Phương Nghi nhón chân lên bấm chuông, rồi đứng đợi. Trả lời cô là chú chó ngoắt đuôi chạy ra sân rồi đứng sủa um sùm. Nếu cánh cổng không đóng chắc cô đã bỏ chạy ra đường. Chó gì mà dữ khinh khủng. Chờ thêm một lát mới có người ra mở cổng. Đó là một phụ nữ khá lớn tuổi. Thoạt nhìn là biết người rất hiền. Bà vừa mở cổng vừa hỏi cô: - Tìm Minh hả cháu? - Dạ, có anh Minh ở nhà không bác? Người phụ nữ không trả lời, nhìn cô hồi lâu: - Cháu tên gì vậy? Phương Nghi phải không? Phương Nghi cười bẽn lẽn: - Dạ sao bác biết? - Tự nhiên bác đoán vậy mà. Cháu vô nhà đi. Phương Nghi theo người phụ nữ vào phòng khách. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Minh, dù cô và anh đã quen lâu. Mấy lần Khắc Minh rủ cô đến đây nhưng bao giờ cô cũng từ chối. Vừa ngại ngùng vừa kiêu kỳ. Cô nghĩ con gái đừng đến nhà con trai thì hay hơn. Sáng nay cô phải bỏ quy định đó vì anh Đông đem vợ con về nhà nguyên ngày chủ nhật. Chỉ một mình anh Đông cũng đủ làm cô chết khiếp, nói gì có thêm cả bà chị dâu hiền như... sư tử. Cô muốn được yên ổn bên Khắc Minh. Đón ly nước trên tay người phụ nữ. Phương Nghi lưỡng lự một hồi, rồi nhỏ nhẹ: - Dạ, bác là mẹ anh Minh phải không ạ? Người phụ nữ không trả lời, cười dịu dàng: - Cứ gọi bác là bác Liên. - Dạ. - Minh nó hay kể về con lắm. Bác không hiểu sao con không đến chơi. Bác cũng trông biết mặt con. - Dạ. Nhưng đoán được ý Phương Nghi, bà Liên trả lời: - Sáng nay nó đi công việc. Sắp về bây giờ đấy, con ngồi chơi chờ nó nghe. - Dạ. - Lúc này con học hành sao rồi? - Dạ bình thường. Tháng sau con thi học kỳ. - Vậy hả? Thi là phải lo ăn uống kẻo mất sức nghe không? - Dạ. Phương Nghi mỉm cười. Cô có cảm giác đang ngồi trước mặt một vú nuôi. Bao giờ ở họ cũng là sự săn sóc gần gũi... Cảm giác đó làm cô thấy dễ chịu. Tự nhiên cô thấy tiếc vì đã không đến đây sớm hơn. Không hiểu sao bà Liên cứ hay nhìn cô, tia nhìn rất lạ, như ngờ ngờ, tìm kiếm một nét thân quen nào đó. Vừa hy vọng mãnh liệt, vừa thất vọng phủ nhận. Bà không nói gì hết, nhưng Phương Nghi cảm nhận điều đó từ ánh mắt của bà. Tự nhiên cô cũng hơi khựng lại, băn khoăn. Nhìn cử chỉ ngượng ngập của cô, bà Liên vội lãng sang chuyện khác, giọng nói của bà hòa nhã, dễ gần, làm Phương Nghi cũng nhanh chóng quen tia nhìn khác lạ của bà. Cả hai nói chuyện khá thoải mái, đến nỗi không hay tiếng xe ở ngoài sân. Cho đến lúc Khắc Minh vào đến cửa bà Liên mới hay. Khắc Minh có vẻ ngạc nhiên khi thấy Phương Nghi. Anh mỉm cười: - Em đến hồi nào vậy? Bà Liên lên tiếng: - Nó chờ con nãy giờ, cả tiếng đồng hồ chứ đâu có ít. - Vậy hả? Khắc Minh đến ngồi bên cạnh Phương Nghi, bà Liên đứng lên: - Con ở chơi nghe, bác phải đi chợ một chút. Trưa nay ở lại ăn cơm với bác nha Nghi. - Dạ. Phương Nghi ngồi im nhìn theo bà Liên. Khi quay lại, thấy Khắc Minh ngửa đầu ra ghế, mắt anh nhắm lại như suy nghĩ, cô nhìn anh chầm chầm. - Hình như sáng nay anh có chuyện gì phải không? Khắc Minh mở mắt ngồi thẳng lên, hờ hững: - Anh gặp chuyện không vui, lên phòng anh đi Nghi. Phương Nghi chưa kịp trả lời, anh đã đứng lên, đi về phía tủ buffet lấy chiếc ly nhỏ, rồi lầm lũi lên cầu thang. Cô không biết làm gì hơn là lặng lẽ đi theo. Vào phòng Khắc Minh chỉ chiếc ghế cho cô. Phương Nghi ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt không rời khỏi anh, nhưng vẫn im lặng. Khắc Minh đặt chiếc ly xuống bàn, lôi chai rượu trong túi ra, anh lầm lì mở nắp rót ra ly. - Uống với anh không? - Em không biết uống rượu. Anh cười khẽ: - Có lúc em cũng phải uống cho vui đấy, tập đi Nghi, để anh tập cho em. Phương Nghi buồn hiu: - Anh muốn em hư phải không? Em là người yêu của anh mà. Người ta chỉ rủ bạn uống rượu chứ ai lại rủ người yêu mình hả anh Minh. Khắc Minh dịu dàng: - Anh xin lỗi, thật ra anh đang nói mà không biết mình đang nói gì. Dĩ nhiên không bao giờ anh muốn làm em hư, em là của anh mà. - Nhưng anh làm sao vậy hả anh Minh? Hôm nay em thấy anh lạ lắm. Khắc Minh im lặng nhìn chiếc ly trên tay, rồi nhìn cô đăm đăm: - Em có biết sáng nay anh đi đâu không? Đi thăm ba anh. Phương Nghi ngớ ngẩn: - Thăm ba anh sao anh về lẹ vậy? Từ đây đi Mỹ Tho đâu phải là gần. - Không, không phải đi Mỹ Tho, mà là ở trại giam, em hiểu không, trại giam đấy. Tự nhiên Phương Nghi rút tay lại, mở mắt lớn, cô nói một cách vô thức: - Trại giam. Khắc Minh lăm lăm nhìn cô: - Em sợ lắm phải không? Nếu sợ vướng vào gia đình bất chính như anh, em có thể chia tay. Anh không trói buộc đâu. Phương Nghi đã bình tĩnh, cô lắc đầu: - Em không sợ, chỉ ngạc nhiên thôi. Tại sao đến giờ anh mới chịu nói với em? - Vì anh biết cố giấu mà cũng không được. Khắc Minh nhìn đăm đăm ra ngoài: - Một tuần anh một mình đến thăm ba anh. Đó là lúc anh sống với mãnh đời riêng của mình. Bạn bè không ai biết. Chỉ duy nhất có mẹ là chia sẽ với anh. Bây giờ có cả em. - Bác ở tù bao lâu rồi? - Mười hai năm. Khắc Minh quay lại. Phương Nghi nhìn anh chăm chăm. Chưa bao giờ cô thấy Khắc Minh buồn như vậy. Một vẻ đau đớn sâu sắc không thể kiềm chế. Anh lặng lẽ rót rượu uống, uống như người uống nước lã. - Đừng anh. Phương Nghi giữ chiếc ly lại nhưng Khắc Minh khẽ gật ra: - Để yên cho anh. Bây giờ anh muốn ngủ một giấc đến tối. Ngày mai lại đến công ty bận rộn trăm công việc. Anh sợ lúc rãnh rỗi lắm em biết không. Anh cười khẽ: - Ba and đang đau bao tử, nặng lắm. Anh muốn đưa ba vào bệnh viện để tự tay anh lo. Vậy mà... trong khi anh ở ngoài này có tất cả, thì ba anh một mình trong đó mất tất cả. Em có hiểu đối với một người đàn ông từng thành đạt, điều đó bất hạnh đến mức nào không Nghi? Anh gục đầu xuống cánh tay, dáng điệu tuyệt vọng: - Anh có tiền, có thể mua cho ba anh mọi thứ. Nhưng sự tự do thì anh không thể mua được, mà đó lại là cái mà ba anh cần nhất. Tại sao lại như vậy chứ? Khắc Minh chợt khóc như đứa con nít. Phương Nghi nhìn anh, sững sờ đến không tin. Cô không tưởng tượng nỗi con người ngang bướng, kiêu hãnh và tự tin như anh lại có lúc yếu đuối như vậy. Cô không biết làm gì hơn là nắm tay anh và ngồi im chờ đợi. - Anh hèn yếu quá phải không? Còn em, có sợ vướng vào anh không? Em đã biết cuộc đời riêng của anh rồi đó, quyết định chia tay còn kịp đấy em. - Em không nghĩ chuyện chia tay, em thương anh. - Em dám thương một người có cha bị tù tội sao? Phương Nghi thành thật: - Em cũng sợ lắm. Nhưng không thể chỉ vì chuyện như vậy mà xa anh. Anh mới là quan trọng với em. - Nghi. Khắc Minh kéo cô vào lòng nhưng anh đứng không vững mà phải dựa vào cạnh bàn, thấy chiếc ly để trong góc, anh với tay lấy và rót đầy rượu vào, ngồi phịch