gày thứ sáu, vừa khi ông William trở về, lòng trí bận bịu về vấn đề Susan, thì Herbert chận ông lại nơi đại sảnh. Anh ta nói:- Thưa ông chủ, nếu ông rảnh rỗi, ông cho con thưa với ông một chuyện.Điều đó làm phiền ông rất nhiều, ông đang mệt. Suốt cả tuần lễ ở bàn giấy, sau ngày vắng mặt, công việc nặng nề đặc biệt, đến độ ông tự nghĩ mình có quá già không, đối với một công việc liên tục như thế này. Herbert ngồi ở tay lái trên suốt con đường về, không hề mở miệng. Thay bộ đồ tài xế rồi, mặc áo vét trong nhà, anh ta đến gần ông William.Ông William tự nhủ một cách bục mình - Thì giờ, nhất là thì giờ sống với Elinor, là điều quý nhất mà ông không muốn bị tước đoạt. Ông có thể từ chối một cách tàn nhẫn yêu cầu của bất cứ ai ngang hàng với ông. Ông dùng các thư ký để bảo vệ ông, từ chối những yêu cầu loại đó, nhưng ở nhà ông, với một kẻ tôi tớ trong gia đình, ông không thể chối từ.- Được rồi, - Ông dằn lòng nói - tốt hơn là chúng ta nên vào thư viện ngay đi, còn mười lăm đến hai mươi phút nữa là tới giờ ăn rồi.Herbert rón rén bước theo ông, dáng vẻ trịnh trọng. Vừa thấy ông William ngồi xuống, anh ta liền khép cửa lại và đứng dựa lưng vào đó. Rồi bỗng nhiên anh ta thút thít khóc. Cũng như lần trước, cái mặt bánh đúc của anh giật giật, run run, miệng méo xệch. Chắc chắn lại là chuyện Jessica rồi.Ông William lại cảm thấy chán nản và cố gắng kiên nhẫn nói:- Nào, nào, có gì nói đi. Nói đi.Herbert cô nín sịt mũi, len lén tìm chiếc khăn tay và lau mặt.- Thưa ông chủ. Ông chủ còn nhớ con chó mực?- Nhớ, ta còn nhớ.- Thật lạ lùng. Có thể nói cô ấy yêu con chó hơn hết mọi người, hơn cả mẹ cô, hay hơn cả là người chồng hợp pháp của cô.- Anh ngồi xuống đi. - Ông bảo.Herbert quay mình, khóa cửa lại. Anh rón rén bước thêm ba bước, đến ngồi xuống mé một chiếc ghế dựa bằng gỗ sồi. Hai cái má thụng đầy mỡ của anh ta lại rung lên và ông William phải quay mặt đi.Herbert hắng giọng và nói:- Con chó mực, thưa ông, tuần qua đã cắn một em bé gái, con của người tá điền ở gần bên. Họ đến mua trứng ở nhà con, mỗi tuần một lần. Con nhỏ độ bảy tám tuổi. Con chó cắn vào đùi nó, đó chưa phải là lần đầu, trước đó nó đã cắn con bé một lần nơi tay rồi.Ông William hỏi nghiêm chỉnh:- Hy vọng nó không dại chứ?Herbert không chú ý đến điều đó chút nào. Anh ta tiếp tục nói, giọng thảm não, thì thầm:- Con đã nói với Jessica là chúng ta không nên giữ con chó cắn trẻ con. Khi nào chúng ta có một đứa con riêng, riêng cho chúng ta, à con đã nói với ông là cô ấy đã mang thai chưa, thưa ông?- Chưa.- Rồi, hôm tháng sáu. Khi con chó cắn người lần đầu, con đã nói với Jessica là nên khử nó đi. Cô ấy không chịu nghe, và con cứ chần chừ để đến đâu hay đến đấy. Cô đang có thai, và con tưởng cô ấy cũng nghĩ thế. Hiện tại, sau khi cắn con bé lần thứ hai, cha nó hăm sẽ đi thưa. Vết cắn sâu. Con bé đang nằm nhà thương. Con có sẽ bị truy tố không, thưa ông?