Một con lừa chủ nghề bán cỏ, Hừng sáng, đến tận ngõ giao hàng, Mối mang đông đảo rộn ràng, Ðường xa, dậy sớm, mọi đàng mới xong. Lúc ra đi gà chưa gáy sáng, Bận công việc đến mãn xế chiều, Cỏ nhẹ, nhưng lượng quá nhiều, Lắm khi mỏi mệt, muốn liều quyên sinh. Nó tủi thân, thở than số phận, Cớ sao quá lận đận, lao đao, Cầu xin các Ðấng Tối Cao, Hộ trì cứu giúp thoát bao nhọc nhằn. Lừa cầu xin Vị Thần Ðịnh Mạng Nhân từ xét tình trạng hiện nay, Cho phép vận số đổi thay, Gặp một chủ khác, mong ngày đẹp tươi. Thần Ðịnh Mạng động lòng trắc ẩn, Muốn giúp Lừa thay vận đổi thời Cho phép giúp việc một nơi, Chủ: người bán cá, thảnh thơi ít nhiều. Lừa tri ân Vị Thần rối rít, Ơn tái tạo cảm kích vô ngần, Từ đây mạng số định phân, Siêng năng làm việc, ân cần chăm lo. Chẳng bao lâu bắt đầu than thở, Cá tanh hôi, chuyên chở nặng nề, Lại thêm bụng đói ủ ê, Xưa còn lượm lặt mọi bề cỏ rơi. Nó bạo dạn khấn thần Ðịnh Mạng, Cúi xin Ngài gia hạn ơn xưa: Thay thời, đổi vận, đẩy đưa, Ban chỗ làm mới cho vừa khả năng. Thần Ðịnh Mạng hiện ra bất mãn Trước đòi hỏi quá đáng, ngông cuồng, Vì lỡ nên Ngài giúp luôn: Chọn Lừa chủ khác: người buôn than hầm Sau thời gian sống theo chủ mới Lừa than thầm thấu tới tai Thần: “Công việc nặng nhọc muôn phần, Chở than, kéo gỗ, tảo tần nát thây! “Tương đối sánh trong ba nghề ấy, Chở cỏ là phe phẩy nhất đời, Lại thêm có cỏ để xơi, Thời gian chở cỏ là thời vàng son.” Thần Ðịnh Mạng hiện ra nổi giận, Tặng cho Lừa một trận tơi bời: “ Kiếp sống nào phải trò chơi Ðể người hưởng thụ, nghỉ ngơi, đua đòi? Ngươi tưởng chừng thế gian nầy chỉ Có ngươi thôi, để quỷ thần lo? Quả đất nào phải cái kho Chứa sẵn của cải để cho người dùng? Muốn sống phải gian lao, khổ nhọc, Siêng làm việc, ráng học và hành, Chấp nhận hoàn cảnh Trời dành, Với những cay đắng, đấu tranh không ngừng. Mọi người đều tỏ ra chán nản, Ước sống lại dĩ vãng đã qua, Không vui hoàn cảnh tạo ra, Mải dệt ảo ảnh thiết tha, điên cuồng. Nên nhớ: hiện tại là sự thật, Ngoài nó ra, đều trật, đều sai! Quá khứ lẫn cả tương lai Toàn là mộng ảo canh dài đêm đông! Ta không thể nuông chìu ngươi mãi, Hãy bằng lòng hiện tại của ngươi, Dù đau khổ, ráng gượng cười Kiếp sống nào phải để ngươi nô đùa?"
L'Âne & Ses Maîtres
001 L'Âne d'un Jardinier se plaignait au destin
De ce qu'on le faisait lever devant l'Aurore. Les Coqs, lui disait-il, ont beau chanter matin ; Je suis plus matineux encor. 005 Et pourquoi? Pour porter des herbes au marché. Belle nécessité d'interrompre mon somme! Le sort de sa plainte touché Lui donne un autre Maître ; et l'Animal de somme Passe du Jardinier aux mains d'un Corroyeur. 010 La pesanteur des peaux, et leur mauvaise odeur Eurent bientôt choqué l'impertinente Bête. J'ai regret, disait-il, à mon premier Seigneur. Encor quand il tournait la tête, J'attrapais, s'il m'en souvient bien, 015 Quelque morceau de chou qui ne me coûtait rien. Mais ici point d'aubaine ; ou, si j'en ai quelqu'une, C'est de coups. Il obtint changement de fortune, Et sur l'état d'un Charbonnier Il fut couché tout le dernier. 020 Autre plainte. Quoi donc! dit le Sort en colère, Ce Baudet-ci m'occupe autant Que cent Monarques pourraient faire. Croit-il être le seul qui ne soit pas content? N'ai-je en l'esprit que son affaire? 025 Le Sort avait raison ; tous gens sont ainsi faits: Notre condition jamais ne nous contente: La pire est toujours la présente. Nous fatiguons le Ciel à force de placets. Qu'à chacun Jupiter accorde sa requête, 030 Nous lui romprons encor la tête.