xuống ghế, lầm lỳ uống hết ly. Hình như anh đã quên cô có ở đó, và cứ ngồi im lìm mà uống. Cử chỉ của anh làm Phương Nghi thấy sợ. Cô không dám cản, cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng cô giữ tay Khắc Minh lại: - Đừng như vậy anh, anh không muốn có em ở đây hả? Khắc Minh ngẩng lên: - Anh muốn ở một mình, em về đi. - Anh Minh. - Đừng phiền anh, về đi. Phương Nghi chợt thấy tự ái. Tính cô vốn thích nói ngọt, cô không quen bị đuổi như vậy. Cô định lấy chiếc xách tay bỏ ra ngoài. Nhưng thấy vẻ đau khổ của anh, tự nhiên cô hết giận, dịu dàng nói: - Hay là anh ngủ chút đi, có cần em lấy nước cho anh không? - Không cần đâu, anh muốn ở một mình. Phương Nghi đành đứng lên: - Vậy thì em về. Ra đến hành lang, cô quay lại mở hé cửa nhìn vào phòng Khắc Minh ngồi gục xuống bàn, không biết anh có khóc không? Phương Nghi bặm môi lặng lẽ đi xuống cầu thang. Cô gặp bà Liên ở giữa sân. - Thưa bác con về. Bà có vẻ ngạc nhiên và không bằng lòng: - Sao về sớm vậy con? Lúc nãy con hứa với bác ở lại ăn cơm mà. Còn thằng Minh đâu? - Dạ, ảnh ngủ rồi. - Sao lại ngủ, có con tới mà nó ngủ được à? Phương Nghi đành nói thật: - Ảnh uống rượu nhiều quá đó bác. Uống gần hết cả chai luôn. - Trời đất! Bà Liên kêu lên kinh ngạc, vội đi lên phòng Khắc Minh. Nhưng thấy anh đã nằm trên giường, bà trở xuống với Phương Nghi. - Chắc nó có chuyện buồn gì đó. Nó có kể với con không? Ngồi xuống đây nói lại cho bác nghe đi. - Dạ, ảnh nói lúc nãy đi thăm bác trai, bác bị đau bao tử. - Vậy hả? Tội nghiệp nó. Phương Nghi nhìn bà lạ lùng. Cô có cảm tưởng bà Liên không quan tâm nhiều đến chồng, đáng lẽ người phải lo là bà mới đúng. Cô đắn đo một chút rồi nói thật: - Từ đó đến giờ ảnh giấu con nên con không hiểu gì cả, lúc mới quen con hỏi về gia đình, ảnh chỉ bảo bác trai ở quê coi vườn. - Đáng lẽ nó phải kể thật với con lâu rồi. Nếu muốn cưới con thì nó phải nói hết cho con nghe, giấu giếm như vậy không nên. Bác khuyên nhiều lần như nó không nghe. - Dạ... nhưng bác trai sao phải đến nỗi như vậy hả bác? Bà Liên chớp mắt, lặng lẽ vòng tay như suy nghĩ, khá lâu bà ngước lên nhìn Phương Nghi, dịu dàng: - Thật ra bác không phải là mẹ ruột Khắc Minh, mẹ ruột Khắc Minh có chồng khác, bà bỏ nó lâu rồi. Nghe nói bà ấy cũng sống ở thành phố này nhưng bác không gặp. Phương Nghi mở lớn mắt, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô có cảm tưởng sáng nay mình đã khám phá được bí mật cuộc đời Khắc Minh, một điều mà trước đó cô không hình dung được. Bà Liên nhìn cô dò xét: - Bác thấy có bổn phận phải nói hết với con, rồi sau đó con tự quyết định. Nếu con không chấp nhận được gia đình bất thường của thằng Minh thì con nên dừng lại ở đây. Phương Nghi lắc đầu: - Con nghĩ không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu. Bà Liên thở nhẹ, như rất bằng lòng câu nói của cô: - Chuyện của thằng Minh dài dòng lắm, và đầy bi kịch nữa. Nhiều khi bác nghĩ nếu số phận không đưa đẩy nó đến với bác, chắc cuộc đời nó rồi chẳng ra gì. Phương Nghi nói khẽ: - Bác kể cho con nghe đi. - Chuyện đó bác không rành. Chỉ biết đại khái là mười mấy năm trước, ba thằng Minh làm trưởng phòng tài vụ của một xí nghiệp đánh cá. Ông có liên quan đến vụ thâm lậm quỹ xí nghiệp. Tội chứng người ta xuống thanh tra thì