- Cái đó con tùy.- Tùy cái gì ạ?- Để tôi suy nghĩ ít hôm sau.- Cha đứa bé có khả năng đòi con bồi thường một ngàn đô-la, ai biết được!- Tôi sẽ cho anh biết. - Ông William đáp.Mất thì giờ để nghe chuyện chó cắn, thật phi lý. Ông William cảm thấy giận Peter vì anh đã đem con chó dữ đến đây, mà Herbert thì không làm sao trừ khử nó được.Herbert cuốn tròn chiếc khăn tay, đưa lên thấm mắt.- Thưa ông chủ, chắc ông chủ lấy làm kỳ vì thấy con khóc. - Và câu nói này kết thúc bằng tiếng kêu như than vãn... - Hiện tại không phải là vấn đề con chó, mà chính là Jessica, thưa ông chủ, con chẳng biết xử trí làm sao?- Còn gì nửa đấy? - Ông William hỏi mà không muốn được trả lời, ông nhìn cánh cửa đóng, lát nữa ông sẽ đúng dậy mở nó ra.Herbert lại càu nhàu:- Jessica căm ghét mẹ cô ta, thưa ông, thật không sao hiểu nổi. Mẹ cô ta xem cô ta như con ngươi trong mắt của bà ấy, xin ông hiểu cho điều con muốn nói. Hễ có chút thì giờ, bà già lại đến thăm chúng con. Chúng con đã dọn cho bà một căn phòng đẹp, thưa ông. Việc đó có đáng giá gì, vì cái nhà là nhà của bà, cho đến khi bà tạ thế, bà có làm chúc thư để lại cho chúng con sau khi mất. Con đã tính, khi bà hết tuổi lao động, thì chúng con thay thế bà làm việc ở nhà lớn của ông bà chủ, mà chuyện đó thì chẳng bao lâu nữa. Lúc đó thì bà ở nhà giữ con cho chúng con, những đứa con mà chúng con sẽ có sau này. Chỉ hai đứa thôi, thế đủ rồi. Phần còn lại, con sẽ để mặc cho Jessica quyết định, muốn có con thêm nữa, hay đi giải phẫu triệt sản cũng được.- Giải phẫu triệt sản?- Vâng, thưa ông, để nàng hết có thai. Có một số y sĩ nhận làm việc đó, nhất là người đàn bà mắc bệnh thần kinh, chính họ nói như thế đấy ạ.- Thật thế à. - William nói mà càng thêm chán ngán.- Ban đầu con không muốn nghe nói điều đó.Herbert lấy giọng đĩnh đạc, gương mặt nghiêm nghị, có những vệt nước mắt chảy dài thành ngấn nơi má, giống như những con ốc sên bò đi còn lưu lại dấu vết.- Không, thiệt tình... - Ông William nói, vẻ thất vọng - tội nghiệp cho bà Bertha, phải có ai đó nói với Jessica mới được. Hay là bà chủ vậy?- Biết bà có chịu nói cho không. - Herbert nói với vẻ lo lắng - Đó là điều con không dám ước mong. Bà chủ sẽ làm cho Jessica trở lại bình thương. Cô ấy có liên hệ mật thiết với dòng họ Asher.- Được rồi.Ông William đứng lên, định tự mở cửa lấy, nhưng Herbert vội vàng tiến ra trước ông. Anh ta quay vòng chìa khóa trong ổ và mở của ra, cầm giữ cánh cửa một cách trịnh trọng. Ông William bước qua, đầu hơi cúi xuống.Lên tầng trên, ông gặp bà Elinor đang xếp mấy cây cải hương khô đã nhặt ngoài vườn, vào giữa những chồng quần áo trong hộc tủ.