Cha tôi đột ngột qua đời sau sinh nhật lần thứ năm mươi ba đúng một tuần lễ. Một cái chết được báo trước nhưng vẫn không sao tránh khỏi. Mụ thầy bói ở đền Sòng sau khi gieo quẻ phán rằng cha tôi vượt qua cửa tử năm bốn mươi chín bởi sinh thời ông luôn làm việc thiện, tu nhân tích đức nên quỷ thần thương tình chiếu cố kéo dài sự sống thêm bốn năm. Mẹ tôi lo lắng hỏi: - Không có cách nào hóa giải được hở, thầy? Con sẵn sàng đánh đổi tất cả những thứ đang có kể cả bản thân mình để kéo dài sự sống của chồng... Bà thầy trừng mắt nạt lớn: - Sống hay chết đều do Trời định đâu phải là phiên chợ mà ngã giá thiệt hơn. Tốt nhất, nữ nên chuẩn bị cho chồng nữ ra đi trong nhẹ nhàng, thanh thản. Những gì còn chưa làm xong thì hãy cố giải quyết rốt ráo kẻo lúc chết lại mang thêm nợ đời khó siêu thoát. Mẹ tôi khóc nức nở: - Xin thầy cho biết chồng con sẽ ra đi khi nào? - Thiên cơ bất khả lậu. Ta mà nói ra quỷ thần sẽ trừng phạt. Mẹ tôi khóc như mưa khiến bà thầy cũng mủi lòng khóc theo: - Thôi, đừng khóc nữa, ta sẽ nói. – Đoạn bà thầy chắp tay trước ngực rì rầm khấn nguyện một lúc, nói:- Sau sinh nhật bảy ngày chồng nữ sẽ về chết. Không ngờ vừa nghe xong, mẹ tôi càng khóc thảm thiết hơn: - Trời ơi, như vậy chỉ còn vài hôm nữa. Thầy làm ơn chỉ bảo con phải làm gì? - Ta không thể giúp gì hơn cho nữ được. Lời khuyên tốt nhất của ta lúc này, hãy hân hoan đón nhận cái chết. Như thế sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.. Mẹ tôi thở dài: - Làm sao con không lo lắng, sầu thảm khi người thân yêu nhất của mình giã từ cuộc sống. Thầy vui lòng cho con biết chồng con chết vì tai nạn gì? - Nữ khiến ta khó xử quá! Ta đã vượt qua giới hạn cho phép. Thôi, nữ về đi. Đoạn bà thầy đứng dậy dợm bước vào đền. Mẹ bỗng quỳ sụp xuống, chấp hai tay lạy như cúng sao giải hạn. Bà thầy thở hắt ra một cái thật mạnh: - Sai lầm của ta là xem cho nữ. Chồng nữ sẽ chết vì cọp! - Cọp ư? – Mẹ giật mình thảng thốt:- Ở thành phố làm gì có cọp? - Ta không biết. Ta mệt rồi, nữ hãy để ta nghỉ. Khi mẹ đem chuyện này kể lại với cha, cha cười vang: - Em chỉ khéo tin vào những chuyện quàng xiên. Cọp chỉ có trong thảo cầm viên thôi, nhưng chúng bị nhốt trong chuồng thì làm sao có thể hại người được chứ. - Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Bà thầy chưa bao giờ nói sai cả. Dù sao cẩn thận vẫn tốt hơn. Anh không tin nhưng em tin. Rủi bất hạnh xảy đến với anh, em biết sống với ai. Mẹ khóc. Cha tôi, trên không sợ trời, dưới không sợ đất nhưng rất sợ nước mắt: - Thôi được, trong những ngày này anh sẽ không đặt chân đến vườn thú, em vừa ý rồi chứ? - Anh phải hứa không rời khỏi thành phố, em mới yên tâm. - Anh hứa. Dọn cơm ăn đi, anh đói lắm rồi. Nói đến chuyện chết chóc ăn mất ngon. ° Thời gian trôi qua một cách nặng nề như con lừa cõng vật nặng phải vượt qua cái dốc thẳng đứng. Quá lo lắng cho sự an nguy của cha, mẹ đề nghị cha xin nghỉ phép, ở nhà cho an toàn: - Chỉ khi nào nhìn thấy anh bên cạnh, em mới hết