Đang nói chuyện Vương Khánh sang chơi bảo Định Sơn. Bên ấy có chừng năm sáu trăm nhà, dựng rạp diễn trò hát trên đám ruộng ở phía đông. Bấy giờ vai đào hát chưa lên rạp diễn. Phía dưới kê ba bốn chục chiếc bàn, người đứng vòng trong vòng ngoài, chen nhau vào để chơi xúc xắc, đánh xóc đĩa ăn tiền. Mỗi tiếng bạc ít cũng có vài người đặt cược. Khắp nơi râm ran kẻ hô người đáp. Nào là "Lục phong nhi", "Ngũ ma tử", "Hảo liêu mao", "Chu oa nhi". Những người đánh xóc đĩa ngồi quỳ trên đất đến hơn hai chục đám, cũng hô gọi ồn ào: "Hồn thuần nhi", "Tam bối gian", "Bát xoa nhi". Bọn đánh xúc xắc đằng này hô "Lục", kẻ đánh xóc đĩa đằng kia quát "Bối", rồi thì cười nói, văng tục, gây chuyện đánh nhau. Kẻ thua thì cởi áo tháo khăn, cầm cố lấy tiền đánh gỡ vốn đến nỗi mất cả gia nghiệp, quên ngủ, bỏ ăn, rốt cuộc chỉ chuốc một tiếng "thua" vào mình. Người được thì mặt mày hớn hở, khoát đông vẫy tây, ra quán rượu đằng này lại vào ăn hàng ăn đằng nọ. Kẻ thì bao túi đeo vai, khăn lưng buộc bụng, ống áo vén tay, chỗ nào cũng thấy tiền, nhưng khi tính lại mới biết vào lỗ hà ra lỗ hổng, bị nhà hồ hớt ngọn, thành ra thu được cũng chẳng bao nhiêu, đành buộc túi cúi đầu đi thẳng. Không cứ gì các đám cờ bạc, đàn bà con gái các thôn ấy cũng vứt cuốc cày, bỏ rổ rau hái dở, túm năm tụm ba kéo nhau đi xem hội, phô những khuôn trăng đen nhẻm, lộ những hăm răng ngọc vàng khè, đứng ngây người chờ xem các vai đào kép. Ai nấy trầm trồ khen cô đào chính, cũng là người do cha sinh mẹ đẻ mà sao lại đép như tiên, được bao nhiêu người hâm mộ? Đêm diễn hôm ấy, chẳng những các thôn phường lân cận, mà người châu thành cũng đánh đường đến xem, khiến cho những ruộng lúa mạch đã lên xanh bị xéo nát đến hơn mười mẫu. Không kể rườm rà: Vương Khánh đi lướt xem xung quanh mỗi nơi một tí. Đến gần bên nhà rạp thấy giữa đám đông một người đàn ông to lớn ngồi trên chiếc ghế đẩu, hai tay vịn mép bàn. Người ấy mặt to bè, hai mắt tròn xoe, vai rộng bụng thon. Trên bàn đặt sẵn năm quan tiền, một hộp xúc xắc và sáu hột đổ bằng xương, nhưng không thấy khách chơi nào đến xóc hộp. Vương Khánh nghĩ bụng: "Ta từ khi bị phát vãng đến nay đã mười mấy tháng chưa được chơi trò này lần nào. Hôm trước đại huynh Phạm Toàn đưa cho ta đĩnh bạc để mua củi đóm, vẫn còn cả đây, nay tạm dùng làm vốn, thử đồ chơi vài ván, may ra được lãi vài quan mua hoa quả ăn cho vui". Nghĩ đoạn Vương Khánh lấy đĩnh bạc ném lên bàn rồi nói: - Đưa đây đổ chơi vài ván! Người chủ bàn xúc xắc liếc Vương Khánh rồi đáp: - Muốn đổ thì đổ. Người ấy chưa dứt lời, một gã to cao nét mặt hao hao giống người chủ bàn, từ phía bên kia lách đám đông đi đến nói với Vương Khánh: - Ông trọc ơi, người kia không chịu cho xuất chủ bằng đĩnh bạc ấy đâu. Đem bạc đây tôi cho ông vay tiền. Nếu ông được, mỗi quan chỉ cần trả lãi hai mươi đồng. Vương Khánh đáp: - Tốt lắm! Nói đoạn lấy đĩnh bạc đưa cho người kia để cầm hai