ến Phi xoay tay chèo thuyền, nhìn vào sau lưng Lưu Dụ, nghĩ không ra lời nào có thể an ủi gã. Không một ai hiểu rõ đả kích nghiêm trọng mà Lưu Dụ phải gánh chịu hơn Yến Phi, đả kích này so ra còn khiến Lưu Dụ khó chịu hơn là lấy đao đâm gã hai nhát.
Lưu Dụ vốn có dáng người hiên ngang, giờ suy sụp gục xuống, đại biểu cho nỗi khuất nhục, vỡ mộng cùng với tâm tình uể oải cực độ gây nên bởi chuyện đạt được rồi lại mất mà gã đang gánh chịu.
Lưu Dụ vẫn quay lưng về phía Yến Phi đang ngồi trong thuyền, thở dài nói: “Yến huynh chắc đang cười ta? Ôi! Hiện tại người ta hận nhất chính là bản thân, ta thực là không biết lượng sức, lại còn cho rằng nàng ta là một Đạm Chân khác.”
Yến Phi nói: “Ngươi bất tất phải tự trách mình, đổi lại ta là ngươi, ắt cũng sẽ sinh ra hiểu lầm. Này! Đại trượng phu lo gì không có vợ, chuyện quan trọng nhất trước mắt, là tập trung tinh thần vào cuộc đấu tranh với Thiên Sư quân, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng. Có thể sẽ có một ngày ngươi hồi tưởng lại chuyện tối nay, sẽ chỉ biết cười thật lớn.”
Lưu Dụ xoay người lại, thần sắc như thường gật đầu đáp: “Đúng! So với Đạm Chân, chuyện tối nay chỉ là một việc nhỏ, bị một vố cự tuyệt chửi mắng té tát coi như đã mua được một bài học tốt, chí ít cũng hiểu rõ được cách biệt sang hèn là hiện thật chắc chắn như thép. Từ nay về sau ta sẽ không bước chân vào Tạ gia nửa bước. Đa tạ ngươi!”
Yến Phi ngạc nhiên nói: “Mọi người đều là huynh đệ, không cần nói đa tạ, chỉ là một chút đỉnh công sức thôi mà!”
Lưu Dụ nói: “Ngươi giúp ta đêm nay đột nhập vào Tạ phủ để đi gặp Tạ Chung Tú, ta đương nhiên cảm kích, nhưng những lời đa tạ vừa rồi, lại không có ý như vậy, mà bởi vì có ngươi, ta hôm nay mới có thể đến được Tạ gia, dẫn tới chuyện tối nay, đã khiến ta bừng tỉnh lại từ trong mê mộng, lại một lần nữa đặt chân trở lại hiện thực mà làm người, không còn ảo tưởng mơ mộng hão huyền nào nữa, cũng không phải vướng víu vào những chuyện nam nữ phức tạp. Ta đúng là cần phải học tập Phụng Tam”
Yến Phi nói: “Ngàn vạn lần chớ có vì oán trách mà hãi sợ chuyện tình cảm nam nữ, Văn Thanh trên mọi phương diện so ra đều không hề thua kém Tạ Chung Tú, vả lại cũng thích hợp với ngươi hơn Chung Tú. Chúng ta thủy chung vẫn là thường dân áo vải, sẽ không thể hiểu được cách nhìn của thế gia vọng tộc, càng không quen với phương thức sinh hoạt của bọn họ. Đương nhiên, Đạm Chân là một ngoại lệ. Bất luận như thế nào, ngươi cũng đã từng giành được lòng ái mộ của một mĩ nữ con nhà danh giá, cũng đủ để có thể tự hào được rồi.”
