Phần 48

Tôi cảm thấy một cơn đói.
 
Tôi chưa được ăn gì cả, một miếng ở cái party ấy tôi cũng chưa đụng tới. Và nỗi sợ hãi tuyệt vọng dường như đã lay hết chút năng lượng còn lại của cơ thể. Người tôi hoàn toàn rũ ra trong vòng tay của Jess. Tôi không nói được điều gì. nhưng ít nhiều sự ấm áp ấy khiến tôi bớt đi được cảm giác bất an. Tôi bắt đầu thấy Jess hôn lên tóc tôi và lấy tay lau những giọt nước mắt vẫn tuôn chảy, như đang lau cho một đứa trẻ đang hờn dỗi vậy. Sao mà giống Ryan đến thế! Ôi Jess, đây là một Jess hoàn toàn khác: ấm áp dịu dàng. Và tôi ôm lại cậu ấy thấy chiếc áo khoác mỏng của Jess ẩm ướt bởi nước mắt của tôi.
 
Jess bật radio nhè nhẹ, vẫn nhớ, đúng bài One hundred years, bài hát ở đài 100 gì đó, được phát đi phát lại rất nhiều lần trong ngày và tôi đã nghe suốt ngày ở tiệm nail. Tôi cũng từng nghe thấy bài này cùng Ryan trên xe mà…
 
"Half time goes by
Suddenly you 're wise
Another blink of an eye 67 is gone
The sun is getting high
We 're moving on... "
 
"We're moving on...", câu hát khiến tự nhiên tôi tỉnh người. Tôi ngôi thắng dậy, ngẩng mặt rồi nói lời cảm ơn đầu tiên.
"Cậu ổn chứ? Tôi xin lỗi". Jess dịu dàng.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Jess vì tôi sợ ánh mắt của cậu ấy. Ánh mắt lạ kỳ đã có những lúc liếc nhìn tôi mà tôi ngỡ rằng đó là sự lạnh lùng. Liệu có phải Jess đang an ủi tôi hay không? Nhưng nếu đúng thì vì sao cậu ấy cần phải tốt với tôi thế. Tôi và Jess còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ cơ mà?".
"Yêu tôi ư? Thật không? Tại sao?"
"Bởi vì vẻ bề ngoài của cậu, bởi vì cách cậu cười, bởi vì cách cậu hát, bởi vì cái cách cậu đã thay đổi tính anh trai tôi".
"Anh ấy có thực sự yêu tôi không?".
"Có chứ, chắc chắn là có".
"Tình yêu của anh ấy có khác với tình yêu của cậu không?".
Jess nhìn ra ngoài, cậu ấy không trả lời một lúc.
"Tôi không biết, thực sự vì tôi không biết. Tôi không biết có phải anh ấy yêu cậu như tôi yêu cậu".
"Làm sao mà anh ấy là gay mà tôi lại không biết nhỉ? Tòi ngu ngốc đúng không?".
 
OK, hãy suy nghĩ như thế này. Ryan là gay, tôi công nhận, nhưng anh ấy là một người đặc biệt. Chưa bao giờ tôi nhidn thấy anh tôi thay đổi như thế kể từ khi anh ấy gặp cậu. Anh ấy đã có rất nhiều phụ nữ theo đuổi trước đây và cả bây giờ, nhưng cậu biết không, anh ấy chưa bao giờ có bạn gái đâu. Vào cái ngày anh ấy gọi điện cho tôi và nói: "Bây giờ anh có bạn gái rồi và thật là kinh khủng, anh thực sự yêu cô ấy", tôi đã hiểu cậu là một người thật sự khác như thế nào. Và khi tôi nhìn thấy cậu lần dầu tiên với nụ cười tuyệt đẹp và đôi mắt sắc, tôi đã hiểu rằng tôi cũng có cái cảm giác "kinh khủng " mà Ryan có".
"Gay không thề nào yêu được phụ nữ".
"Không, biết đâu cậu có thể làm cho một người gay yêu cậu".
"Nhưng tôi không thích một người gay yêu tôi".
Và tôi lại bật khóc.
"Được rồi, được rồi, suỵt, mọi việc rồi sẽ ổn…"
"Cậu cũng yêu Garbriel đúng không?".
"Ôi Chúa ơi không, đó là một người phụ nữ tốt, cô ấy giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Và chúng ta nên tha thứ cho những gì cô ấy làm: bởi vì có thể cô ấy không thể chịu đựng nổi mọi việc nữa".
"Cô ta yêu Ryan đúng không?".
"Ừ phát điên, họ cũng có kiểu như là một mối quan hệ: nhưng không phải là yêu đương, Ryan chưa bao giờ yêu cô ấy. A, đó là một câu chuyện dài…"
 