quan tiền, nhưng đã bị hắn trừ ngay mỗi quan hai mươi đồng. Vương Khánh tặc lưỡi: "Cũng được!" Nói đoạn bảo chủ bàn xóc hộp, đổ hột, rồi hô: "Chu oa nhi!". Đổ được hai ba ván lại có một người khác chen vào đặt tiền suất chủ để cùng đổ. Vương Khánh vốn chuyên nghề cờ bạc ở Đông Kinh, hô phát nào thường trúng phát ấy, lại biết cách né mình đánh lảng và nhiều mánh gian khác khiến cho người đứng cược phải thua thiệt. Người cho Vương Khánh vay tiền nhân lúc lộn xộn đã lẻn sang bàn bên kia. Người chen đến đánh sau nói là Vương Khánh đánh hăng quá không theo được, bèn gật đầu ra hiệu cho người chủ cược, rồi bỏ đi nơi khác. Vương Khánh đánh một mạch, thắng cược được hai quan, người đứng xem tấm tắc khen ngợi. Tiếp theo, càng đánh lại càng đỏ. Vương Khánh chỉ việc giơ tay vơ tiền. Người chủ bàn cược nóng mặt, muốn đánh cao cho chóng thu lại vốn, nhưng càng đổ càng thua, Vương Khánh đánh chín ván thì chủ cược thua hết tám, chẳng mấy chốc thua sạch cả năm quan tiền. Vương Khánh được tiền, lấy dây xâu hai quan để lên bàn, chờ tìm người cho vay tiền vốn, còn ba quan cũng xâu lại để đó. Vương Khánh định đi tìm người cho vay để trả tiền chuộc bạc lại, người chủ cược liền quát: - Nhà ngươi định đem tiền đi đâu? Tiền mới ra lò, nóng bỏng tay đấy! Vương Khánh tức giận nói: - Ngươi đánh cược bị thua vào tay ta rồi, còn nói thối gì nữa? Người chủ bàn cược trừng mắt mắng: - Đồ chó đẻ! sao mi dám chạm đến bố đẻ của mi? Vương Khánh mắng lại: - Thằng đểu, ta chỉ sợ ngươi đấm vào bụng ta rồi rút tay không ra thôi! bỏ ra để ta đi! Người chủ bàn cược bèn giơ nắm tay đấm vào mặt Vương Khánh. Vương Khánh né người tránh được, liền lựa thế nắm lấy tên kia, hất khủyu tay đánh vào ngực, lại co chân phải đá vào chân trái hắn. Tên kia chỉ cậy sức mạnh mà không biết phép võ, làm sao gỡ được thế quật ấy, rốt cuộc bị ngã chổng vó. Đám đông cười rộ, khoái chí. Tên chủ bàn cược đang giãy gụa, chưa kịp bò dậy thì Vương Khánh đã nhảy đè lên mà đấm. Gã cầm bạc lúc nãy chạy tới chẳng khuyên can mà cũng không đánh giúp, thừa dịp vơ tiền trên bàn bỏ chạy. Vương Khánh cả giận bỏ tên chủ bàn cược, co chân đuổi theo tên cướp tiền. Bỗng thấy một người con gái rẽ đám đông bước ra quát lớn: - Tên kia không được vô lễ, có ta ở đây! Cô gái ấy khoảng chừng hai tư, hai lăm tuổi, vội cởi áo ngoài cuộn vo lại ném lên bàn, chỉ mặc áo chẽn hẹp tay và phía bắc phủ chọn mua một chiếc cung sừng Trần Châu thật tốt,giá chỉ một lạng bảy phân.Xong việc Vương Khánh trở về thì TRương quản doanh đã bận việc đi vắng.Vương Khánh bèn chuyển cho người hầu của quan phủ đưa vào,lấy làm thích thú vì còn thừa được ba phân bạc lẻ.Ngày hôm sau Trương thế Khai lại gọi Vương Khánh lên phòng điểm diện bảo:-Hôm qua ngươi giúp ta rấy được việc,mua được cây cung rất tốt. Vương Khánh nói:-Tương công nên treo cung hong khói luôn luôn thì mới tốt. Trương Thế Khai nói:-Ta hiểu rồi. Từ đó,hàng ngày