Chương 4

Vân đi học 1 ngày thì nghỉ 7 ngày. Ngọc Anh la Vân:
- Mày nghỉ học luôn đi Vân. Ngữ này vô lớp chỉ thêm chật ghế
Vân mắng lại Ngọc Anh:
- Tao mà nghỉ học thì thế nào con chó Ngọc Anh cũng lò dò đến nhà rủ rê đến trường mới khổ tao chứ
Ngọc Anh bĩu môi:
- Tao mà thèm rủ rê mày à. Ðến xem tình hình mày có khá không. Nghe con Uyên nói mày càng ngày càng tu kín khiến tao sợ
Vân hất mặt:
- Sợ gì
- Sợ mày tự tử
- Tao đâu có đến nỗi đần độn như mày tưởng tượng thế
Ngọc Anh cười khì, khẽ dí tay lên trán Vân, mắng nhỏ:
- Biết thế thì khá lắm. Chết vì tình thối nhất nước đó biết chưa
Hôm qua thằng bé ấm đầu. Vân nghỉ học. Uyên theo Ngọc Anh đến nhà Vân thấy Vân đang ôm con vừa khóc thút thít. Uyên hoảng hồn ngồi sà xuống bên Vân sờ trán cậu bé thấy ấm ấm bàn tay. Ngọc Anh hỏi:
- Nó cảm hả?
Vân chùi nước mắt, gật đầu. Uyên hỏi:
- Ði bác sĩ chưa?
- Rồi
- Có …sao không?
- Cảm thường thôi, tao vừa cho nó uống thuốc
Uyên thở phào nhẹ nhỏm. Ngọc Anh bế thằng bé trên tay Vân:
- Có thế mà cũng khóc, mẹ gì hư quá thế thôi
Vân nói với Ngọc Anh và Uyên:
- Tao mắc cở với thằng bé đấy chúng mà ạ. Nó đau tao lại nghĩ đến “ông già” nó rồi buồn, rồi tức mà khóc
- Quên “thằng cha” ấy đi
Ngọc Anh nói. Vân cười trong nước mắt:
- Quên không được mới là khổ cho tao chứ
Uyên bảo:
- Quên không được thì thôi chấp nhận cuộc sống như thế này cũng được vậy. Mày phải nghĩ đến con chứ nghĩ đến hắn làm gì
Vân đứng dậy, nhún vai:
- Vì thế nên Uyên mới chưa chịu lấy chồng, nên Ngọc Anh mới “mồ côi” tình yêu. Có chồng như tao có giận, có tức, có đau khổ mấy cũng không thể không nghĩ đến chồng được. Kỳ lắm tụi mi à. Biết hắn phản bội mình trắng trợn như thế đó mà sao vẫn cứ nghĩ đến hắn. Vẫn cứ mong hắn từng phút từng giây
Ngọc Anh bậm môi:
- Tao đề nghị mày nên khăn gói bồng bế con theo hắn ra ngoài đó mà giữ chồng. Mấy thằng cha xa vợ sống 1 mình dễ bị mấy cô gái tỉnh lẻ cho vô tròng lắm à. Cũng phải thông cảm cho “thằng chả” 1 tí
Vân gật đầu:
- Ngọc Anh nói có lý. Tao cũng tính đi theo hắn đây
- Bỏ học luôn
- Ừ!
- Không nhớ, không tiếc bạn à
Uyên hỏi. Vân nhìn Uyên, nhìn Ngọc Anh, chớp nhẹ ánh mắt:
- Biết làm gì hơn, chừng nào lấy chồng chúng mày sẽ hiểu tao hơn
Uyên nghe bâng khuâng buồn trong giọng nói chịu đựng của Vân. Lấy chồng là 1 lần dứt bỏ dĩ vãng và kỷ niệm, dứt bỏ bạn bè cùng những ý thích riêng tư. Thế thì buồn quá!