lo. Cha cười dễ dãi: - Ừ, thì xin nghỉ. Anh báo trước, đây là lần cuối đấy nhé. Từ nay về sau, em tuyệt đối không được đặt chân đến đền Sòng. Nói gà nói vịt, thế mà cũng tin sái cổ. Cha công tác tại viện bảo tàng thành phố, ông là đội trưởng đội bảo vệ. Viện bảo tàng rêu phong, cổ kính đang xuống cấp thê thảm, trước kia là nhà hát giao hưởng bậc nhất của giới thượng lưu người Pháp. Dân thành phố dị ứng món ăn tinh thần hàn lâm nên người ta cải tạo lại làm viện bảo tàng. Cha làm nhân viên bảo vệ đã gần hai mươi năm. Buổi chiều cha trở về nhà với tờ đơn có chữ ký của bà giám đốc: - Anh đã xin nghỉ hết phép, em vừa ý rồi chứ? Mẹ vẫn chưa thật sự yên tâm, giữ kín cha trong nhà như người ta cất báu vật, thực hiện đúng phương châm “ nội bất xuất, ngoại bất nhập “. Cha khó chịu ra mặt nhưng cố chịu đựng để mẹ được vui. - Chỉ còn một ngày nữa, anh cố chịu đựng, sau đó muốn đi khắp năm châu, bốn biển em cũng không cấm. Buổi sáng trôi qua trong bình lặng. Lúc ăn cơm, cha trêu mẹ: - Anh đang chờ người ta đến trói anh, ném xuống rừng già châu Phi đây. Cọp châu Á đã bị giết sạch để nấu cao hổ cốt rồi. Cơm nước xong xuôi, cha trải chiếu giữa nhà đánh một giấc. Đang thiu thiu bỗng bà giám đốc viện bảo tàng đến gõ cửa: - Con gái anh Trụ, nhân viên bảo vệ bị viêm ruột thừa, anh trực thay một buổi. Cha mặc áo đi liền. Việc cần kíp, mẹ chẳng có lý do gì ngăn cản. Dù sao cũng chỉ vài tiếng nữa thôi. Viện bảo tàng không nuôi cọp, lo gì. ° Chạng váng tối, người ta mang xác cha về. Nhìn thấy thân thể nát bét, máu me lênh láng, mẹ xỉu ngay tại chỗ. Hồi lâu, mẹ tỉnh dậy bàng hoàng như người mộng du: - Làm sao anh ấy chết? Ai đã giết chồng tôi? Một người cất giọng buồn rầu: - Chẳng ai giết anh ấy cả. Chỉ là một tai nạn. Con cọp bằng đá phía trên trần viện bảo tàng bỗng nhiên rơi xuống ngay đầu.. Lời bà thầy ở đền Sòng đã ứng nghiệm. Cha tôi đã chết vì cọp nhưng là cọp bằng đá. ° Suốt một thời gian dài mẹ tôi sống vật vờ như bóng ma. Lễ cúng bốn mươi chín ngày, mẹ rước thầy về tụng kinh gõ mõ nguyện cầu linh hồn cha sớm được siêu thoát. Tôi đạp xe đưa thầy về chùa, lúc quay vào hẻm thì gặp anh nhân viên bưu tá đang loay hoay tìm số nhà: - Em có biết địa chỉ nhà này không, tôi đã tìm cả buổi. Số nhà ở đây rối rắm như trận đồ bát quái, lần mãi vẫn không ra. Nhìn lướt qua, tôi nhận ra ngay là địa chỉ nhà tôi. Nhưng tại sao thế này? Tôi có hoa mắt không nhỉ? Người gửi là cha tôi! - Của cha, em nhận đi. Thôi, chào nhé! Đúng là nét chữ của cha, không thể nhầm lẫn. Tôi dán chặt mắt vào địa chỉ trên phong bì, nơi gửi chỉ ghi vẻn vẹn mấy từ khó hiểu; điện Tần Quản Vương, ngoài ra hoàn toàn không có địa chỉ nơi ở, tên đường phố hay tên tỉnh. Tôi học xuất sắc môn địa lý và đã có dịp đi theo cha đi đây đó nhiều nơi, các tỉnh thành, làng mạc trên cả nước, tôi thuộc lào như lòng bàn tay. Nhưng đây một địa danh hoàn toàn xa lạ, tôi chỉ mới nghe lần đầu. Thật lạ lùng, tôi làu bàu. Tôi còn phát hiện, trên phong bì có