ai vợ chồng nhà Raymond West nhiệt tình chăm sóc người vợ trẻ của anh chàng Giles. Gwenda biết là nhà ấy vô cùng kinh ngạc mà đâu phải do lỗi ở họ. Raymond nhìn có vẻ ngượng ngùng, mặt mũi căng thẳng, nói năng khó nghe khiến Gwenda tròn xoe mắt luống cuống. Gwenda chưa một lần được tham gia sinh hoạt với “dân trí thức” hẳn nhiên là câu chữ nói ra nghe lạ tai. “Bọn tớ định đưa cậu đi xem một vài buổi trình diễn”, Raymond vừa nói. Gwenda đang ngồi bên bên ly rượu gin dù sau chuyến đi xa nàng chỉ thèm uống một tách trà. Nghe nói Gwenda vui ra mặt. “Tối nay trình diễn vở balê trên sân khấu Sadlers Wells, đêm mai ăn mừng sinh nhật tại nhà dì Jane – lần này vở “Bà quận công xứ Malfi ” doGielus biểu diễn, qua bữa thứ sáu phải xem cho bằng được vở Người đi hỏng chân – vở kịch chuyển thể từ tiếng Nga – một vở hay nhất từ hai mươi năm qua, tại nhà hát Winmore” Gwenda nghe hết lời mời, nàng cảm ơn. Chờ đến lúc Giles về tới cả bọn cùng nhau đi xem hát. Nàng ngại không muốn xem vở Người đi hỏng chân, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi luôn xem cho biết. “Cậu phải khâm phục bà dì Jane của tớ”, em nói. “ bà là một diễn viên lỡ thời, với cái thời của Victoria. Bàn ghế trong phòng trang điểm bao bọc giấy hoa đủ sắc màu. Bà sống ở vùng quê, làng xóm êm đềm như mặt ao tù nước đọng”. “Chắc cũng có xáo trộn một đôi lần chứ”, vợ gã nói giọng cụt ngủn. Raymond khoát tay. “Một vở nhằm đề cao dục vọng – khô khan – tầm thường”. “Trước kia anh thích lắm cơ mà?”, Joan nheo mắt nhắc khéo. “Trước kia ta thích chơi môn bóng cricket”, Raymond lên giọng nói. “Coi vậy chứ dì Jane nổi tiếng nhờ vai thủ phạm.” “Ôi bà có phải vậy đâu. Bà chỉ lắm chuyện”. “Lắm chuyện à?”, Gwenda hỏi lại, đầu óc nàng chất đầy những con số. Raymond lại khoát ta. “Đủ thứ vấn đề. Chẳng hiểu sao bà vợ anh hàng xén chê đi lễ nhà thờ buổi tối đẹp trời thế này. Sao cái vở tôm lại nằm ở đây. Chiếc áo nhà dòng của thầy trợ tế hôm nay sao lạ thế. Dì Jane lấy làm thích thú. Em gặp việc gì chẳng may tới nói cho bà ấy nghe, Gwenda. Bà sẽ giải đáp ngay”. Anh chàng thích thú cười, thấy vậy Gwenda cũng cười theo. Qua bữa sau nàng sẽ được giới thiệu cho dì Jane hay cô Marple. Cô Marple là gái lỡ thì nhưng hãy còn duyên dáng, khổ người cao gầy, má hồng, mắt xanh ăn nói có duyên nếu không muốn nói là đôi chút kiểu cách. Đôi mắt xanh lúc nào cũng chớp chớp. Sau bữa cơm thết đãi chúc sức khỏe dì Jane, mọi người rủ nhau tới nhà hát His Majesty. Trong nhóm rủ thêm một anh chàng nghệ sỹ già với một luật sư trẻ tuổi. Anh chàng nghệ sỹ già khoái Gwenda, còn anh chàng luật sư trẻ tuổi lại phân vân giữa Joan và cô Marple. Tới nhà hát mọi chuyện lại xáo trộn. Nàng