói. Rồi mới ngày nào bà ngoại khóc lóc hờn dỗi với mẹ. Rồi đám ma bà một buổi chiều mùa đông giá mướt. Bây giờ chỉ còn lại Đông Nghi trong ngôi nhà rộng, khu vườn rộng với thằng Rọm.
 
Sau một đêm trằn trọc, mất ngủ, sáng ngày ra đôi mắt của Đông Nghi xưng húp Đông Nghi phải mở cái hộp phấn của mẹ tìm một viên phấn nụ đánh lên mặt cho khỏi xanh. Khi đánh phấn, Đông Nghi chợt nhớ tới trong lớp học có cô bạn cứ lén lấy giấy bao hương chùi vào miệng cho đỏ, và nàng mỉm cười. Nhờ nụ cười, Đông Nghi chợt nhận ra khuôn mặt của mình trong gương lạ hẳn. Và rồi nàng nghĩ: tại sao ta lại không vui vẻ tươi cười như thế. Tại sao ta lại ray rứt vì những nỗi khổ như thế, Tại sao ta không hát một bài, như buổi sáng hôm nay, ta đi ra vườn hát cho cây cối nghe? Hay ta mặc cái áo mới. Đông Nghi bỏ phấn, đi như nhảy chân sáo vào buồng, mở tủ áo lôi ra cái áo đẹp nhất. Lại của ông Bồ Đào cho nữa. Nhưng sao ta nhận mà ta không mặc. Đông Nghi thay áo, chiếc áo may eo thật sát, bó chật vào người. Đông Nghi đứng trước chiếc gương lớn, nhìn bóng mình tha thướt và ngực mình tức tức khó chịu. Những chiếc cóc sê cũ đã chật quá. Đông Nghi mỉm cười thẹn thùng, rồi tự ngắm bóng mình trong gương nhìn mình như lạ lùng rồi đầy vẻ ngộ nghĩnh chế diễu. Mày phải đổi khác đi chứ, lớn rồi đó. Phải đổi khác, lớn rồi. Đông Nghi chạy ra nhà ngoài kêu lớn:
Rọm ơi, lên coi tui nì.
Coi chi, tối qua gió sơ sơ mà cái chuồng gà bay nóc mất, hai con gà bị cáo tới tha mất rồi. chồn cáo chi mô mà thành tinh.
Bỏ, lên tui cho coi nì.
Thì đem xuống đây. Tui đứng sau bếp nì.
Đông Nghi chạy xuống bếp, ra cửa sau, tới bên chuồng gà:
Ủa, nuôi gà khi mô rứa?
Nuôi mấy tháng nay chừ mi mới hỏi. Trứng gà cho mi ăn là gà nó đẻ đó chứ mô mà có.
Thằng Rọm vẫn không ngẩng lên nói tiếp:
Mô, coi chi mô?
Đây nì.
Có chi mô.
Thằng Rọm nhìn lên, nói xong câu nói hắn chợt khám phá ra điều gì trên nét mặt Nghi, nó xoa tay đứng dậy:
Răng rứa?
Chi?
Tối qua khóc hả?
Mô nà.
Răng mắt đỏ kè rứa. A, áo mới há, mô đẹp ri.
Áo ông Bồ Đào cho. Mà họ may chật, tui mặc cứ dị om.
Ừ, mi mặc áo nì trông đẹp lắm, coi mi lớn bộn rồi. Ừ, mi đẹp ghê rứa. tao nói là thiệt.
Đông Nghi cười chúm chím.
Mắt tui đỏ lắm hả?
Có chút, Nhưng hôm nay mi lạ ghê, răng rứa?
Răng mô nà. Tự nhiên buồn rồi khóc chơi rứa đó.
Nói bậy. Khóc chi lại khóc chơi. Nhớ bà hả? Ừ. Tối qua tao nằm mơ thấy bà về đây nì. thiệt mi ơi. Bà mặc áo đỏ, quấn khăn. Bà đứng ngay cây nhãn ngoắc tao. Bà dặn đủ thứ. Coi chừng mi nì, cho mi ăn uống đàng hoàng nì. Bà nói là nhớ hái hoa bại hoại đặt trên bàn thờ cho bà. Bà chửi! Mả cha bây, trời mưa rồi đứa mô cũng nhác hái hoa cúng bà hết. bà nói tao phải đi xin phân bỏ dưới gốc cây cho nó tốt chớ không mùa nắng nì nó héo nó chết. Rồi bà nói bà vô buồng thăm mi một chút. Mi có gặp không?
Đông Nghi thấy sợ quá. Chuyện như rứa mà thằng Rọm kể tỉnh không. Đông Nghi nhớ lại hồi hôm nghe thằng Rọm cười, Nghi hỏi?
Còn chi mà khi hôm ngủ cười dữ rứa?
Thằng Rọm đập vào trán làm ra vẻ cố nhớ.
Ri nì. Tao thấy cái thằng hồi hôm nó chui vào nơi bụi chè tàu. Tao biết rồi. Tao đứng núp nơi cây nhãn tao đợi hắn chui vô. Hắn đi rủng rãi vô nhà. Tay cầm cái gậy tao phang một cái, nó chạy ra hàng chè tàu rồi chui tọt ra ngoài. Tao tức cười quá, mà tức cười rứa thế mi ơi, răng khi nớ tao thấy hắn chạy như con chó chạy, hắn chạy bốn chân…
Xì, chuyện bày đặt. Tui không tin, Áo đẹp không?
Thì nói đẹp rồi, bắt khen hoài.
Dị không?
Răng ma dị?
Thì eo đây nì…
Thì mi lớn mi có bụ thì áo nó rứa.
Đông Nghi đỏ mặt, ngượng chín người, nàng kêu:
Ý, thôi đi. Nói chi lạ rứa.
A, tao nói rứa có chi mà dị. Bụ cho con bú, đàn bà phải có bụ nuôi con.
Thôi đi, tưởng hay lắm.
Trong một phút, nàng quên hết những phiền muộn về mẹ, cha về bạn bè. Đông Nghi tưởng mình có thể hát được. Mùa đông đến rồi, mùa đông đến, mùa đông đến rồi… Đông Nghi bật cười. nàng lấy chiếc áo len mặc thêm vào. Giờ đi đến rồi, giờ đi đến rồi. Chưa biết là đi đâu, nhưng đông Nghi cũng chải tóc gọn ghẽ, đi lấy nước nóng rửa mặt. Rồi nàng đi ra khoảng sân rộng che dưới những tàn cây xanh. Không hiểu sao Đông Nghi thấy lòng mình bỗng dưng rạo rực khi đứng dưới gốc cây đào nhìn ra đường. Hình ảnh người đàn ông mặc áo mưa đen trở lại ám ảnh, rồi khuôn mặt buổi sáng nhìn theo nữa. Đông Nghi nghe kính cong xe đạp từ xa tới. Có lẽ người đưa thư, và Đông nghi chạy vội ra cửa.
Nhưng không phải tiếng chuông xe xích lô. Đông Nghi định quay vào, bỗng nàng chú ý tới người đàn ông trẻ ngồi trên xe, đang chăm chăm nhìn về phía nàng. Đông Nghi vừa dợm quay vào thì xe đã đến nơi và đỗ lại. Người đàn ông bước xuống. Tay chân Đông Nghi đã bắt đầu run rẩy: Ai đấy nhỉ? Thôi đúng rồi, Tuấn Tuấn. Đông Nghi thụt lùi vào sau cánh cổng và đứng sát vào hàng chè tàu như chờ đợi để nương dựa vào bụi cây xanh mát đó. Người đàn ông đã trả xong tiền xe, và nhìn Đông Nghi, nở nụ cười lúng túng. Đông Nghi cúi đầu chào và mắt không ngừng mở lớn nhìn chằm chặp vào người đàn ông.
Thưa cô, cho tôi hỏi thăm, có phải đây là nhà của cô Đông Nghi?
Chết rồi, chắc mình đoán đã đúng gần hết. Tuấn đó ư? Anh đấy ư? Đông Nghi lùi thêm một bước nữa, rồi hai chân bỗng nhấc lên để trở lại vị trí đứng thẳng được nữa. Đông Nghi mở miệng mà không nói được lời nào. Bao nhiêu gíó lọt vào cổ họng nàng, và nơi chiếc cổ lạnh ngắt, tê cóng.
Thưa cô, tôi muốn hỏi thăm nhà cô Đông Nghi.
Câu nói thứ hai của người đàn ông. Phải rồi, Tuấn, chừ đã đầy được gió trôi xuống bụng nàng. Đông Nghi lắp được thành lời:
Dạ, tôi, tôi là Đông Nghi..