quản doanh sai Vương Khánh đi mua bán thức ăn vật dụng,nhưng không giao tiền mặt như trước,mà cấp cho Vương Khánh một quyển sổ,chi tiêu hết bao nhiêu thì ghi vào đó.Các nhà hàng ai là người ưng bán chịu?Vương Khánh đành phải lấy tiền riêng mua sắm các thứ cho quản doanh.Nhưng Trương Thế Khai lần nào cũng đánh mắng,chê đủ chê thiếu. Đến hơn mười ngày,Vương Khánh đem sổ trình lên xin quản doanh trả nợ,quản doanh vẫn không trả hào nào.Sau hơn một tháng,Vương Khánh bị quản doanh khi đánh năm đòn,khi cho ba gậy,tộng cộng đến hơn ba trăm roi,hai bắp chân sưng vù.Số bạc năm mươi lạng của Cung Đoan cho dạo trước xuất ra mua hàng cho quản doanh đã hết sạch. Một hôm Vương Khánh đến phường Đông gần bia Vũ công ở phía tây doanh,vào hàng bán thuốc hoàn tán của thầy lang họ Trương mua mấy lá cao dán vết thương.Thầy lang họ Trương vừa dán thuốc vừa nói chuyện với Vương Khánh:-Em vợ của Trương quản doanh là Bàng đại lang,dạo trước cũng đến đây mua thuốc cao đế dán cổ tay bị đau. Đại lang nói là ông ta bị ngã ở trấn Manh Đông,nhưng tôi xem chỗ cổ tay thì hình như vết đánh. Vương Khánh nghe nói thế vội hỏi:-Tiểu nhân ở trong doanh sao chưa từng biết mặt Bàng đại lang là ai cả? Thầy thuốc họ Trương đáp:-Bàng đại lang tên là Nguyên là em ruột vợ bé của Trương quản doanh,Bàng đại lang thích cờ bạc,ham thương bổng,thường khi thiếu thốn vẫn được bà chị giúp cho. Vương Khánh nghe câu chuyện ấy,chín phần đoán chắc: “Bàng Nguyên chính là người bị ta đánh ngã dưới gốc liễu ở Cung Gia thôn,trách gì Trương Thế Khai bới móc tìm cách hành tội mình”.Vương Khánh cáo từ ông chủ hiệu thuốc rồi trở về doanh,tìm cách săn đón tên người hầu của quản doanh,mua rượu thịt mời hắn ăn uống,lại cho thêm tiền bạc,rồi dần dà hỏi dò hắn cặn kẽ về Bàng Nguyên.Tên hầu ấy cũng nói những điều giống như lời ông chủ hiệu thuốc,nhất là có hai câu nói rất rõ ràng: “Bàng Nguyên dạo trước bị đại ca đánh đau.Trước mặt quản doanh,hắn ta thường tỏ ra căm tức đại ca.Ngón gậy độc của đại ca đến nay hắn chữa cũng chưa khỏi”. Đúng là: Hiếu thắng khoe cường thị họa thai, Khiêm hòa thủ phận tự vô tai. Chỉ nhân nhất bổng thành cừu khích, Như kim gia lợi phụng hoàn lai. Hiếu thắng khoe tài chuốc họa ngay, Khiêm nhường biết phận thế mà hay. Chỉ vì một gậy nên thù địch Thói đời ơn giả,oán khôn vay Bấy giờ Vương Khánh hỏi chuyện tên hầu của quản doanh xong,trở về phòng riêng than thở: “Đúng là chẳng sợ quan,chỉ sợ quản chỉ vì buộc miệng nói động đến hắn,rồi lại đánh hắn bị thua,ai biết đâu hắn lại là em vợ quản doanh Vì vậy quản doanh mới tìm cách trị mình! Phải trốn đi thì mới yên thân được! Ra sao về sau sẽ liệu”. Vương Khánh lén ra phố mua một con dao nhọn,giắt vào người để đề phòng bất trắc. Được hơn mười ngày không thấy quản doanh gọi đến hỏi,vết thương cũng lành dần.Bỗng một hôm Trương quản doanh lại gọi Vương Khánh lên sai đi mua hai tấm lụa,Vương Khánh đã biết ý,không