mọi chuyện mới đổ bể. Ông giám đốc dụ Ông đứng ra nhận tội hết, ông ở tù thì ông ta ở ngoài này nuôi vợ con ông và lo cho ông được trắng án. Ba Khắc Minh lúc đó không còn con đường nào khác, ông mới bằng lòng. Bà Liên thở dài: - Thật ra tội của ông chỉ một or hai năm tù là cùng. Nhưng gánh cho ông Hai Thành, ông lãnh án đến mười lăm năm. Còn ông kia thì ôm số tiền trốn qua Thái Lan. Bởi vậy thằng Minh nó hận Hai Thành lắm. Đầu óc nó lúc nào cũng nghĩ tới chuyện kiếm ông ta trả thù. Nhưng lúc đó nó còn nhỏ quá, vả lại ông trốn mất rồi. Xem như cái oan của ba nó là số phận bắt phải chịu, trả thù ai bây giờ. - Vậy là lúc đó gia đình anh tan nát hết hả bác. Bà Liên cười phê phán: - Bác chưa thấy người phụ nữ nào như mẹ thằng Minh. Chồng ở tù, con còn nhỏ, vậy mà cứ lo ăn chơi, cặp bồ lung tung. Nghe nói lúc chưa có chuyện gì xảy ra, bà cũng đã ngoại tình với ông Hai Thành, sau này ba thằng Minh mới biết. Riết rồi bà bỏ luôn thằng Minh để có chồng. Tội nghiệp thằng Minh, lúc đó mới 15 tuổi. Nó quen sống sung sướng nên còn khờ lắm. Lúc gia đình sụp đổ tự nhiên thằng nhỏ thay đổi hẳn, nó trở nên ít nói, cứng rắn, lúc nào cũng hận đời. Thấy nó lúc đó bác thương đứt ruột. Bà Liên gật đầu, thở dài: - Lúc đó chồng bác chết, bác sống một thân một mình với gia tài đồ sộ Ổng để lại. Bác nhận nó làm con và ráng hết sức giáo dục nó thành người tài đức, và trời đã không phụ lòng bác. Nó là thằng con trai xuất sắc, bác hãnh diện về nó lắm. Bà Liên nói với vẻ sung sướng hãnh diện, Phương Nghi hiểu bà thương Khắc Minh như con. Cô hiểu rằng cuộc đời sóng gió của Khắc Minh thực ra chẳng có gì ghê gớm lắm. Không thể gọi là bất chính như anh nghĩ, và cô không sợ gì cả. Thậm chí càng yêu anh hơn. Yêu cả nỗi buồn riêng tư của anh cũng như sự gai góc đã từng làm cô khổ sở. Tiếng bà Liên vang lên. - Lần đầu tiên con thấy ảnh buồn như vậy đó bác, từ đó tới giờ chỉ thấy ảnh quyết đoán đến cao ngạo. Con nghĩ ảnh không biết yếu đuối là gì. Bà Liên cười: - Ừ, tánh nó là vậy đó. Ngoài xã hội nó bản lãnh lắm. Chỉ có bác mới chứng kiến những lúc nó buồn thôi. Ai cũng có một góc nội tâm riêng phải không con? - Dạ. Bà Liên chợt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: - Con lên coi nó ra sao rồi xuống ăn cơm với bác, hai bác cháu ăn cho vui. - Dạ. Phương Nghi đi lên phòng Khắc Minh, thấy anh ngủ vùi, cô khép nhẹ cửa rồi đi xuống phòng ăn. Cô ở chơi với bà Liên đến chiều mới về, cảm thấy dễ chịu với ấn tượng về bà. Cô cũng không hiểu sao mới gặp bà lần đầu cô đã thấy như quen thân lắm, có lẽ vì bà là mẹ của Khắc Minh. Cũng có thể ở bà có nét dịu dàng của người mẹ. Dù sao Khắc Minh cũng may mắn hơn cô, vì anh còn có mẹ.Về nhà, Phương Nghi lẫn thẫn đứng bên bàn thờ mẹ. Cô nhìn chăm chăm bức hình. Không hiểu sao cô có cảm giác đó không phải là mẹ mình. Cô thở dài lặng lẽ đi lên phòng mình. Anh Đông và chị Hương đã về. Cô thấy nhẹ nhõm vì không bị quấy rầy, và một ý nghĩ lẫn thẫn chợt đến với cô. Ước gì được sống ở nhà Khắc Minh, ở đó có một phụ nữ đôn hậu sẵn sàng đón nhận cô. Chứ không như ở đây... lúc nào cũng có thể xảy ra giông tố. Mấy ngày nay Phương Nghi không gặp Khắc Minh. Anh bận công chuyện có lúc đến khuyu mới về. Cô cũng bận học thi nên không đến nhà anh. Nhưng đêm nào cũng