Chương 30

− Tránh ra, đã bảo tránh ra mà. Ta là vợ chưa cưới cuả ông chủ ngươi- Claire rít lên.
− Nhưng thưa bà, ông chủ không có nhà- lão quản gai vẫn một mực nhai đi nhai lại lời thông báo.
− Không có nhà! Vậy thì lão không thể ngăn ta vào trong kia ngồi đợi- Ả làu bàu.
Bá tước đã không đến trình diện cha ả vào bữa tối như đã thoả thuận. Phu nhân Haverly vẫn có mặt nhưng anh cháu thì chẳng thấy tăm hơi. Và bây giờ tiểu thư Claire đang sẵn sàng giương nanh giương vuốt!
− Ồ, bà không đợi được đâu. Ông chủ đã ra lệnh nghiêm ngặt không tiếp ai hết- Kirkly nói một cách ương bướng.
− Á à!- Claire la lên, mắt nheo lại- Vậy là anh ta có nhà, lão không phải chỉ đường cho ta đâu. Ta biết quá rõ rồi!- Ả nói và xồng xộc lao lên cầu thang, váy vén cao, cằm hếch lên giận dữ. Anh chàng Bá tước có lẽ đã nốc quá nhiều cô-nhắc. Nhưng bất kể thế nào ả cũng phải cho anh ta biết rằng đừng có hòng mà chuồn khỏi tay ả!
Trong phòng ngủ, Bá tước vẫn đang say sưa với người tình nhỏ bé. Chàng nằm chống tay trên giường ngắm nàng không chán. Chàng trêu chọc nàng, hôn vào mũi nàng, nhấm nhấm cổ nàng, tai nàng, bao nhiêu vẫn thấy chưa đủ.
− Anh chuẩn bị cho em tắm rửa bây giờ nhé, bé yêu- chàng nói và đưa một ngón tay lướt nhẹ trên vành môi cong cong chín mọng cuả nàng.
− Tắm ư? Branwell, em phải về thôi- nàng đáp và định gỡ khỏi tay chàng.
Nhưng chàng vẫn giữ nguyên tư thế.
− Chưa được, trước hết phải tắm rửa đã, và chính tay anh sẽ tâỷ sạch dấu vết trinh tiết của em. Anh không muốn cái đó làm cản trở sự sung sướng cuả chúng ta.
Má nàng nóng ran. Nàng quay mặt đi và nói bằng một giọng gần như thì thào, thoáng vẻ sợ hãi.
− Tội lỗi cuả chúng ta chứ.
Chàng hơi nhỏm dậy để nhìn nàng.
− Tội lỗi ư? Không đâu, kho báu của anh, đừng bao giờ để ý nghĩ đó lọt vào cái đầu xinh xẻo cuả em nữa. Đó không phải là tội lỗi. Đó là....
Cưả bỗng bật mở, cắt ngang lời chàng, và ánh đèn ngoài sảnh dọi thẳng vào mặt họ.
− Cái quái gì thế nhỉ?- Branwell chồm dậy và nhận ra Claire đang đứng lù lù nơi ngưỡng cửa, ngực chĩa ra, cặp mắt xanh lấp loé. Nghe tiếng kêu thảng thốt cuả Kate bên cạnh mình, chàng chỉ muốn nện một quả đấm vào giữa con mắt nanh nọc kia.
− Tôi biết mà!- Claire rít lên- Đồ ngực đực động hớn! Nhưng anh đừng có hòng thoát được tôi bằng cách đi ngủ lang. Tôi không cần biết anh ngủ với những con đĩ nào, cứ biết đến cuối tuần này tôi sẽ là phu nhân Mannering.
− Ngậm cái lưỡi bẩn thỉu cuả cô lại, đồ lăng loàn!- Bá tước quát lên và nhảy ra khỏi giường, không thèm đếm xiả đến trạng thái trần truồng cuả mình. Chàng túm lấy tay ả, đẩy ngược qua cửa và lẳng vào phòng thay quần áo kế bên. Chàng sập cửa lại sau lưng và trừng trừng nhìn ả trong bóng tối.
− Cô đến đây làm cái đếch gì hả?
− Anh có nhiệm vụ phải trình diện ở nhà tôi tối qua để bàn chuyện hôn nhân với cha tôi. Bà cô anh rất ngạc nhiên vì sự vắng mặt cuả anh, còn cha tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Đồ con hoang! Anh tưởng cô Sarah cuả anh với cái miệng lưỡi đường mật cuả mình có thể xoa dịu được cha tôi mãi đấy à! Hôm nay bà ta có thể, nhưng ngày mai thì không ăn thua nữa đâu!
Chuyện hôn nhân! Chuá ơi, nó lại xộc đến đúng vào lúc này! Mà Kate, Kate đang ở trong phòng nàng sẽ nghĩ sao? Mẹ kiếp!
− Claire, cô quyết thực hiện cái quỷ kế chết tiệc cuả cô đấy phải không?
