-Nè Nhóc! Đứng lại! định trốn đi đâu thế? - Dạ, đâu có đâu chị hai -Nhìn bộ dạng của em là biết rồi, còn chối nữa. Có muốn chị nói với cha không? Ôm cánh tay chị, Lâm Uyên năn nỉ: -Cho em ra ngoài một chút đi, chị hai -Không được -Chị hai! Băng Thanh nhìn em: - Được rồi, để chị đi với em Lâm Uyên xụ mặt, ngồi bệt xuống nền gạch -Suốt ngày kềm kẹp người ta như là ở tù vậy -Không làm thế, em đâu chịu học bài -Học bài cũng phải có thời gian để thư giãn chứ. Đằng này, hết học rồi ăn, hết ăn rồi học... Riết chưa đến thi chắc em thành "con mập điên" qúa. Bật cười vì cách giận dỗi của đứa em gái, Băng Thanh khóat tay: - Được rồi, sợ cô quá đi. Một lần này thôi nhé Lâm Uyên vỗ tay: -Vậng ạ, chị hai tốt qúa -Không tốt đâu. Tôi sẽ đi theo đó. -Chị hai! Băng Thanh quay mặt: -Không chịu thì thoi Tính toán nhanh trong đầu, Lâm Uyên gật đầu: -OK, được thôi, nhưng mà chị phải giữ bí mật, không được nói với ai - Để xem lại đã... Chuyện đó có bí mật hay không Lâm Uyên quay đi: -Vậy thì thôi, đành ở nhà vậy Băng Thanh nắm tay em gái: -Thế nào, giận chị hai à? - Đâu có đâu -Không giận thì dẫn chị hai đi đi -Nhưng chi... - Được rồi. Chị hứa giữ bí mật cho em, được chưa? - Được rồi, nhất ngôn cửu đỉnh nhé -OK Nắm tay chị, Lâm Uyên thì thầm: -Hôm qua, em đã đi quan sát rồi. Cạnh con mương nhỏ sau nhà mình là hai cây mận và một cây xoài. Băng Thanh không hiểu ý em: -Vậy có liên quan gì? Lâm Uyên chép miệng: -Ôi, chu choa ơi! Hễ nghĩ tới là em chảy cả nước miếng rồi. Băng Thanh trợn mắt: -Hỗng lẽ em... Lâm Uyên chặn ngang câu nói của chị: -Còn tính gì nữa Băng Thanh lắc đầu: -Em đừng có quá như thế. Chúng ta về đây không quan ai cả, lỡ mà bị bắt là chết luôn đấy. Thôi, chị cấm em không được làm bậy. Lâm Uyên phân bua: -Chị Ơi! Em đã quan sát kỹ rồi. Đấy là vườn không có chủ. Băng Thanh làm lơ: -Em nói ngộ chưa. Vườn mà không có chủ? -Thiệt mà. vả lại, nếu có chủ thì có sao đâu Tròn mắt, Băng Thanh xỉ trán em: -Không sao hả? Ng` ta bắt vì tội ăn trộm đó, Lâm Uyên chu môi: -Xí, hổng dám đâu. Nếu chủ nhà ra, mình mua an. -Nhưng mà... chị thấy run quá hà Lâm Uyên bật cười: -Chị hai ơi! Đảm bảo chị thấy rồi là chị muốn ăn liền chứ không có còn run nữa đâu. Băng Thanh chép miệng: -Ừm, cũng hơi thèm, nhưng... - Đi mà chi. -... Lâu Uyên mạnh dạn: -Có chuyện gì, em chịu trách nhiệm cho Băng Thanh đánh liều gật đầu: - Được, nhưng mà nếu có chủ là phải hỏi mua đàng hoàng, không được làm bậy đó. Mừng rơn trong người, Lâm Uyên kéo tay chị chạy ra sau nhà. - Được mà, được mà Ra đến sau vườn, Lâm Uyên chỉ tay: - Đấy, chị nhìn xem Nhìn hai cây mận và xoài đang nặng trĩu qủa, Băng Thanh nuốt