Buổi chiều không phải đến trường Uyên thấy lòng trống rỗng kỳ lạ. 1 mình trong căn phòng vắng, Uyên đã nghĩ đến bạn bè, đến tình yêu và những ngày sắp tới mà không nghe mình nôn nóng 1 điều gì mới lạ cả. Vẫn từng đó ngày, từng đó tháng. Vẫn những chờ đợi êm đềm. Minh thường hỏi Uyên:
- Em có cảm thấy mình lấy nhau là hạnh phúc không?
Uyên cười dịu dàng:
- Hạnh phúc là điều em mong muốn nhất
- Mà hình như Uyên có vẻ hững hờ
- Hững hờ là sao anh
- Là điều mà anh cảm thấy nhưng không thể nói ra được.
Uyên chớp nhẹ ánh mắt:
- Anh chỉ khéo tưởng tượng. Lúc nào em cũng là của anh thôi mà
Minh êm ái:
- Anh cũng sung sướng mà nghĩ như thế
Ðó là sự thật, Uyên nghĩ. Uyên đã yêu ai ngoài Minh đâu. Uyên đã âu yếm với ai ngoài Minh đâu. Lúc nào Uyên cũng là của chàng, lúc nào Uyên cũng nghĩ Uyên sẽ sống với Minh, làm vợ Minh và cầu được hạnh phúc
Minh rộng rãi trong cuộc sống riêng tư của Uyên. Chưa bao giờ chàng hỏi Uyên về những ngày xa xưa của nàng. Vì thế mà Uyên được bình yên và hạnh phúc. Vì thế mà Uyên chấp nhận làm vợ Minh. Người đàn ông là sự vị tha rộng rãi, là sự hiểu biết, là tình yêu. Là sự che chở cho người vợ, người tình. Người đàn ông là tất cả trong ánh mắt thương kính của người vợ. Uyên muốn được xem Minh như thế. Ðược nhìn chàng bằng ánh mắt ấy dù Uyên chưa nhận thức được tình yêu của nàng dành cho Minh. Nhưng mà Uyên hy vọng Uyên sẽ hạnh phúc với bình yên trong cuộc sống vợ chồng với Minh. Hạnh phúc Uyên đã chọn
Hảo bước lên phòng Uyên, gọi to:
- Chị Uyên ơi!
Uyên thở nhẹ, đứng bật dậy. Hảo ló mặt vào:
- Có anh chàng nào tìm chị dưới nhà
Uyên nhăn mặt:
- Con nhỏ này thật kỳ
Hảo tròn mắt nhìn Uyên:
- Bà này buồn cười nhỉ! Có khách tới cũng mắng người ta kỳ. Em không
mách anh Minh chị có bạn trai đâu mà lo
Uyên hỏi:
- Mày nói thật hay xạo đó
- Xuống nhà thì biết
Hảo nói xong nhún vai bỏ đi. Uyên chải sơ lại mái tóc, nàng bước xuống nhà
- Lãm
Uyên gọi nhỏ. Lãm tươi nét mặt khi nhìn thấy Uyên:
- Cứ lo Uyên đi vắng
Uyên cười:
- Ðến thăm Uyên hay có chuyện gì vậy?
Lãm nháy mắt:
- Vừa thăm Uyên vừa có chuyện để nói. Ði uống nước với Lãm không?
- Ði ngay bây giờ?
- Ừ
Uyên có vẻ ngần ngừ, Lãm giục:
- Nhanh đi Uyên, cho Lãm được mời Uyên đi chơi 1 lần cuối
Uyên nhìn Lãm soi mói:
- Nói nghe ghê, cái gì mà 1 lần cuối
Lãm mỉm cười không trả lời. Uyên bảo:
- Ngồi chờ Uyên chút nghe
Lãm gật đầu. Uyên quay lưng lên phòng. Lãm chợt gọi:
- Uyên
- Gì
- Cô bé lúc nãy là em Uyên hả
Uyên cười cười:
- Ừ!
