ể cô thư ký trở lại văn phòng, Adams đi thẳng đến cửa hàng ăn của Joe. Bill Landon đang chuyện trò rôm rả với Sally. Trên bàn, ba cốc rượu đã cạn. Chứng tỏ họ đã ngồi với nhau ít ra cũng đã mười phút. Adams nói:
- Mình hy vọng cậu sẽ tháo gỡ cho mình tình huống gay go này. Sally quan tâm bảo vệ quyền lợi cho ông chủ ghê quá! Cô ta đề nghị mình trả tiền rượu, mà những cái cốc nhỏ xíu thế này thì uống đến bao giờ cho vừa?
Sally mặt ửng đỏ, phản ứng lại:
- Anh Joe đã tốn bao nhiêu thì giờ, công sức để giúp ông trạng sư, bây giờ đãi rượu ông Landon nữa thì đến khánh kiệt mất thôi!
Adams lấp lửng đặt một tờ giấy bạc năm mươi đô lên mặt bàn, trong lòng rất thích thú vì ông biết chẳng bao giờ Joe chịu lấy tiền rượu của ông.
- Cô nói phải đấy, Sally ạ! Chẳng trách Joe không rời được cô!
Nghe những lời êm ngọt của Adams và nhìn thấy tờ giấy bạc, trên đôi môi thâm của Sally nở một nu cười tươi như hoa!
- Trạng sư uống gì bây giờ?
Bill Landon lên tiếng:
- Cốc bé thật nhưng cứ cho Martini đi!
- Còn sớm quá, tôi chưa muốn cốc tai - Adams nói - Cho tôi bia đi! Còn ông bạn tôi đây thì cô đưa cả chai Martini cho ông ta, đỡ phiền cô!
Ngồi vào bàn rồi, Bill bắt đầu nói thao thao.
- Mình có dự phiên tòa. Cánh nhà báo mình đánh giá cậu thủ hòa được với ông chánh án địa phương đấy. Tuy nhiên cho đến bây giờ thì vụ này chẳng có gì hấp dẫn cả. Ông già Lockwood thì đã ở vào cái lúc gần đất xa trời cho nên bọn mình chẳng hiểu đây là một vụ án thực sự hay chỉ là chuyện cho ông già chết sớm đi để đỡ khổ? Có lúc bọn này đã nghĩ là vớ được món béo bở, bác cháu nhăng nhít với nhau. Nhưng cậu đã cho nhỡ tàu ngay còn gì!
- Mình cũng vậy. Đến bây giờ mình vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng mình vẫn nghĩ đây là chuyện tranh giành của cải. Hàng triệu đô-la chứ phải ít đâu! Nên mình cũng chẳng thể tin vào lòng người được.
- Thế cậu nghĩ thế nào về cô khách hàng của cậu?
- Mình không tin là cô ta đã phạm tội nhưng thật bực mình với cô ta? Mình cảm nhận thấy là Angela chưa chịu nói với mình hết mọi sự thật.
- Dẫu sao thì số người bị nghi vấn cũng chẳng nhiều. Nếu tội phạm không phải là Angela thì chỉ còn Bruce và Edward thôi!
- Cả vợ chồng Doherty nữa chứ! Họ biết là họ cũng được thừa hưởng một phần nhỏ trong toàn bộ gia sản của ông già để lại. Dĩ nhiên bạc triệu làm người ta mờ mắt nhưng kẻ đang chết đói cũng có thể giết người chỉ vì một mẩu bánh mì! Cậu có thể điều tra giúp mình về vợ chồng Doherty được không?
Bill suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Được! Lúc này thời sự im ắng quá. Không có cái vụ của cậu thì tờ báo mình cũng chẳng khác bản thông cáo của nhà thờ!
Giữa lúc đó thì Joe xuất hiện. Lúc nào anh cũng hóm hỉnh. Đi ngang qua Sally, anh không quên phát vào mông cô gái một phát trước khi ngồi xuống ghế. Anh châm chọc:
- Adams! Luật sư Heathcliff được ưu đãi hơn cậu nhiều. Cô thư ký của ông ta khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp, với bộ giò, đôi mông hết ý! Nhưng coi chừng! Không dễ bờm xờm với cô ta đâu nhé! Mình đã báo cho cô ta biết là cậu sẽ mời cô đi dự phiên tòa và cô sẽ có cơ hội tốt, do đó mà cô đã mời mình đến nhà chơi vào chín giờ rưỡi tối nay. Lúc đó mình liền mời cô đi ăn tối nhưng cô khước từ ngay.