ngược nước miếng. Cô kéo tay em: -Nhìn xem chủ vườn ở đâu thế em. Lâm Uyên cười tít mắt: -Xem ra chị nôn hơn cả em nữa kìa. Khoát tay khoa? lấp, Băng Thanh làm ngầu mặt: -Có chịu tìm hay không? -OK, không thành vấn đề. Nhìn từ đông sang tây, từ bắc sang nam, không thấy ai cả. Lâm Uyên chấp tay làm loa: -Hú... Hú... Một lat sau cũng không thấy ai, cô chống nạnh: -Vườn không chủ rồi mà, em nói chị không tin Băng Thanh chép miệng: -Vậy thì thôi, vào nhà đi Lâm Uyên nhăn mặt: -có lầm không chị? Ra tới đây rồi mà vào tay không à? -Chứ không có chủ vườn, làm sao mua đây? -Thì ăn trước tính sau -Không được. Nếu lỡ... Chưa nói xong câu, Băng Thanh đã thấy Lâm Uyên đứng bên kia con mương vẫy vẫy tay: -Nhanh lên! Chị qua đây, em hái cho chị lượm -Không được đâu em -Có gì không được? chủ ra thì móc tiền trả là xong. -Nhưng mà... Nhảy thoắt một cái đu tòn ten trên cây mận, Lâm Uyên cằn nhằn: -Nhát gan quá, để em hái một mình vậy. Chộp liền một trái mận đỏ mọng, cô đưa nhanh vào miệng: -Ôi, ngọt quá! chị hai muốn ăn không? Không dằt được, Băng Thanh cũng co giò nhảy qua con mương. -Hừ, biết tính chị khoái chua ngọt lại dụ khị... Lần này tạm nghe mi. Đứng dưới gốc, Băng Thanh nói với lên: Nè! Hái cho chị với... chùm lớn kia kìa Lâm Uyên nhẹ nhàng chuyền sang nhánh kế bên bẻ ngay chùm mận chín trong rất bắt mắt: -Nè! chụy nghe chị hai -Ừ Cầm chùm mận trên tay, Băng Thanh bẻ ngay một trái: -Thử xem có ngọt không đã Thật vậy, vị mận ngọt dịu ở đầu lưỡi làm cô thèm chảy cả nước miếng và nhanh chóng giải quyết nó. Lâm Uyên thì vô tư vừa hái nhét đầy túi, vừa ăn, vừa ca hát nghêu ngao, chẳng để ý chung quanh. Băng Thanh cũng đã giải quyết xong chùm mận, cô phủi tay: -Chị hết rồi, hái cho chị chùm khác đi em -OK, chờ em một chút Chỉ một loáng, hai chùm mận đỏ hồng rất hấp dẫn đã nằm gọn trong vạt áo của Băng Thanh. CÔ vừa ăn, vừa khen không ngớt lời: -Ngọt quá nhỉ! Ăn thật là ngon Lâm Uyên liến thoắng: -Bởi vậy, chị chứ nghe theo em đi là có lộc ăn hoài luôn. Nhìn xung quanh, Băng Thanh hỏi: -Sao nãy giờ không thấy chủ vườn ra vậy, Uyên? Cười tít mắt, Lâm Uyên cong môi: -Hổng ra thì mình ăn chua, khỏi trả tiền. Cô chuyền tay bẻ một chùm mận nữa rồi nhảy xuống đất: -Người ta có câu: "Của chùa không ăn thì phật giận". Bởi vậy, chị cứ ăn thoải mái đi Băng Thanh lừ mắt: -Em nói vậy mà nghe được à? Công người ta trồng cực khổ, mình ăn khôn trả tiền là tội đó, biết chưa? -Ôi dào! Tội gì đâu, em ăn hai, 3 lần rồi Trợn tròn mắt, Băng Thanh nhìn em: -A! thì ra em có tính xấu này từ lâu rồi! -Chị ạ! không phải vậy đâu. Tại em giống chị, thèm chua ngọt mà. -Không được rồi, phải tìm