Ông ôm hôn bà và ngủi thấy mùi thơm dịu dang. Có mấy ai biết đặt vào trong quần áo những cây cải hương khô thay cho những bọc nhỏ nhập từ Pháp sang. Ông ác cảm với tất cả các mùi thơm của Pháp, mặc dù ngày trước ông cũng cho là nó thơm ngây ngất. Xứ Vermont đã thể hiện cải cách này, các thứ dầu thơm ngoại lai đã bị đào thải.- Bà Bertha đã than phiền gì Jessica không? - Ông hỏi.- Bà ấy càu nhàu mà không nói gì về Jessica cả.- Herbert nói với anh là Jessica ác cảm với mẹ cô ấy. Anh ta đã lôi anh vào thư viện, khóa chặt cửa và tâm sự với anh về những điều phiền phức. Anh không muốn đi vào chi tiết, nhưng anh hứa sẽ nhờ em nói chuyện với Jessica.- Trời đất! - Bà Elinor kêu lên.- Rất tiếc! Anh cũng chả biết làm sao lại hứa như thế. Có lẽ anh muốn rảnh tay với anh ta.Bà Elinor thở ra:- Thôi vậy, tốt hơn là em tìm hiểu quan điểm của Jessica. Bà Bertha rối loạn tinh thần, bà phải đi nằm sớm. Dịp nghỉ cuối tuần này thật rắc rối đây. Edwin ngày mai lại về nữa.- Tại sao thế? Người ta không để cho vợ chồng nó yên sao?- Đây là thời kỳ nó nghỉ xuân, anh quên rồi sao?Ông đã quên thật! Hiện Winston ở yên tại Boston, trong ngôi nhà nhỏ với vợ và hai con. Còn Susan thì ra đi phấn khởi, thăm gia đình Peter ở Ozark, dáng điệu của nàng phóng đãng đến độ không thể chấp nhận được, khi ông William bảo nàng dùng thứ mũ trùm đầu, thì nàng đã phá lên cười. Một khi con cái đã đi hết, ông hy vọng hai vợ chồng có cơ hội sống với nhau trong mấy tuần yên ổn. Ông còn hy vọng thuyết phục bà đi với ông tới New York vào cuối mùa trình diễn ca kịch. Ông nói:- Anh tưởng nội tuần này Vera sẽ quyết định có lấy Edwin làm chồng hay không.- Cũng đã đến lúc rồi.Ông William muốn cho các con ông tất cả đều thành gia thất.Bà Elinor nói thêm:- Thật là tuyệt vời, nếu chúng ta có thể sắm người máy để thay thế các người tôi tớ trong nhà.Ông William buông mình xuống ghế.- Ở nơi người máy có phát triến một mớ ngẫu hợp quỷ quái nào đó. Herbert và Bertha là thứ gì, nếu không phải là một nắm sản phẩm hóa học trộn lộn với bao nhiêu là nước. Chỉ có tỉ lệ thành phần là hệ trọng, sự liên quan giữa các thành phần có thể cho ra một thụ tạo, một cá tánh mới. Đơn nguyên tử chỉ nổ tung khi nào cấu trúc của nó đến độ quyết định.Bà Elinor đứng nghe, hai tay buông thõng, hững hờ.- Phải chăng anh đã kiệt sức rồi!- Bình an, đó là cái mà anh ước muốn. - Ông đáp.Một điều kỳ quặc, ông thầm nghĩ, đó là cách con người hủy hoại sự yên ổn của bản thân, đang khi họ mong được duy trì nó. Họ hủy hoại nó âm thầm bằng những phù chú ám muội, cố chấp trong những ảo vọng của mình, như Jessica đang làm. Sự xáo trộn nơi nông trại nhỏ bé, đã vươn đến một mức độ thần tốc, chưa từng thấy nơi ngôi nhà rộng lớn của ông. Tại sao ông và bà Elinor lại không đủ can đảm đuổi đi những kẻ đã mang đến nhà ông các sự rối loạn đến thế?