ơi đây là năm giờ sáng hãy còn mộng đẹp, ở nơi khác trên trái đất mới bắt đầu cuộc sống về đêm. Có những người cứ theo thói quen của mình, quên bẵng mất thời gian làm việc, ngủ, nghỉ của đối phương. Tuy chỉ là mấy câu ngắn gọn, nhưng cũng đủ khiến cơn buồn ngủ của một người bị đánh thức lúc sáng sớm bay biến hết. Tống Tử Ngôn châm thuốc, rít mấy hơi rồi dụi tắt. Bực mình. Không chỉ vì bị di động đánh thức lúc sáng sớm, mà những chuyện rắc rối hỗn độn cứ chất chồng trong lòng. Bực mình chẳng nói nên lời. Mặc xong quần áo, đóng cửa ra ngoài. Có lẽ thói quen đã trở thành tự nhiên, tới khi hơi tỉnh táo, mới phát hiện ra mình vô tình lái xe tới trước cổng trường. Chạy xe một hồi, tâm trạng cũng đỡ hơn, giai điệu blue vang lên trong xe. Hôm qua có hai tiết dạy, lại đọc tài liệu của công ty tới rạng sáng, giờ không khỏi thấy hơi mệt. Hắn nhắm mắt lại, gục đầu lên tay lái, chỉ định nghỉ một lát. Không ngờ lại thiếp đi, mãi tới lúc có tiếng cộc cộc mới thức dậy. Tống Tử Ngôn ngẩng đầu, ngoài xe, một cô bé đang gõ liên tục lên cửa sổ xe. Trời đã sáng, mặt trời bên ngoài đã lên cao, qua cửa kính màu xám, cô gái ngoài xe cũng không xinh lắm, mặc trang phục học sinh, trông cũng hiền lành, mặt mày trông có vẻ nhanh nhẹn nhưng cứ lờ đà lờ đờ. Điển hình cho việc ngủ không đủ giấc, nhưng tình trạng tinh thần lại hưng phấn quá mức. Thoáng hiểu ra, bên ngoài trường có mấy quán internet, sinh viên thường ra ngoài online thâu đêm, chắc cô bé này cũng là một trong số đó. Tuy chuyện dạy học là việc bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy sinh viên như thế, Tống Tử Ngôn cũng cảm thấy chán ngán, chỉ khoát tay về phía cửa kính xe, không để ý tới. Nhưng rõ ràng cô gái kia vô cùng nhẫn nại, tiếng cộc cộc cộc vẫn không ngừng vang lên bên tai. Tống Tử Ngôn mất kiên nhẫn hạ cửa kính xe, còn chưa kịp nói thì cô bé đã chìa một tay ra, mắt híp lại ra vẻ nịnh nọt: “Anh này, cho tôi mượn chút tiền đi!”. Tống Tử Ngôn thoáng đờ người ra, lẽ nào cô này... không phải là sinh viên? Là mấy đứa lừa gạt ăn nói trắng trợn? Cô bé nhìn hắn do dự, vội vã cướp lời: “Không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần năm tệ là được rồi!”. Chỉ cần năm tệ...? Điều kiện kinh tế trong nước kém như thế sao? Tống Tử Ngôn nheo mắt lại. Cô bé cuống quýt hạ giá: “Không cần năm tệ, thực ra ba tệ rưỡi là được rồi, ha ha, anh lái xe đẹp thế này, không lẽ không thể cho mượn chút tiền còm sao?”. Nhìn đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, nhưng vẫn cố chớp chớp nịnh nọt. Tống Tử Ngôn lôi ví tiền, rút tờ một trăm tệ đưa qua. Cô ta là ai cũng được, đừng tới làm phiền hắn nữa. Cô bé nhận lấy tờ tiền, cảm ơn: “Cảm ơn anh, nhiều quá!” Còn giơ ngón tay cái lên với hắn rồi mới quay đi. Nhìn bóng cô bé, Tống Tử Ngôn lắc đầu, đi lừa đảo đúng là phí cả khí chất trong sáng. Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi, vừa hay có tiết dạy đầu lúc hơn tám giờ sáng. Cũng chẳng cần quay về, cứ chờ thêm một lát rồi lên lớp luôn, Tống Tử Ngôn quyết định, lấy di động ra gọi cho giám đốc Điền, dặn dò mấy câu, vừa cúp máy thì bỗng có tiếng gõ bên cửa sổ xe. Quay đầu lại nhìn, là cô bé kia. Cô cầm trên tay mấy túi nhỏ vẫy vẫy hắn. Cửa xe hạ xuống lần thứ hai, không cho hắn mở miệng, cô đã nhét hai chiếc túi vào trong xe. Hắn đành nhận lấy. Cảm giác nóng hổi trên tay khiến hắn phải nhăn mày: “Đây là gì thế?”. Cô bé như người vừa tặng vật quý: “Bánh rán cuộn trái cây và sữa đậu nành!” Rồi đưa lại một đống tiền: “Bánh rán cuộn trái cây hai tệ, sữa đậu nành một tệ, tổng cộng là ba tệ. Chỗ này là chín mươi ba tệ, anh có muốn đếm lại không?” Hắn mất kiên nhẫn: “Ý gì đó?”. Cô bé kia vui vẻ: “Cứ coi như mấy thứ này là em mời đi, em tiêu của anh tổng cộng là bảy tệ”. Tống Tử Ngôn nhìn lại mấy cái túi y hệt của mình trong tay cô, ngắc ngứ: “Cô đứng trên đường mượn tiền mua bữa sáng à?”. Cô bé không nhận ra giọng điệu mỉa mai của hắn, gật đầu như gà con mổ thóc: “Hôm qua em quên đem tiền, hôm nay rõ là thảm, may có người hảo tâm cứu vớt trong lúc đói kém hoạn nạn, xây dựng chủnghĩa xã hội khoa học hài hòa thật tốt!” Nghe câu cảm khái xúc động của cô ta, Tống Tử Ngôn không còn gì để nói. Cũng may cô bé không định nói chuyện nhiều: “Em cũng phải về rồi, hôm nay phải ngủ bù mới được, chắc tối mai cũng phải thâu đêm tiếp, mai anh có ở đây không? Em trả anh tiền”. Tống Tử Ngôn không muốn nói nhiều, gật đầu theo: “Ừ”. Thực ra hắn đã quẳng chuyện đó ra khỏi đầu ngay tắp lự. Mười ngày sau mới có một lớp tiết đầu, hắn tới sớm, khi đi qua con đường kia bỗng có tiếng người gọi, nhìn vào gương chiếu hậu thấy một cô gái đang đuổi theo, vừa vẫy tay vừa gọi hắn. Hắn dừng xe, hạ cửa kính, cô bé vội vàng cúi thấp người xuống, thở hồng hộc: “Cuối cùng cũng đợi được anh!”. Tống Tử Ngôn ngạc nhiên: “Ngày nào cô cũng chờ ở đây à?”. Cô gái thành thật lắc đầu: “Không, hôm ấy tới nhưng anh không ở đó. Sau đó cứ cách hai ngày em mới tới một lần, còn nghĩ nếu nửa tháng mà không gặp được thì sẽ tham ô luôn số tiền ấy”. Nói xong còn cười gian hai tiếng, rõ là bộ dạng tiểu nhân đắc ý, rồi gương mặt lại nhanh chóng ỉu xìu: “Hôm nay là ngày cuối cùng, ai dè rõ xui gặp lại anh”. Với tư cách là cái người “rõ xui gặp lại” của cô ta, khóe miệng Tống Tử Ngôn nhếch lên: “Thật không may”. Cô cười khổ, còn gật đầu theo, lại hỏi: “Anh có mười ba tệ không?” Tống Tử Ngôn nghĩ một lát, lắc đầu. Mặt cô càng ủ rũ hơn, rút từ trong ví tiền ra một tờ hai mươi tệ: “Em cũng không có tiền lẻ, giờ bánh rán cuộn trái cây đã bán hết rồi, cũng chẳng có chỗ nào đổi được”. Vẻ mặt cô ấy thật sự quá sinh động, nhìn bộ dạng đấu tranh của cô, tự nhiên Tống Tử Ngôn thấy rất muốn cười, nhưng vẫn làm mặt nghiêm không nói gì. Cuối cùng, cô cắn răng, mắt sáng rực lên: “Vậy mười ba tệ còn lại coi như lãi là được rồi!”