chủ vườn xin lỗi họ và trả tiền thôi Lâm Uyên nhăn mặt: -Thôi mà chi. Chợt thấy hai bóng người đi tới, Lâm Uyên hoảng cả hồn vía. Cô quay đầu hét lớn: -Chị hai! Chạy đi, chủ vườn ra đó Băng Thanh cũng tái cả mặt. Cô nhấc chân định chạy theo em thi bị chặn lại: - Định chạy hả cô bé? Buông rơi chùm mận trên tay, Băng Thanh run rẩy: -Uyên ơi! Cứu chị với! Phóng vọt qua con mương, nghe tiếng chị kêu, Lâm Uyên quay lại: -Nè, hai ông kia! làm gì thế hả? Chàng trai mặc áo thun trắng, quần sọc lên tiếng: -Tôi hỏi hai cô mới đúng hơn, làm gì trong vườn nhà tôi? Lâm Uyên ngắt ngứ: -Ơ... thì... Nhìn hai chùm mận trên tay của Lâm Uyên, chàng trai bật cười: -A ha! Thì ra hai cô là ăn trộm Quay sang người mặc đồng phục sĩ quan, chàng trai nói: -Anh Bảo! Hai cô ấy là ăn trộm đấy. Chàng trai tên Bảo giương mắt nhìn Băng Thanh: -Cô là ăn trộm sao? Băng Thanh run rẩy: -Ơ... không. Không phải. Tôi... Cầm chùm mận trên tay, chàng trai mặc áo thun trắng nạt: -Vật chứng còn đây mà không phải sao? Lâm Uyên nói với qua: -Nè, cái ông kia! là con trai mà nạt con gái thế hả? chuyện đâu còn đó đó, ông làm gì ăn hiếp chị tôi? Để hai chùm mận xuống đất, Lâm Uyên phóng ngược trở lại. Kéo tay chị lại phái mình, cô nói: -Ai nói chị em tôi ăn trộm? Đình Thái -- Tên chàng trai mặc áo thun nói: -Tôi đây -Bằng chứng đâu? -Chùm mận này Lâm Uyên cong môi: -Chỉ có chùm mận mà nói người ta ăn trộm sao? -Vậy cô muốn thế nào? -Bắt quả tang leo cây hái Đình Thái bật cười: -Không leo cây hái, sao nó lại ở trên tay của hai cô? Lâm Uyên ra vẻ ngây thơ: -Thì nó rụng Nhịn khôn đươc cười, Đình Thái vỗ trán: -Ôi trời! chuyện lạ tôi mới thấy lần đầu tiên đây. Liếc đôi mắt đẹp quan sát hai chàng trai một cách kỹ lưỡng, Băng Thanh hít một hơi thật mạnh lấy lại bình tĩnh. Cô nói: -Xin lỗi, hai anh có phải là chủ vườn hay không? Đình Thái gật đầu: -Tất nhiên rồi Băng Thanh lí nhí: -Nếu đúng là chủ vườn thì hai anh cho chị em tôi xin lỗi Trợn mắt, Đình Thái lớn tiếng: -Nè! ăn trộm rồi nói tiếng xin lỗi thôi sao? Tôi phải... Chàng trai mặc đồng phục sĩ quan khoát tay ra hiệu bảo Đình Thái ngừng lại. Anh cười: -Cô bé cứ nói tiếp đi Lâm Uyên liếc xéo: -Không biết lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi mà kêu bé bé, nghe ghê quá hà Băng Thanh vỗ vai em: -Này Uyên! Chàng trai cười: -Cô bé nói đúng đấy, nếu không giới thiệu thì không quen biết nhau. Tôi tên là Quốc Bảo, năm nay 30 tuổi. Còn hai cô? Băng Thanh nhẹ giọng: -Tôi tên Băng Thanh, còn đây là em gái tôi, nó tên Lâm Uyên Đình Thái nheo mắt: -Lâm Uyên! cái tên cũng đẹp gớm nhỉ: Lâm Uyên sừng sộ: - Đẹp xấu gì kệ tôi, không mượn ông bình phẩm