Chương 10


Chương 20

     oàn xe lửa dài như một con rắn khổng lồ quằn quại uốn khúc trên đường sắt. Trong toa xe hạng nhứt, kỹ sư Triệu Vĩ đang ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Cảnh vật hiện ra ngoài khung cửa rất đẹp, nhưng chàng không buồn nhìn tới.
Cả một thời dĩ vãng đau khổ lần lượt lướt qua trí chàng.
Trong cuộc đời Triệu Vĩ chưa hề biết tới hai chữ “hạnh phúc” là gì. Cái chết can đảm của thằng bé Trần Đức, rồi sự bỏ đi biệt tích của ni cô Diệu Linh và đến tai nạn thảm khốc giết chết Ngọc Anh và Ngọc Lệ.
Những người thân yêu và gần gũi Triệu Vĩ đều lần lượt lìa xa chàng.
Quả là một cơn ác mộng bão bùng.
Triệu Vĩ nhắm mắt lại, cố xua đuổi những hình ảnh nát lòng.
Từ ngày Ngọc Anh chết đến giờ, Triệu Vĩ sống cô độc, không màng nghĩ đến việc tục huyền. Quá chán nản, chàng từ giã Thới Bình thôn, giao sản nghiệp lại cho một người bạn thân cai quảng rồi xác va-li lên Sài Gòn. Nhưng chàng không dừng chân lại một chỗ nào nhứt định. Chàng đi lang thang từ nơi này đến nơi khác mong quên lãng hận tình.
Thời gian qua...
Triệu Vĩ vẫn chưa hàn gắn được vết thương lòng. Mái tóc chàng bạc thêm, tâm hồn chàng cằn cỗi thêm, nhưng đời chàng vẫn cô đơn.
Hôm nay Triệu Vĩ từ Nha Trang đáp xe lửa về Sài Gòn. Qua một đêm dài, đoàn xe đã gần đến nhà ga Biên Hòa. Triệu Vĩ định sẽ xuống tạm trú ở Biên Hòa vài ngày để đi quan sát các hầm đá, rồi mới xuống Sài Gòn.
Triệu Vĩ ngồi cạnh cửa sổ, miên man nghĩ ngợi.
Đoàn xe vẫn rầm rập lăn bánh trên đường sắt, nhưng đã hãm bớt tốc lực.
Triệu Vĩ đang ngồi thả hồn trong mộng tưởng, bỗng giật nẩy mình vì một tràng tiếng cười nói vui nhộn từ toa xe gần đó vẳng sang.
Triệu Vĩ lắng tai nghe. Quá lạ! Giọng cười sao quá quen thuộc, hình như chàng đã nghe ở đâu nhiều lần rồi.
Tò mò, Triệu Vĩ đứng dậy và thả bước sang toa kế cạnh. Chàng thấy rõ bốn cô gái xinh đẹp đang cười đùa rầm rĩ. Bốn cô trạc tuổi nhau và cô nào cũng son phấn lòe loẹt.
Mặt Triệu Vĩ dán chặt vào một cô gái trẻ nhứt bọn. Tim chàng như ngừng đập.
Thiếu nữ này giống hệt Mỹ Lan, giống một cách lạ lùng. Hai giọt nước cũng giống nhau đến thế là cùng.
Triệu Vĩ dụi mắt nhìn kỹ. Rõ ràng là Mỹ Lan rồi! Chàng quên sao được đôi mắt đó, mái tóc đó, nụ cười đó. Tất cả đã khắc sâu vào tâm khảm chàng.
Mỹ Lan đó chăng? Hay là người giống người?
Triệu Vĩ liên tưởng tới bao nhiêu năm về trước, lúc Mỹ Lan mới yêu chàng.
Không thể nào lầm lẫn được, chính Mỹ Lan của chàng rồi.
Thái độ kỳ lạ của Triệu Vĩ khiến các cô gái đồng nhìn ra ngoài cửa và rủ nhau cười khúc khích. Một cô khiều tay người con gái giống Mỹ Lan.
