Chàng đó, con người mà nàng đợi chờ, mơ tưởng, thù hận, khát khao! Chàng đứng ngay trước mặt nàng, một người đàn ông bình thường, không đẹp trai hơn Bá tước Mirabel bên cạnh nàng, và ga lăng cũng chẳng bằng một nửa, vậy mà toàn thân nàng bỗng run rẩy, tâm hồn như bay bổng và đôi mắt vụt ngời sáng long lanh. − Branwell!- Nàng thốt lên, đứng lặng, không thể rời mắt khỏi khuôn mặt chàng. − Chào phu nhân!- chàng nói kiểu cách, nâng tay nàng lên môi và nàng cảm giác như da mình cháy bỏng qua lớp găng tay. Rồi ánh mắt chàng chuyển qua Bá tước Mirabel. − Bá tước, cám ơn ngài đã tháp tùng vợ tôi. − Rất mừng gặp lại ngài, bá tước Mannering. Xin khỏi có lời cám ơn, vì tôi rất lấy làm vinh hạnh được đi bên phu nhân cuả ngài. − Ngài Mirabel có nhã ý dẫn em đi xem bói bài- cuối cùng, Kate cũng tìm được lời để nói. − A, thế ông Ludlow và ông Wilson đâu?- Bá tước hỏi bằng một giọng không lộ cảm xúc. Mirabel cười. − Hai vị ấy còn đang mải bàn luận chính trị đằng kia. Nhưng tôi cũng phải quay vào đây. Công nương Moravia đang đợi tôi. Xin bà thứ lỗi nhé. Anh ta nói nhẹ nhàng, nghiêng mình chào Kate và bỏ đi. Branwell nắm lấy cánh tay nàng, kéo ra ngoài. − Anh đưa em đi đâu vậy?- Nàng ngạc nhiên hỏi. − Về nhà, thưa phu nhân. Đây không phải chỗ mà tôi muốn thả cho vợ tôi vui thú, nhất là với sự kèm cặp cuả Bá tước Mirabel- chàng gằn giọng. − Thật là quá quắt- Kate giằng tay ra, đứng đối diện với chàng- anh bỏ đi một hơi liền hai tháng và bây giờ về đây để bảo tôi cái gì tôi được và không được làm đấy à? Sao anh không biến luôn cùng quỷ sứ cho rồi! − Cái đó thì chúng ta sẽ nói cùng nhau, còn bây giờ hãy về nhà- chàng nói và định cầm lấy tay nàng. − Động vào tôi, tôi sẽ hét lên đấy!- Vợ chàng bặm môi, đứng lỳ ra. − Cô có muốn thành đề tài cho những chuyện đàm tiếu không, Kate?- chàng cau mày hỏi. − Anh có muốn vậy không, Branwell? − Đừng có thách thức tôi! − A, Branwell, thằng chó đây rồi!- Willy ở đâu xộc đến và vỗ đánh bộp vào vai chàng- Về lúc nào thế? Xong việc với Nelson rồi hả? Bá tước nhe răng cười. − Chào Willy. Tớ cập bến Brigthton sáng nay và mất thêm năm tiếng phi ngựa về London. Cậu không phiền nếu bọn này rút bây giờ chứ. Tớ muốn Kate có mặt ở nhà. − Ồ, tất nhiên, tuần trăng mật cơ mà- Willy nháy mắt cười hề hề rồi quay sang Kate- Hẹn em tám giờ nhé? Nàng mỉm cười ngọt ngào. − Ừ, anh hãy rủ thêm Danny, được không? − Ừm...thôi được, nhưng mà anh mời em đấy nhé. − Khoan đã. Hai người nói về chuyện gì vậy?- Bá tước hỏi. − Về buổi vũ hội hoá trang tối nay- Kate đáp trơn tuột. − Này, tại sao Willy và Danny lại phải tới rước em trong khi chồng em đã về nhà và hoàn toàn có thể đích thân tháp tùng vợ mình?- chàng hằm hằm hỏi. − Quỷ thật, Bran. Cậu không đi được đâu, cậu phải thấy thế chứ?- Willy nói. − Không, thưa ông Wilson, tôi không thấy!- Bá tước gườm gườm nhìn cậu bạn. − Cậu chưa chuẩn bị trang phục- Willy giải thích. − Willy, cậu không phải để tâm vào cái chuyện vặt đó. Tối nay tớ sẽ có quần áo giả trang- Bá tước bắt đầu nổi cáu. − Thôi được, cậu đi được thì cứ đi còn việc tớ tớ cứ làm. Tớ vẫn đến đón Kate; đã thành lệ như vậy suốt thời gian cậu vắng nhà, và tớ thích điều đó. Đừng có mà phá kế hoạch cuả tớ chỉ vì cậu quyết định xen vào giữa. Cậu cứ việc đi, nhưng đừng có mà cản trở tớ!- Willy cũng bực không kém. Bá tước chằm chằm nhìn cậu bạn một lúc rồi đột nhiên phá ra cười. − Được lắm, Willy, cậu có thể đi cùng hai vợ chồng tớ. Cả anh bạn trẻ Ludlow cũng nhập hội chứ? − Đúng vậy, Branwell- Kate đáp, mắt vẫn còn ánh lên tức giận. − Thôi, hẹn cậu tối nay, Willy!