Đông Nghi…
Thôi, Tuấn đó. Tuấn đang nhìn ta. Tuấn đang mừng rỡ hay đang dò xét? Đông Nghi đứng lịm người đi trong sự lo âu và niềm sung sướng. Những đám mây bầu trời như đang lao xao tan rã. Đông Nghi nhìn người đàn ông trước mặt. Thật như là một giấc mơ. Có thể là Tuấn của ta đó ư? Chàng to lớn mạnh khoẻ và tia mắt chàng, nụ cười chàng thừa sức quyến rũ ta từ phút đầu, thừa sức lôi cuốn, dù lôi vào trong cơn lốc.
Nghi, em mở cửa cho anh vào chứ?
Anh Tuấn
Đông Nghi nhấc được cánh tay lên, rồi chỉ để lưng chừng rồi buông xuống, Tuấn vẫn nhìn Nghi và mỉm cười, nụ cười của chàng tươi thắm nồng nhiệt. Anh đã nhìn ra em rồi sao? Đã trông thấy suốt linh hồn em rồi sao. Anh Tuấn, Tại sao anh về mà không báo cho em đi đón. Tại sao anh muốn làm sự bất ngờ làm em đứng tim rồi. Em đứng tim rồi đây anh, răng anh ác rứa, Anh ác hơn cọp beo, hơn sư tử, nhưng em thích làm cọp beo sư tử, hay một thứ rắn rết chi cũng được hết. Trời ơi, anh làm em cảm động quá đi rồi nì. Em khóc rồi nì. Lau giùm em nước mắt đi anh Tuấn.
Em mừng lắm hả, Anh cũng mừng. Nhưng mà mở cửa cho anh vào đi, anh chết rét bây giờ.
Đông Nghi đưa bàn tay run rẩy lên đẩy cánh cửa. Tuấn lọt vào nhanh như gió.
Đông Nghi nói lí nhí.
Dạ mời anh vào nhà.
Có mẹ ở nhà không?
Dạ mạ em đi khỏi.
Hả?
Dạ mạ em đi khỏi rồi.
À, mạ đi khỏi. Anh vào nhà được chứ.
Tuấn lại cười. Nụ cười của Tuấn như lôi kéo hồn vía Đông Nghi đi đâu hết. Thằng Rọm lấp ló ở cửa nhìn ra. Đông Nghi cố lấy vẻ tự nhiên đi vào nhà. Chắc con Bông, chị Mừng cũng đang rình rập ta bằng bốn con mắt ở nơi một khe cửa bếp nào đó. Đông Nghi cố bước thật chậm rãi làm vẻ tự nhiên nhưng sao tay chân cứ bần bật và lòng nàng bấn loạn như ở trong ruột gan vừa nổ một tiếng lớn và tất cả những giây thần kinh, ruột gan, gân cốt nàng chưa hết cơn rung.
Dạ mời anh ngồi chơi.
Tuấn ngồi xuống. Đông Nghi ngồi đối diện với chàng. Nụ cười của Tuấn vẫn tươi tắn ở trên môi, nhưng chắc chàng cũng bối rối như ta. Đông Nghi thấy đôi mắt chàng có vẻ ngượng ngùng khi soi rõ trên gương mặt nàng. Giọng Tuấn thật nhỏ:
Em mừng không?
Dạ…
Mừng không?
Dạ mừng.
Trông thư anh không?
Mắt Đông Nghi long lanh muốn khóc:
Dạ trông.
Giận anh không?
Giọt nước mắt sắp chảy xuống má, nhưng Đông Nghi vẫn lắc đầu:
Dạ không.
Em đẹp quá.
Hai bàn tay của Đông Nghi đặt trên mặt bàn, bỗng như gân nàng bị co lại, hất hai bàn tay dấu xuống dưới bàn. Đông Nghi luống cuống không dám nhìn Tuấn nữa. Đang lạnh mà tai Đông Nghi nóng rần, da mặt như căng ra và muốn bùng vỡ. Chỉ mới vài phút gặp gỡ mà sao ở Tuấn, cái gì cũng khác với mọi người hết. Đông Nghi thấy Tuấn không mặc quân phục, nàng hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi. Tuấn rút bao thuốc lá ra vất trên bàn, rồi lấy một điếu, châm lửa hút. Mùi thuốc lá và khói thuốc bay mờ mịt khuôn mặt nàng, mờ mịt luôn cả khuôn mặt Tuấn. Đông Nghi không dám ngẩng mặt nhìn Tuấn nữa mà nàng cúi gầm xuống, kéo tóc cho che bớt một nửa khuôn mặt, vậy mà nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt mình vẫn trơ ra một cách chướng kỳ.
Em cho anh uống nước đi chứ. Sao khách tới nhà mà cứ nhắc chủ nhân hoài thế?
Đông Nghi cười, đứng vội dậy. nàng đi ra khỏi ghế mà cảm thấy đôi mắt của Tuấn dán khắp trên người. Khi đã xuống tới bếp rồi. Đông Nghi mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này giá cho Đông Nghi được ở yên một nơi để sung sướng, để mơ mộng để khóc nữa. Đông Nghi đưa tay áo chắm cho hết giọt nước mắt vừa muốn tràn ra, thằng Rọm đã đợi nàng sẵn. hắn kéo Nghi ra góc bếp. Đông Nghi thấy cả chị Mừng với con Bông đang nhìn nàng như nhìn một kẻ lạ, như nhìn ma quỷ.
Ai, ai đó Nghi?
Thằng Rọm hỏi. Đông Nghi luống cuống.
Bạn, bạn của tui.
Bạn?
Ờ, không anh của bạn.
Tới mần chi rứa?
Tới mượn sách cho em anh ta.
Mi thiệt rồi ta không biết nói răng với mạ mi. Mi dám đem bạn trai vô nhà là hết chuyện rồi.
Không phải mà.
Thì cho bạn đi, nhưng răng mà mặt mày mi như vớt dưới sông lên rứa. Thôi, mi quê lắm rồi nghe Nghi. Mi giết tao rồi nghe Nghi.
Đông Nghi liếc thấy chị Mừng bụm miệng cười. Vừa lo sợ, vừa xấu hổ, Đông Nghi muốn phát cáu.
Thì bạn có răng không. Cái chi Rọm cũng đợi tui nói mới biết. Tự nhiên la người ta, la cố la mạng rứa thế.
Thằng Rọm thấy Nghi sắp sửa khóc lại thương:
Thì nói rứa. Mạ dặn tao lo cho mi, coi chừng mi. Tao thương mi tao mới nói chớ không thương tao kệ cha mi.
Đông Nghi đưa tay quyệt nước mắt:
Rọm làm tui dị quá. Rứa mà nói thương tui. Thôi Rọm lên đuổi người ta đi.
Tuy nói vậy mà Đông Nghi sợ thằng Rọm làm thật. Nó dám nổi điên nổi khùng đuổi Tuấn ra khỏi nhà lắm, Nhưng thằng Rọm chột dạ nó nói gượng:
Thôi đã lỡ thì ra tiếp người ta đi. lần nữa ta mét mạ mi thật đó.
Đông Nghi thấy thẳng Rọm vui vui lại vòi:
Rọm rót nước sai con Bông bưng ra nghe. Tui nói thiệt với Rọm là không phải bạn trai bậy bạ mô.
Hừ, mi khéo nói rứa thế. Thôi ra đi.
Đông Nghi chợt nẩy ra một mưu mẹo:
Nì, Rọm, ông ni biết ba nữa. Ông ở xa về chớ không phải ở đây mô.
Thằng Rọm giật nẩy người, hạ giọng:
Nhỏ nhỏ kẻo con mụ Mừng nó nghe. Răng, mi đưa tao lên tao hỏi coi. Đưa tao lên tao hỏi đi.
Đông Nghi kéo nó lại.
Không được. Để Nghi hỏi rồi Nghi nói cho nghe. Thôi rót nước đi mà.
Thằng Rọm buông tay, lắc đầu. Đông Nghi thấy bỏ Tuấn ngồi hơi lâu, nàng dặn thằng Rọm đừng cho chị Mừng và con Bông nghe lén rồi trở ra với Tuấn. Thấy Đông Nghi trở ra tay không, Tuấn cười:
Sao, mừng quá không rót nước được nữa phải không. Kìa, tại sao em khóc.
Xấu hổ chưa kìa.
Đông Nghi cúi đầu. Giọng Tuấn xúc động.
Nghi.
Dạ.
Anh về em mừng không?
Dạ mừng.
Vậy sao khóc?
Em mừng.
Anh cũng mừng lắm. Anh cũng muốn khóc nữa nhưng anh là đàn ông, không được khóc, em hiểu không?
Dạ hiểu.
Sao em không hỏi anh gì hết?
Dạ.
Không hỏi anh, rồi cứ ngồi cúi đầu như thế. Hay em sợ anh.