Ông đưa mắt nhìn bà Elinor đang đi đi lại lại trong phòng, và ông hiểu bà, cũng chẳng khác gì ông hiểu ông: cả hai ông bà đều không đủ can đảm đối với sự tàn nhẫn. Ông đang có một thứ tình cảm mà ông không cho là yếu hèn, do đó ông không thể loại trừ khỏi đám gia nhân một con người không biết tự vệ như Jessica. Jessica, đứa con trong trắng và dịu dàng, bị kẹt vào giữa hai khối đá - đồng thể chất - là Bertha và Herbert, cần phải cứu cô ta, cô ta có thể cứu được.Bà Elinor ngồi xuống ghế để suy nghĩ. Bà nói:- Có thể đó là một việc tốt, nhưng muộn quá mất rồi, Jessica đã lấy chồng!- Anh nghĩ rằng chúng ta cùng đi đến đó xem nó là cái gì. Anh muốn lương tâm dứt khoát về tất cả cái đó. Không thể nào thỏa hiệp được với Herbert, khi anh ta cứ ngồi sụt sùi như thế.Bà Elinor nói một cách mạnh bạo:- Đàn ông mà khóc lóc, thật đáng buồn nôn!Ông William nói, giọng bênh vực:- Anh nghĩ, cũng có khi người đàn ông khóc được.- Chỉ khóc được một cách kín đáo thôi.Ông thầm nghĩ, ít khi ông thấy bà Elinor khóc và đã từ nhiều năm nay bà không khóc, ông bối rối một lúc, rồi mới hỏi bà:- Em yêu, có bao giờ em khóc lén không?Bà làm ra vẻ thoái thác, như mỗi lần ông muốn khơi dậy những sự việc thầm kín của hai người... Phải chăng do cá tính của dân cư vùng Vermont, hay của dòng họ Winston, đã ở lâu đời trong xứ? Bà nói:- Đã từ lâu, em tập không khóc.- Thế trước kia?- Có thể là có, khi em còn trẻ và chưa biết sự đời... - Bà nói với vẻ thờ ơ.Ông ngừng lại, không hỏi thêm. Một nỗi lo sợ tự nhiên, hoặc do bản chất rụt rè, ông không muốn tiến xa hơn. Cũng có thể, như những người lớn tuổi, ông không muốn hoài niệm về quá khứ, một quá khứ đã bị chôn vùi, không thế cải đổi được, như bao thế kỷ đã qua đi trước ngày họ sinh ra.Ông đúng lên, dũng cảm xua đi tất cả. Ông nói:- Dù sao thì chúng ta cũng nên đi thăm Jessica.- Có tin cho Bertha biết không?Hai ông bà nhìn nhau do dự. Rồi ông cười, bảo:- Chúng ta thật là phi lý. Sự việc đâu có gì là quan trọng, chỉ là chuyện tôi tớ trong nhà rầy rà nhau, thế mà chúng ta đã bàn cãi như là công việc quốc tế. Bảo cho bà ta biết cũng được. Nếu bà ta đã đi nằm, chúng ta sẽ thu xếp lấy.Thấy chồng cương quyết như thế, bà an tâm nói:- Anh đi với em. Bà ấy sợ anh. Đối với em, bà ấy chẳng xem ra gi, vì bà đã thấy em từ lúc lọt lòng mẹ.Cả hai xuống nhà bếp tìm Bertha. Ba ta đang đứng trước lb nấu, hai ống chân vững vàng dang ra đỡ lấy tấm thân phì nộn của bà. Khi họ bước vào bà Bertha không quay đầu lại, khiến ông bà nhụt bớt nhuệ khí. Nhưng ông William cảm thấy bà Elinor nhụt bước và ông phải cầu viện đến tính khôi hài của mình đang tan loãng đi. Không lẽ hai ông bà chủ nhà có giáo dục, có tài sản, có học thức, lại sợ một bà cục mịch đơn sơ như Bertha sao?