Hôm đó là ngày chủ nhật, mùng 5 tháng 11, tàu Bermudian cập bến cảng Southampton, nước Anh. Kate đứng bên Ellen ở đuôi tàu, người quấn chặt trong tấm áo choàng ấm áp. Gió lồng lộng bao quanh họ. Họ đứng im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Kate vui sướng nhìn bến cảng nhộn nhịp, tươi sáng với cầu tàu bằng gỗ ván chắc và dãy cửa hàng cưả hiệu xây bằng những tấm phên kiểu Tudar màu nâu. Bà Prembble ngắm thành phố cảng nơi bà đã sống cho đến khi theo phu nhân Newburuy ra đi, để rồi, sau cái chết cuả bà bạn quý tộc, bà đã trở thành gia sư cuả Kate! Bà đã tiếc nuối khi phải rời Bermuda, nhưng giờ đây, gặp lại mảnh đất Anh yêu dấu, lòng bà rộn lên một niềm vui chứa chan thầm lặng. Chỉ có một ý nghĩ đâm nhói vào óc bà rằng Kate giờ đây lại trong vòng nguy hiểm. − Con chẳng nhìn thấy cha đâu cả, cô Nell.. Cha có thể ở đâu được nhỉ? - Kate thốt lên ra chiều lo lắng. − Cầu chúa ban phúc cho con, cô bé! cô nghe noi la chúng ta về chậm mất 1 tuần. Chắc hẳn ngày nào ông ấy cũng cử ngươìi tới xem tàu đã cập bến chưa. Do vậy, chắc hẵn ông ấy đã, biết tin và thể nào cũng ra ngay bây giờ thôi! - Nell an ủi. − Nhưng trang trại có xa Southampton lắm đâu, con nhớ như vậy mà, - Kate cãi. − Con nhớ à? Hồi ấy con còn tí tẹo. Nhưng mà đúng đấy, trang trại không xa đây đâu, và nếu cô không nhầm thì hình như gia huy nhà con đang lấp lánh dưới nắng kìa. - Nell nói và trỏ tay về cỗ xe ngựa vừa rẽ xuống bến tàu. - Cô dám chắc, con ạ, rằng ông ấy đến đón con với đâyf đủ lễ bộ, đoàn tuy tòng và các kiểu nghi lể! Kate không thê? không nhận thấy bà dằn giọng. Nàng biết cô Nell yêu quý của nàng không ưa ông. Hỏace, mặc dù bà không bao giờ nói ra. Nàng chỉ biết thế, nhưng không hiểu sao. Hai người tất nhiên vẫn lịch sự với nhau, và cha lúc nào cũng có vẻ quý cô Nell. Nhưng cô không hiểu sao. Hai người tất nhiên vẩn lịch sự với nhau, và cha lúc nào cũng có vẽ quý cô Nell. Nhưng hiện tại nàng chẳng có thì giờ đâu mà suy nghĩ về chuyện đó, bởi vì nàng đã nhìn thấy cha đang vẫy nàng. Kate vừa hét vừa nhẩy cẫng lên khiến bà premble phải đỏ mặt thay cho nàng. − Kate, con cư xử như một cô bé nặc nô ấy. Không được làm thế! Kate chẳng hơi đâu mà bận tâm đến không phép vào giây phút này. Người phụ nữ trong nàng biến mất, nhường chỗ cho đứa trẻ và nàng gọi "Cha ơi" đến khàn cả giọng. cầu tàu vẫn chưa được bắc qua và bà Premble bảo Kate: − Kathlên, cô biết con chưa chào tạm biệt ông bà Medwin, và ông ấy cứ nhìn con suốt từ nãy tới giờ đấy. Kate sốt ruột quay lại − Con dda chào tất cả mọi người từ sáng sớm nay rồi, vậy mà cô còn định bảo con tạm biệt ông John lần nữa hay sao? − Rõ khổ rồi, ông ấy rất tử tế. Chúng ta phải chiu ơn ông ấy nhiều về chuyện tên súc sinh Walepole. kate nhìn quanh sợ hãi. Nàng không nhìn thấy Walepole từ đêm hôm ấy và nàng đã cố gạt