Nhìn đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt bơ phờ của Nhi, Ngự Bình nhướng mày: -Lại giận nhau nữa à? Nhi làm thinh, Bình tiếp tục chót chét: -Tối qua hắn cho mày leo cây chớ gì? Hắn có nói lý do tại sao không? Bảo Nhi mệt mỏi: -Tao chẳng thèm quan tâm. Bình cười khẽ: -Không quan tâm mà khóc sưng cả mắt. Coi bộ mày khổ vì Thưởng nhiều hơn Minh rồi. Định kể chuyện mờ ám của Thưởng với mày, nhưng với tình trạng này chắc không ổn nên... Bình có vẻ ngạc nhiên vì thái độ lơ đễnh của Nhi. Cô nhận thấy bạn mình suy tư vấn đề khác. Bảo Nhi ngập ngừng: -Tối qua tao gặp Minh... Rồi không đợi Bình hỏi. Nhi kể một mạch. Con bé gật đầu: -Thì ra ủ ê là vì thế. Đúng là mày chẳng có lỗi gì với Thưởng cả. Hắn không tới rước mày vì bận ngồi với gái đấy! Thấy Nhi sững sờ, Ngự Bình nói tiếp: -Thật đó! Tối qua về ngang tiệm cà phê Lá Diêu Bông, tao vô tình nhìn vào vách toàn bằng kính của nó và thấy Thưởng. Anh ta ngồi với một người. Con nhỏ này từng cặp kè với Minh trong quán Đồng Dao, mới đầu tao tưởng lầm nên vuốt mặt nhìn kỹ... Rõ ràng là Thưởng với hai cái đít chai trên mặt. Bảo Nhi kêu lên: -Vậy là tao có lý do để... xù Thưởng rồi! Bình bĩu môi: -Giỡn hoài! Hắn sẽ bịa ra trăm ngàn cớ để trót lọt. Mày không xù với lý do đó được đâu! Nheo mắt nhìn Nhi, Ngự Bình hỏi: -Chẳng lẽ mày tin Minh hơn gia đình mày? Bảo Nhi trầm tĩnh: -Ờ! Tao tin... -Đúng là trái tim không có con mắt! Khổ nỗi là mày đã hết sức thân với Thưởng, bây giờ mọi chuyện đã trễ tràng hết rồi. Bảo Nhi nói một cách quả quyết: -Nếu Minh thật sự yêu, tao sẽ đến với anh ấy, chớ có trễ tràng gì đâu? Ngự Bình nhìn Nhi: -Đã suy nghĩ kỹ chưa đấy? -Tao nghĩ suốt cả đêm rồi. Bình hạ giọng: -Tao không cho đó là quyết định sáng suốt. Ba mẹ mày mà biết thì chết. Bảo Nhi chống chế: -Nhưng từ đầu tao đã không yêu Thưởng. Ngự Bình chép miệng: -Không cần phân bua với tao. Trong mắt mày chỉ có Minh. Bởi vậy tao nói gì cũng vô ích. Sao mày lại không có lập trường nhỉ? Bảo Nhi rên rỉ: -Bây giờ tao phải làm gì đây? Bình vỗ vai cô: -Chấp nhận số phận thôi! Nhi im lặng. Cô đã nghe chán chê như lời khuyên vừa rồi. Nhưng cô biết sẽ không ai khuyên khác đâu. Nhi đứng dậy: -Chở tao về đi! Bình lắc đầu: -Đó là công việc của Thưởng. -Đừng nhắc tới hắn nữa. -Muốn cũng không được. Thưởng đến rồi kìa. Bảo Nhi mím môi quay đi khi thấy Thưởng đang cười hết cỡ với mình. Ngự Bình đeo túi xách vào vai: -Cô nàng vẫn còn rất giận. Anh cố năn nỉ đi, tôi về trước đây. Thưởng bước đến gần Nhi: -Anh không giận thì thôi, sao em lại giận nhỉ? Bảo Nhi lạnh lùng: -Em đâu có cấm anh giận. Ai bảo anh tới đây làm chi rồi chì chiết. Em chả cần anh đưa đón nữa đâu. Thưởng sa sầm nét mặt: -Anh sẽ đập vỡ mặt thằng Minh cho em xem. Bảo Nhi hậm hực: -Anh thật thô bỉ khi nói thế với em. Tại sao hôm qua anh bắt em đợi cả tiếng đồng hồ ở đó? Thưởng phân bua: -Xe anh xì bánh, dẫn bộ cả mười lăm phút mới tìm được chỗ vá... Nhi cười nhạt: -Anh vá xe trong quán Lá Diêu Bông phải không? Đúng là nói láo không chớp mắt. Mặt Thưởng thoáng bối rối, nhưng ngay sau đó anh ta kêu lên oan ức: -Em nói gì anh không hiểu? Quán Lá Diêu Bông nào? Hôm qua anh không hề