Đông Nghi cuống quít:
Dạ không.
Hôm nay em nghỉ học?
Dạ chiều ni thôi.
Tuấn nhìn sâu vào mắt Đông Nghi.
Anh về từ hôm qua. Anh có đến đây nhưng thấy nhà kín quá, anh ngại. Chiều qua anh đón em thấy em lên xe đi về. Tối anh có đến nhưng rồi người nhà em ra đông quá. Cả sáng nay anh cứ luẩn quẩn trước trường Đồng Khánh, rồi trưa đợi hoài không thấy em, anh mới đến đây.
Dạ.
Em có đoán ra anh về không?
Đông Nghi nghĩ tới bóng đen đêm qua ngoài ngõ, rồi khuôn mặt nhìn theo nàng leo lên xe sáng nay. Đông Nghi cảm động hết sức. Chừng đó đủ chứng minh Tuấn yêu nàng như thế nào rồi. Nhưng Đông Nghi nghĩ như thế mà không nói lên lời được. Nàng chỉ gật đầu, lắc đầu và dạ. Tuấn muốn hiểu sao cũng được.
Chắc ngồi trong nhà em mất tự nhiên, chúng mình đi dạo một vòng đi. Anh về đây có nhiều điều muốn nói với em.
Dạ.
Em vào thay quần áo đi.
Tuấn ăn nói, cử chỉ đều tự nhiên, tự nhiên như tình yêu đã đến với nàng. Nhưng Đông Nghi không biết cách nào cho Tuấn hiểu được là nàng không thể đi ra ngoài đường với Tuấn. Thành phố này đã cưa chân hết mọi người con gái và sẽ đâm nát mặt cô nào dám đưa đôi chân què quặt đó lê lết trên mặt đường với người con trai khác. Đông Nghi chưa kịp giải thích thì thằng Rọm đã bưng khay nước trà ra. Nó đặt nhẹ xuống bàn hai tách nước rồi liếc nhìn Tuấn. Khi đứng đằng sau lưng Tuấn, nó đưa tay ra dấu. Đông Nghi không hiểu Rọm làm dấu gì, nhưng không dám cười. Thằng Rọm thấy mặt Nghi làm nghiêm thì xịu mặt một cái, rồi quay người đi xuống bếp, vẻ nửa giận nửa thất vọng. Tuấn đẩy ly nước tới trước mặt Đông Nghi:
Hay em thích ở nhà, chúng ta ở nhà.
Dạ.
Tuấn nhìn lên bức ảnh treo giữa nhà, hỏi Nghi:
Ba đấy hả em?
Dạ.
Còn bức này là gì vậy?
Dạ bức liễn đối hay hoành chi đó em có biết mô.
Nghe giọng nói đặc Huế của Nghi, Tuấn cười:
Em nói chuyện nghe hay quá.
Đông Nghi đã lấy lại đôi chút tự nhiên, nàng che miệng sau tóc, cười:
Dạ hay chi mà hay.
Tuấn đẩy ly nước tới trước mặt Đông Nghi:
Em uống nước với anh nhé. Nào, chắc là nước trà ép hoa nhài mà em thường viết trong thư đây phải không?
Dạ mô có.
Em có nhận được lá thư anh gởi gần đây không?
Đông Nghi dạn dĩ hơn trước. Nụ cười của nàng đã tự nhiên hơn.
Có, nhưng anh mô có nói với em là anh về. Anh làm em sợ quá.
Anh muốn nhìn thấy khu vườn của em. Chỉ nghe em tả trong thư anh đã nao nức muốn về Huế rồi. Nào, cây sầu đông của em đâu. Em phải cho anh xem bông của hoa bại hoại ra làm sao. Em biết không, anh cứ đi hỏi tụi bạn hoa bại hoại là hoa gì, mấy thằng bạn Bắc kỳ nó cười anh quá là cười.
Dạ..
Sao mặt mũi em đỏ hoe như sắp khóc thế?
Giọng Tuấn trầm hẳn lại:
Anh đã về rồi. Thôi, em cười cho anh vui.
Rồi Tuấn nhất định bắt Đông Nghi đưa chàng ra thăm khu vườn. Đông Nghi phần ngượng, phần lo lắng không hiểu phản ứng của thằng Rọm ra sao, và lỡ ra mạ về nửa chừng thì chắc chết quá. Nhìn đồng hồ thấy gần 5 giờ chiều Đông Nghi đâm ra hoảng. Sự mừng rỡ hết lớn chưa được bao lâu thì Đông Nghi đã muốn Tuấn đứng dậy ra khỏi nhà nàng. Phải, mạ mà biết được. Nhưng chắc cũng chẳng dấu được nữa rồi. Tuấn về, Tuấn đón nàng ở trường, tới nhà, chẳng mấy chốc rồi Huế cũng biết. Nghĩ tới câu chuyện giữa nàng, Vinh và Trà. Đông Nghi lầm lì mặt lại. Cũng phải cho chúng nó biết, không phải ta héo úa, vàng võ chết lần chết hồi với cái xứ khắt khe này. Không cần dấu diếm. Ta sẽ đi với Tuấn, trọn vẹn hưởng hạnh phúc của mình rồi sau đó ra sao ta không cần biết nữa. Tuấn đang ngồi trước mặt ta đó, chàng đáng yêu biết bao nhiêu, hơi thở đầy mùi thuốc của chàng nồng nàn biết bao Đông Nghi kéo cao cổ áo len. Nàng thấy mình cũng cần uống chút nước cho thấm giọng. Nhưng khi Đông Nghi vừa đặt chén nước xuống chưa nói gì thì thằng Rọm đã đi lên:
Nghi, tới giờ ăn cơm rồi đó mi.
Tuấn nhìn thằng Rọm và khẽ mỉm cười chào. Mặt thằng Rọm tỉnh bơ, nhìn Đông Nghi vẻ nghiêm khắc. Đông Nghi cố nhỏ nhẹ:
Tui chưa đói mà Rọm.
Ăn cơm cho sớm sủa, chớ tối đi ngủ sớm. Mùa mưa mùa gió nì trộm đạo nhiều bất kể. Biết mô mà đo trước được. trời tháng mười chưa cười đã tối mà.
Tuấn làm thân với Rọm.
Mời ông ngồi chơi, chắc đã tời giờ dọn cơm?
Tui bận lắm không rảnh. Tui nói con Nghi nó đi ăn cơm cho tui đóng cửa đóng ngõ. Nhà ni trộm bắt đầu rình rồi.
Đông Nghi bực tức nhưng nàng biết chọc thêm thằng Rọm sẽ không có lợi ích gì mà làm cho nó ăn nói hỗn hào hơn. Đông Nghi cười làm lành.
Được Rọm dọn cơm đi tui ăn.
Tuấn có vẻ khó nhọc lắm mới hiểu rõ thằng Rọm nói gì. Khi Rọm đi xuống bếp Tuấn hỏi Đông Nghi:
Ông đó là ai vậy?
Người bà con của mạ. Ăn ở trong nhà từ nhỏ. Hơi điên điên anh đừng chấp.
Chắc ông ta khó chịu vì anh ngồi ở đây lắm nhỉ?
Dạ, tại em không có bạn trai, thấy anh vô ngồi hắn không ưa đó.
Thôi anh về, Vài bữa nữa anh sẽ rủ ông ta về phe anh cho em xem.
Tuấn nói xong đứng dậy, cười vẻ tự tin. Đông Nghi không dám giữ chàng ở lại thêm nữa. Nghi đứng dậy đưa Tuấn ra sân. Hai ngươi đứng lại nơi khóm hoa hải đường, Tuấn còn lưu luyến:
Em đưa anh ra xem vườn chút đi.
Đông Nghi hẹn.
Hôm khác đi anh, em sợ thằng Rọm lắm.
Rọm nào?
Cái ông tra tra khi hồi anh gặp đó anh. Ông nớ tên là thằng Rọm.
Tên là thằng Rọm?
Dạ thằng ông Rọm.
Tuấn cười ngất. Rồi chàng cúi mặt sát bên mái tóc Nghi:
Gặp em anh mừng lắm. Tối nay anh đợi ở ngoài kia, em ra với anh không?
Đông Nghi không biết tính sao. Nhất định là thằng Rọm không để cho nàng đi rồi. Nhưng không ra được với Tuấn nàng lại sợ Tuấn giận. Đông Nghi chưa biết tính sao thì Tuấn đã bước ra cổng và nói lại:
Nhớ nhé, thôi anh về.
Không hiểu sao Đông Nghi chạy theo ra. Tuấn đã đưa tay mở cổng.
Thấy Đông Nghi đi ra, liền dừng lại.
Em …
Anh Tuấn.