- Kìa Tuyết, mầy nhìn xem! Lão già đó nhìn sững như muốn hốt hồn mầy!
Cô gái tên Tuyết cười ròn vang và đáp khẽ:
- Phải đấy, lão ta kỳ thật, nhìn mình như muốn nuốt chửng. Để tao xem lão muốn gì.
Dứt lời, Tuyết bước ra ngoài.
Triệu Vĩ vẫn nhìn trân trối cô gái.
Tuyết dí dỏm hỏi:
- Xin lỗi ông, chẳng hay mấy giờ rồi nhỉ?
Giọng nói thanh tao của cô gái càng làm Triệu Vĩ lạnh mình thêm. Đúng là giọng nói của Mỹ Lan! Khuôn mặt đã giống mà giọng nói cũng giống luôn nữa. Thật là kỳ dị!
Triệu Vĩ vẫn nhìn cô gái không chớp mắt. Nàng giống Mỹ Lan nhưng không phải là Mỹ Lan. Nàng còn trẻ hơn Mỹ Lan nhiều. Nàng là em gái của Mỹ Lan chăng? Triệu Vĩ nhớ rõ Mỹ Lan không có em gái, mà cũng chẳng có bà con sống ở thành thị.
Thấy Triệu Vĩ đứng im lặng, Tuyết lặp lại câu hỏi cũ. Bây giờ Triệu Vĩ mới bỡ ngỡ như vừa tỉnh mộng. Chàng nhìn đồng hồ tay và bối rối đáp:
- Mới bảy giờ, xin lỗi. Cô xuống ga nào?
Tuyết nhìn thẳng vào mắt Triệu Vĩ và nhoẻn miệng cười:
- Tôi xuống ga Sài Gòn. Tám giờ tối nay tôi phải ra sân khấu biểu diễn rồi. Còn ông, ông xuống ga nào?
Triệu Vĩ đáp nhanh:
- Tôi xuống ga sắp tới. Cô là nghệ sĩ cải lương?
Tuyết lắc đầu:
- Không! Tôi là tài tử của một ban xiếc lưu động. Chúng tôi vừa hát một vòng ở các tỉnh miền Trung xong mới dọn về Sài Gòn.
Triệu Vĩ tìm cách gợi chuyện:
- Hát xiếc chắc thích thú lắm, cô nhỉ? Cô kiếm được nhiều tiền không?
Tuyết nheo mắt rất đáng yêu:
- Cũng kiếm được khá tiền, nhưng xài phung phí hết.
Nàng cười tít lên.
Triệu Vĩ say đắm nhìn cô gái. Nàng không phải là Mỹ Lan của chàng nhưng Triệu Vĩ vẫn tin đây là Mỹ Lan, người tình xưa của chàng. Triệu Vĩ muốn tìm lại hình ảnh Mỹ Lan qua khuôn mặt của Tuyết.
Đoàn xe lửa tạm đỗ ở nhà ga Biên Hòa.
Triệu Vĩ nói nhanh:
- Chúc cô nhiều may mắn. Tôi sẽ xuống Gài Gòn xem cô biểu diễn tài nghệ! À! Cô tên gì nhỉ?
Tuyết đáp trả lời:
- Tôi tên Tuyết.
- Chào cô!
Sau khi ném một cái nhìn tha thiết, Triệu Vĩ hấp tấp xuống nhà ga. Một thứ tình cảm khác lạ đã xuất phát trong lòng chàng.
Triệu Vĩ miên man lẩm bẩm:
- Tuyết, nàng giống Mỹ Lan, không sai một nét. Mỹ Lan của lòng ta. Mỹ Lan yêu dấu mãi mãi của ta.
Đoàn xe lửa đã rời khỏi nhà ga nhắm hướng Sài Gòn trực chỉ.
Triệu Vĩ đứng mơ màng nhìn theo cho đến khi mất hút đoàn xe, rồi chàng sườn sượt thở dài.