Ông nói, giọng quả quyết:- Bertha, bà Asher và tôi vừa nói chuyện với nhau về Jessica. Hôm nay chúng tôi định đi thăm Jessica và cố gắng tìm hiểu, tại sao cô ấy lại bất hạnh bên chồng đến như vậy?Bà Bertha bắt đầu khóc lóc kể lể, tiếp tục làm món xốt trên cái chảo mà không ngó ngàng gì đến ông bà chủ. Cả tấm thân đồ sộ của bà ta run rẩy, run cả vế, cả vai, cả cái cổ chần vần như cổ trâu. Bà ta nói:- Tôi đã mất cái nhà của tôi rồi!Bà than vãn, chùi nước mắt bằng mu bàn tay to bè và đỏ au. Bà ta nói tiếp:- Nó bắt đầu ghét tôi, mà nó là con tôi! Nó không cho tôi về nhà của nó. Ngày lễ Giáng Sinh không cho về mà cả ngày giáp năm nữa. Nó nói với Herbert là hồi nó còn nhỏ, tôi đã đánh nó chí tử.Bà ta chậm rãi xoay mình về phía ông bà chủ, cái mặt bánh đúc của bà chỉ là một vực sâu chứa đầy đau khổ. Bà ta hỏi bà Elinor:- Thưa bà Elinor, bà cũng biết đấy, có bao giờ tôi đánh nó đâu! Chỉ trừ khi nó lên nhà lớn, vào phòng khách của bà, mà nó coi như là nhà của nó. Phải, tôi thấy nó như thế nên mới quất vào mông nó. Tôi có bảo nó: nhà đó không phải là nhà của mày. Chúng ta phải ở trong nhà bếp, không được lên trên nhà lớn. Tôi đánh đòn nó vì nó chẳng nghe tôi. Nó đã đi đi lại lại, ngồi lên ghế nhung đánh đàn, soi gương, vì thế tôi mới vả nó chứ.Ông William đứng nghe. Ông chợt bắt được đầu dây mối nhợ đưa đến một nguyên nhân có thể chấp nhận được. Do đấy mà giải thích được thái độ của Jessica, cách nó đứng trước tấm gương soi. Dù khi còn bé, nó đã sống trong mộng mơ, tưởng mình là một thành phần của cái gia đình to lớn và sang trọng này, không dính dấp gì tới nhà bếp, nhất là tới bà Bertha, đầu bếp, và Heinrich, bồi phòng. Cô ta xinh đẹp, thuộc về một căn bản khác, cô có thể thuộc về gia đình đang thật sự ở trong tòa nhà lớn, làm chủ nó, đó là điều cô chỉ thực hiện được trong mơ. Tính nhạy cảm, óc tưởng tượng sống động của ông, những phẩm chất đã tạo ông thành một luật sư có tài và giúp ông hiểu được nguyên do của tội phạm, bây giờ lại soi sáng cho ông. Ông cảm thấy xót thương cô bé, bị sửa phạt vì mộng mơ, những mơ mộng không chữa được mà cô ta đã dệt cho cuộc đời mình. Ông bằng lòng vì đã không kể lại cho bà Elinor nghe những màn kịch trước tấm gương của cô bé.Bà Bertha vừa khóc ấm ức vừa nói:- Làm sao tôi có thể cho nó ra khỏi nhà bếp được? Có thể bà Winston sẽ đuổi chúng tôi đi, tôi và Heinrich! Nhưng tôi có đánh nó cũng chỉ một lần, hai hay ba lần gì đó, có đâu đánh mỗi ngày như nó đã nói? Nó đã thuật lại cho Herbert, và Herbert thương nó như điên, nên nó nói gì tin nấy. Thằng ấy cũng chẳng thích tôi về ở nhà của tôi đâu.- Herbert hả? - Bà Elinor bực bội hỏi.- Phải.Và bà Bertha nâng cái tạp dề rộng lên, úp mặt vào đó để mà khóc, cái thìa bà đang cầm thẳng đứng như một cây cờ hiệu bên cái đầu đang cúi xuống của bà.- Chúng tôi sẽ đi xem lại tất cả. - Ông William nói khô khan.