Quốc Bảo hỏi: -Sao hai cô bé... Nhìn thấy ánh mắt không bằng lòng của Lâm Uyên, anh đưa tay ra dấu xin lỗi: -À! Sao hai cô bé lại sang đây? Đình Thái xen vào: - Đi ăn trộm mận chứ đi đâu, anh Bảo hỏi thừa quá. Băng Thanh xua tay lia lịa: -Không... không phải đâu. Chị em tôi ra đây tìm chủ vườn... nhưng không thấy ai nên.. chị em tôi mới... Đưa tay lên sờ cằm, Đình Thái hừ nhe. -Thế sao không sang nhà ngoại Năm hỏi mua? -Ơ! Tại vì chị em tôi mới về đây ít hôm nên không biết Băng Thanh cúi đâu: -Mong hai anh thứ lỗi. Còn phần thiệt hại, chị em tôi có thể hoàn trả bằng tiền Đình Thái nhăn mặt: -Tiền có thể trả được sao? Lâm Uyên cong môi: -Làm gì hổng được, người ta có câu "có tiền mua tiên cũng được". Còn anh chỉ có mấy trái mận hà, bày đặt làm mình, làm mẩy Quốc Bảo cười: -Xin lỗi hai cô nhé. Tôi tính hơi nóng, nhưng không có gì đâu. hai cô đừng có giận nhé. Anh quay sang Băng Thanh: -Còn chuyện vừa rồi, không có gì đâu, hai cô đừng ngại. Ngoại năm dễ lắm, chỉ cần hai cô qua nói với ngoại một tiếng là ngoại cho liền. Có khi ngoại nhận hai cô làm cháu nuôi luôn đấy. Lâm Uyên cau mày quan sát Quốc Bảo. Anh ta ăn nói điềm nhiên, gương mặt rất đẹp pha chút nét phong sương của người lính. Sống mũi cao, mái tóc bềnh bồng và đặc biệt là đôi môi có một nét gì đấ rất quyết rũ. Mỗi lần anh cười, nét duyên dáng và mạnh mẽ của người đàn ông đều bộc lộ. Cộng thêm trên người anh đang mặc bộ quân phục cúa một sĩ quan, trông anh chẳng khác gì một diễn viên điện ảnh đang rất nổi tiếng trên phim trường Hollywood. Chuyển ánh mắt sang Đình Thái -- chàng trai đáng ghet-- Lâm Uyên trề môi. Con trai gì đâu.. Xem kìa! Ăn bận xốc xếch, đầu tóc rối bù xem chẳng ra vẻ đàn ông chững chạc gì cả. Thật xúi quẩy khi ai mà gặp anh ta. Chưa kịp rời mắt khỏi "người mẫu" thì Lâm Uyên đã bị Băng Thanh kéo tay rỉ nho? -này Uyên! xem ra chị em ta phải sang nhà ngoại năm để xin lỗI rồi. Em thật là... suốt ngày gây chuyện, không ra tính con gái chút nào ca? -Chị này... Liếc cặp mắt rất sắc về phái Đình Thái, Cô làu bàu: -Cái tên già chết tiệt kia! đừng tưởng ta bỏ qua dễ dàng cho mi thếd dâu. Hãy chờ đấy, bản cô nương sẻ gặp lại mi sau. Bước theo sau lưng Quốc Bảo và bà chị Hai khó tính, Lâm Uyên quay nhanh đầu óc trí tuệ của mình. Trong đầu cô loé lên một diệu kế hay tuyệt. Mỉm cười đắc ý, khẽ liếc nhẹ về phía Đình Thái, cô ỡm ờ: -Trông lại cũng đâu phải tệ... Ngồi cắn móng tay suy nghĩ miên man, Lâm Uyên mơ màng. Cô mơ về một nơi đầy hoa hồng... và cô là một nàng công chúa thật kiêu sa đang khoác trên mình một chiếc áo lộng lẫy sắc màu. Và kia, giữa rừng hoa thơm ngác, một hoàng tử xuất