vậy. Trước khi đi ngủ, bao giờ Khắc Minh cũng gọi điện đến, cả hai nói chuyện vu vơ khá lâu. Anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện say rượu, cô cũng không hỏi đến. Phương Nghi hiểu rằng cô nên xem chuyện buồn của anh như một quá khứ mà Khắc Minh không muốn bị khơi lại. Không hiểu sao trong công ty có chuyện gì mà anh Đông thường về nha gây với ba. Chiều nay cô định đến trung tâm ngoại ngữ thì Đông về. Anh say nhè và không cho cô đi học. Anh chận cô ở cửa. - Này con nhỏ kia, mày nghe lời thằng Minh về nhà giật dây ông già phải không? Sao mày ngu quá vậy. Cả mày lẫn ông già đều ngu như nhau. Mày làm tao mất mấy trăm triệu, mất luôn một hợp đồng ngon cơm nhất, mày với thằng Minh muốn chứng kiến thằng anh mày phá sản phải không? Phương Nghi chưa kịp trả lời thì giọng ông Trung đã vang lên giận dữ: - Mày muốn về đây quấy rầy phải không? Tao đã bảo hàng trăm lần là muốn gì mày cứ nói với tao, để yên cho nó học hành, mày nghe không? Vẫn đứng ở cửa. Đông cười khảy, khềnh khàng và xiêu vẹo vì say, anh nhìn ông Trung như thách thức: - Không nghe! Ông có coi tôi ra quái gì mà tôi phải nghe ông. Thật là khôn nhà dại chợ mà. Ông Trung quát lên: - Mày câm họng đi! Hừ, đồ con phá của, mày làm thất thoát của tao gần cả tỉ đồng mà vẫn chưa sáng mắt sao. Nếu Thằng Minh không tìm cách giật lại hợp đồng này thì không chừng tao phải giải tán công ty của mày rồi. Đồ ngu! - Đúng tôi ngu, ngu nên mới nghe lời ông mười mấy năm nay, để cho con nhỏ này tác oai tác quái trong nhà. Bây giờ tôi không im nữa. Nghe chưa đồ con hoang, mày là đứa con hoang... ha... ha... Con hoang mà được hưởng gia tài. - Câm họng, ra khỏi nhà này ngay, thằng khốn nạn! Ông Trung giận dữ quát Đông, nhưng anh vẫn điềm nhiên, hài lòng và hả hê. Phương Nghi nhìn ông Trung, mắt cô trắng bệch... Cô tin rằng những gì Đông nói không phải là vô cớ, không phải chỉ để mắng nhiếc suông... Giọng cô lạc đi: - Nếu anh đã nói vậy, thì em là con của ai, không phải em là con của mẹ sao? - Mẹ tao mà thèm sinh ra mày à? Mày là con của bà ở đó, nghe chưa con ranh. - Câm họng mày lại! Ông Trung như nổi điên lên, vớ lấy chiếc bình hoa trên tay ném vào Đông, Phương Nghi nghe một tiếng thất thanh. Cô quay lại, một dòng máu từ trán Đông chảy dài xuống mặt. Cô thảng thốt kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi bỏ chạy về phòng. Nằm như mê trên giường. Lát sau nghe tiếng còi cấp cứu, cô chậm chạp đứng lên đi đến cửa sổ. Dưới sân, chiếc xe đang chạy ra cổng. Anh Đông đi bệnh viện rồi, có nặng lắm không? Phương Nghi chạy vội xuống nhà, cô gặp Khắc Minh đang vội vã đi lên. - Chuyện gì vậy Nghi? Phương Nghi bám vào áo anh, tự nhiên cô bật khóc, vì quá xúc động và căng thẳng. Khắc Minh có mặt bây giờ thật đúng lúc. Nếu không cô cảm thấy cô đơn ghê gớm. - Em muốn vô bệnh viện xem anh Đông ra sao, lúc nãy sợ quá em bỏ chạy. Bây giờ mới thấy lo. - Anh thấy không có gì, tại khó cầm máu nên anh Đông muốn vô bệnh viện. Với lại ảnh đang bực em, em vô đó coi chừng có chuyện nữa. Phương Nghi chùi nước mắt: - Nếu ảnh có bị gì chắc ba em ân hận lắm. Khắc Minh dỗ dành: - Lên phòng đi, rồi kể anh nghe, chuyện gì vậy? Anh khép nhẹ cửa, rồi đến ngồi gần cô: - Anh Đông gây với ba em nữa phải không? - Dạ. - Vậy sao em