Chỉ kêu có được vậy Đông Nghi đã bật khóc rồi. Đông Nghi đưa tay ngắt một đọt lá chè tàu đưa lên miệng cắn. Tuấn đưa tay ra định nắm tay nàng nhưng Đông Nghi đã lùi lại. Nụ cười rụng trên môi Tuấn, giọng chàng buồn bã.
Thôi anh về.
Tuấn nói xong đưa tay chào Nghi rồi vội vã bước. Đông Nghi nhìn theo cho tới khi thấy chàng khuất mất ở đầu đường mới quay trở vào. Thằng Rọm đã dọn mâm cơm lên và đang so đũa ngồi chờ. Thấy Nghi, hắn hất hàm hỏi.
Ai rứa?
Thì tui đã nói là bạn mà. Bạn không được răng?
Mi nói là người quen với ba mi. Răng mà bữa ni mi nhiều chuyện quá tao không hiểu mô tê chi hết.
Đông Nghi nhớ tới thái độ của thằng Rọm khi nãy, đâm ra tức giận:
Rọm làm chi lạ rứa. Chuyện chi để tui nói, tự nhiên đi ra như đuổi khách về.
Rọm làm tui xấu hổ quá.
Thằng Rọm xới bát cơm đưa cho Nghi:
Ăn đi. Chuyện chi mô mà tầm phào. Tao không chịu được cái thằng cái mặt cứ vác vác, coi như không có ai trong nhà. Vô nhà người ta mà mời người ta ngồi, ui xa là vô duyên.
Đông Nghi đặt bát cơm xuống:
- Không thèm ăn mô. Vừa vừa thôi, làm rứa ai chịu nổi.
Thằng Rọm trừng mắt.
Mi giỏi hí. Đem trai vô nhà rồi còn la ai? Mi là ai?
Nghi sợ chị Mừng và con Bông nghe, vội dấu dịu.
Thôi không nói nữa, tui ăn cơm đây.
Nhưng thằng Rọm không tha:
Tao hỏi mi chưa nói. Tao hỏi người đàn ông đó là ai?
Đông Nghi biết dấu thằng Rọm không được. Nàng kéo dài chuyện để tìm kể cho thằng Rọm yên tâm. Nhưng chuyện ni cũng phải hỏi con Tỷ Muội, con nhỏ nhiều mưu mẹo chắc thế nào cũng giúp được nàng. Đông Nghi phân vân không hiểu có nên nói thật với thằng Rọm không. Trước sau gì rồi cả Huế cũng biết, thằng Rọm biết. Nhưng nói thật thì Đông Nghi không có can đảm. Đông Nghi đành cười:
Khi hồi tui sợ Rọm la tui  nói hoảng đó. Người đó là bạn trai của tui.
Bạn trai chi lại người Bắc kỳ. Chắc dân ở mô tới hả?
Để tui kể Rọm nghe. Ở lớp tui có con bạn người Bắc, ba nó đổi vô Sài gòn.
Hồi nó chưa đi khỏi Huế tui tới chơi nhà nó rồi biết anh nó. Chừ họ có dịp đi Huế nên ghé thăm. Tui nói thiệt mà. Tại Rọm làm tui hổ người, tui ốt dột rồi tui đâm cục.
Thằng Rọm dễ giận mà cũng dễ tin. Nghe Đông Nghi nói hợp lý, hắn hết thắc mắc nhưng cự nự:
Rứa mà tao thấy cái mặt thằng đó mất cảm. Cái miệng dẻo đeo như kẹo kéo.
Đông Nghi phì cười:
Ừ, thiệt tức. Cả buổi chiều tui không học hành chi được cả.
Lần sau ai mượn mi tiếp. Đuổi đi.
Không được, anh nớ dễ thương lắm. Anh là anh của bạn mình coi như anh mình chớ Rọm. tui phải gặp để nhờ con bạn ở Sài gòn mua mấy thứ đồ. À Rọm có thích chi tui gửi cho.
Thằng Rọm thật thà.
Thiệt hỉ?
Thiệt chớ răng không thiệt.
Rứa mi gửi mua cho tao cái bi-kê, thêm một cái hộp đựng thuốc. Tao tức con Cau, nó nói em trai nó có cái bi-kê với cái hộp thuốc ở Huế không ai có.
Đông Nghi biết là thằng Rọm đã xuôi lòng, liền nghĩ kế để tối nay gặp Tuấn. Đông Nghi trả lời bừa:
Mấy thứ đó dễ òm. Có liền. Được rồi. Rứa khi mô họ tời tử tế một chút nghe.
Ừ.
Nì Rọm.
Chi nữa rứa?
Chiều nay định qua bên Tỷ Muội chép bài rồi mắc khách. Tối đi sợ ma lắm. Chút nữa Rọm đưa tui qua con Tỷ Muội chép bài rồi lát đón tui về hí.
Mi đi phía hàng rào cho mau, Sợ chi mà sợ.
Chịu, sau vườn ma nhiều lắm, ai mà dám đi.
Thằng Rọm ra vẻ người lớn:
Được rồi. Mi tinh lắm, khi mô tao nhờ cái chi là mi tìm cách hành hạ tao liền. Mi khôn quá trời rồi mà.
Đông Nghi mừng thầm. Cứ sang tới nhà Tỷ Muội rồi nói với nó sau. Đông Nghi chắc giờ này Tuấn còn phải đi ăn uống, có qua lại cũng tám giờ. Không gấp gì. Đông Nghi bàn với thằng Rọm:
Mới ăn cơm xong tức bụng quá. Tại Rọm nấu ăn ngon quá, Rọm rửa chén bát xong rồi đưa tui đi cũng được. Sớm mà.
Rủi chút nữa trời mưa răng?
Mưa chi mà mưa. Cả ngày ni có mưa mô.
Ừ, được rồi. Mà mi sửa soạn đi nghe. Mượt áo dài vô chớ mi cứ mặc áo cụt mà chạy khắp nơi mạ mi cứ la ta hoài. Nghe điếc cả lỗ tai.
Đông Nghi phì cười. Thằng Rọm tuy hay bướng cãi lại mạ nhưng vẫn sợ mạ. Lúc nào mạ cũng như một cái bóng to lớn, uy nghi, đầy quyền hành. Mạ là con cọp con sư tử ăn được thịt người. Mạ chỉ cần dòng dọc con mắt là ai cũng run rẩy, bủn rủn. Nhưng rồi Nghi sẽ không sợ mạ cho mạ coi. Nghi đã lớn, và từ lâu nay mạ như không còn coi Nghi như một đứa con, mà như một cái tội để hành hạ, chửi rủa.
Đông Nghi đợi thằng Rọm bưng mâm cơm đi xuống bếp mới đi rửa miệng, rửa mặt mũi rồi vào phòng mình. Khi còn một mình trong phòng rồi. Đông Nghi bỗng thấy mình như người say rượu, nàng đứng cũng lao chao, nàng nằm cũng gập ghềnh như người say sóng. Sự trở về của Tuấn đột ngột quá, đột ngột đến nỗi nàng đã nhìn thấy Tuấn, đã ngồi với chàng, đã nói chuyện mà bây giờ nàng vẫn còn chưa tin, không thể ngờ được. Trường học bạn bè, sách vở chắc chắn sẽ không còn giá trị gì nữa. Đông Nghi nghĩ tới những sáng những chiều sắp tới. Bỏ mặc dư luận, coi thường cả những trận đòn nữa, Đông Nghi bất cần sợ ai. Mình làm nổ tung Huế được rồi. Mạ sẽ điên lên, sẽ ngạc nhiên đến ngậm miệng không được. ông Bồ Đào chắc ngất xỉu. Cái con bé đó mà như rứa hay răng? Răng tui không như rứa được. Tui có làm chi quá thì cũng như con mẹ nó. Con mẹ nó là cùng. Không, một là mình phải sống cho mình, hai là bỏ hết, sống cho thành phố thủ cựu, khe khắt. Mạ cũng chưa làm được, làm răng bắt ta làm cho được.
Đông Nghi ôm cái gối chặt trong lòng, nỗi mừng, nỗi lo, nỗi sợ hãi như trộn lẫn, dằn vặt làm Đông Nghi bật khóc. Những giọt nước mắt thật vô nghĩa như khó hòa hợp với một nỗi vui, nỗi buồn nào trong lòng nàng.
Một lúc sau, Đông Nghi chọn chiếc áo dài len màu tím. Tóc nàng buộc cao và tìm đôi dép thấp đi cho có vẻ nhỏ bé. Bao giờ ta cũng cảm thấy nhỏ bé, đầy mặc cảm trước mặt Tuấn. Thằng Rọm đã rửa chén bát xong, nhưng Đông Nghi sợ lộ rõ sự vui mừng thằng Rọm sẽ nghi ngờ. Nàng đợi cho nó gọi mới đi ra. Thằng Rọm thấy nàng mặc áo dài thì gật đầu có vẻ chịu:
Ừ, mặc như rứa rủi lát nữa mạ có về mạ không la tui:
Rọm sợ mạ quá hỉ?