hiện. Trên tay chàng là một đóa hồng còn đọng long lanh những giọt sương mai. Chàng từ từ tiến về phía cô, qùy xuống chân cô.. nâng bàn tay cô hôn nhẹ và trao cho cô đóa hoa hồng. Mỉm cười hạnh phúc cô nâng niu cánh hoa và ép nó vào lòng. Chàng hoàng tứ từ từ ngước lên, trông chàng rất... Á... Lâm Uyên bịt tai, trợn mắt: -Trời ạ! Sao cái gã khốn kiếp ấy lại xen vào giấc mơ của mình, lại là hoàng tử nữa chứ? Cô rủa thầm: "Ra vẻ kiêu ngạo lắm. Bổn cô nương chưa có dịp trả thù. Hãy đợi đi, rồi mi sẽ thấy sự đau khổ dài dài". Tiếng con milu sủa vang làm cô phải ngẩng lên nhìn ra cổng: -Hừ! Mới rủa hắn thì hắn đã tới rồi, xui thiệt. Cô đứng lên, vụt chạy ra cổng. Mở rộng cửa, cô cười, nói với Quốc Bảo. -Anh Bảo qua chơi hả? Quốc Bảo gật đầu: -Ừ, ngoại năm biểu anh sang gửi cho Băn Thanh và em hai chục xoài để ăn. Của ít lòng nhiều, mong hai em vui. Chẳng thèm để ý đến Đình Thái, Lâm Uyên liến thoắng: -Ngoại Năm tốt qúa! Nhận chị em em là cháu nuôi, còn cho đồ ăn không hết nữa. Anh vào nhà chơi, chị Hai em ở trong nhà ấy. Đình Thái vẫn đứng yên tại chỗ, không bước vào. Thấy vậy, Quốc Bảo hỏi: -Ủa! Sao không vào đây, Thái? -Người ta có mời vào đâu mà vào. Để em đứng ngòai đây cho chắc ăn. Không thôi một lác xuỵt chó rượt em chạy không kịp. Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lâm Uyên tức tối vì chưa trả được hận mà còn bị gieo tiếng oán. Cô phùng má: -Thứ người gì đâu mà khô khan, nguội lạnh, chỉ biết suy nghĩ xấu về người khác. Coi chừng bị chó cắn thiệt thì đừng có trách vì sao không ai la chó gìum à nha. Đình Thái hừ nhẹ: -Gặp mặt cô là tôi không muốn ăn cơm rồi chứ đừng nói vào nhà ấy. Con gái gì đâu mà dữ như bà chằn. Không sợ sau này không ái dám tán tỉnh à? Nói xong, anh quay mặt bỏ đi, Lâm Uyên sôi cả ruột. Cô chống nạnh nhìn theo: -Hừ! Ghi thêm một mối hận, bổn cô nương sẻ trả cho ngươi gấp mười lần. Riêng phần Quốc Bảo, anh bật cười vì cách đấu khẩu của hai người. kéo nhẹ Lâm Uyên, anh khoát nhẹ tay: - Đừng trách nó làm gì, vì quen tánh ông chủ rồi, không bỏ được đâu. -Cái gì? Tướng như thế mà làm ông chủ hả? Trời ơi! --Cô vô tư-- Chắc suốt ngày đám nhân viên tụ năm, tụ bảy ngồi bàn chuyện phiếm quá. Ha, ông chủ... Nghe mà rùng mình. Nếu có dịp, em sẽ xin làm việc với ông chủ này đấy. Quốc Bảo lắc đầu: Chắc hai người kiếp trước là oan gia hay sao mà kiếp này luôn đấu khẩu thế không biết? Anh bước vào nhà. Nhìn quanh không thấy ai, đặt bịch xoài lên bàn, anh đi vòng ra sau nhà. Anh phát hiện ra một dánh nhỏ nhắn đang cố đưa tay với chùm mận sát mé sông. Sợ Băng Thanh giật mình, Quốc Bảo nhẹ nhàng tiến lại gần. Anh đưa tay lên bẻ chùm mận. Phản