hắn ra khỏi đầu óc, nhưng bây giờ ý nghĩ về hắn làm má nàng nhợt đi. Nell trông thấy và thầm mắng mình đã nhác tới hắn. − đi đi, cưng hãy đến tạm biệt ông ấy đi. Kate buớc tới chỗ ông John đang ngồi đọc sách. Ông vội vàng đứng dậy. Nàng ngập ngừng đưa tay ra. − Tạm biệt ông John, và nhờ ông chuyển hộ tôi lời xin lỗi tới bà nhà, vì cha tôi đã đến nên tôi không thể gặp để chào bà ấy. − Điều đó không thành vấn đề. Chúc cô mọi sự tốt lành, cô Newburruy. Cầu Chúa phù hộ cho cô, cô bé. Ông John nói, và đặt đôi môi cuồng nhiệt lên bàng tay đi găng của nàng. Nàng la tuổi trẻ đã mất của ông, là sắc đẹp thanh khiét, là giấc mơ của ông về 1 người đàn bà lý tưởng. Nàng nhẹ nhàng bỏ đi và ông nhìn theo nàng, thở dài. Nàng hấy Paul đứng ở mũi tàu đang hướng cặp mắt thèm khat về phía mình, nhưng nàng quay đi. Trong khi theo Nell bước xuống cầu tàu Kate chợt nghĩ trước đây nàng chưa từng gặp một con người nào khiến nàng không muốn gặp lại. Vậy mà bây giờ nàng lại cảm thấy như vậy với mỗi nhân vật mà nàng đã biết trên tàu Berumudia. Thật là một điều đáng buồn. nhưng nàng việc gì phải bận tâm với nhũng ý nghĩ ấy nhỉ? không phải nàng đang còn trẻ và đang lao vào vòng tay người cha kính yêu của nàng đây sao? Nàng nhẩy vào lòng cha, và ở đó, nàng tìm thấy thế giới vững chắc của mình. − Cha, cha oi, - nàng khóc lên sung sướg và ngả người ra để ngắm ông, - nhưng, ôi cha, cha gầy đi nhiều quá. - Nàng nói giọng âu lo. − Rất tuyệt là con nhận ra, đúng là diều một người mong đợi khi ông ta tự hành hạ mình bằng cách luyện tập và an kiệng - Ông mỉm cuời và Kate lại rúc vào vòng tay cha, bám chặt lấy ông như chẳng bao giờ muốn rời ra nữa. Bà Premble lẳng lặng nhìn 2 cha con, một ý nghĩ thoáng qua làm đôi lông mày cau lại. Ông Horace nhẹ nhàng đẩy nàng Kate ra, nhưng vẫn giữ 1 tay quàng qua vài con gái. Ông chìa tay kia về phía bà Premble và thân mật nói: − Cô Ellen, bây giờ tôi mới yên tâm khi nhìn thấy cô khoẻ khoắn thế này. Tôi hy vọng là cuộc hành trình không đến nỗi làm cô khổ sở như lần trước. Bà nghiêng mình chào nhanh va cố nở nụ cười, vì quả thật, khong dể gì mà quên được những điều bà biết vè ông ta. Ông ta quyến rũ như thế, cho nên đã làm mẹ cua Kate xiêu lòng. − Cảm ơn ong Hỏace ; Tôi chỉ bị say sóng 1 chút thôi, nhưng tôi khoẻ rồi. − Thế thì tốt, chúng ta đi thôi, đi về thôi. - Ông nói và đỡ hai người vào xe. Ong ngồi lên vừa ho sù sụ từng cơn dài làm mắt Kate tối sầm đi. − Cha, cha ốm hả cha? - Nàng ứa nước mắt khi thấy ông cố ghièm cơn ho. − Ô....Ốm......cha ấy à? không khi nào.