− Chứ sao! Anh nghĩ tôi chịu để anh, tiền bạc và tước hiệu cuả anh lọt khỏi tay tôi sau khi tôi đã mất nhiều công sức thế sao.
Quỷ tha ma bắt! Giá mà chàng có thể vả vào cái bộ mặt nhơn nhơn cuả ả! Nhưng chàng không bao giờ đánh đàn bà. Chàng siết chặt hai nắm tay và nói qua kẽ răng.
− Này, Claire, nói thật, tôi chẳng quyến luyến gì cô, nhưng tôi không muốn ông già cô phải đau khổ thêm nữa. Hãy nói với ông ấy rằng tôi đã quá chén. Cha cô sẽ dễ thông cảm hơn. Tôi sẽ gửi thư xin lỗi vào sáng mai. Để chứng minh sự chấp thuận cuả tôi, hãy nói với ông cụ rằng thứ Sáu này cô Sarah sẽ dẫn cô tới thợ kim hoàn cuả tôi để chọn một chiếc nhẫn kim cương nhân dịp lễ đính hôn.
− Một chiếc nhẫn, ôi Branwell, thật trang trọng quá- Claire thốt lên.
Chàng cau mặt
− Sarah sẽ chẳng thích thú gì đâu nhưng tôi sẽ hẹn bà chờ cô đúng mười một giờ, sáng thứ Sáu. Đừng có mà để bà phải đợi, nhớ cho kỹ đấy!
− Tất nhiên rồi, anh yêu. Ôi em mãn nguyện biết bao?- Cô ả cất giọng du dương hy vọng mình trông khả ái hơn.
Không nói thêm một lời, Bá tước bước ngang qua phòng và mở cánh cửa thông ra tiền sảnh.
− Chúc ngủ ngon, Claire.
− Anh không tiễn em ư?- Ả bậu môi.
− Cô biết đường rồi- chàng nói cộc lốc và quay vào. Vừa đẩy cưả, chàng nhận thấy, ngọn lửa lò sưởi trong phòng ngủ đã gần tàn, và một cảm giác ớn lạnh bỗng xuyên qua cơ thể trần truồng cuả chàng.
− Kate, Kate, anh xin lỗi em- chàng gọi và tiến lại gần giường. Nhưng trước cả khi chạm vào chăn nệm chàng cũng biết nàng đã bỏ đi.
Phản ứng đầu tiên cuả Bá tước là chụp vội lấy quần áo, khoác bừa lên người và lao ra cửa. Chàng lo cho sự an toàn cuả Kate. London không phải là chốn cho một người đàn bà trẻ xinh đẹp đi lang thang giữa đêm hôm. Trước hết, chàng sẽ đến nhà cô Sarah, và nếu nàng không ở đó, chàng sẽ lùng sục khắp phố phường, miễn sao tìm thấy nàng!
Chàng chỉ mất vài phút để thúc ngựa tới nhà cô Sarah và chộp ngay lấy Travis ở bậc thềm.
− Cô Newburuy đã về chưa?
− Cô Newburuy?- Lão quản gia bối rối- Tôi không nghĩ tiểu thư có ra khỏi nhà tối nay đâu, thưa cậu chủ. Tôi chỉ nghe bà Premble than phiền là tiểu thư đã ngủ quên không xuống ăn tối.
Ăn tối, Bá tước nghĩ bụng, cả chàng lẫn Kate, chưa ai ăn uống gì buổi tối nay. Chàng nhảy hai bậc một lên cầu thang, nôn nóng muốn được nhìn thấy nàng. Lên đến tầng hai chàng mới sực nghĩ không biết phòng nàng ở đâu. Thế là chàng gọi ầm lên.
− Kate? Kate ơi!
Nàng đã nghe thấy tiếng chàng.
Chàng đang ở đây! Nhưng nàng không thể giáp mặt chàng bây giờ. Nàng vùi đầu vào gối, thầm hỏi lòng có chắc muốn chàng bỏ đi hay không.
− Kate, vì Chuá, em có trả lời anh không, hay là anh sẽ phá cửa ra đây?- Bá tước gầm lên, bắt đầu đạp thình thình vào cánh cưả đầu tiên.
− Branwell!- Bà Haverly bước vào gian sảnh, la lên. Tóc bà đã được vấn gọn trong chiếc mũ ngủ viền ren, thân hình cao lớn quấn trong chiếc áo choàng luạ đen kiểu Ấn Độ- Làm gì mà anh gào tướng lên vậy? Và dừng ngay cái trò nện vào cửa nhà cô đi. Cô không cho phép anh! Mà anh đúng là đồ hư đốn. Thật không thể chịu nổi anh nữa, đi đi, đừng có mà phá phách...
− Cô Sarah, phòng nào là phòng ngủ cuả Kate?- Bá tước hỏi gọn lỏn như không biết đến những lời mắng nhiếc cuả bà cô.