ứng tự nhiên, Băng Thanh giật mình. Cô chới với, nhưng vùng ngực vạm vỡ rắc chắc đã giữ cô lại. Bối rối, thẹn thùng, cô lách nhanh ra khỏi người anh. -Ơ... Quốc Bảo mỉm cười: -Xin lỗi, đã làm cho Thanh giật mình. Cúi gằm mặt, Băng Thanh lí nhí: -Anh Bảo qua chơi -À! Ngoại Năm sai anh mang hai chục xoài qua cho em. Băng Thanh buồn buồn: -Tội nghiệp ngoại, tuổi già mà đơn chiếc, chỉ có một mình, không ai săn sóc. Thế mà có thứ gì hay món gì cũng cho chị em của em. (khúc này bị mất một trang, trang nay chi nói ve con và chồng của Ngoại Năm điều bi chết trong chiến tranh). Quốc Bảo thở dài: -Thanh có biết vì sao anh chọn con đường này không? Giương đôi mắt to nhìn anh, Băng Thanh cảm nhận được sự trìu mến ấm áp từ đôi mắt cương nghị và sâu lắng. Chẳng hiểu sao, cô lại gật nhẹ đầu và mỉm môi cười một nụ cười thật đẹp. Quốc Bảo lặng người đi, anh ngắm nhìn gương mặt đẹp duyên dáng, thùy mị của Băng Thanh. Ở cô có một cái gì đấy rất gần gũi thân quen, tạo cho anh sự mến thương từ lần đầu gặp gỡ. Đôi mắt đẹp, nhưng thoáng mờ ảo xa xăm, sống mũi cao thanh tú và đặc biệt là đôi môi như nụ hồng hé nở. Càng ngấm nhìn, anh càng ngây ngất trong sự yêu thương tràn ngập. Anh muốn nắm lấy bàn tay mềm mại kia, nhưng anh lại không dám. Thấy Quốc Bảo nhìn mình không chớp mắt, Băng Thanh đỏ mặt. Cô đưa tay che lại, giấu nụ cười thẹn thùng trên đôi môi. -Anh làm gì nhìn Thanh dữ thế? Bộ em giống... Định nói gì thêm, nhưng cô lại im bặt, chuyển ánh mắt sang hướng khác, giấu đi sự lúng túng khi đang sọ bị phát hiện. Quốc Bảo lại mỉm cười, nụ cười của anh lại như thôi miên Băng Thanh. Cô như đang chơi vơi giữa không gian. Một niềm xúc cảm nhẹ nhàng chiếm ngự trong cô. Nhìn sâu vào mắt của Băng Thanh, anh nhẹ nhàng giọng như gió thoảng: -Thanh về đây rồi định khi nào quay trở lại thành phố? - Dạ, em còn ở lại được hai ngày, vì ngày thứ 3 là Lâm Uyên phải thi rồi. Quốc Bảo lại cười, giộng anh rắn đi một tí: -Thế ngày mốt, anh và Đình Thái sẽ đãi hai em một chầu của đồng quê nhé. -Ôi! Thế thì còn gì bằng, cám ơn hai anh trước nhé. Cô lúng luyến đôi mắt, đi kỳ này về, chắc em có nhiều kỷ niệm đẹp lắm. Còn các món đồng quê nữa, nó sẽ không làm cho em quên đâu. Quốc Bảo nhìn cô, anh muốn nói một điều gì đó, nhưng lại thôi. Anh không muốn phá tan niềm vui của Băng Thanh. Anh muốn được nhìn thấy cô cười. Lặng lẽ thở dài, anh quay lưng đếm bước. -Chúng ta vào nhà thôi, có lẽ Lâm Uyên đang đợi em về để ăn xoài đấy. Băng Thanh ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi đi theo sau anh như con mèo nhỏ. Quốc Bảo nghe lòng lâng lâng, có lẽ đêm nay anh sẽ không chớp được mắc.