- Cô ấy có vẻ lém hơn Uyên
Uyên nheo mắt:
- Ờ! Lém lắm. Lãm chịu gọi Uyên bằng chị không Uyên làm mai nó cho
Lãm cười:
- Ðể từ từ cái đã
Uyên nói:
- Từ từ có người khác “đặt cọc” trước ráng chịu à
Rồi Uyên bước nhanh lên phòng, gặp Hảo đi xuống Uyên hỏi:
- Ði đâu vậy?
Hảo cười:
- Ði xem xi nê
- Sang nhỉ
- Có anh chàng ngồi ở dưới mê Hảo rồi đó
Hảo nhìn Uyên, hất mặt:
- Bạn chị đấy hả?
- Ừ!
Hảo cười tủm tỉm:
- Anh ấy vừa nhìn thấy em đã gọi Uyên liền
Uyên cũng cười:
- Chắc hắn bị hoa mắt, mà Hảo có chịu hắn không?
Hảo lườm Uyên thật dài hất mái tóc 1 cách nhí nhảnh:
- Cặp bồ với ông ấy đau tim lắm. Nhỡ gặp ai ông ấy cũng tưởng bồ mình rồi
anh anh, em em loạn thì khổ
Uyên cười khúc khích. Hảo bảo:
- Chị sửa soạn đi chơi với ông ấy đấy hở?
Uyên gật đầu:
- Ừ!
- Ðịnh bỏ anh Minh à?
- Tầm bậy
Hảo trợn mắt làm bộ dọa:
- Liệu chừng em mách anh Minh chị …bê bối
Uyên không trả lời Hảo, đi thẳng vào phòng. 1 lát Uyên trở xuống. Lãm nhìn Uyên, khen:
- Uyên …duyên ghê
Uyên bĩu môi:
- Xin bạn, bạn nịnh Uyên không đúng lúc
Lãm cười:
- Khen thật chứ ai thèm nịnh. Biết thừa Uyên có người để khen rồi mà vẫn không dừng được
Uyên đứng sát vào Lãm. Mùi nước hoa thật nhẹ phà lên mặt chàng. Lãm hỏi:
- Mình đi chứ?
Uyên gật đầu:
- Dĩ nhiên.
2 người bước ra cửa. Buổi chiều thật dễ chịu. Nắng còn nhẹ, yếu ớt ở cuối chân trời. Uyên ngồi sau xe Lãm mà thấy thảnh thơi như ngồi bên cạnh 1 người bạn thân từ thủa xa xôi nào đó. Cứ thế này thì đẹp biết bao. Tuổi lớn đừng bao giờ tìm đến với Thanh Uyên nữa nhé!
Lãm gửi xe ở phố. 2 người đi bộ bên nhau qua các gian hàng bán son phấn, quần áo và những thứ lỉnh kỉnh con gái. Lãm liếc nhìn Uyên thấy mắt Uyên thật sáng, thật hồn nhiên. Chưa bao giờ Lãm thấy ở Uyên nét trẻ trung ấy như ngày hôm nay. Lãm gọi:
- Uyên này
- Gì Lãm?
- Dám thiênhạ tưởng chúng mình bồ nhau
Uyên nhún nhảy bước chân, cười:
- Kệ thiên hạ
Lãm nói:
- Dám Lãm cũng “tưởng” mình yêu nhau luôn
Uyên nheo mắt:
- Kệ Lãm
- Còn Uyên?
- Uyên chả tưởng gì cả
- Thảnh thơi nhỉ
- Cái gì mà thảnh thơi?
Lãm cười:
- Tâm hồn Uyên thảnh thơi ghê
Uyên gật đầu:
- Có lẽ vậy
Lãm nháy mắt:
- Lãm ước được là Uyên
- Ðể làm gì
- Ðể cảm thấy hãnh diện và sung sướng
Uyên nhìn Lãm soi mói:
- Lãm thấy Uyên sung sướng đấy à?
- Ừ!
- Ở điểm nào?