khóc? - Em sợ quá, mỗi lần thấy hai người gây gỗ là em sợ lắm. - Sao lúc nãy không đến nhà anh? - Em sợ anh không có ở nhà. - Thì em chơi với mẹ anh. Mấy ngày nay anh đang chạy công việc tối mặt. Chiều nay tranh thủ ghé xem em sao. Cũng may là chiều nay có anh, nếu không em sẽ làm gì? Phương Nghi lắc đầu: - Không làm gì hết, em ở nhà một mình. Cô nín lặng một lát, rồi buồn buồn: - Anh Đông bảo em là con hoang, con của bà ở đợ. Khắc Minh bật cười: - Khi người ta say, người ta thích nói bậy, nhất là để xúc phạm người khác, hơi đâu em nghe. - Không phải ảnh nói bậy đâu anh. Nếu ảnh nói năng bừa bãi thì ba đã không lúng túng như vậy. Em không nghe lời ảnh đâu mà em nhìn thái độ của ba. Khắc Minh bắt đầu suy nghĩ, anh hơi cau mặt nhìn cô. Phương Nghi buồn rầu: - Rốt cuộc em là ai hả anh? Em không hiểu mình có thân phận thế nào nữa. Có lẽ đúng như anh Đông nói, em là con hoang mà ba nhận về nuôi, không biết có phải ba là ba ruột của em không nữa, em hoang mang lắm. Khắc Minh đặt cô ngồi trên đùi anh, anh không nói gì, chỉ im lặng hôn cô, cái hôn dịu dàng, mơn trớn. Như tội nghiệp, như đồng cảm, rồi anh thì thầm đến mức không nghe tiếng: - Tội nghiệp em quá. Mai mốt anh sẽ cố tránh làm em buồn, hai đứa phải biết thương nhau hơn nghe em. Anh muốn em quên chuyện anh Đông đi. Phương Nghi ngồi im, tựa mặt trên vai anh. Những gì anh nói làm cô thấy tủi thân, yếu đuối. Tự nhiên cô nhớ lại những lúc anh và cô cãi nhau dữ dội, và mấy lần giận nhau kéo dài cả tuần. Thật ra những lúc thế này mới là những lúc gắn bó thật sự. Khắc Minh vuốt tóc cô, cười âu yếm: - Đợi anh giải quyết xong hợp đồng này, mình làm đám cưới đi nghi, em chịu làm vợ anh không? Phương Nghi hơi né người nhìn Khắc Minh, như nghe chuyện đùa. Cử chỉ của cô làm anh nhíu mày: - Em sợ phải không? - Em không biết. Nhưng chuyện này bất ngờ quá. - Vậy từ trước tới giờ chưa bao giờ em nghĩ sao? Phương Nghi gật đầu nhè nhẹ: - Em chưa nghĩ tới, tại em thấy nó xa xôi quá. Còn anh? - Anh nghĩ lâu rồi. Nhưng chưa phải lúc. - Còn bây giờ thì sao? Em chưa ra trường mà anh. - Chỉ cần em chịu, đám cưới xong em đi học cũng được vậy. Anh nghĩ ở nhà anh em thoải mái hơn ở đây. Với lại, yêu nhau thì phải đám cưới, anh không thích kéo dài tình trạng này nữa rồi. Phương Nghi choàng tay ôm cổ anh: - Nghĩ tới chuyện đám cưới em thấy thích, nhưng sợ quá. Khắc Minh mân mê những ngón tay cô: - Anh không sợ, mà tại sao phải sợ kia chứ. Anh thích đi làm về được thấy em ở nhà, thích có một người vợ bên cạnh anh, chứ không phải cả tuần mới gặp một lần. Và khi em ra trường, em sẽ sinh con cho anh, anh chỉ cần có vậy, còn thì em không phải làm gì hết. - Nhưng em thích đi làm, em sẽ vào làm trong công ty anh. - Cũng được, như vậy thì gởi con cho mẹ giữ. Cả hai cười phá lên vì nhận ra mình đang vẽ vời tương lai vừa hiện thực vừa lãng mạn. Khắc Minh nhìn sâu vào mắt Phương Nghi: - Yêu anh nhiều không? - Còn anh? - Nếu không có em, anh thấy cuộc sống vô vị lắm, nhất là từ khi anh có ý cưới em. Phương Nghi tựa người vào anh: - Em biết chắc một điều là em yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Nhiều gấp trăm lần. - Không phải đâu, em vô tư lắm, không thể yêu sâu sắc như anh. - Ứ, em không đồng ý vậy. Vừa nói cô vừa đưa tay ngắt mũi Khắc