- Bá tước chào và kéo Kate đi. Nàng lầm lì bước bên cạnh chồng và chẳng nói chẳng rằng, ngồi vào xe, chăm chăm nhìn ra cửa sổ. − Anh biết anh đã làm gián đoạn cuộc vui cuả em- chàng nhẹ nhàng cất tiếng- nhưng chắc em cũng vui lòng gác lại vì chồng em đã về, đúng không? Kate quay phắt lại nhìn chàng, đôi mắt xám loé lên. − Chồng tôi đã về? Anh chọn từ hay thật đấy, Branwell. − Thế anh không phải chồng em ư, Kate?- chàng hằm hè. − Thực ra thì phải, nhưng tôi có lý do để nghi ngờ điều đó. Anh bỏ tôi lại một mình với đám gia nhân nhà anh! May mà dì Sarah đã giới thiệu tôi với bạn bè anh, không thì tôi thật khốn khổ? Thế là anh đã trở về, a ha!- nàng cười khẩy. − Hãy dịu bớt giọng đi, Kate. Khuôn mặt em không phải dành cho một ả đàn bà chua ngoa- chàng nói và bỗng nhoẻn miệng cười. Một làn sóng ấm áp, cực kỳ dễ chịu tràn ngập lòng nàng và phải cố gắng lắm nàng mới khỏi thốt ra những lời lẽ yêu đương. Không, đừng hòng nàng chịu tha thứ cho chàng nhanh như vậy! Chàng sẽ thấy nàng không phải loại đàn bà dễ dãi. Nàng lại ngoảnh mặt ra phố, còn chàng cũng làm thinh luôn. Về đến nhà, Kate chạy ngay lên phòng riêng và đóng sập cưa? lại. Nàng quẳng mũ áo lên giường rồi đứng thừ ra. Một lúc sau, nàng nghe tiếng bước chân chàng ngập ngừng tới gần cửa, và ngạc nhiên vì tiếng gõ cưa? dội lên. − Mời vào- nàng nói to Chàng đẩy cánh cưa? thông giữa hai phòng. − Anh vào được không, Kate? − Cứ việc! Lạy Chuá, anh đã thay đổi hẳn sau chuyến đi đấy nhỉ! Chàng cảm thấy máu bốc lên đầu nhưng cố lấy lại bình tĩnh. − Anh sực nhớ trong vô số tội lỗi với em, có một tội quan trọng nhất là anh đã quên trao nhẫn cưới cho em- chàng nói và nhoẻn miệng cười. − Không cần đâu Branwell. Một lần nữa chàng cố ghìm mình. Chàng bước lại và đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ khảm vàng. Trong hộp là một chiếc nhẫn xinh xắn có đính hai hạt kim cương hình trái tim. − Đây là cuả mẹ anh- chàng nói Nét mặt nàng vụt biến đổi và nàng vội đỡ lấy cái hộp. − Ôi, Branwell, đẹp quá! − Anh nghĩ chắc em đeo vừa, mẹ anh cũng nhỏ nhắn như em- chàng nói và lồng chiếc nhẫn vào ngón tay nàng. Đúng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa. − Gì vậy?- Branwell cáu kỉnh hỏi. − Xin lỗi ông chủ, nhưng tôi cần chuyển cái này tới bà chủ ngay. − Vào đi. Kirkly hiện ra với một bó hoa to tướng che gần lấp mặt. Ngỡ ngàng, Kate thốt lên. − Ôi, đẹp tuyệt. Ai gửi đấy, Kirkly. − Tôi không biết, thưa bà chủ, nhưng có danh thiếp kèm theo đây. Kate cầm lấy tấm các nhỏ có hàng chữ. Anima mia Em hoang dã như hoa huệ và diễm lệ như bông hồng. Alban Kate đỏ nhừ mặt. Bối rối, nàng không nhận thấy Bá tước đã đứng sát bên nàng. − Amia mia? Tâm hồn cuả tôi? Tại sao Bá tước Mirabel, người em mới quen lại gọi em là tâm hôn cuả anh ta?- chàng hỏi bằng giọng nén giận. − Ồ, bây giờ anh còn đọc cả thư cuả tôi nữa đấy?- Kate vặc lại. − Tôi cần câu trả lời, thưa bà!- chàng gầm lên. − Làm sao tôi biết được? Thậm chí tôi cũng không biết thế nghĩa là gì. Tôi có hiểu tiếng italia đâu! − Anh ta ký là Alban! − Anh ta có thể ký là Herbert hoặc bất cứ tên gì tôi thích. Và nói chung, tôi sẽ kết bạn với bất cứ người nào tôi thích và gọi họ bằng tên bất cứ khi nào tôi muốn. − Em nghĩ vậy ư, Kate? − Rõ ràng! − Em ngây thơ lắm. Em còn phải học nhiều! Muốn thì cứ giở những trò đó sau lưng tôi, chứ không phải lúc này!- chàng quay gót và bước nhanh ra khỏi phòng! Nàng đứng lặng đi, căm giận. Người đàn ông này là một con quỷ, một kẻ cục súc, một gã ác ôn! Nàng nghe tiếng cửa sập đánh rầm và chỉ muốn òa lên khóc.