- Uyên vừa đẹp lại vừa có nhiều người mê lại vừa có 1 vị hôn phu đẹp trai. Như thế là sung sướng quá còn gì
Uyên chớp nhẹ ánh mắt, nàng nhìn Lãm và thấy có 1 vẻ gì đó thật tình tứ, thật dễ thương khiến Uyên cảm động. Nàng nói:
- Lãm thì sao? Lãm có nhiều cô để ý quá chừng
Lãm hỏi:
- Cô nào để ý Lãm?
- Mấy cô trong trường
Lãm cười:
- Chỉ mong có mỗi 1 cô Uyên để ý thôi mà cô ấy chê Lãm sắp lấy chồng mất rồi
- Nói hoài chuyện đó kỳ quá
- Uyên mỏi chân chưa?
- Rồi
- Ði ăn kem nhé
- Ừ!
2 người đi lộn trở ra. Lãm đưa Uyên vào 1 tiệm kem quen thuộc. Kéo ghế cho Uyên ngồi. Lãm nói:
- Uyên ăn kem gì?
- Tùy Lãm gọi
Lãm cười với Uyên:
- Uyên hay nhỉ?
- Gì hay
- Lúc nào Uyên cũng có vẻ …không cần thiết mấy
Uyên cười mỉm:
- Tính Uyên thế. Lãm giận Uyên à
- Ðâu dám giận
Lãm gọi kem cho Uyên, nước uống cho Lãm. Uyên hỏi Lãm:
- Lại bia chứ hả Lãm?
Lãm lắc đầu:
- Hết thú uống bia rồi
- Sao vậy?
- Tại có Uyên
Uyên chớp mắt làm điệu:
- Hôm nọ cũng có Uyên vậy
Lãm nhìn Uyên xúc từng muỗng kem nhỏ xíu cho lên miệng 1 cách hiền lành, cười:
- Hôm nọ khác, hôm nay khác
Uyên hỏi:
- Cái gì khác. Lãm hay Uyên? hay thời gian?
Lãm nháy mắt:
- Khác tất cả
- Uyên chưa hiểu ý Lãm
- Rồi Uyên sẽ hiểu
Uyên cắn nhẹ chiếc muỗng trong 2 hàm răang mơ màng. Lãm có 1 vẻ gì đó như thân thiết, như dễ thương, như 1 kỷ niệm êm đềm của 1 thủa đã xa. Uyên lại vừa chợt nhớ đến Ngữ. Nàng hỏi:
- Lãm có chuyện gì muốn nói với Uyên
- Có
Lãm nói. Uyên giục:
- Thì nói đi, chuyện gì
Lãm nhíu mắt:
- Không có gì quan trọng lắm. Tự nhiên muốn nói với cho Uyên nghe vậy thôi
Uyên hỏi đùa:
- Sắp lấy vợ hả?
Lãm cười cười. Uyên hỏi tiếp:
- Hay rắc rối tơ tình với cô nào nên mới nhờ đến Uyên gỡ rối
Lãm châm 1 điếu thuốc, trầm lặng nhìn Uyên thật lâu. Cái nhìn khiến Uyên hơi nhột nhạt.
- Chuyện gì mà nhìn Uyên kỳ vậy
- Chiều mai Lãm …nhập ngũ
Uyên tròn mắt:
- sao kỳ vậy, Lãm đùa?
Lãm so vai:
- Thật đấy chứ. Lãm tình nguyện mà. Trước sau gì cũng phải đi. Thà đi sớm còn hơn
Uyên mím môi. Quyết định của 1 Ngữ hôm nào và 1 Lãm hôm nay thì cũng cùng chung 1 mục đích như nhau. Con trai thật kỳ lạ
- Lãm điên quá
Uyên nói. Lãm cười nhẹ:
- Tỉnh thấy mồ chứ điên gì nổi
- Ðịnh làm lính gì vậy?
- Lính tàu bay, được chưa?