Vậy là Jess cũng đã công nhận anh trai mình là gay. Nhưng cậu ấy cũng công nhận Ryan có yêu tôi, lòng tôi nhẹ bớt. Tôi mở cửa, nói lời cảm ơn sau cùng, cảm ơn Jess, cảm ơn rất nhiều, không hiểu nếu như không có Jess. thì giờ đây tôi sẽ ra sao? Giá tôi có thể gặp cậu ấy trước Ryan, giá như… nhưng nếu cuộc đời có sự giá như thì tôi đã chẳng bao giờ phải nói chữ giá như…
Nhưng cậu ấy đã cứu rỗi linh hồn tôi đêm nay.
Tôi nói tôi cũng OK và sẽ đứng hít thở không khí ở ven sông trước khi trở về nhà cho sạch nước mắt đã. Tôi biết Jess rất muốn đứng cùng với tôi, nhưng tôi tạo được cho mình một khuôn mặt bình tĩnh và bỏ đi rất nhanh.
 
Tôi không chỉ đứng ven sông mà chạy như điên ra phía ngọn hải đăng, tự nhiên tôi thèm thấy nó một cách khủng khiếp. Chạy đến nơi, nhìn thấy ánh đèn vàng và làn sương bay mờ mờ là tôi òa lên khóc nức nở. Điện thoại rung lên, số của Billy, tôi lấy điện thoại ra mà tay run bần bật. Tôi tắt hẳn điện thoại đi không dám nghe, ngồi sụp xuống, ôm mặt. Tôi sợ ai đó sẽ biết được chuyện thực sự đang xảy ra với mình, tuyệt vọng, xấu hổ…
Tôi tin chắc Ryan sẽ gọi, nếu không gọi được vào di động sẽ gọi về nhà. Bây giờ tôi không thể đối mặt với anh hay bất kỳ ai. Tự nhiên lại có cảm giác thương bố mẹ, tôi cần phải tĩnh tâm trở lại. Tôi còn tự an ủi. thế cũng tốt, trở về Việt Nam tôi sẽ bớt tiếc nhớ anh, có lẽ trong cái rủi, có cái may.
Và tôi cứ ngồi thế nghĩ. mỗi lần nhớ tới những kỉ niệm đẹp, nước mắt lại ứa ra, trái tim tôi cũng yếu mềm vậy thôi.
Khi đã quá mệt mỏi, tôi lê bước trở về nhà, không biết là mấy giờ nữa. Nếu bây giờ muộn thì chắc chắn bố mẹ sẽ đang rất lo. Tôi cố gắng lau sạch sẽ cái khuôn mặt nhòe nhoẹt mà đã mất công trang điểm rất xinh suốt buổi chiều hôm nay.
Không sai, cửa vẫn mở, đèn sáng. Đã là 1 giờ hơn, bố tôi hộc tốc chạy từ phòng ra xem có đúng tôi về hay không, giọng vừa gay gắt vừa lo lắng. "Mày đi đâu về vậy. Điện thoại không gọi được? Sao thế? Sao thế kia?" Chắc hẳn đôi mắt sưng húp của tôi khó giấu nổi ai. Tôi đành nói rằng mình vừa đi thăm ông già tôi quen đang nằm ốm ở bệnh viện về, hơi buồn. Mà chờ mãi không có tàu trở về nhà nên bây giờ mới về đến nơi, điện thoại cũng mới hết pin. Bố tôi lừ lừ đi vào, coi như tôi vừa nói sự thật đi, nhưng chắc hẳn đang lo lắng. Bố tôi kín đáo ngắm nhìn xem tôi có bị "xộc xệch" quần áo gì đó không?".
"Có thằng nào gọi điện suốt đêm". Bố tôi vừa dứt lời điện thoại đã lại réo lên ầm nhà. Cuống quít thế nào tôi ra dứt luôn dây điện thoại, vì vừa không dám nghe, vừa sợ buổi đêm nó kêu thêm mẹ tôi ra thật là phiền.
"Sao thế". Bố hỏi.
"Giờ có ai gọi điện đến xin gặp con bố bảo con không có nhà nhé, còn buổi đêm thì tắt đi luôn cho nhanh. Sáng con sẽ cắm lại".
"Này, thằng nào nó phá quấy à. Hay thế nào? Nói thật đi?".
"Hả, làm gì có thằng nào, thằng nào phá được con, không có gì đâu, bố cứ yên tâm, xời".
 