− Đừng có giả vờ đánh bài lảng, Branwell. Quả thật, cô bực anh lắm đấy. Đầu tiên anh bắn cho cô một mảnh tin gớm ghiếc rằng anh sẽ lấy con...cái con bé hư hỏng ấy. Anh khăng khăng đòi cô phải huỷ các cuộc hẹn gặp khác để đi lo việc cho anh, vậy mà anh thì thế nào, hả thằng cháu tồi tệ kia? Mà cô nói cho anh biết ngài Francis đã mời cô đi ăn tối và cô cũng đã nhận lời. Không phải cô đã ưng ông ta đâu, nhưng cô cũng thích xem ông già lẩm cẩm ấy thổ lộ những gì. Anh làm hỏng cả....
− Kate ngủ phòng nào?- Bá tước cắt ngang.
− Nhưng chuyện gì vậy?
− Kate có trong phòng không?
− Tất nhiên là nó có- bà cô lầu bầu, đi ngang gian sảnh và gõ nhẹ vào cánh cưả.
− Kate, cháu yêu cuả dì, Branwell làm ầm lên chắc khiến cháu thức giấc mất rồi, nhưng có vẻ như nó cứ khăng khăng đòi biết cháu ở đâu?
− Cháu đây, dì- Kate khẽ nói vọng ra.
Sự lắng dịu hiện trên mặt Bá tước quá rõ ràng khiến bà cô nhìn chàng chăm chú.
− Branwell- bà nói giọng đe nẹt- Lại còn chuyện gì nữa đấy?
Thay cho câu trả lời, chàng khẽ gạt bà cô ra và thử xoáy quả đấm cửa; nó đã khoá chặt.
− Kate, Kate, cho anh vài phút thôi.
− Anh đi đi- nàng nói, cố ghìm cho giọng khỏi run.
− Em không cho anh gặp ư?- Chàng nài.
− Không- nàng đáp, định nói thêm nhưng nhận thấy giọng nàng đã phản lại nàng.
− Thôi được, nhưng anh sẽ trở lại vào sáng mai và nhất định sẽ nói chuyện với em- chàng nói kiên quyết và không nghe tiếng đáp lại, chàng quay về phiá Sarah, bắt gặp cái nhìn cuả bà đang ráo riết chiếu vào mình.
− Branwell?
− Nào, cô Sarah, cháu đói lắm rồi, nếu cô vui lòng bảo đầu bếp chuẩn bị ít đồ nguội, chúng ta sẽ nghỉ ngơi trong phòng khách và bàn luận về những sự việc xảy đến với cháu ngày hôm nay.
− Đầu bếp đã đi nghỉ vì bây giờ khuya rồi, nhưng Travis có thể thu xếp được. Đi nào, Bran- Sarah nói và khoác tay chàng.
Bá tước rót cho mình một ly brandi sau khi đã làm dịu cơn đói bằng bánh mì và bơ. Bà cô đã được nghe tường tận về những rắc rối cuả chàng ( chàng không hé răng về chuyện Kate) chỉ còn việc mô tả vai trò cuả bà trong kế hoạch gỡ khỏi chiếc lưới cuả Claire. Chàng ngồi ngả trong ghế bành, mỉm cười nghĩ ngợi.
− Cháu đã qua một buổi chiều rất thú vị với Chàng Bảnh và Willy. Nếu tất cả đều đúng khuýp theo kế hoạch, chúng ta sẽ có cơ hội thoát khỏi vụ này.
− Nhưng làm thế nào?
− Trước tiên, chúng ta hãy thảo một bức thư thống thiết cho tử tước Rathbone, xin lỗi về sự vắng mặt cuả cháu trong bữa dạ tiệc vưà rồi. Việc thứ hai, ngày mai, cô hãy đến chuyện trò với ông ta và thuyết phục ông ta thư thư lại một chút; cô hãy chỉ cho ông ta thấy chuyện cưới xin cấp tập cuả con gái ông ta sẽ là miếng mồi cho những kẻ ngồi lê đôi mách đem phanh phui mổ xẻ. Ông ta sẽ phải thừa nhận ý kiến cuả cô là đúng đắn. Sau đó, cô hãy cố mời ông ta tới dùng bưã sáng vào đúng mười giờ ngày thứ Sáu. Bảo ông lão là cháu cũng sẽ có mặt. Cháu sẽ đến cùng Willy; rồi cô nói là cô hơi mệt và xin phép lui về phòng. Nhưng thực ra cô sẽ đi đón Claire mà không để ông tử tước biết. Cô sẽ đi đón Claire bằng xe ngựa thuê.
− Xe ngựa thuê?- Sarah cau mày chê trách- tất cả chuyện này là thế nào? Cô không biết anh định bày trò gì nhưng cô chắc rằng nó sẽ chẳng hay ho gì cho ngài tử tước và con gái ông ta. Thực ra mà nói, họ cũng đáng bị như vậy lắm, bởi vì tử tước không phải là hoàn toàn không biết con gái mình hư hỏng đến mức nào, nên ông ta đã đặt anh lên đường ngắm.
− Về chuyện này, cháu cũng có ý nghĩ hệt như vậy- Bá tước nói và ghé lại gần bà cô, bắt đầu mô tả tỉ mỉ về kế hoạch cuả mình.