Lưu Dụ lắc đầu: “Ta vừa nãy đã suy nghĩ lại lần nữa chuyện Huyền Soái ngăn cản ta bỏ trốn cùng Đạm Chân, thành thật mà nói, mãi cho đến tận vừa mới rồi ta vẫn có chút hận Huyền Soái, nhưng bây giờ hận ý đã hoàn toàn tiêu tan. Ngài ngăn cản ta là đúng. Tình yêu đôi lứa có lẽ chỉ coi trọng tới cảm giác, lúc mới phát sinh thì mãnh liệt tựa như trời long đất lở, nhưng khi chung sống lâu dài tại cùng một chỗ thì lại là một chuyện khác, Đạm Chân rồi sẽ phát hiện ra khuyết điểm của ta, nhiệt tình của chúng ta sẽ nguội lạnh mà giảm dần, cho tới khi trở thành một đôi vợ chồng lục đục bất hòa. Gần đây ta có tiếp xúc nhiều hơn với con cháu thế gia vọng tộc, lại càng rõ ràng hơn sự khác biệt giữa sĩ phu áo gấm và thường dân áo vải.”
Yến Phi nói: “Không cần phải bi quan như vậy, cao môn tuyệt không phải là cao cao tại thượng không với tới được, mà chỉ là một loại phương thức sinh hoạt khác. Bọn họ có thể xem thường chúng ta, thì chúng ta cũng có thể xem thường bọn họ. Con bà nó, hiện tại chính là lúc để chúng ta đi chứng minh cho bọn họ thấy, ai mới có tư cách để nói.”
Lưu Dụ gật đầu đồng tình: “Nói thật, cảm giác hiện giờ của ta đã thoải mái hơn rất nhiều, có điểm giống như vén sạch hết mây mù, nhìn rõ tình hình của bản thân. Bắt đầu từ thời khắc này đêm nay, Lưu Dụ ta sẽ không còn là Lưu Dụ của trước kia nữa, sẽ không tùy tiện làm việc theo cảm tính nữa. Món nợ của Đạm Chân ta nhất định sẽ vì nàng mà đòi lại, cũng phải khiến cho người trong thế gia vọng tộc thấy được rằng, thứ dân áo vải chúng ta, sẽ không vĩnh viễn bị bọn chúng chà đạp dưới chân.”
Khi nói đến câu cuối cùng, hai mắt Lưu Dụ lấp lánh tinh quang, hồi phục lại sinh khí.
Yến Phi không khỏi nhớ tới Thác Bạt Khuê, hắn cùng Lưu Dụ tuy hoàn toàn khác nhau về tác phong tính cách, nhưng lại có một điểm tương đồng, đó là không cam tâm ở dưới người khác, ấp ủ chí hướng cao xa.
***
Những tia sáng lung linh phản chiếu lên tuyết, làm bóng cây phía xa xa mờ mờ ảo ảo.
Sau một trận tuyết lớn, Biên Hoang tập đã biến thành một thế giới màu trắng bạc. Hiện tại tuyết tuy đã tạm ngưng, nhưng toàn bộ các ngôi nhà trong tập đều như được tân trang đổi sang một màu trắng xóa, đẹp một cách trong sạch và thanh khiết.
Thời tiết lạnh lẽo vẫn không hề làm hao tổn nhiệt tình của Hoang nhân, muôn người đều đổ xô ra đường ùn ùn kéo đến bến cảng, hoan nghênh phương giá của Tiểu Bạch Nhạn quang lâm, nhiệt tình ấy cùng với khí trời giá lạnh hình thành nên sự đối lập mãnh liệt.
Nhóm thành viên nghị hội, bao gồm những người như Giang Văn Thanh, Mộ Dung Chiến, Hồ Lôi Phương, Phí Nhị Phiết, Âm Kỳ, Diêu Mãnh, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Thác Bạt Nghi, lại có một loại tâm tình hoàn toàn khác, bọn họ đến đây không phải vì nghênh tiếp Tiểu Bạch Nhạn, mà là chờ đợi Trác Cuồng Sinh, Cao Ngạn và Trình Thượng Cổ, để có thể lập tức cử hành Chung Lâu nghị hội, nhằm triển khai toàn diện đại kế phản công.
