Chương 10


Chương 21

     ình bóng người con gái giống hệt Mỹ Lan trên toa xe lửa vẫn theo ám ảnh tâm trí Triệu Vĩ. Chàng không ngớt nghĩ đến nàng. Cô gái đã thu hút mất hồn Triệu Vĩ rồi.
Kể từ hôm tình cờ gặp Tuyết trên xe lửa, ngày đêm Triệu Vĩ đều bận tâm suy nghĩ về nàng. Tại sao? Tuyết có phải là Mỹ Lan đâu? Mà con tim Triệu Vĩ hiện thời và mãi mãi chỉ chứa đựng một hình ảnh đàn bà duy nhứt là Mỹ Lan.
Tuyết không phải là Mỹ Lan. Tại sao Triệu Vĩ lại cứ khổ tâm, nhọc trí vì nàng?
Mỹ Lan! Tuyết! Sao lại có người giống người một cách kỳ lạ như vậy.
Triệu Vĩ miên man nghĩ ngợi. Có phải tại vì cứ thương tưởng Mỹ Lan mãi mà Triệu Vĩ vừa nhìn thấy Tuyết là tâm hồn chàng xáo trộn mãnh liệt. Nghĩa là chàng yêu Mỹ Lan qua hình ảnh Tuyết? Chàng không thể nào quên nổi Mỹ Lan nên đâm ra tưởng nhớ đến Tuyết. Mỹ Lan đã đi biền biệt, chàng không hy vọng tìm gặp lại. Định mệnh trớ trêu đã đun rủi chàng gặp Tuyết trên xe lửa. Giờ đây, Triệu Vĩ thấy nhớ nhung Tuyết vô ngần.
Mấy đêm rồi Triệu Vĩ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Hình bóng Tuyết cứ theo ám ảnh tâm trí chàng mãi. Chàng không thể nào xua đuổi được hình ảnh Tuyết.
Trời ơi! Biết làm sao đây?
Triệu Vĩ còn nhớ rõ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ của Tuyết. Sao mà giống Mỹ Lan quá! Triệu Vĩ nghĩ thầm, nếu gặp mặt Tuyết chàng sẽ nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ thương Mỹ Lan.
Cuối cùng, Triệu Vĩ nhứt quyết đi Sài Gòn tìm Tuyết. Chàng thực hiện ngay ý định. Mặc dù trời đã sụp tối từ lâu, Triệu Vĩ vẫn thuê xe xuống Sài Gòn ngay.
Đến nơi, Triệu Vĩ mua một tờ báo vừa phát hành. Chàng dò ở mục giải trí, biết gánh xiếc của Tuyết đang diễn ở rạp hát và mua vé vào xem, mặc dù đoàn xiếc đã trình diễn từ lâu rồi.
Triệu Vĩ chạy đến gần sân khấu rảo mắt tìm kiếm Tuyết.
Tuyết đã đóng xong vai trò của nàng và đang đứng trong hậu cảnh chuyện trò với các bạn gái.
Một cô bạn của Tuyết đã nhìn thấy Triệu Vĩ. Cô ả vội lắc tay Tuyết và hóm hỉnh hỏi:
Tuyết ơi, mầy có biết ai đứng ở dưới kia đó không?
Nhìn theo trỏ tay của bạn, Tuyết sáng rực mắt lên. Một ý nghĩ thoáng nhanh qua trí, nàng khoái trá đáp:
- Lão già kỳ lạ gặp ở trên xe lửa hôm nọ chớ ai!
Cô bạn cười ranh mãnh:
- Xem mòi lão si tình mầy rồi đó! Khôn hồn thì chụp mau lấy lão chớ đeo theo thằng Hổ mãi có ngày cạp đất, mầy ơi!
Tuyết rảo mắt nhìn chung quanh:
- Suỵt! Nói khẽ chứ! Thằng quỷ đó nghe lọt thì lôi thôi lắm đó!
Dứt lời, nàng lén rời khỏi sân khấu. Nàng đến bên cạnh Triệu Vĩ và vỗ nhẹ lên vai chàng.
Giựt mình, Triệu Vĩ quay phắt lại, thấy Tuyết, không dằn nổi vui mừng, Triệu Vĩ reo lên:
- Cô Tuyết!
Tuyết cười tình tứ:
- Ông đến đây làm gì? Hôm nọ ông bảo ông xuống Biên Hòa cơ mà.
Bị hỏi khó bất ngờ, Triệu Vĩ bối rối:
- Thì tôi ở Biên Hòa mới vừa xuống đây.
Chàng vụng về hỏi tiếp:
- Cô không diễn trò à?
Tuyết cười duyên dáng:
- Đêm nay em đã làm xong phận sự rồi! Rất tiếc anh đến trễ không thấy em trổ tài.
Sự thay đổi cách xưng hô bất ngờ của Tuyết khiến Triệu Vĩ càng ngây ngất thêm. Chàng cũng bạo dạn đổi giọng:
- Một dịp khác anh sẽ đến hoan nghênh tài em.
Do dự một lát, Triệu Vĩ hỏi:
- Anh muốn mời em đi uống một ly rượu ngọt, em nghĩ thế nào?
Không suy nghĩ, Tuyết nhận lời ngay:
- Rất hân hạnh! Chúng ta đi đâu đây?
Triệu Vĩ vui vẻ:
- Tùy ý em lựa chọn! Em thích nhà hàng nào?
Tuyết phác một cử chỉ trong không khí:
- Đêm nay để anh làm chủ.
Nàng nói tiếp với giọng nửa đùa nửa thật:
- Còn những đêm khác, em sẽ đóng vai nữ hoàng!