Ai mà không sợ. Bà chằng đó.
Thằng Rọm khen Đông Nghi:
Mi mặc áo dài vô mi lớn thiệt. Mà đi đêm đi hôm lấy cái áo lạnh mà mặc vô. Trời lạnh tao cóng tay cóng chân. Mi thiệt ác, giờ mi ra đường lạnh chết được.
Thôi chịu khó một chút đi Rọm.
Tao chịu khó mấy triệu chút như ri rồi. Thôi đi, tui còn về dọn nhà dọn cửa. Mạ mi tự nhiên rước bà hoàng bà chúa về ăn hại không, cái nhà cũng không quét nữa.
Đông Nghi biết thằng Rọm ám chỉ chị Mừng. Nhưng lúc này nàng không còn tâm trí mà để ý đến ai nữa. Hình ảnh Tuấn luôn luôn choán hết đầu óc nàng. Đông Nghi đi theo thằng Rọm ra cửa. Nó vừa đi vừa suýt xoa. Gió thật lạnh và đường vắng ngắt, nhưng trong lòng Đông Nghi ấm ả lạ thường. Những làn gió buốt vồn vã trên da thịt nàng như lời chúc mừng nồng nhiệt khiến nàng vui mừng đến sửng sốt. Đêm đen và sâu thẳm, niềm vui của nàng hoà tan với đêm đen không chút ngỡ ngàng. Mấy ngọn điện đường soi rõ những bước chân đang đè nén sự vội vã. Vậy mà thằng Rọm vẫn phải vất vả mới bước theo kịp:
Ê, đi mô mà như giặc rứa, thủng thẳng người ta đi với chớ.
Đoạn đường ni tối quá.
Tối thì tối chớ. Ờ, mà vắng ghê hỉ? Mi sợ hả?
Thỉnh thoảng Đông Nghi quay nhìn lui, một tiếng động nhỏ, một âm thanh trong tưởng tượng cũng làm Đông Nghi giật mình, ngỡ bước chân Tuấn đang đuổi theo đằng sau. Lỡ mà thằng Rọm thấy Tuấn thì chết. Nhưng con đường vẫn vắng ngắt. Mưa lạnh như thế này, không ai dại ra đường giờ này. Đến nhà Tỷ Muội, Đông Nghi gọi lớn. Tiếng chó bên trong hàng rào sủa dữ dội. Một lát Tỷ Muội đi ra:
Ê, Nghi, qua chi tối rứa?
Có việc.
Nghi đưa mắt láy Tỷ Muội. Tỷ Muội đoán bạn có việc quan trọng nên mở rộng cổng, kéo Nghi vào trong:
Vô đây, vô đây đã.
Thằng Rọm vẫn đứng yên :
Tui đem con Nghi nó qua chép bài. Thôi tui về, lát nữa tui qua đón.
Đông Nghi bấm tay Tỷ Muội. Nó hiểu liền:
Thôi khỏi, lát nữa tui đưa nó về.
Đông Nghi phụ hoạ.
Phải đó Rọm. Lát nữa tui về với mấy chị cũng được. Nhớ đợi tui đừng ngủ mà tui kêu cửa khổ lắm.
Ừ, càng khoẻ. Tôi về nghe.
Đợi cho thằng Rọm đi xa rồi. Tỷ Muội mới quay sang bạn:
Chuyện gì vậy.
Đông Nghi chưa biết mở lời ra làm sao. Nàng ve ve tà áo. Tỷ Muội kéo bạn vào trong nhà. Nhưng Đông Nghi trì lại:
Khoan đã.
Đông Nghi gượng cười:
Khó nói quá.
Trong nhà có tiếng chị Khánh hỏi vọng ra. Đứa mô rứa. Tỷ Muội nói: Con Nghi chị, chị Khánh nói răng không vô nhà chơi, đứng chi ngoài lạnh. Tỷ Muội và Đông Nghi cùng dạ, nhưng chưa đứa nào chịu đi vào. Lát sau có tiếng ba Tỷ Muội nói:
Đi vô trong nhà đi tụi bây. Đứng ngoài chi lạnh.
Tiếng chị Khánh:
Chắc tụi nó lại kể chuyện giận nhau cãi nhau ở trường. Kệ nó mà ba.
Tỷ Muội bấm tay Đông Nghi cười. Hai đứa ngồi xuống bậc thềm. Tỷ Muội thấy bạn cứ lóng ngóng ra đường, ngạc nhiên hỏi:
Nhìn chi rứa mi?
Không.
Có chuyện chi không?
Đông Nghi lấy hết can đảm:
Tuấn về rồi.
Ai? Tuấn. Tuấn của mi?
ừ.
Răng mi biết?
Đông Nghi thì thầm bên tai bạn.
Thì tao gặp chiều ni. Tuấn tới nhà. Tao sợ bắt chết.
Rứa hỉ? giỏi dữ hỉ?
Tao đang lo quá..
Tỷ Muội nghĩ ngợi:
Kể ra cũng mệt cho mi. Những cũng mừng nữa.
Ừ.
Rồi chứ làm răng?
Tối ni tao hẹn với Tuấn. Tuấn đến chỗ ni rồi đi chơi.
Tỷ Muội ngồi thẳng người:
Úy. thiệt hở? Mi nói giỡn chớ mô phải thiệt.
Thiệt mà.
Tao không tin.
Đông Nghi phải kể hết chuyện cho bạn nghe. Tuấn tới nhà làm sao. Nàng dối thằng Rọm như thế nào. Nghe xong Tỷ Muội lắc đầu, nó ngán cho cái gan của bạn. Nhưng nó cũng thương Đông Nghi lắm.
Chừ mi muốn tao giúp mi cái chi đây?
Ngồi ở đây răng cũng thấy Tuấn đi ngang qua. Khi đó mi giả đò đưa tao ra cổng. Mi giả đò nói có người qua tìm về để chị Khánh không nghi ngờ. Rồi lát nữa tao về một mình.
Tỷ Muội dắt bạn đi ra cổng. Hai đứa đứng bên hàng chè tàu. Đêm tối thật lạnh lẽo và hai đứa nhìn rõ mặt nhau nhờ ngọn đèn điện bắt ở mái hiện hắt ra. Đông Nghi và Tỷ Muội nghe tiếng chị Khánh cười ở trong nhà. Tiếng cười của chị Khánh làm căn nhà ấm cúng hẳn. Đông Nghi cầm chặt tay Tỷ Muội, nó muốn nói với bạn về nỗ lo sợ của mình, nhưng Đông Nghi không biết phải nói với bạn như thế nào. Tỷ Muội cũng hiểu hoàn cảnh của Đông Nghi, nó hỏi bạn:
Liệu mạ Nghi biết thì làm răng?
Tao cũng chưa biết nữa.
Đông Nghi định bụng tối nay gặp Tuấn sẽ nói hết cho chàng nghe về trường hợp khó khăn của mình, hoặc là để hai người không là gì nữa cả. Tình yêu chỉ còn là một kỷ niệm đẹp, hoặc là, cả hai sẽ gạt bỏ hết, để nuôi dưỡng tình yêu, Đông Nghi nói với Tỷ Muội:
Tao định sẽ nói hết cho Tuấn nghe để Tuấn định liệu.
Tao nghe con trai Bắc đểu lắm.
Không, tao không tin Tuấn rứa.
Đông Nghi lôi bạn đi ra. Nàng bắt đầu nóng ruột, phần sợ Tuấn đến không gặp nàng rồi đi vào nhà thêm phiền phức. Cũng may, khi hai đứa vừa ra cổng, đã thấy Tuấn từ đầu đường đi tới. Giọng Đông Nghi run run.
Đó, anh nớ đã tới.
Cao dữ hỉ.
Mi ra với tao nghe.
Tỷ Muội đẩy Đông Nghi tới trước:
Thôi dị lắm. Tao mô có quen, để khi khác.
Đông Nghi bóp chặt tay bạn:
Tụi tao sẽ đãi mi đi ăn bánh bèo.
Ừ, được liền. Sợ vui quá quên tao thì có.
Tuấn đã đi tới trước cổng nhà Tỷ Muội. Nghi đập nhẹ vào vai bạn rồi đi ra, nàng muốn kêu nhưng không mở miệng ra được. Tuấn đã chú ý đến sự xuất hiện của Nghi, chàng dừng lại, trố mắt nhìn rồi mừng rỡ:
Nghi, Nghi đó phải không?