Gwenda ngồi vào giữa một bên là Raymond bên kia là anh chàng luật sư. Đèn vụt tắt, vở diễn bắt đầu. Gwenda lần đầu được thưởng thức một vở diễn tuyệt vời. Đến đoạn diễn xuất ly kỳ hồi hộp cuối vở. Tiếng nói của diễn viên lấp lửng trên dàn đèn sân khấu xô đẩy một trạng thái tâm lý trao đảo đầy kịch tính. “Che mặt nàng lại, ta đang hoa cả mắt, số nàng phải chết non” Gwenda hét lên một tiếng. Nàng đứng bật ngay dậy, nhắm mắt lướt tới lách qua khỏi hàng ghế khán giả ra cửa bên cầu thang rồi chạy ra ngoài. Nàng không thèm nhìn lại, vừa đi vừa chạy như người mất trí thẳng một mạch tới siêu thị Haymarket. Mãi tới khu phố Piccadille, liếc nhìn thấy chiếc taxi trống, nàng vẫy tay gọi, leo lên xe, đưa địa chỉ tới nhà ở Chelsea. Tay nàng run run đếm tiền trả tiền xe bước xuống. Người ở ra mở cửa, hoảng hốt nhìn theo nàng. “Cô về sớm thế. Trong người có khỏe không?”. “Tôi hở, không, không sao. Tôi hơi khó chịu”. “Cô uống gì nhé, hớp một ngụm rượu?” “Thôi không uống đâu. Tôi thèm ngủ”. Nàng không muốn nói năng gì nữa, bước vội lên lầu. Vội vàng thay đồ, trút hết xuống sàn nhà, leo lên giường. toàn thân nàng run rẩy, trống ngực đập thình thịch, hai mắt ngước lên trần. Nàng không nghe thấy tiếng bước chân vừa bước vào dưới nhà, Marple tới, trên tay cầm cái ly, một chai nước nóng kẹp dưới nách. Gwenda ngồi dậy trên giường, có kềm thân người khỏi run rẩy ớn lạnh. “Ôi, cô Marple, tôi thật có lỗi, tôi chẳng hiểu thế nào. Thật là khủng khiếp. Người ta trách tôi thì phải?”. “ Thôi đừng bận tâm làm gì, cô bé con”. Marple nói “cầm lấy chai nước nóng lăn lên người cho tỉnh lại”. “Em chả cần nước nóng”. “Ô kìa, em cầm lắm chứ. Phải vậy… em nên uống một tách trà”. Gwenda uống cạn tách trà, cơn rùng mình ớn lạnh thấy vơi đi một phần. “Em nghỉ ngơi cho khỏe”, Marple nói. “Em vừa qua một cơn sốc, em còn nhớ không. Thôi sáng mai ta sẽ nói chuyện sau, đừng nghĩ lan man, em ngủ ngon nhé”. Marple kéo tấm chăn đắplên người Gwenda, vỗ nhẹ rồi bước trở ra. Raymond ngồi chờ dưới nhà gay gắt với Joan: “Con bé kia sao vậy nhỉ. Nó ốm hay sao đấy, hay có việc gì chẳng may?”. “Ô kìa anh Raymond, em có biết gì đâu, nghe nó vừa thét lên một tiếng, em ngỡ là vở diễn tới hồi gay cấn, rùng rợn”. “Ờ, chất kịch của Webster là thế đó pha trộn một chút kinh dị. Tôi thì không cho là” Gã bỏ lửng khi nghe thấy tiếng bước chân. Marple bước vào. “Ổn cả chứ?”