nhậu. Bảo Nhi gằn giọng: -Anh không cần giả vờ vì em không hề ghen. Cô ta là ai em cũng chẳng quan tâm. Nhưng anh cần phải biết một điều. Hôm qua chính anh tạo cơ hội cho Minh đưa em về. Và anh đã sử sự như một gã côn đồ với bạn em. Thưởng xuống nước: -Đàn ông, ai lại không tự ái. Nhất là khi thấy người yêu đi với kẻ khác. Bảo Nhi khoát tay: -Anh đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Em không yêu anh đâu. Đừng bày đặt đón đưa em, mất công lắm. Thưởng khựng lại: -Vừa phải thôi chứ Nhi. Anh phải xin lỗi em thế nào em mới bỏ qua đây? Bảo Nhi vênh váo: -Em không cần lời xin lỗi của người nói dối. Thưởng đỏ bừng mặt: -Em nghe lời thằng khốn ấy vu khống cho anh chứ gì! Hừm! Rõ ràng nó muốn chia rẽ chúng ta mà. Nhi dậm chân: -Lúc nào anh cũng nghĩ xấu cho người khác. Dứt lời cô băng băng bỏ đi, Thưởng kè kè theo. Nhi ngoắc chiếc xích lô rồi bướng bỉnh leo lên ngồi. Thưởng hầm hầm phóng xe mất dạng. Nhi ấm ức không thôi vì thái độ của Thưởng, tại sao anh nhất định chối. Cô gái từng rất thân với Minh có quan hệ gì với Thưởng? Nhi không ghen, nhưng cô thấy bị xúc phạm ghê gớm. Về tới nhà, Bảo Nhi thấy xe của Thưởng ngoài sân, còn anh đangnói chuyện với Tuệ trong phòng khách. Chẳng biết hai người đang nói gì mà im lặng khi Nhi bước vào. Không thèm ngó tới Thưởng, Nhi đi thẳng vào bếp. Bé sởi lởi: -Ủa! Em mới về hả? Bảo Nhi ậm ự. Cô mở tủ lạnh rót cho mình một ly nước. Bé lại hỏi: -Em có nghe hai người đó gây nhau không? Nhi cau mày: -Hai người nào? Không trả lời. Bé chỉ tay lên nhà trên. Bảo Nhi ngạc nhiên: -Họ gây chuyện gì? Chị nghe không rõ, nhưng có liên quan đến đất đai nhà xưởng. Bảo Nhi liếm môi:-Có nói tới em không?Bé lắc đầu và hạ giọng:-Cô Ba Thuỵ đang rầu lắm đó! Nghe đâu mới nhận giấy báo thuế, cả mấy trăm triệu lận. Bảo Nhi kêu lên: -Sao nhiều dữ vậy? Bé chép miệng: -Hồi sáng. Cậu Trứ cũng hỏi như em. -Mẹ em trả lời thế nào? Mặt Bé nhăn lại: -Cô Ba giải thích lung tung, chị không hiểu. Chỉ biết là bị truy thu thuế và phải đóng gấp, nếu không cơ sở sẽ bị đóng cửa. Tuệ và Thưởng cũng đang nói về chuyện này. Bảo Nhi đặt ly nước xuống bàn: -Để em lên nghe lén xem... Rón réo như chú mèo con, Nhi nép sau ngạch cửa và nghe giọng Thưởng nói: -Tao chỉ có thể giúp gia đình tới mức đó thôi. Bán bất động sản ở thời điểm này không dễ chút nào. Nhất là họ biết mình đang cần bán. Tuệ gằn hỏi: -Tại sao họ lại biết mình đang cần bán? Thưởng lấp lửng: -Điều này mày nên hỏi Bảo Nhi, con bé mới đi gặp thằng Minh hôm qua, thì sáng nay mọi việc đã khác. Tuệ chửi đổng: -Mẹ kiếp! Không lẽ nó u mê đến thế! Bảo Nhi tức nghẹn. Cô không ngờ Thưởng lại đổ cho cô tội này. Rõ ràng Minh và Nhi không đề cập đến chuyện đấy. Thưởng cố tình nói vậy nhằm mục đích gì? Tuệ lại nói tiếp: -Tạm thời cứ để yên miếng đất đó khoan bán đã. Thưởng chép miệng: -Đất càng để càng xuống giá. Chỉ cần bọn cò đất nói ra nói vào và tung vài ba tin nhảm là cũng đủ lỗ, chớ đừng nói giữ bằng giá đã mua. Tuệ lên giọng kẻ cả: -Cố gắng kiếm người khác đi. Thưởng ậm ự: -Đương nhiên phải cố rồi. Nhưng tao đang rối vì nghĩ tới Bảo Nhi. Tuệ gắt: -Lo cái gì? Mày không mất Bảo Nhi đâu! Rồi tao sẽ gặp thằng Minh