Chàng đưa tay trước. Đông Nghi đứng yên lặng. Phía sau lưng Đông Nghi có tiếng gài cổng rồi tiếng Tỷ Muội tinh nghịch:
Ê, Nghi chúc mi vui nghe.
Đông Nghi chưa kịp quay lại Tỷ Muội đã chạy vào nhà. Tuấn cúi xuống. Đông Nghi thấy mắt chàng nhìn mình đằm thắm:
Chúng ta đi dạo một vòng đi em.
Đông Nghi ngập ngừng đi bên cạnh Tuấn. Bóng chàng cao lớn chùm kín chiếc bóng nhỏ bé của nàng. Đông Nghi dơ tay mở chiếc cặp tóc cho mái tóc xõa xuống che kín cổ.
Tuấn yên lặng đi bên cạnh nàng và châm lửa đốt một điều thuốc. Khói thuốc và hơi ấm của Tuấn như cuống quít cùng hơi thở của nàng làm nàng ngây ngất. Những bước chân của nàng bước nhẹ như  đi trên mặt đất. Con đường vắng tanh làm Đông Nghi yên lòng. Như thế này là tình yêu đấy phải không? tình yêu đến lặng lẽ, sâu kín. Tình yêu không ồn ào như của Vinh, không tuồng tích như của khánh. Đông Nghi đã hết ngượng ngập, phút bàng hoàng ban đầu đã qua và tình yêu đã bắt đầu thấm, như hơi thở như khói thuốc, như bước chân. Giọng Tuấn sát bên tai nàng.
Đông Nghi.
Dạ.
Em làm sao ra được để đi với anh đó?
Em xin phép thằng Rọm nói qua nhà Tỷ Muội.
Mẹ có nhà không?
Túi ni mạ em ở bên cửa hàng.
Đầu Tuấn cúi sát mái tóc Đông Nghi hơn. Trời đang lạnh mà mặt Đông Nghi nóng phừng, tay chân nàng không kìm hãm được sự run rẩy. Giọng Tuấn ngọt ngào:
Em nói gì?
Dạ túi ni mạ em ngủ bên cửa hàng.
À.
Anh về khi mô rứa? Đông Nghi cố thu hết can đảm hỏi chàng một câu.
Gì cơ.
Anh về khi mô rứa..
Về khi mô.. À, anh về ngày hôm qua. Tối qua  anh có đến, nhưng không vào.
Đông Nghi dạn dĩ dần.
Trong nhà em tưởng ăn trộm nên đem đèn ra đó. Em mô có biết anh.
Hả, em nói gì.
Đông Nghi cười nhỏ:
Dạ, em nói khi hôm anh tới, trong nhà em tưởng là ăn trộm đem đèn ra soi.
Tuấn chợt hiểu. Chàng cười theo:
Vui quá nhỉ, biết vậy tối nay anh rình nữa chắc vui lắm.
Dạ.
Sao lại dạ. Em biết anh về đây bằng gì không?
Dạ chắc anh đi tàu hoả.
Chắc đêm trước em nằm nghe tiếng còi xe lửa, nóng ruột nên đoán mò chứ.
Dạ không phải.
Răng không phải
Tuấn nhại tiếng nói của Đông Nghi, rồi sợ nàng giận.
Tuấn nói vội vã.
Giọng em hay ghê. Anh không ngờ em xinh và ngoan như thế.
Răng mà anh biết em hiền hay dữ được. Nếu anh biết em đang sẵn sàng để dữ đây rồi anh tính sao. Thấy Đông Nghi im lặng. Tuấn lại nói tiếp.
Sao em không nói gì với anh cả vậy?
Dạ, em không biết nói chi hết.
Chả hạn như nói yêu anh. Đông Nghi, anh về đây là để nghe em nói ra tiếng đó bằng giọng của quê hương em.
Bàn tay Tuấn đã cầm chặt tay Đông Nghi tự bao giờ. Bàn tay Đông Nghi nhỏ nhoi, mềm trong lòng tay rắn chắc của Tuấn. Đông Nghi và Tuấn cùng dừng lại một lúc. Tuấn nhìn sâu vào mắt Đông Nghi, ngọn đèn đường bị che bởi một cành phượng. Mái tóc Đông Nghi rũ tung, che một nửa khuôn mặt, nhưng nàng vẫn nhìn thấy tia nhìn của Tuấn, nồng nàn như ngọn lửa nhỏ, đốt tan cả con đường mùa đông lạnh. Hạnh phúc thật tuyệt diệu. Đông Nghi cảm thấy như mình đang chơi vơi, lòng say sưa trong một cảm giác đang thiêu cháy. Nhưng rồi khuôn mặt mạ lạnh lùng, rồi khuôn mặt ông Bồ Đào đầy những mỡ. Hai khuôn mặt, hai sự ám ảnh làm bao nhiêu máu nóng đang luôn lưu trong thân thể nàng bỗng nguội rất nhanh.
Đông Nghi thở dài, quay mặt đi nơi khác. Bên tai nàng giọng Tuấn đầy vẻ ngơ ngác:
Em, em làm sao thế?
Đông Nghi rút bàn tay mình ra khỏi tay chàng. Tuấn buồn bã. Chàng bước theo Đông Nghi, hai người yên lặng trong tâm trạng khác nhau. Tiếng guốc của Đông Nghi bỗng nổi rõ lên như sự ngăn cách.Bàn tay trái của nàng vẫn còn run rẩy và đầy hơi nóng của bàn tay chàng chuyền sang. Đông Nghi dấu nó vào trong vạt áo dài như sợ nó mau tàn phai.
Hai người đi bộ ra phía bờ sông. Một vài người đạp xe đạp hoặc chạy xe gắn máy đi qua. Đông Nghi dấu mặt mình sau tóc. Nhưng may, những gốc cây dày hai bên đường là tấm bình phong cản trở những ánh điện đường trơ trẽn, chảy trên những con đường vắng. Gió sông thổi lên lạnh buốt da, và Tuấn đi sát vào nàng. Đông Nghi không còn lề đường để tránh nữa. Đôi khi nàng dẫm lên cả cỏ ướt, đôi khi nàng phải dừng lại để tránh những rễ cây. Tuấn gợi chuyện:
Cô bạn của em hồi nãy là Tỷ Muội đó hở?
Dạ.
Chắc cô nghịch và lém hơn em nhiều.
Dạ nó cũng như em vậy.
Trong thư em bảo Tỷ Muội hay binh vực em, hiền như em làm sao bên em được.
Đông Nghi chỉ biết cười. Hai người đã  tới vườn hoa trước trường Đồng Khánh. Vườn hoa cũng vắng ngắt, không một người ngồi. Đông Nghi nhớ lại những buổi tối mùa hè. Nơi này không lúc nào ngớt người, lúc nào cũng đầy tiếng rao hàng, đầy tiếng guốc, và dưới sông, tiếng nước động vì những lưỡi câu, những người tắm sông luôn luôn reo vui, tràn trên mặt nước. Cũng may mà Tuấn về gặp vào những ngày cuối đông, trời ngớt mưa nhưng lạnh kinh khủng. Đông Nghi thấy bớt lo sợ khi chỉ còn lại hai người và những bóng cây ngâu đứng sững.
Ra tới bờ sông. Hai người ngồi trên một ghế đá Tuấn hỏi Nghi có lạnh không, và định mở áo măng tô mặc cho nàng. Đông Nghi lắc đầu nói em chịu lạnh quen rồi. Tyu thế nàng cũng gài mấy cái cúc áo len lại và kéo cao cổ áo. Mấy tàu lá dừa đong đưa bên bờ nước sông đen thẳm. Tuấn lại đốt thuốc hút, điếu thuốc lập loè trên đầu môi chàng, soi cho Đông Nghi nhìn rõ cặp mắt chàng long lanh hơn.
Anh không thể tưởng tượng được có ngày anh ngồi bên em như thế này.
Em cũng không tưởng tượng được, không thể nào tưởng tượng được có những giây phút ngồi bên anh như thế này. Một con bé mồ côi, sống cô đơn, bị mẹ ruồng bỏ, bị bạn bè thành phố chỉ trích vì tác phong của mẹ. Vậy mà bỗng nhiên có anh tới, có những lá thư như nhiệm mầu, có anh trở về ngồi trên chiếc ghế đá này quay lưng vô trường Đồng Khánh, nhìn ra mặt sông Hương Giang. Đêm nay giữa không khí của mùa đông sắp tàn, giữa lần trở về thứ nhất, tình yêu chúng ta đã trôi trên giòng sông, đã nở lớn trong đêm lạnh. Em bỏ mặc hết, quay lưng lại như chiếc ghế đá quay lưng vào thành phố. Đông Nghi ơi, mày đã thành một đứa con gái liều lĩnh. Không được đâu, đừng tưởng tượng gì hết. Bên kia là Phú văn Lâu. Trước bến Phú Văn Lâu, ai ngồi câu ai sầu ai thảm…Dưới kia là cầu Tràng tiền: Cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp, anh qua không kịp tội lắm em ơi. Làm sao anh dám qua kịp, qua kịp thành kiến, qua kịp tăm tiếng, qua kịp những u buồn cổ kính của cố đô. Đông Nghi thở dài, cuộc tình của nàng chưa đi đã mỏi. Cuộc tình không người chạy cũng không người đuổi theo.Tuấn dập dập đầu thuốc lá cho rụng tàn, giọng mơ màng:
Lần đầu tiên anh nhìn thấy sông Hương, sông Hương đẹp thật. Không biết tại vì nó ở vào mùa đông nên anh thấy vẻ đẹp của nó thầm kín, sầu mộng hơn hay không.