ba dấu ấn, trong đó là hai dấu của bưu cục thành phố, bưu cục quận, dấu còn lại vuông vức chứ không phải hình tròn và có những hoa văn như chữ Hán, tôi không sao hiểu nổi. Tôi đưa thư cho mẹ. Mẹ cũng ngạc nhiên không kém. Lúc đầu, bà cứ đinh ninh do thư đi chậm, chuyện này vẫn thường xảy ra. Có lần mẹ nhận được thư của người bạn thân ở Hà Nội báo tin bị ốm nặng. Mẹ vội vã đi ngay trong ngày hôm ấy. Đến nơi, mới hay người bạn đã qua đời gần nửa năm. Cha tôi nói khôi hài, nhiên liệu khan hiếm, người ta chuyển thư bằng xe bò. - Không phải thế đâu, mẹ ạ. – Tôi quả quyết sau khi xem xét cẩn thận từng chi tiết:- Mẹ thấy đấy, dấu bưu điện thành phố chỉ cách hai hôm, từ đây ta có thể suy ra lá thư chỉ gửi cách đây không lâu. Nhưng tôi không thể nào hiểu nổi, người chết thì làm sao có thể gửi thư. Mẹ bảo: - Điều bí ẩn nằm trong con dấu có hoa văn kỳ lạ này. Mẹ cứ chần chừ không dám bóc thư ra xem. Tôi hỏi mẹ, Tần Quản Vương là gì, cái tên gợi đến một triều đại phong kiến xa lắc xa lơ, mẹ suy nghĩ một lúc rồi reo lên: - Mẹ nhớ ra rồi, Tần Quảng vương là tên của vị vua ở diêm la thập điện... Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Mẹ từ tốn giải thích: - Ở dưới diêm đài có diêm la thập điện. Mỗi điện có một vị vua cai quản những hồn ma. Mười điện đó là; Mười đền vua dưới Âm phủ để xử án các hồn ma, mỗi điện có một vua là: Tần Quản vương, Sở Giang vương, Tống Đế vương, Ngũ Quang vương, Diêm La vương, Biện Thành vương, Đô Thị vương và Chiêu Luân vương…Như vậy cha con đang chịu thọ hình ở điện thứ nhất. - Ồ, như vậy lá thư này được gửi từ âm phủ. Và hình vẽ vuông vức này chính là dấu triện dưới diêm đình? Mẹ gật đầu xác nhận và bật khóc rấm rứt. Tôi cũng mủi lòng. Nội dung bức thư như sau: Em và các con yêu quý! Anh giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong trại tập trung từ lúc nào. Xung quanh anh có rất nhiều người. Nhiều lắm, anh không thể nào đếm xuể; một vạn, hai vạn hoặc có thể hơn. Phỏng đoán luôn là điểm yếu của anh. Đã thế, bọn quỷ sứ cứ liên tục đưa người vào. Cả trại tập trung rộng hàng nghìn mét không còn một chỗ trống, anh chỉ đứng có một chân. Thế mới biết tìm một chỗ đứng dưới này khó khăn như thế nào. Người đàn ông đứng cạnh anh liên tục ca thán: - Tôi, lúc còn sống luôn chịu khổ và cả khi chết cũng khổ. Hạnh phúc, sung sướng đối với tôi là cái gì đó rất xa vời.. Qua trò chuyện, anh mới biết, ông ta khi còn trên dương thế hành nghề ăn xin. Không vợ con, không một mái nhà, sống tạm bợ bằng lòng hảo tâm hiếm hoi đồng loại. Nhận thấy cuộc sống quá trần ai, không lối thoát, người đàn ông tật nguyền đã tự tìm đến cái chết sau khi nốc rượu say nhừ tử với đường rạch trên cổ tay. Ông ta ngây thơ tin rằng thế giới mới sẽ tốt đẹp hơn thế giới mà ông đã từng tồn tại. Anh cũng nghĩ như thế. Dù sao hy vọng mỏng manh vẫn hơn tuyệt vọng. Chừng một giờ sau, bọn ngưu đầu, mã diện xuất hiện với gương mặt khó đăm đăm cố hữu. Theo sau chúng là viên phán quan mặt