Giang Văn Thanh cười nói: “Doãn Thanh Nhã đã trở thành nữ nhân nhận được nhiều hoan nghênh nhất ở Biên Hoang tập sau Kỷ Thiên Thiên.”
Diêu Mãnh than: “Thực ngại phải nhìn thấy vẻ mặt của Cao thiếu, y luôn một lòng muốn được thỏa thích trùng phùng với Tiểu Bạch Nhạn, mà giờ chúng ta lại phải chia cách bọn họ, cưỡng ép y ra tiền tuyến, phụ trách nhiệm vụ nguy hiểm nhất.”
Mộ Dung Chiến nói: “Nếu có được lựa chọn khác, chúng ta sao dám phá hoại hảo sự của y. Chỉ hận y lại là lựa chọn thích hợp nhất, chỉ có y mới có thể xoay sở hoàn thành được.”
Lưu Mục Chi tiếp: “Thật sự chỉ có y mới làm được ư? Ta sợ nhất là y không chuyên tâm, trái lại còn làm liên lụy đến đại sự.”
Thác Bạt Nghị nói: “Quả thực không có người nào đảm nhiệm được ngoài y, tên tiểu tử này không chỉ nắm rõ Biên Hoang như lòng bàn tay, pháp bảo đầy mình, lại còn giỏi thuật ẩn mình xóa vết, quan trọng hơn là y có thiên phú cực cao trong nghệ thuật thám thính trinh sát, thám tử thông thường nhìn không ra dấu vết gì khác lạ, thì đối với y lại là đầu mối quý báu. Biên Hoang tập là địa phương chỉ xét đến thực lực, y có thể trở thành phong môi nổi danh nhất, tuyệt không phải do may mắn mà được.”
Hồng Tử Xuân cười khổ: “Hy vọng tiểu tử này lấy đại cuộc làm trọng!”
Mọi người chỉ còn cách nhìn nhau cười gượng.
***
Tư Mã Nguyên Hiển trời chưa sáng đã đến, cùng ăn sáng một chỗ với tất cả mọi người, để tiễn biệt Yến Phi lên đường.
Nhìn bề ngoài, Lưu Dụ tựa như một người chưa hề gặp chuyện gì xảy ra, cười cười nói nói, nhưng Yến Phi lại hiểu được rằng gã so với trước kia đã biết giấu kín hơn tâm sự của mình.
Nhân cơ hội này, Lưu Dụ hướng Tư Mã Nguyên Hiển ngỏ lời: “Tối nay chúng ta sẽ dời đến tiền tuyến, trên đường sẽ đi qua Quảng Lăng, muốn thuận đường mà ghé vào bái phỏng Tôn Vô Chung Tôn tướng quân, nhằm hiểu rõ tình huống của Bắc Phủ Binh tại Quảng Lăng.”
Tư Mã Nguyên Hiển do dự hỏi: “Việc này liệu có nên hỏi qua trước cha ta không?”
Yến Phi nói: “’Tướng ở bên ngoài, trong chừng mực nào đó có thể không nghe theo lệnh vua’. Đây không phải là trái lệnh phạm thượng, mà là chỉ có tướng lĩnh tác chiến tại tiền tuyến, mới minh bạch tình huống xác thực, hiểu được sách lược nào là phù hợp nhất. Hiện tại chúng ta đang ở trong tình huống giống như vậy, vương gia đương nhiên là người tinh minh, nhưng ông lại lo lắng kiêng dè quá nhiều, đối với tình huống ở tiền tuyến chỉ biết thông qua báo cáo của thám tử. Chúng ta nếu muốn thắng trong cuộc chiến này, tuyệt đối không thể vì đắn đo lo ngại quá nhiều, mà chịu ràng buộc trói chân trói tay trong hành sự, vì vậy ắt phải mạnh tay mà làm, giống như tình huống Hoang nhân hai lần khôi phục Biên Hoang tập vậy. Công tử phải hiển lộ ra chút đảm sắc, thì Lưu Dụ bọn họ mới có cơ hội thành công.”