Rồi Tuấn nhìn Đông Nghi chăm chú. Đông Nghi không hiểu khuôn mặt mình trong bóng đêm như thế nào. Con sông Hương vẫn lặng lờ trước mắt hai người. Đông Nghi muốn tả cho Tuấn nghe những buổi chiều mùa thu, sương xuống sớm, nàng đi học về mà như biến trong sương mù, hay những buổi chiều mùa đông, cơn mưa dày đặc nuốt mất mặt sông xanh lơ. Nhưng cũng có đêm trăng sáng khác nữa, con sông Hương như một khúc lụa trơn, trườn mình dưới ánh bạc, và những cây dừa ngấm mãi bóng mình không chán. Nhưng rồi Đông Nghi vẫn giữ ý nghĩ đó trong lòng. Gió ở mặt sông tràn lên, tóc nàng bay tung cả vào mặt Tuấn, vào cổ Tuấn, và khi sợi tóc trở về, Đông Nghi thấy hơi ấm hơ nóng ran cả cổ, cả má nàng.
Lạ một điều là những lúc xa chàng. Đông Nghi mong gặp Tuấn để nàng nói bao nhiêu điều, bao nhiêu chuyện. Nhưng bây giờ ngồi đối diện với chàng. Đông Nghi không thể nói gì. Hình như giữa Tuấn và nàng có một ngăn cách quá lớn. Ngăn cách đó là gia đình của Nghi.
Nghi.
Tuấn lại gọi nàng. Nghi ngẩng lên nhìn người yêu. Chớp mắt:
Dạ.
Anh không hiểu khi gặp mẹ rồi sẽ ra sao. Mẹ chưa biết gì về anh đấy chứ.
Dạ chưa.
Có tiếng rao chè khuya từa phía Thừa Phủ vang tới. Giọng người đàn bà cao vút, leo lẻo, rồi tan trong hơi lạnh. Đông Nghi nhìn những ánh đèn bên kia phố. Chắc rạp hát sắp tàn rồi. Nhỡ có người về mà ngang qua bờ sông trông thấy thì phiền lắm. Đông Nghi muốn về mà không biết nói sao, mãi Tuấn mới mở dịp cho Đông Nghi nói ra ý định của mình.
Ở đây vắng vẻ quá, tối chắc không ai muốn ra đường hả em.
Dạ, ở Huế như  rứa đó anh nợ. Túi không ai đi đường giờ nì là khuya lắm rồi.
Ngồi với anh thêm tí nữa.
Khuya bất chết, mà lạnh bất chết.
Hả, em nói gì?
Em nói khuya.
Khuya rồi gì mà bất chết…
Em nói khuya…bất…chết..
Bất chết là gì?
Bất chết là bất chết.
Tuấn cười lớn. Đông Nghi thẹn thùng kéo chùm tóc che miệng. Tuấn như chợt nhớ ra là mình cười có thể làm Nghi giận, chàng vòng tay dựa trên thành ghế đá, qua vai Đông Nghi.
- Em giận anh đó sao?
Đông Nghi rơm rớm nước mắt. Nàng vừa hổ thẹn vừa buồn vì sợ Tuấn chê cười tiếng nói của mình. Nhưng nàng vẫn trả lời.
Dạ không phải.
Thế tại sao em buồn.
Cánh tay Tuấn đã đặt lên vai Đông Nghi. Mặt chàng cúi xuống mái tóc nàng. Đông Nghi nóng bừng đôi má, hơi lạnh từ mặt sông phả vào mặt nàng như bị tan lõng đi hết. Tuấn kéo nàng lại gần hơn:
Đông Nghi, em làm sao vậy.
Đông Nghi nghẹn ngào. Em chẳng làm răng hết. Nhưng em không muốn kéo dài tình cảnh như ri nữa. Nhứt định mạ không bằng lòng, nhứt định em sẽ mang tiếng tăm. Anh đến rồi anh đi khoẻ quá mà.
Anh mần răng hiểu được em, em bị giam cầm, không đủ sức vùng vẫy trong thành kiến nữa. Tiếng Tuấn ngọt ngào vẫn êm như gió thoảng bên tai, nhốt trong mớ tóc mịn của nàng. Hai bàn tay Đông Nghi nắm chặt vào nhau. Và nàng bắt đầu khóc, những giọt nước mắt đầu tiên cho mối tình rơi trước mặt Tuấn. Đông Nghi khóc nức nở, như lúc bị mạ đánh, như lúc bà ngoại chết. Cánh tay Tuấn đã choàng qua, ôm chặt đôi vai nhỏ bé của Nghi. Đông Nghi nép hẳn vào người yêu, giọng nàng đứt quãng:
Anh đưa em về.
Không, em phải nói tại sao em khóc đã.
Em không nói được. Thôi anh cho em về kẻo mà mạ la.
Anh ở xa về làm sao anh biết được. Đông Nghi lau sạch nước mắt rồi gỡ cánh tay của Tuấn ra. Nhưng Tuấn vẫn ôm chặt lấy nàng. Đông Nghi đâm ra hoảng sợ.
Anh, anh thả em ra.
Không.
Tuấn định khép vòng tay lại, cả ý định hôn lên môi người con gái nữa. Nhưng thấy đôi mắt của người yêu lại trào lệ, chàng sợ Đông Nghi hiểu lầm về cử chỉ của mình.
Thấy cũng đã hơi khuya, chàng dìu  người yêu đứng dậy.
Thôi, để anh đưa em ra.
Hai người ra khỏi vườn hoa, con đường dài hút đằng trước mặt vẫn vắng vẻ. trời không mưa nhưng hơi lạnh như đông lại thành bụi, bay đầy trong không gian và bám những hạt nhỏ trên tóc Đông Nghi. Sợ Tuấn buồn, Đông Nghi bạo dạn để cho Tuấn cầm tay mình. Nàng nghĩ trong lòng là chỉ nên để Tuấn cầm tay, để mai sau còn lại một chút kỷ niệm êm đẹp. không nên đi xa hơn, chỉ để thêm sầu nhớ. Thấy người yêu đi bên mình lặng lẽ, Tuấn bóp chặt bàn tay nhỏ bé, nóng hổi đang nằm gọn trong lòng tay mình.
Chắc em giận anh phải không?
Đông Nghi đáp nhỏ nhẹ.
Không, anh về em mừng lắm.
Em nói thiệt?
Dạ thiệt mà anh.
Giọng Tuấn chìm xuống như rơi vào khoảng buồn.
Anh thấy như em còn xa cách với anh, em còn e dè, chắc em cho những lời anh viết trong thư là để đùa chăng
Đông Nghi tủi thân.
Em sợ anh chê em xấu xí. Con gái Huế xấu xí lắm phải không anh?
Tại sao em nói vậy. Em mà xấu?
Em nghĩ như rứa. Con gái Huế xấu vì bị nhốt trong thành kiến, trong cái tổ nhỏ bé là gia đình. Muôn đời hủ lậu, đối với các nơi khác, gái Huế còn hơn mụ nhà quê nữa, phải rứa không anh?
Tuấn mỉm cười. Nụ cười vừa khôi hài vừa thương yêu.
Em là một con bé đặc biệt. Càng nói chuyện với em anh càng yêu em hơn.
Anh có thấy em nhà quê nhà mùa không? Coi chừng anh về anh biến e, làm con ve ve, mùa hè kêu nhức óc thì dị lắm.
Bàn tay của Tuấn bỗng bâng quơ trên mái tóc người yêu.
Em thiệt lạ lùng. Em ít nói như con nít.
Con nít mà ít nói. Anh làm em tức cười quá sức rứa thê.
Bởi vậy anh định làm bố con nít. Em chịu làm mẹ con nít không?