dám thoái thác,vội ra phố mua ngay đem về.Trương quản doanh đang ngồi ở phòng điểm diện,Vương Khánh bước vào đem lụa trình lên.Trương Thế Khai đảo mắt liếc qua,chê chọn màu không đẹp,khổ ngắn,kiểu hoa đã cũ rồi mắng:-Tên này to gan thật.Ngươi là tên tù phạm, đáng lẽ phải làm những việc khiêng đá gánh nước hoặc bị gông cùm nhốt trong ngục cấm cố.Nay ta sai ngươi làm công việc chạy đây chạy đó,thế là cất nhắc cho người lắm rồi.Nhưng ngươi là thằng giặc cứng đầu,không biết thế nào là tốt xấu!Vương Khánh bị mắng vuốt mặt không kịp,chỉ biết cúi đầu lạy lia lịa xin tha tội.Trương Thế Khai quát:-Cho ngươi khất một trận đòn,phải mau đem lụa đi đổi tấm khác,hẹn cho tối nay phải đem về.Nếu chậm trễ thì cứ liệu hồn! Vương Khánh đành cởi áo đến cửa hàng cầm đồ đổi lấy hai quan tiền phụ thêm vào đổi tấm khác đem về doanh.Loanh quanh đi lại mãi đến lúc lên đèn mới về đến nơi.Không may cửa doanh đã đóng.Người lính trực nói:-Đêm hôm thế này ai dám cho ngươi vào? Vương Khánh phân trần rằng:-Đây là việc nhà của quản doanh,chính quan quản sai tôi đi.Người lính trực vẫn không chịu nghe.Vương Khánh trong người còn chút ít tiền đành đưa cho tên ấy,lằng nhằng một hồi lâu hắn mới chịu cho vào. Ôm tấm lụa trong tay,Vương Khánh chạy vù vào trước cổng nhà quản doanh,người giữ cổng nói:-Quan quản cãi nhau với bà lớn,hiện đang ở bên nhà bà bé.Bà lớn ghê gớm như thế,ai dám nhắn hộ ngươi để chuốc họa vào thân! Vương Khánh nghĩ bụng: “Hắn ta đã hẹn tối nay đem lụa về trình,thế mà còn gây rắc rối cho ta nữa.Ngày mai tránh sao khỏi trận đòn,chẳng phải cố ý hại ta là gì?Cái tính mạng ta đây hẳn đã rơi vào tay thằng khốn kiếp ấy.Ta đã bị hắn đánh ba trăm đòn, để trả thù một gậy cũng đủ lắm rồi!Trước hắn đã nhận của Cung Chính bao nhiêu là bạc,thế mà trở mặt hành hạ ta!”. Vương Khánh ngổ ngáo từ thuở bé,cha mẹ cũng không dám nói động. Đến bây giờ bản tính thù nghịch bùng lên.Vương Khánuan nên nhớ kiêng kỵ trong các ngày hổ,long,kê,khuyển thì mới khỏi phiền nhiễu.Bấy giờ Vương KHánh cùng ngồi với Lý Trợ,chịu không nổi mùi thối ở chiếc quạt giấy phất cậy của gã thầy bói,bèn kéo tay che mũi.Lý Trợ đọc xong lời đoán quẻ,lại nói với Vương KHánh:-Tiểu nhân xin nói thật,quý quan ở nhà lại còn chuyện ma quái gì nữa đấy,phải dời đi nơi khác ở,may ra mới vô sự.Mai là ngày Bính Thìn,quý quan phải cẩn thận.Vương Khánh thấy lão ta nói những chuyện lành dữ đâu đâu,cũng không chú ý mấy,chỉ lẳng lặng nghe,rồi lấy tiền trả công cho Lý Trợ.Gã thầy bói ra khỏi hiệu thuốc,giương ô đi về phía đông.Lúc ấy có năm sáu người công sai ở phủ Khai Phong thấy Vương Khánh liền hỏi:-Giờ này sao phó bài còn ngồi ở đây tán gẩu?Vương Khánh kể lại chuyện thấy ma quái hiện hình rồi bị vẹo xươn sườn,mấy người kia nghe nói đều bật cười.Vương Khánh nói:-Quan phủ có hỏi,nhờ các quan anh nói giúp cho thật chu toàn.Mấy người công sai đáp:-Được rồi việc ấy không khó;Nói xong,ai đi việc