- Cậu nhớ giữ cho đúng tư cách nhé! Vì mình đang rất muốn biết cô ta đã có lộ ra cho ai biết về bản chúc thư mới không.
- Cứ tin mình đi! Nhưng mình nhờ cậu một việc là ngày mai cậu làm thế nào cho Sally yên tâm khi mình vắng nhà.
*
Sylvia nhìn chồng đang ngồi trong chiếc ghế bành, hai mắt lim dim, tay cầm điếu thuốc.
- Gần mười giờ đêm rồi, sao anh chưa đi ngủ?
Adams bật ngồi dậy, miệng lẩm bẩm:
- Ừ! Em nói đúng đó! Anh cứ vương vấn mãi về câu chuyện này mà không sao hiểu nổi.
Bỗng tiếng chuông điện thoại réo làm cả hai người giật mình, Adams cầm máy nghe. Tiếng nói hốt hoảng của Joe dội vào tai:
- Mình đang rối mù lên đây!
- Bình tĩnh, Joe! Nói ngắn, gọn nghe xem nào!
- Không ngờ rối rắm đến thế này! Chín giờ rưỡi tối, mình ra đi và đến nhà Joyce khoảng chín giờ bốn mươi lăm phút. Cửa buồng cô ta không đóng, cứ thế mình xộc vào, khiếp quá! Cô ta nằm thượt ra, chết cứng từ bao giờ!
- Cậu đang nói từ đâu đấy?
- Từ buồng Joyce. Nhưng mình đã cẩn thận cầm máy điện thoại bằng khăn mùi xoa.
- Có ai nhìn thấy cậu vào buồng không?
- Chẳng biết nữa. Ở lối hành lang đi vào không có người canh gác. Nhưng ở bên ngoài thì mình không chú ý. Bây giờ mình có nên bí mật chuồn ra không? Cậu nghĩ sao?
- Chắc là không nên rồi! Cậu gọi cảnh sát và mình cũng sẽ đến ngay. Cậu chớ sờ mó vào bất cứ cái gì nhé!
Chưa đầy mười phút sau, Adams đã đến nơi. Linton ở trong một ngôi nhà sang trọng. Trước cửa nhà có đỗ một chiếc xe của cảnh sát nhấp nháy đèn liên tục. Một cảnh sát viên đang xua đuổi một vài kẻ lang thang. May mắn là Adams đã từng nhiều lần gặp viên cảnh sát ở các phiên tòa nên bình tĩnh ông cứ đi tới.
- Chào ông O’Hara. Đại úy Carting có còn ở trên lầu không?
- Có, thưa trạng sư! Có cả bác sĩ y pháp và một ông thợ chụp ảnh.
- Tốt lắm! Ông đại úy đang chờ tôi đến.
O’Hara né người sang một bên cửa và nhã nhặn nói:
- Mời trạng sư lên tầng ba, bên phải.
Tránh thang máy ồn ào, Adams đi bộ lên. Cửa buồng Linton hé mở chỉ vừa cho người lách vào. Từ đàng sau cánh cửa vang lên những tiếng nói oang oang. Không thể ai khác, ngoài ông đại úy. Lợi dụng tình thế đó Adams mở luôn hai cửa khác: một, đi vào nhà kho, còn cửa kia dẫn đến buồng bếp. Buồng này lát toàn gạch men, lộng lẫy, trang bị cực kỳ đầy đủ các loại máy gia dụng. Trên bậc chạn, một chai rượu Scotch và một xô đá đang tan ra nước. Adams quay trở lại và nhìn vào cửa buồng bên cạnh: một cái đầu phụ nữ, tóc xoắn vòng, vừa ló ra. Không ngần ngại Adams bước tới. Adams nghĩ thầm: Anh chàng Joe khá cứng rắn, chắc là còn có thể chịu đựng thêm mười phút nữa.