Nếu so sánh ra, Yến Phi có thể tính là người đứng ngoài cuộc chiến này, vả lại ai cũng đều hiểu được tác phong chí công vô tư của chàng, đã thế lại còn là người Tư Mã Nguyên Hiển ngưỡng mộ trong lòng, những lời do chàng nói ra đặc biệt có phân lượng.
Tư Mã Nguyên Hiển nghe xong lập tức hai mắt tỏa sáng, gật đầu đồng ý: “Đúng! Tựa như tình huống chúng ta ác đấu cùng Hác Trường Hanh trên sông lần trước, lúc ấy còn có thời gian gì mà nghĩ đến vấn đề khác. Tất cả cứ như Lưu huynh đề nghị mà làm đi! Về phía cha ta đã có ta phụ trách.”
Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong đều như nhấc bỏ được tảng đá lớn trong lòng, đây có thể nói là trạm gác cuối cùng, chỉ cần có thể rời khỏi Kiến Khang, bọn họ sẽ như rồng về biển lớn, trời đất thỏa tình cho bọn họ tung hoành.
Sợ nhất là Tư Mã Đạo Tử đột nhiên thay đổi chủ ý, trong khoảnh khắc cuối cùng lại muốn bọn họ lưu lại Kiến Khang đợi lệnh, lúc ấy bọn họ chỉ còn cách ngồi nhìn Thiên Sư quân đoạt lấy giang sơn.
Nhưng nếu bọn họ có thể rời khỏi Kiến Khang, sẽ có thể thẳng tay mà làm, thực hiện cái gọi là tướng ở bên ngoài “lệnh vua có lúc không phải nghe theo”. Tư Mã Đạo Tử đương nhiên không hài lòng, nhưng khi tình thế phát triển đến tình huống khẩn trương mà chỉ có kì binh của bọn họ mới có khả năng xoay chuyển, thì Tư Mã Đạo Tử cũng có thể có lựa chọn nào khác được, chỉ đành toàn lực hỗ trợ cho bọn họ, thậm chí còn phải cầu thần bái phật phù hộ cho bọn họ nhất thiết không bị thua một trận tan tác, nát bét.
Lưu Dụ thực lòng rất lấy làm cảm kích Đồ Phụng Tam, tình thế trước mắt chính do gã một tay nghĩ cách tạo ra, lại thêm Yến Phi trợ giúp ủng hộ, cơ hội bọn họ khát khao nhất cuối cùng cũng đã nằm trong tay.
Lưu Dụ nhận thức sâu sắc được rằng, từ sau khi thành người kế thừa của Tạ Huyền, trải qua ngàn vạn thăng trầm, vui sướng khổ sở, may mắn bất hạnh, cơ hội mà gã vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Đây cũng là cơ hội duy nhất để gã trở thành vị anh hùng trong mắt, trong tim của tất cả người phương Nam.
Nếu sai sót, sự tồn tại của gã sẽ chỉ như một trò cười.
***
Cao Ngạn đến trước khoang của Doãn Thanh Nhã, nhấc tay gõ cửa, reo lên: “Nhã nhi! Mau đến Biên Hoang tập nào!”
Giọng nói mệt mỏi biếng nhác của Doãn Thanh Nhã truyền ra: “Sáng sớm đã ồn ồn ào ào, cho người ta xin đi, ngủ thêm một chút có được không?”
Cao Ngạn trong lòng mừng rỡ, không ngờ Doãn Thanh Nhã lại không quát gã cút xéo mà lại nũng nịu với gã, tức thì máu nóng dâng trào, toàn thân tê dại, lò dò mở cửa dò xét, phát giác cửa bên trong bị buộc lại, vội vàng dịu dàng khuyên nhủ: “Ngủ thêm một chút cũng không thành vấn đề, chỉ có điều nàng làm ơn mở cửa cho ta, để ta vào sắp xếp hành trang cho nàng.”