nấy.Vương Khánh về nhà bảo vợ sắc thuốc uống.Vì muốn chóng lành,chưa đầy một buổi hắn đã uống cả hai thang.Muốn cho thuốc chuyển nhanh,Khánh lại uống thêm dăm chén rượu nữa,rồi hai vợ chồng đi ngủ.Sáng bạch hôm sau thức dậy,Vương Khánh thấy trong bụng đói meo,bèn đi hâm rượu ngồi uống. Đến lúc ăn sáng,chưa xong bữa đã thấy bên ngoài có tiếng gọi:-Đô bài có nhà không?Vợ Vương Khánh ghé mắt nhìn qua kẽ vách,bảo chồng:-Hai người công sai trong phủ.Vương Khánh nghe nói thế sững người,vội đặt bát xuống,lau miệng chạy ra,vòng tay hỏi:-Hai vị quá bộ đến,có việc gì chỉ giáo cho tiểu nhân?Hai người công sai nói:-Đô bài làm ăn giỏi quá đấy!Mới sáng sớm mà mặt mũi hồng hào xuân sắc ghê.Sáng nay quan phủ điểm danh không thấy đô bài đâu đã nổi trận lôi đình.Bọn anh em chúng tôi đã nói đô bài đau mạng sườn,nhưng quan lớn không tin.Quan liền đưa thẻ lệnh,sai hai người chúng tôi mời đô bài đến trả lời.Nói đoạn giơ thẻ lệnh cho Vương Khánh xem.Vương Khánh nói:-Mặt đang đỏ bừng thế này làm sao gặp quan lớn được?Xin hai vị nán chờ cho một lát thì tốt.Hai người công sai nói:-Bọn tôi không dám,quan phủ đang chờ,về trể thì bọn tôi liên lụy,bị ăn đòn. Đi mau thôi!Nói đoạn hai vị công sai dìu Vương Khánh đi luôn.Vợ Vương Khánh vội chạy theo thấy chồng đã bị dẫn ra khỏi cổng.Hai người công sai dìu Vương Khánh đến phủ Khai Phong,lúc ấy quan phủ doãn đang ngồi trên ghế tựa bọc da hổ ở giữa công đường.Hai công sai dắt Vương Khánh đến tới bẩm rằng:-Vâng lệnh quan lớn,chúng tôi đã bắt tên Vương Khánh về đâyVương Khánh gắng gượng lạy bốn lạy.Quan phủ quát:-Vương Khánh,ngươi là phận làm lính,sao dám chơi bời lười biếng,bỏ phiên hầu không đến điểm danh? Vương Khánh bẩm với quan phủ mình thấy ma hiện, đá phải chiếc ghế bị đau mạnNói thì chậm làm thì nhanh.Vương Khánh khoát tay đưa một mũi dao đâm suốt từ mang tai qua cổ,Trương Thế Khai ợc chứ không dám lười biếng.Mong quan lớn ng quen biết Vương Khánh,nhưng bây giờ thấy Vương n phủ nghe xong,thấy Vương Khánh đỏ mặt lại quát:àm sao mà không khiếp sợ?Hắn muốn quay chạy,nhưng lại là tay bợm rượu,chuyên uống say rồi làm nhữ cứu nhưng mồm ú ớ không kêu thành tiếng, đành ngây người đứng yên một chỗ.Trương Thế Khai lúc ấy còn giãy giụa,Vương Khánh bèn sấn đến đâm một nhát từ sau lưng xuyên ngực,kết liễu đời hắn.Bàng Nguyên đang ngồi uống rượu trong nhà nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng kêu cứu,không kịp thắp đèn,vội chạy ra nghe ngóng.Vương Khánh thấy trong nhà có người chạy ra liền quay lại đá thằng nhỏ cầm đèn.Thằng nhỏ ngã xóng xoài, đèn cũng tắt phụt.Bàng Nguyên thấy vậy tưởng là Trương Thế Khai đá thằng nhỏ vội kêu:-Trương huynh sao lại đá thằng nhỏ?Bàng Nguyên địng chạy đến khuyên can thì Vương Khánh từ trong bóng tối nhẩy vụt đến vung dao đâm đúng vào mạng sườn hắn.Bàng Nguyên kêu rống lên như bị chọc tiết rồi ngã vật xuống.Vương Khánh bước đến túm tóc hắn,xã thêm một