- Ông nhoẻn miệng cươi` và bẹo đôi má hồng của nàng. - Con gái của cha, bây giờ cha có sự bất ngờ dành cho con đây. Dì Sarah của con mời con đến London. Dì đang ở đó, hình như bây giờ dì con đang đi Oatlands, nhưng mai dì ấy sẽ vè London và cha sẽ gửi con và cô Nell đến với dì. − Cha thì sao hả cha? - Kate hỏi, mất hết cả tinh thần. − Trời ơi, có buồn cười không chứ! đây là chuyến đi mua sắm. Chỉ dành cho đàn bà thôi! Sarah đã khuyên cha la con cần có nhiều và thật nhiều trang phục để bước vào xã hội mới và đề nghị cha chi tiền cho toàn bộ tủ quần áo này đấy. − Nhưng cha ơi, con không muốn đi nếu không có cha, - Kate năn nỉ. − vớ vẩn. Cha thì biết làm gì giửa những đồ phục sức diêm dúa của các bà các cô, vả lại cha còn một số việc ở trang trại cần phải hoàn thành trước khi cha con mình rời đi London vào cuối tháng này. − Chúng ta sẽ đi cùng nhau chứ cha? − hẳn rồi, để cha đưa con tới dự các buổi khiêu vũ chứ, - Ông toét miệng cười. − Cô nghe thấy không cô Nell? Nghe hấp dẫn quá nhỉ? - Kate quay sang hỏi bà gia sư đang ngồi im lặng, và bà mỉm cười tán đồng. Cha nàng cười lớn. − Trời ơi, Kate! con đã trở thành 1 cô giá, vậy mà con cư xử cứ như trẻ con. Các cô tiểu thư nước Anh không được nhẩy lên như vậy. Họ rất e lệ kín đáo va tao nhã. − Con cũng tao nhã đấy chứ, vì khi nhây lên, con không bao giờ bị ngã. Điều đó không làm cho ocn duyên dáng hay sao? mà duyên dáng là tao nhã chứ còn gì nữa − Lý lẽ của con đúng là lý lẽ của 1 người đàn ba! - cha nàng đáp. - Thay vào cô bé con của tôi bây giờ là 1 người đàn bà. Thật là kỳ diệu, phải không cô Ellen? Ông vui vẻ hỏi.... − Cô ấy đầy hứa hẹn, thưa ông, - bà Ellen nói trầm lặng. − Đúng đấy, Nó có sắc đẹp của mẹ, nhưng nó đầy sức sống chứ không như mẹ nó. Bà ấy là 1 thứ ngà mềm mại, Kate thuộc màu sắc taó bạo hơn nhiều. - Rồi ông im lặng và ngồi ngả ra cho đến khi nghe Ellen thốt lên. − ôi, Kate, chúng ta đến Rưng Mới rồi này! Ông lại ngồi thẳng dậy. Ông yêu quý Rừng Mới. Trang trại của ông nằm trên đất này từ đời cha sang đời con đã hơn 1 thế kỷ. Ông là người cuối cùng. Sau khi vợ ông sinh con gái và mất đi, lẽ ra ông phai tục huyền để sinh một người con trai thừa kế. ông thở dài, bởi vì mặc dù lãnh địa sẽ thuộc về Kate, nhưng trong tương lai nàng sẽ mang họ khác. Con đường bằng phẳng, nhiều cát và uốn lượn giửa rừng cây rậm rạp. Thật như 1 giấc mơ. Kate cảm thấy tự do, tự do như khi nàng ở Bermuda. Nhưng Bermuda chưa bao giờ gây cho nàng sự hào hứng như thế này. Chợt nàng reo lên hân hoang: "nhìn kìa!" Chà nàng mỉm cười, bởi nhửng đàn ngựa hoang ở Rừng Mới là cảnh quá quen thuộc với ông rồi. Kate dán mắt qua cửa xe. Trông chúng hoang dã, tự do và đẹp không tả. Một con liều lĩnh thơ thẩn lại gàn chiếc xe và nghênh đầu lên nhìn nàng. Kate thầm thì với cha đầy sung sướng. − Cha, con muốn dừng lại để cho nó ăn. Ông cau mặt − Con không được làm thế. Con cần nhớ răng chúng là thú hoang va chúng biết cắn đấy! − Nhưng, cha ơi... − Con bận tâm làm gì. Chúng chẳng thiếu thức ăn đâu. Năm nay chúng ta được mùa hạt dẻ. Hạt dẻ rụng từng đám, và chúng ta chưa kip đi thu