Nói xong hai câu cuối cùng, ngay cả gã cũng cảm thấy bản thân đuối lý cạn từ, bởi vì Doãn Thanh Nhã chỉ có một bọc hành lý nhỏ, làm gì cần phải thu thập sắp xếp chỉnh trang? Chỉ hận là không nghĩ ra được cớ nào tốt hơn. Lẽ nào lại nói: “Ngoan ra cùng ta thân cận nào?”
Chuyện xảy ra càng khiến gã không thể tưởng tượng được.
“Ý da” một tiếng, dây buộc cửa được tháo ra.
Cao Ngạn mở cờ trong bụng, vội vàng mở cửa, lắc mình tiến vào, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa.
Doãn Thanh Nhã đã sớm quay trở lại gường, mớ tóc mây rối bù lấp ló lộ ra khỏi chăn đắp và trên gối, tóc đen da trắng, cuốn hút mắt người.
Tim của Cao Ngạn không ngừng đập loạn, chân tay luống cuống run run tiến đến trước giường.
Cao Ngạn trong lòng thầm kêu mẹ ơi, không khỏi bị dáng dấp tư thế ngủ mê người, đẹp khác thường của nàng hút hồn, cố bình ổn lại hô hấp, sợ sẽ làm quấy nhiễu nàng, từng li từng tí cẩn thận tiến đến ngồi ở mép giường, vươn tay vén mấy sợi tóc rối trên mặt nàng, đầu ngón tay nhè nhẹ lướt qua gò má hồng hào thanh tú của nàng.
Doãn Thanh Nhã vẫn không chịu mở mắt, nói mớ: “Tay của ngươi sao run lẩy bẩy thế?”
Cao Ngạn tâm thần mê mẩn, làm sao còn dằn lòng được nữa, cúi đầu muốn ghé môi xuống gò má trắng hồng tràn đầy nhựa sống của nàng, đột nhiên phát giác không thể tiến thêm một thốn nào cả, té ra là miệng gã đã bị tay ngọc của nàng ngăn cản ở cự ly cách má nàng một quãng nhỏ chừng ba tấc, đành hôn vào lòng bàn tay nàng rồi thoái lui chờ dịp khác…
Thân thể mềm mại của Doãn Thanh Nhã khẽ yêu kiều rung lên, nhanh chóng rút tay vể như thể bị muỗi đốt, mở to mắt giận dữ nói: “Ngươi có ý xấu!”
Cao Ngạn sợ nàng động thủ phản kích, vội vàng ngồi thẳng người dậy.
Doãn Thanh Nhã tựa như giận dữ lại tựa như vui mừng mà trừng mắt nhìn gã, vẫn không bỏ qua nói: “Ngươi muốn hôm nay ta bỏ mặc không thèm để ý tới ngươi nữa có phải không?”
Cao Ngạn xun xoe cười nịnh: “Nhã nhi đại nhân độ lượng khoan hồng, ta chỉ kìm lòng không nổi trong thoáng chốc, cái đầu không khống chế được cái môi mà thôi. Ha! Tay của Nhã nhi thực là thơm à.”
Doãn Thanh Nhã choàng chăn ngồi dậy, lười nhác mỏi mệt vươn tay duỗi mình một cái, trách cứ Cao Ngạn: “Cái con người này của ngươi! Muốn ngủ thế nào cũng đều bị ngươi làm tan biến hết cả hứng.”
Cao Ngạn hiện giờ hy vọng nhất là nhìn được khung cảnh mĩ lệ lúc chiếc mền che rơi khỏi thân thể của nàng, lại nịnh bợ cười đáp:”Cũng là lúc rời khỏi giường rồi mà! Chỉ trong một khắc nữa là có thể đến được Biên Hoang tập.”