dao cắt đầu rời khỏi cổ.Vợ bé của Trương Thế Khai là Bàng Thị nghe tiếng kêu gắt ở ngoài,liền gọi a hoàn thấp đèn ra xem.Vương Khánh thấy Bàng Thi đi ra,cũng định giết nốt.Nhưng Thật lạ lùng,Vương Khánh chớp mắt nhìn cho rõ thì thấy phía sau Bàng thị có đến hơn chục tê lính hầu cầm khí giới hò hét chạy tới.Vương Khánh sợ cuống chân tay vội quay lại bỏ chạy.Vương Khánh chạy đến đẩy toang cổng cuốn trèo qua tường sau nhảy ra ngoài,cởi vứt áo cánh đầy máu,lau sạch lưỡi dao giắt vào người,bấy giờ nghe tiếng trống vừa điểm canh ba.Nhân lúc đêm khuya phố vắng xá người,Vương Khánh đi nhanh đến dưới chân thành.Thành Thiểm Châu chỉ là tòa thành đất,tường không cao,hào cũng không sâu lắm.Vương Khánh bèn vượt qua thành mà đi. Chưa nói chuyện vượt thành đi trốn,hãy kể tiếp truyện vợ Trương Thế Khai củng hai a hoàn xách đèn ra xem.Chỉ có mấy người ấy chứ không có lính hầu đầy tớ nào khác.Thấy Bàng Nguyên đa vòng sắt nặng mười cân,dán niêm phong, áp nh láng,Bàng Thị và hai a hoàn khiếp sợ đứng sữnvà Hạ Cát áp giải Vương Khánh đi Thiểm Châu.-Mi không biết người ấy là con ai sao? Mi chỉ là tên lính ở phủ Khai Phong mà cũng dám to gan chen vào đây? Đợi ta về bẩm với tướng công thì cái đầu lừa của mi rời khỏi cổ!Vương Khánh chẳng dám ho he một lời, vội ôm đầu lủi ra khỏi miếu, miệng lẩm bẩm: "Thật mình ngu quá! Đúng là đũa mốc chòi mâm son!"Tối hôm ấy Vương Khánh hổ thẹn, im hơi lặng tiếng về nhà. Ngờ đâu cô tiểu thư Kiều Tú, sau khi về phủ ngày đêm tưởng nhớ, rồi cho nữ tì tiền bạc sai đi tìm Đổng ngu hầu để dò hỏi tỉ mỉ về Vương Khánh. Con nữ tì ấy có quen người đàn bà họ Tiết, bèn bảo mụ ta dẫ Vương Khánh đi lén lối cổng sau, ma chẳng hay người không biết, đế vụng trộm ái ân với tiểu thư. Vương Khánh mừng quá, uống rượu suốt ngày, thật là chuyện nằm mơ cũng cũng dám tưỡng đến!Thời gian thấm thoắt ba tháng trôi qua, đúng là "lạc cực sinh bi". Một hôm Vương Khánh nốc rượu say mềm, trong khi nói chuyện với chánh bài quân Trương Bân đã lỡ lời nói lộ ra, vì thế mà chuyện kín vỡ lở, tiếng đồn ra bên ngoài, không tránh khỏi lọt vào tai quan khu mật. Đồng Quán cả giận, nghĩ cách hạch tội để đuổi Vương Khánh đi xa, chuyện không cần phải nói.Lại nói Vương Khánh vì việc bị phát giác, không dám lui tới phủ khu mật nữa. Một hôm Vương Khánh nhàn rỗi ở nhà, bấy giờ là hạ tuần tháng năm, thời tiết oi bức, Vương Khánh xách chiếc ghế đẩu ra ngồi đầu hè hóng mát, vừa đứng dậy vào nhà lấy chiếc quạt, bỗng thấy bốn chân ghế chuyển động, rồi đi từ ngoài hè vào trong nhà. Vương Khánh quát lớn:-Quái thật! Nói đoạn co chân phải đá tung chiếc ghế. Vương Khánh kêu lên: "Ái dà, đau quá!"Nếu Vương Khánh không đá chiếc ghết thì muôn sự có thể êm thấm, trót đá vào chiếc ghế, bao nhiêu tai ách gian truân ập đến. Đúng là:Trời có mây gió thất thường,Người có ngày đêm họa phúc.Chưa biết Vương Khánh đá chiếc ghế ấy rồi vì sao mà kêu khổ, xem hồi sau sẽ rõ.