lượm thì bọn ngựa ngớ ngẩn này đã xơi sạch rồ. Mất nhiều lắm. − Ồ, - Kate thốt lên, rồi dõi mắt tìm 1 chu ngưa hoang khác. Nàng cứ mải miết nhìn qua ô cửa sổ cho đén khi người cha kéo nàng ra khỏi cơn mơ mộng. − Kate, các gia nhấn sẽ tập trung lại để đón chào con, và trong khi con chẵng còn nhớ ai trong số họ thì phần lớn họ lại nhớ con rất rõ đấy, bởi vì con đã lớn lên dưới mắt họ trong 7 năm liền. Cha thiết nghĩ không cần phải dặn con cư xữ với họ thế nào nữa. − Tất nhiên là không cha ạ, - Kate nói, cằm vênh lên. - Con không còn bé nữa, mà con cũng có phải là đứa ngu ngốc đâu. Ông fá lên cười. − Tất nhiên là con không ngu ngốc. Cho cha xin lỗi nhé. Nàng cũng cười lại − Con chấp nhận. − Hình như cha chưa viết cho con về người khách của nhà ta. Cách đây mấy năm cha gặp 1 cậu trai trẻ ở London và đã đào tạo cậu ta thành thư ký. Cậu ta rất có nghị lực. Cha nghĩ là con sẽ quý cậu ta. Tên cậu ta là Peregrine Banyon. Bà Premble nhìn ông Horace chằm chằm với vẻ nghi hoặc, ánh mắt của bà làm ông lúng túng. Mặt ông đỏ rần lên kèm theo 1 tràng ho. Kate rời mắt khỏi nhửng bãi hoang và quay lại nhìn cha. Ông gầy quá, sắc da không tốt, và những cơn ho của ông nàng không thích chút nào. Rồi trang trai Lyndhust hiện ra! người cha chỉ nó cho nàng, ánh mắt ông ánh lên tự hào như giọng nói của ông. Nó nằm ở cuối con đường, ngă cách với họ bởi một chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua một dòng suối cạn Sườn ngôi nha quay ra đường, mặt tiền hướng về phía khu rừng. Toà nhà kiến trúc kiểu gô tích, có vườn bao bọc xung quanh, những thảm cỏ được cắt xén cẩn thận trải rộng tới tận rìa đường. Đó là mái nhà của nàng, và nó thật là đẹp. Sau đó, rất lâu sau đó, Kate nằm ngả người trên gối. Màn đêm đã buông xuống, nang đa về nhà và mọi việc đều tốt đẹp... mà co phải vậy không nhỉ? Cha nàng ốm. Ông bảo không, nhưng những cơn ho của ông làm nàng lo lắng. Náng đã hỏi ông Banyon xem đốc tờ có thường đến thăm bệnh cho cha nang không, và anh ta nói rằng ông Horace không quan tâm đến chuyên đó và rất ít khi gọi thầy thuốc. Nàng nghĩ tới Perry Banyon và nhớ lại cảm xúc của nàng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta. Nàng choáng voán trong sự ngưỡng mộ thầm lặng. Anh ta cao, mãnh dẻ, ăn mặc đúng mốt và quá đỗi đẹp trai. Mái tóc qưn vàng óng mềm mại như cái đầu của 1 tiểu thiên sứ, nhưng khôn mặt thì chẵng gióng chút nào. Gò má cao đẹp, sóng mũi thẳng, cái cầm hơi tròn, đôi môi mỏng và đôi mắt xanh lơ duới đôi lông mày vàng sậm. Mọi cử chỉ điệu bộ của anh ta đèu tỉ mỉ và vẻ quyến rũ lồ lộ của anh ta đủ làm nàng quên cả bẽn lẽn. Trên tàu Bermudian, nàng đã học được rằng phải cảnh giác với những nguời lạ. Họ không bao giờ cũng đúng như ta tưởng. Ấy vậy mà, đến cuối buổi tối, nàng nghĩ rằng mình có lẻ đã thật sự thích Perêgine Banyon!