. “Ờ, chẳng sao cả, cô ấy vừa qua một cơn sốc dữ dội. Ông biết đấy”. “Sốc ư? Xem kịch bản hồi thời Elizabeth mà thế đó?” “Chắc là phải có điều gì khác hơn thế”, Marple trầm ngâm nói. Bữa cơm sáng được dọn ra, Gwenda uống hớp cà phê, ăn một mẩu bánh nướng bơ. Nàng bước trở xuống nhà dưới, Joan đã tới phòng làm việc riêng, Raymond loay hoay trong phân xưởng, mỗi mình Marple ngồi bên cửa sổ hướng ra bờ sông, đan tay áo. Nhác thấy Gwenda bước vô, Marple lặng lẽ ngước nhìn nhếch mép cười. “Chào em, em khỏe đấy chứ, phải vậy thôi”. “Dạ phải, em đã khỏe. Nghĩ lại buổi tối vừa rồi em thật lố bịch, thực chẳng hiểu vì sao. Người ta có phiền em lắm không?”. “Ồ, có gì đâu. Họ thông cảm mà”. “Thông cảm thế nào kia?” Marple nhìn lại tay đan áo. “Vì em bị một cú sốc tối hôm qua đó”. Bà nói theo giọng nhỏ nhẹ. “Vậy, em đã kể hết cho ta nghe chưa?”. Gwenda bứt rứt bước tới, bước lui. “Em nên đi khám bác sỹ tâm thần thôi” “Ở London có khối chuyên gia tâm thần, thật mà. Em nghĩ lại có nên chăng?”. “Ôi - em muốn điên lên đây…chắc em điên mất rồi”. Bà hầu phòng mang bức điện đặt lên khay cho Gwenda. “Người đưa thư chờ bà trả lời”. Gwenda mở bức điện thư. Nó được chuyển tiếp từ bưu điện Dillmouth. Nàng nhìn kỹ một lần nữa, lưỡng lự ngồi vo tròn bức điện trong nắm tay. “Thôi khỏi trả lời”, nàng buột nói ngay. Người bồi phòng bước ra. “Chắc không phải là tin dữ, hở em?” “Điện của Giles - chồng em gửi. Anh ấy đang trên đường về nhà. Tuần sau tới đây”. Nghe nàng nói sao mà khổ sở. Marple chợt húng hăng ho. “Ồ, vậy là, cũng hay đây, phải không?” “Phải sao? Em chưa rõ mình điên hay tỉnh? Nếu mà em điên, em đã không lấy Giles đâu. Cả ngôi nhà nữa. Em không thể quay về lại đó. Ôi, em không biết nên làm gì đây”. Marple đưa tay vỗ nhẹ chiếc sofa như mời gọi. “Thôi em ngồi xuống đây, kể cho ta nghe đi”. Gwenda cảm thấy nhẹ cả người, nàng ngồi xuống ngay. Nàng kể ra một hơi, từ lúc đầu tiên nhìn thấy cảnh vật ở Hillside rồi tới nhiều vụ lộn xộn khác khiến nàng rối tung cả lên. “Em thấy nó khủng khiếp làm sao ấy”, nàng thôi không kể nữa. “Thôi cho em về lại London – xa cách chố ấy đi. Em nghĩ tự mình đã bỏ đi được rồi. Thế mà đêm qua nó lại theo em” – Nàng nhắm mắt, cố nhớ lại. “Mới đêm qua à?” Marple hỏi xen vào. “Có lẽ cô không tin”. Gwenda nói, giọng nàng như thúc giục, “cô sẽ cho là em quẫn trí hay sao đó. Bỗng đâu chợt đến đoạn cuối… Em thích xem vở diễn đó, không còn nhớ tới chuyện ngôi nhà. Thế rồi nó chợt đến - thật bất ngờ - lúc gã vừa thốt ra mấy tiếng…” Nàng nhắc lại, giọng run rẩy. “Che mặt nàng lại, ta hoa cả mắt, số nàng phải chết non”. “Em trở lại, đứng trên bậc cầu thang nhìn xuống ngoài nhà trước nàng nằm vật ra đó và đã chết từ lâu. Tóc nàng vàng, vẻ mặt tái xanh! Bị siết cổ cho tới chết, nghe có tiếng người thốt lên những lời quái đản ra điều khoái trá - thò hai bàn tay xám xịt, nhăn nheo; phải nói là - móng vuốt loài khỉ đột …Khiếp quá, nghe này.. Em thấy nàng đã chết…” Cô Marple hỏi khẽ: “Ai chết vậy?” “Nàng Helen”.