Minh. Anh nghiêng đầu tránh và giữ tay cô lại: - Không cãi với em nữa. Bây giờ bàn xem mình sẽ mời ai đi đám cưới? Nhớ đừng gởi thiệp cho người thích tán tỉnh em nhé. Phương Nghi nhéo hông Khắc Minh một cái, anh oằn người vì đau. Cô hếnh mắt lên: - Đáng đời, ai bảo châm chích người ta. - Đùa chút xíu, không ngờ cô nàng phản ứng dữ dội quá. Chưa bao giờ em làm anh đau như vậy. Có ý định xin lỗi không đây? - Không hề. Nhưng nhéo thêm cái nữa thì sẵn sàng. Khắc Minh giễu cợt: - Đề nghị cho anh rút lại lời hứa. Lý do vì cô dâu dữ quá. Anh không dám mang một cọp về nhà. Phương Nghi giậm chân: - Bây giờ ngồi đó giận phải không? Anh nghĩ lại rồi chứ gì, hối hận rồi chứ gì? - Có thể. - Không nói chuyện với anh nữa. Phương Nghi ngúng nguẩy bỏ đi. Nhưng Khắc Minh giữ tay cô lại: - Thôi đừng nổi giận nữa. Cho anh xin lỗi. Khắc Minh đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng như suy nghĩ. Phương Nghi ngồi im nhìn theo. Chờ mãi không thấy anh nói gì, cô sốt ruột lên tiếng: - Anh nghĩ gì vậy? Bộ anh có chuyện hả? - Không, không có chuyện gì trầm trọng. Anh chỉ nghĩ có thể anh Đông sẽ cản đám cưới của mình... Có thể bằng những thủ đoạn nào đó, anh không muốn em là nạn nhân. Phương Nghi thì thầm: - Thế anh có sợ không? Khắc Minh nhún vai: - Hoàn toàn không, anh Đông không phải là đối thủ của anh. - Em cũng không sợ ảnh. - Không đơn giản như em nghĩ đâu, anh Đông mới là người em sợ nhiều nhất. Anh có những thủ đoạn mà anh không tiện nói với em. Bác Trung cũng không hiểu ảnh bằng anh đâu. Phương Nghi tư lự: - Em không hiểu sao anh Đông đố kỵ em như vậy? - Vì ảnh sợ anh vào làm rể sẽ đoạt gia tài - Khắc Minh khẽ nhún vai - Anh không cần những thứ đó. Tự anh cũng có thể làm ra được. Có điều anh Đông quấy rầy em hoài anh chịu không nổi. Phương Nghi buột miệng: - Có lần anh bảo khi em có chồng, em sẽ không được nhận ở gia đình bất cứ thứ gì Nếu không ảnh sẽ giết em. Khắc Minh mỉm cười: - Chuyện đó đâu có lớn. Nếu vậy thì em hãy nói với gia đình em sẽ không nhận thứ gì hết, anh đủ sức bảo bọc em mà. Phương Nghi cúi đầu nhìn xuống chân: - Em không cần tiền hay địa vị, em chỉ muốn sống yên ổn và được thương yêu. Còn anh Đông thì lúc nào cũng nghi kỵ. Nhiều lúc em muốn có chồng để thoát khỏi gia đình. Cô ngước lên nhìn Khắc Minh: - Anh có tin anh là cứu tinh của em không? Khắc Minh gật gật đầu: - Anh muốn làm sao cho em sống hạnh phúc. Còn ai nghi kỵ mặc họ. Hình như tháng bảy đám giỗ mẹ em phải không? - Dạ còn hơn tháng nữa. Khắc Minh nhẩm tính trong đầu, rồi quyết định: - Lúc đó anh cũng rảnh chút ít rồi. Đợi có mặt mọi người mình tuyên bố luôn. Anh nhìn đồng hồ, rồi vỗ nhẹ lên má cô: - Bây giờ anh phải đi. Tối nay anh hẹn với vài người bạn. Mai anh phone cho em nghe. - Dạ. Phương Nghi còn ngần ngừ chưa muốn chia tay, Khắc Minh cười như hiểu: - Đừng buồn nghe cưng. Tối nay anh Đông không về đâu. Và anh kéo Phương Nghi vào người, hôn cô thật lâu. Phương Nghi tiễn Khắc Minh ra tận ngoài cổng mới quay vào, cô có cảm giác là lạ như mình đang đi đến bước ngoặc cuộc đời. Ý nghĩ đó không hề rời khỏi cô từ lúc Khắc Minh đề nghị đám cưới. Và hơn tháng sau, ngày quan trọng đó cũng tới. Ngày giỗ mẹ của cô khách khứa thật đông. Đến chiều thì bà con không còn ai. Bữa ăn chiều có