sắt đen sì. Chúng xướng tên từng người. Ai được gọi thì bước ra phía ngoài. Ở dưới này, người ta làm việc rất khẩn trương và nghiêm túc. Chỉ trong chốc lát đã vơi đi gần một nửa. Người đi mang theo tâm trạng lo lắng phập phồng. Kẻ ở lại cũng chẳng hơn gì. Và cái tên được gọi trong buổi hôm ấy ( anh hoàn toàn không nhận thức được thời gian, bởi xung quanh đều được thắp sáng bằng vô số những ngọn nến ) là người đàn ông tật nguyền. Phán quan hất hàm nói: - Tại sao ngươi tự tìm đến cái chết? Sổ bộ của ta ghi rõ, người sẽ sống đến chín mươi hai tuổi. - Dạ, thưa phán quan, con muốn tìm sự giải thoát. - Nghiệp chướng tiền căn của ngươi rất nặng, phải chịu đày đọa mãn kiếp mới mong gột hết tội tình. Chống lại số mệnh tội càng chồng chất. Ta sẽ cho người đầu thai kiếp khác và tiếp tục chịu sự trừng phạt. - Thưa ngài, xin ngài mở lượng bao dung cho con được lưu trú nơi này. Con đã chán ngán mùi trần thế. Gã ngưu đầu đứng bên cạnh trừng mắt nạt lớn: - Không được, luật lệ phải được tôn trọng. Ai cũng như ngươi có mà loạn! Đoạn bọn tiểu yêu xốc nách người đàn ông tội nghiệp đi mất. Anh cứ băn khoăn không biết bao giờ đến lượt mình. Trại tập trung đã phần nào vãng bớt, anh có thể ngồi tựa lưng vào tường thoải mái. Cứ khoảng mười phút, bọn quỷ sứ lại xuất hiện, chúng cứ nhại đi nhại lại mỗi điệp khúc cũ rích: - Đã xuống đây đừng hòng chạy trốn. Hồn nào vi phạm sẽ phải chịu cực hình ngồi bàn chông, đội chậu máu. Tuyệt đối không được nói chuyện, đi lại. Anh cảm thấy buồn ngủ nhưng không sao chợp mắt được. Người đàn bà nằm bên cạnh liên tục lấy vạt áo chấm nước mắt, có lẽ, bà ta tiếc nuối cuộc sống trần gian hay đang mang nỗi niềm u ẩn. Khóc hết nước mắt, bà ta nhìn anh như muốn nói điều gì đó. Tất nhiên anh chẳng hiểu gì cả. Không được cử động, nói năng, anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Thời gian trôi đi một cách nặng nề, anh cảm thấy đói. Những hồn khác cũng thế. Vài hồn đã kiệt sức. Vừa lúc bọn quỷ sứ mang cơm vào. Tiêu chuẩn mỗi người một vắt cơm nguội, hoàn toàn không có thức ăn hay nước chấm. Đón lấy cơm từ tay con quỷ cái, anh tranh thủ bắt chuyện: - Chúng tôi bị giam tại đây đến bao giờ? Ả quỷ cái chẳng nói chẳng rằng co chân đạp thẳng vào mặt. Anh ngã bật về phía sau, đầu va vào tường tóe máu. Sau đó chúng lẳng lặng rút đi chỉ để lại một tên canh chừng. - Trong lúc ăn tất cả phải im lặng, - tên tiểu yêu cảnh báo,:- hồn nào vi phạm sẽ bị bỏ đói. Anh cho cơm vào mồm nhai ngấu nghiến. Lạ thật, cơm có đủ vị như món ăn hỗn hợp rất tuyệt, anh chưa từng có một bữa ăn ngon đến thế. Anh đưa mắt nhìn sang người bên cạnh như muốn chia sẻ cảm xúc. Nhưng người đàn ông thì ngược lại, ông ta tỏ vẻ rất khổ sở khi đút thức ăn vào miệng. Vừa nhai cơm, ông ta vừa len lén quan sát tên tiểu yêu, thừa lúc hắn xoay mặt sang hướng khác liền phun vội. Chẳng thấy cơm đâu cả, chỉ toàn đất và đất. Trong khi anh và người đàn ông chưa hết bàng hoàng thì mụ đàn bà ngồi phía bên tay phải bổng