Đôi mắt đẹp của Doãn Thanh Nhã long lanh làn thu thủy liếc mắt lườm gã: “Tinh thần của ngươi hôm nay rất tốt đấy nhỉ, tối qua chắc phải ngủ ngon lắm.”
Cao Ngạn bối rối đáp: “Ngủ là sở trường của ta mà, cho dù ở trong hiểm cảnh, ta muốn ngủ là ngủ được, nhưng chỉ cần một tín hiệu nguy hiểm nho nhỏ thôi cũng đủ làm ta tỉnh lại.”
Doãn Thanh Nhã vui vẻ nói: “Ta rất thích ngủ. Ôi! Không nói những lời vô ích nữa, chúng ta còn phải làm một ước pháp tam chương.”
Cao Ngạn gãi đầu hỏi lại: “Ước pháp tam chương?”
Doãn Thanh Nhã giận dữ nói: “Đương nhiên phải có chút quy tắc chứ, bằng không làm sao quản cái tên tiểu tử nhà ngươi cho được? Vừa có cơ hội là đã muốn chiếm tiện nghi của người ta rồi. Ngươi rốt cục là nghe hay không nghe nào?”
Cao Ngạn bị dọa một phen sợ hãi, vội vàng nói: “Nghe! Nghe! Đương nhiên là nghe chứ, Nhã nhi xin cứ giáng chỉ.”
Doãn Thanh Nhã “hi hi” cười: “Giáng chỉ?” rồi lại lườm gã một cái, nói: “Điều khoản thứ nhất là không cho phép ngươi đề cập lại câu nói của tối hôm qua.”
Cao Ngạn trong lòng mừng rở, cố ý cau mày làm bộ dạng vắt óc suy nghĩ mà vẫn nghĩ không ra, hỏi: “Là câu nói nào nhỉ?”
Doãn Thanh Nhã giận dữ nói: “Cao Ngạn!”
Cao Ngạn sợ nàng nổi giận, bèn vội vã làm như đột nhiên đã nhớ lại: “A! Nhớ ra rồi! Là cái câu ‘Nhã nhi có điểm gì tốt’ đó hả. Nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi! Sau này sẽ không nhắc lại nữa.”
Doãn Thanh Nhã trợn tròn đôi mắt phượng, chống nạnh giận dữ nói: “Còn nói!”
Chiếc chăn rốt cục cũng trượt khỏi người nàng, lộ ra phần thân trên chỉ mặc độc một chiếc áo nhỏ, những đường cong mĩ lệ mê người của nàng được phơi bày trọn vẹn, Cao Ngạn không thể khống chế được ánh mắt như thể tự động dời tầm nhìn lên thân thể của nàng.
Doãn Thanh Nhã hai má ửng đỏ như lửa, hét: “Tiểu tử chết tiệt! Nhìn cái gì?”
Cao Ngạn vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, cười trừ: “Cái gì cũng đều không nhìn thấy cả? Điều khoản thứ hai là chuyện gì nào? Hy vọng không phải là muốn ta bịt mắt lại! Như thế làm sao có thể dẫn Nhã nhi đi vui chơi thả cửa?”
Doãn Thanh Nhã ngọt ngào nở một nụ cười, nói: “Chưa tới điều khoản khác đâu à! Bây giờ ngươi cút ra cho ta, ta mặc quần áo xong sẽ lại ra gặp ngươi.”
Cao Ngạn cao hứng đến mức muốn hát toáng lên một bài, nhảy nhót lộn mèo vài cái, như thể vừa nhận được thánh chỉ mà rời đi vậy.
***
Yến Phi kiên quyết cự tuyệt việc mọi người muốn đi tiễn chàng một quãng, một mình rời khỏi Thanh Khê tiểu trúc, đi thẳng về hướng Quy Thiện tự để từ biệt An Ngọc Tình.