Tuyết cười ròn tan, Triệu Vĩ bỡ ngỡ cũng cười theo.
Dưới ánh đèn màu huyền ảo của gian phòng ăn sang trọng, sắc đẹp của Tuyết càng lộng lẫy và quyến rũ thêm. Nàng chầm chậm nhấp từng ngụm rượu chát thứ hảo hạng và không ngớt nhìn Triệu Vĩ tủm tỉm cười.
Hai người im lặng, chỉ nhìn nhau mà không nói câu nào.
Những nụ cười nửa miệng duyên dáng của Tuyết càng làm lòng dạ Triệu Vĩ nôn nao thêm.
Triệu Vĩ ngồi thừ người nhìn Tuyết như muốn thu hết hình ảnh nàng vào óc.
Tuyết phá tan sự im lặng khó chịu:
- Sao anh không nói câu nào? Bộ em không xứng đáng để nói chuyện với anh sao?
Triệu Vĩ vẫn im lặng. Tuyết tiếp tục huyên thuyên đủ thứ chuyện. Nàng kể cho Triệu Vĩ nghe những kỷ niệm vui buồn trong cuộc đời đi theo gánh xiếc của nàng. Tuyết đã đi rất nhiều nơi, từ Cà Mau đến Bến Hải. Nàng có vẻ là một thiếu nữ sành sỏi đời.
Triệu Vĩ say sưa nghe Tuyết nói như muốn nuốt hết những lời nàng.
Cái nhìn kỳ quặc của Triệu Vĩ cũng làm Tuyết bỡ ngỡ. Nàng ngượng nghịu cúi mặt và hỏi:
- Sao anh nhìn em trân trối như thế? Em có đẹp không? Hay lại xấu như ma lem?
Nàng ngước mặt nhìn lên và nhoẻn miệng cười:
- Ồ, chắc anh nhìn mái tóc rối nùi của em? Làm nghề này thì khó lòng mà giữ được sắc đẹp!
Vừa nói Tuyết vừa đưa tay lên sửa lại mái tóc.
Càng lúc Triệu Vĩ trông Tuyết càng xinh đẹp và duyên dáng thêm. Lần hồi, chàng hơi bạo dạn, tò mò tìm hiểu đời tư của Tuyết:
- Quê em ở đâu? Chắc em còn chị hoặc em gái? Chị em chắc cũng đẹp lắm?
Tuyết buồn rầu, lắc đầu:
- Em mồ côi cha mẹ và chẳng có anh em gì ráo! Em sanh đẻ ở Sài Gòn và gia nhập đoàn xiếc từ thuở còn bé.
Triệu Vĩ lo ngại hỏi tiếp:
- Em lập gia đình chưa?
Hiểu ý Triệu Vĩ, Tuyết bật cười, nửa đùa, nửa thật:
- Chưa chồng nhưng đã có người yêu. Chắc anh không được vui lòng?
Triệu Vĩ cười xoà:
- Lẽ dĩ nhiên! Nếu em đã có người yêu thì đời anh sẽ khổ sở lắm!
Tuyết nheo mắt một cách duyên dáng ỡm ờ:
- Đàn ông các anh đều học có một sách. Lúc chưa chinh phục được con tim người ta thì tán tỉnh đủ thứ, còn khi đã yêu chán chê rồi thì... phớt tỉnh như Ăng Lê.
Triệu Vĩ có vẻ buồn, Tuyết có vẻ sành sỏi đời quá.
Chàng mơ màng tưởng tới bóng người xưa đã biệt dạng rồi. Mỹ Lan và Tuyết! Hai người đàn bà, hai khuôn mặt giống nhau, nhưng hai tâm hồn hoàn toàn khác biệt như hai thái cực. Mỹ Lan là gái sanh trưởng ở miền quê, tâm hồn hoàn toàn trong sạch. Còn Tuyết là gái thị thành, tâm hồn vẩn đục lọc lừa. Mỹ Lan yêu một cách chân thành, Tuyết yêu một cách đểu giả.
Hiện Triệu Vĩ đã mất Mỹ Lan vĩnh viễn và Tuyết đang ngồi trước mặt chàng. Tuyết gợi lại lòng chàng hình ảnh một mối tình xưa cũ đã mờ trong dĩ vãng.
Trông thấy Triệu Vĩ đột nhiên u sầu, Tuyết lấy làm lạ hỏi:
- Sao anh buồn thế? Anh đang nghĩ gì đấy?
Triệu Vĩ gượng cười đáp:
- Không, anh có gì đâu? À mà có. Anh nghĩ rằng em đẹp lắm.
Dứt lời, chàng lại nhìn đăm đăm Tuyết.
Nốc cạn ly rượu. Tuyết vụt hỏi:
- Em muốn biết anh tìm gặp em để làm gì? Một người con gái hư hỏng như em có gì để anh phải bận tâm.
Triệu Vĩ lúng túng không tìm ra câu trả lời. Chàng chạm phải đôi mắt mơ màng rất quyến rũ của Tuyết. Chàng bỡ ngỡ đáp:
- Thực tình, anh cũng chẳng biết tìm gặp em để làm gì, nhưng anh cảm thấy cần phải gặp lại em.
Tuyết cười ròn:
- Anh thật là kỳ lạ.
Bốn mắt lặng nhìn nhau. Thời gian như ngừng đọng lại.
Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Triệu Vĩ nhìn theo khói thuốc mông lung. Lờ mờ trong khói thuốc huyền ảo, chàng như nhìn thấy đôi mắt u sầu muôn thuở của Mỹ Lan.
Triệu Vĩ nhẹ thở dài.
Hình bóng người xưa làm sao mà quên được?