Trời ơi, sao Tuấn ăn nói mạnh bạo một cách tự nhiên như thế. Đông Nghi đứng khựng lại, liếc nhìn Tuấn một cái rồi cắm cúi bước. Ánh điện đường như qua kẽ lá, cành cây đùa bỡn trên khuôn mặt nàng, soi sáng bước chân nàng. Thấy Tuấn lặng mình, coi vẻ đắc ý, Đông Nghi vùng dằn.
Anh cười chi mà cười hoài, dị quá. Em về cho coi.
Thì anh đưa em về đây này.
Thấy Tuấn hồn nhiên, Đông Nghi quên hết mọi lo âu. Qua một ngã ba, Đông Nghi dừng lại coi đồng hồ rồi hoảng hốt:
Chết, khuya quá rồi anh, đi mau về nhà.
Còn sớm mà em. Em sắp tới nhà, còn anh phải đi bộ sang bên thành nội nữa. Mà đi một mình, chắc anh buồn anh khóc lên được.
Lúc đó Đông Nghi mới sực nhớ là chưa hỏi thăm Tuấn ở đâu. Tuấn như biết rõ nỗi thắc mắc không tiện hỏi của người yêu, tự giải thích.
Anh cùng về với một thằng bạn có gia đình ở trong thành nội. Hai đứa xin đi phép một lần. Anh ở nhà hắn. Em có biết đường Tô Hiến Thành không?
Dạ biết, mà em ít vô thành nội lắm.
Hai người vừa nói chuyện không mấy chốc đã gần đến ngõ. Đông Nghi bỗng thấy tiếc giây phút đi bên nhau quá ngắn ngủi.
Nàng sợ thằng Rọm biết được nên dừng lại cách nhà vài chục thước, nói với Tuấn.
Thôi anh về đi, em vô một mình không có răng mô anh.
Đông Nghi nói xong, nàng thấy Tuấn đang lắng tai nghe giọng nói của nàng mà miệng thì tủm tỉm cười. Đông Nghi ngượng quá, đưa tay che miệng. Tuấn vỗ nhẹ lên vai Nghi.
Em dẽ thương quá.
Không biết mấy lần rồi. Tuấn khen Nghi xinh, Nghi ngoan, Nghi đặc biệt. Nhưng mỗi lần nghe Tuấn nói đến câu đó, Đông Nghi cảm động đến lặng người. Tuấn tần ngầnchưa muốn chia tay.
Em vào đi, anh đứng đây nhìn theo.
Em sợ lắm, em sợ thằng Rọm hắn ra đóng cửa hắn thấy.
Nhưng Tuấn vẫn không chịu đi. Chàng vùng dằn hẹn mai sẽ tới đón nàng buổi chiều ở trường. Đông Nghi không biết từ chối cách sao đành lặng thinh. Tuấn chúc nàng ngủ ngon rồi đứng nhìn theo Đông Nghi cho tới khi nàng đi vào chiếc cổng, mất hút sau hàng rào chè tàu. Đông Nghi đã vào bên trong cổng rồi, nàng dừng lại nhón gót nhìn qua hàng rào, thấy Tuấn vẫn còn đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Đông Nghi bỏ vô không dứt, chờ cho tới lúc Tuấn quay gót, đi một đoạn, Đông Nghi mới vào nhà. Thằng Rọm đang ngồi nói chuyện ba láp với chị Mừng và con Bông ở dưới bếp, nghe tiếng Đông Nghi gõ cửa, hắn đi lên mỡ. thấy một mình Đông Nghi, hắn hỏi?
Răng không đứa mô đưa mi về hết?
Đông Nghi lanh trí bịa đặt chuyện:
Có chơ răng không. Chị Khánh với Tỷ Muội đưa tới cột điện rồi doạ ma, bỏ chạy về.Tui sợ chạy muốn đứt quai guốc, Rọm không nghe tiếng guốc của tui há.
Không, tao mắc nghe con Mừng nó kể chuyện thằng dôn trời đánh của nó. Mi nghe không, xuống nghe.
Đông Nghi giả vờ ngáp.
Buồn ngủ rồi. tui đi ngủ, sớm dậy học bài đi học.
Thằng Rọm đi ra gài cổng rồi khóa ngõ lại, đi xuống bếp nghe chuyện tiếp. đông Nghi đi vào phòng. Nàng ngồi ngẩn ngơ trên ghế, không tin là mình vừa đi với Tuấn về nữa. Tôi mơ hay tỉnh đây hở ông trời. Tuấn đã trở về. may mắn hay tai họa nữa đây? Đông Nghi nhắm mắt, tưởng tượng lại lúc hai người bước trên đường, tiếng giày và tiếng guốc của Tuấn và Đông Nghi như còn lạc lõng ngoài đường khuya. Rồi hình ản Tuấn trở về một mình, chàng sẽ ngang qua bờ sông, nhìn ra ghế đá hai đứa vừa ngồi. Chàng sẽ qua cầu Tràng tiền một mình nữa. Gió sông chắc làm Tuấn lạnh lắm và chàng sẽ đốt thuốc. những điếu thuốc thân yêu lần thứ nhất nàng bắt hơi. Vẻ mặt ngộ nghĩnh của chàng khi lắng tai nghe cho kịp giọng nói của nàng nữa. Và vầng trán phẳng phiu, rộng mênh mông, không một nếp nhăn lại, cũng hiểu hết lời nói của nàng. Đôi mắt của Tuấn như bao bọc quanh người Đông Nghi. Nàng đưa hai tay ra, nắm chặt khoảng không, ở khoảng không nào như cũng có bàn tay Tuấn vừa lẩn quất đâu đó. Anh Tuấn anh Tuấn. Đông nghi kêu thầm và gục mặt xuống bàn. Hơi gỗ mát thấm vào gò má đang nóng bừng. Đông Nghi cắn chặt môi, tưởng đến lúc Tuấn quàng tay qua vai mình. Nàng mỉm cười sung sướng và lăn trở khuôn mặt mình nơi cánh tay bất động. Đông nghi có cảm tưởng như ngoài vườn  bao nhiêu chồi non đang hé nụ trên các cành khô, và trong đêm đông giá rét, nhưng hơi thuốc lá nồng ấm của chàng đang bay khắp nơi, thăm hỏi, chào ly biệt, để giới thiệu mua xuân sắp tới.
Đông Nghi thấy người mình như lớn hẳn, tóc mình như dài ra, và tâm hồn nàng, bao nhiêu thương yêu nữa dồn tới cũng còn đủ chỗ. Nàng cảm thấy yêu hết cỏ cây, yêu cả thành phố, yêu cả Trà, cả Mỹ Chánh, cả mùa đông rét mướt với bao nhiêu câu chuyện buồn bực trong một năm qua. tất cả giận hờn, buồn tủi đã bị quét sạch bởi ánh mắt của Tuấn.
Đêm Đông Nghi nằm ngủ trong tấm chăn ấm, nàng có cảm tưởng rằng, không gian lạnh lùng bên ngoài đang nâng những tiếng guốc, tiếng giày và bước chân hai người lên cao, khỏi những đọt cây. Bước chân và âm thanh tiếng guốc, tiếng giày rơi êm ái trên đường cũng trôi trong cả giấc mơ của nàng nữa.
Chưa bao giờ, Đông Nghi ôm cả nỗi vui sướng vào trong giấc ngủ. Nửa đêm, Đông Nghi tỉnh giấc, nàng cũng mỉm cười một mình. Lòng nàng đã sung sướng vô biên. Tình yêu đến với nàng đã tuyệt vời. Để đổi lấy cả một cuộc đời, xin phút vui này vĩnh cửu mải. Xin phút này thành thực dù để đổi lấy những giả dối về sau. Đông Nghi thắp ngọn đèn cây, ngồi một mình.
Nàng mở cửa sổ, nhìn ra khu vườn đen như bưng. Tội nghiệp cây sầu đông già, cả mùa đông rồi, chỉ nhìn thấy bầu trời xám ngắt, hai ba tháng không nhìn thấy mặt trời. Mặt trời mặt trăng đi tư tình vụng trộm nơi nào.
Nhưng khu vườn vẫn nhẫn nại chờ đợi, chờ đợi đến mòn mỏi kiệt lực, cây với cành xương xẩu dơ lên bầu trời cao… Nhưng không lâu nữa đâu sầu đông, hoàng lan, bại hoại, khế, hồng bi, nhãn già, chàng đã trở về, mặt trời cũng sẽ trở lại.
Giọng nói của Tuấn như một âm thanh ngọt ngào còn vương lại.
Em dễ thương quá.
Tôi có dễ thương không hỡi vườn cây. Hỡi bóng tối, hởi những con đường suốt đời lù mù ánh điện, chờ mãi tiếng guốc tình nhân?
Tôi có dễ thương không? Chàng có yêu tôi mãi mãi không? Đông Nghi khóc một mình, khóc lặng lẽ mừng vui.