nói chuyện phải quấy. Nếu nó còn bám theo Bảo Nhi, tao sẽ nhờ bạn bè dần nó một trận cho ra trò. Thưởng ngập ngừng: -Làm thế Nhi sẽ trách bọn mình. Tao không muốn. Tuệ bực dọc: -Nó dám trách à! Tao cũng sẽ làm việc với nó. Chuông điện thoại bỗng reo vang... Bảo Nhi nghe giọng Tuệ rõ từng tiếng: -Alô!... Tìm Bảo Nhi à!... Hừm...! Mẹ kiếp! Mày phải Minh không. Nghe cho rõ đây. Nhi sắp có chồng, tao cấm mày tìm nó để moi tin. Đồ đê tiện, bỉ ổi! Mày coi chừng... Nhi vừa định bước lên thì đã bị chụp tay kéo lại: -Trời ơi! Em làm ơn vô phòng đi, không khéo Tuệ đánh em bây giờ. Chuyện Minh đưa em về tối qua Tuệ đã bực lắm rồi... Bảo Nhi tức tối: -Nhưng anh không có quyền nói với bạn em như vậy. Lúc nào ảnh cũng nghe lời Thưởng. -Thì từ từ em giải thích sau. Hai anh em đôi co trước mặt Thưởng đâu có tốt. Bảo Nhi hậm hực quay về phòng của mình. Nằm gác tay lên trán chưa bao lâu, cô đã nghe tiếng Tuệ cộc cằn gọi.Cô mở cửa ngồi xuống bàn học nhìn ông anh chăm chú. Tuệ ngồi xuống giường và hỏi ngay: -Hôm qua. Mày và thằng Minh đã nói những gì? Bảo Nhi bắt bẻ: -Chẳng ai hỏi em gái mình kiểu như anh. - Đừng có lý sự. Cứ trả lời cái đã.-Tụi em nói chuyện riêng, không đụng chạm gì tới ai khác.Tuệ lắc đầu:-Ngốc vừa thôi em ạ! Minh là một thằng chuyên săn đầu người. Hắn không đơn giản chút nào, khi nói chuyện với em, hắn luôn tỏ ra rất vô tư, nhưng từng chữ từng lời đều có tính toán, khờ khạo như em nên mới lánh xa những thằng cáo già như nó, nếukhông muốn bị lợi dụng. Bảo Nhi cứng cỏi nói: -Em nghĩ rằng anh bị Thưởng tác động rồi. Tuy là con nhưng Minh không dính dấp gì đến chuyện làm ăn của bác Hiếu. Tuệ xua tay: -Chẳng lẽ hắn để lộ thâm ý cho em biết? Minh không thể nào bỏ mặc ba mình. Cũng như anh không thể nào bỏ mặc mẹ. Dù chưa nắm bắt gì về thương trường, anh cũng phải lao đầu vào. Cái xưởng ồn ào ngộp hơi ny lông ấy, huống hồ chi Minh, hắn là headhunter nhưng lại làm trong một công ty tư vấn khá tiếng tăm, hắn thừa sức cố vấn cho ông Hiếu nuốt trọn xí nghiệp của mình. Bảo Nhi ôm đầu: -Anh làm ơn để em yên. Hết Thưởng rồi tới anh, toàn vu khống nghi ngờ người ta. Tuệ gầm gự: -Vì thằng đó không đáng tin. Nhi gân cổ lên: -Bộ Thưởng đáng tin hay sao? em thấy anh thật dở khi chưa gì để anh ta nắm bắt quá nhiều thứ ở xí nghiệp của mẹ. Chính Thưởng mới là người có ý đồ chớ không phải Minh đâu! Không khéo cơ ngơi của mẹ lại mất vì tay anh đó. Tuệ mím môi, mặt đỏ bừng vì tự ái. -Con này hỗn mà lại ngu nữa. Nói với mày chỉ tổ bực mình. Rồi anh hăm he: -Liệu đó, tao không muốn mày quan hệ tiếp tục với thằng Minh. Tao bắt gặp thì biết. Tuệ hầm hầm đá cửa phòng Nhi đánh rầm. Cô vùi đầu vào gối. Nghe mãi những lời hăm doạ răn đe, Minh thấy mình như chai sạn. Buâng khuâng Nhi không hiểu Minh điện thoại cho cô để làm gì. Chắc chắn phải có chuyện rồi, nếu không anh không gọi đâu. Minh thừa hiểu với chuyện vừa xảy ra chẳng ai trong gia đình Nhi thích anh. Gọi điện lại là cầm chắc việc bị mắng. Bồn chồn mãi, Nhi rón rén xuống lầu, cô vừa nhấc máy đã thấy Tuệ xuất hiện. Anh chẳng nói chẳng rằng gì, nhưng lại ngồi một đống gần đó. Bực mình Bảo Nhi bỏ về phòng. Cô biết mình đã bị quản thúc