. Rồi chầm chậm, từ từ, chậm rãi, đưa tiền ra phía trước. Tống Tử Ngôn nhìn cánh tay nhích từng phân một, lại nhìn ánh mắt cứ dán chặt vào tờ hai mươi tệ của cô, tự nhiên nổi lên ý xấu, muốn xem nếu mình nhận lấy tờ tiền này thì cô ấy... có khóc hay không? Nhưng tính cách xưa nay lạnh lùng, càng không có thói quen đùa với người khác, hắn chỉ thản nhiên nói: “Không cần, cô cứ cầm đi”. Chỉ một câu này thôi, trong chớp mắt đã khiến cả gương mặt cô bé tỏa sáng, hai mắt mở to: “Thật chứ?”. Tống Tử Ngôn gật đầu. Cô vội vàng đính chính: “Thế là giờ anh không cần, chứ không phải em không chịu trả phải không?” Đã hám tiền thế mà còn cứ đuổi theo trả tiền mãi. Nhìn cô hai mắt mở to, Tống Tử Ngôn vừa muốn bắt nạt, lại vừa muốn trấn an cô, nhếch miệng cười: “Là cô muốn trả mà tôi không cần”. Cô vội vàng lấy lại tờ tiền, cười tới híp cả mắt, rồi giơ ngón tay cái lên với hắn: “Tốt quá!”. Nhìn đôi mắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn mới nhớ ra mình đã gặp cô ở đâu. Trí nhớ siêu hạng của hắn hình như được dùng ở chỗ khác, đối với người, với xe cộ, với những kiểu xã giao gì đó không gặp lại lần thứ hai hắn ít khi nhớ rõ. Nhưng vừa nhìn đã nhận ra có lẽ là vì đôi mắt cong lên khi cười của cô, cái điệu cười tự cho mình là thông minh khôn khéo. Nhưng nhìn rõ ngốc, nhưng không hề khiến người ta thấy mất vui, mà vui tới mức rất muốn bắt nạt... để cô hiểu rằng thực ra mình rất ngốc... Ý nghĩ khác thường xuất hiện khiến Tống Tử Ngôn thoáng giật mình, nhưng hắn lại ứng phó rất nhanh, vẫn thản nhiên: “Còn chuyện gì nữa không?”. Cô lắc đầu: “Không có, không có, anh mau đi đi”. Rồi đứng thẳng người lên. Tống Tử Ngôn cũng quay lại, vừa nâng cửa kính xe lên đã nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc. Quả nhiên, lại là cô. Cô cầm một cái lọ nhỏ màu vàng, đưa vào, cười cười vẻ hối lỗi: “Em vẫn thấy khó chịu lắm, à... cái này là Xylitol, hôm trước em mới mua đấy, mới ăn có mấy viên thôi, coi như là trả tiền đi!”. Tống Tử Ngôn vốn ưa sạch sẽ, việc ăn uống càng kỹ tính hơn, nhưng nhìn cái lọ tròn tròn, rồi lại nhìn khuôn mặt thẳng thắn đầy vẻ chờ mong của cô, hắn gật đầu: “Để đó đi”. Cô thả cái lọ vào trong, lúc ấy mới yên tâm quay đi. Tống Tử Ngôn chưa khởi động xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn cái lọ nhỏ, cũng chẳng biết nghĩ gì, với tay, mở nắp, lấy một viên bỏ vào miệng. Hương chanh nhè nhẹ ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng, mang theo vị cay cay mát lành là lạ của bạc hà... Hắn cũng thấy hành động của bản thân rất khó hiểu, cười cười, thả cái lọ lại xe. Vừa quay đầu đã thấy bóng người quen thuộc đang đi ngang qua đường, Tống Tử Ngôn mở cửa xuống xe, Tô Á Văn cùng chiến hữu chơi game cả đêm vừa thấy hắn thì vui vẻ lại gần: “Anh ba!”