- Bertha, chị đừng có khóc. Nhà của tôi đây thì cũng như là nhà của chị.Bà Elinor vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai mập mạp của bà Bertha.Ông William nhìn vợ sửng sốt. Vợ ông đang thuyết phục bà Bertha. Bà hứa cho ở đời ở kiếp trong nhà mình một bà già cố chấp, vừa tốt bụng lại vừa có tật xấu, lâu nay bà ta vừa phục tùng lại vừa ương ngạnh.Bà Elinor nói:- Anh William, dù sao thì chúng ta cũng không thể đuổi bà Bertha ra đường.- Đúng thế!Đó là một trong những khó khăn của đời sống. Những người già cả, những người ngheo khó, những kẻ ốm đau, những người còn trẻ, và ngay một con vật, cũng không được bỏ ngoài đường, dù nó đã làm cho chúng ta khó chịu đến mấy. Nó phải được che chở dưới mái nhà của chúng ta.Đúng vào lúc ấy, Edwin về đến, làm cho ông bà bớt lo nghĩ, nếu không muốn nói là lên tinh thần. Người con trai thứ này của ông ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt hân hoan. Ông nắm được giá trị của con ông, khuôn mặt anh bình thản dáng vẻ trí thức, tự chủ, là những đức tính ít thấy nơi một thanh niên còn rất trẻ đến thế.Ông bảo vợ:- Hôm nay chúng ta đưa Edwin và Vera đi thăm Jessica luôn thể. - Ông nói vắn tắt, và Edwin gật đầu ưng thuận.- Điều này đối với con có vẻ kỳ cục, nhưng con thích đến đó. Con rất mến Jessica. Nếu cô ấy muốn bỏ Herbert, thì cô ta có thể đến ở với con và Vera khi chúng con đã thành gia thất.Bà Elinor mừng rỡ vỗ tay:- Vera đã quyết định thật rồi, hả con, Edwin?- Thưa mẹ thật rồi. Chiều hôm qua. Cô ấy muốn giải quyết dứt khoát cho xong để hôm nay về đây.- Ôi con yêu quý. - Bà dịu dàng nói.Từ khi con trai bà đã khôn lớn, bà không mấy khi ôm hôn con. Nhưng lần này, bà bước tới đứa con đáng tin cậy của bà và hôn vào má anh:- Mẹ thật sung sướng, mẹ rất thương Vera.Edwin đỏ mặt. Mắt anh ta sáng rỡ. Anh ôm hôn mẹ, lòng rạt rào thương yêu. Anh bình tĩnh nói, giọng run run:- Cô ấy cũng yêu mến ba mẹ hết lòng. Con đưa về cho ba mẹ thêm một cô con gái nữa đấy.Trong nỗi hân hoan đoàn tụ, Jessica đã bị quên lãng. Họ để Edwin đi tìm Vera ngay.Bà Elinor vui vẻ nói:- Bây giờ, phải đợi đến mai mới đi thăm Jessica được. Lễ thành hôn của Edwin sẽ làm ở đâu? Em nghĩ, hai đứa muốn làm tại Manchester, nơi nhà thờ Anh giáo.Ông William nói đùa một cách khan khoái:- Trừ khi cha của Vera muốn làm lễ cưới tại ngân hàng của ông ấy!Một đám cưới hạnh phúc là điềm tốt cho cả gia đình, một đám cưới trẻ trung và hạnh phúc như đám cưới của hai ông bà trước đây, dường như nó vẫn còn tiếp tục hạnh phúc, dù tuổi thanh xuân của họ có qua đi. Một sự nồng ấm bất ngờ tràn ngập cõi lòng ông. Ông quay lại, ôm vợ và hôn lên môi bà một cách say đắm.- Kìa, anh William, tại sao...- Bỗng nhiên anh nhớ lại thời xuân trẻ. - Ông đáp.Bà chỉ do dự một chút, rồi buông thả, đắm đuối trong cánh tay của chồng, hôn ông đáp lại, tuy không quá hăng say, nhưng hoàn toàn thỏa hiệp.