mặt vợ chồng anh Đông, thêm Khắc Minh vừa là khách, vừa là người trong gia đình. Sự có mặt của anh làm anh Đông khó chịu ra mặt nhưng Phương Nghi không ngại điều đó nữa. Rồi từ từ cô sẽ giải phóng Đông ra khỏi tâm trạng đố kỵ lo sợ. Có Khắc Minh, ông Trung trở nên vui vẻ linh hoạt hơn. Khắc Minh điềm đạm trước mọi thái độ đối với Đông. Bữa ăn diễn ra khá thoải mái dù mặt Đông nặng như chì. Cuối cùng là những món tráng miệng. Khi bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, còn lại cái đĩa trái cây và chai rượu trên bàn, không khí trở nên dễ chịu hơn. Khắc Minh mỉm cười nhìn ông Trung: - Tối nay có mặt bác và anh chị Hai. Con muốn thưa bác chuyện của con với Phương Nghi. Ngọc Tuyết là người nhạy cảm nhất chị buông một câu: - Hai người tính cưới nhau hả? - Vâng. Đông ngồi yên, đầu óc anh hoạt đông một cách chậm chạp trước tuyên bố bất ngờ của Khắc Minh. Ông Trung cười sảng khoái: - Lẹ vậy sao? Con Nghi chưa ra trường mà, nhưng chuyện đó không quan trọng, bác biết hai đứa bàn tính trước rồi phải không. Bác đồng ý đấy. Đông đã suy nghĩ xong, anh nói tiếp ngay khi ông Trung ngừng nói: - Đám cưới rồi ba cho nó cái gì làm của hồi môn. Ông Trung khó chịu im lặng. Rồi ông nghiêm mặt: - Ba chưa tính trước. Nhưng đối với ngày vui của em con. Con không có ý nghĩ đẹp nào hơn sao. Đông sống sượng: - Chuyện vui của nó chứ đâu phải của con. Là người trong gia đình thì con có quyền biết. Ngọc Tuyết khẽ huỵch tay Đông một cái, rồi ngọt ngào rào đón: - Chuyện hôn nhân của cô Út mới là quan trọng, anh đừng làm ba mất vui. Dĩ nhiên cô út có người chồng tài giỏi như dượng Minh thì ba đâu cần lo sợ cho cô Út khổ. Khắc Minh cũng không cần gì ở gia tài của ba đâu? Chị nói có đúng ý Minh không? Khắc Minh mỉm cười không trả lời, anh để Phương Nghi nói ra điều đó, cô ngước lên, nói nhỏ nhẹ: - Em với anh Minh đã bàn trước rồi. Khi rời khỏi nhà em sẽ không mang theo thứ gì cả. Từ đó tới giờ anh Đông cực khổ với gia đình thì mọi thứ ba sẽ để lại cho anh chị, em không muốn để gia đình bận tâm cho em. Mọi người đều sửng sốt trước câu nói của cô, vẻ hài lòng trên nét mặt của vợ chồng Đông. Nhưng anh còn hoài nghi: - Đây là ý muốn của em hay của cậu Minh. Khắc Minh điềm đạm: - Tôi hay Phương Nghi thì có gì khác? Anh cứ xem chúng tôi là một và có thể yên tâm. Không để ý vẻ châm biếm kín đáo trong giọng nói của Khắc Minh. Đông thở phào như trút đi nỗi lo dằn vặt bấy lâu nay. Theo bản năng, anh tin ngay lời nói của Khắc Minh. Vì từ đó tới giờ trong thâm tâm anh đã ngầm kính nể bản lĩnh của Khắc Minh. Một khi đã những nói thì cậu ta sẽ làm như thế. Nếu chỉ có Phương Nghi nói thì anh mới nghi ngờ thôi. Anh chợt thấy Phương Nghi lấy chồng bỗng trở nên niềm hạnh phúc của anh, và không còn cái gai trong mắt anh nữa. Thế là mọi sự bỗng đảo lộn cả. Vợ chồng Đông là người hăng hái bàn chuyện đám cưới nhiều nhất. Ngọc Tuyết sốt sắng nhận việc lo mọi thứ cho cô dâu. Chị hớn hở nói về những kiểu soiree lộng lẫy mà Phương Nghi sẽ mặc trong ngày cưới. Phương Nghi nghe một cách lơ đãng. Khắc Minh với nụ cười ở môi ngầm khinh bỉ. Và ông Trung lặng lẽ nghe, còn trong đầu thì âm thầm với những suy tính. Ông không thể im lặng để đứa con gái ông thương yêu thiệt thòi như vậy. Nhưng điều đó chỉ có ông biết.