. Bấy giờ Tống Tử Ngôn mới nhớ ra trường của cậu ta ngay gần đó: “Cả đêm lên mạng à?” Tô Á Văn van vỉ: “Anh không được nói cho mẹ em nghe đấy, à phải, em nghe mẹ em nói, anh bị bà nội bắt làm giảng viên trong trường, không về Mỹ nữa à?”. Tống Tử Ngôn gật đầu: “Không về nữa”. Tô Á Văn trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: “Người lúc nãy nói chuyện với anh là sinh viên lớp anh à?”. Tống Tử Ngôn bật cười: “Không phải, là người mượn tiền mua bữa sáng thôi”. Tô Á Văn ngẩn người ra rồi cũng cười: “Mượn tiền mua bữa sáng, có lẽ chỉ Tần Khanh mới làm được thôi”. Tần Khanh? Tống Tử Ngôn thoáng ngạc nhiên: “Em biết à?”. Tô Á Văn đáp: “Lần trước cùng đi leo núi với nhau”. Giọng nói bất giác lộ ra vẻ tự hào và ưu ái: “Là một cô bé rất đặc biệt nhỉ?” Nhớ tới gương mặt và bộ dạng thay đổi liên tục, thủ đoạn trẻ con, đôi mắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn cũng bất giác mỉm cười: “Phải, rất đặc biệt”. Nhân sinh chỉ như lần gặp đầu tiên. Con đường bình thường, người tình cờ gặp, gặp gỡ tầm thường, khiấy họ cũng không biết được mình sẽ sắm vai gì trong cuộc đời đối phương. Cũng trên con đường này, hai năm sau, cô bé kia sẽ vì sự ra đi của một người mà ôm lấy bạn thân của mình gào khóc. Cũng con đường này, ba năm sau, có người ngồi trong xe nhìn thấy cái tên Tần Khanh trong danh sách những sinh viên đăng ký học môn tự chọn thì những ký ức ngọt ngào lại dâng lên. Đường rải nhựa, bồn hoa, vạch vôi trắng, bọn họ chẳng thể nhớ cũng chẳng thể đoán ra được. Rốt cuộc là ai đến ai đi, ai dừng ai bước tiếp. Nhưng số phận biết, vẫn luôn biết. Cho nên ba năm rưỡi sau, khi Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ đạc thì có một sinh viên từ từ tới trước mặt hắn: “Thầy, em là Tần Khanh lớp chín!”. Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười. Tần Khanh nuốt nước bọt, nắm chặt tay như tráng sĩ: “Thầy, em yêu thầy!” Trong miệng dường như lại dâng lên vị ngọt ngào trong ký ức, nhìn gương mặt khiến người ta rất muốn bắt nạt kia, hắn hạ quyết tâm rõ ràng biết thừa màn kịch của cô, nhưng vẫn làm ra vẻ bừng tỉnh, trả lời: “À, ra thế”. À, ra thế. Giống con mèo đang chán muốn chết thì tìm được một cuộn len, cảm thấy rất thú vị, cứ lấy móng vuốt tạt qua tạt lại. Thấy mình rất vui, tới lúc cúi đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc vô tình đã để len cuốn khắp người, giãy ra không được, rồi cứ thế quấn lấy nhau cả đời. Tôi đẩy em đi, em cuốn lấy tôi. Thực ra, cũng chính là thế này. HẾT