Tôi tỏ ra rất bình tĩnh và rất muốn đi ngủ. Thật may: bố tôi không hỏi nữa. Quả thật, về được nhà, tôi mới thực sự bình yên và ấm áp. Rửa mặt, đờ đẫn ngắm bức tranh của tôi một lúc, tôi đang nghĩ chắc chắn chẳng bao giờ nó sẽ đến được tay anh nữa rồi. Tôi sẽ không gặp anh nữa, quyết tâm như vậy Tôi sẽ dứt hẳn anh ra, từ hôm nay, từ bây giờ. Tôi không muốn gặp mặt và nói chuyện nữa, thế là quá đủ.
Len lén ra ngoài, tôi lấy hẳn hai viên thuốc ngủ của mẹ và uống, loại thuốc mà nửa viên 15 phút tôi đã có thể vào giấc dù tôi là người khó ngủ. Nhưng tôi tin chắc đêm nay sẽ là một đêm khủng khiếp nếu tôi không ngủ được. Hãy cố ru lòng mình lặng sóng qua những phút giây như thế này, có thể ngay ngày mai tôi đã thấy khá hơn, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, giờ tôi cần sự bình yên.
Và tôi ngủ thật, cho dù vẫn nhát lại giật mình, cho dù vẫn biết trời đang sáng dần. hai viên thuốc chỉ đủ cho tôi bớt đi sự tỉnh táo của lý trí để khiến mình sẽ không ngồi dậy và vật vã khóc trong đêm.
Lúc tôi tỉnh dậy cũng đã 12 giờ. Hôm nay tôi nghỉ ở cái tiệm nail đó mà chẳng kịp báo cho ai. Tôi cũng không có tâm trạng đi làm. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ quyết tâm không bao giờ bật di dộng của mình lên nữa. Điện thoại nhà tôi vẫn chưa lắp lại. Bố mẹ và em đi sớm, chỉ có mình tôi. Nhưng đúng thật, tôi đã thấy khá hơn.
Tôi nhớ tràn ngập cả sự nửa giấc đêm qua là ước mong cả buổi tối hôm trước sẽ chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng bây giờ trời đã sáng, tôi đã tỉnh, tôi biết đã chẳng có ác mộng, chỉ có sự thật mà thôi.
Em trai tôi về và lắp lại điện thoại. Tôi dặn nó rằng bất kỳ ai gọi cũng không được bảo tôi có nhà. Nó nhăn nhó.
Chiều, tôi lại ngủ, nó cũng ngủ. Điện thoại reo, rất nhiều lần, chẳng đứa nào dậy nhấc. Tôi sợ bước chân xuống dưới nhà, biết đâu Ryan đang ở dưới đó.
 
Tôi đã ở nhà, như vậy, đã gần bốn ngày liền, và không ra khỏi nhà, không nghe điện thoại. không lên Internet, chỉ ngồi xem tivi và đọc sách. Bố mẹ cũng đoán ra tôi đang "có chuyện" nên không làm phiền nhiều. Ở nhà, mỗi chiều tôi lại nấu cơm rửa bát thay cho mẹ, thấy lòng mình bình yên. Tôi tạm quên bớt cái thế giới ngoài kia, có thể có người đang lo lắng và cố gắng tìm kiếm tôi.
 
Buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng tôi cũng dám đi xuống dưới nhà và lang thang khắp ven sông. Chợt nhớ ra muốn được đi thăm ông già, nhưng bà đạo diễn nói sẽ gọi điện cho tôi khi nào bà ấy sắp xếp được, mà tôi lại chỉ cho số di động của mình. Tôi cố gắng tìm kiếm trên đường mình đi xem bà ấy biết đâu đang đâu đó. Tôi không muốn bật cái điện thoại của mình lên. Biết đâu bà ấy đã gọi điện thì sao? Nhỡ đâu ông già chết rồi thì sao?
 
Tự nhiên tôi nghĩ thế, lo quá, thế là lòng không yên. Tôi lại quay trở về nhà và bật di động lên.
 
