áu tuần lễ sau, vào một buổi sáng trời mưa, trong một phiên tòa, đang khi ông William sắp trình diện tòa án một nhân chứng của một vụ kiện, thì viên lục sự đến bên ngăn ông lại và bảo:- Xin ông thứ lỗi, - Viên lục sự nói thầm - ông có điện thoại gọi gấp.Ông William gạt anh ta ra, tay cầm cái kính buộc vào một dải băng đen và nói:- Tôi không thể vắng mặt trong lúc này được.- Xin lỗi, nhưng một người nhà ông đã chết.Một người nhà ông... Ông William xin phép quan tòa bằng cách lặp lại lời của viên lục sự. Rồi ông băng qua đám đông đang ngạc nhiên giương mắt nhìn. Ông chạy đến máy điện thoại trong một phòng kế cận.- Có phải ông Asher đấy không?Ông William không nhận được tiếng nói của ai. Tiếng đàn ông hay đàn bà?- Tôi đây. - Ông trả lời.- Bertha đây, thưa ông.- Bà đang ở đâu? Cái gì đã xảy ra thế?- Ông Asher, thưa ông, bà Emma đã chết.- Dì Emma. Ông hấp tấp chạy đi, chỉ dừng lại nhờ viên lục sự trình tòa là ông sẽ trở lại ngay trong chốc lát. Ông gọi tắc xi, nhảy lên và cho địa chỉ căn phòng cao nhất của một cao ốc trong thành phố.Bà Emma đã quá già rồi. Tuổi bà rất cao, có lẽ cũng đến gần chín mươi. Ông không có lý do gì để bào chữa cho mình vì đã nhiều tuần không đến thăm bà ấy. Lần viếng thăm sau cùng là bà Elinor đi. Edwin cũng có nhắc đến bà Emma. Có lẽ anh ta nhắc đến tên bà khi anh ta và Vera về New York ở, tránh chi phí đi lại làm việc ở văn phòng ông. Anh ta làm việc với ông, hoãn lại ngày vào trường luật, chưa chắc tương lai sẽ làm gì.Nhưng tại sao lại là bà Bertha gọi? Ông William tự hỏi. Trừ phi bà Emma vì tốt bung đã gọi bà Bertha về ở chung. Ông trả tiền xe và vào cao ốc. Chẳng có ai hay biết gì cả, người gác của bình tĩnh, người coi thang máy cũng thản nhiên, ông William do dự khi kêu cửa, và phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, của mở và ông thấy bà Bertha đứng trước mặt. Bà ta mặc một bộ đồ đen đã sờn, thân hình nặng nề, đầu đội nón trễ một bên, tóc cứng màu nâu thòng xuống khuôn mặt tái nhợt của bà.- Tôi mới đến đây, - Bà ta vừa thở dốc vừa nói - tôi vừa mới đến, hoàn toàn bà vừa chết.Ông William gạt bà ta ra một bên và chạy dọc hành lang dài, đến phòng ngủ. Cửa phòng khách và phòng ăn bỏ ngỏ, trên cửa sổ con chim yến đang hót.- Bà ấy ở đâu? - Ông William hỏi.- Trên giường trong phòng ngủ. Bà ấy chưa dậy, đang nằm.Ông mở cánh cửa duy nhất và nhìn thấy bà Emma. Căn phòng thiếu không khí, bức mành mành đã hạ thấp và màn của đã kéo lại. Một mùi hương dịu dàng thoang thoảng trong phòng. Tất cả đều lộn xộn phi lý, vì bà Emma là người luôn luôn tươm tất trật tự. Bà đang nằm, đầu tựa lên hai cái gối vuông khá cao, dường như bà đang giữa cơn hấp hối, hai đầu gối co lại, hai cánh tay gầy guộc co quắp, ống tay áo thêu rua lật lên. Rồi đèn được bật lên và ánh sáng rọi vào đôi mắt mở trao tráo của bà. Ông William liền thấy có hai chấm đen màu thép ở ngay giữa tròng con mắt của bà. Tự nhiên ông bỗng rên lên thành tiếng. Trong ánh sáng của ngọn đèn chong đầu giường, ông cúi xuống quan sát hai tròng mắt bất động. Hai điểm sáng giống như hai đầu cây đinh không có tai. Nhìn thật gần, ông nhận thấy đó là hai cây kim đan để đan vớ. Bà Emma thường đan luôn tay. Người ta đã đâm vào mỗi mắt bà một cây kim nhọn, máu và nước nhờn chảy ra thành vệt trên hai mắt bà vừa mới khô.Ông William rùng mình va cảm thấy buồn nôn. Lưỡi ông tê cứng lại trong miệng đã khô khốc, ông cố gắng cầm lòng để khỏi nhổ những cây kim ấy ra, những cây kim mà ông ước chừng như nó đã xuyên sâu đến óc của bà Emma.Ông quay qua hỏi bà Bertha:- Khi bà gặp dì Emma, dì ấy như thế này à?- Phải, đúng y như vậy. - Bà Bertha trả lời. Bà ta nắm chặt trong tay đôi găng bằng vải đen và đưa lên miệng.- Bà đến đây lúc nào?- Trước khi gọi ông. Tôi nhìn thấy bà ấy như vậy, liền chạy nhanh đến máy điện thoại để gọi ông. Cô thư ký của ông nói là ông đang dự phiên tòa. Cô ta muốn biết tại sao tôi gọi cho ông. Nhưng tôi muốn trực tiếp nói với ông. Có tiếng người đàn ông trả lời là không thể nào nói chuyện với ông được. Ông ta muốn biết lý do, khi đó tôi mới bảo là trong gia đình ông có người chết.Có tìm nhịp đập của trái tim trong cái thân xác già nua này cũng vô ích thôi. Tay chân xác chết vẫn còn giữ nguyên dáng co rút đáng sợ của nó. Sự sống làm gì còn ở nơi mà trước kia nó đã còn quá ít. Ông William gọi điện thoại báo tin cho bác sĩ của bà Emma biết. Ông do dự một chút, rồi gọi tiếp cho Edwin đang ở văn phòng của ông.- Edwin hả?- Vâng, thưa ba con đây.- Con đến ngay nhà dì Emma. Dì chết bất thình lình.Edwin đã được huấn luyện rất kỹ càng, anh chẳng hỏi gì, chỉ nói:- Con đến ngay bây giờ đây.Ông William đóng cửa và gọi bà Bertha đến phòng khách.- Bertha, nghe tôi cho kỹ và trả lời. Làm thế nào mà bà lại có mặt ở đây? Tôi cứ tưởng là bà đang ở dưỡng đường Mont Kisto chứ?- Tôi vẫn con ở đó chứ ạ.- Bà ngồi xuống đi - !!!15558_2.htm!!!
Đã xem 12722 lần.
http://eTruyen.com