thét lên thất thanh. Tất cả ánh mắt đổ dồn về một phía. Trời ạ, cơm trong miệng bà ta đột nhiên bốc cháy như ngọn đuốc. Lại có hồn nôn ra toàn cóc nhái, ễnh ương. Ăn cơm xong, tất cả lăn đùng ra ngủ. Không gian chật chội, anh phải co gối đến tận ngực. Chưa bao giờ anh phải nằm trong tư thế khổ sở như thế này. Nhưng khi đã quen dần lại thấy rất thoải mái hơn nằm thẳng người trên giường nệm mút. Khái niệm về tự do và thời gian nơi này không hiện hữu. Anh không biết mình đã bị giam trong bao lâu. Trong khi chờ đợi, anh luôn nghĩ về em về các con, về những kỷ niệm buồn vui nơi trần thế. Khi anh đang hồi tưởng đến cảnh em sinh đứa con đầu lòng, thì mã diện bước vào và đến chỗ anh nằm: - Đi! – Hắn ra lệnh cốc lốc. Anh vẫy tay chào những hồn còn lại với tâm trạng hồi hộp như Kinh Kha qua sông Dịch thích khách vua Tần. Lúc này, anh mới biết mình đang bị giam tại điện Tần Quản vương, điện đầu tiên trong diêm la thập điện. - Tại sao tôi bị giam ở điện thứ nhất mà không là những điện khác? Mã diện lạnh lùng đáp: - Nơi đây là trạm trung chuyển. Sau khi làm rõ công và tội, hồn sẽ được đưa về những điện khác để đón nhận hình phạt. Tội càng nặng sẽ được đưa đến điện càng sâu. Những tội ác ghê tởm sẽ bị lưu đày ở điện Chiêu Luân vương, điện cuối cùng trong diêm la thập điện. Anh còn phát hiện thêm có rất nhiều trại tập trung như thế, thậm chí có trại lớn hơn nơi anh bị lưu giữ gấp nhiều lần. Mã diện giải thích, do trên trần gian xảy ra chiến tranh, sóng thần, thiên tai, địch họa.., người chết như rạ, Diêm Vương phải đốc thúc xây thêm nhiều trại để chứa. Tuy nhiên vẫn còn nhiều hồn vất vưởng bên ngoài song sắt, khổ cực trăm bề. Anh cảm thấy khó chịu bởi mã diện rất hôi mùi ngựa. Đi thêm một đỗi, trước mặt anh xuất hiện những hồn ốm đói. Nhiều lắm, có đến hàng trăm hồn ma bóng quế. Lũ quỷ sứ tay cầm vũ khí, liên tục hối thúc. Nhưng xem ra không mấy tác dụng, những oan hồn kiệt quệ sức lực lết đi không nổi. Mã diện giải thích: - Đây là những hồn vừa tử nạn sau vụ đắm tàu tại Ấn Độ. Như thế này chưa thấm vào đâu. Ta đã từng chứng kiến vụ động đất tại Nhật Bản chết cả nghìn người. Đoạn mã diện than thở: - Người chết thì nhiều mà lực lượng thì quá mỏng, bọn ta phải làm việc không ngơi tay. Ta không nhớ từ lúc nào, dạ dày của ta chẳng có chút thức ăn và đôi mắt chưa từng biết ngủ. Đoạn mã diện gục gặc cái đầu ngựa hồi rình và nhìn anh bằng ánh mắt ganh tỵ: - Xem ra ngươi còn sung sướng hơn bọn ta. Làm con người bao giờ cũng sung sướng hơn ngạ quỷ cho dù có bị trừng phạt. Đúng vậy, em ạ, thật ra bọn yêu ma dưới âm phủ chẳng vui sướng chút nào cả. Chúng phải làm việc quần quật trong điều kiện thiếu thốn trăm bề. Anh đã mục kích cảnh tượng, con quỷ cái vừa đi vừa ngủ. Thằng quỷ sứ áp giải oan hồn xuống tầng thứ ngục thứ ba, Tống Đế vương, kiệt sức nằm vật xuống nền đất, chiếc lưỡi đỏ thò ra cả mét. Hai con quỷ dạ xoa đang đói quá phải tháo từng đốt ngón tay cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Mã