1. 2, 3, 4, 5… không, hình như phải tới 20 cái voice messages lưu cữu qua gần bốn ngày không bật máy. Tôi đành phải nghe hết, vì nó không hiện số mà chỉ đọc số khi đã nghe được message. Tôi có đầy đủ message của bất kỳ ai mà tôi nghĩ sẽ gọi điện cho tôi. Billy, chị Thùy, Ronie, Jess. Ai cũng hốt hoảng và lo lắng, ai cũng hỏi tôi đang ở đâu. Còn của Ryan ư, 10 cái voice messages, chỉ nghe số là tôi đã chuyển sang message tiếp theo, tôi không muốn nghe cái nào của anh hết. Tôi nghe thấy Jess nói Ryan đang phát điên vì lo cho tôi, xin tôi hãy gọi điện thoại. Tôi nghe thấy chị Thủy hỏi tôi có phải tôi bỏ tiệm rồi không? Ronie cũng hỏi có phải tôi bỏ tiệm rồi không, anh ta tuyệt vọng quá. Còn Billy, anh ấy nói: "Anh đã về, anh không liên lạc được với em, em có chuyện sao? Gặp anh nhé. Lavender muốn gởi em cái này". Không có message của bà đạo diễn. Tôi quyết định gọi điện cho Billy và xin gặp anh ấy.
"Anh lo hút hồn hôn, không biết em có chuyện gì, em rỗi không? Đi ăn tối luôn nha, ở đâu anh đón?"
"Thôi không cần, ra Times Square ăn ở hàng ăn Nhật nhé?".
Tôi nói "món Nhật" mà không suy nghĩ trước chỉ vì sợ anh sẽ nhắc tới món salad Mexico (anh vẫn nghĩ tôi thích món đó mà).
Vừa đi, tôi vừa nghĩ có nên kể cho Billy nghe chuyện của mình không nhỉ? Có xấu hổ không khi cho anh ấy biết chuyện của mình? Tôi thấy vui hơn vì đợi xem Lavender sẽ có gì đó muốn gửi cho tôi.
"Nè, Lave gửi em một bức thư và một con gấu bông nha".
Anh ấy cầm theo một con gấu rất xinh: ấn vào bụng nó, nó kêu lên "I love you, hihihihi", giọng cười rất giống tôi.
"Nó còn giống em dễ sợ".
Lave gửi tôi lá thư:
 
"Kin yêu quý,
Cảm ơn vì món quà lá thư tuyệt vời của cậu nhé.
Tớ sẽ mãi mãi giữ chúng trong trái tim của mình. Tớ đang bắt đầu ổn rồi, tớ sẽ về sớm thôi vì tớ nhớ cậu lắm.
Tớ biết tớ đẹp nhưng để sống đẹp khó lắm, cậu mới là người sống đẹp, tớ cũng đang cố gắng đây cô gái ạ.
Phải nói rằng cậu rất ĐẸP và ĐẶC BIỆT. Tớ rất ghen tị với cậu vì tình yêu của cậu. May mắn làm sao cho gã nào được sở hữu được trái tim của cậu. Ôiiiiiiiiii, ghen tị kinh khủng làm sao. Thỉnh thoảng gặp Josh nhé, bọn tớ sẽ tới thăm cậu khi tớ về.
Nhớ giữ con gấu bông nhỏ bé của tớ nhé, đá vào đít nó mà nghe tớ nói "I love you"
Tớ yêu cậu, muah muah muah.
Lavender"
 