Lệnh giới nghiêm đã được giải trừ từ trước đó nửa canh giờ, trên đường người xe đã bắt đầu đông dần trở lại, Kiến Khang tựa như một người khổng lồ đang say ngủ, chợt bừng tỉnh, hồi phục lại sinh khí và sức sống.
Lúc này trong lòng chàng không phải đang nghĩ đến vị hồng nhan tri kỷ đáng kính trọng đáng yêu An Ngọc Tình, mà là chuyện Kỷ Thiên Thiên truyền tới tin tức tình báo quan trọng cho chàng hồi tối hôm qua, tinh thần lực của nàng chưa hoàn toàn bổ sung được như trước, miễn cưỡng sử dụng tâm linh truyền cảm để phát cảnh báo cho chàng như vậy, liệu sẽ tạo nên ảnh hưởng như thế nào đối với nàng? Nói không lo lắng rõ ràng là tự dối mình mà thôi.
Theo miêu tả của Kỷ Thiên Thiên, vị khách mà Mộ Dung Thùy chiêu đãi, khẳng định là Ba Cáp Mã Tư, kẻ biết được tinh thần dị thuật, và nữ nhân mà hắn muốn đối phó, chắc phải là Sở Vô Hạ đã đi theo phe Thác Bạt Khuê.
Hách Liên Bột Bột vì sao lại có thể ở cùng một chỗ với Ba Cáp Mã Tư?
Hai người đều từng là thủ hạ dưới trướng của Diêu Hưng, một kẻ là quân sư, một kẻ là chủ tướng, chắc hẳn phải có mối giao tình nhất định.
Chàng tuy đã biết được chuyện Ba Cáp Mã Tư truy sát Sở Vô Hạ từ chỗ Thác Bạt Khuê, cũng đồng thời biết được ân oán giữa hai người, nhưng lại không ngờ nổi Ba Cáp Mã Tư có thể vì báo mối cừu hận này, mà bất chấp tất cả xúi bẩy Hách Liên Bột Bột tấn công Thác Bạt Khuê, đã thế lại còn ngấm ngầm câu kết với Mộ Dung Thùy.
Hách Liên Bột Bột khẳng định sẽ bị kích động, bởi vì hắn và Thác Bạt Khuê hai người là thế bất lưỡng lập, một ngày không thể loại trừ Thác Bạt Khuê, thì hắn cũng không cách nào bành trướng thế lực về phía Bắc được.
Càng đáng sợ chính là nếu để Thác Bạt tộc phát triển lớn mạnh, thì hắn sẽ rơi vào vận rủi sơ sẩy một tí là nước mất nhà tan.
Vì vậy, nếu Hách Liên Bột Bột có được tin tình báo xác thực từ chỗ Ba Cáp Mã Tư, biết rõ được Thác Bạt Khuê đang ở trong tình huống bấp bênh nguy hiểm như trứng xếp chồng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội giậu đổ bìm leo lần này mà tiến công thành Thịnh Nhạc đang trong thời kỳ xây dựng lại của Thác Bạt tộc.
Hung Nô tộc của Hách Liên Bột Bột là một thế lực khác bên ngoài khu vực Hà Sáo của Thác Bạt tộc, đã nhiều năm cùng Thác Bạt tộc không ngừng giao tranh xung đột, thù oán cũng đã kết nút khó lòng tháo gỡ nổi.
Hiện tại Thác Bạt Khuê vì bảo vệ Bình Thành và Nhạn Môn mà đem quân lực di chuyển vào trong Trường Thành, gây ảnh hưởng lớn đến lực lượng phòng ngự của Thịnh Nhạc, nếu như Hách Liên Bột dùng kỳ binh đột kích, thì cơ hội thành công là rất lớn.
Mất đi Thịnh Nhạc, Thác Bạt Khuê coi như đã mất đi căn cứ địa bên ngoài Trường Thành, những người thuộc Thác Bạt tộc du mục trong khu vực Hà Sáo, cũng sẽ đối mặt với một cuộc thảm sát tàn khốc, nếu như những cơ sở này bị nhổ cỏ tận gốc, Thác Bạc Khuê cũng coi như kết thúc.
