Dịch giả: DƯƠNG LINH
CHƯƠNG IX

    
ới con mắt nhà nghề, Japp nhận xét:
- Hắn sụp đổ quá nhanh, điều này hơi lạ.
Họ đang ngồi trên xe đi ngược đường Brompton. Poirot lơ đãng đáp:
- Hắn biết mình đã chết cháy.
- Chúng mình có nhiều cớ để buộc tội hắn - Japp nói - hắn có hai, ba căn cước khác nhau, xưa đã từng gian lận ngân phiếu, và một vụ giả danh là đại tá Bathe đến khách sạn Ritz lừa đảo một loạt doanh nhân. Hiện nay ta đã giữ hắn về tội danh này... cho đến khi vụ bà Allen được làm rõ. Ông Poirot.. tại sao ông muốn đưa tôi về nông thôn?
- Mỗi vụ việc phải được làm hoàn toàn sáng tỏ. Tôi đang đi tìm bí mật của vấn đề mà ông đã gợi ra: bí mật của chiếc hòm con bị mất.
- Nhưng chiếc hòm đó có mất đâu.
- Hãy đợi đấy, ông bạn.
Xe đi vào khu phố Mews. Trước cửa nhà số 14, Jane Plenderleith trong trang phục người đi đánh gôn, từ chiếc Austin bước xuống. Cô nhìn hai người, và lấy chìa khoá mở cửa.
- Mời hai ông vào.
Cô đi trước, Japp bước theo vào phòng chung.
Poirot đứng lại ngoài phòng chờ, phàn nàn to:
- Thật bất tiện... khó cởi áo quá.
Sau đó, Poirot đi vào không có áo badơxuy, song Japp thầm mỉm cười vì đã nghe thấy tiếng động khẽ của cánh cửa tủ khô có người mở. Japp liếc nhìn Poirot dò hỏi, Poirot đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ:
- Chúng tôi không làm phiền cô lâu - Japp nói - Chúng tôi đến chỉ để hỏi tên ông luật gia trông nom công việc của bà Allen.
- Luật gia? Nhưng tôi cũng không biết chị ấy có hay không?
- Nhưng khi bà ấy cùng cô thuê căn nhà này, phải có người nào làm giúp giấy tờ chứ?
- Không, làm gì có, vì chính tôi đứng tên thuê. Barbara trả tôi nửa tiền thuê. Thế là xong, không có gì sai luật.
- Vâng, nếu vậy chúng tôi không còn việc gì nữa.
- Rất tiếc không giúp gì được các ông - Jane Plenderleith lịch sự.
Japp vừa đi ra cửa, vừa nói:
- Không quan trọng. Cô vừa đi chơi gôn về?
Jane hơi đỏ mặt:
- Vâng. Các ông có thể cho là tôi vô tâm, nhưng sự thực là tôi không thể chịu cái không khí của nhà này. Phải ra ngoài, làm cái gì thật mệt, không thì ngẹt thở mất.
Poirot vội nói:
- Vâng, chúng tôi thông cảm, thật dễ hiểu, rất tự nhiên. Ngồi ru rú trong nhà này nghĩ vẫn vơ thì khổ thật... Cô là thành viên của một câu lạc bộ?
- Vâng, tôi chơi gôn ở Wentworth. Hôm nay trời rất đẹp; tuy nhiên lúc này cây cối đã bắt đầu trụi lá, chứ tuần trước còn rất xanh tươi.
Xin chào cô Plenderleith, Japp trịnh trọng nói:
- Tôi sẽ báo tin cô biết khi có gì cụ thể. À, chúng tôi đã bát giam một kẻ tình nghi.
- Ai vậy? - Jane hau háu nhìn hai người.
- Thiếu tá Eustace.
Cô gái nghiêng đầu, cúi xuống để nhóm lò.
Khi xe ra khỏi khu phố Mews, Japp hỏi:
- Thê nào?
Poirot mỉm cười:
- Rất đơn giản, lần này chìa khóa vẫn ở trên cửa.
- Và?
Poirot lại mỉm cười:
- Các đồ chơi gôn không còn trong tủ kho...
- Tất nhiên. Dù sao thì cô gái đó không ngốc.
- Còn thiếu gì không?
Có thiếu chiếc hòm con!...
Xe chồm lên dưới chân Japp:
- Quỷ tha ma bắt! Tôi biết là có cái gì đó, nhưng là cái gì cơ chứ? Tôi đã khám cái hòm rất kỹ.
- Tội nghiệp ông bạn tôi... nhưng sự thật rất hiển nhiên.
Japp đưa mắt nhìn, bực dọc:
- Chúng ta di đâu thế này?
Poirot nhìn đồng hồ:
- Chưa đến bốn giờ, tôi tin là ta sẽ tới Wentworth trước khi trời tối.
- Ông nghĩ là cô ta đến đó thực?
- Có, vì cô ấy không biết là ta có thể tìm hiểu. Tôi tin là cô ta đã đến đó.
- Thế thì ta đến! Mặc dù tôi không cho chiếc hòm nhỏ có liên quan đến vụ án.
- Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý... là nó không liên quan.
- Thế thì tại sao?... Không, đừng nói gì cả! Với trật tự và phương pháp, rồi mọi việc sẽ sáng tỏ! Hà! Trời hôm nay đẹp!
Xe đi khoẻ, hai người tới Câu lạc bộ Gôn Wentworth lúc bốn giờ rưỡi. Là ngày đi làm, nên ở đây vắng người.
Poirot đến thẳng người quản lý yêu cầu cho xin bộ đồ gôn của cô Plenderleith, viện cớ hôm sau cô phải đi chơi ở sân gôn khác. Người quản lý đưa ra một bộ đồ có ghi chữ J. P.
- Cảm ơn - Poirot nói.
Đi được hai, ba bước, ông quay lại hỏi một cách tự nhiên:
- Cô ấy có gửi ở đây một chiếc hòm nhỏ.
- Hôm nay thì không, thưa ông. Có thể cô ấy để trên phòng.
- Hôm nay, cô có tới đây?
- Ồ! Có, tôi có thấy.
- Cô ấy có gọi thằng bé xách gậy nào đi theo? Cô ấy để lạc đâu chiếc hòm, không nhớ ở chỗ nào.
- Cô Plenderleith không yêu cầu người xách gậy. Cô ấy vào đây, mua hai quả bóng, và chỉ lấy hai gậy, tôi nhớ hình như cô có cầm chiếc hòm con.
Poirot cảm ơn, và hai người đi vòng quanh khu nhà. Poirot dừng lại một lúc ngắm cảnh.
- Cảnh trí đẹp không... Hàng thông sẫm màu và cái hồ! Phái cái hồ!
Japp tiếc nhìn nhanh:
- A! Vậy ra trong đầu ông đã có ý ấy?
Poirot mỉm cười:
- Có thể có người nào đã trông thấy. Ở địa vị của ông, tôi sẽ mở một cuộc điều tra nhỏ.