diện hướng mắt về phía bọn tiểu yêu, nói: - Chúng là những hồn gây nhiều tội ác phải chịu làm trăm kiếp quỷ. Trong đó có những hồn đã hết hạn thụ hình nhưng cứ nằng nặc đòi ở lại chứ nhất quyết không chịu đầu thai. Tất cả những hồn ma bóng quế này khi còn tại thế dương gian đều sống rất thọ. Lạ thật, chốn âm ty có gì hay ho mà những hồn ma ấy cứ lưu luyến mãi? Mã diện bảo: - Bởi vì sống lâu, họ mới hiểu gương mặt thế gian xấu xa, bỉ ổi và nhàm chán biết bao! Có tiếng ríu ra ríu rít trẻ con từ phía sau lưng. Mã diện đưa tay đẩy anh sang một bên nhường đường. Trẻ con ở đâu lắm thế? Mã diện vừa đi, vừa nói: - Tất cả có ba mươi hai đứa. Chuyến xe đưa bọn nhóc đi tham quan chẳng may bị rơi xuống vực. Toàn bộ lớp lá/ 3, trường mẫu giáo Chim Non không đứa nào sống sót. Thật khủng khiếp! Anh đưa mắt nhìn những oan hồn uổng tử thấy lòng đau nhói. Tuy nhiên bọn trẻ lại tỏ ra thích thú trước cảnh tượng lạ mắt. Chúng cười nói huyên thuyên và chạy tíu tít khắp nơi. Có cháu nghịch ngợm tóm lấy cái lưỡi của con quỷ đói quay vòng vòng cho các bạn nhảy dây. Trẻ con bao giờ cũng thế. Hồn nhiên. Và đáng yêu biết bao. Chúng dửng dưng trước sự sống lẫn cái chết. Té ra, lũ quỷ sứ cũng rất yêu trẻ con! Đến điện Tần Quản vương, mã diện bảo tôi đợi bên ngoài rồi lỉnh vào bên trong mất hút. Lúc sau, gã mặt ngựa bước ra, nói: - Ngươi có thể vào được rồi. Hoàn toàn khác hẳn với những bức tranh hắc ám của các họa sỹ dương gian mô tả về địa ngục, điện Tần Quản vương vô cùng nguy nga lộng lẫy. Bọn quỷ sứ mặc áo giáp bạc, mũ vàng. Lũ quỷ cái ăn diện ngất trời, nước hoa thơm nức mũi. Anh thật sự rất ấn tượng, một ả quỷ cái có cặp răng nanh dài cả tấc được mạ vàng sáng chóe. Tiếp anh không phải Tần Quản vương mà là quan cận thần đội mũ cánh chuồn. Ông ta giải thích do vua bận việc đột xuất. Anh thật sự lấy làm tiếc, trong thâm tâm anh muốn tạn mắt dung nhan diêm chúa tròn méo thế nào. - Suốt năm mươi ba năm tại thế, ngươi chưa từng gây điều ác, tuy có vài lần xúc xiểm quỷ thần, tội ấy đáng lẽ phải bị trừng phạt nhưng nhờ người đã cứu sáu đứa trẻ thoát khỏi chết đuối nên hung hóa kiết. Theo khẩu vụ vua Tần, người sẽ được chuyển sang chỗ ở khác tốt hơn trong thời gian chờ đầu thai làm kiếp khác. - Tôi muốn biết mình khi nào sẽ được đầu thai. Là nam hay nữ. Ở đâu? Quan cận thần lắc đầu: - Việc này, ta không thể tiết lộ. Ta đã sai bọn quỷ cái chuẩn bị chỗ ở mới cho ngươi. Nếu có gì bất tiện hãy đến gặp ta. Anh được chuyển sang chỗ ở mới ngay lúc ấy. Chỗ ở mới rất thoáng mát, tiện nghi chẳng kém gì căn phòng thượng hạng khách sạn năm sao và hoàn toàn cách biệt với thế giới chết chóc thê lương ngoài kia. Anh thật sự thấy cô đơn, buồn chán. Vài lần anh ngỏ ý muốn được đi thăm tất cả diêm la thập điện nhưng đều bắt gặp những lời từ chối lịch sự nhưng mang đầy tính phủ định. Phán quan bảo: - Từ sau vụ Mục Liên mở cửa ngục cứu mẹ là Thanh Đề, gây ra cảnh huyên náo, lộn xộn. Những tên tội đồ đang chịu cực