Thủ đoạn của Mộ Dung Thùy quả là lợi hại, nắm vững không chút sai sót toàn bộ cục diện, lại dùng mọi thủ đoạn, mánh khóe để phá hoại và công kích địch nhân, nếu như không có vị thám tử thần kỳ là Kỷ Thiên Thiên, thì e rằng Yến Phi chàng và Thác Bạt Khuê đã sớm tan nhà mất cửa mà vẫn chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chỉ cần Thác Bạt Khuê biết được có sự việc như vậy, gã sẽ có biện pháp để ứng phó, sẽ không vì trời mùa đông gió tuyết khắc nghiệt mà lơ là thiếu cảnh giác, để đến nỗi sai lầm khó có thể xoay chuyển được.
Yến Phi đã đến được tới bên ngoài cửa Quy Thiện tự, bởi vì thời gian hãy còn sớm, nên cửa chùa vẫn còn chưa mở, chỉ có một đường cửa bên để cho người ra vào.
Yến Phi trấn tĩnh lại tinh thần, bước vào trong chùa, thanh âm tụng kinh khóa sớm truyền lại từ chỗ chính điện, đã tẩy trừ đi những phiền não, buồn bực ở trong lòng chàng.
Mặc dù chàng có kiếm pháp cái thế, nhưng lực lượng một người rốt cục cũng chỉ có hạn, những việc chàng có thể làm đều đã làm cả, hiện tại ắt phải gạt bỏ hết thẩy, chuyên tâm vào trận quyết chiến đối phó với Tôn Ân.
Thông qua cánh cửa bán nguyệt, chàng tiến vào Quy Thiện viên có cảnh sắc tuyệt đẹp,trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh tươi như hoa như ngọc của An Ngọc Tình.
Trong thoáng chốc chàng tựa như tiến vào một cảnh giới khác, thế giới ồn ào hỗn loạn ở bên ngoài Quy Thiện viên đã không còn lấy nửa điểm quan hệ với chàng.
Trong khoảnh khắc này, chàng nhớ lại tình cảnh năm xưa bị Khất Phục Quốc Nhân truy sát ở Biên Hoang, chiêu thức tùy tiện nghĩ ra để bảo mệnh đào tẩu đột nhiên như linh quang chợt hiện lại trong tâm trí chàng.
“Keng!” Điệp Luyến Hoa rời khỏi vỏ.
Yến Phi vận chuyển thái âm chân thủy, Điệp Luyến Hoa vạch ra ở không gian phía trước mặt hơn mười đường có quỹ đạo hình vòng tròn hoàn hảo đủ mọi kích cỡ to nhỏ, phát ra tiên thiên khí kình chứa đựng dồi dào thái âm chân thủy liên tiếp hết đợt này tới đợt khác, ngưng tụ mà không tiêu tán.
Đột nhiên Yến Phi nhanh chóng lùi lại sau, rồi lại chợt vọt về phía trước, kiếm hóa thành vệt sáng dài nhọn, thái dương chân hỏa phả ra từ mũi kiếm, đem hơn mười vòng kiếm hoa nối liền lại với nhau.
“Ầm!”
Một tia chớp tựa hồ có thể xé toạc hư không, xuất hiện ngay trước mắt.
Tia chớp chợt lóe lên rồi chợt tắt, vẫn chưa thể thực sự phá mở hư không.
Yến Phi tra kiếm vào vỏ, toàn thân run lên, biết được bản thân rốt cục đã khám phá ra bí quyết để dung nhập tiên môn pháp quyết vào “Nhật nguyệt lệ thiên đại pháp”. Tuy đây chỉ là một bước khởi đầu, nhưng lại là một khởi đầu quá tốt.
Ngay lúc này chàng chợt nhìn thấy An Ngọc Tình.