- Xin chào bà! Cho phép tôi được hỏi vài điều.
Người đàn bà, khoảng sáu mươi tuổi, vì tò mò muốn biết, nên vui vẻ mời Adams vào buồng.
- Buồng bên vừa có người bị giết, thưa bà?
- Khổ cho cái cô Linton! - Bà già than vãn rồi nói tiếp - Không biết kẻ nào đang tâm sát hại cô ta thế!
- Vì chúng tôi chưa biết ai giết nên đang cần tới bà đây. Xin hỏi bà: cô Linton đến ở đây từ bao giờ?
- Đã gần sáu tháng nay. Khi cô vừa dọn đến, tôi đã lấy làm ngạc nhiên là làm sao một cô thư ký có thể trả nổi số tiền thuê nhà lớn đến vậy. Nhưng rồi tôi hiểu ra ngay: mỗi tuần hai ngày, cô ta tiếp một anh chàng béo tròn quay.
- Biết đâu là người bà con?
Một nụ cười kín đáo trên khuôn mặt đầy đặn.
- Tôi chẳng dự vào chuyện của họ nhưng tôi có điều nghi ngờ. Tháng vừa rồi lại có một người đàn ông khác đến vào lúc khá khuya.
- Bà có thể mô tả người đó không?
- Không! Tôi chỉ thấp thoáng nhìn thấy một lần.
- Đêm vừa rồi bà có nghe thấy gì động tĩnh bất thường không?
- Không! Thú thực là tôi mải xem tivi.
- Bà nghĩ kỹ và nhớ lại đi vì quan trọng lắm đấy bà ạ.
Bà già nhíu trán. Adams liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của bà.
- Khoảng tám giờ rưỡi tối, hình như tôi nghe thấy tiếng thang máy chạy.
- Bà có chắc vào giờ ấy không?
- Lúc đó tivi đang chiếu phần quảng cáo, trước khi chiếu phim chính ở kênh 7. Tra khảo lại chương trình tivi thì biết thôi.
- Còn gì khác nữa không, thưa bà?
- Không... nhưng sau đó tôi lại nghe tiếng thang máy vào khoảng chín giờ bốn mươi lăm phút.
- Xin cảm ơn bà!
Adams vừa nói vừa bước ra khỏi buồng. Một lát sau bà già hỏi tiếp:
- Ông có phải là cảnh sát không?
Adams giả vờ ngạc nhiên.
- Xin bà thứ lỗi! Hình như tôi đã tự giới thiệu. Tôi là trạng sư Adams.
- Chết! Sao tôi lại ngớ ngẩn đến thế! Đáng lý tôi phải nhận ra ông ngay vì tôi vẫn thường đến dự các phiên tòa của ông. Tiếp ông mà ăn mặc thế này quả là không phải... Xin mời ông dùng cà phê.
Adams nhã nhặn khước từ rồi đi sang buồng bên cạnh. Không một tiếng động. Ông đẩy cửa đi vào một buồng khách, trang trí tuy thiếu thẩm mỹ nhưng sang trọng. Một tấm thảm trải nền nhà bằng len dày, giảm âm, bước chân đi không nghe tiếng động. Adams nhìn thấy Joe đang ngồi lún sâu vào chiếc ghế bành, nét mặt trông thật thảm hại. Vì buổi tối đó anh đang chờ đợi một cuộc vui náo nức... thế mà... Nhìn thấy Adams anh vùng dậy nhưng Adams liền ra dấu im lặng. Adams thầm thì hỏi vào tai:
- Carlting đâu?
- Trong buồng bên, có cả bác sĩ y pháp và thi thể cô ta.
- Trông thấy cậu, thái độ Carlting thế nào?
- Không hay, cũng như mọi khi thôi. Nhưng mình có cảm giác là ông ta không nghi ngờ gì mình.
Một tiếng thét to cắt đứt câu chuyện giữa hai người.
- Ông đến đây làm gì? - Carlting lên tiếng hỏi.
- Thấy cửa mở thì tôi đi vào.
- Sao O’Hara lại để ông vào?