hình nhân cơ hội mà đào tẩu khiến Thần Chết tốn biết bao công sức mới tóm cổ được bọn chúng, Diêm Vương đã ra lệnh cấm tuyệt đôi những ai không phận sự bước vào. - Nhưng tôi chẳng có người thân.. - Sao người dám khẳng định điều này? Rất có thể, cha ông ngươi đang thụ hình ở các tầng địa ngục cũng nên. Hết cách, anh đành lái sang đề nghị khác: - Tôi có thể gửi thư cho người thân được không? - Việc này..., ta e là không được. Trước đây chưa ai được phép gửi thư bao giờ. Anh cố nài nỉ, rốt cục phán quan cũng xiêu lòng. Hắn nói: - Ta sẽ đem việc này trình lên trên. Nhưng ngươi cũng đừng quá hy vọng, bởi từ trước đến nay không có ngoại lệ. Không ngờ vua Tần lại dễ dãi đồng ý. Sau này anh mới biết, do hoàng hậu vừa sinh trưởng nữ. Anh được phép viết một bức thư. Viết xong, anh chuyển vội cho phán quán. Phán quan trình lên quan lại bộ. Quan lại bộ sau khi được phê chuẩn của vua Tần bèn đóng dấu triện và chuyển sang Thần Chết. Và công việc cuối cùng của tên thợ gặt này là cho vào hòm thư trên dương gian. Xem ra thủ tục dưới âm phủ cũng nhiêu khê như trên trần thế. Em và các con thân mến! Khi mọi người nhận được thư này có lẽ anh đã đầu thai. Anh không biết mình sẽ là nam hay nữ, thuộc quốc tịch nào. Hưởng cuộc sống hạnh phúc, ấm no hay thống khổ. Nhưng cho dù có gặp phải khổ ải, bất hạnh đến cùng cực, anh cũng quyết đầu thai làm người. Anh sẽ không nghe lởi ngon ngọt của bọn ngưu đầu, mã diện, ở luôn dưới âm phủ làm quan phụ trách lễ tân. Đây là lá thư đầu tiên và cũng là cuối cùng. Giá như lúc đầu thai bọn quỷ sứ không ép anh phải nuốt món cháo lú[2], nhất định anh sẽ tìm đến em và các con. ° Đọc xong bức thư gửi từ âm phủ, mẹ đứng chết lặng. Nước mắt ngắn dài. Tôi mang lá thư đem cất, định chiều nay sẽ đem sang bên nhà nội. Chắc chắn nội và các cô, các chú sẽ ngạc nhiên và xúc động lắm. Chuyện lạ bốn phương đây mà. Cơm tối xong, tôi cẩn thận cất bức thư trong người rồi phóng xe đạp một mạch đến nhà nội. Mọi người cũng vừa dùng xong bữa tối. Tôi làm ra vẻ quan trọng: - Nội, có thư này! - Thư ai? - Một người rất đặc biệt, cha cháu! - Gì – Mọi người đồng loạt thốt lên:- Người chết mà có thể viết thư à? Thằng này đầu óc lẩn thẩn quá rồi. Nội nhìn tôi thương hại: - Tội nghiệp thằng nhỏ, tại nhớ thương cha quá nên suy nghĩ lung tung. Thôi, cháu đi rửa tay rồi nội gọt trái cây cho ăn. - Nhưng cha cháu gửi thư thật mà. Lá thư gửi từ địa ngục có cả dấu triện của Tần Quản vương đấy nhá. Cô Sáu chạy đến, đưa tay sờ trán tôi: - Nhiệt độ vẫn bình thường, đâu nóng sốt gì mà cháu cứ nói năng như người tâm thần. Thấy đã đến lúc kết thúc màn dềnh dứ, tôi bèn lôi lá thư trong người ra, đập mạnh lên mặt bàn: - Không tin, thì mọi người hãy xem đi! Đoạn, tôi khoanh tay trước ngực. Mặt câng lên. Mắt nhìn ra cửa. Chú Út bỗng cốc lên đầu tôi đau điếng: - Cái này mà là thư từ âm phủ hả, thằng khùng? Tôi giật mình nhìn lại. Không phải bức thư mà chỉ là một trang giấy được xé ra từ quyển vở học trò. Lạ thật.