Nhẹ nhàng và nhí nhảnh y như lúc Lavender ngồi nói chuyện với tôi vậy.
"Lave thế nào ạ?".
"À mấy hôm đầu hơi dữ, nhưng bà Mei đề nghị ở đó íy tháng. Tội nghiệp con nhỏ ha".
"Bây giờ Lave làm những gì ở đó?".
"Thì dăm ba cái treatments, ngồi nghe bác sĩ nói chuyện, nghe nhạc đàn hát, ở đó có cái piano mà. Hôm đầu. con nhỏ thiếu thuốc phá phách, chui cả xuống dưới gầm giường gào khóc, bác sĩ phải lôi ra tiêm đó, sợ thiệt".
"Ôi thương quá!".
"Thì phải vậy thôi, không sao. Mà hôm nọ cái quán đó hay ha, hôm đó xúc đọng muốn chết vậy, thế em thì sao? Sao gọi hoài không được, cái tiệm đó thế nào? Ryan thế nào?"
Nhắc tới Ryan là tôi lại mềm nhũn. mắt tôi ngân ngấn. Tôi không dám trả lời câu hỏi nào cả vì sợ nói ra bây giờ thì nước mắt tuôn trào chả đâu vào đâu.
"Sao vậy. Em có chuyện hả? Trời, có sao không?"
Có lẽ tôi quá xúc động và không giấu được thật, thế là nước mắt lại tuôn, tôi ôm mặt vì bất lực không ngăn được nước mắt.
"Nói đi, chuyện ở tiệm hả, hay chuyện gì, bình tĩnh
nào? Nói đi, anh đoán là có chuyện mà, nào nào".
Billy đưa khăn giấy cho tôi và bảo tôi lau nước mắt đi rồi bình tĩnh nói chuyện.
"Anh trả tiền cho em để học ỏ tiệm bà Mei à? Bao nhiêu vậy? Em sẽ cố trả lại anh".
"Trời khùng rồi nhỏ ơi, sao tiền nong gì vậy, ai nói vậy, Sheryl hả? Đừng nói em buồn chuyện đó chứ, nhậy cảm quá!"
"Chắc chắn mà, em không thích như vậy đâu".
"Nè, người Việt Nam mình hay ghê, cứ thích sĩ diện. Thế nha, anh có trả tiền cho em, hồi đầu thôi, và không nhiều có hơn ngàn thôi, nhưng mà ngay chính Mei cũng trả lại tiền cho anh sau này vì bà ấy thấy chả có cớ gì phải lấy tiền của em cả. Mà em khá lắm, rất có năng khiếu, bà ấy còn định giữ em làm lâu dài cơ. Có chuyện gì nghiêm trọng đâu".
"Em không tin".
"Trời, em làm anh thất vọng đó nha. Mà nè: đừng khóc nhé, anh sợ nhìn thấy đàn bà phụ nữ khóc lắm, mệt mỏi lắm".
"Anh sống giữa nhiều đàn bà phụ nữ nên sợ hả? Mei này, Sheryl này, Lave này, chắc anh sợ thật".
Billy cười. Tôi đã bớt nước mắt.
"Thế thực ra ra là em buồn về chuyện đó hả?"
"Không,"
"Vậy chuyện gì?"
Tôi cúi đầu và cố nuốt món cơm với thịt bò. Tôi cần một người để nói chuyện, để giải tỏa, có nên nói cho Billy hay không? Có nên không?
"Anh nghĩ sao về Ryan bạn trai em?"
"Em có chuyện với bạn trai à".
"Vâng,"
"Anh cũng đoán ra".
Tôi thấy giọng Billy nhỏ lại và nghiêm trang lạ lùng, cánh mũi phập phồng.
"Ran thật đẹp trai và tài năng, và rất thương em".
"Anh nhìn thấy thế hả?"
"Có chứ, không chỉ nhìn, anh còn cảm nhận được như thế".
"Anh cảm nhận được anh ấy yêu em?"
"Có chứ, ánh mắt, cử chỉ, mọi điều".
Tôi nghẹn lời.
"Tài tình nhỉ, anh có thể nhìn được, còn em thì không".
"Em nói sao, chắc cãi nhau hả. Chuyện thường mà".
"Không cãi nhau, anh nghĩ sao nếu em nói là Ryan là gay?"
"Gì, gì cơ?" Billy nói không nên lời. Mắt anh đỏ gay và im lặng nhìn tôi trân trân, rồi anh đưa hay tay lên vuốt mặt.
"Ai nói với em vậy?"
"Anh ấy nói với em".
"Thiệt hả? Ryan nói với em? Anh không tin, làm gì có chuyện đó?"
"Có chứ, Ryan là gay mà".
"Không, anh nói anh không tin là Ryan nói với em rằng anh ấy gay".
"Thế anh có tin là Ryan gay không?"
Và đó là sự im lặng. Tôi thắt lòng, vì không có sự trả lời ngay lập tức. Chả lẽ ai cũng biết mà tôi không biết?
"Kin ơi..". Billy nói. Và anh cho tay lên bàn với lấy nắm tay tôi, rất chặt.
"Em có buồn không?"
"Anh nghĩ em có buồn không?" Tôi lại bắt đầu khóc. Trong quán ăn, có lẽ mọi người đang nghĩ rằng chúng tôi là một cặp tình nhân hờn dỗi nhau.
"Ryan thương em mà, em có tin không? Chỉ mới gặp, anh đã biết là anh ấy thương em rồi, nhìn ánh mắt của anh ấy chưa? Anh ghen tị đấy, anh ghen tị vô cùng đấy!"
"Anh không cần phải ghen đâu, mọi việc đã kết thúc rồi".
"Anh ghen mà, vì anh cũng giống Ryan!".
"Sao cơ, ôi Billy, anh nói gì cơ?"
"Là anh… anh là gay? Hay là anh… yêu em?".
"Là cả hai!"
 
Cuộc đời có trớ trêu không? Bạn hỏi tôi đi!".