- Tôi nói với O’Hara rằng tôi có việc phải gặp ông vì ngày mai tôi bận phiên tòa, nên phải đi tìm gặp ông ngay.
- Được, xin ông cứ nói.
Ông sĩ quan cảnh sát thở phào rồi châm một điếu xì gà to tướng. Lập tức căn buồng xinh xắn sặc sụa mùi khét tởm lợm tựa như có con yêu tinh nào vừa ném vào đó hàng chục con chuột chết thối rữa.
- Buổi chiều, tôi có nhờ anh bạn Joe vốn thường hay giúp tôi, mang đến cho cô Linton cái giấy mời dự phiên tòa. Cô đã tiếp cộng tác viên của tôi tại nhà vào khoảng chín giờ rưỡi tối.
Bác sĩ Pearson bước vào buồng, vừa đi vừa lau tay. Ông chưa nhìn thấy Adams và nói với Carlting:
- Ông có thể cho chuyển thi hài đi. Sáng mai tôi mổ tử thi. Tuy nhiên tôi có thể nói ngay với ông rằng cô Linton chết đã hơn hai giờ và đã bị bóp cổ...
Bổng ông ngừng nói khi thấy trạng sư Adams ngồi đó. Rồi ông cười khểnh:
- Kìa! Ông trạng sư! Tôi không biết là đại úy Carlting đã mời ông về vụ này. Ông cho tôi tham gia với.
Vì đây không phải là lần đầu nhà y pháp có cái kiểu đùa bỡn như thế nên Adams đáp lại ngay:
- Không được đâu! Đợi đến khi tôi mời ông thì ông đã già khụ khị rồi. Nhưng nói thế thôi! Lần này, những điều ông vừa cho biết làm tôi vui lắm. Bây giờ là gần mười một giờ đêm, như vậy thì vụ thảm sát này xảy ra vào khoảng giữa tám và chín giờ tối, chắc sau tám giờ rưỡi một chút.
- Ông trạng sư có đôi mắt thần đấy à? - Carlting diễu cợt.
- Ở buồng bên cạnh có một bà già thật tuyệt vời! Bà đã nghe thấy có tiếng động vào giờ ấy.
Miệng Carlting phả ra một hơi khói độc.
- Ông trạng sư giỏi thật đấy! Vậy ông có thể cho tôi biết luôn động cơ của vụ sát hại này và tên của kẻ giết người được không?
- Ông đại úy! Đấy là vấn đề của ông chứ! Tuy nhiên tôi cũng nhờ ông là nếu bắt được kẻ sát nhân thì ông hỏi xem có phải vì hắn sợ cô Linton đến dự phiên tòa không?
Ông sĩ quan cảnh sát chửi đổng:
- Ông trạng sư ghê thật đấy! Nhưng Himes chẳng chịu gán vụ này vào với vụ Lockwood đâu. Thôi bây giờ xin ông biến đi cho, để yên tĩnh cho tôi làm việc.
Adams không tỏ thái độ gì, chỉ nói lại:
- Tôi nghĩ là ông đã có thì giờ ngồi nghe ông Joe nói rồi chứ?
- Ô kê! Ông ta có thể đi được rồi. Tôi nghĩ là Joe ở vào trường hợp ngoại phạm cho đến chín giờ rưỡi tối.
Joe nói ngay:
- Có hàng tá khách ăn sẽ chứng nhận là đã nhìn thấy tôi ở cửa hàng ăn.
- Bây giờ ông về đi nhưng ngày mai ông qua sở cẩm để vào sổ những lời khai báo của ông.
Mười phút sau, đôi bạn đã ngồi bù khú với nhau trước cốc rượu Scotch do Sally phục vụ. Thoáng nhìn thấy nét mặt cau có của ông chủ, mọi nghi ngờ ghen tuông của cô đã tan biến!
- Cậu có cho là Linton bị giết chết để không ra phát biểu trước tòa được không?
- Mình không chắc! - Joe thở dài - Nhưng đây là một con bài, phải nắm để khai thác. Trước khi đi ngủ cậu nên gọi điện thoại báo cho Bill biết. May ra ngày mai hắn có thể moi ra manh mối.