Uyên lườm Lãm:
- Ðừng có tưởng bở ông tướng. Ngày xưa các cô mê lính tàu bay điêu đứng chứ bây giờ đừng có hòng. Ham lắm
Lãm hỏi Uyên:
- Chuyện Lãm đi lính và các cô có ăn nhập gì đến nhau đâu mà Uyên “la lối” dữ vậy?
Uyên bĩu môi:
- Tưởng Uyên không biết đấy hả. Lãm ham đi lính tàu bay để được các cô mê, các cô yêu, các cô tôn làm thần tượng
Lãm cười khì khì, dập tắt điếu thuốc trên tay. Lãm nhìn Uyên dịu dàng:
- Tội cho Lãm lắm. Lãm chưa kịp nghĩ được những điều ấy
- Vậy chứ đang học đâm đầu vào lính để làm gì?
Uyên hỏi hơn sẳn giọng. Lãm nhún vai:
- Như Lãm đã nói với Uyên lúc nãy. Với lại, muốn thay đổi cuộc sống 1 chút. Lớn rồi cứ cắp sách đi học hoài nản lắm, buồn không chịu được
Uyên cắn nhẹ đôi môi. Con trai sao kỳ quá. Lúc nào cũng có lý do để than thở được. Hình như thời buổi này con trai muốn đi xa, không ai muốn yên ổn 1 chỗ cả. Uyên chợt buồn. Như 1 ngày nào đã xa, Uyên thấy buồn như thế. Chiều mai Lãm đi, chiều mai Lãm bỏ thành phố lớn này. Uyên nghe bâng khuân ray rứt trong ánh mắt nhìn của Lãm và tiếng thở dài bất chợt của Uyên.
Buổi chiều đã tắt nắng từ lâu rồi. Thành phố lên đèn rực rỡ. Uyên bước theo Lãm ra khỏi tiệm nước, buồn rưng rưng
- Lãm không thấy nhớ thành phố và những ngày đi học à
Lãm cười nhỏ giọng:
- Phải xa rồi mới biết là nhớ hay không Uyên ạ. Lúc này thì hăng hái lắm
Uyên chớp mắt không nói. Lãm lấy xe chở Uyên về nhà. Con đường không có 2 hàng cây đan nhau âu yếm. Không có 1 lối đi thơm ngát hoa hồng cho buổi tối cuối cùng xao xuyến. Uyên nhìn Lãm và chợt thấy mình đã lớn. Không phải là Uyên của 1 thủa xa xôi. Lãm cũng không phải là Ngữ của hôm nào. Thôi kỷ niệm cũng đã mất. Và tuổi nhỏ của Uyên cũng chắp cánh bay xa. Từ dạo đó Uyên đã biết buồn, biết bâng khuâng thương nhớ. Từ dạo đó Uyên đã biết Uyên đánh mất những tháng năm mật ngọt của tuổi thơ
Lãm thả Uyên trước cửa. Lãm nói:
- Chắc Lãm không được dự đám cưới của Uyên rồi. Nhưng Lãm sẽ chia vui
với Uyên trên báo
Uyên nháy mắt:
- Cũng còn lâu mới đám cưới. Yên trí, Uyên sẽ viết thư cho Lãm biết tin
- Cho Lãm gửi lời chào Ngọc Anh, Thúy, Vân
Uyên gật đầu, Lãm cười:
- Và cô bé Hảo
Uyên cười theo Lãm và quay mặt vào nhà. Lãm chợt gọi Uyên:
- Uyên
Uyên quay lại:
- Gì Lãm
Lãm nhích tới 1 bước và chợt nắm bàn tay Uyên siết nhẹ. Uyên để yên bàn tay Uyên trong tay Lãm, ánh mắt nàng nhìn Lãm dịu dàng thân mật
- Chúc Lãm vui trong những ngày đi học ở quân trường
Lãm không nói. Chàng buông bàn tay Uyên ra và lặng lẽ quay mặt. Uyên nhìn theo bóng Lãm, khẽ thở dài …