Dịch giả: Văn Hòa
Chương 2

     ột buổi chiều xuân, đang khi ông William đứng trước tấm gương soi thắt cà vạt, ông tự nhủ với một chút chua chát trong lòng: Ở trên đời này xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, trong gia đình ta cũng thế thôi.
Ông cảm thấy nỗi ân hận giống ngày xưa lúc còn trai trẻ, đã âm thầm vận dụng một cuộc đời đối đầu với cha ông, tìm mọi cách để cha ông cho phép về ở luôn tại Manchester, thay vì chờ đến mùa hè về đó nghỉ mát. Nhờ vậy ngày nào William cũng thấy được Elinor. Từ mấy năm gần đó, William đã học dương cầm, và chơi khá lão luyện để hòa âm khi Elinor hát, trừ khi cô chọn bản nhạc Opera của Đức, một bài khó chơi, mà hơn nữa anh đoán là không hợp với tiếng của cô. Đằng khác, cô cũng có tiến bộ, nên anh thích thú đánh đàn khi cô hát. Sau khi thành vợ chồng và có con, họ đình chỉ tất cả việc đàn hát đó, song khi lũ con rời khỏi gia đình, thì họ đàn hát vui vẻ cùng nhau. Ông khoái chí thấy lại nhũng ngón tay mềm mại của bà, từ lúc xuân thời đến nay giọng bà chỉ hạ mất một âm giai thôi. Ông còn nhớ bà trước khi thành hôn, ông bị làm độc một cách khác lạ ở bàn tay. Độc làm ở bên trong, dưới da, bên ngoài chẳng có dấu vết gì cả. Sự đau đớn xót xa chỉ trong vài ngày lan tràn khắp châu thân. Và càng rủi ro hơn nữa, vì vào đứng lúc bà Elinor phải tham gia một cuộc hòa nhạc thường niên, biến cố quan trọng trong mùa hè. Chẳng những William phải bỏ cuộc, vì cơn đau nhức nhối, mà còn lâm cái nhục bị thay thế bởi một người lớn hơn mình đến năm tuổi, ngay trên khán đài của thị trấn. Đó cũng là đối tượng của sự ghen tuông sâu đậm tồn tại lâu dài sau khi ông đã cưới bà Elinor. Tại sao hôm nay đứng đối diện với chính mình, ông lại không tự thú lòng ganh tị với Lorenzo Marquis đến nay vẫn còn. Ông Marquis luôn luôn trải qua mùa hè ở Manchester, và mỗi năm ông William phải nghe cái ông triệu phú này khoe khoang về những thành đạt của ông ta. Ông ta đã tỏ thái độ khiêu khích vào lần cuối cùng khi đến ăn trưa tại nhà ông với người vợ thứ ba của ông ta. Ông ta nói:
- Nhưng sao thế này... Tôi gặp lại tòa nhà đúng y như tôi đã nhìn thấy vào hồi ấy...
Bà Elinor đáp lại với giọng châm chọc:
- Thì vì vậy mà chúng tôi ưa thích.
Ý nghĩ này này có thể qua đi, biến dạng, nếu ông ta không thêm:
- Bà đã làm cho tôi vừa lòng. Chính bà cũng thế, bà không thay đổi. William phải được sống thoải mái.
Rồi với cái nhìn ngưỡng mộ và khá tầm thường, ông ta hướng về cô gái tóc vàng, người vợ mới cưới của ông ta, nói thêm:
- Phần anh, anh làm cho nó hao mòn mau hơn, phải không, Toutles?
Toutles mỉm cười thỏa mãn. Cô ta có một sắc đẹp buông thả, không hề cần đến sự diễn xuất.
Ngày xưa, vào cái buổi đầu hè xa xôi mà nay William còn nhớ, ông đã phẫn nộ vì vết thương nơi tay, lại do nguyên nhân uẩn khúc đã làm ông mất vui như ông mơ ước. Có lẽ ông đã hiểu rõ hơn một sự xui xẻo, một nỗi đau đến từ một sự thất bại, từ một vết thương, một sự vụng về trong khi sử dụng con dao hay một dụng cụ nào đó.
Trong tháng Tư này, nhiều năm sau, ông lại hình dung một sự sảng khoái vô cùng khi được sóng bước với Elinor tại Atlantic City nghỉ lễ Phục Sinh. Nơi đó có ánh nắng mặt trời đang chiếu sáng xuống vùng duyên hải, trong khi ở Vermont này bầu trời luôn luôn u ám đề xuống cảnh vật, làm thần kinh ông căng thẳng, ông ước mơ được nhìn bầu trời vui tươi sáng sủa, những áng mây bạc, màu nước biển xanh ngắt còn lạnh giá, và trên bãi biển, những khách nhàn du mặc y phục mùa xuân, màu sắc sặc sỡ.
Ông cần thay đổi không khí sau nhiều tuần lễ khó nhọc của mùa đông mà ông không trở về nhà được, những thói xấu của đô thị mỗi ngày một lan tràn, buộc ông tìm hiểu nhũng ngóc ngách hang cùng của xã hội, nơi đời sống xem ra ghê tởm trong chính cái phồn vinh, sự tăng trưởng, cái sinh động của nó, làm cho đời sống lành mạnh của những người vô tội phải hao mòn, giống như bệnh ung thư đang gặm nhấm. Đang khi ông đi lần đến chỗ chán nản từ sâu thẳm của tâm tư, thì một vài sự việc cùng loại, lại xảy đến xa cách chốn thị thành, trong góc nhỏ quê hương mà ông thích ngắm nhìn, lại có một sự tinh sạch họa hiếm, một sự vô tội họa hiếm, trong vùng quê ưu đãi của xứ Vermont, và ngay cả ở trung tâm nơi thánh thiện mà ông đã chia sẻ với bà Elinor, tại chính nhà ông.
Buồn cười thay chính con chó mực là nguyên nhân của cuộc xáo trộn này, con vật hì hợm mà Jessica mang về ngày áp lễ Giáng Sinh. Ông William hết lo nghĩ về điều đó và những ngày nghỉ đã qua đi một cách tuyệt diệu. Đã có tuyết sa, và lần đầu tiên ông William cảm thấy vui mừng được làm ông nội. Cho đến lúc đó, ông có cảm giác thẹn thùng, chán nản, xem thấy thế hệ thứ ba nhỏm dậy quanh mình, ông không còn trẻ trung nữa. Ông đã lập gia đình sớm, và Winston cũng thế. Madge tò ra vui thích vì có con sớm, theo cách các bạn trẻ đời mới mà không biết xấu hổ. Khi ông kết bạn với Elinor, Winston sớm được sinh ra, cách hôn lễ chưa đầy mười hai tháng, đã là nguyên nhân khó chịu cho cả gia đình. Winston và Madge, trái lại, xem ra hãnh diện vì cưới nhau rất sớm, lại sinh con còn sớm hơn, chỉ chưa đầy một năm. Trong dịp Noel, Madge đã thông báo một cách vô ích là cô ta lại mang thai, và cứ thế mỗi khi một đứa trẻ sắp ra đời.
- Phải, phải - Cô ta reo lên, gương mặt tròn trĩnh, da dẻ hồng hào và trắng trẻo, dào dạt vui tươi - Thật là tuyệt! Tháng Bảy ngày Mười Hai...
Cũng chính cô ta quyết đoán ngày giờ, hiểu ngầm những thi!!!15558_10.htm!!! Đã xem 12720 lần.

Dịch giả: Văn Hòa
Chương 1 (tt)